Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Nam có mặt ở nhà ga của thành phố D để lên tàu lửa ra thành phố A. Hôm nay là chủ nhật nên cả vợ chồng Tuyền - Khoa đểu có mặt để tiễn thằng em trai ham chơi của mình. Vốn dĩ Tuyền muốn mua vé máy bay cho Nam ra thành phố A cho nhanh nhưng Nam lại không thích, cậu ta lấy lý do là muốn ngắm cảnh trong lúc đi. Tuyền hết lời với ý nghĩ này của cậu em trai luôn.
Trong lúc chờ tàu lửa, Tuyền nói với chồng:
- Đáng lẽ Việt cũng đến nhưng mà cậu ta bận việc đột xuất nên không có mặt. Tính ra em cũng định nhân cơ hội này bàn thêm với cậu ta về bản hợp đồng hợp tác kinh doanh, giờ đành phải lùi lại ngày kia.
Khoa nói:
- Ừ, anh thấy em cần bàn kỹ với cậu ta về khoản hợp tác liên quan đến mảnh đất kia, cái này quan trọng nhất đấy.
- À em nhớ rồi.
Nam thấy anh chị toàn bàn công việc mà chẳng nói gì mới mình thì tỏ vẻ bất mãn:
- Được mỗi ngày chủ nhật nghỉ ngơi mà anh chị cũng đem công việc ra luận bàn, hai người ham công tiếc việc quá.
Tuyền gõ đầu thằng em:
- Em biết gì mà nói, khi nào em mở công ty như anh chị mà còn thanh thơi được thì hẵng nói nhé.
Nam xoa xoa chỗ đau:
- Hừ, anh chị cứ yên tâm, rồi có ngày em sẽ lập nên một công ty có danh tiếng vượt ra cả quốc tế.
Khoa cười to:
- Ha ha ha, nếu thế thì càng mừng chứ sao, anh chờ ngày đó.
Tuyền lại gõ đầu Nam:
- Cứ to mồm vào, lo mà học đi đã, đừng mơ mộng hão nữa.
Nam ngồi xa ra một ghế để tránh nắm tay của bà chị rồi mới nói:
- Không có ước mơ sao có phương hướng bước đi.
Khoa giơ ngón cái lên:
- Anh ủng hộ quyết tâm của em, cứ cố gắng.
Nam lắc đầu chả biết đối đáp thế nào trước những lời mỉa mai của hai vợ chồng này, thôi thì im lặng vậy.
Ba người tán nhảm một hồi lâu nữa thì tàu lửa đến. Nam nhanh chóng xếp đồ đạc của mình rồi ngồi yên vị trên ghế chờ đoàn tàu đưa mình ra thành phố A.
...
Mất gần một ngày, tàu lửa mới ra đến thành phố A. Nam nhanh chóng thu xếp hành lý của mình và tiến ra cửa nhà ga. Vì Nam vừa đi vừa ngó nghiêng xem người đón mình đã đến chưa nên không chú ý đường đi, vai va phải một người thanh niwên đi ngược chiều làm vai Nam cực kỳ đau nhức. Nam vội vàng cúi đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi nhé, tại tôi không chú ý, thật xin lỗi.
May là anh chàng thanh niên kia dễ tính, anh ta chỉ cười cười:
- Không có gì, ga tàu đông thế này, va chạm có thể xảy ra mà.
Hai bên gật đầu xem như chào một cái rồi đi, lúc này Nam mới đưa tay lên xoa bóp đầu vai cho bớt đau nhức, không ngờ mới chỉ chạm vừa vừa thôi mà lại đau thế. Nam vừa xoa nắn vai vừa bước đi, bỗng nghe có tiếng gọi:
- Bà bên này nè Nam.
Nam hướng ánh mắt về phía tiếng nói đó. Một bà lão đứng bên cạnh một chiếc ô tô đen bóng. Đây chính là bà Mai – người đã dạy võ công cho Nam suốt mười mấy năm qua. Mái tóc của bà ấy đã bạc trắng, tuy bánh xe thời gian đã để lại những nếp nhăn trên gương mặt nhưng không thể hủy diệt nét đẹp thiên sinh của bà. Nam chạy tới, miệng tươi cười hớn hở:
- Bà đến lâu chưa ạ?
Bà Mai nhìn Nam đầy hiền từ:
- Bà cũng mới tới thôi, trời đang nắng to lắm, cháu lên xe đi.
- Vâng ạ.
Nam nghe lời bà Mai, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau. Bà Mai thấy Nam cứ dùng tay xoa vai thì lấy làm kỳ, bèn hỏi:
- Cháu bị đau vai à? Để bà xem nào.
Bà Mai kéo nhẹ áo của Nam thì không thấy có vết bầm nào, tuy vậy bà vẫn đặt tay lên vai Nam rồi vận khí trị thương cho cậu. Một luồng nội kình nhu hòa nhưng vô cùng thâm hậu truyền sang người Nam, chẳng mấy chốc cơn đau trên vai cậu đã biến mất hẳn. Nam xoay cánh tay một vòng, cảm thấy không còn nhức nhối nữa. Nam nói:
- Hay quá, giờ tay cháu cử động bình thường rồi.
Bà Mai hỏi:
- Sao cháu bị thương thế?
Nam gãi đầu gãi tai trả lời ngập ngừng:
- Cháu đi không chú ý đường nên va phải người ta nên bị thương thôi ạ.
Bà Mai cười mắng Nam:
- Cháu đúng là... lúc nào cũng hậu đậu như vậy.
Bà dặn Nam mấy câu cẩn thận rồi bảo bác tài nổ máy cho xe chạy. Hồi lâu sau bà hỏi tiếp:
- Cháu vào chơi nhà anh chị cháu chơi chắc anh chị cháu rất vui.
- Dạ, tiếc là anh chị bận quá nên chưa có dịp đi chơi chung với gia đình anh chị.
- Gia đình anh chị cháu khỏe không?
Nam bật cười đáp:
- Dạ anh chị vẫn khỏe, thằng bé con anh chị cũng kháu khỉnh lắm, mà nó cũng quậy cực kỳ, cháu mấy lần khốn khổ vì nó.
- Lần trước bà nghe cháu nói là anh chị cháu mở công ty riêng phải không nhỉ?
- Dạ đúng rồi, anh chị cháu vừa mới ký hợp đồng với một công ty lớn nữa cơ. Ủa, mình đang đi đâu vậy hả bà?
- Giờ cháu chưa xác định chỗ ở chứ gì, qua nhà bà trước cái đã, sau khi hoàn thành thủ tục nhập học thì bà sẽ tìm giúp cháu phòng trọ tốt.
Nam lắc đầu:
- Cháu cám ơn bà đã quan tâm, cháu đã quyết định nhập học xong rồi thì cháu sẽ đăng ký vào ở trong ký túc xá của trường rồi ạ.
- Ồ thế à? Cũng được, nếu cháu đã muốn vậy thì bà cũng không ngăn cháu nữa. Khi nào cháu lên trường nhỉ?
- Dạ ba ngày nữa ạ. Ba ngày này chắc cháu làm phiền bà chút rồi.
Bà Mai cười đáp:
- Thằng bé này, bà cháu ta đâu chỉ mới quen biết mà cháu phải khách sáo thế hả, được rồi, nhà bà đây rồi.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Thực tế nói nhỏ thì không hề nhỏ, tuy chỉ là một ngôi nhà cấp bốn nhưng xung quanh ngôi nhà là một khu vườn khá rộng với đủ kiểu cây cối xanh tươi. Nam bước xuống xe, nhìn thấy nhà bà Mai thì không khỏi ồ lên kinh ngạc. Bên này thì bà Mai đã bảo lái xe cho xe chạy đi, xe hơi này là xe riêng của bà Mai, vì bà không tiện lái xe nên mới thuê tài xế cho mình. Bà Mai mở cổng rồi dẫn Nam vào trong nhà. Khi đi ngang qua khu vườn, Nam lại càng thích thú xây dựng nhà và cách bố trí cảnh vật chung quanh, miệng Nam lẩm bẩm: “Đất này mà xây biệt thự lên thì đẹp phải biết.”
Giọng của Nam rất bé, song bà Mai vẫn nghe được, bà nói:
- Bà không thích kiểu nhà biệt thự to lớn mà thích kiểu này hơn, mà cũng phù hợp với bà.
Nam không nói gì thêm vì cậu biết bà dư sức xây biệt thự, chỉ cần thấy bà có xe riêng cho mình là đủ hiểu rồi. Chẳng qua đó chỉ là lý do nhỏ, Nam hiểu chủ yếu là bởi bà Mai không lấy chồng, cũng không có con cháu riêng của mình. Bao lâu nay bà Mai lâu nay chỉ sống một mình ở quê của Nam, lúc nhỏ Nam vô tình gặp bà và được bà thương yêu và dạy võ công cho; với điều kiện là cậu không được tiết lộ chuyện gặp được bà cho bất kỳ ai. Cậu nghe đến chuyện học võ thì rất thích, nên tất nhiên là đồng ý ngay.
Cứ như thế suốt mười mấy năm trôi qua mà không người nào phát hiện Nam đang luyện võ với một bà lão cả. Nam không biết bà bao nhiêu tuổi, có hỏi bà cũng không trả lời, chỉ cười cười tiếp tục dạy võ cho cậu. Lâu dần, trong đầu Nam hình thành suy nghĩ bà Mai là người quê cậu, mãi đến một năm trước bà Mai bảo bà phải về nhà thì cậu mới biết thì ra bà Mai gốc ở thành phố A rồi vì lý do nào đấy mới đến ở gần làng của Nam suốt mười mấy năm trời.
Hiện tại Nam không muốn nhắc đến những vấn đề này nữa, Nam sợ mình vô tình chạm vào nỗi đau nào đó được bà Mai giấu kín trong lòng.
Thiết kế của nội thất căn nhà rất giản dị, chỉ một bộ salon bằng gỗ cùng một vài đồ đạc để tiếp khách bình thường. Bà Mai dẫn Nam vào một căn phòng khá là ấm cúng. Vì trước đây khi bà Mai về thành phố A, bà đã căn dặn khi nào đến đó nhập học thì phải gọi cho bà, bởi vậy căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp lâu rồi. Tình cảm của bà Mai dành cho Nam bao lâu nay vốn luôn rất tốt như thế nên Nam không nỡ từ chối và cũng không ngại ở đây vài hôm.
Bà Mai vừa hỗ trợ Nam soạn đồ đạc ra vừa hỏi:
- Hình như cháu từng nói cháu có họ hàng ở đây phải không nhỉ?
Nam nói:
- Dạ vâng ạ, đúng là cháu có họ hàng ở đây nhưng quan hệ giữa gia đình cháu với họ không thân thiết cho lắm, cháu mới chỉ gặp họ vài ba lần thôi; vì thế cháu cũng không muốn nhờ đến họ, vả lại cháu có bà giúp rồi còn gì.
- Cái miệng thằng nhóc này đúng là lém lỉnh mà.
- Hì hì.
Bỗng lúc này có tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên ngoài cổng:
- Bà ơi, bà ơi, mở cửa cho cháu vào với.
Nghe giọng cô gái, bà Mai lập tức đi ra mở cửa. Đừng thấy bà ấy đã cao tuổi rồi mà cho là chậm chạp, mới chỉ hơn mười bước chân thôi mà bà ấy đã ra gần cổng rồi, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thanh thoát. Khinh công của bà đã đạt đến cảnh siêu phàm, e là sức trẻ như Việt hay Nam cũng không thể sánh được. Nam không theo bà Mai mà ngồi chơi trên ghế salon, đôi mắt thì hướng ra phía cổng
Nam nhìn thấy một ông lão và một cặp nam nữ cùng bà Mai đi vào trong. Nam lịch sự đứng dậy chào họ một tiếng. Ông lão gật gật đầu hài lòng rồi nhìn Nam hồi lâu, sau đó mới nói:
- Anh nghe cậu lái xe báo em gái anh dẫn một cậu nhóc về nhà thì rất tò mò nên đến đây xem thế nào, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, đúng là thằng bé này.
Ánh mắt của bà Mai không ngờ lại hiện lên vẻ xấu hổ xen lẫn hoài niệm, nhớ nhung của một cô gái trẻ, song chỉ thoáng qua rồi biến mất, mọi người trong nhà căn bản không thể phát hiện ra. Nghe cách nói chuyện hai ông bà lão nói với nhau thì Nam mới biết hai người là anh em ruột. Hơn nữa, tuy không hiểu nội dung thực tế của cuộc đối thoại giữa hai người là điều gì nhưng Nam biết họ chủ yếu đề cập tới mình nên trong bụng không khỏi cảm thấy có chút nhột nhột. Nam lại nghe ông lão thở dài rồi tiếp tục nói:
- Sao em cứ cố chấp mãi như thế, đã mấy chục năm rồi mà em vẫn không quên được sao?
Bà Mai cười buồn:
- Anh nói em còn bản thân anh thì sao? Chị dâu đã mất gần hai mươi năm rồi mà anh vẫn để anh của chị đầu giường đấy thôi. Chúng ta là anh em mà, đâu khác gì nhau.
Lần này thì Nam chả hiểu ngô khoai gì nữa rồi, cậu đành bỏ ngoài tai mấy lời đó. Đôi nam nữ ở phía đối diện cũng không quan tâm bà Mai và anh trai của bà đang nói chuyện mà hướng mắt đến chỗ Nam với sự hiếu kỳ.
Bởi có “lũ trẻ” ở đây nên bà Mai không muốn nhắc đến quá khứ nữa mà chuyển chủ đề khác:
- Để bà giới thiệu cho mấy đứa biết nhau, đây là Nam, cháu một người bạn của bà. Nam, đây là hai đứa cháu nội của anh trai bà, đứa lớn là Hùng, đứa nhỏ là Linh.
Nam vừa chào hỏi đưa tay ra bắt. Hùng thì cười cười bắt tay tiếp lại, còn Linh thì tỏ vẻ lạnh nhạt chào lại một câu. Nam cũng không để bụng thái độ của cô gái vì trước đây Nam cũng nhận được thái độ giống thế này từ họ hàng sống ở đây. Nam nói thêm với bà Mai cũng ông lão mấy câu nữa rồi xin phép bà Mai ra ngoài. Cậu biết ngoài bà Mai thì ba người thân của bà có lẽ chẳng ưa gì mình nên cậu đi chơi để cho người nhà của họ trò chuyện với nhau tự nhiên hơn.
Hết quyển 2.