Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Có tin tức nhanh như vậy sao?
Đông Phương Tiểu Linh rất kinh ngạc.
- Ừ, An Nhạc Nhạc có một người anh em làm ở CCTV, có thể giúp đỡ nói một lời.
Nói lên điều này, Lâm Hồng Phi trong lòng rất đắc ý, ha, anh em của bạn bè làm việc vẫn là đáng tin cậy rồi, chuyện tìm CCTV lớn như vậy, An Nhạc Nhạc người này nhanh như vậy liền nhờ được anh em làm tốt rồi.
Lời này không phải không có ý tứ khoe khoang, nhưng Đông Phương Tiểu Linh bĩu môi, có chút khinh thường:
- Xì… chuyện này thì có gì ghê gớm chứ, chắc cũng chỉ ăn may thôi, hừ, xem cậu thuyết minh tình hình thế nào với Phó Chủ tịch Trình kia?
- Hừm...
Lâm Hồng Phi vỗ vỗ đầu, lúc này mới quên rằng chính mình đã quên một chuyện rất quan trọng, hay nói cách khác giống như một thói quen cả đời khiến Lâm Hồng Phi nhất thời quên mất rằng Nhà máy chế tạo xe máy, liên quan đến mình không lớn.
Xưởng chế tạo xe máy thành phố dù gì cũng là xí nghiệp nhà nước, một khoản tiền lớn như vậy thành phố nhất định sẽ biết, Lâm Hồng Phi không cần nói cũng được, nhưng ít nhất cũng phải báo cáo với Phó Chủ tịch thành phố kiêm Giám đốc xưởng này một chút…
Nhưng không có gì ghê gớm cả, không phải chỉ viết một bản báo cáo thôi sao, chuyện này đối Lâm Hồng Phi mà nói không có khó khăn lớn, tuy nhiên Lâm Hồng Phi lập tức liền kịp phản ứng, bạn bè hiện tại... Có thư ký rồi, có việc mà không cho thư ký làm, thì giữ thư ký bên cạnh mình để làm cảnh hay sao?
- Tiểu Tào, đi, viết bản báo cáo đi.
Lâm Hồng Phi lên tiếng , biểu tình thực lạnh nhạt:
- Ừ, sáng sớm ngày mai giao cho tôi.
Tào Quân nhất thời trợn mắt há hốc mồm: cái này, không phải mình từ chối, nhưng loại báo cáo này, mình đã viết bao giờ đâu?
Nhưng việc này gã không thể từ chối được, giúp lãnh đạo viết bản thảo thôi, cái này vốn chính là công việc của thư ký, thư ký ngay cả một bản báo cáo còn viết không tốt, thì chắc chắn không đủ tư cách làm thư ký... Viết bản thảo đó là kiến thức cơ bản của thư ký đó mà.
- Vâng.
Mặc kệ Tiểu Tào trong lòng nhiều khó xử, lúc này anh ta đều thành thật, vui vẻ mà đáp ứng công việc, nếu bị lãnh đạo cho rằng ngay cả một chút việc nhỏ như vậy anh cũng làm không được, kiếp sống của một thư ký như anh ta cũng liền chấm dứt.
- Được a! Tiểu Lâm Tử.
Đông Phương Tiểu Linh nhìn Lâm Hồng Phi “thành thạo” phân phó Tào Quân mà không khỏi trợn mắt há miệng
- Không nhìn ra nha, cậu hiện tại càng ngày càng có tư thế lãnh đạo đấy... Trước kia chưa từng thấy cậu dặn dò thư ký như vậy.
Lâm Hồng Phi khinh thường mà liếc mắt nhìn Đông Phương Tiểu Linh một cái, một bộ dáng dào dạt đắc ý cao cao tại thượng, làm cho người ta nhìn đã muốn biểu tình hắn một chút:
- Hừ, thư ký không giúp lãnh đạo phân ưu, cần thư ký để làm chi?
- Cậu…
Đông Phương Tiểu Linh nhất thời bị tư thế này của Lâm Hồng Phi làm cho tức giận chết khiếp, trống ngực đập lên xuống:
- Nhóc con, cậu cứ chờ đấy cho tôi!
Hai người đang nhàm chán mà tranh cãi ba hoa, Tiểu Tào mới đi ra không lâu lại vào rồi, , Tiểu Tào trên mặt có chút xấu hổ:
- Ông chủ, Đồn trưởng Công an Trương gọi điện thoại đến nói muốn cùng với ngài nói chuyện vấn đề tăng cường tình hình an ninh nhà máy sản xuất của chúng ta.
Trị an của nhà máy? Lâm Hồng Phi cùng Đông Phương Tiểu Linh không khỏi nhìn nhau, hai người trong mắt đều là hiện lên một tia ngạc nhiên: “Sao lại như vậy? Là người của nhà xưởng chúng ta ở bên ngoài gây chuyện, đồn công an bên kia tới đây thông báo tin tức?
Công nhân của nhà xưởng ở bên ngoài gây chuyện không kỳ lạ, nhưng vấn đề là... Không có nghe ai thông báo với chính mình mà.
Mẹ kiếp, trong nhà máy đã xảy ra chuyện, đồng chí ở đồn công an đã tìm tới cửa, vậy mà mình còn không biết gì? ! Trong lòng Lâm Hồng Phi nhất thời liền mất hứng, mặc kệ chuyện này là ai làm, đây không phải là rõ ràng không coi Giám đốc xưởng này ra gì sao?
Làm lãnh đạo, không có mấy người có thể chịu được loại ủy khuất này, Lâm Hồng Phi khẳng định không phải cái loại lãnh đạo “đại khoan dung” như vậy, sắc mặt thật không tốt:
- Mời đồn trưởng Trương vào đây đi... À, buổi trưa ra nhà hàng Sâm Thái đặt một bàn tiệc rượu, để tôi ngồi với Đồn trưởng Trương một chút.
Dù là ai gây ra phiền toái cho mình, nhưng bất luận như thế nào đó cũng là cấp dưới của mình, đóng cửa lại mình chỉnh đốn là được, không thể để cho người khác chỉnh đốn thay.
- Đồn công an này... Muốn làm cái gì vậy?
Đông Phương Tiểu Linh cũng cau mày, trong lúc nhất thời có chút không hiểu tại sao.
Suy nghĩ khác với Lâm Hồng Phi, Đông Phương Tiểu Linh nghĩ rằng chính là về phương diện khác: Đồn trưởng Trương này... Đến đây để tống tiền sao? Bất luận nói như thế nào, hiện tại nhà máy sản xuất xe máy thành phố cũng có tiền rồi, trong thành phố đã cho vay 20 triệu.
Đúng ra thì, dựa theo quy củ bình thường mà nói, nhà máy sản xuất xe máy thành phố là xí nghiệp quốc gia, nhưng thiết lập quan hệ với đồn công an chung quy cũng không phải chuyện xấu. Tuy rằng Lâm Hồng Phi là thượng phương bảo kiếm của Bí thư Đông Phương xuống, nhưng các mặt công việc cụ thể, hoặc nhà xưởng bên này xảy ra chuyện gì, vẫn là cần các đồng chí của cơ sở phối hợp, cùng các đồng chí của cơ sở làm một giao tế tốt là rất tất yếu.
Nhưng vấn đề ở chỗ, tình huống hiện tại của hắn không phải tình huống bình thường? Nhà máy sản xuất xe máy thành phố bây giờ là hạng mục cải cách doanh nghiệp nhà nước lớn nhất trong thành phố, Giám đốc xưởng là phó Chủ tịch thành phố kiêm nhiệm, kế toán lại là con gái thân sinh của bí thư... Lăn lộn ở quan trường “tấm biển” lúc nào cũng phải để sáng, chẳng lẽ vị Đồn trưởng Trương kia lại dám ngang nhiên đối đầu với cha mình sao?
Nghĩ vậy, Đông Phương Tiểu Linh lập tức liền cảnh giác lên, cười mỉm nói với Lâm Hồng Phi:
- Như vậy, lúc nữa khi Đồn trưởng Trương đến, thì tôi cũng sẽ qua đó một chút.
Đúng vậy, mặc kệ là chuyện gì, cho dù chỉ là một bữa cơm, nhưng mọi việc chỉ sợ sẽ bay lên đến mức độ cao, hiện tại Đông Phương Tiểu Linh đã đem chuyện này tăng lên đến mức uy hiếp được chỗ ngồi an ổn của cha mình.
- Cậu cũng đi sao?
Lâm Hồng Phi có chút kỳ quái, tuy nhiên tóm lại vẫn là gật gật đầu, có con gái của Bí thư Thành ủy đi cùng mình, đây là chuyện tốt thôi, nếu là Đông Phương Tiểu Linh đi cùng mình rồi, mà vị Đồn trưởng Trương kia vẫn không rõ “tình hình” thì đó thật sự là đáng chết .