Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thế Gia
  3. Chương 86 : Ngày không có CAD
Trước /89 Sau

[Dịch]Thế Gia

Chương 86 : Ngày không có CAD

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối với việc Lưu Tú Nga sắp chuyển đến nhà Lâm Hồng Phi ở, Đông Phương Tiểu Linh vốn vẫn có chút không thoải mái, nhưng có một lý do như vậy, chút xíu khó chịu kia cũng biến mất. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Đông Phương Tiểu Linh cảm thấy “tiêu chuẩn” của Lâm Hồng Phi không thấp như vậy, đây là phụ nữ lớn tuổi đã có chồng có con, hắn cần gì phải “ăn tạp” đến mức độ như vậy?

Sự tình, đã được quyết định như vậy

Tiểu Tào quả nhiên ngộ tính không tồi, biết lãnh đạo đang bận việc vì công ty, không nên quấy rầy nhiều, nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tú Nga... Nhiệm vụ của hai người buổi chiều hôm nay cũng đủ nặng, bữa cơm tối nay, không chỉ có riêng chuyện là khảo nghiệm về trình độ nấu ăn của Lưu Tú Nga, ngoài ra cũng để khảo sát năng lực làm việc của Tiểu Tào.

Tào Quân và Lưu Tú Nga vừa đi ra, Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn:

- Tiểu Linh, bên CCTV cậu có bạn học nào không?

- Cậu đang hỏi đểu tôi đấy à? Cậu quên tôi học đại học ở đâu sao? Sao đủ tư cách để vào CCTV chứ?

Công chúa điện hạ cho rằng lời này của Lâm Hồng Phi có ý châm chọc mình bằng cấp không cao và trường học của mình không đẳng cấp, Đông Phương Tiểu Linh nhất thời không hài lòng, tuy nhiên tuy là khó chịu nhưng cô biết Lâm Hồng Phi đang tính toán làm gì, nên cũng không cố ý khiến Lâm Hồng Phi mất tự nhiên, nhưng ý châm chọc khiêu khích thì không thể thiểu được.

- Sao hả? Định đến CCTV quảng cáo nhưng không có người quen nên muốn nhờ bản cô nương nghĩ cách chứ gì?

Nhìn đi, đây mới là khuê nữ thành phố số 1 chứ, nhìn xem phản ứng của nha đầu này, Lâm Hồng Phi há hốc miệng, bên kia lập tức biết Lâm Hồng Phi đang tính toán cái gì.

Giám đốc xưởng Lâm không khỏi có chút xấu hổ, trước kia mình ở đây chém gió “phần phật”, vậy mà lần này bị người đâm cho một hồi như vậy, cảm giác thật sự khó chịu, tuy nhiên có những tội danh không thể thừa nhận được.

- Hi, tôi nói cậu này, cậu có cần thiết phải như một con buôn như vậy không?

- Hừ hừ…

Đông Phương Tiểu Linh hai mắt cao thấp đánh giá Lâm Hồng Phi, ý tứ kia thực rõ ràng: Cậu nói cậu không phải người như vậy? Tuy nhiên cuối cùng cô mang theo vẻ mặt rất nghiêm trọng:

- Bạn học ở CCTV thì không có, như vậy đi, về tôi sẽ hỏi cha tôi giúp cậu, xem có thể giúp được cậu hay không … À, cậu cũng hỏi đám bạn lang sói của cậu xem, nói không chừng bọn họ sẽ có biện pháp.

- Được.

Cái này không cần Đông Phương Tiểu Linh nói, Lâm Hồng Phi trước đó cũng đã nghĩ tới việc này, tạo nhiều mối quan hệ như vậy mà không sử dụng, thì mình không phải thằng ngốc sao?

Lưu Tú Nga quả nhiên là một người giúp việc hết sức tuyệt vời, thời gian một buổi chiều, Lưu Tú Nga không chỉ dọn dẹp căn phòng mà nửa tháng nay không quét tước của Lâm Hồng Phi, mà còn giúp Lâm Hồng Phi giặt giũ sạch sẽ đống quần áo của hắn... Bởi vì không biết dùng máy giặt quần áo, Lưu Tú Nga giặt tay toàn bộ... Không chỉ có như thế, còn làm được một bàn đồ ăn thịnh soạn…

Nhà Lâm Hồng Phi gồm ba buồng một phòng, phòng khách đặc biệt nhỏ, l phòng ngủ thì lại khá lớn, trong thành phố, đây là đối tượng ghen tỵ của vô số người, bao nhiêu chỗ cấp cho cán bộ cũng đâu nhà nào hai buồng một phòng như vậy? Trước khi Lâm Vệ Quốc được điều đến quân khu Thuấn Canh, trong nhà một phòng là của Lâm Hồng Phi, một phòng là của Lâm Vệ Quốc và Đoạn Ngọc Trân, phòng còn lại là thư phòng kiêm phòng khách tạm thời của Lâm Vệ Quốc, Đoạn Ngọc Trân , nhưng hiện tại Lâm Vệ Quốc cùng Đoạn Ngọc Trân đem tất cả những đồ vật cần dùng của mình chuyển tới Thuấn Canh rồi, thư phòng lớn như vậy thành ra để không, Lâm Hồng Phi liền bố trí thành phòng ngủ của hai mẹ con Lưu Tú Nga.

Thư phòng diện tích không nhỏ, cũng phải tới mười hai mười ba mét vuông, diện tích này thậm chí bằng với nhà ngang mà Lưu Tú Nga ở trước đây, Lưu Tú Nga chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể sống trong một phòng ngủ “xa hoa” như vậy, tay khẩn trương không biết đặt chỗ nào, một vẻ chân tay luống cuống, mồm miệng không ngừng lắp bắp:

- Không không không... Giám đốc Lâm, không cần, chúng tôi dọn dẹp nhà kho một chút, sống trong nhà kho là được rồi.

Mỗi nhà của cán bộ quân khu được bố trí một nhà kho không lớn, dùng để đặt một số đồ vật, nhà lầu xa hoa như vậy , Lưu Tú Nga nhìn đều quáng mắt, nằm mơ đều không nghĩ tới có thể ở tại trong đại viện quân phân khu, đứng ở trước mặt Lâm Hồng Phi, bản năng liền cảm thấy tự ti,trong lòng cô vẫn có một cảm giác rằng một nơi như thế này không thuộc về mình.

Đã uống chút rượu, Lâm Hồng Phi có chút kiềm chế không được bản thân , nghe Lưu Tú Nga nói như vậy, nhất thời cũng có chút khó chịu, trừng mắt nhìn Lưu Tú Nga liếc mắt một cái:

- Nhà kho đó người có thể ngủ được hay sao? Để cho người ta biết tôi cho hai mẹ con cô ở nhà kho, tôi còn có thể ngóc đầu lên ở cái nhà này hay không? Đừng nói nhiều nữa, bảo hai người nghỉ ngơi ở đâu thì cứ nghỉ ở đó, nhanh đi dọn dẹp một chút đi.

- Ôi…

Lưu Tú Nga lập tức kêu lên một tiếng, vốn trong lòng cô vô cùng không yên, nhưng sau khi bị Lâm Hồng Phi răn dạy một phen như vậy, cũng cảm thấy được trong lòng kiên định hơn, vội nói một câu, rạo rực vui vẻ mà đi ra ngoài, trong lòng như đang bay, thậm chí ngay cả dưới chân đều nhẹ nhàng, như thể đang bay lên thật, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: mình cũng có thể sống ở một căn phòng lớn trong thành phố? Mình cùng con gái cũng có thể sống ở một căn phòng lớn?

Đến hiện tại, Lưu Tú Nga trong lòng vẫn là cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Điều khiến Lâm Hồng Phi bất ngờ chính là, Lưu Tú Nga mới ra đi trong chốc lát, thế nhưng lại vào rồi, trong tay còn thật cẩn thận bưng một chén trà:

- Giám đốc Lâm, tôi nghe nói sau khi uống rượu uống chút trà sẽ thoải mái hơn... Tôi đi nấu cho anh chút cháo nhé.

- Không cần đâu.

Lâm Hồng Phi tửu lượng không tồi, đêm nay vốn là không uống bao nhiêu, chút rượu này căn bản là việc không đáng lo, khoát tay nói:

- Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi không sao.

- Vâng.

Lưu Tú Nga lúc này mới cẩn thận mà đi ra ngoài, đi tới cửa, lại quay đầu nói:

- Giám đốc Lâm. Nếu có việc gì thì cứ gọi tôi nhé, tôi không sao đâu.

- Ừ.

Lâm Hồng Phi nói một câu, cau mày tiếp tục "vẽ tranh", thời đại không có máy tính làm cho Lâm Hồng Phi buồn bực muốn chết, cái khác không nói, làm một nhà thiết kế, ngày không có Autocad thật thê thảm, mấy ngày nay Lâm Hồng Phi đang vội vàng làm đồ vật mới, nhận thức sâu sắc ra một điểm, sự tiện dụng của máy tính, quả nhiên là có đạo lý đấy.

Xem ra, là cần phải mua một cái máy tính , Lâm Hồng Phi thở dài, bằng không ngày hôm đó không gửi đi được rồi... Năm 91, không biết ở chợ có thể tìm được Autocad hay không?

Quảng cáo
Trước /89 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thuyền Không Cập Bến

Copyright © 2022 - MTruyện.net