Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Hồng Phi là con trai của Phó tham mưu trưởng Lâm, còn Đông Phương Tiểu Linh là con gái rượu của Bí thư Thành ủy Đông Phương. Nghĩ rằng cô bạn cùng học làm việc ở bộ phận đón tiếp của Thành ủy, gia cảnh cũng không bình thường chứ? Trong lòng Cố Quang Minh thầm nghĩ.
Bộ phận tiếp đãi của Thành ủy là một nơi rất quan trọng, xét tới một mức độ nào đó mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn cả thư ký của văn phòng Thành ủy, được công tác ở đây sẽ được tiếp xúc với rất nhiều các lãnh đạo chủ chốt ở các nơi, rất có lợi cho việc thiết lập các mối quan hệ cá nhân, người bình thường tuyệt đối không có tư cách vào công tác ở đây.
Với câu nói đó của Cố Quang Minh, nếu là sinh viên bình thường, thì rất có thể trong lúc vô ý sẽ tiết lộ ra điều gì đó, nhưng đối với Lâm Hồng Phi thì sao dễ bị “lừa” như vậy:
- Cũng tạm thôi.
Cố Quang Minh đã chuẩn bị xong để quay về: cái gì gọi là cũng tạm thôi? Không nhìn ra tên tiểu tử này thực là láu cá.
Thấy vẻ mặt của Cố Quang Minh có vẻ cười đắc trí, Lâm Hồng Phi càng thấy thú vị, vị Chủ nhiệm Cố này... Ha ha...
Lâm Hồng Phi không quen với bên Thành ủy nhưng cũng không phải là bên Thành ủy cũng lại không quen hắn. Đối với cô Đông Phương Tiểu Linh này mọi người đều nhớ rất rõ hơn nữa quan hệ của cô với Lâm Hồng Phi cũng không tồi đương nhiên là khiến người ta chú ý. Vẫn là câu nói kia trong đại viện của Thành ủy không có ánh mắt kia là không được.
Người trong Thành ủy muốn hỏi thăm tin tức cũng rất đơn giản, không đến mấy ngày mọi người đã biết thân phận của Lâm Hồng Phi. Sau khi biết được, cái nhìn của mọi người với hắn cũng được nâng cao hơn: phân khu này chủ yếu là con của lãnh đạo, học cùng với con của Đông Phương Thu, quan hệ của hai nhà hẳn là không tồi, người như vậy cần phải cẩn thận lưu tâm.
Đúng lúc này, có đồng chí ở bộ phận tiếp đãi nhìn thấy chiếc xe máy mà Lâm Hồng Phi đi đến ...Vì thể diện của Thành ủy mà tiếp đãi nhân viên ở bên này, hàng đầu là của chính phủ, phía dưới là của huyện, sau đó là cục rồi đến các xí nghiệp. Cố Quang Minh vừa nhận được lệnh đã chạy xe đến Văn phòng Thành ủy, xe máy bình thường đều được đi công tác hết. Tự nhiên cũng có chỗ tiếp khách… người bạn học Đông Phương Tiểu Linh của Lâm Hồng Phi vội vã đến đón hắn.
- Hồng Phi, cậu đến rồi đấy hử?
Thấy Lâm Hồng Phi, Trần Lượng đi nhanh lêm mấy bước, vẻ mặt vui mừng khi nhìn thấy bạn học, không chút khách sáo mà đánh vào bả vai Lâm Hồng Phi một cái:
- Được lắm, cũng không thèm đến thăm tôi, cậu không còn coi tôi là bạn học nữa phải không?
Trần Lượng tốt nghiệp đại học từ năm ngoái, lão Trần có chút năng lượng, lại thêm tiểu tử này cũng khá dẻo mỏ. Khi nghe tin anh ta vào bộ phận tiếp đãi của Thành ủy Lâm Hồng Phi còn suýt nữa ngã xuống đất.
Câu ông chủ trong miệng Trần Lượng đương nhiên là Chủ nhiệm văn phòng Ngô, vể phần Bí thư Phương Đông thì không thể xưng là ông chủ được mà phải xưng là đại ông chủ.
- Không phải là tôi đã tới rồi hay sao?
Nghe ý trong lời của Trần Lượng thì việc Chủ nhiệm Ngô triệu kiến đã lan truyền khắp Thành ủy, hắn không khỏi cười khổ:
- Tôi hỏi này người anh em, tôi còn chưa biết Chủ nhiệm Ngô tìm tôi có việc gì, mà hình như cả đại viện đều biết, làm cho trong lòng huynh đệ cảm thấy bất ổn, rốt cuộc là có chuyện gì, chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?
Vẻ mặt tươi cười của Trần Lượng có vẻ thần bí, ánh mắt còn không che đấu nổi sự hâm mộ:
- Đương nhiên là chuyện tốt rồi, chuyện tốt, ngay cả các anh em tôi cũng hâm mộ cậu chết đi được, không biết rốt cuộc là cậu
Vậy thì khẳng định chính là chuyện tốt, Lâm Hồng Phi tính thầm, nhưng rốt cuộc là chuyện tốt gì, nhìn mắt Trần Lượng không có vẻ là giả vờ, mặt khác nhìn mấy người kia ánh mắt cũng như hâm mộ… Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, dù là chuyện gì thì tóm lại cũng không phải là chuyện xấu là được rồi, vậy thì mình còn phải lo lắng gì nữa?
Nghĩ thầm như vậy, Lâm Hồng Phi cười nói với Trần Lượng:
- Hay, người anh em, cho anh mượn tin may mắn, nếu anh không lừa em thì đêm nay chũng ra không say không thôi, đến lúc đó mọi người đi cũng nhau đi.
Lời cuối cũng này cũng là nói với mấy vị trong phòng tiếp đón.
- Được thôi.
Hiếm khi có cơ hội giao lưu với Lâm Hồng Phi, tất nhiên là mọi người không ai từ chối rồi, tất cả cùng đồng thanh, lại có cô giá vừa mới kết hôn, cười trêu ghẹo Lâm Hồng Phi:
- Anh Lâm à, tối nay có thể mang người nhà đến cũng được không?
- Được chứ, không những là được mang người nhà mà cả nhà cũng có thể đi cùng.
Lâm Hồng Phi gật đầu, trịnh trọng nói.
- Người nhà?
Lời này có chút hợp logic, cô này giám đùa giỡn với cả Lâm Hồng Phi, ngay lúc đó cô ta không kịp có phản ứng gì, được nhắc mấy câu mới bừng tỉnh ngộ:
- Được, Tiểu Lâm, cậu dám trêu chị Lý, người nhà không phải là chính mình hay sao?
Lâm Hồng Phi cùng mấy người trong nhà khách của Thành ủy “liếc mắt đưa tình”, trong lòng Cố Quang Minh vô cùng hâm mộ, không biết lúc nào mình mới được như vậy?
Trong lúc chờ được gặp lãnh đạo, Cố Quang Minh cảm thấy có chút căng thẳng, rồi cũng thấy mình có chút hãnh diện. Hãy nhìn xem, lão Cố ông cũng là nhân vật đủ tư cách để ngồi nói chuyện với các đồng chí trong bộ phận tiếp đãi của Thành ủy… Chà chà, cái này cũng là chuyện lớn đây.