Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia
  3. Chương 20 : THE SWORD OF DESTINY 4
Trước /23 Sau

[Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia

Chương 20 : THE SWORD OF DESTINY 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 20: THE SWORD OF DESTINY 4

***

“Geralt! Dậy đi! Làm ơn, dậy đi!”

Anh mở mắt ra và nhìn thấy mặt trời, một đồng ducat vàng viền răng cưa lởm chởm, cao phía trên những tán cây, bên ngoài lớp màn sương sớm. Anh đang nằm trên tấm thảm rêu ẩm ướt, mềm mại và một cái rễ cây đang đâm vào lưng.

Ciri đang quỳ bên cạnh, giật giật áo khoác anh.

“Chết tiệt...” Anh hắng giọng và nhìn quanh. “Ta đang ở đâu thế này? Sao ta lại ra được đây?”

“Con không biết,” cô bé trả lời. “Con cũng tỉnh dậy một phút trước, ở đây, bên cạnh người, lạnh khủng khiếp. Con không nhớ được...Người biết gì không? Là phép thuật đấy!”

“Chắc con nói đúng,” anh nói, ngồi dậy và nhặt lá cây bám trên cổ áo. “Chắc con nói đúng, Ciri. Nước rừng Brokilon mắc dịch...có vẻ như những người dryad đã có một màn giải trí hay.”

Anh đứng dậy, nhặt thanh kiếm đang nằm bên cạnh và đeo ra sau lưng.

“Ciri?”

“Hả?”

“Con cũng đã có một màn giải trí hay.”

“Con á?”

“Con là con gái của Pavetta, và cháu ngoại của Calanthe xứ Cintra. Con đã biết ta là ai ngay từ đầu rồi, đúng không?”

“Không,” cô bé đỏ mặt. “Không phải từ đầu. Người đã giải lời nguyền cho cha con, đúng không?”

“Không đúng.” anh nói, lắc đầu. “Chính mẹ con đã làm vậy. Và bà ngoại con. Ta chỉ giúp thôi.”

“Nhưng bà vú em nói...bà ấy nói rằng con đã được định sẵn. Bởi vì con là Bất Ngờ. Một Đứa Trẻ Bất Ngờ. Geralt?”

“Ciri,” anh nhìn cô bé, lắc đầu và mỉm cười. “Tin ta đi, con là bất ngờ vĩ đại nhất mà ta có thể gặp phải.”

“Ha!” gương mặt của cô bé sáng lên. “Vậy là nó đúng! Con đã được định sẵn. Bà vú em của con nói rằng một witcher tóc trắng sẽ tới và mang con đi. Nhưng bà ngoại con la hét...ôi, không cần bận tâm làm gì! Hãy nói người định mang con đi đâu đi.”

“Về nhà. Về Cintra.”

“A...nhưng con tưởng người...”

“Con sẽ có thời gian suy nghĩ trên đường. Đi nào, Ciri, chúng ta phải rời Brokilon. Đây không phải một nơi an toàn.”

“Con không sợ!”

“Nhưng ta thì có!”

“Bà ngoại nói rằng witcher không sợ thứ gì cả.”

“Bà ngoại nói quá lên đấy. Đi nào, Ciri. Giá mà ta biết chúng ta đang ở...”

Anh nhìn lên mặt trời.

“Rồi, cứ liều đi vậy...Chúng ta đi đường này.”

“Không.” Ciri nhăn mũi và chỉ về hướng ngược lại. “Đường đó. Đằng kia.”

“Và làm sao mà con biết, nếu ta được phép hỏi?”

“Con chỉ biết thôi,” cô bé nhún vai và ném một ánh mắt xanh lục bất lực, ngạc nhiên về phía anh. “Bằng cách nào đó...ở đâu đó, đằng kia...con không biết...”

Con gái của Pavetta, anh nghĩ. Một đứa trẻ...Đứa Trẻ Mang Dòng Máu Cổ Xưa? Có thể con bé được thừa hưởng gì đó từ mẹ.

“Ciri,” anh cởi cúc áo và lôi tấm mề đay ra. “Chạm vào cái này đi.”

“Oh,” cô bé thốt lên, miệng há ra. “Thật là một con sói hung tợn. Nhìn mấy cái nanh của nó này...”

“Chạm vào đi.”

“Trời ơi!”

Witcher mỉm cười. Anh cũng cảm thấy rung động đột ngột từ tấm mề đay, cơn sóng lan truyền ra khắp sợi dây xích bạc.

“Nó đã động đậy!” Ciri thốt lên. “Nó đã động đậy!”

“Ta biết. Đi nào, Ciri. Con dẫn đường đi.”

“Nó có ma thuật, phải không!”

“Dĩ nhiên rồi.”

Đúng như anh dự đoán. Cô bé có thể xác định phương hướng. Bằng cách nào, anh không biết. Nhưng rất sớm – sớm hơn cả anh tưởng – họ đã ra được tới một con đường, một ngã ba. Đó chính là biên giới của Brokilon – ít ra thì theo như con người. Eithné không công nhận nó, như anh nhớ.

Ciri cắn môi, nhăn mũi và lưỡng lự, nhìn ngã ba, nhìn con đường cát, nổi đầy dấu chân ngựa và xe hàng. Nhưng Geralt không biết họ ở đâu và không muốn dựa vào khả năng bất ổn của cô bé. Anh đi theo con đường dẫn xuống phía đông, tới Brugge. Ciri, vẫn nhăn mặt, nhìn lại con đường phía tây.

“Đường đó dẫn tới lâu đài Nastrog,” anh đùa. “Con đang nhớ Kistrin à?”

Cô bé ậm ực và ngoan ngoãn đi theo anh, nhưng ngoái lại vài lần.

“Sao thế, Ciri?”

“Con không biết,” cô thì thầm. “Nhưng chúng ta đang đi sai hướng, Geralt.”

“Tại sao? Chúng ta đang tới Brugge, tới vua Venzlav, người sống trong một tòa lâu đài lộng lẫy. Chúng ta sẽ tắm và đánh một giấc trên giường lông chim...”

“Đó là một con đường tồi tệ,” cô bé nói. “Một con đường tồi tệ.”

“Đúng thật, ta đã thấy những con đường đẹp hơn rồi. Đừng ủ rũ nữa, Ciri. Đi nào. Tươi tỉnh lên.”

Họ rẽ qua một khúc quanh rậm rạp. Và hóa ra Ciri đã nói đúng.

Đột nhiên, nhanh như cắt, họ bị bao vây từ mọi phía. Những người đội mũ nón, mặc giáp và áo choàng xanh thẫm với hình thêu vàng và đen của Verden trên ngực. Họ bao vây cặp đôi, nhưng không ai lại gần hay với lấy vũ khí.

“Từ đâu và đi đâu?” một người mập mạp trong bộ đồ xanh lục tàn tạ lên tiếng, đứng trước Geralt với đôi chân vòng kiềng. Gương mặt anh ta nhăn nheo và có màu sậm như quả mận. Một cây cung và những mũi tên đính lông trắng thò ra từ đằng sau, quá đầu anh ta.

“Chúng tôi tới từ Gốc Cháy,” witcher nói dối trơn tru, nắm lấy tay Ciri. “Và chúng tôi đang về nhà ở Brugge. Có chuyện gì vậy?”

“Mật vụ hoàng gia,” người mặt sẫm màu nói cung kính, như thể vừa mới nhận ra thanh kiếm sau lưng Geralt. “Chúng tôi...”

“Mang anh ta lại đây, Jughans!” Ai đó la lên từ phía cuối con đường. Những người lính đánh thuê dạt ra.

“Đừng nhìn, Ciri,” Geralt nói nhanh. “Quay mặt đi chỗ khác. Đừng nhìn.”

Một thân cây đổ nằm giữa đường, chặn lối đi với vô số cành và lá. Mẩu gốc cây bị chặt trắng ởn nằm trong bụi rậm bên vệ đường. Một xe hàng đầy ắp phủ bạt đứng trước cái cây. Hai con ngựa nhỏ, gầy gò, bụng găm đầy tên và hàm răng nhe ra nằm bên cạnh. Một con vẫn còn sống và thở từng hơi nặng nề, chân đạp vô thức.

Cũng có vài người nằm giữa những đụn cát thấm máu đen sì, bám lấy thành xe hay vướng vào bánh xe.

Hai người chậm rãi hiện ra từ giữa đám lính vũ trang đứng quanh xe hàng, để gia nhập cùng một người thứ ba. Những kẻ còn lại – có khoảng mười người – đứng im lặng, tay giữ ngựa.

“Đã có chuyện gì vậy?” witcher hỏi, đứng chắn tầm nhìn của Ciri.

Một người mắt đen láy khoác một chiếc áo thép ngắn và ủng cao kiểm tra anh bằng ánh mắt và đưa tay gãi cằm. Ông ta đeo một cái vòng tay bằng da bạc màu, loại mà cung thủ hay dùng để che mu bàn tay trái.

“Tập kích,” ông ta nói cộc lốc. “Tiên rừng đã sát hại những người thương nhân này. Chúng tôi đang điều tra.”

“Tiên rừng? Tập kích thương nhân?”

“Anh có thể tự nhìn đi,” người mắt đen chỉ tay. “Tên cắm đầy như nhím. Trên xa lộ! Chúng đang ngày càng táo tợn, bọn phù thủy đó. Giờ thì đi vào rừng còn chưa đủ, mà cũng không thể đi bên cạnh rừng nữa.”

“Và anh,” witcher hỏi, nheo mắt lại. “Anh là ai?”

“Người của Ervyll. Từ binh đoàn Nastrog. Chúng tôi phục vụ dưới trướng nam tước Freixenet. Nhưng ngài nam tước đã bỏ mạng ở Brokilon.”

Ciri mở miệng, nhưng Geralt siết chặt tay, ra lệnh cho cô giữ im lặng.

“Máu đổi máu!” đồng đội của người mắt đen gầm lên, một người khổng lồ trong chiếc áo chẽn khuy đồng. “Máu đổi máu! Chúng ta không thể làm lơ chuyện này được. Đầu tiên là Freixenet và cô công chúa Cintra bị bắt cóc, giờ thì còn cả những người thương nhân. Nhân danh thần linh, báo thù, báo thù! Bởi vì nếu không, mai này chúng sẽ giết người ngay trên ngưỡng cửa nhà họ nữa không chừng!”

“Brick đúng đấy,” người mắt đen nói. “Phải không? Còn anh, anh bạn, anh tới từ đâu?”

“Brugge,” witcher nói dối.

“Còn đứa trẻ? Con gái anh à?”

“Phải,” Geralt lại siết tay Ciri.

“Từ Brugge,” Brick nhăn mặt. “Vậy tôi sẽ nói với anh, anh bạn, rằng chính vua Venzlav của anh đang dung túng lũ quái vật này. Ông ta không muốn hợp lực với Ervyll, hay Viraxas của Kerack. Nhưng nếu tiến vào Brokilon từ cả ba phía, cuối cùng chúng ta sẽ tiêu diệt được lũ cặn bã đó...”

“Cuộc tàn sát diễn ra như nào?” Geralt hỏi từ tốn. “Có ai biết không? Còn người thương nhân nào sống sót không?”

“Chẳng có nhân chứng nào cả,” người mắt đen nói. “Nhưng chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Jughans, một người đi rừng, có thể đọc dấu vết như một quyển sách. Kể cho anh ta đi, Jughans.”

“Chà,” người với gương mặt nhăn nheo lên tiếng, “nó như thế này: các thương nhân đang đi trên đường. Và lối đi của họ bị chặn. Ngài có thể thấy đấy, thưa ngài, cái cây đang nằm chắn ở kia, vừa mới bị chặt. Có dấu vết trong bụi cây, muốn xem không? Thế rồi, khi họ dừng lại để dọn cây, họ đã bị bắn, như thế. Ở đằng kia, từ trong bụi bên cạnh cây phong cong queo đó. Ở đó cũng có dấu vết. Và mũi tên, nếu ngài để ý, đều là đồ thủ công của dryad, lông chim đính bằng nhựa cây, thân mũi tên bọc sáp...”

“Tôi thấy rồi,” witcher cắt lời, nhìn những cái xác. “Có một số, tôi nghĩ là đã sống sót làn mưa tên và bị cắt cổ. Bằng dao.”

Một người nữa đi lên từ đằng sau đám lính đánh thuê và đứng trước mặt anh. Anh ta gầy nhẳng và lùn, khoác một chiếc áo da hươu. Anh ta có mái tóc đen, ngắn, và má lún phún râu vừa cạo. Chỉ cần một cái liếc đôi bàn tay nhỏ đeo găng đen, hở ngón, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt như cá, thanh kiếm và chuôi dao thò ra khỏi thắt lưng và dưới ủng trái là đủ với witcher. Geralt đã nhìn thấy quá nhiều những tên sát nhân để có thể nhận ra được một kẻ ngay tức khắc.

“Anh có đôi mắt sắc sảo đó,” người đàn ông tóc đen nói thật chậm. “Quả thật, anh nhìn thấy rất nhiều.”

“Và anh ta nên nhìn.” người mắt đen nói. “Hãy để anh ta kể lại với đức vua những gì mình trông thấy. Venzlav vẫn nhất mực thề rằng không nên giết lũ tiên rừng, bởi vì chúng tốt bụng và nhân từ. Tôi cược là ông ta tới thăm chúng vào Đêm Tháng 5 và hú hí với nhau ở đó. Có thể chúng hữu dụng trong vấn đề đấy. Chúng ta sẽ biết ngay nếu bắt sống được một đứa.”

“Hay dở sống dở chết cũng được,” Brick khục khặc. “Mà này, cái tay druid chết tiệt đó đi đâu rồi. Sắp giữa trưa mà chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu cả. Chúng ta phải đi thôi.”

“Các anh định làm gì?” Geralt hỏi, mà không buông tay Ciri ra.

“Liên quan gì tới anh?” người tóc đen rít lên.

“Ôi, nóng nảy thế, Levecque?” người mắt đen hỏi, mỉm cười đê tiện. “Chúng ta là những con người đàng hoàng, không có gì phải giấu cả. Ervyll đang gửi một thầy druid tới cho chúng tôi, một pháp sư tài giỏi, người thậm chí có thể nói chuyện với cây. Ông ta sẽ dẫn chúng tôi vào rừng để trả thù cho Freixenet và cố giải cứu công chúa. Chúng tôi đang không có đi dã ngoại, anh bạn, mà đang thực hiện một chuyến tha...tha...”

“Thám hiểm,” người tóc đen tên Levecque nói dùm.

“Phải. Đúng ý tôi. Vậy nên, anh bạn hãy mau đi đi, vì chỗ này sắp máu lửa lắm đấy.”

“Phải,” Levecque dài giọng, nhìn Ciri. “Ở đây sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt với một đứa trẻ. Lũ tiên rừng rất thèm những đứa như thế. Này, nhóc con? Mẹ mày đang đợi ở nhà hả?’

Ciri run rẩy, gật đầu.

“Sẽ thật bất hạnh,” người tóc đen tiếp tục, vẫn không rời mắt khỏi cô bé, “nếu mày không về được tới nhà. Cô ta chắc chắn sẽ chạy tới vua Venzlav và kêu: “ông đã mềm mỏng với lũ dryad, đức vua, và giờ thì ông sẽ chịu trách nhiệm cho con gái và chồng tôi.” Ai mà biết được, có thể Venzlav sẽ lại cân nhắc một liên minh với Ervyll?”

“Mặc họ đi, ngài Levecque,” Jughans gầm gừ, và khuôn mặt nhăn nheo càng nhăn lại hơn. “Để họ đi.”

“Tạm biệt, nhóc con,” Levecque nói và giơ tay ra xoa đầu Ciri. Cô bé rùng mình và rụt người lại.

“Sao thế? Nhóc sợ à?”

“Anh có máu trên tay,” witcher nói khẽ.

“À,” Levecque nói, giơ tay lên. “Quả thật. Đó là máu của những người thương nhân. Tôi đã kiểm tra họ xem ai còn sống không. Nhưng than ôi, lũ tiên rừng bắn chính xác quá.”

“Tiên rừng?” Ciri nói bằng giọng run rẩy, không phản ứng lại với cái siết tay của witcher. “Ôi, thưa ngài hiệp sĩ đáng kính, ngài nhầm rồi. Không thể nào là các dryad được!”

“Mày nói gì thế hả, con nhỏ kia?” Đôi mắt nhợt nhạt của gã tóc đen nheo lại. Geralt liếc trái liếc phải, ước lượng khoảng cách.

“Đó không phải là người dryad, thưa ngài hiệp sĩ.” Ciri nhắc lại. “Rõ ràng mà!”

“Thế sao!”

“Ý tôi là, cái cây...cái cây bị chặt đổ! Bằng một cái rìu! Nhưng người dryad không bao giờ chặt cây, đúng không ạ?”

“Đúng thật,” Levecque nói và liếc nhìn người mắt đen. “Ôi, quả là một con nhóc thông minh. Quá thông minh.”

Witcher đã trông thấy bàn tay gầy gò đeo găng của hắn bò như một con nhện về phía chuôi con dao găm. Mặc dù Levecque vẫn không rời mắt khỏi Ciri, Geralt biết nhát dao sẽ nhắm vào anh. Anh đợi đến khi hắn chạm tay vào vũ khí, và người mắt đen nín thở.

Ba chuyển động. Chỉ ba. Nắm tay bọc bạc của anh va chạm với bên mặt của gã tóc đen. Trước khi hắn đổ xuống, witcher đã đứng giữa Jughans và người mắt đen, và thanh kiếm của anh, rít lên khi được rút khỏi vỏ, xé không khí, cắt đứt thái dương Brick, gã khổng lồ mặc áo chẽn khuyu đồng.

“Chạy đi, Ciri!”

Người mắt đen, đang rút thanh kiếm ra, nhảy tới, nhưng không đủ nhanh. Witcher cắt một nhát chéo ngực hắn, từ trên xuống, và ngay lập tức tận dụng quán tính của đòn đánh, cắt từ dưới lên, trong tư thế quỳ, tạo một chữ X máu me trên ngực gã lính đánh thuê.

“Anh em!” Jughans hét lên với đồng bọn, đang đông cứng vì sửng sốt. “Đằng này!”

Ciri nhảy tới một cây giẽ gai cong queo và trèo lên ngọn như một con sóc, biến mất giữa những tán lá. Gã đi rừng bắn một mũi tên về phía cô bé nhưng trượt. Những kẻ còn lại tỏa ra thành một vòng tròn, lôi cung và rút tên ra từ ống. Geralt, vẫn đang quỳ, xếp các ngón tay lại và ra Dấu Aard, không nhắm về phía các cung thủ, bởi vì chúng ở quá xa, mà là con đường cát, bắn một làn mây bụi lên không trung.

Jughans, nhảy sang bên, nhanh nhẹn rút ra một mũi tên khác từ trong ống.

“Không!” Levecque hét lên, bật dậy từ dưới đất với thanh kiếm trong tay phải và con dao trong tay trái. “Để hắn đó, Jughans!”

Witcher uyển chuyển xoay mình, đối mặt với hắn.

“Hắn là của ta,” Levecque nói, lắc đầu và chùi mồ hôi trên má và miệng bằng mu bàn tay. “Để hắn cho ta!”

Geralt, cúi người, bắt đầu đi thành vòng tròn, nhưng Levecque không đợi, thay vào đó tấn công luôn, lao lên trước trong hai bước chân.

Hắn giỏi đấy, witcher nghĩ, vô hiệu hóa một cách khó khăn chuyển động chớp nhoáng từ thanh kiếm của tên sát nhân, và né nhát dao đâm của hắn bằng động tác xoay nửa vòng. Anh không phản đòn, mà thay vào đó nhảy lùi lại, đoán rằng Levecque sẽ lại thử với đến anh bằng một động tác đâm thẳng và mất thăng bằng. Nhưng tên sát nhân không phải dân nghiệp dư. Hắn cũng lùi lại và di chuyển theo một cung tròn với từng bước nhẹ nhàng, mềm mại như mèo rừng. Rồi bất chợt xông lên, kiếm vung như vũ bão, thu hẹp khoảng cách. Witcher không đối đầu trực diện, mà bổ một nhát từ trên cao, nhanh, khiến tên sát thủ phải né ra. Levecque gập người lại để chuẩn bị lao lên lần thứ tư, giấu bàn tay cầm dao sau lưng. Witcher cũng không tấn công lần này, lại di chuyển thành cung tròn xung quanh đối thủ.

“Aha,” Levecque dài giọng, đứng thẳng dậy. “Chúng ta kéo dài cuộc chơi chứ? Sao lại không nhỉ? Giải trí không bao giờ là thừa!”

Hắn nhảy, xoay, đâm, một lần, hai lần, ba lần, theo nhịp độ thần tốc, một nhát chém từ trên cao với thanh kiếm và ngay lập tức từ bên trái bằng con dao. Witcher không phá hỏng nhịp độ đó, nhảy lùi lại và lại đi thành vòng tròn, bắt tên sát thủ phải di chuyển. Levecque đột nhiên rút lui, vờn quanh đối thủ ở phía đối diện.

“Mỗi trò chơi,” hắn rít lên qua kẽ răng, “đều đến lúc tàn cuộc. Ngươi nói sao với một nhát kiếm, tên lừa đảo? Một nhát kiếm sau đó chúng ta sẽ bắn rụng con nhãi của ngươi khỏi cành cây. Thế nào hả?”

Geralt trông thấy Levecque đang quan sát cái bóng của chính mình, đợi đến khi nó với tới địch thủ, để ánh mặt trời làm chói mắt anh. Geralt ngừng di chuyển để công việc của tên sát thủ dễ dàng hơn. Để giữ cho ảo giác được hoàn hảo, anh nheo mắt lại, giả vờ bị chói.

Levecque nhảy tới, xoay mình, giữ thăng bằng với tay cầm dao giơ sang bên cạnh, và cắt với một động tác bẻ cổ tay không thể ngờ được, từ dưới lên, ngắm vào hạ bộ witcher. Geralt lao lên trước, xoay mình, đánh bật nhát kiếm, cũng bẻ cổ tay và cẳng tay với góc độ không tưởng, đẩy tên sát nhân lùi lại với lực từ đòn đánh và cắt trúng má trái của hắn bằng đầu mũi kiếm. Levecque lảo đảo, ôm mặt. Witcher xoay nửa vòng, chuyển trọng tâm sang chân trái và chặt đứt động mạch cảnh của đối thủ bằng một đường kiếm ngắn. Levecque cuộn người lại, máu chảy ào ạt, quỵ gối và ngã sấp mặt xuống lớp cát.

Geralt chầm chậm quay lại Jughans. Jughans, nhăn khuôn mặt trái mận của mình với vẻ phẫn nộ, giương cung lên ngắm. Witcher thu người lại, nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay. Những tên lính đánh thuê còn lại cũng giương cung lên, trong sự im lặng chết người.

“Mọi người còn đợi cái gì?” gã đi rừng rống lên. “Bắn! Bắn hă...” Hắn lảo đảo, bước vài bước lên trước rồi ngã sấp mặt với một mũi tên găm sau lưng. Đuôi mũi tên đính lông công và thân được sơn vàng.

Cơn mưa tên bay với những tiếng rít theo một cung tròn từ trong bức tường đen của khu rừng. Chúng bay với vẻ chậm rãi và điềm tĩnh, những sợi lông vũ khẽ ngân nga, và dường như chúng tăng tốc và có thêm lực khi bắn trúng mục tiêu. Và chúng bắn chuẩn xác, đốn gục những tên lính đánh thuê Nastrog, xác chúng đổ xuống đất, bất động, như những bông hướng dương bị đập nát bằng gậy.

Những kẻ còn sống chạy về phía lũ ngựa, xô đẩy nhau. Những mũi tên vẫn tiếp tục huýt sáo, bắt kịp khi chúng đang chạy, trúng lưng khi chúng ngồi trên yên. Chỉ có ba tên là kịp thúc ngựa và chạy mất, miệng la hét, gót giầy thúc đến chảy máu hông thú cưỡi. Nhưng kể cả chúng cũng không chạy được xa.

Khu rừng đóng lại, chặn lối đi. Đột nhiên con đường cát tắm trong ánh nắng biến mất. Giờ đây nó là một bức tường đen thui những thân cây dày đặc.

Những tên lính đánh thuê, hoảng sợ và phát điên, thúc ngựa chạy, nhưng tên bay không ngớt. Và bắn trúng, hất chúng ngã khỏi yên cương và rơi xuống giữa những móng ngựa đang cuồng loạn, và la hét.

Sau đó chỉ còn sự im lặng.

Bức tường cây chặn đường rung rinh, mờ đi, lóe sáng và biến mất. Con đường lại hiện ra và trên đó là một con ngựa xám. Trên lưng con ngựa xám là một người cao lớn, với chòm râu rẻ quạt, khoác một chiếc áo da hải cẩu và đeo một cái túi len vuông.

Con ngựa xám tiến lại, nhấc cao móng guốc, khụt khịt và bị kích động bởi những cái xác và mùi máu. Người cưỡi ngựa, ngồi thẳng trên yên, giơ tay lên và một con gió bất chợt thổi qua những cành cây.

Từ bên dưới tán lá dày đặc của khu rừng ở phía xa hiện lên những bóng người nhỏ nhắn trong phục trang gọn nhẹ màu xanh nâu, với những gương mặt kẻ sơn như vỏ hạt dẻ.

“Ceádmil, Wedd Brokiloéne!” người cưỡi ngựa hô lớn. “Fáill, Aná Woedwedd!”

“Fáill!” một giọng nói như gió thoảng đáp lời.

Những bóng người xanh nâu dần biến mất vào trong rừng. Chỉ còn lại một người, với mái tóc mật ong. Cô lại gần.

“Va fáill, Gwynbleidd,” cô nói, lại gần hơn.

“Tạm biệt, Mona,” witcher đáp lời. “Tôi sẽ không quên cô đâu.”

“Quên tôi đi,” cô nói cứng rắn, chỉnh lại ống tên đeo sau lưng. “Không còn Mona nữa. Mona là một giấc mơ. Tôi là Braenn. Braenn của Brokilon!”

Cô vẫy anh một lần nữa. Rồi biến mất.

Witcher quay lại.

“Mousesack,” anh nói, nhìn người cưỡi con ngựa xám.

“Geralt,” người cưỡi ngựa gật đầu, lạnh lùng nhìn anh từ đầu đến chân. “Một cuộc hội ngộ thú vị. Nhưng hãy bắt đầu với việc quan trọng nhất. Ciri đâu?”

“Đây!” cô bé la lên từ trên ngọn cây. “Con xuống được chưa?”

“Rồi, con có thể xuống,” witcher nói.

“Nhưng con không biết cách!”

“Cũng như khi trèo lên, nhưng giờ là làm ngược lại.”

“Con sợ lắm! Con đang tít trên ngọn!”

“Ta bảo, xuống đi! Chúng ta cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc, cô nương!”

“Về cái gì?”

“Về thế quái nào mà con lại trèo lên đó thay vì chạy vào rừng? Ta đã có thể đi theo con thay vì...ôi, kệ đi. Xuống ngay!”

“Con đã làm giống con mèo trong truyện! Bất kể con làm cái gì cũng sai là thế nào! Con muốn biết tại sao.”

“Ta cũng thế,” thầy druid nói, xuống ngựa. “Ta cũng muốn biết. Và bà ngoại con, nữ hoàng Calanthe, cũng muốn biết nốt. Nhanh nào, xuống đi, công chúa!”

Lá và cành khô rơi xuống. Rồi có tiếng cái gì đó gãy, và cuối cùng Ciri xuất hiện, trượt xuống thân cây. Thay vì mũ trùm đầu, giờ cô bé đang đội một đống vải rách.

“Bác Mousesack!”

“Bằng xương bằng thịt.” Thầy druid ôm lấy và đung đưa cô bé trong lòng.

“Có phải bà ngoại đã cử bác đến không? Bác Mousesack? Bà có lo lắng không?”

“Không nhiều lắm,” Mousesack mỉm cười. “Bà ấy đang bận đẽo roi. Ciri, đường về Cintra khá xa đấy. Liệu mà nghĩ ra lời giải thích nào đó cho hành động của con đi. Theo ta, thì nó nên ngắn gọn và súc tích nhất có thể. Để có thể nói thật, thật nhanh. Bởi vì ta cho rằng đến cuối câu con sẽ phải hét rất to đấy, công chúa. Rất, rất to.”

Ciri nhăn mặt đau đớn, ngọ nguậy mũi, lầm bầm khe khẽ. Tay bất giác đưa lên che bộ phận cơ thể đang sắp sửa gặp nguy hiểm nhất.

“Đi nào,” Geralt nói, nhìn xung quanh. “Đi nào, Mousesack.”

***

“Không,” thầy druid nói. “Calanthe đã thay đổi kế hoạch rồi, bà ấy không muốn cuộc hôn nhân giữa Ciri và Kistrin nữa. Bà ấy có lý do riêng. Thêm vào đó, ta cho là không cần phải giải thích rằng sau vụ tập kích kinh khủng vừa rồi, sự tín nhiệm của vua Ervyll đã giảm xuống đáng kể trong mắt ta, và anh biết là phán xét của ta rất được coi trọng đối với vương quốc. Không, chúng ta thậm chí sẽ không dừng lại ở Nastrog. Ta sẽ đưa con bé thẳng về Cintra. Hãy đi với chúng ta, Geralt.”

“Để làm gì?” Witcher liếc nhìn Ciri, giờ đang say ngủ dưới một gốc cây, quấn trong tấm áo khoác của Mousesack.

“Anh biết quá rõ rồi. Đứa trẻ đó, Geralt, được gắn kết với anh bởi định mệnh. Đây là lần thứ ba, phải, lần thứ ba, con đường của hai người đã gặp nhau. Dĩ nhiên là nghĩa bóng, đặc biệt khi nói tới hai lần trước. Anh chắc chắn không thể gọi đó là tình cờ được chứ?”

“Tôi gọi nó là gì thì có quan trọng không?” witcher gượng cười. “Bản chất không nằm ở cái tên, Mousesack. Tại sao tôi phải tới Cintra? Tôi đã từng ở đó rồi, chúng tôi đã từng, như ông nói, chạm trán nhau. Thế thì sao?”

“Geralt, anh đã đòi hỏi một lời thề từ Calanthe, rồi từ Pavetta và chồng cô ấy. Lời thề đã được giữ. Ciri là Đứa Trẻ của Định Mệnh. Định mệnh đòi hỏi...”

“Rằng tôi phải đem đứa trẻ đi và biến nó thành một witcher? Một đứa bé gái? Hãy nhìn kỹ tôi đi, Mousesack. Ông có thể tưởng tượng ra tôi từng là một cô bé sạch sẽ và xinh xắn không?”

“Kệ cha mấy cái trò witcher,” thầy druid thốt lên, tỏ ra bực mình. “Anh đang nói cái gì thế? Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện kia? Không, Geralt, ta có thể thấy là anh chẳng hiểu gì cả, ta sẽ phải dùng đến những từ ngữ đơn giản hơn. Nghe đây, bất kỳ thằng ngu nào, kể cả anh, cũng có thể đòi hỏi một lời thề, và cũng chẳng trở nên đặc biệt hơn vì nó. Đứa trẻ mới chính là điều phi thường. Và sợi dây liên kết được sinh ra khi đứa trẻ trào đời mới là phi thường. Ta có cần phải nói rõ nữa không? Tốt thôi, Geralt. Từ giây phút Ciri đến với thế giới này, tất cả những khao khát và dự định của anh đã không còn ý nghĩa nữa, và những gì anh không muốn hay từ bỏ cũng chẳng khác biệt là bao. Anh chẳng còn là cái quái gì nữa cả! Anh không hiểu sao?”

“Đừng hét lên thế, ông sẽ đánh thức con bé dậy bây giờ. Định mệnh của chúng ta đang yên giấc. Và khi tỉnh dậy...Mousesack, đôi khi con người ta cũng phải từ bỏ...kể cả những thứ phi thường nhất.”

“Nhưng anh biết,” thầy druid nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, “rằng mình sẽ không bao giờ có thể có con được chứ?”

“Phải?”

“Và anh vẫn từ bỏ con bé?”

“Phải. Tôi được quyền đó mà, đúng không?”

“Đúng.” Mousesack nói. “Quả thực. Nhưng sẽ rất liều lĩnh. Có một lời tiên tri cổ xưa nói rằng thanh gươm của định mệnh...”

“...có hai lưỡi.” Geralt nói nốt. “Tôi đã nghe rồi.”

“Ôi, cứ đi mà làm những gì anh thích,” thầy druid quay mặt đi và khạc một bãi. “Cứ nghĩ rằng ta đã chuẩn bị để giơ đầu ra bênh vực anh...”

“Ông ư?”

“Ta. Không như anh, ta tin vào định mệnh. Và ta biết rằng chơi đùa với một thanh kiếm hai lưỡi là nguy hiểm. Đừng đùa với nó, Geralt. Hãy nắm lấy cơ hội khi nó tới với anh. Hãy biến sợi dây liên kết anh với Ciri thành một mối quan hệ bình thường, lành mạnh giữa một đứa trẻ và người bảo hộ của nó. Bởi vì nếu không...thì sợi dây đó có thể biến chuyển thành một thứ rất khác. Khủng khiếp hơn nhiều. Xấu xa và hủy diệt. Ta muốn bảo vệ cả hai người khỏi điều đó. Nếu anh muốn đem con bé đi, ta sẽ không phản đối. Ta sẽ tự liều mình đi giải thích với Calanthe.”

“Làm sao ông biết là Ciri sẽ muốn đi cùng tôi? Bởi vì một lời tiên tri cũ rích nào đó ư?”

“Không,” Mousesack nói nghiêm trang. “Bởi vì con bé chỉ thiếp đi sau khi anh đã ru nó. Bởi vì con bé thì thầm tên anh và tìm kiếm bàn tay anh kể cả trong giấc ngủ.”

“Đủ rồi,” Geralt đứng dậy, “tôi phải đi thôi. Tạm biệt, ông già. Gửi lời hỏi thăm của tôi tới Calanthe. Còn về cuộc chạy trốn của Ciri...hãy bịa ra gì đó.”

“Sự trốn tránh của anh chỉ là ảo tưởng thôi, Geralt.”

“Sự trốn tránh của tôi khỏi định mệnh?”

Witcher thắt lại dây cương trên con ngựa.

“Không,” thầy druid trả lời, nhìn đứa bé gái, “khỏi con bé.”

Witcher gật đầu, rồi nhảy lên yên ngựa. Mousesack vẫn ngồi im, bất động, lấy que cời lửa.

Geralt chậm rãi đi qua những bụi thạch thảo cao đến bàn đạp, trên con dốc chính của thung lũng, hướng đến khu rừng đen.

“Geralt!”

Anh quay đầu lại. Ciri đang đứng trên đỉnh đồi, bóng hình bé nhỏ với mái tóc màu tro nhìn với vẻ bất lực.

“Đừng đi!”

Anh vẫy tay.

“Đừng đi!” Cô bé hét lên, với ít sức lực hơn. “Đừng đi!”

Ta phải đi, anh nghĩ. Ta phải đi, Ciri. Bởi vì....ta sẽ ra đi mãi mãi.

“Đừng nghĩ rằng người có thể thoát dễ dàng thế được!” Cô bé hét lên. “Thậm chí đừng có mà nghĩ như vậy! Người không thể chạy thoát đâu! Con là định mệnh của người, có nghe thấy không?”

Chẳng có định mệnh nào cả, anh nghĩ. Nó không tồn tại. Thứ duy nhất đang chờ đợi chúng ta là cái chết. Nửa kia của thanh kiếm với hai lưỡi chính là cái chết. Nửa đầu tiên là ta. Nửa thứ hai là cái chết mà đi theo ta từng bước. Ta không thể, ta không có quyền đặt con vào vòng nguy hiểm, Ciri.

“Con là định mệnh của người!”

Anh nghe thêm nhiều tiếng gọi từ trên đỉnh đồi, nhưng ngày càng yếu ớt và tuyệt vọng.

Với một cú thúc ngựa, anh phi vào trong khu rừng ẩm ướt, đen tối và lạnh lẽo như địa ngục, vào trong bóng đêm thân thuộc và nhân từ.

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Copyright © 2022 - MTruyện.net