Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy mọi người bận rộn, lúc này Lưu Phượng Tài mới cười toe toét.
Khu nhà khách của phân khu Bắc Quận giăng đèn kết hoa, náo nhiệt như liên hoan mừng năm mới vậy. Những người phục vụ vội vàng mang ghế tựa ra bày xung quanh, các lãnh đạo to nhỏ đi lại như gió vậy, người đứng đầu bận rộn chỉ huy thuộc hạ:
- Đúng, đúng, dựng cái này lên, treo lên cao một chút, lần này Phó tham mưu trưởng Lâm đem lại vinh quang lớn cho phân khu chúng ta như vậy, đây đúng là đại hỷ của phân khu chúng ta, chúng ta phải làm thật náo nhiệt mới được.
Không chỉ có vùng chúng ta mà các khu lân cận Bắc Quận cũng ở trong cuộc, tư lệnh, chính trị viên, tham mưu trưởng... Lãnh đạo đứng đầu rất nhiều, mọi người thấy nhà khách náo nhiệt như vậy tất cả đều cười phá lên. Lần này đúng là khu Bắc Quận được rạng rỡ trước lãnh đạo rồi.
Chỉ có Lâm Vệ Quốc là cảm thấy có chút không được tự nhiên, ông nhìn xung quanh một lượt cái này có phải hơi khoa trương? Phó tham mưu Lâm cũng không bắt mình phải làm gì, cho dù là có phải làm kia cũng đều là con mình phải biết làm sao? Cứ nghĩ như vậy trong lòng Phó tham mưu Lâm lại càng thấy không được tự nhiên, hắn cảm thấy chính mình đã cướp công của con trai.
Nghĩ như vậy, Phó tham mưu Lâm nói nhỏ với Lưu Phượng Tài:
- Tư lệnh, không cần náo nhiệt như vậy đâu? Tôi thấy...
Không đợi Lâm Vệ Quốc nói ra cái cảm thấy của mình, y đã cao hứng vung tay lên:
- Lão Lâm à, lúc khác thì ông nói thế nào cũng được nhưng hôm nay thì phải nghe tôi. Chuyện lần này, không phải chỉ là của ông mà là của tất cả mọi người, đừng nói nữa hôm nay không say không về!
- Đúng, đúng! Nhất định là không say không về!
Mọi người sôi nổi, rượu tuy là chưa uống nhưng nhìn mặt thì ai cũng như đã say đến mức mơ màng mất rồi.
Lâm Vệ Quốc đành cười khổ các lãnh đạo đều nói như vậy thì mình có thể về nhà được sao? E là Ngọc Trân đã làm xong cơm rồi ấy chứ? Chắc chắn là có thịt kho tàu cà thịt gà hầm nấm, nếu không về được thì dù sao cũng nên gọi điện thoại về nhà cho Ngọc Chân và con không phải đợi mình nữa.
Mấy năm nay, đất nước lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, kinh phí dành cho việc quân giảm dần, quân đội kỳ thực là có khó khăn hơn, tiêu một xu cũng phải tính toán. Nhưng hôm nay, các lãnh đạo Bắc Quận được nhiều như vậy bây giờ bọn họ chỉ muốn vui mừng một trận, uống cho say mèm mà thôi.
Chuyện vui như vậy, sao lại không thể uống, sao lại không thể say?
Nửa tháng trước, lệnh của Lâm Vệ Quốc đã nhắc nhở để cho tập thể khu Bắc Quận quyết định. Đương nhiên, lúc đó Lâm Vệ Quốc là Phó tham mưu, tất cả mọi người đều nghe theo. Trong quá trình báo cáo với lãnh đạo đã cường điệu về đồng chí Lâm Vệ Quốc... Lời nói thêm vào, nếu chủ ý như vậy ở một chiến sĩ bình thường thì đại khái chính là người đã chịu một kết quả ngoài ý muốn rồi.
Sau khi dùng thép không gỉ để chế tạo, trước sau cũng làm ra mấy cái phụ kiện chiến thuật nhỏ, chỉ là tiểu chiến thuật, súng nhỏ, thậm chí là đến mức nhỏ nhất, sửa chữa, chế tạo trên máy tính. Tạo ra một loại súng bắn đạn phóng khí, sử dụng mảnh đạn đường kính là loại vũ khí hai trong một.
Hướng vể phía khu quân sự, trong lòng Lưu Phong Tài thực sự là có chút không yên, không biết hành động này của Bắc Quận có được các lãnh đạo tán dương không, hay lại coi là không đàng hoàng. Nhưng chuyện xảy ra ngoài dự đoán của Lưu Phượng Tài, sau khi loại vũ khí này được chế tạo các lãnh đạo đều vô cùng vui sướng. Sau một hồi thí nghiệm lập tức ý thức được giá trị của loại vũ khí này và cho đăng báo trong vùng quân khu.
Thuấn Canh là một trong 7 khu quân sự của đất nước, nhiện vụ quan trọng nhất là hỗ trợ việc bảo vệ an toàn cho thủ đô và những vùng lân cận. Sức chiến đấu cũng mạnh mẽ lẫy lững trong 7 khu, sau khi quan sát phân khu Bắc Quận các đồng chí lãnh đạo sẽ ý thức được các chiến thuật để báo cáo với lãnh đạo.
Quân khu Thuấn Canh được lãnh đạo coi trọng cao, trong báo cáo đã được nghe, hơn nữa sau khi tự mình quan sát, Tư Lệnh quân khu đã tự mình đưa ra chỉ thị. Quân khu Bắc Quận đi đầu, với súng 81 tự động tiến lên phía trước, súng tự động 81 rất lợi hại có thể tác chiến được trong mọi loại thời tiết.
Trong quá trình thí nghiệm, để lại sâu sắc trong ấn tượng của các lãnh đạo đó là mảnh đạn phóng ra khí của súng tự động 81. Uy lực rất lớn, tầm bắn cao nhất là 300m khiến cho lãnh đạo ý thức được giá trị của “tiểu pháo bộ binh” này trong chiến đấu là rất lớn.
Thực ra,năm ngoái trong nước đã bắt đầu thực nghiệm tính năng đạn vũ khí mảnh nhỏ, mảnh đạn nhỏ 87 chính thức được phóng ra. Vì là thực nghiệm, đạn phóng khí được giao cho đội quân Vạn Tuế, Vạn Tuế quân hộ về thủ đô và những vùng lân cận, thực ra nó cũng còn nhiệm vụ khác, đó là thí nghiệm vũ khí mới của quân khu, điều này là truyền thống của Vạn Tuế quân rồi.
Ngoài Vạn Tuế quân ra, 6 khu đại quân khác cũng cung cấp một ít, để thu thập khoản vũ khí này ở những nơi khác do đặc thù về tính tác chiến phải cải tiến, duy trì số liệu.
Loại đồ vật này vốn là không có khả năng phòng thủ phân khu Bắc Quận. Không biết Lưu Phượng Tài thông qua con đường gì mà làm ra một bộ ở quân khu Thuấn Canh, những người làm tham mưu không nghĩ đến, chính mình làm ra bộ đạn phóng ra khí này nhưng thật ra khi Lâm Vệ Quốc phát minh ra thì đúng là nó giảm được không ít những phiền toái.
Lâm Vệ Quốc làm hệ thống chiến thuật có hệ thống như vậy hiển nhiên là có công lao to lớn. Lãnh đạo quân khu không chỉ đích thân tiếp kiến mà còn khen ngợi, hỏi sao Lâm Vệ Quốc lại có thể nghiên cứu ra một chiến thuật có hệ thống như vậy? Lâm Vệ Quốc thản nhiên nói là nghe nói quốc gia muốn thành lập một chi bộ đặc chủng, hi vọng là trước mắt có thể dùng làm vũ khí cho binh sĩ.
Chiếm được quân khu các lãnh đạo đã khẳng định đó là một vinh quang vô cùng to lớn, lúc vui vẻ cũng là vì vinh quang. Tư Lệnh quân khu mới hạ lệnh, tổ chức yến tiệc trong nhà khách của quân khi, tất cả lãnh đạo đều phải tới tham dự, mọi người không say không về.