Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 10: THE ETERNAL FIRE 2
Schwann choàng lại cái áo khoác, phủi đi lớp mạt cưa bám trên đó và ưỡn ngực ra, thể hiện đúng tác phong của một viên chức nhà nước.
“Được rồi…” ông ta nói. “Hãy trông chừng người thân của mình cẩn thận hơn, thương nhân Biberveldt, bởi vì ông sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của họ đấy. Nếu tôi đâm một đơn khiếu nại…nhưng tôi không có thời gian. Biberveldt, công việc đã đưa tôi đến đây là: nhân danh chính quyền, tôi yêu cầu ông giao nộp số tiền thuế còn nợ.”
“Cái gì?”
“Thuế,” người viên chức lặp lại, khóe môi nhếch lên đúng kiểu bề trên. “Ông bị sao thế hả? Người họ hàng khiến ông lú lẫn rồi à? Khi một người thu được lợi nhuận, ông ta sẽ phải đóng thuế nếu không muốn bị tống vào hầm ngục sâu nhất.”
“Tôi ư?” Dainty thốt lên. “Tôi, thu được lợi nhuận? Nhưng tôi chẳng được gì ngoài mất cả, con mẹ nó! Tôi…”
“Cẩn thận, Biberveldt,” witcher lầm bầm.
Dandelion lén đá vào cẳng chân lông lá của ông ta một cú. Người halfling hắng giọng.
“Dĩ nhiên rồi,” ông ta nói, cố rặn ra một nụ cười trên gương mặt phúng phính. “Dĩ nhiên rồi, ngài Schwann. Nếu muốn kinh doanh, thì phải nộp thuế. Kinh doanh tốt thì nộp thuế nhiều. Và ngược lại, tôi nghĩ vậy.”
“Tôi không có quyền đánh giá chất lượng giao dịch của ông, ngài thương nhân.” Người viên chức ngồi xuống bàn và làm vẻ mặt khinh khỉnh, từ bên dưới nếp áo choàng, ông ta lấy ra một cái bàn tính và một cuộn giấy rồi trải ra trên bàn, vuốt phẳng nó bằng tay áo. “Nghĩa vụ của tôi là tính và thu tiền. Để xem nào…sẽ là…hmm…trừ hai, thêm một…phải…1,533 crown và 20 xu.”
Một âm thanh như mắc nghẹn phát ra từ cổ họng Dainty. Những người công nhân rì rầm kinh ngạc. Dandelion thở dài.
“Chà, tạm biệt nhé, các bạn,” cuối cùng người halfling lên tiếng. “Nếu có ai hỏi, cứ bảo tôi đang mục xác dưới hầm ngục.”
***
“Cho tới trưa ngày mai,” Dainty nghẹn ngào. “Schwann, cái thằng khốn nạn, lão già bẩn thỉu, lẽ ra có thể gia hạn thêm cho tôi. Hơn 1,500 crown! Tôi biết tìm số tiền đó ở đâu cho kịp ngày mai? Tôi tiêu rồi, lụn bại, số kiếp phải sống hết đời trong nhà giam! Đừng có ngồi thừ ra ở đây nữa, bệnh dịch ơi! Tôi nói cho mà nghe: cái tên doppler vô lại đó phải bị bắt. Chúng ta phải bắt hắn!”
Ba người bọn họ đang ngồi trên thành của một đài phun nước bằng cẩm thạch đã ngừng hoạt động, đặt giữa một quảng trường nhỏ bao vây xung quanh là những ngôi nhà của các thương nhân cực kỳ giàu có, nhưng với khiếu thẩm mỹ tệ hại không tưởng. Nước trong đài phun có màu xanh và bẩn không tả nổi, đầy những con cá bé xíu bơi tung tăng giữa đống rác rưởi. Những cái miệng há ra, chúng cố đớp lấy không khí trên mặt nước, vây đóng mở liên tục. Dandelion và người halfling đang nhai bánh mà nhà thơ đã thó được từ một quầy hàng.
“Nếu tôi là ông,” nhà thi sĩ nói, “tôi sẽ ngừng việc truy lùng và bắt đầu tìm xem ai có thể cho mình vay tiền. Bắt được gã doppler thì có ích lợi gì chứ? Ông nghĩ Schwann sẽ chấp nhận hắn thay cho khoản tiền thuế à?”
“Cậu là một thằng ngu, Dandelion. Tìm được tên doppler tức là tôi sẽ lấy lại được tiền.”
“Tiền nào? Mọi thứ trong túi ông đã phải dùng để chi trả cho thiệt hại của quán trọ và hối lộ Schwann. Làm gì còn đồng nào nữa.”
“Dandelion,” người halfling đáp lại, nhăn mặt. “Cậu có thể biết đôi chút về làm thơ, nhưng còn kinh doanh, thì cho tôi xin lỗi, cậu chẳng có cái mẹ gì trong đầu cả. Cậu đã nghe thấy khoản thuế mà Schwann tính chưa? Và chúng ta đóng thuế vì cái gì hả? Vì cái gì?”
“Vì mọi thứ,” nhà thơ trả lời. “Bản thân tôi, tôi phải đóng thuế vì ca hát. Và sự thật rằng tôi hát để thỏa mãn nhu cầu cá nhân cũng chẳng khác biệt gì.”
“Cậu đúng là một thằng đần, như tôi nói. Trong kinh doanh, thuế phải đóng vì lợi nhuận. Lợi nhuận, Dandelion! Cậu hiểu chưa? Tên doppler vô lại đó đã đánh cắp danh tính của tôi và tổ chức một trò lừa đảo đặc biệt tinh vi! Hắn thu được lợi nhuận! Còn tôi, tôi lại phải đóng thuế và cả đống tiền mà thằng khốn đó chắc chắn nợ người khác! Nếu tôi không trả, tôi sẽ bị tống vào tù, họ sẽ công khai đóng gông tôi và ép xuống hầm mỏ làm việc. Bệnh dịch ơi!”
“Ah!” Dandelion nói vui vẻ. “Vậy thì ông chẳng còn lựa chọn nào cả, Dainty. Ông phải chuồn khỏi thành phố thôi. Ông biết gì không? Tôi có ý này. Chúng ta sẽ giấu ông dưới một tấm da cừu và khi qua cổng, ông chỉ cần kêu: “Baa, baa, tôi là một con cừu!”. Sẽ chẳng ai nhận ra ông được.”
“Dandelion,” người halfling bắt đầu nóng máu. “Câm đi bằng không tôi sẽ cho cậu một đá. Geralt?”
“Cái gì, Dainty.”
“Anh có giúp tôi bắt gã doppler này được không?”
“Nghe này,” witcher nói, cố gắng trong vô vọng để sửa cái tay áo khoác bị xé toạc. “Chúng ta đang ở Novigrad, một thành phố với 31 ngàn dân: con người, người lùn, halfling và gnome, và có khi còn gấp đôi số lượng ấy khách qua đường. Ông định tìm bất kỳ ai trong cái đống đó kiểu gì?”
Dainty nuốt miếng bánh rồi liếm ngón tay.
“Còn phép thuật, Geralt? Còn những câu thần chú witcher của anh, mà đã trở thành chủ đề của biết bao câu chuyện đó?”
“Gã doppler chỉ có thể bị phát hiện bằng phép thuật khi hắn mang hình dạng của chính mình. Đáng tiếc thay, hắn không đi trên phố với cái bản mặt đó. Và kể cả như vậy, phép thuật cũng chẳng giúp được mấy, bởi vì cả khu vực này đã bão hòa với các tín hiệu phép thuật yếu. Một nửa các ngôi nhà có khóa bằng phép, ba phần tư số dân đeo bùa hộ mạng vì lý do này hoặc khác: để bảo vệ trước trộm cắp, chấy rận, bệnh tiêu chảy…Con số là vô tận.”
Dandelion lướt ngón tay dọc cây đàn, kéo dây.
“Mùa xuân đến mang theo tiếng mưa ấm áp,” cậu hát. “Không, như thế không được. Mùa xuân đến mang theo tia nắng…Chết tiệt, không! Chắc chắn là không. Nhưng không phải mọi thứ…”
“Đừng có nghêu ngao nữa,” người halfling quát lên. “Cậu bắt đầu làm tôi bực mình rồi đấy.”
Dandelion ném phần còn lại của cái bánh cho lũ cá và khạc một bãi xuống bồn nước.
“Nhìn này,” cậu kêu lên, “cá vàng. Người ta nói chúng ban điều ước.”
“Những con này màu đỏ.” Dainty sửa lại.
“Khác quái gì? Bệnh dịch ơi, chúng ta có ba người, và chúng có thể ban ba điều ước. Một cho mỗi người. Ông nghĩ sao, Dainty? Chẳng lẽ ông không muốn một con cá trả hộ tiền thuế cho mình?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi cũng muốn một mảnh thiên thạch rớt khỏi bầu trời và đáp trúng đầu tên doppler. Và rồi…”
“Dừng lại, dừng lại. Chúng tôi cũng phải ước nữa chứ. Tôi, tôi muốn con cá tiết lộ cho mình đoạn kết của bản ballad. Còn anh, Geralt?”
“Để tôi yên, Dandelion.”
“Đừng phá hỏng cuộc chơi chứ, witcher. Anh ước gì nào?”
Witcher đứng dậy.
“Tôi ước,” anh lầm bầm, “rằng việc chúng ta đang bị bao vây hóa ra lại chỉ là hiểu lầm.”
Bốn người diện đồ đen và đội mũ da xuất hiện từ trong một con hẻm và hướng thẳng đến đài phun nước. Dainty khẽ nguyền rủa, trông thấy họ lại gần.
Bốn người khác hiện ra đằng sau họ, từ con phố đối diện. Những người này thì đứng yên. Xếp thành một hàng, họ chặn lối thoát hiểm. Họ cầm trên tay những chiếc vòng kỳ lạ trông như dây thừng tết lại. Witcher kiểm tra xung quanh. Anh vươn vai để chỉnh lại vị trí của thanh kiếm đeo sau lưng. Dandelion khẽ rên lên.
Một người đàn ông thấp bé, mặc chiếc áo chẽn màu trắng và một tấm áo choàng xám, hiện ra từ sau bốn người mặc đồ đen. Sợi dây chuyền vàng trên cổ ông ta lóe sáng theo nhịp bước chân, phản chiếu lại ánh mặt trời.
“Chapelle,” Dandelion rên rỉ. “Đó là Chapelle…”
Những người mặc đồ đen đứng sau lưng họ chậm rãi tiến lại. Witcher chuẩn bị sẵn sàng để rút kiếm.
“Đừng, Geralt.” Dandelion thì thầm, xán lại gần anh. “Nhân danh các vị thần, đừng rút vũ khí ra. Đây là lính gác đền thờ. Nếu chống cự, chúng ta sẽ không thể rời Novigrad mà còn sống. Đừng động vào kiếm.”
Người đàn ông trong chiếc áo chẽn trắng lại gần với từng sải chân mạnh mẽ. Bốn người mặc đồ đen tỏa ra sau lưng ông ta để bao vây đài phun nước và hoàn toàn kiểm soát địa hình. Geralt cẩn thận theo dõi, hơi khom người lại. Mấy cái vòng kỳ lạ mà đám người cầm trên tay không phải roi da thông thường, như anh tưởng ban đầu. Chúng là roi lamia.
Người đàn ông trong chiếc áo chẽn trắng tiến lên.
“Geralt,” nhà thơ lầm bầm, “nhân danh thần linh, bình tĩnh đi…”
“Tôi sẽ không để họ chạm vào mình,” anh gầm gừ. “Tôi sẽ không để bất cứ ai chạm vào mình. Bất kể gì đi chăng nữa. Coi chừng nhé, Dandelion…khi tôi bắt đầu, hãy chạy thục mạng. Tôi sẽ chặn họ…trong một lúc…”
Dandelion không đáp lại. Vắt cây đàn luýt lên vai, cậu cúi chào thật thấp người đàn ông trong chiếc áo chẽn trắng, được thêu những họa tiết vàng và sợi chỉ bạc thành những hoa văn bé xíu.
“Ngài Chapelle đáng kính…”
Người đàn ông tên Chapelle dừng lại và quan sát họ một lượt. Geralt nhận thấy đôi mắt lạnh như băng phản chiếu màu kim loại. Vầng trán nhợt nhạt, nhễ nhại mồ hôi và hai bên má lấm tấm những chấm đỏ.
“Ngài Dainty Biberveldt, thương nhân,” ông ta mở lời. “Quý ngài Dandelion tài năng. Và Geralt xứ Rivia, đại diện của hội anh em witcher cao quý. Một cuộc hội ngộ của những người bạn cũ hả? Tại ngôi nhà của chúng ta, ở Novigrad?”
Không ai trả lời.
“Ta rất lấy làm tiếc khi phải thông báo,” Chapelle tiếp tục, “rằng có người đã nộp một bản tường trình về các vị.”
Dandelion hơi biến sắc. Răng người halfling đánh cầm cập. Không để bị phân tâm khỏi việc theo dõi những cá nhân mặc đồ đen đội mũ da đang bao vây xung quanh, witcher phớt lờ Chapelle. Ở hầu hết mọi vương quốc mà Geralt biết, việc sản xuất và sở hữu một cây roi lamia quấn gai, còn gọi là roi Thống Khổ, bị nghiêm cấm hoàn toàn. Novigrad cũng không phải ngoại lệ. Geralt đã từng trông thấy người khác bị quất vào mặt bởi một cây roi lamia. Đó là một cảnh tượng khó quên.
“Chủ quán rượu The Pike’s Grotto,” Chapelle tiếp tục, “đã dám cả gan buộc tội các vị đây tội cấu kết với một con quỷ, một con quái vật thường được gọi bằng cái tên shifter hay mimic.”
Không ai đáp lại. Chapelle bắt chéo tay lên ngực và nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ta cảm thấy buộc phải cảnh báo các vị về lời buộc tội này. Ta cũng thông báo thêm rằng tay chủ quán nói ở trên đã bị giam trong nhà lao. Chúng ta nghi ngờ rằng hắn đã bịa ra câu truyện do ảnh hưởng bởi rượu bia. Những thứ mà con người ta tưởng tượng ra được! Đầu tiên, shifter không tồn tại. Chúng là sản phẩm được phát minh bởi lũ nông dân mê tín.”
Không ai bình luận gì.
“Thêm nữa, không shifter nào có thể lại gần một witcher,” Chapelle tiếp tục, mỉm cười, “mà không bị giết ngay tại chỗ. Đúng không? Do vậy, lời buộc tội của tay chủ quán là hoàn toàn lố bịch, nếu không phải vì một chi tiết rất quan trọng.”
Chapelle gật gù, tạm dừng một cách kịch tính. Witcher nghe thấy Dainty chậm rãi thở ra một hơi dài.
“Phải, một chi tiết rất quan trọng,” Chapelle nhắc lại. “Quả thực chúng ta đang phải đối đầu với một hành động dị giáo và báng bổ. Rõ ràng là không shifter nào, ta lặp lại là không một tên nào, hay bất kể loại quái vật nào khác đi chăng nữa, có thể lại gần những bức tường của Novigrad, bởi vì nơi đây, trong 19 đền thờ, là Ngọn Lửa Vĩnh Hằng đang cháy, với quyền lực linh thiêng đang bảo vệ thành phố này. Kẻ nào dám nói rằng đã trông thấy một shifter trong quán The Pike’s Grotto, nơi chỉ cách điện thờ chính của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng có vài bước chân, là một tên dị giáo báng bổ và phải rút lại lời nói của mình. Nếu hắn từ chối, ta sẽ buộc phải cung cấp sự giúp đỡ dưới dạng vũ lực và nhiều cách khác nhau mà ta đang sở hữu trong tay dưới hầm ngục. Các vị thấy đó, không cần gì phải lo lắng cả.”
Vẻ mặt của Dandelion và người halfling chứng tỏ rõ ràng rằng họ có ý kiến khác.
“Không cần phải lo lắng điều gì hết,” Chapelle nhắc lại. “Các vị có thể tự do rời Novigrad mà không bị cản trở. Ta sẽ không giữ các vị, nhưng ta xin yêu cầu các vị đừng phát tán những lời đồn nhảm của tay chủ quán rượu và đừng bình luận công khai về sự kiện này. Chúng ta, những bầy tôi khiêm nhường của Nhà thờ, buộc phải coi những câu truyện mà dám nghi ngờ quyền lực của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng là dị giáo, với đủ mọi hình phạt đi kèm. Lòng tin tưởng về tôn giáo của các vị, mà ta hết mực tôn trọng, không liên quan gì ở đây. Chỉ cần biết như vậy, và cứ làm những gì các vị muốn làm. Ta chấp nhận bất kỳ ai miễn sao người đó tôn trọng Ngọn Lửa Vĩnh Hằng và không phỉ báng nó. Kẻ nào dám độc miệng, ta sẽ thiêu sống, chỉ có vậy thôi. Ở Novigrad này, mỗi người đều bình đẳng trước pháp luật. Pháp luật được áp dụng cho tất cả: những ai phỉ báng Ngọn Lửa Vĩnh Hằng sẽ chết trong lửa và tài sản bị tịch thu. Nhưng nói về chuyện đó như thế là đủ rồi. Ta nhắc lại: các vị có thể tự do đi qua cổng thành Novigrad. Sẽ tốt nhất…”
Chapelle khẽ mỉm cười, tạo một vẻ mặt nham hiểm. Đôi mắt quét qua quảng trường nhỏ. Vài người qua đường đang đứng quan sát vội vã đi tiếp và nhanh chóng quay mặt đi.
“…tốt nhất,” Chapelle cuối cùng nói, “là các vị rời đi ngay lập tức, không trì hoãn. Rõ ràng là trong trường hợp của ngài thương nhân Biberveldt đây, “không trì hoãn” nghĩa là “không trì hoãn sau khi đã giải quyết xong nghĩa vụ tài chính của mình”. Cảm ơn các vị vì đã bỏ chút thời gian.”
Bí mật quay sang hai người còn lại, Dainty khẽ lầm bầm một từ. Witcher tin chắc rằng từ đó chỉ có thể là “thằng chó”. Dandelion cúi chào, mỉm cười ngu ngốc.
“Ngài witcher,” Chapelle đột nhiên lên tiếng. “Với sự cho phép của anh, ta có đôi lời muốn nói riêng.”
Geralt tiến lại. Chapelle hơi chìa tay ra. Nếu hắn động vào mình, mình sẽ đấm hắn, witcher nghĩ. Mình sẽ đấm hắn bất kể hậu quả.
Chapelle không động vào Geralt.
“Ngài witcher,” ông ta nói bằng một giọng trầm, quay lưng lại những người khác, “ta biết rằng vài thành phố, trái ngược với Novigrad, không nhận được sự bảo vệ thần thánh của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng. Giả dụ như một sinh vật giống shifter xuất hiện tại một trong những thành phố này. Nói ta nghe đi, anh sẽ đòi bao nhiêu để bắt sống nó, ta tò mò thôi?”
“Tôi không săn quái vật trong những thành phố đông đúc,” witcher nhún vai. “Một người vô tội nào đó có thể bị vạ lây.”
“Vậy là anh quan tâm tới sự an nguy của người vô tội?”
“Đúng, bởi vì thường thì tôi phải chịu trách nhiệm cho số phận của họ. Và phải hứng nhận hậu quả đi kèm.”
“Ta hiểu, nhưng liệu mối quan ngại về người vô tội của anh có tỷ lệ nghịch với độ lớn của tiền công được hay không?”
“Không.”
“Ta không ưa thái độ của anh lắm, witcher. Nhưng dù sao, ta hiểu anh đang gợi ý điều gì với thái độ đó. Anh gợi ý rằng mình không có ý định chấp nhận…điều ta đang yêu cầu, bất chấp tiền công là bao nhiêu. Vậy còn dạng tiền công thì sao?”
“Tôi không hiểu.”
“Nhưng anh có hiểu đấy chứ.”
“Không, tôi thực sự không hiểu.”
“Những gì ta nói hoàn toàn là giả định,” Chapelle khẽ tiếp tục, điềm tĩnh, không giận dữ hay phẫn nộ trong giọng nói. “Sẽ ra sao nếu như tiền bồi thường cho dịch vụ của anh là lời đảm bảo rằng bạn anh và bản thân anh sẽ được rời khỏi…thành phố giả định này mà còn sống? Anh nghĩ sao?”
“Câu hỏi này,” witcher trả lời, mỉm cười khó chịu, “không phải dạng có thể trả lời theo giả định. Tình huống mà ngài đã miêu tả đó, Chapelle đáng kính, phải được thi hành trên thực tế. Tôi hoàn toàn không muốn như vậy, nhưng nếu cần…nếu không còn cách nào khác…tôi sẵn sàng đưa giả định đó ra kiểm chứng.”
“Ah! Có lẽ anh đúng,” Chapelle đáp lại. “Chúng ta giả định quá nhiều và ta thấy là trên thực tế, anh không có ý định hợp tác. Có lẽ như vậy là tốt nhất. Ta vẫn nuôi hy vọng rằng đây sẽ không trở thành nguồn cơn xung đột giữa hai chúng ta.”
“Tôi,” Geralt nói, “cũng nuôi hy vọng đó.”
“Vậy hãy để nó cháy bỏng bên trong chúng ta, Geralt xứ Rivia. Anh có biết Ngọn Lửa Vĩnh Hằng không? Một ngọn lửa không bao giờ tắt? Biểu tượng của chúng ta? Một con đường dẫn qua bóng tối? Một sứ giả của tiến bộ và ngày mai tươi sáng hơn? Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, Geralt à, chính là hy vọng. Cho tất cả con người. Không ngoại lệ. Bởi nếu có tồn tại thứ gì đó đại diện cho tất cả chúng ta…anh, ta,…những người khác…thì đó chính là hy vọng. Hãy nhớ lấy điều này. Một vinh dự được gặp anh, witcher.”
Geralt hơi cúi chào và giữ im lặng. Chapelle nhìn anh một lúc, rồi quay lưng và băng qua quảng trường mà không thèm liếc đám cận vệ lấy một cái. Những người cầm roi lamia ngay lập tức nối gót theo ông ta một cách tuần tự.
“Ôi, mẹ ơi.” Dandelion lí nhí, nhìn họ rời đi. “Chúng ta may mắn lắm đó. Miễn sao là mọi chuyện đã kết thúc, và họ không còn làm phiền ta nữa.”
“Bình tĩnh đi,” witcher nói, “và đừng có than vãn nữa. Không có chuyện gì xảy ra cả, như cậu thấy đó.”
“Anh có biết đấy là ai không, Geralt?”
“Không.”
“Đấy là Chapelle, trưởng ban an ninh. Sở mật vụ của Novigrad nằm dưới quyền của đền thờ. Chapelle không phải một tu sĩ mà là viên chức cao nhất trong thể chế chính trị, người nguy hiểm và quyền lực nhất trong thành phố này. Tất cả mọi người, kể cả Hội đồng và hội thương nhân, cũng run như cầy sấy khi đứng trước ông ta. Ông ta là một thằng khốn hạng nhất, Geralt, say sưa với quyền lực như nhện say máu ruồi. Họ vẫn thường hay rỉ tai nhau về những chiến tích của ông ta: những vụ mất tích không dấu vết, vu khống, tra tấn, ám sát giấu mặt, khủng bố, tống tiền, trộm cắp. Lừa lọc và mưu mô. Thần linh ơi, ông đã kéo chúng tôi vào một mớ bòng bong đẹp đấy, Biberveldt.”
“Để tôi yên, Dandelion,” Dainty nói. “Cậu không việc gì phải lo: sẽ không ai đụng đến một sợi tóc trên đầu một nhà thơ. Vì những lý do tôi đến giờ vẫn chưa hiểu, cậu vẫn là bất khả xâm phạm.”
“Một nhà thơ bất khả xâm phạm,” Dandelion rên rỉ, vẫn tái nhợt, “cũng có thể ngã xuống bên dưới bánh của một chiếc xe đang chạy, trúng độc do ăn cá hay vô tình chết đuối bên dưới một cái rãnh nước. Những tình huống đó là sở trường của Chapelle. Ông ta đã đồng ý nói chuyện với chúng ta, đó đã là một điều không tưởng rồi. Có một thứ chắc chắn: ông ta sẽ không bao giờ làm vậy mà không có lý do chính đáng. Ông ta đang âm mưu cái gì đó. Rồi các anh sẽ thấy: ông ta sẽ nhảy bổ vào chúng ta ngay cơ hội đầu tiên, cùm chúng ta lại và tra tấn với sự cho phép của luật pháp. Ở đây mọi thứ là thế đó!”
“Có khá nhiều sự thật trong những gì cậu ta nói,” người halfling quay sang Geralt. “Chúng ta phải cảnh giác. Thật đáng ngạc nhiên là cái thằng vô lại Chapelle đó vẫn chưa ngỏm. Đã nhiều năm họ kháo nhau rằng hắn bị bệnh, rằng tim hắn sẽ sớm ngừng đập, và mọi người đều đợi đến lúc hắn tiêu tùng…”
“Im đi, Biberveldt.” Dandelion khẽ rít lên, nhìn ngó xung quanh. “Có người sẽ nghe thấy bây giờ. Để ý xem họ đang nhìn chúng ta kia kìa. Tôi nói, chuồn lẹ thôi. Và tôi khuyên chúng ta hãy coi những gì Chapelle đã nói về gã doppler thật nghiêm túc. Ví như tôi, chưa bao giờ trông thấy một gã doppler nào trong đời, và nếu cần thì tôi sẵn sàng thề trước Ngọn Lửa Vĩnh Hằng.”
“Nhìn kìa!” người halfling chợt lên tiếng. “Có người đang tới!”
“Chạy đi!” Dandelion kêu lên.
“Bình tĩnh, bình tĩnh,” Dainty nói, cười ngoác mồm và vuốt phẳng lọn tóc xoăn bướng bỉnh. “Tôi biết anh ta. Đó là Muscadin, một lái buôn địa phương, người trông coi ngân quỹ của hội thương nhân. Chúng tôi đã từng làm việc với nhau. Nhìn mặt anh ta kìa! Trông như vừa mới ị ra quần vậy. Này, Muscadin, anh đang tìm tôi à?”
“Tôi thề trên Ngọn Lửa Vĩnh Hằng,” Muscadin nói chậm, thở hổn hển, bỏ chiếc mũ lông cáo xuống và lau mồ hôi trên trán bằng tay áo. “Tôi đã chắc là họ sẽ lôi ông đến tòa tháp. Đó là một phép màu. Tôi đã kinh ngạc…”
Người halfling cắt lời Muscadin. “Thật tốt là anh kinh ngạc…tốt hơn là nếu anh giải thích vì sao.”
“Đừng giả ngu, Biberveldt,” Muscadin lo lắng đáp lại. “Tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện đó. Cả thành phố đều biết số lợi nhuận ông đã thu được từ đống phẩm màu cánh kiến. Rõ ràng là nó cũng đến được tai chính quyền và Chapelle. Ông đã mưu mẹo ra sao, ông đã khôn khéo cỡ nào để kiếm lời được từ sự kiện xảy ra ở Poviss.”
“Anh đang nói cái gì thế, Muscadin?”
“Thần linh ơi, Dainty, ông có thôi phổng mũi lên như một con chim nghĩ rằng tổ của mình là đẹp nhất không? Chẳng phải ông đã mua đống phẩm màu cánh kiến với nửa giá sao, 5 xu 20 một giạ? Ông đã làm. Lợi dụng nhu cầu đang xuống thấp, ông đã trả với một tờ đơn thế chấp. Ông không chi một đồng nào tiền mặt trong thương vụ đó. Và chuyện gì đã xảy ra? Ngay trong ngày, ông bán lại số hàng với giá gấp 4 lần số ông bỏ ra để mua. Ông dám có gan để nói rằng đó chỉ là do tình cờ hay may mắn không, rằng khi mua đống phẩm màu cánh kiến, ông không hay biết gì về sự vụ đang xảy ra ở Poviss?”
“Cái gì? Anh nói cái gì?”
“Đang có đảo chính ở Poviss!” Muscadin hét lên. “Một cuộc…từ gì nhỉ…một cuộc “khủi ngĩa”. Vua Rhyd đã bị phế truất. Gia tộc Thyssen giờ lên nắm quyền! Triều đình, các quý tộc và quân đội của Rhyd mặc màu xanh, nên đám thương nhân địa phương chỉ toàn mua màu chàm. Nhưng gia tộc Thyssen mặc màu đỏ. Giá màu chàm tụt và màu cánh kiến tăng lên! Rồi chúng tôi biết được đó là ông, Biberveldt, là người duy nhất còn trữ một kho phẩm màu cánh kiến. Ha!”
Dainty im lặng, nhăn mặt.
“Biberveldt khôn lỏi, ít nhất thì chúng tôi cũng phải gọi ông như vậy.” Muscadin tiếp tục. “Và ông không hé nửa lời cho bất kỳ ai, thậm chí bạn bè. Nếu ông tiết lộ, cả hai ta đã có thể kiếm lời rồi, và thậm chí có thể cùng lập một công xưởng chung. Nhưng ông thích hành động một mình cơ. Đó là lựa chọn của ông. Dù sao thì, từ nay về sau cũng đừng trông cậy vào tôi nữa. Thề trên Ngọn Lửa Vĩnh Hằng, đúng quả thực người halfling toàn là một lũ tham lam và ích kỷ. Vimme Vivaldi chưa bao giờ bảo lãnh cho tôi một tờ ngân phiếu. Còn với ông, không ngần ngại. Thối nát, cả lũ không-phải-người các người, đám halfling và người lùn đáng nguyền rủa! Cầu cho bệnh dịch bắt các người đi!”
Muscadin khạc một bãi và quay gót bỏ đi. Lạc trong suy ngẫm, Dainty gãi đầu cho đến khi mớ tóc nhăn nhúm hết cả.
“Tôi vừa chợt nghĩ ra một thứ, các chàng trai.” Cuối cùng ông ta lên tiếng. “Giờ tôi biết cần phải làm gì rồi. Hãy tới ngân hàng. Nếu có người có thể giúp chúng ta vượt qua chuyện này, thì đó chính là ông bạn tốt của tôi, Vimme Vivaldi.”
***
“Tôi mường tượng ngân hàng trông phải khác cơ,” Dandelion lầm bầm, ngắm nghía căn phòng. “Họ giữ tiền ở đâu hả Geralt?”
“Có quỷ mới biết được,” witcher khẽ trả lời, cố giấu đi cái ống tay áo bị xé rách. “Dưới tầng hầm chăng?”
“Không, tôi nhìn rồi. Không có tầng hầm ở đây.”
“Hoặc là trên gác mái?”
“Xin mời vào văn phòng của tôi, các quý ngài,” Vimme Vivaldi cất lời.
Ngồi tại những chiếc bàn lớn, các thanh thiếu niên người lùn và con người từ những độ tuổi không xác định đang bận điền từng cột số và chữ trên những tấm giấy da. Tất cả, không ngoại lệ, cúi đầu và lưỡi hơi thè ra. Witcher nghĩ rằng công việc này hẳn phải tẻ nhạt kinh khủng. Tuy nhiên nó vẫn khiến những người nhân viên tập trung cao độ. Trong một góc phòng, một ông già trông như ăn mày đang ngồi trên một cái ghế, gọt bút chì. Tiến độ công việc không hề thay đổi.
Người chủ ngân hàng cẩn thận đóng cửa lại. Ông ta vuốt chòm râu dài được chăm sóc chu đáo tuy vẫn dính mực đôi chỗ, rồi chỉnh lại cái áo khoác với khuy cài gần bung đến nơi ở bụng.
“Anh biết không, Dandelion,” ông ta lên tiếng, ngồi sau một chiếc bàn bằng gỗ đào khổng lồ trĩu nặng bên dưới từng chồng giấy cao ngất ngưởng. “Tôi đã tưởng tượng anh rất khác. Tôi đã từng nghe và biết những bài hát của anh: về nữ hoàng Vanda, chết đuối ở sông Cula, bởi vì không ai muốn bà ấy cả. Và về người đánh cá rơi xuống một cái hố xí…”
“Tôi không phải tác giả của những bài hát đó.” Dandelion đỏ au vì giận. “Tôi chưa từng viết thứ gì như vậy cả!”
“Oh. Cho tôi xin lỗi.”
“Nếu chúng ta có thể chuyển sang những vấn đề cấp bách hơn,” Dainty cắt ngang. “Thời gian đang lãng phí trong khi hai người bàn luận những chuyện không đâu. Tôi đang gặp vấn đề nghiêm trọng đây, Vimme.”
“Tôi đã sợ là vậy,” người lùn đáp lại, lắc đầu. “Hãy nhớ là tôi đã cảnh báo ông rồi đấy, Biberveldt. Tôi đã bảo ông ba ngày trước là đừng có đầu tư tiền vào đống dầu cá hôi rình đó rồi. Có khác biệt gì không nếu giá đang xuống thấp? Giá mua vào không quan trọng, mà là lợi nhuận kiếm được khi bán ra kìa. Cũng tương tự đối với đống nước hoa và sáp, và đám dây bông chết tiệt đó. Ông bị cái gì ám thế hả, Dainty, mà lại đi mua ba cái đống cứt đó? Và còn bằng tiền mặt hẳn hoi, thay vì trả bằng ngân phiếu hay trao đổi! Tôi bảo rồi, giá thuê nhà kho ở Novigrad mắc lắm. Trong vòng hai tuần nó sẽ bằng gấp ba giá trị hàng hóa của ông. Và ông…”
“Rồi,” người halfling khẽ rên. “Nói đi, Vivaldi. Tôi còn làm gì nữa?”
“Ông, ông đã đảm bảo với tôi rằng không có rủi ro nào cả, rằng ông sẽ bán hết trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Vậy mà ngày hôm nay ông lại cúp đuôi chạy tới chỗ tôi kêu rằng mình đang gặp rắc rối. Ông chưa bán được tí gì, phải không? Và giá nhà kho đã đội lên hả? Ah, thế là không tốt, không tốt! Tôi có cần kéo ông ra ngay bây giờ không, Dainty? Nếu ít ra ông đã chi bảo hiểm cho hàng của mình, tôi sẽ sẵn lòng cử một nhân viên tới đó để bí mật thiêu rụi cái nhà kho của ông. Không, bạn tôi ơi, việc duy nhất có thể làm bây giờ là tiếp cận chuyện này theo triết học và nói, “mọi thứ hỏng bét rồi.” Kinh doanh là thế đó: hôm nay thắng, ngày mai thua. Nhưng về lâu về dài, lợi nhuận thu được từ dầu cá, sợi bông và nước hoa được bao nhiêu chứ? Chẳng mấy. Thay vào đó hãy nói tới những vấn đề quan trọng hơn. Nói xem tôi nên bán đống vỏ lụa chưa, vì giá bắt đầu ổn định ở mức 5 và 5.6 rồi.”
“Hả?”
“Ông điếc à?” người chủ ngân hàng hỏi lại, cau mày. “Lần chào giá mới nhất là 5 đến 5.6. Tôi hy vọng là ông đến để tống khứ chúng đi, bởi vì ông sẽ không lên được tới 7 đâu, Dainty.”
“Quay lại?”
Vivaldi vuốt râu để gạt đống vụn bánh mỳ bám trên đó.
“Ông vừa mới tới một giờ trước,” ông ta điềm tĩnh đáp, “và ra lệnh là giữ cho đến khi giá lên tới 7. Bán khi giá gấp 7 lần số tiền mua vào, tức là 2 crown và 45 xu một cân. Đắt quá, Dainty, kể cả với thị trường đang mạnh đi chăng nữa. Hội thuộc da đã thống nhất là sẽ đóng băng giá rồi. Tôi đánh cược cái đầu của mình rằng…”
Cánh cửa văn phòng mở ra và một thứ gì đó đội một chiếc mũ xanh và một cái áo khoác lông thú xông vào.
“Thương nhân Sulimir chào 2.15 crown!” nó rít lên.
“6.2,” Vivaldi tính nhanh. “Chúng ta làm gì đây, Dainty?”
“Bán!” người halfling la lên. “Gấp 6 lần giá mua vào mà ông vẫn còn do dự à, bệnh dịch ơi!”
Một sinh vật thứ hai, đội một chiếc mũ vàng và khoác một tấm áo trông như bao tải cũ rích xuất hiện trên ngưỡng cửa.
“Thương nhân Biberveldt khuyên không nên bán trước 7!” nó kêu lên, trước khi lau mũi bằng ống tay áo và ngay lập tức rời đi.
“Aha,” người lùn lên tiếng sau một lúc im lặng. “Một Biberveldt ra lệnh cho tôi bán, nhưng một Biberveldt khác lại bảo tôi đợi. Thú vị thật. Chúng ta làm gì bây giờ, Dainty? Ông có quyết định được trước khi một Biberveldt thứ ba ra lệnh cho chúng ta chất vỏ cây lên tàu và chở đến đảo người đầu chó không? Hả?”
“Cái gì thế?” Dandelion hỏi, ám chỉ cái thứ đội mũ xanh đứng bất động ở cửa. “Cái gì thế, bệnh dịch ơi?”
“Một gnome trẻ.” Geralt trả lời.
“Chứ còn gì.” Vivaldi xác nhận khô khan. “Nó đâu phải một con troll già. Nó là cái gì không quan trọng. Nhanh nào, Dainty, tôi đang nghe đây.”
“Vimme,” người halfling nói, “tôi xin ông: đừng hỏi gì cả. Có chuyện kinh khủng đã xảy ra. Hãy biết rằng tôi, Dainty Biberveldt, thương nhân của trang trại Persicaires, không biết một chút gì về những chuyện đang xảy ra ở đây hết. Kể cho tôi nghe mọi thứ đi: mọi thứ xảy ra trong vòng 3 ngày vừa qua. Tôi xin ông đấy, Vimme.”
“Thú vị thật,” người lùn nói. “Nhưng tôi hiểu là với số tiền hoa hồng mình thu được, tôi phải tôn trọng ý muốn của khách hàng. Vậy thì nghe đi. Ông xuất hiện ở ngân hàng tôi ba ngày trước. Ông gửi 1,000 crown và yêu cầu một tờ ngân phiếu trị giá 2,520 crown. Tôi đã bảo lãnh cho ông.”
“Mà không cần thế chấp?”
“Không cần, bởi vì tôi thích ông, Dainty.”
“Kể nốt đi, Vimme.”
“Sáng hôm sau, ông quay lại và nài nỉ tôi mở một tài khoản ở chi nhánh Vizima của tôi với 3,500 crown trong đó. Người thụ hưởng, nếu tôi nhớ không nhầm, thì là một người tên Ther Lukokian, còn gọi là Mũi To. Tôi đã mở.”
“Mà không cần thế chấp,” người halfling lặp lại, với một chút hy vọng.
“Sự quý mến của tôi với ông,” người chủ ngân hàng thở dài, “đã dừng lại ở mức 3,000 crown. Tôi yêu cầu một tờ đơn viết tay rằng nếu để nợ xấu, xưởng xay bột sẽ thuộc về tôi.”
“Xưởng xay bột nào?”
“Xưởng xay bột của bố vợ ông đó, Arno Hardbottom của nông trại Persicaires.”
“Tôi sẽ không bao giờ về nhà được nữa,” Dainty nói đau khổ, thêm vào với vẻ chắc nịch. “Tôi sẽ vay tiền để mua một con tàu và làm cướp biển.”
Vimme Vivaldi gãi tai, liếc nhìn ông ta ngờ vực.
“Này!” người lùn nói. “Ông đã lấy lại tờ đơn và xé nó không lâu trước đây rồi. Ông đã trả hết nợ. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, với số tiền mà ông kiếm được đó…”
“Tiền?”
“À phải, tôi quên mất,” người lùn làu bàu, “rằng mình không nên thấy ngạc nhiên trước bất cứ điều gì. Ông đã tính xa cả thước với số phẩm màu cánh kiến đó, Biberveldt, bởi vì vụ việc xảy ra ở Poviss…”
“Tôi đã biết cái đó rồi,” người halfling cắt lời. “Màu tím tụt và cánh kiến tăng. Và tôi có được chút tiền. Có đúng không, Vimme?”
“Đúng. Ông có một tài khoản ở chỗ tôi trị giá 6,346 crown và 80 xu. Trị giá thực, sau khi trừ đi tiền hoa hồng của tôi và tiền thuế.”
“Ông đã trả thuế cho tôi à?”
“Tôi không nên trả sao?” Vivaldi ngạc nhiên hỏi. “Khi quay lại cách đây một tiếng trước, ông đã thanh toán xong xuôi rồi. Một nhân viên của tôi đã đem tiền tới tòa thị chính. Khoảng 1,500 crown bởi vì cũng tính thêm cả tiền bán ngựa nữa.”
Cánh cửa văn phòng bật mở để tiếp nhận một thứ gì đó đội một chiếc mũ bẩn thỉu vô cùng.
“2.3 crown!” nó kêu lên. “Thương nhân Hazelquist!”
“Đừng bán!” Dainty hét lại. “Đợi đến khi giá tốt hơn! Cả hai đứa các ngươi, quay lại chợ đi!”
Hai người gnome tham lam nhận lấy vài đồng xu mà người lùn ném cho và biến mất.
“Phải…tôi nói đến đâu rồi nhỉ?” Vivaldi suy ngẫm mất một lúc, tay mân mê cái cục thạch anh tím to tổ bố dùng làm chặn giấy. “À phải…tới đoạn phẩm màu cánh kiến mua bằng tờ ngân phiếu của tôi. Cái tài khoản ở Vizima mà tôi nói tới lúc trước đó, ông đã dùng để mua một lượng lớn vỏ lụa. Ông mua rất nhiều, nhưng với một cái giá tốt: 35 xu một cân từ một tay môi giới ở Zangwebar, chính là cái gã Mũi To này. Thuyền đã cập bến ở cảng ngày hôm qua. Đó là lúc mọi chuyện bắt đầu.”
“Tôi có thể tưởng tượng được.” Dainty rên rỉ.
“Vỏ lụa thì có ích gì?” Dandelion không thể không hỏi.
“Không gì hết,” người halfling buồn rầu nói. “Thật đáng tiếc.”
“Vỏ lụa, nhà thơ à,” người lùn giải thích, “là một chất phụ gia dùng trong sản xuất da thuộc.”
“Có người đã đủ ngu để mua vỏ lụa,” Dainty cắt ngang, “từ tận bên kia biển cả trong khi có thể dễ dàng mua vỏ sồi Temeria với cái giá gần như cho không.”
“Đó chính là mấu chốt đấy,” Vivaldi nói, “bởi vì các thầy druid ở Temeria đã dọa sẽ thả một cơn dịch chuột và châu chấu lên khắp cả nước nếu việc khai thác gỗ sồi không ngưng lại ngay lập tức. Các dryad cũng hỗ trợ đám druid. Có thể nói là vua Temeria vẫn luôn yếu lòng trước các dryad. Ngắn gọn: một lệnh cấm tuyệt đối với mặt hàng gỗ sồi Temeria đã được ban hành ngày hôm qua. Giá vỏ lụa đang tăng đột biến. Thông tin của ông đã chính xác, Dainty.”
Ngoài cửa văn phòng vọng lại tiếng bước chân. Cái thứ đội chiếc mũ màu xanh xông vào thở hổn hển.
“Quý ngài thương nhân Sulimir đáng kính…” người gnome thốt lên, “đã ra lệnh cho tôi về nói lại rằng thương nhân Biberveldt, người halfling, không hơn gì một con lợn lông lá, một kẻ trục lợi và lừa đảo, và rằng ông ấy, Sulimir, ước sao Biberveldt sẽ bị lây bệnh dại. Ông ấy đề nghị 2.45 crown. Đó là mức giá cuối cùng.”
“Bán,” người halfling nói. “Chạy đi anh bạn nhỏ, và xác nhận. Tính thử xem, Vimme.”
Vivaldi với tay lên một chồng giấy da và lôi ra một cái bàn tính của người lùn, một món kỳ quan đích thực. Khác với của con người, bàn tính của người lùn có dạng như một cái kim tự tháp. Cái của Vivaldi được làm từ những thanh vàng mà trên đó chạy những viên ruby, ngọc lục bảo, mã não vân và mã não đen được cắt hoàn hảo. Người lùn khéo léo di chuyển những viên đá quý ở trên đỉnh, dưới cùng và hai bên bằng những ngón tay cục mịch.
“Đó sẽ là…hmm…hmm…trừ đi tiền hoa hồng…và thuế…phải…15,622 crown và 25 xu. Không tệ.”
“Nếu tôi tính đúng,” Dainty Biberveldt nói chậm rãi, “đó sẽ là tổng cộng…tôi sẽ có…”
“Chính xác là 21,969 crown và 5 xu. Không tệ.”
“Không tệ?” Dandelion la lên. “Không tệ? Với số tiền đó, ông có thể mua cả một ngôi làng hay một tòa lâu đài nhỏ! Trong đời tôi chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!”
“Hay cả tôi cũng thế,” người halfling đáp lại. “Nhưng đừng vội mừng sớm quá, Dandelion. Chưa ai ở đây đã trông thấy số tiền đó và chúng ta cũng có thể sẽ không bao giờ thấy được màu sắc nó ra sao.”
“Sao lại thế, Biberveldt?” người lùn hỏi, nhăn mặt. “Ông lấy đâu ra cái tư tưởng cực đoan thế hả? Sulimir sẽ trả bằng tiền mặt hoặc hóa đơn trao đổi. Tiền của Sulimir là hẳn hoi đấy. Vậy thì còn gì băn khoăn nữa? Ông đang lo về số lỗ khi mua đống dầu cá hôi rình và sáp ong sao? Với lợi nhuận như vậy, ông có thể bù lỗ dễ dàng…”
“Không phải thế.”
“Vậy thì là cái gì?”
Dainty cúi mái tóc xoăn và hắng giọng.
“Vimme,” ông ta nói, nhìn xuống sàn nhà. “Chapelle đang rình rập tôi.”
Người chủ ngân hàng tặc lưỡi.
“Như thế là không hay,” ông ta nói, “nhưng cũng chẳng ngạc nhiên gì. Ông thấy đấy, Biberveldt, những thông tin ông sử dụng để giao dịch cũng có hàm ý về mặt chính trị. Không có ai dự đoán được những chuyện như vậy lại xảy ra ở Temeria và Poviss. Thậm chí cả Chapelle, và Chapelle luôn thích là người đầu tiên hiểu chuyện. Giờ thì ông có thể tưởng tượng rằng ông ta đang đau đầu tìm cách khám phá xem ông lấy được những thông tin đó ở đâu. Tôi nghĩ là ông ta đã biết rồi. Cả tôi cũng vậy.”
“Thú vị đây.”
Vivaldi liếc nhìn Dandelion và Geralt, nhăn mũi.
“Thú vị? Điều thú vị là những người bạn đồng hành của ông kìa, Dainty,” người lùn nói. “Một nhà thi sĩ, một witcher và một thương nhân. Tôi xin chúc mừng. Dandelion chu du khắp các vương quốc: anh ta thường xuyên ghé thăm các triều đình hoàng gia và không nghi ngờ gì là biết cách vểnh tai nghe ngóng tin tức. Còn witcher? Một hộ vệ? Một con bù nhìn để xua đuổi những kẻ đòi nợ?”
“Kết luận của ông hấp tấp quá, ông Vivaldi,” Geralt đáp lạnh tanh. “Chúng tôi không phải bạn đồng hành.”
“Và tôi,” Dandelion tiếp tục, đỏ mặt, “không biết nghe trộm. Tôi là một nhà thơ, không phải một gián điệp!”
“Một nhà thơ biết nghe ngóng,” người lùn nói, mỉm cười. “Nghe ngóng nhiều thứ, Dandelion.”
“Dối trá!” nhà thi sĩ kêu lên. “Không đúng!”
“Được rồi, được rồi, tôi tin các vị. Nhưng tôi không biết liệu Chapelle có tin hay không. Nhưng ai mà biết được, có thể chúng ta đang lo bò trắng răng. Tôi sẽ nói điều này, Biberveldt, rằng Chapelle đã thay đổi rất nhiều kể từ sau lần bị trúng gió đó. Có lẽ là nỗi sợ chết đã len lỏi vào trái tim và buộc ông ta phải tự vấn bản thân? Đây không còn Chapelle như xưa nữa. Ông ta đã trở nên thân thiện, cảm thông, điềm tĩnh và…thậm chí trung thực, theo một cách nào đó.”
“Ông đang nói cái gì thế?” người halfling hỏi. “Chapelle…trung thực? Thân thiện? Không thể nào.”
“Tôi đang nói sự thật,” Vivaldi vặc lại. “Hơn nữa, Nhà thờ thực ra đang gặp rắc rối với Ngọn Lửa Vĩnh Hằng.”
“Sao lại thế?”
“Ngọn Lửa Vĩnh Hằng phải cháy ở khắp nơi, như họ nói. Những đền thờ của nó phải được dựng lên trên khắp thế giới. Rất nhiều đền thờ. Đừng hỏi chi tiết, Dainty, tôi không phải con chiên của một tôn giáo loài người. Nhưng tôi biết rằng tất cả tu sĩ, bao gồm cả Chapelle, đều chỉ quan tâm tới đền thờ và lửa. Nhiều sự chuẩn bị to lớn đang được sắp đặt. Thuế sẽ tăng lên, đó là chắc chắn.”
“Thần linh ơi,” Dainty nói. “Cũng an ủi được phần nào, nhưng…”
Cánh cửa văn phòng lại mở ra để tiếp nhận cái thứ đội mũ xanh và áo khoác lông thỏ mà witcher đã quen.
“Thương nhân Biberveldt,” nó báo cáo, “yêu cầu thu mua bát gốm. Giá cả không thành vấn đề.”
“Hoàn hảo,” người halfling nói với một nụ cười, mà trông giống khuôn mặt méo mó của một con mèo hoang điên tiết hơn. “Vậy hãy mua thật nhiều bát. Ý chỉ của ngài Biberveldt phải được thực hiện. Chúng ta còn nên mua gì nữa đây? Bắp cải? Dầu bách xù? Bếp sắt?”
“Và,” người gnome lấy ra thứ gì đó từ trong áo khoác, “thương nhân Biberveldt yêu cầu 30 crown tiền mặt để chi trả cho một cốc rượu, một bữa ăn và bia để uống. Ba tên côn đồ đã đánh cắp ví của ông ấy tại quán The Pike’s Grotto.”
“Ah! Ba tên côn đồ,” Dainty nhắc lại, gằn từng tiếng. “Thần linh ơi, cái thành phố này lúc nhúc là trộm cắp. Và ngài thương nhân Biberveldt đáng kính hiện giờ đang ở đâu, cho tôi được phép hỏi?”
“Ông ấy có thể ở đâu được chứ? Khu chợ phía tây, dĩ nhiên rồi.” cái thứ đó lặp lại với một cái khịt mũi.
“Vimme,” Dainty nói nghiêm trang. “Đừng hỏi câu nào cả. Tìm cho tôi một cái gậy thật nặng và chắc. Tôi sẽ tới khu chợ phía tây, nhưng không thể đi mà không có cái gậy đó. Xung quanh đây có quá nhiều bọn vô lại trộm cắp.”
“Ông nói một cái gậy sao? Cái đó có thể thu xếp được. Nhưng vẫn có thứ khiến tôi băn khoăn, Dainty. Tôi sẽ không hỏi câu nào cả. Tôi sẽ không hỏi, mà chỉ đoán, và ông có thể xác nhận hoặc phủ nhận dự đoán của tôi, được chứ?”
“Cứ việc.”
“Đống dầu gan cá, nước hoa hồng, sáp ong và bát gốm, đống dây bông chết tiệt, tất cả chỉ là một chiêu đánh lạc hướng các đối thủ cạnh tranh khỏi mớ phẩm màu cánh kiến và vỏ lụa và làm rối loạn thị trường thôi, có đúng không, Dainty?”
Cánh cửa văn phòng bật mở để tiếp nhận thứ gì đó không đội mũ.
“Oxyria báo cáo rằng mọi thứ đã sẵn sàng!” nó nói thật to. “Và hỏi đã nên bắt đầu đổ chưa!”
“Đổ!” người halfling kêu lên. “Đổ ngay lập tức!”
“Nhân danh chòm râu của Rhundurin,” Vimme Vivaldi thốt lên sau khi người gnome đã đóng cửa lại. “Tôi chẳng hiểu gì cả! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Đổ cái gì? Đổ vào đâu?”
“Tôi không biết,” Dainty thừa nhận, “nhưng công việc phải tiếp tục.”