Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 18: THE SWORD OF DESTINY 2
***
“Ciri?”
“Hmm?”
Cô bé sụt sịt, làm xao động đám cành khô mà mình đang nằm lên.
“Cô không lạnh à?”
“Không,” cô bé thở dài. “Ngày hôm nay thì đỡ hơn. Hôm qua...hôm qua tôi lạnh khủng khiếp lắm...ôi, thần linh ơi!”
“Lạ thật,” Braenn lên tiếng, tháo dây giày của đôi ủng cao và mềm. “Tuy gầy gò, nhưng con bé đã đi một quãng đường rất dài bất chấp những đầm lầy và bụi rậm dày đặc. Khỏe mạnh, dẻo dai, dũng cảm. Con bé sẽ rất hữu dụng với chúng tôi, quả thực...rất hữu dụng.”
Geralt liếc mắt về phía người dryad, đôi mắt cô lấp lánh trong bóng đêm. Braenn dựa lưng vào gốc cây và cởi khăn buộc ra, thả tóc tự do với một cái lắc đầu.
“Con bé được tìm thấy ở Brokilon,” cô lầm bầm, dự đoán trước được câu bình luận của anh. “Con bé là của chúng tôi, Gwynbleidd. Chúng ta sẽ tới Duén Canell.”
“Quý bà Eithné sẽ quyết định chuyện đó.” Anh cay đắng đáp lời cô. Nhưng trong thâm tâm anh biết Braenn đã đúng.
Thật đáng tiếc, anh nghĩ, ngắm nhìn cô bé ngọ nguậy trên chiếc giường xanh lá. Một đứa trẻ kiên cường. Mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi nhỉ? Không quan trọng. Thật là đáng tiếc. Thế giới rất rộng lớn và tươi đẹp. Nhưng cho đến cuối đời, thế giới của nó sẽ chỉ là Brokilon mà thôi. Và ngày đó có thể đến rất sớm: khi nó ngã giữa những bụi dương xỉ, với một tiếng hét và tiếng rít của tên bay, chiến đấu trong một cuộc chiến ngớ ngẩn vì quyền làm chủ một khu rừng, ở bên mà chắc chắn sẽ thua cuộc. Vì những người...phải, không sớm thì muộn.
“Ciri?”
“Vâng?”
“Cha mẹ cô sống ở đâu?”
“Tôi không có cha mẹ,” cô bé nói, sụt sịt. “Họ đã chết ngoài biển khi tôi còn rất nhỏ.”
Phải rồi, anh nghĩ, điều đó lý giải một số thứ. Một đứa con của một hoàng tử đã chết. Ai mà biết được, có thể là đứa thứ ba trong một gia đình đã có bốn đứa con trai rồi? Được phong một tước hiệu trong thực tế có khi còn kém quan trọng hơn thị vệ hay người hầu. Một thứ nhỏ bé với mái tóc xám rối bời và cặp mắt xanh lục chạy quanh triều đình và cần phải bị tống khứ sớm nhất có thể bằng một ông chồng. Sớm nhất có thể, trước khi nó trở thành một người phụ nữ, một mối đe dọa tai tiếng, không môn đăng hộ đối hay loạn luân, mà cũng chẳng khó để tìm thấy trong phòng ngủ của một tòa lâu đài...
Cuộc chạy trốn của cô bé không làm witcher thấy ngạc nhiên. Anh đã gặp khá nhiều các công nương trẻ tuổi, thậm chí có cả dòng dõi hoàng gia, được nhận vào các gánh hát rong và hạnh phúc khi thoát khỏi một vị vua, tuy đã già khọm, nhưng lúc nào cũng ham muốn một người kế vị. Anh đã từng biết các hoàng tử, yêu thích cuộc sống vô định của một người lính đánh thuê hơn là cưới một cô công chúa bị giang mai nào đó do cha mình sắp đặt, người mà sự đau ốm và trinh tiết là cái giá phải trả cho một vương triều vững mạnh.
Anh nằm xuống cạnh cô bé và lấy áo khoác của mình đắp cho cô.
“Đi ngủ đi,” anh thì thầm. “Đi ngủ đi, cô bé mồ côi.”
“Thế à?” cô lầm bầm. “Tôi là một công chúa, không phải trẻ mồ côi. Tôi có bà ngoại. Bà ấy là một nữ hoàng, ông nghĩ sao hả? Khi tôi bảo bà là ông định quất tôi mấy roi, bà ấy sẽ ra lệnh chặt đầu ông, rồi ông khắc thấy.”
“Nhưng như thế thật độc ác, Ciri! Hãy rủ lòng thương.”
“Rồi ông sẽ thấy!”
“Cô là một cô bé ngoan. Chặt đầu người khác thật là sai trái mà. Cô sẽ không nói gì chứ, phải không?”
“Tôi sẽ kể hết với bà ấy.”
“Ciri...”
“Tôi sẽ kể hết, kể hết, kể hết. Ông sợ hả?”
“Phải, phải. Cô có biết không, Ciri, rằng khi chặt đầu ai đó thì anh ta sẽ chết?”
“Ông đang trêu tôi đấy à?”
“Làm sao tôi dám.”
“Rồi ông sẽ thấy! Bà ngoại tôi không giỡn đâu. Khi bà giậm chân xuống, cả những chiến binh và hiệp sĩ mạnh mẽ nhất cũng phải quỳ. Tôi đã từng thấy rồi. Và nếu có ai dám trái lệnh, bíp, hắn sẽ bị chặt đầu.”
“Thật kinh khủng, Ciri.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì chắc chắn đầu của cô mới là thứ họ sẽ chặt.”
“Đầu tôi ư?”
“Đương nhiên rồi. Chính bà ngoại cô, nữ hoàng, là người đã sắp xếp hôn nhân của cô với Kistrin và gửi cô tới Verden, tới lâu đài Nastrog. Cô đã trái lệnh. Khi cô quay lại....Bíp! Không còn đầu nữa.”
Cô bé con im lặng. Thậm chí còn thôi không ngọ nguậy nữa. Anh nghe tiếng cô bé chép môi và sụt sịt.
“Không đúng! Bà ngoại sẽ không để ai chặt đầu tôi đâu, vì...bà là bà ngoại tôi cơ mà, đúng không? Tệ nhất thì tôi sẽ bị...”
“À, ừ?” Geralt cười. “Bà ngoại cô không bao giờ giỡn, còn gì nữa? Cô đã từng bị đánh đòn rồi?”
Ciri nhìn anh bằng ánh mắt đầy giận dữ.
“Cô biết gì không?” anh nói. “Chúng ta sẽ bảo bà ngoại cô là tôi đã đánh cô một trận rồi. Không ai lại bị trừng phạt hai lần vì cùng một tội cả. Cô nghĩ sao?”
“Rằng ông thật ngu ngốc.” Ciri chống khuỷu tay lên, làm xao động đám cành khô. “Khi bà ngoại biết là ông đã đánh tôi, bà ấy sẽ chặt đầu ông, đơn giản thế thôi!”
“Vậy là cô lo cho cái đầu của tôi?”
Cô bé không trả lời. Lại sụt sịt lần nữa.
“Geralt?”
“Chuyện gì hả Ciri?”
“Bà ngoại biết là tôi phải quay về. Tôi không cần phải là công chúa hay làm vợ cái tên Kistrin đần độn đó. Tôi chỉ phải quay về, thế thôi.”
Cô phải quay về, anh nghĩ. Không may là, điều này lại không phụ thuộc vào cô hay bà ngoại cô. Nó sẽ phụ thuộc vào tâm trạng của Eithné trong lúc đó và khả năng thuyết phục bà ấy của tôi.
“Bà ngoại biết,” Ciri tiếp tục. “Bởi vì tôi...Geralt, hãy thề là sẽ không nói chuyện này với ai khác đi. Nó là một bí mật khủng khiếp. Rất khủng khiếp, tôi sẽ nói cho ông. Nhưng thề đi.”
“Tôi thề.”
“Tôi sẽ kể cho ông. Mẹ tôi từng là một pháp sư, ông biết không. Và cha tôi bị nguyền rủa. Một vú em của tôi đã kể với tôi như thế, và khi bà tôi biết được, thật là một cảnh tượng khủng khiếp. Bởi vì tôi đã được định sẵn, ông biết không?”
“Định sẵn để làm gì?”
“Tôi không biết,” cô bé trả lời, ra vẻ trầm tư. “Nhưng tôi đã được định sẵn. Đó là những gì bà vú em kể với tôi. Và bà ngoại tôi bảo rằng bà sẽ không cho phép chuyện đó, rằng bà thà để...toàn bộ tòa lâu đài bị phá hủy còn hơn. Ông hiểu không? Và bà vú em nói rằng không gì có thể đánh bại định mệnh. Ah! Rồi bà vú em bắt đầu khóc còn bà ngoại tôi bắt đầu la hét. Ông thấy không? Tôi đã được định sẵn. Tôi sẽ không bao giờ cưới cái tên ngốc Kistrin đó. Geralt?”
“Ngủ đi,” Geralt nói, mồm ngáp. “Ngủ đi, Ciri.”
“Ông không kể truyện cho tôi sao?”
“Cái gì?”
“Kể tôi nghe một câu truyện đi,” cô bé làu bàu. “Chẳng lẽ tôi phải đi ngủ mà chưa được nghe truyện sao? Không thể nào.”
“Tôi không biết, chết tiệt. Tôi không biết câu truyện nào cả. Ngủ đi.”
“Đừng nói dối. Ông có biết. Khi ông còn nhỏ, không có ai kể truyện cho ông nghe sao? Ông cười cái gì?”
“Không có gì. Tôi vừa mới nhớ lại một thứ.”
“A! Thấy chưa! Coi nào, kể đi!”
“Cái gì?”
“Một câu truyện thiếu nhi.”
Anh lại mỉm cười và sờ tay lên cổ, ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh giữa những nhành cây phía trên đầu họ.
“Xưa kia có một...con mèo,” anh bắt đầu. “Một con mèo bình thường, lông sọc, chuyên săn chuột. Một ngày nọ, con mèo đi lang thang một mình qua khu rừng tối đen. Nó đi và đi và đi....”
“Đừng có nghĩ là tôi sẽ thiếp ngủ trước khi nó tới nơi đấy nhé,” cô bé lầm bầm, nép sát vào người anh.
“Trật tự nào, bé con. Nó đi và đi và đi cho tới khi gặp một con cáo. Một con cáo đỏ.”
Braenn thở dài, nằm xuống phía bên kia witcher. Cô cũng ôm lấy anh, dịu dàng.
“Và rồi?” Ciri khịt mũi. “Kể tiếp đi.”
“Con cáo nhìn con mèo. Nó hỏi: “Mi là ai?” Con mèo trả lời: “Tôi là một con mèo.” Con cáo cười khẩy: “A! Và mi không sợ sao, hả mèo, khi đi một mình trong rừng? Nếu đức vua quyết định đi săn thì sao? Mi sẽ làm gì khi bị lũ chó và thợ săn truy đuổi? Ta bảo mi này, mèo, những cuộc đi săn là một điều khủng khiếp đối với những thứ như ta và mi. Mi có chiếc áo lông, ta cũng có. Các thợ săn không thương xót gì chúng ta đâu, bởi vì họ có những vị hôn thê và người tình mà tay và cổ bị lạnh: họ sẽ biến chúng ta thành bao tay và khăn quàng cho lũ điếm ấy.”
“Bao tay là gì vậy?” Ciri hỏi.
“Đừng cắt ngang câu truyện của tôi.”
“Rồi con cáo lại tiếp tục: “Ta, mèo thân mến à, biết cách trốn thoát bọn họ. Ta có một ngàn hai trăm tám mươi sáu cách để thoát thân. Ta rất khôn ngoan. Còn mi, mèo thân mến, mi có bao nhiêu cách để đối phó với thợ săn?”
“Ôi! Thật là một câu truyện hay,” Ciri phấn khích, sát lại witcher gần hơn nữa. “Kể tôi nghe đi...con mèo trả lời thế nào?”
“Phải,” Braenn lầm bầm từ phía bên kia. “Nó trả lời thế nào?”
Witcher quay đầu sang. Đôi mắt của người dryad lấp lánh, đôi môi khẽ hé mở. Hóa ra, anh nghĩ, dryad trẻ cũng thích nghe truyện. Không như witcher trẻ: họ hiếm khi được kể truyện cổ tích. Dryad trẻ thiếp đi trong tiếng xào xạc của cây cối, witcher trẻ đi ngủ với cơ bắp đau nhức khắp người. Đôi mắt của chúng ta cũng sáng, như của Braenn, khi chúng ta nghe Vesemir kể truyện, ở Kaer Morhen. Đó là từ lâu rồi...từ rất lâu rồi...
“Và rồi?” Ciri giục. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Con mèo trả lời: “Tôi, thưa anh cáo, không có nhiều cách, mà chỉ một thôi: Hop! Tôi trèo lên một cái cây. Thế có lẽ là đủ, tôi nghĩ vậy?” Con cáo mỉm cười: “Vậy thì, mèo thân mến, mi thật là ngốc nghếch. Hãy quay đuôi và bỏ chạy đi, bởi vì mi sẽ toi mạng nếu các thợ săn truy đuổi mi.”
“Đột nhiên, không lời cảnh báo, không cần lưỡng lự hay ngần ngại, các thợ săn xuất hiện từ trong bụi rậm: ngay cạnh con cáo và con mèo!”
“Oh!” Ciri trầm trồ. Người dryad đột ngột trở mình.
“Trật tự nào! Họ lao vào hai con vật, miệng la hét: “Xông lên, lột da chúng! Làm bao tay, bao tay!” Họ thả chó săn đuổi theo con mèo và con cáo. Và con mèo, hop! Trèo lên một cái cây như mèo vẫn hay làm. Lên tận đỉnh. Và lũ chó, táp, túm lấy con cáo. Trước cả khi kịp dùng tới những mánh khóe cao siêu của mình, nó đã bị biến thành một cái khăn quàng. Con mèo cứ ngồi kêu trên ngọn cây, thách thức các thợ săn. Họ không thể bắt nó, vì cái cây quá cao. Họ đợi ở dưới đất, nguyền rủa thần linh, nhưng buộc phải ra về tay trắng. Con mèo sau đó trèo xuống và ung dung đi về nhà.”
“Thế rồi?”
“Hết. Câu truyện đến đây là kết thúc.”
“Thế còn bài học? Câu truyện nào chẳng có bài học, phải không?”
“Cái gì?” Braenn hỏi, ôm Geralt chặt hơn nữa. “Đấy là cái gì, bài học là cái gì?”
“Những câu truyện hay luôn có bài học, những câu truyện dở thì không,” Ciri xác nhận, hoàn toàn chắc chắn về bản thân.
“Câu truyện đó rất hay,” người dryad đốp lại. “Mỗi con vật nhận được thứ xứng đáng với mình. Chúng ta phải trèo lên ngọn cây để trốn lũ yghern, bé con gầy gò à, như con mèo kiêu hãnh. Không do dự: lên thẳng ngọn cây, và đợi ở đó. Đấy là khôn ngoan. Sống sót. Không bỏ cuộc.”
Geralt khục khặc.
“Ở lâu đài Nastrog không có cái cây nào sao, Ciri? Thay vì tới Brokilon, cô có thể trèo lên cây và đợi đến khi Kistrin không còn muốn cưới xin gì nữa.”
“Ông đang trêu tôi đấy à?”
“Ừ.”
“Ông biết không. Tôi không thể chịu đựng được ông.”
“Thật kinh khủng, Ciri. Cô đã làm tan nát tim tôi.”
“Tôi biết,” cô bé gật gù, rồi sát vào gần anh.
“Ngủ ngon, Ciri,” anh thì thầm, hít vào mùi lông chim dễ chịu. “Ngủ ngon, Braenn.”
“Deárme, Gwynbleidd.”
Phía trên đầu họ, cả ngàn nhành cây Brokilon rung động, và cả triệu chiếc lá Brokilon xào xạc.
***
Ngày hôm sau, họ tới Cây Thần. Braenn quỳ xuống và cúi đầu. Geralt cảm thấy rằng anh cũng nên làm vậy. Ciri trầm trồ ngưỡng mộ.
Cây Thần, chủ yếu là sồi, thủy tùng, và hồ đào trắng, rộng đến 12 thước. Khó có thể xác định được ngọn của chúng. Nơi mà bộ rễ to lớn, quanh co hòa làm một vào với nhau ở rất cao phía trên đầu họ. Họ đã có thể di chuyển nhanh hơn nhiều. Những cái cây khổng lồ để chừa nhiều khoảng trống, và những loài thực vật khác không thể sống dưới cái bóng của chúng. Tất cả những gì còn lại là một lớp thảm lá cây mục rữa.
Họ có thể đi nhanh hơn, nhưng họ đi thật từ tốn. Trong im lặng. Cúi đầu. Họ, ở giữa Cây Thần, chỉ là những thứ nhỏ bé, tầm thường. Không quan trọng. Ngay cả Ciri cũng im lặng. Cô bé không nói từ nào trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Họ ra khỏi phạm vi của Cây Thần sau một giờ đi bộ, để lại đắm mình vào những khe suối và rừng gai ẩm ướt.
Cơn cảm lạnh của Ciri ngày càng tệ hơn. Geralt, chẳng có cái khăn tay nào, và đã phát chán vì phải nghe tiếng cô bé sụt sịt, mới dạy Ciri cách sì mũi bằng tay. Việc này làm cô bé con vui thích vô ngần. Từ nụ cười và đôi mắt hấp háy của cô, witcher biết rằng cô bé đang rất phấn khởi với ý tưởng có thể biểu diễn thủ thuật này trước triều đình trong một buổi dạ hội hay tiếp kiến một đại sứ nước ngoài.
Braenn bất chợt dừng bước và quay lại.
“Gwynbleidd,” cô nói, tháo chiếc khăn xanh quàng trên cổ ra, “lại đây. Tôi cần phải che mắt anh lại. Tôi phải.”
“Tôi biết.”
“Tôi sẽ dẫn anh đi. Đưa tay đây cho tôi.”
“Không,” Ciri phản đối. “Tôi sẽ dẫn ông ấy đi. Được chứ, Braenn?”
“Được rồi, bé con gầy gò.”
“Geralt?”
“Hả?”
“Từ đó có nghĩa là gì, Gwyn...bleidd?”
“Sói Trắng. Đó là cái tên mà người dryad dùng để gọi tôi.”
“Cẩn thận, có một cái rễ cây. Khéo ngã đó. Họ gọi ông như vậy bởi vì tóc ông màu trắng phải không?”
“Phải...ôi! Chết tiệt!”
“Tôi đã bảo là có một cái rễ cây mà.”
Họ tiếp tục đi. Chậm rãi. Đám lá trên mặt đất rất trơn. Geralt cảm thấy hơi ấm trên mặt mình. Ánh nắng chiếu xuyên qua chiếc khăn che mắt anh.
Anh nghe giọng Ciri:
“Ôi, Geralt! Ở đây thật là đẹp...thật tiếc là ông không được nhìn. Có rất nhiều hoa. Và chim chóc. Ông có nghe tiếng chúng hót không? Ôi! Có nhiều quá! Quá nhiều. Và rồi lũ sóc...Cẩn thận, chúng ta đang băng qua một con suối trên một con đường rải đá. Đừng ngã xuống nước. Trông mấy con cá kìa! Nhiều ghê. Chúng bơi dưới nước, ông biết đấy! Thật nhiều thú vật. Chưa ở đâu nhiều như vậy...”
“Chưa ở đâu,” anh lầm bầm, “chưa ở đâu. Chúng ta đã tới Brokilon.”
“Sao cơ?”
“Brokilon. Đích đến chuyến hành trình của ta.”
“Tôi không hiểu...”
“Không ai hiểu cả. Không ai muốn hiểu.”
***
“Bỏ khăn bịt mắt ra đi, Gwynbleidd. Chúng ta tới nơi rồi.”
Một làn sương dày đặc cao đến đầu gối Braenn.
“Duén Canell, gốc Sồi Thiêng. Trái tim của Brokilon.”
Geralt đã từng đến đây rồi. Hai lần. Nhưng anh chưa bao giờ kể với ai khác. Sẽ chẳng có ai tin được anh.
Một cái hố khổng lồ được che kín hoàn toàn bằng tán của những thân cây xanh mướt vĩ đại, tắm trong làn sương và hơi nước bốc lên từ đất, đá, và những mạch nước nóng. Một cái hố...
Tấm mề đay anh đeo quanh cổ khẽ rung lên.
Một cái hố chứa đầy ma thuật. Duén Canell. Trái tim của Brokilon. Braenn ngửa đầu lên và chỉnh lại ống tên sau lưng.
“Đi nào, đưa tay đây, bé con gầy gò.”
Thoạt tiên, cái hố trông có vẻ chết chóc và bị bỏ hoang. Nhưng không cần đợi lâu. Một tiếng huýt sáo mạnh mẽ và du dương cất lên. Một người dryad mảnh dẻ tóc đen duyên dáng đáp xuống, bước đi dọc một cầu thang mờ ảo tạo nên từ nấm mọc ra từ một thân cây gần đó. Cô cũng mặc quần áo ngụy trang giống những người khác.
“Ceád, Braenn.”
“Ceád, Sirssa. Va 'n vort meáth Eithné á?”
“Neén, aefder,” người tóc đen đáp lại, ném một ánh mắt đầy ẩn ý về phía witcher. “Ess' ae'n Sidh?”
Rất quyến rũ, kể cả theo như tiêu chuẩn của con người, cô mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng. Geralt, nhận thấy rằng người dryad đang ngắm mình từ đầu đến chân, bắt đầu mất đi phong thái và cảm thấy bối rối.
“Néen.” Braenn quay đầu lại. “Ess' vatt'ghern, Gwynnbleidd, á váen meáth Eithné va, a'ss.”
“Gwynbleidd?” người dryad yêu kiều mím môi. “Bloede caèrm! Aen'ne caen n'wedd vort! T'ess foile!”
Braenn khẽ khúc khích.
“Có chuyện gì thế?” witcher hỏi, bắt đầu thấy khó chịu.
“Không có gì,” Braenn lại cười. “Không có gì, đi nào.”
“Ôi! Trông kìa!” Ciri trầm trồ. “Nhìn kìa, Geralt. Mấy ngôi nhà kia trông mới ngộ làm sao!”
Duén Canell thật sự bắt đầu từ dưới đáy hố. Mấy “ngôi nhà ngộ” đó, mà hình dáng trông giống những quả tầm gửi vĩ đại, được treo trên cành và thân cây ở những cao độ khác nhau, ở trên mặt đất và cao hơn nữa, và thậm chí tít trên đỉnh. Geralt cũng thấy những công trình lớn ở dưới mặt đất: những túp lều làm từ cành cây đan vào nhau và phủ lá. Anh cảm nhận thấy sự sống ở đằng sau những cửa lều đó, nhưng các dryad vẫn vô hình. Số lượng của họ ít hơn những lần trước anh ở đây.
“Geralt,” Ciri lầm bầm. “Những ngôi nhà đó đang lớn dần lên! Chúng mọc lá.”
“Chúng làm từ thực vật sống,” witcher giải thích. “Đó là cách mà người dryad sinh sống, và đó là cách mà họ làm nhà. Một người dryad không bao giờ làm hại một thân cây bằng cách chặt hay cưa. Thay vào đó họ biết cách uốn cành để tạo nên mái nhà.”
“Thật dễ thương. Tôi rất muốn có một ngôi nhà như vậy ở trong vườn hoa.”
Braenn dừng lại trước một công trình đồ sộ nhất.
“Ở bên trong, Gwynbleidd, là nơi anh sẽ gặp Quý bà Eithné. Va fáill, bé con gầy gò.”
“Cái gì?”
“Đó là lời tạm biệt, Ciri. Cô ấy đang nói tạm biệt.”
“A! Tạm biệt, Braenn.”
Họ bước vào. Bên trong “ngôi nhà” lấp lánh một tia nắng, được lọc qua ô cửa sổ.
“Geralt!”
“Freixenet!”
“Anh còn sống, quỷ thần ơi!” Người đàn ông bị thương mừng rỡ, nhổm dậy khỏi chiếc giường làm từ gỗ thông. Ciri bám lấy chân Geralt. Đôi mắt Freixenet sáng lên trong hốc mắt, chúng đỏ rực.
“Vậy ra cô ở đây, đồ quỷ con! Tôi suýt thì mất mạng vì cô! Ah! Cô may là tôi vẫn chưa đứng dậy được đấy, bởi không thì tôi đã quất cho cô một trận ra trò rồi!”
Ciri hậm hực. “Ông là người thứ hai muốn đánh tôi rồi đó.” Cô bé đáp lại, nhăn mũi với vẻ mắc cười. “Tôi là trẻ con...trẻ con không bị đánh! Người ta không cho phép việc đó.”
“Tôi sẽ cho cô thấy cái gì được cho phép,” Freixenet đốp lại, ho sù sụ, “Đồ ranh con! Ervyll đã mất trí rồi...ông ta gửi thông điệp đi khắp nơi, sợ rằng bà ngoại cô sẽ phái quân đội của mình tới truy sát ông ta. Ai mà tin được là cô tự mình trốn đi? Ai cũng biết Ervyll là người thế nào và ông ta thích gì. Mọi người đều tưởng là ông ta đã say rượu và ra lệnh dìm chết cô trong một cái hồ nào đó! Nguy cơ chiến tranh với Nilfgaard thì đang chực chờ, vì bản hòa ước và liên minh của bà ngoại cô đã tan thành mây khói! Cô thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa?”
“Đừng bực tức quá,” witcher lên tiếng, “anh sẽ bị chảy máu trong bây giờ. Làm sao anh tới được đây nhanh như vậy?”
“Giá mà tôi biết. Phần lớn thời gian tôi bất tỉnh nhân sự. Họ nhét thứ gì đó kinh tởm xuống họng tôi. Họ bóp mũi tôi và đổ xuống...thật là vô liêm sỉ, lũ khốn đó...”
“Anh sống được là nhờ cái thứ mà họ nhét xuống đấy. Họ đã cõng anh về đây à?”
“Họ đặt tôi nằm trên một cái cáng. Tôi hỏi tin tức về anh, nhưng họ giữ im lặng. Tôi đã chắc là anh ăn một mũi tên rồi. Anh biến mất nhanh quá...thế nhưng bây giờ anh đã ở đây, khỏe mạnh và an lành, thậm chí chẳng phải khập khiễng, và hơn nữa, anh đã tìm thấy công chúa Cirilla. Quỷ dữ bắt tôi đi, Geralt, anh lúc nào cũng thoát được mọi chuyện, như mèo luôn hạ cánh trên bốn chân vậy.”
Witcher mỉm cười mà không nói gì. Freixenet quay đầu đi và ho, nhổ ra một thứ hồng hồng từ trong miệng.
“Thế là,” anh ta thêm vào, “vì họ vẫn chưa kết liễu tôi luôn, chắc là tôi sẽ ổn hả. Họ biết anh, đám thợ săn quỷ quyệt đó. Đây là lần thứ hai anh kéo tôi khỏi nguy hiểm rồi đấy.”
“Không cần khách sáo, nam tước.”
Freixenet cố ngồi thẳng dậy, rên lên đau đớn, nhưng phải bỏ cuộc.
“Nam tước cái khỉ gì,” anh ta làu bàu, “tôi đã là nam tước hồi còn ở Hamm. Còn giờ thì như một tay thống đốc trong triều đình của Ervyll ở Verden. Ý tôi là, tôi đã từng. Kể cả nếu tôi có thoát được khỏi cái khu rừng này bằng cách nào đấy, thì cũng chẳng còn chỗ nào ở Verden cho tôi nữa. ngoại trừ đài hành hình. Con chồn khôn lỏi Cirilla này, đã tuột khỏi tay tôi và sự bảo hộ của tôi. Anh nghĩ ba người chúng tôi tới Brokilon để du ngoạn hay sao? Không, Geralt, chúng tôi cũng đang chạy trốn đó, và chỉ có thể nhờ cậy vào lòng nhân từ của Ervyll nếu tôi đem được con bé về. Và thế rồi tôi chạm trán cái đám tiên rừng quái quỷ đó...nếu không nhờ anh, thì tôi đã mục xác dưới cái hố đó rồi. Anh lại giải cứu tôi lần nữa. Đó là định mệnh. Rõ như ban ngày.”
“Anh đang thổi phồng lên thôi.”
Freixenet lắc đầu.
“Đó là định mệnh,” anh ta lặp lại. “Chắc hẳn nó đã được viết sẵn rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, witcher. Rằng anh lại cứu cái mạng tôi lần nữa. Nhớ không, người ta cũng bàn tán về chuyện đó ở Hamm sau khi anh gỡ bỏ cái lời nguyền chim chóc đó cho tôi.”
“Xác suất.” Geralt lạnh lùng nói. “Tất cả chỉ là may rủi thôi, Freixenet.”
“May rủi cái gì? Chết tiệt, nếu không vì anh thì chắc giờ này tôi vẫn đang còn là một con bồ nông.”
“Ông đã là một con bồ nông à?” Ciri reo lên phấn khích. “Một con bồ nông thực sự? Một con chim?”
“Tôi đã từng là,” vị nam tước mỉm cười. “Tôi đã bị nguyền rủa...bởi một con khốn...mẹ kiếp...vì trả thù...”
“Tôi cá là ông đã không cho cô ta bộ lông thú nào,” Ciri nói, nhăn mũi. “Ông biết đấy, để làm...bao tay.”
“Có lý do khác,” Freixenet hơi đỏ mặt, rồi quát. “Nhưng liên quan gì tới cô, đồ lỏi con!”
Ciri tỏ vẻ giận dỗi và quay mặt đi.
“Phải,” Freixenet ho. “Tôi đang nói tới đâu nhỉ...à, hồi tôi bị nguyền rủa ở Hamm. Nếu không vì anh, Geralt, thì tôi vẫn đang làm một con bồ nông cho tới cuối đời. Tôi sẽ bay quanh mấy cái hồ, ị xuống cành cây, ảo tưởng rằng một chiếc áo đan từ sợi tầm ma được dệt bởi cô em gái thân mến sẽ cứu được tôi. Chết tiệt, mỗi khi nhớ lại cái áo đó, tôi lại muốn đấm vào mặt ai đó. Đúng là cái đồ ngu...”
“Đừng nói thế,” witcher mỉm cười. “Cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Chỉ đơn giản là cô ấy không biết rõ mọi chuyện, thế thôi. Có khá nhiều lời đồn mê tín dị đoan xung quanh việc giải lời nguyền. Đằng nào đi nữa thì anh cũng may đó, Freixenet. Cô ấy có thể đã bảo anh đi tắm bằng một nồi sữa đun sôi. Tôi đã từng nghe thấy một vụ như thế rồi. Mặc một chiếc áo sợi tầm ma, nếu anh nghĩ lại, thì cũng không có hại gì đến sức khỏe, kể cả khi nó chẳng giúp gì được nhiều lắm.”
“Ha, có lẽ anh nói đúng. Có thể tôi đã trông đợi quá nhiều từ con bé. Eliza vẫn luôn ngu ngốc, ngay từ khi còn nhỏ con bé đã đần độn nhưng rất đáng yêu. Phải nói là, phẩm chất tuyệt vời để làm vợ một vị vua.”
“Sao lại tuyệt vời?” Ciri hỏi. “Và tại sao lại để làm vợ?”
“Tôi đã bảo đừng xen ngang vào rồi kia mà, oắt con. Phải, Geralt, tôi rất may mắn là anh đã xuất hiện ở Hamm. Và tay anh rể làm vua của tôi cũng chịu chi trả vài đồng ducat tiền công để anh giải lời nguyền cho tôi.”
“Anh có biết không, Freixenet,” Geralt nói, cười lớn hơn, “rằng câu truyện về anh đã lan đi rất xa.”
“Phiên bản thật á?”
“Tôi sẽ không nói thế đâu. Vì để bắt đầu, họ đã cho anh thêm mười người anh trai nữa.”
“Ôi không!” vị nam tước chống tay dậy và ho. “Và thế là, tính cả Eliza, có tổng cộng 12 người chúng tôi? Thật ngu xuẩn! Mẹ tôi đâu phải một con thỏ!”
“Đấy còn chưa hết đâu. Người ta còn cho rằng bồ nông thì không đủ lãng mạn.”
“Bởi vì chúng đâu có lãng mạn! Chẳng có gì lãng mạn về chúng cả!” vị nam tước cười, lấy tay sờ ngực, được quấn băng và vỏ cây phong. “Thế tôi bị biến thành cái gì? Theo như câu truyện?”
“Một con thiên nga. Ý tôi là, những con thiên nga. Có 11 người các anh cơ mà, đừng quên.”
“Và làm sao mà một con thiên nga lại lãng mạn hơn một con bồ nông?”
“Tôi không biết.”
“Tôi cũng chịu. Nhưng tôi cá là trong câu truyện Eliza đã giải lời nguyền cho tôi với sự giúp đỡ của mấy cái áo tầm ma xấu đau đớn?”
“Anh thắng rồi. Eliza dạo này thế nào?”
“Con bé bị lao phổi, tội nghiệp. Nó chẳng sống được lâu nữa đâu.”
“Buồn thật.”
“Đúng vậy,” Freixenet thẫn thờ đồng ý, quay đi chỗ khác.
“Quay trở lại lời nguyền...” Geralt dựa lưng vào một bức tường được đan bằng những cành cây khô, mềm. “Anh không bị biến chứng nào chứ? Có còn mọc lông nữa không?”
“Không, cảm tạ thần linh!” vị nam tước thở dài. “Mọi thứ đều ổn. Thứ duy nhất tôi còn lại từ hồi đó đến giờ là sở thích thèm ăn cá. Không có sơn hào hải vị nào tuyệt vời hơn cho tôi, Geralt, ngoại trừ cá. Thỉnh thoảng tôi lại xuống chỗ mấy tay ngư dân vào sáng sớm, và trước khi họ tìm được cho tôi thứ gì ngon lành, tôi ngấu nghiến hết một hoặc hai con cá chép bắt thẳng từ trong lồng ra, thêm vài con trạch, nục hoặc cá bóng...sướng như thiên đường, mà không phải tại thức ăn đâu nhé.”
“Ông ta đã làm một con bồ nông,” Ciri nói chậm rãi, nhìn Geralt. “Và ông đã giải lời nguyền cho ông ta. Ông có thể làm phép thuật!”
“Tôi nghĩ quá rõ ràng là anh ấy có thể rồi,” Freixenet nói. “Witcher nào chả biết làm phép.”
“Wi...witcher?”
“Cô không biết anh ấy là một witcher sao? Geralt xứ Rivia lừng danh? Đúng thật, làm sao mà một con nhãi như cô biết witcher là cái gì? Mọi thứ giờ không còn được như trước nữa. Giờ còn quá ít witcher. Khó lắm mới tìm được một người. Chắc cô chưa từng trông thấy một witcher trước đây?”
Ciri từ từ lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi Geralt.
“Một witcher, lỏi con à, là một...” Freixenet ngừng lại đột ngột, mặt biến sắc, trông thấy Braenn đang bước vào. “Không, tôi không muốn! Tôi sẽ không để các cô nhét cái thứ đó xuống họng tôi lần nữa đâu, không bao giờ! Geralt, bảo cô ta...”
“Bình tĩnh đi.”
Braenn không dành cho Freixenet gì hơn là một cái liếc mắt. Cô bước tới chỗ Ciri, vẫn đang dính chặt lấy witcher.
“Đi nào,” cô nói. “Đi nào, bé con gầy gò.”
“Đi đâu?” Ciri nhăn mặt. “Tôi không đi. Tôi muốn ở cạnh Geralt.”
“Đi đi,” witcher xoay xở nở được một nụ cười. “Cô có thể chơi cùng Braenn và các dryad trẻ. Họ sẽ chỉ cho cô xem Duén Canell.”
“Cô ấy đã không bịt mắt tôi,” Ciri nói thật chậm. “Cô ấy đã không bịt mắt tôi khi dẫn tôi tới đây. Cô ấy đã bịt mắt ông. Để ông không thể tìm được đường quay lại đây. Thế có nghĩa là...”
Geralt nhìn Braenn. Người dryad nhún vai rồi ôm Ciri thật chặt.
“Thế có nghĩa là...” giọng Ciri bất chợt vỡ òa. “Là tôi sẽ không bao giờ được rời khỏi đây. Phải không?”
“Không ai có thể trốn thoát số mệnh.”
Mọi cái đầu quay về phía người vừa nói câu đó. Khẽ khàng, nhưng âm vang, cứng rắn và kiên định. Một giọng nói quyền uy, không thể tranh cãi được. Braenn cúi đầu. Geralt quỳ xuống.
“Quý bà Eithné.”
Người cai trị Brokilon mặc một chiếc váy xanh nhạt, mềm mại. Như hầu hết các dryad, dáng người bà nhỏ nhắn và mảnh mai, nhưng cái đầu ngẩng cao kiêu hãnh, trang nghiêm với gương mặt sắc cạnh khiến bà trông cao hơn và mạnh mẽ hơn. Mái tóc và đôi mắt bà có màu như bạc nấu chảy.
Bà bước vào căn lều cùng hai dryad trẻ vũ trang với cung tên. Không một lời, bà gật đầu với Braenn, người ngay lập tức cầm tay Ciri và kéo cô bé ra cửa, đầu vẫn cúi thấp. Ciri bước từng bước cứng nhắc và vụng về, gương mặt nhợt nhạt và không nói lên lời. Khi họ đi qua Eithné, người dryad tóc bạc nâng cằm cô bé lên, và nhìn thẳng vào mắt cô. Geralt có thể thấy là Ciri đang run rẩy.
“Đi đi,” cuối cùng Eithné nói. “Đi đi, con ta. Không phải sợ gì cả. Không gì có thể thay đổi vận mệnh của con. Con đang ở Brokilon.”
Ciri ngoan ngoãn đi theo Braenn. Ở ngưỡng cửa, cô bé quay lại. Witcher để ý thấy khóe môi cô run run, và đôi mắt xanh lục rớm lệ. Anh không nói lời nào.
Anh vẫn đang quỳ, đầu cúi thấp.
“Đứng lên đi, Gwynbleidd. Chào mừng anh.”
“Xin chào, Eithné, Quý bà của Brokilon.”
“Ta lại có vinh hạnh được đón tiếp anh trong khu rừng của ta. Mặc dù anh tới đây mà không có sự chấp thuận hay thông báo của ta. Đi vào Brokilon mà không được ta chấp thuận là rất nguy hiểm, Sói Trắng. Kể cả với anh.”
“Tôi đang làm nhiệm vụ.”
“Ah...” người dryad mỉm cười nhẹ nhàng. “Điều đó lý giải cho sự liều lĩnh của anh, mà ta sẽ không miêu tả bằng những từ ngữ thô thiển hơn. Geralt, quyền miễn trừ ngoại giao chỉ tồn tại đối với con người mà thôi. Ta không công nhận điều đó. Ta không chấp nhận bất kỳ thứ gì của con người. Đây là Brokilon.”
“Eithné...”
“Trật tự đi,” bà cắt ngang, nhưng không lên giọng. “Ta đã ra lệnh tha cho anh. Anh sẽ còn sống mà rời khỏi Brokilon. Không phải bởi vì anh là một sứ giả. Mà vì những lý do khác.”
“Người không tò mò là tôi làm sứ giả cho ai sao? Tôi đã tới từ đâu, và thay mặt cho ai?”
“Nói thật thì, không. Đây là Brokilon. Anh tới đây từ bên ngoài, một thế giới chẳng liên hệ gì với ta. Tại sao ta lại phải tốn thời gian lắng nghe anh? Một lời đề nghị, hay tối hậu thư, được viết bởi một người suy nghĩ và cảm nhận khác với ta, có ý nghĩa gì với ta đây? Sao ta lại phải quan tâm Vua Venzlav muốn cái gì?”
Geralt lắc đầu không tin nổi.
“Làm sao người biết tôi tới từ chỗ Venzlav?”
“Bởi vì nó quá rõ ràng,” người dryad nói với một nụ cười. “Ekkehard thì quá đần độn. Ervyll và Viraxas thì lại quá căm ghét ta. Chẳng còn vương quốc nào có biên giới giáp với Brokilon nữa.”
“Người biết khá nhiều về thế giới bên ngoài đấy, Eithné.”
“Ta biết nhiều, Sói Trắng. Đó là một đặc quyền tuổi tác. Giờ thì, nếu anh cho phép, ta muốn bàn một vấn đề kín đáo hơn. Người đàn ông với bộ dạng một con gấu kia,” người dryad không cười nữa và nhìn Freixenet. “Hắn có phải bạn anh không?”
“Chúng tôi là người quen. Tôi đã từng giải một lời nguyền ếm lên anh ta.”
“Vấn đề là,” Eithné nói lạnh lùng, “ta không biết phải làm gì với hắn. Ta không thể, sau cùng thì, ra lệnh xử tử hắn. Ta đã cho phép hắn hồi phục sức khỏe, nhưng hắn vẫn là một mối đe dọa. Hắn trông không giống một kẻ tâm thần. Vậy có nghĩa hắn là thợ săn đầu người. Ta biết là Ervyll trả rất hậu cho mỗi cái đầu dryad cắt được. Ta không nhớ là bao nhiêu. Nhưng dù sao thì, lạm phát tăng thì giá cũng tăng.”
“Người nhầm rồi. Anh ta không phải thợ săn.”
“Vậy thì sao hắn lại vào Brokilon?”
“Để tìm đứa trẻ mà anh ta đã được giao phó. Anh ta đã liều mạng vì con bé.”
“Thật ngu ngốc,” Eithné lạnh lùng nói. “Khó để nói rằng đó là liều lĩnh. Hắn đã đi thẳng tới cái chết thì đúng hơn. Sự thật là hắn vẫn còn sống hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh sắt đá và sự bền bỉ của bản thân. Còn về đứa trẻ, nó cũng sống được là nhờ vào may mắn. Các cô gái của ta đã không bắn, vì họ tưởng đấy là một cô tiên hay quỷ lùn.”
Bà lại liếc mắt về phía Freixenet, và Geralt trông thấy miệng bà đã mất vẻ nghiêm nghị khó chịu.
“Tốt thôi. Chúng ta hãy cùng ăn mừng ngày hôm nay.”
Bà bước tới trước giường. Hai người dryad tùy tùng cũng đi theo. Freixenet tái đi và cuộn người lại với hy vọng có thể biến mất luôn được.
Eithné nhìn anh ta một lúc, mắt hơi nheo lại.
“Ngươi đã từng có con chưa?” cuối cùng bà cất tiếng hỏi. “Ta đang nói với ngươi đó, đầu đất.”
“Hả?”
“Ta nghĩ là mình đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Tôi chưa...” Freixenet hắng giọng, ho một tiếng. “Tôi chưa kết hôn.”
“Tình trạng hôn nhân của ngươi không làm ta quan tâm. Cái ta cần biết là liệu ngươi có thể cho ra cái gì từ thứ giấu trong cạp quần kia không. Cây Thần ơi! Ngươi đã bao giờ làm phụ nữ nào có thai chưa?”
“Ờ...rồi...rồi, thưa quý bà, nhưng...”
Eithné phất tay và quay lại Geralt.
“Hắn sẽ ở lại Brokilon,” bà nói, “cho tới khi bình phục hẳn và thêm một thời gian nữa. Sau đó...hắn có thể đi đâu tùy thích.”
“Cảm ơn, Eithné,” witcher cúi đầu. “Còn...đứa bé gái? Còn nó thì sao?”
“Sao anh lại hỏi?” người dryad nhìn anh với sắc lạnh trong đôi mắt bạc. “Anh biết mà.”
“Con bé không phải một đứa trẻ thôn quê tầm thường. Nó là một công chúa.”
“Điều đó chẳng có nghĩa lý gì với ta. Hay tạo nên cái gì khác biệt.”
“Nghe này...”
“Đừng nói thêm từ nào nữa, Gwynbleidd.”
Anh im lặng và cắn môi.
“Vậy còn đề nghị của tôi?”
“Ta sẽ lắng nghe nó,” người dryad thở dài. “Không, không phải vì tò mò. Ta sẽ làm vì anh, để anh có thể báo cáo lại với Venzlav và nhận tiền công mà ông ta có thể đã hứa hẹn để anh tới gặp ta. Nhưng không phải bây giờ, giờ ta đang bận. Hãy tới Cây của ta vào tối nay.”
Khi bà rời đi, Freixenet chống khuỷu tay dậy, rên khẽ, ho và khạc vào lòng bàn tay.
“Thế là thế nào, Geralt? Sao tôi lại phải ở đây? Và bà ta nói về mấy đứa trẻ con là sao? Anh đã làm tôi dính vào chuyện gì đây, hả?”
Witcher ngồi xuống.
“Anh sẽ giữ được cái mạng của mình, Freixenet,” anh nói với giọng mệt mỏi. “Anh sẽ là một trong số ít người còn sống mà ra được khỏi chỗ này, ít ra thì cũng trong thời gian gần đây. Và rồi anh sẽ trở thành cha của một dryad bé con. Hoặc có lẽ là một vài.”
“Cái gì...? Tôi sẽ phải làm...một cái máy đẻ sao?”
“Anh thích gọi là gì thì tùy. Lựa chọn của anh không có nhiều.”
“Tôi hiểu rồi,” vị nam tước nháy mắt và cười gian xảo. “Ái chà, tôi đã từng thấy tù nhân bị bắt làm việc dưới mỏ hay đi đào hào. Có thể còn tệ hơn...Miễn sao là tôi còn sức. Có khá nhiều bọn họ ở đây...”
“Bỏ cái nụ cười ngu ngốc đó đi ngay,” Geralt nhăn mặt, “và thôi mơ mộng đi. Đừng có tưởng tượng ra âm nhạc, rượu vang, quạt tiêu và hàng đàn dryad diễm lệ. Sẽ chỉ có một, có lẽ là hai người. Và sẽ chẳng có cảm xúc mặn nồng gì đâu. Họ sẽ cư xử rất thực tế với vấn đề này. Và với cả anh cũng vậy.”
“Chẳng lẽ họ không cảm thấy khoái lạc gì hết sao? Nó có làm họ đau đớn hay gì không?”
“Đừng tỏ ra trẻ con thế. Trong phạm trù này họ không khác gì so với phụ nữ thông thường. Ít ra thì về thể xác.”
“Ý anh là sao?”
“Tùy thuộc vào anh mà họ có thấy khoái lạc hay không. Nhưng nó không thay đổi được sự thật rằng thứ duy nhất mà họ quan tâm là kết quả. Anh không quan trọng. Đừng trông đợi sự biết ơn nào hết. À, và trong bất cứ trường hợp nào, cũng đừng chủ động làm gì.”
“Chủ động?’
“Nếu anh gặp cô ấy vào sáng sớm,” witcher kiên nhẫn giải thích, “hãy cúi chào, nhưng đừng có dám cười mỉm hay nháy mắt. Đối với một dryad đó là vấn đề nguy hiểm chết người. Nếu cô ấy cười và tiến lại phía anh, anh có thể nói chuyện. Về cây cối là lý tưởng nhất. Nếu không biết nhiều về cây, thì hãy nói về thời tiết. Nhưng nếu cô ấy vờ như không thấy anh, hãy tránh thật xa ra. Và cũng tránh xa các dryad khác ra, và luôn giữ hai tay ở yên bên cạnh. Một dryad chưa sẵn sàng sẽ không hiểu điều mà anh định làm. Nếu động vào, cô ấy sẽ đâm cho anh một dao.”
“Anh có vẻ đã quen với tục lệ giao phối của họ.” Freixenet mỉm cười. “Anh đã bao giờ tham gia chưa.”
Witcher không trả lời. Trước mắt anh là người dryad xinh đẹp mảnh mai với nụ cười kiêu ngạo. Vatt'ghern, bloede caérme. Một witcher: một số phận đáng thương. Tại sao cô lại đem anh ta đến đây, Braenn? Anh ta có ích gì cho chúng ta? Chẳng được lợi lộc gì từ một witcher...
“Geralt?”
“Cái gì?”
“Còn công chúa Cirilla?”
“Hãy quên con bé đi. Họ sẽ biến nó thành một dryad. Trong vòng hai tới ba năm nữa con bé sẽ găm một mũi tên vào mắt chính anh trai mình, nếu cậu ta dám bước vào Brokilon.”
“Chết tiệt,” Freixenet chửi thề, làu bàu. “Ervyll sẽ phát điên cho mà xem. Geralt? Liệu tôi có thể...”
“Không,” witcher cắt lời anh ta. “Đừng có dám thử. Anh sẽ không ra khỏi Duén Canell mà còn sống đâu.”
“Thế có nghĩa là con bé đã mất.”
“Đối với anh, đúng vậy.”