Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con người An Lạc Lạc không tồi, tuy Lạc gia vẫn không thể đứng lên, chờ cho trước khi Lưu Bảo An lui xuống nhưng cũng vẫn là Phó bộ trưởng khu hậu cần. Dù có thế nào thì tiểu tử này vẫn là An Bảo Sơn, vẫn chăm sóc cho Lâm gia. Trong lòng Lâm Hồng Phi, An Lạc Lạc và cha cậu ta như mộ bộ hài vậy.
Hai người nói đùa một hồi, rồi bỗng nhiên sắc mặt của An Lạc Lạc nghiên nghị lại:
- Hồng Phi, người khác tôi không nói, chuyện công việc nếu tôi có thể giúp được gì thì cậu cứ việc nói.
- Tiểu tử cậu.
Lâm Hồng Phi cảm động, có gắng tươi cười:
- Cậu muốn làm gì vậy, hay là có ý gì với tôi đây?
- Cút! Đúng là miệng chó không phun được ra ngà voi!
Không khí đang vui thì bị Lâm Hồng Phi làm hỏng, An Lạc Lạc tức giận:
- Tiểu tử chó cậu đừng có cắn Lã Động Tân.
Nói xong câu đó, An Lạc Lạc cười cười, Lâm Hồng Phi cười nói:
- Đúng rồi, có biết vì sao lại mất điện không?
Quân đội dùng đường cung cấp điện riêng, bình thường thì không thể mất được, nếu không phải vì việc cung cấp có vấn đề thì trách nhiệm này khó ai có thể gánh vác được? Mặc dù là mất điện, thì cục điện cũng phải bàn bạc với nha cả mấy ngày trước đó... Nếu quân khu không đồng ý thì cho dù nơi khác có thiếu điện Cục cũng không dám cấp, nếu không thì nếu như có binh lính bị thương cần đến điện thì phiền toái to rồi.
Đúng là biết những cái đó, An Lạc Lạc vẫn cảm thấy lạ, ai mà gan to tế dám làm cho khu nhà quân khu mất điện?
- Không biết mấy ngày nay không nghe nói Cục điện sẽ cắt điện của chúng ta.
Lâm Hồng Phi lắc đầu rồi chột dạ:
- Ừm, chưa biết chừng là có người trộm điện.
- Sao có thể?
An Lạc Lạc cười nhạt Lâm hồng Phi, không tin:
- Lão huynh, anh có nhầm không thế? Chỗ này là chỗ nào? Khu nhà của quân khu, ai mà dám đến đây trộm điện, không phải là muốn chết hay sao! Hơn nữa...
Nói chưa xong, An Lạc Lạc bống trợn tròn con ngươi nhìn thẳng vào đối phương.
Lúc đang nói chuyện, Lâm Hồng Phi và An Lạc Lạc đã ra khỏi đại viện. Khu biến thế nằm ở đối diện, trên dây điện có thoáng thổi đến làn gió nhìn như có bóng người, lập tức An Lạc Lạc hiểu chuyện tối nay sao lại mất điện.
ở dưới hai nhân viên sửa điện chạy nhanh cầm cột dài 1000v để đẩy vật trên đường dây cao thể, nhìn rất lạ.
- Không phải chứ?
Vẻ mặt của An Lạc Lạc hoảng sợ nhìn Lâm Hồng Phi:
- Làm sao anh biết có người trộm điện?
- Đoán thôi.
Lâm Hồng Phi nhún vai,
- Đoán thôi?
An Lạc Lạc mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập hai chữ “không tin”:
- Tiểu tử đã sớm nhìn ra, anh không phúc hậu gì cả, sớm biết có người trộm điện mà còn ở đây nói chuyện với tôi, anh cũng thất đức quá đi?
Lâm Hồng Phi cười không nói gì nhưng trong lòng vô cùng chấn động, lần này mất điện đúng là do có người trộm điện? Nói như thế thì tuy là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có khả năng mình đã trở về 21 năm trước? Tất cả những gì đang diễn ra đều là thật chứ không phỉ là một giấc mộng.
Nếu không phải giấc mộng thì chẳng phải mình có thể thay đối vận mệnh hay sao? Hai cha con Bùi gia sỉ nhục mình, mình cũng hoàn toàn có thể trở về.
Lâm Hồng Phi bỗng nhiên cảm thấy đêm nay vô cùng lunh linh.
Sáng sớm thức dậy, Đoạn Ngọc Trân đã bận rộn ở dưới bếp nói chuyện với hai cha con Lâm Hồng Phi:
- Điện này đúng là... Nghe đâu tối qua có người ăn trộm máy biến thế, bị điện giật cháy sém hết cả.
Việc trộm điện tối qua tên trộm đúng là mạng nhỏ, đến giờ còn chưa điều tra, chỉ là một thằng trộm, trộm một cái máy biến thế trừ phi là có người nhà đến báo tin tìm chứ không cảnh sát họ cũng chẳng thăm dò xem tên họ là gì. Nhưng tin này truyền đi rất nhanh, nửa đếm hôm qua sau chuyện này lúc mất điện Đoạn Ngọc Trân vẫn chưa tỉnh đến sáng sớm hôm nay bà đã biết rồi.
Lâm Vệ Quốc không thích nghe chuyện này, sáng ra lại nghe vợ lải nhải không kiến nhẫn được:
- Mới sáng sớm ra nói những chuyện này làm gì?... Nếu không phải trong nhà khó khăn thì ai muốn?
Biết Lâm Vệ Quốc đang bị chuyện kia làm phiền lòng, đàn ông chuyện tiền đồ vẫn là hơn tất cả, Đoạn Ngọc Trân rộng lượng:
- Được, được, được, ông nói đúng.
Lời này khó tránh khỏi có sự trách móc. Sáng sớm đàn ông nhà mình mặt đã nhắn nhó, cho dù vẫn biết là có chuyện trong lòng mình phải nhường nhịn nhưng chồng đối xử tệ bà cũng khó tránh khỏi sự không thoải mái.
Lâm Vệ Quốc cũng biết sáng sớm mình đã nói với cự như vậy có phần hơi quá, ông ta cũng không giải thích gì mà chỉ ngồi trên ghế sa lon hút thuốc.
- Cha, chuyện của bá bá cha lo liệu đến đâu rồi?
Một người làm cho không khi trong nhà dịu đi, Lâm Hồng Phi cũng quyết định nhân cơ hội này nói chuyện với lão gia nhà mình một chút.
Vỗn dĩ Bùi Quang Binh vin vào chuyện này mà hãm hại cha mình, cảm giác bất lực Lâm Hồng Phi không bao giờ muốn trải qua lần nữa lại càng không muốn con rắn độc đằng say mình cơ cơ hội hành động. Trước khi mình bất lực, Lâm Hồng Phi quyết định dù thế nào thì cũng phải đế lão gia nhà mình lên được chức Phó đại đội trưởng.
- Chuyện này trẻ con lo được sao.
Lúc này Lâm Vệ Quốc vẫn tức giận, trừng trừng lườm Lâm Hồng Phi một cái:
- Ta nói cho mà biết, ăn cơm xong lập tức quay lại đơn vị, từ nhỏ đến lớn ta dạy con thế nào? Ăn khổ một tí đã không chịu được, về sau còn làm được cái gì?
- ấy, ấy, sao ông sao thế ?
Không đợi cho Lâm Vệ Quốc nói xong Đoạn Ngọc Trân đã lao từ trong bếp ra, trong tay còn cầm xong nồi:
- chuyện này tự ông phải nghĩ cách, Hồng Phi nó có ý tốt, ông tức giận với con trẻ làm cái gì? Có bản lĩnh thì đi làm Phó đại đội trưởng đi, cả ngày cứ nói ăn khổ mới là người bề tren sao ông không chịu chút khổ cực đi?
Thật không ngờ bã xã lại phải ứng quá lên như vậy, chuyện này đúng là Lâm Vệ Quốc xử lý không ổn rồi.
Đương nhiên là Lâm Hồng Phi biết những câu nói này của cha, lý trí nói cho hắn biết lớn lên phỉa dữ dằn, phải có quà đi cửa sau chỉ e mình mag đến lễ vật gì đến cửa đã bị họ đuổi đi. Vậy thì chức vụ sẽ mãi mãi nói lời tạm biệt.
Nhưng về phương diện khác, Lâm Vệ Quốc cũng hiểu câu nói của Bùi Qung Vinh có lý, ngay cả y cũng hiểu được tâm sự của mình cho dù là mất hứng thì cũng phải tự trách mình... trong chuyện này Lâm Vệ Quốc có chút sai sót.
Những cái này đương nhiên là Lâm Hồng Phi không thể nói thẳng ra, không những không nói được mà hắn còn đẩy mẹ vào nhà bếp:
- Mẹ cũng biết cha con làm việc đau đầu, mẹ làm ông ấy tức giận làm gì, có tốt đâu?
Con giải vây, bà và chồng cũng thôi, bà múa cái nồi trong tay:
- Nếu không thì biết tay...
Dù có nói thế nào, mẹ vòa bếp bận rộn, Lâm Hồng Phi cũng thở phào nhẹ nhõm. Vẫn biết chuyện này cha không nghe ý kiến của trẻ con nhưng Lâm Hồng Phi vẫn quyết định thử một chút.
Sáng sớm vừa mới thức dậy, Lâm Hồng Phi không rót nước cho mình mà đến ngồi cạnh cha:
- Cha, chuyện bên bá bá, rốt cuộc cha nghĩ thế nào?
- Trẻ con biết cái gì? Chuyện đại nhân đừng có chen vào.
Vợ vào bếp, tính tình của Lâm Vệ Quốc lại bốc lên.
Lâm Hồng Phi cũng không tức giận, tình huống này hắn đã sớm dự tính rồi, lão gia nhà mình tuy có chút chủ nghĩa nhưng hắn cũng nghe được:
- Cha, ba người sửa giày, một người trí đoản, hai người trường trí, cha nghĩ thế nào nói cho mẹ con con biết, tốt xấu gì mẹ con cũng là chủ nhiệm cấp 3 giúp cha phân tích cũng không khó đâu?
Lời này của Lâm Hồng Phi có lý, Lâm Vệ Quốc cũng biết chuyện này mình chỉ nhìn ở một góc độ, nói không chừng người khác cũng mang đến cho mình một cách nhìn khác? Nhưng chuyện này có đặc thù, tìm người khác không thích hợp lắm nếu như toàn là người nhà thì không có gì là không ổn.