Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tên đàn em gật đầu như gà mổ thóc. Gã kia lại hỏi tiếp:
- Hình như hai tên bang Bạch Hổ đã ra khỏi biên giới rồi phải không?
- Dạ vâng, em cũng mới hay tin thôi ạ, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì mà bọn chúng rời đi vội vã như thế.
Gã kia trợn trừng hai mắt lên, nói:
- Hừ, đó không phải là điều chú mày quan tâm, điều chú mày phải đi làm bây giờ là điều tra bằng được kẻ nào đã nhúng tay vào chuyện làm ăn của chúng ta.
Tên đàn em thấy gã nổi giận thì sợ hãi, không ngừng vâng dạ rồi nhanh chóng chuồn đi
Tên đại ca gọi điện thoại đến ai đó:
- Ông bạn có thông tin gì về chuyến đi vừa hai gã hộ pháp đó chưa?
- Đã có rồi, gần như có thể khẳng định chắc chắn bọn chúng bay sang nước R.
- Vậy sao? Tốt lắm, tất cả vẫn đang nằm trong dự tính của chúng ta, ông bạn nhanh chóng chuẩn bị cho bước tiếp theo đi, tôi sẽ khởi hành sớm thôi.
- Ừ, tôi sẽ đặt vé cho anh.
- Cám ơn ông bạn.
Tên đại ca ngắt cuộc gọi, hắn nhếch mép cười nửa miệng: “Hừ, Phong hộ pháp, lần đầu trí trước giữa hai chúng ta vẫn chưa phân thắng bại, lần này tôi sẽ cho ông phải nhận kết cục thảm bại.”
Tên đại ca rời khỏi ngôi nhà và đi đến sân bay để sang nước R. Hắn ta vừa đi khỏi không xa thì một người đàn ông đang ngồi ở quán café đối diện lấy điện thoại ra:
- Tên “Cá Cơm” vừa đi xong, tôi sẽ theo dõi hắn ta.
- Được, nhớ cẩn thận, tôi không dám chắc có đi cùng hay không.
- Ừ, tôi sẽ cẩn thận.
Anh ta trả tiền nước xong thì lập tức đuổi theo tên đại ca cho biệt danh “Cá Cơm” nọ.
...
Lúc này, ở nhà, Tài đã nhận được thông tin của Nam. Hắn khá ngạc nhiên:
- Chỉ đơn giản như thế này thôi sao? Có chắc đây là toàn bộ thông tin về thằng nhóc đó không đấy?
- Dạ đó là tất cả những gì mà em có thể lấy được, chỉ thiếu việc chưa đến quê của thằng nhóc điều tra thôi ạ.
Tài khoát tay:
- Chưa cần nghiêm trọng đến thế, chú mày đổi phương hướng điều tra sang Lê gia xem thằng nhóc đó có quan hệ gì với họ. Thằng nhóc này họ Lê, lại biết võ công, thiết nghĩ không ít thì nhiều thứ liên quan.
- Dạ vâng, em sẽ chú ý.
- Tốt, chú mày mau đi làm đi.
Nam không biết rằng chỉ với những việc mình gây ra trong nửa tháng ngắn ngủi mà bản thân cậu đã nằm trong tầm ngắm của các thế lực lớn, cả trắng lẫn đen. Hiện tại Nam đang trò chuyện với mẹ qua điện thoại về ngày giỗ của cố nội của Nam. Nam đã gọi về cho mẹ ngay sau khi nhận được lời đề nghị của ông Công, đi là tất nhiên phải đi, chủ yếu là Nam không biết nên chuẩn bị như thế nào trước khi đến nhà ông Công, sau cùng thì mẹ của Nam cũng chỉ dặn cậu phải cư xử đúng mực với các thành viên trong gia đình của ông Công rồi kết thúc. Ngắt cuộc gọi xong thì mẹ của Nam quay sang nói với chồng:
- Lạ thật, bao nhiêu năm qua vốn chả mấy khi liên hệ, sao tự dưng hôm nay ông ấy lại bảo thằng nhóc như thế nhỉ? Chả lẽ ông ấy muốn chúng ta quay lại gia tộc hay sao?
- Cái này anh không đoán được, dù sao gia đình chúng ta rời khỏi gia tộc quá lâu rồi, có gì đi nữa thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa, mong là thằng bé có thể tự xử lý được.
- Anh cứ làm như nó đi vào chỗ chết không bằng.
- Ha ha...
Ở đầu bên kia, Nam cất điện thoại vào túi và đi khỏi phòng trọ của mình. Nam vốn chả thích ngồi yên một chỗ mà đi chơi chỗ này chỗ kia. Nam vừa rời không bao lâu thì một bóng người xuất hiện và âm thầm bám theo sau lưng.
Với sự cảm nhận môi trường xung quanh của một người luyện võ lâu năm, Nam dễ dàng phát hiện mình bị theo dõi, chỉ là vẫn không rõ mục đích của đối phương là gì nên Nam chưa cắt đuôi. Nam thi triển khinh công đi nhanh hơn một chút, người phía sau giật mình, vội vàng bước chân mau hơn để đuổi kịp Nam. Thấy cách chạy của người nọ, Nam biết người này không có võ công, cậu bèn lách mình sang trái lẩn người vào đám đông, thoáng cái đã biến mất.
Người kia đứng ngẩn ra vì không ngờ đã để Nam chạy mất. Hắn ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Cậu chủ, tôi đã bị thằng nhóc đã cắt đuôi rồi, giờ tôi nên trở về hay tiếp tục tìm kiếm nó?
- Anh trở về đi, điều cần xác thực thì tôi đã xác thực được rồi, thông tin chi tiết thì có thể điều tra sau.
- Vâng thưa cậu chủ.
Người này nhận được mệnh lệnh xong thì lập tức quay về. Vài giây sau, Nam từ trong bóng tối đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nọ, nghĩ bụng: “Cậu chủ à? Xem chừng tên này là tay chân của Lê gia hoặc Nguyễn gia rồi, gia tộc của bà Mai đã biết mình rồi nên không cần theo dõi như thế. Để ngày mai qua nhà bà Mai xin ý kiến của bà cần xử lý thế nào.” Dù gì thì Nam cũng đã nhớ được khuôn mặt của người theo dõi nên Nam không quá lo lắng, Nam tiếp tục chạy đến chiếc hồ cách đó không xa. Chiếc hồ nằm giữa trung tâm thành phố, mà giờ đang giữa mùa hè, thời tiết rất nóng nên rất nhiều ngưởi ra bờ hồ đi dạo hay ngồi hóng gió. Cũng bởi thế mà không khó để Nam gặp được mấy người bạn cùng lớp. Cô bạn tên Liên vẫy tay nói:
- Nam, qua đây này.
Nam đi đến và nói:
- Ủa chào Liên, tối nay bạn không đi học tiếng Anh à?
Cô gái tên Liên ngạc nhiên:
- À, ở trung tâm mình học tối nay có sự kiện lớn nên được nghỉ, mà sao bạn biết có lớp học tiếng Anh?
Nam nhún vai:
- Hôm trước mình tình cờ nghe thấy thế thôi.
- Ra vậy à.
- Ờ thì...
Nam đang định nói tiếp thêm câu gì nữa thì bỗng nhiên hai hàng chân mày Nam cau lại vì một cuộc nói chuyện lọt vào tai Nam:
- Hợp đồng như thế nào?
- Là 00011xxx...
- Vẫn là cái đó à? Chưa xong nữa sao? Cấp Bạc rồi mà vẫn không xong được à?
- Điều này nằm ngoài dự tính, bởi thế mới phải cần anh.- Được rồi, không nhiều lời nữa, tôi nhận, nói địa điểm đi.
- Thành phố N2
Nam nghe tới đây thì bị tiếng của Liên cắt ngang:
- Này, thì sao Nam?
Nam lắc đầu cười:
- Không có gì, không có gì.
Nam liếc nhanh sang phía cuộc nói chuyện diễn ra thì thấy hai người ngoại quốc đang rời đi. Qua mấy từ như “hợp đồng”, “cấp Bạc”... có trong lời của hai người đó thì Nam cho rằng bọn chúng là những sát thủ đang sắp sửa hại ai đấy ở thành phố N2. Nam định bám theo thì một giọng nói của ai đó vang lên bên tai:
- Tốt nhất là cậu đừng đi theo, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Nam giật mình sửng sốt, vội quay đầu nhìn xung quanh nhưng tất cả mọi người vẫn như trước, không một ai có biểu hiện khác thường, Nam bắt đầu cảm thấy sợ trong lòng. Giọng nói nọ lại tiếp:
- Không cần tìm tôi, cậu không thấy được đâu. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, cứ ở nguyên đấy, bọn chúng không phải là người cậu có thể đối phó được.
Thấy sắc mặt của Liên cùng mấy cô bạn vẫn chẳng có gì khác lạ thì Nam hiểu đối phương đang dùng thuật truyền âm. Nam từng nghe bà Mai nhắc đến thuật truyền âm này, nó rất khó luyện thành và đòi hỏi võ công của người thi triển đã đạt tới mức cao siêu. Với người như thế, Nam đã không còn cơ hội đứng đây bình yên nếu đối phương ra tay. Mà hơn nữa, dù đối phương không gây ra sức ép gì đến Nam nhưng Nam vẫn thấy một áp lực nặng nề, không kém gì lần bám theo hai tên sát thủ ở thành phố D; tuy chủ yếu về mặt tinh thần nhưng vẫn khiến Nam sợ hãi.
Giữa lúc chưa rõ mục đích đối phương là gì, Nam lại nghe thấy giọng nói đó:
- Tôi cảnh cáo cậu lần nữa, tuyệt đối không dính vào chuyện này, tôi không hề muốn nặng tay với cậu đâu.
Giọng nói đó biến mất một hồi thì Nam mới trấn tĩnh trở lại. Nam nhìn quanh nhìn quất, hai gã ngoại quốc đã biến mất rồi, giờ muốn đuổi theo cũng không kịp nữa; hơn nữa, còn một kẻ ẩn nấp trong bóng tối không rõ bạn hay thù, Nam không dám mạo hiểm.
Liên ở bên cạnh thấy Nam cứ nhìn dáo dác thì ngạc nhiên hỏi:
- Bạn tìm ai à?
Nam đáp:
- À mình có hẹn với bạn mình ở đây nhưng mãi chưa thấy hắn xuất hiện, chắc hắn không đến rồi. Thôi mình đi đây, tạm biệt các bạn nhé.
- Ừ.
Nam xoay người nhanh chóng rời đi. Liên cứ nhìn theo bóng lưng Nam dần mất hút trong màn đêm. Mấy cô bạn của Liên trêu chọc:
- Người ta đi xa rồi mà bà còn nhìn gì nữa... bị cảm rồi hả...
- Mau đuổi theo đi...
- Bọn bây im hết đi...
Bị mấy cô bạn “vùi dập”, Liên đỏ mặt cười mắng, dứ dứ nắm đấm với mấy cô bạn.
Ở cách đó khoảng chục mét, một cô gái hỏi người đàn ông ở bên cạnh mình:
- Anh đoán cậu nhóc đó có bám theo bọn sát thủ kia không?
Người đàn ông cười cười:
- Khả năng lớn là có, anh thấy cần nói ai đó giám sát cậu ta đấy.
Cô gái nói:
- Nên như thế, theo như những gì em biết về cậu nhóc kể từ lần gặp mặt trước kia thì cậu nhóc đó không phải là đối thủ của bọn sát thủ đó đâu. Bọn này đều từ cấp Bạc trở lên cả.
Người đàn ông gật đầu:
- Cũng cần cảnh báo cho người của ta ở thành phố N2 phải kiểm soát tình hình chặt chẽ, không được để có án mạng nào xảy ra để người dân không bị hoảng loạn, lần này không chừng bọn cấp Vàng sẽ ra tay.
Cô gái nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp ở thành phố N2 để thông báo tin tức. Người đàn ông đợi cho cô gái gọi điện thoại xong thì nói tiếp:
- Hết việc ở đây rồi, chúng ta về thôi.
Cô gái ngạc nhiên:
- Về sớm thế? Anh không theo cậu nhóc Nam kia nữa à?
- Không, còn gì nữa mà đi theo, có người khác mà, ngoài ra, anh cần về chuẩn bị đồ đạc để bay sang O.
Cô gái hỏi:
- Anh có phi vụ mới rồi à? Phi vụ gì mà anh phải tự mình đi thế?
- Ừ, chỉ đi điều tra về một thanh đại đao.
- Chỉ một thanh đao ư?
Người đàn ông thở dài chán nản, đáp lại bằng giọng bất đắc dĩ:
- Ừ, anh cũng cảm thấy quái lạ về phi vụ lần này, chỉ điều tra tung tích của một thanh đại đao chứ có gì đâu mà anh phải đi chứ? Anh cũng không muốn đi nhưng đây là lệnh của ông chủ, không thể làm khác được.
Cô gái hiếu kỳ:
- Thanh đao đó có điểm gì đặc biệt à?
Người đàn ông lắc đầu:
- Anh cũng không rõ lắm, chỉ nghe ông chủ nói là thanh đao đó tượng trưng cho chân mệnh thiên tử của thời xa xưa, cần phải mang về lại.
- Tên thanh đao là gì vậy?
- Cái này anh càng không biết, thông tin cụ thể thì giờ trở về mới biết.
- Thú vị đây, em càng lúc càng tò mò về thanh đao này, mau về thôi.
Người đàn ông bật cười trước biểu cảm trẻ con của cô gái, cô nàng này cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi chứ ít ỏi gì nữa đâu. Sau đó hai người đứng dậy và nhanh chóng lẩn vào bóng đêm.