Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ba à, con nghĩ chuyện này chúng ta có thể nghĩ theo một góc độ khác. Sau khi Lâm Vệ Quốc quyết định lắng nghe ý kiến của vợ và đứa con trai, Lâm Hồng Phi cuối cùng cũng nói lên lí do mà bản thân đã suy nghĩ rất lâu: “Phải, cách của chú Bùi đưa ra rất có lý, nếu như thành công, ba sẽ có thể có được vị trí đó, nhưng vấn đề là nếu nhìn vấn đề một cách ngược lại thì kết quả sẽ thế nào?”
Chau mày nghĩ đến hậu quả mà nếu như vì tặng lãnh đạo quà mà làm cho lãnh đạo có ý kiến với mình, sắc mặt của Lâm Vệ Quốc bỗng nhiên biến sắc.
Mặc dù ngoài miệng có ý chế giễu lời nói của thằng con sắp tốt nghiệp hệ chính quy, nhưng với những lời nó nói, Lâm Vệ Quốc vẫn rất để tâm, nó là đứa con mình là một chuyện, nhưng Lâm Vệ Quốc cũng biết, đầu óc của đứa con trai rất nhanh nhạy, không thì nó làm sao mà thi đỗ vào trường trọng điểm với hàng ngàn thì sinh thi vào như vậy.
Không chỉ mặt của Lâm Vệ Quốc biến sắc mà sắc mặt của Đoạn Ngọc Trân – không biết đứng ở cửa từ lúc nào cũng trở nên khó coi.
Trường hợp xấu nhất, càng vì thế mà làm cho bác Từ cảm thấy ba không gánh vác được trách nhiệm lớn. Đối với quân đội có ý nghĩa mang tính chiến lược và tính chỉ đạo của nước Cộng hòa mà nói thì tuyệt đối không thể giao cho một người cơ hội và đi cửa sau như vậy. Đối với một người coi việc xấu là kẻ thù như bác Từ, với tính cách không chịu nổi hạt cát trong mắt, chưa biết chừng sẽ tuyệt đường tiến thân của ba, còn ép ba nữa ấy chứ”, Lâm Hồng Phi chậm rãi nói, giọng nói nghe có vẽ bi thương, bởi vì bản thân nói ra những từ như vậy cũng là do gia đình cũng đã từng xảy ra chuyện này, “So với kết quả mà ba đoán trước đây thì con nghĩ rằng những điều mà con nói có khả năng cao hơn”.
- Lão Lâm, tôi thấy lời nói của Lâm Hồng Phi rất có lý.
Sắc mặt của Đoạn Ngọc Trân rất nghiêm trọng, Với tính cách như ông ấy, khả năng là rất lớn...Cái Ông Bùi này, bình thường thì thông minh thế, sao mà lúc này đầu óc lại không nhanh nhạy vậy
Lâm Vệ Quốc trầm ngâm không nói, nhưng châm một điếu thuốc, chau mày hút không ngừng, những lời nói của Lâm Hồng Phi đã làm ông thức tỉnh, mấy hôm nay đầu óc cứ như có vấn đề vậy, chỉ nghĩ đến đường đi nước bước của lãnh đạo mà quên mất rằng nếu như thất bại thì sẽ gây ra cho mình hậu quả như thế nào.
Sợ rằng không phải là đầu óc của ông Bùi không nhanh nhạy mà là trong đầu đang có ý gì đấy, Lâm Hông Phi tiếp lời Đoạn Ngọc Trân, nói lý.
- Cái gì?
Đoạn Ngọc Trân với Lâm Vệ Quốc cùng sửng sốt, vẻ mặt của Đoạn Ngọc Trân càng tỏ ý không tin tưởng
- Hồng Phi, con nói cái gì vậy, bác Bùi làm sao mà là người như vậy, làm thế thì ông ấy được lợi gì cơ chứ?
Lâm Vệ Quốc càng không khách khí, giơ tay định cho Lâm Hồng Phi một cái bạt tai, cuối cùng nhìn ánh mắt không hài lòng của Đoạn Ngọc Trân nên đành hạ tay xuống, nhưng vẻ mặt vẫn khó chịu như cũ,
- Hồng Phi, coi như ba chưa nghe thấy câu này, sau này không được ăn nói linh tinh như thế nữa....
- Ba, ba đừng có chưa nghĩ mà đã động thủ, con có nói linh tinh không thì sự thật sẽ chứng minh.
Lâm Hồng Phi không hề sợ cái tát của ba mình, sự thật ấy đã từng xảy ra rồi, làm cho Lâm Hồng Phi nói ra những lời này một cách đầy dũng khí.
Lâm Vệ Quốc bị câu nói này của Lâm Hồng Phi làm cho nổi giận thêm, nghiến răng rồi gật gật đầu
- Được, thế mày cho tao xem cái sự thật đấy xem nào, để tao xem mày thế nào mà không phải là nói linh tinh, nhưng mày ghi nhớ cho tao, nếu mày không nói rạch ròi ra thì đừng trách tao không khách khí.
Lâm Hồng Phi sớm đã biết rõ Bùi Quang Vinh lòng dạ độc ác như rắn độc, không thèm để ý đến người mẹ là Đoạn Ngọc Trân đang đưa mắt ra hiệu, gật gật đầu, tự mình nói lý
- Đầu tiên ba con mình nói chuyện này, vâng thì không nói đến chuyện Chú Bùi có hay không có lòng tốt giúp ba, thế thì con hỏi ba, nếu như Bác Từ làm cho ba không còn con đường thăng tiến, thì người được lợi nhất là ai?
Câu này vừa thốt ra, Lâm Vệ quốc vừa nãy vẫn còn vẻ mặt mất kiên nhẫn cùng với Đoạn Ngọc Trân với vẻ mặt lo lắng đều biến sắc!
Hai người bất chợt đêu nghĩ đến, nếu như tình hình giống như thằng con nghĩ lúc trước, con đường thăng tiến của mình (chồng mình) sau khi bị tuyệt đường, Toàn bộ khu vực quân đội phía Bắc, ai là người có khả năng nhận được chức vụ này cao nhất đây, kỹ năng quân sự từ trước đến nay chỉ kém hơn Lâm Vệ Quốc một chút, trong quân đội toàn khu nói về kỹ năng quân đội với khả năng dẫn binh thì chỉ có Bùi Quang Vinh mà thôi
- Đây có nghĩa gì, ba có tin không cần con nói ra không? Nói câu dã tâm của tên tiểu nhân vượt qua cái bụng của đáng quân tử, nếu như lúc đầu chú Bùi đã nhắm vào cái vị trí ấy, thì Ba chính là con hổ lớn nhất chắn ngay trước mặt chú ấy đấy. Cái vị trí ấy có ý nghĩa như thế nào, đừng nói đến ba chứ ngay bản thân con đều hiểu, chỉ cần làm tốt việc, cái vị trí này là đủ leo lên chức tướng quân, chức tướng quân đấy ba ạ, con không thấy là có người nào có thể cự tuyệt cái vị trí ấy đấy.
- Hơn nữa, ba à, ba tự hỏi mình xem, ba thật sự thấy rằng chú Bùi kém ba rất nhiều ư, chú Bùi thật sự sẽ chí công vô tư mà giúp ba leo lên vị trí ấy mà chú ấy không hề để ý gì đến vị trí ấy ư?
Những lời nói của Lâm Hồng Phi, cứ một mạch tuôn ra, khiến cho Lâm Vệ Quốc thấy chột dạ, nhưng mà Lâm Hồng Phi vẫn chưa nói hết,
- Naponeon đã từng nói, lính nào mà không muốn làm tướng quân thì không phải là lính tốt, vinh quang lớn nhất là một ngày nào đó có thể trở thành một vị tướng quân, nói tôi cái tâm của tiểu nhân vượt qua cái bụng của quân tử cũng được, nói tôi thế nọ thế kia cũng được, con không tin là cơ hội lớn bày ra trước mắt mọi người như thế mà lại không có ai động lòng. Con nghĩ, ngoài những tên chỉ biết ăn chay bất lực, biết thận biết phận, biết mình không thể có được vị trí ấy ra thì những người có chút năng lực đều...
- Hồng Phi, đừng có nói bậy thế.
Đoạn Ngọc Trân đột nhiên ngắt lời Lâm Hồng Phi, sắc mặt có phần trắng bệch nhìn sang Lâm Vệ Quốc,
- Lão Lâm, tôi nghĩ...
Câu nói đằng sau không tiện nói ra, nhưng chung sống với nhau hơn hai mươi năm, chẳng lẽ Lâm Vệ Quốc lại không biết Đoạn Ngọc Trân muốn nói gì sao?
Lâm Vệ Quốc trong lòng lúc này thiên nhân giao chiến, tình cảm hơn mười năm với Bùi Quang Vinh làm cho ông nghĩ ông Bùi không thể là loại người như vậy, nhưng mà Lâm Vệ Quốc cũng rất đau lòng mà nhận ra rằng, từng câu từng chữ trong lời nói của đứa con trai làm cho ông không thể bao biện được, đối với việc của Bùi Quang Vinh, Lâm Vệ Quốc cho rằng bản thân khá là hiểu lão ta, nếu như để ông ta đảm nhận chức vụ phó đại đội trưởng của đội quân sắp thành lập thì thành thật mà nói, ông Bùi hoàn toàn có thể gánh vác được trọng trách này.
Vậy thì vấn đề đặt ra là, không có người lính nào có thể từ chối sự cám dỗ của đội quân sắp được thành lập, bản thân mình không thế, với sự hiểu biết của bản thân đối với Bùi Quang Vinh thì ông ta cũng không thể, hơn nữa ông ấy cũng không thể từ chối sức cám dỗ treo trên cổ của người lính được, thế thì sao ông ấy lại giúp mình nhiệt tình vậy?
Kết luận chỉ có một mà thôi, thì cứ coi như là thằng con trai chưa hề nói gì, nhưng nói đi nói lại thì cái ý của nó cũng rành rành ra trước mắt rồi: Ông Bùi muốn cái vị trí ấy, nhưng ông ấy không thể đánh bại người trên mình nên ông ấy chỉ có thể nghĩ cách khác. Cơ mà cách khác là cách nào, không phải là đã ở trước mắt đây sao.
Sau một lát, Lâm Vệ Quốc chẳng nói chẳng rằng, lại với vẻ mặt đau khổ nhắm chặt mắt, gật gật đầu, sự việc đã đến nước này, cho dù tình cảm bao năm từ trước đến nay nói với Lâm Vệ Quốc rằng, Bùi Quang Vinh không thể làm chuyện đó được, nhưng mà..... Lời đứa con nói lại có lý.
Trong lòng Lâm Hồng Phi hiểu rõ, cho dù bản thân có nói gì, ba mình với Bùi Quang Vinh - con sói mắt trắng dã cải trang thành cũng có tình cảm từng ấy năm, khả năng ba mình tin lời mình cũng không lớn lắm,
- Thực ra con thấy là, cho dù trong lòng chú Bùi có nghĩ như thế nào, có lẽ chú Bùi không có suy nghĩ ấy, coi như chúng ta là hạng tiểu nhân vượt mặt đấng quân tử, nhưng lần này, đối với ba mà nói là một cơ hội trời ban, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhắm vào chúng ta, chỉ đợi chúng ra phạm phải sai lầm, bất luận thế nào, ba cũng phải cẩn thận chú ý, đều là điều nên làm cả... Um, ba à, ba cũng không muốn đánh mất cơ hội này đúng không?
Câu nói này coi như nói trúng tâm Lâm Vệ Quốc, Đoạn Ngọc Trân cũng gật đầu lia lịa tỏ ra tán thành,
- Phải đấy, không cần biết Ông Bùi có thật có ý gì không, thì chúng ra cũng phải cẩn thận một chút, đừng để cho bọn người ghen tuông túm được đuôi tóc, cẩn thận vẫn hơn, lão Lâm, tôi nghĩ lần này đến chuyện của lãnh đạo cũ là thôi đi
- Ừ.
Lâm Vệ Quốc chau mày nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gật gật đầu: cẩn thận hơn là điều nên làm.
- Không, ba à, con nghĩ ba vẫn nên đi.
Câu nói của Lâm Hồng Phi làm cho hai người là Lâm Vệ Quốc - vừa bị Lâm Hồng Phi dọa cho không hề nhẹ và Đoạn Ngọc Trân trợn tròn mắt, tính tình Đoạn Ngọc Trân vội vàng, không thể không nhìn chằm chằm
- Cái thằng này, còn vừa nói cái gì vậy? Vừa rồi con còn không cho ba con đi, thế mà giờ lại cổ vũ ông ấy đi hối lộ là sao?
Đoạn Ngọc Trân vẫn cói Lâm Hồng Phi là đứa con không hiểu chuyện, nhưng những phân tích tỉ mĩ vừa rồi của con trai không thể không làm cho ông thán phục nó, ông liền vẫy tay ra hiệu Đoạn Ngọc Trân không được nói,
- Con trai, con có ý gì vậy?
- Ba, Ba cũng là một cựu binh hoạt động trên hai mươi năm, thế thì con hỏi ba, ba nghĩ rằng một người lính thực thụ, quan trọng nhất đối với anh ta là gì?
Lâm Hồng Phi không trả lời câu hỏi của Lâm Vệ Quốc mà lại đưa ra một cậu hỏi ngược lại, đối với người cả đời theo ngề binh như Lâm Vệ Quốc, thì ngay từ ngày đầu làm linh dường như đã trả lời được rồi.
- Giữ nhà giữ nước! đối với câu hỏi của thằng con, Lâm Vệ Quốc dường như không suy nghĩ mà trả lời được luôn, vừa trả lời, Lâm Vệ Quốc liền bật cười,
- Cái thằng này, sao con lại hỏi ba câu này?
- Đúng thế, Ba con dẫu sao cũng ở trong nghề binh hơn hai mươi năm rồi, cai này còn không biết sao?
Đoạn Ngọc Trân cũng cười theo, chỉ tay vào trán Lâm Hồng Phi,
- Câu trả lời này mẹ con ta đã nghe đến mức trong tai cuộn thành kén rồi.