Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia
  3. Chương 21 : SOMETHING MORE 1
Trước /23 Sau

[Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia

Chương 21 : SOMETHING MORE 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 21: SOMETHING MORE

Khi nghe thấy âm thanh của vó ngựa dậm lên những tấm ván của cây cầu, Yurga thậm chí không thèm ngẩng lên nhìn. Anh ta hét lên một tiếng, đánh rơi cái bánh xe đang giữ, và bò xuống dưới gầm xe nhanh nhất có thể. Nằm im trên nền đất, lưng cọ vào lớp phân và bùn bám đầy dưới đáy xe, anh thở gấp và run rẩy vì sợ.

Con ngựa chậm rãi tiến đến gần chiếc xe. Yurga để ý thấy những móng ngựa di chuyển dè chừng và cẩn thận trên những tấm ván hư hỏng, ẩm mốc.

“Ra khỏi đó đi”. Người kỵ sĩ lạ mặt nói.

Răng của Yurga đánh cầm cập vào nhau, tay để lên đầu. Con ngựa hí lên và dậm chân.

“Từ từ nào, Roach”, người kỵ sĩ nói. Yurga nghe thấy âm thanh người đàn ông vỗ về lên cổ con ngựa của mình.

“Hãy ra đi. Tôi không có ý định hại anh”.

Người lái buôn không tin kẻ lạ mặt. Nhưng giọng nói của hắn ta có gì đó rất đáng tin và hấp dẫn, mặc dù cho đó không phải là một giọng nói dễ chịu. Lặng lẽ cầu nguyện đến vài vị thần cùng lúc, Yurga cuối cùng cũng thò đầu một cách thận trọng ra khỏi gầm chiếc xe chở hàng.

Người kỵ sĩ có mái tóc trắng sữa, được buộc bởi một dây băng đen làm bằng da, và anh ta khoác một cái áo choàng len đen, phủ lên trên mông của con ngựa màu hạt dẻ. Mắt anh ta không nhìn Yurga. Tựa vào yên ngựa, ánh mắt người kỵ sĩ hướng vào những chiếc bánh xe kẹt giữa những tấm ván của cây cầu. Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu lên, liếc qua người lái buôn một chút, rồi quay mặt về phía những bụi cây ở cả 2 bên khe suối.

Yurga tự thoát ra một cách khó khăn, miệng cằn nhằn. Anh ta quệt mũi bằng mu bàn tay, vô tình bôi hết nhựa cây trên chiếc xe lên mặt. Người kỵ sĩ ném về phía anh một ánh mắt ảm đạm, sắc nhọn như một lưỡi lao. Yurga đứng im lặng.

“Cả 2 người chúng ta sẽ không thể đẩy chiếc xe ra khỏi đó đâu”, cuối cùng người lạ mặt lên tiếng, ý ám chỉ những chiếc bánh xe đang kẹt. “Anh đi một mình à?”

“Chúng tôi có 3 người, thưa ngài”, Yurga lắp bắp. “2 người hầu của tôi đã chạy mất, bọn thằn lằn đó…”

“Tôi không ngạc nhiên đâu”. Người kỵ sĩ trả lời, nhìn xuống đáy khe suối dưới chân cầu. “Tôi không trách bọn họ được. Tôi nghĩ anh cũng nên làm thế. Trong khi vẫn còn thời gian”.

Đôi mắt của Yurga không dám dõi theo ánh nhìn của người lạ mặt. Anh ta không muốn nhìn thấy đống đầu lâu, xương sườn và xương quyển nằm rải rác giữa những phiến đá, có thể trông thấy rõ ràng qua những bụi ngưu bàng và tầm ma mọc ở 2 bên bờ suối. Người lái buôn sợ rằng chỉ cần nhìn những hốc mắt trống rỗng, những hàm răng nhô ra, và những khúc xương gãy vụn thêm một lần nữa sẽ khiến anh sụp đổ hoàn toàn, và chút can đảm còn sót lại trong người sẽ vỡ tan như bong bóng cá. Và rồi anh ta sẽ chạy dọc con đường, cố gắng kìm nén tiếng hét như người đánh xe và tên hầu vừa mới làm chưa quá một tiếng trước.

“Anh còn đợi gì nữa?”, người kỵ sĩ hỏi bằng một giọng trầm thấp, quay đầu con ngựa của mình lại. “Đến khi đêm xuống ư? Lúc đó thì quá trễ rồi. Chúng sẽ bắt anh ngay khi trời tối. Có thể thậm chí sớm hơn. Đi đi, leo lên ngựa, đi với tôi. Hãy ra khỏi đây nhanh nhất có thể”.

“Vậy còn cỗ xe, thưa ngài?” Yurga hét lên, ngạc nhiên bởi độ lớn của tiếng kêu của mình, không biết rằng đó là do sợ hãi, tuyệt vọng hay tức giận. “Vậy còn hàng hóa của tôi? Thành quả của cả một năm trời! Tôi thà chết còn hơn! Tôi sẽ không bỏ nó lại đâu!”

“Tôi thấy có vẻ như anh vẫn chưa biết rằng số phận đã đưa mình đến đâu, anh bạn à”, người lạ mặt khẽ nói, ra hiệu về phía bãi tha ma rộng khủng khiếp bên dưới cây cầu. “Anh không muốn bỏ xe lại đây, phải không? Tôi sẽ nói với anh rằng khi hoàng hôn xuống, thậm chí ngay cả kho báu của vua Dezmod cũng chẳng thể cứu được anh. Hãy thôi nghĩ về cỗ xe chết tiệt đó đi. Quỷ sứ, mà tại sao anh lại đi đường tắt qua nơi hoang vu này cơ chứ? Anh không biết là nơi đây đã xảy ra vụ thảm sát nào từ sau khi kết thúc chiến tranh à?”

Yurga lắc đầu, ra vẻ thiếu hiểu biết.

“Anh không biết,” người lại mặt trả lời ngao ngán, “nhưng chẳng lẽ anh không nhìn thấy cái gì bên dưới đó sao? Khó để mà không nhận ra nó. Đó là những gì còn sót lại của những kẻ dám đi qua lối tắt này. Ấy thế mà anh vẫn đi vào đây. Nói tôi nghe, cái xe này chở gì vậy? Tôi tò mò lắm”.

Yurga không trả lời ngay. Thay vào đó anh ta săm soi người lạ mặt một cách nghi ngờ, cố gắng quyết định xem nên trả lời là “dây thừng” hay “vải cũ”.

Người kỵ sĩ tỏ vẻ không mấy hứng thú với thái độ của Yurga. Anh đang cố gắng trấn an con ngựa màu hạt dẻ đang lúc lắc cái đầu một cách đầy lo lắng.

“Thưa ngài…”, người lái buôn cuối cùng cũng lí nhí. “Hãy giúp tôi. Tôi sẽ đội ơn ngài cho đến cuối đời…Đừng bỏ tôi lại đây…Tôi sẽ cho ngài bất kỳ thứ gì ngài muốn…Xin hãy giúp tôi, thưa ngài!”

Người kỵ sĩ đột ngột quay đầu lại, giữ cả 2 tay trên yên ngựa.

“Anh vừa nói gì?”

Yurga ngậm mồm lại, im lặng.

“Anh sẽ cho tôi thứ tôi muốn ư? Hãy lặp lại những điều anh vừa thốt ra.”

Yurga nuốt nước bọt, ngậm miệng và hối tiếc là mình không có 1 bộ râu để nhổ vào đó. Đầu óc anh quay cuồng với hàng loạt suy đoán về những thứ mà người lạ mặt sẽ đòi. Đa số những thứ đó, ngay cả cô vợ trẻ của anh, Zlotolitka, cũng có vẻ như không thấm thía đâu so với việc bị mất chuyến hàng này, và không nghi ngờ gì là bớt đáng sợ hơn so với việc trở thành một bộ xương trắng nữa nằm dưới đáy khe suối. Là một thương gia, anh ta có thể tính toán nhanh chóng về tình hình hiện tại của mình. Người kỵ sĩ trông không giống một kẻ lang thang, ăn mày hay trộm cướp, những loại người mà ta thường thấy trên những con đường sau chiến tranh. Tuy nhiên anh ta không thể nào xuất phát từ dòng dõi quý tộc, hay là một trong những hiệp sĩ tự hào với niềm vui thích là trấn lột hết đồ của những người hàng xóm xung quanh cho đến tận xương tủy. Yurga ước tính con số mà anh ta sẽ đưa ra tầm khoảng 20 đồng vàng. Tuy nhiên bản tính thương nhân đã ngăn anh không ra giá trước.

Thay vào đó, anh lẩm bẩm thứ gì đấy nghe như “lòng biết ơn vô hạn”.

“Tôi hỏi”, người lạ mặt điềm tĩnh nhắc lại, chờ đợi câu trả lời từ người lái buôn im lặng, “anh có sẵn lòng cho tôi điều mà tôi yêu cầu không?”

Không còn cách nào thoát khỏi tình thế này. Yurga nuốt một cách khó khăn, gật đầu. Trái ngược lại với dự tính của Yurga, người lạ mặt không cười một cách bí hiểm, hay nhìn thỏa mãn với công cuộc đàm phán thành công. Anh ta tựa vào yên ngựa, khạc xuống khe suối.

“Nhưng mà mình đang làm gì đây?”, anh ta nói một cách u ám. “Chuyện này có thật sự tốt không? Được rồi. Tôi sẽ cố cứu anh thoát khỏi chuyện này, mặc dù tôi không biết nó có thể sẽ kết thúc tồi tệ với cả hai ta hay không. Nếu chúng ta thành công, thì anh…”

Yurga căng thẳng, gần như chực khóc lên.

“…sẽ trao cho tôi”, người lạ mặt trong tấm áo choàng đen nói nhanh, “thứ mà anh không trông đợi sẽ tìm thấy khi về nhà. Anh có đồng ý không?”

Yurga khẽ kêu lên và gật đầu lia lịa.

“Vậy thì”, người lạ mặt nhíu mày. “Giờ hãy đứng tránh sang một bên. Tốt nhất là anh nên trốn dưới gầm xe. Mặt trời đang lặn”.

Anh ta xuống khỏi yên ngựa và cởi áo choàng ra. Người lái buôn để ý thấy anh ta mang một thanh kiếm sau lưng, được buộc vắt qua vai và chéo qua ngực. Yurga mang máng nhớ lại những điều đã nghe về những người mang vũ khí theo kiểu đó. Tấm áo khoác da đen bóng dài đến thắt lưng và đôi găng tay với móng bạc có thể cho biết người lạ mặt đến từ Novigrad hoặc những vùng lân cận, nhưng kiểu dáng thời trang này gần đây rất thịnh hành, đặc biệt là với giới trẻ. Người lạ mặt thì lại không hề trẻ chút nào cả.

Người kỵ sĩ cởi túi đồ khỏi yên ngựa và nhìn xung quanh, khiến cho tấm mề đay tròn trên ngực anh ta, được buộc bởi một sợi dây chuyền bằng bạc, đung đưa. Anh ta cầm một cái hộp nhỏ trong tay và một bó dây da.

“Vẫn chưa chui xuống gầm xe à?”, anh ta hỏi, tiến lại gần.

Yurga để ý thấy tầm mề đay được khắc theo hình một con sói với hàm mở rộng và nanh nhe ra.

“Có phải…ngài là một witcher không, thưa ngài?”

Người lạ mặt nhún vai.

“Anh đoán đúng đó. Một witcher. Giờ thì đi đi. Trốn sang phía bên kia của cỗ xe. Đừng bước ra và ngậm miệng lại. Tôi cần phải ở một mình một lúc.”

Yurga nghe lời. Anh cúi xuống bên cạnh bánh xe, trốn phía dưới tấm che. Anh thậm chí không muốn nhìn thấy người lạ mặt đang làm gì phía bên kia cỗ xe, chứ chưa cần nói đến đống xương nằm dưới đáy khe suối. Thay vào đó anh nhìn xuống đôi giày của mình và đám mốc hình ngôi sao phủ lên trên tấm ván của cây cầu.

Một witcher.

Mặt trời đã lặn.

Anh ta nghe thấy tiếng bước chân.

Người lạ mặt bước ra chậm rãi, rất chậm rãi, từ phía sau cỗ xe đến giữa cây cầu, quay lưng lại phía Yurga. Yurga để ý thấy thanh kiếm đeo trên lưng anh ta không phải là thanh kiếm ban nãy. Nó là một thứ vũ khí rất đẹp: cán, tay chắn, và hình khắc trên bao kiếm lung linh như một vì sao. Ngay cả trong ánh sáng đang mờ dần của hoàng hôn, chúng vẫn lấp lánh.

Sắc màu vàng-tím còn lưu lại trên khu rừng đã biến mất.

“Thưa ngài…”

Người lạ mặt quay lại. Yurga khó khăn lắm mới kìm nổi tiếng hét.

Gương mặt của người lạ mặt trắng, trắng bệch như pho mát tươi đã bị vắt khô và lọc qua vải. Và đôi mắt của anh ta…thần linh ơi…có gì đó gào thét trong người Yurga. Đôi mắt của anh ta…

“Nấp sau cỗ xe, nhanh lên đi.” Người lạ mặt càu nhàu.

Đó không phải là giọng nói mà Yurga đã nghe lúc trước. Người lái buôn bỗng thấy muốn tè kinh khủng.

Người lạ mặt quay lại và bước ra phía cầu.

Một witcher.

Con ngựa được buộc vào cỗ xe hí lên, gõ lên nền ván với những móng guốc của nó.

Một con muỗi vo ve bên tai của Yurga. Người lái buôn thậm chí còn không dám giơ tay đập nó. Thêm nhiều tiếng vo ve nữa. Có thể nghe thấy cả một đàn muỗi vo ve trong những lùm cây phía bên kia khe suối.

Có tiếng tru.

Yurga cắn chặt răng đến nỗi cảm thấy đau. Anh ta nhận ra đó không phải tiếng những con muỗi.

Trong ánh sáng mờ ảo của chạng vạng, những hình thù nhỏ bé dị dạng - không to hơn 4 mét vuông, mỏng manh một cách đáng sợ như những bộ xương – hiện ra từ phía bên kia khe suối. Chúng tiến đến gần cây cầu với dáng đi kì quái – nhấc cao đầu gối trong những chuyển động đột ngột – như những con cò. Những đôi mắt vàng ánh lên trên những khuôn mặt dẹt, nhăn nheo và từng hột nhỏ lấp lánh trên khuôn hàm như ếch của chúng. Chúng tiến lại gần, tìm kiếm nạn nhân.

Người lạ mặt, vững vàng như một bức tượng giữa cây cầu, đột ngột vung tay phải lên và làm một dấu hiệu kì lạ. Những con quái vật lùn tịt lùi lại một chút, rít lên the thé, trước khi quay trở lại chuyển động như trước, nhanh hơn và nhanh hơn, trong khi giơ móng vuốt như những con quay lên.

Trong khi một con quái vật nữa nhảy lên từ phía dưới cầu, nghiến răng, những con còn lại nhảy về phía trước trong một động tác bất thình lình. Người lạ mặt xoay người. Với một ánh chớp lóe lên từ thanh kiếm mới, cái đầu của con quái vật vừa mới đến bay 6 mét lên không trung, bỏ lại một vệt máu dài. Người đàn ông tóc trắng nhảy vào giữa những con quái vật còn lại, xoay xung quanh, và chém thần tốc trái phải. Lũ quái vật nhảy vào anh từ mọi phía, tru tréo và giơ vuốt lên, hoàn toàn không để tâm đến lưỡi kiếm sáng chóe, sắc lạnh. Yurga nằm co mình tựa vào cỗ xe.

Có gì đó rơi gần chân anh ta, đẫm máu. Đó là một cánh tay dài, lẻo khẻo với 4 móng vuốt như của một con cò.

Người lái buôn hét lên.

Yurga cảm thấy có gì đó rình đằng sau. Anh ta giật mình và cố chui xuống sâu phía dưới gầm xe. Tại thời điểm đó, có thứ chạm vào lưng anh ta. Một cánh tay to khỏe đầy vuốt túm lấy trán và má anh ta. Yurga nhắm mắt lại, hét lên và lắc đầu, đứng dậy lảo đảo ra phía giữa cầu, vấp phải những xác chết đang nằm lăn lóc giữa những tấm ván. Trận chiến đang diễn ra rất dữ dội. Người lái buôn chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ những tiếng gào thét ồn ào và những cử động chớp nhoáng mà ánh sáng bạc từ thanh kiếm liên tục vẽ lên những đường cung tròn.

“Cứuuuu!” anh ta la lên, khi cảm thấy những nanh vuốt nhọn hoắt cắm xuyên qua lớp áo choàng và chọc vào sau đầu mình.

“Cúi đầu xuống!”

Yurga gập đầu xuống ngực, một tia sáng nhá lên từ thanh kiếm. Lưỡi gươm huýt sáo trong không trung, sượt qua mũ trùm đầu của anh ta. Yurga nghe thấy một tiếng gãy. Những dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống lưng anh ta như thể được đổ ra từ một cái xô. Cái xác đè nặng lên khiến anh phải khuỵu xuống.

Người lái buôn thấy 3 con quái vật nữa chạy lên từ phía dưới cầu. Chúng nhảy như châu chấu, và bám lấy chân của người lạ mặt. Một con nhận một nhát chém nhanh vào cái miệng ếch của mình, lảo đảo một chút rồi ngã xuống nền ván. Con thứ 2, bị đâm bởi mũi kiếm, lăn ra nằm co quắp. Những con còn lại bao vây người đàn ông tóc trắng như kiến, đẩy anh ta ra thành cầu. Một con quái vật nữa ngã ra khỏi bầy đàn, người đầy máu, nằm co quắp và tru tréo. Vào lúc này, người lạ mặt, cùng với lũ quái vật, lăn qua thành cầu và ngã xuống khe suối. Yurga nằm sấp xuống, và lấy 2 tay bịt tai lại.

Phía dưới cây cầu, người lái buôn nghe thấy tiếng kêu đắc thắng của lũ quái vật cùng với tiếng huýt sáo của thanh kiếm, tru tréo và kêu la trong đau đớn. Và rồi từ bóng đêm vọng lại một tiếng vang của đá, theo sau đó là tiếng xương cốt bị đạp vỡ. Lại một lần nữa thanh gươm huýt sáo, để rồi bị chặn lại bởi một tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng.

Sự im lặng bao trùm, bị phá vỡ bởi tiếng chim chóc hoảng hốt trong những tán cây sâu trong rừng. Và rồi cả lũ chim cũng im lặng.

Yurga nuốt khó khăn, ngẩng đầu lên, và đứng dậy một cách vất vả. Sự im lặng vẫn còn ngự trị. Ngay cả tiếng lá xào xạc cũng không thể nghe được.

Cả khu rừng dường như trở nên câm lặng vì sợ hãi. Những đám mây ngày càng dày đặc.

“Này!”

Người lái buôn quay lại, theo bản năng giơ tay lên tự vệ. Gã witcher đang đứng trước mặt anh, không động đậy, đen ngòm, với thanh kiếm sáng chói trên tay. Yurga nhận thấy anh ta không đứng thẳng, mà đang nghiêng về một bên.

“Thưa ngài, ngài có sao không?”

Gã witcher không trả lời. Anh ta bước từng bước nặng nhọc và kỳ quặc, tựa vào bên cạnh cỗ xe. Yurga nhận thấy những giọt máu đen, lấp lánh nhỏ xuống sàn.

“Ngài đang bị thương!”

Một lần nữa, gã witcher không trả lời. Anh ta tựa vào bên cạnh cỗ xe, nhìn thẳng vào mắt của người lái buôn, và từ từ đổ xuống đất.

***

“Chậm thôi, cẩn thận…để dưới đầu…ai đó nhấc đầu anh ta dậy!”

“Đây, đây, đặt lên xe!”

“Thần linh ơi, anh Yurga, anh ta đang chảy máu…”

“Đừng lắp bắp nữa! Thôi nào, nhanh lên! Profit, tươi tỉnh lên đi! Đắp cho anh ta một cái chăn lông cừu. Vell, không thấy anh ta đang co giật đấy à?”

“Hay là cho anh ta ít vodka?”

“Trong khi bị thương và đang bất tỉnh ư? Cậu điên à Vell? Đưa chai vodka đây cho tôi. Tôi đang cần một ngụm…Lũ chó má, quân vô lại, hèn hạ! Bỏ chạy như thế và vứt tôi lại một mình!”

“Anh Yurga! Anh ta nói gì đó!”

“Cái gì? Anh ta nói cái gì?”

“Tôi không chắc…một cái tên…”

“Tên gì?”

“Yennefer…”

***

“Tôi đang ở đâu đây?”

“Đừng đứng dậy thưa ngài, đừng di chuyển nếu không vết thương sẽ lại toác ra. Những sinh vật khủng khiếp đó chắc hẳn đã cắn nát bắp đùi ngài đến tận xương. Ngài mất rất nhiều máu…Ngài không nhận ra tôi sao? Tôi là Yurga! Ngài cứu tôi lúc ở trên cầu, còn nhớ chứ?”

“À…”

“Ngài có khát không?”

“Đương nhiên là có rồi…”

“Uống đi, thưa ngài, uống đi. Ngài bị sốt.”

“Yurga…chúng ta đang ở đâu đây?”

“Chúng ta đang trên đường, trên xe của tôi. Đừng nói gì nữa, thưa ngài, và cũng đừng di chuyển. Chúng ta phải băng qua rừng và tìm người trị thương trong làng. Cái gạc mà chúng tôi buộc quanh chân ngài không có tác dụng mấy đâu. Máu không ngừng chảy…”

“Yurga…”

“Vâng thưa ngài?”

“Ở trong cái hộp của tôi…một cái lọ…được niêm phong bằng sáp xanh. Gỡ nó ra và đổ vào bát cho tôi. Rửa cái bát cho cẩn thận và đừng để ai đụng vào cái lọ…nếu anh quý trọng mạng sống của mình…Nhanh lên, Yurga…Mẹ kiếp, cái xe này lắc quá…Cái lọ, Yurga…”

“Đây…uống đi.”

“Cám ơn…Giờ thì chú ý đây. Lát nữa thôi tôi sẽ ngủ. Tôi sẽ giãy đạp và mê sảng, và rồi sẽ nằm im như xác chết. Không có gì phải sợ cả…”

“Nằm xuống đi, thưa ngài, nếu không vết thương sẽ lại hở và ngài sẽ mất thêm nhiều máu.”

Anh nằm xuống tấm da cừu. Khi ngả đầu xuống, anh cảm thấy người lái buôn đắp cho anh một chiếc chăn có mùi như mồ hôi ngựa. Mỗi lần chiếc xe nảy lên là anh cảm thấy một cơn đau truyền xuống đùi và hông mình. Anh nghiến răng lại. Phía trên đầu, anh thấy cả tỉ vì sao. Gần như có vẻ chạm đến được. Ngay phía trên đầu anh, ngay phía trên hàng cây.

Anh chọn tránh xa ánh sáng, xa khỏi ánh lửa lập lòe, để ẩn dưới bóng đêm xao động này. Không dễ dàng chút nào: những đống gỗ thông cháy ở khắp nơi, phản chiếu một ánh đỏ lên nền trời xen kẽ với những đốm sáng thi thoảng, đánh dấu bóng đêm với những làn khói nhẹ, chia rẽ ánh sáng giữa những hình thù đang nhảy múa.

Geralt dừng lại để nhường đường cho một đám diễu hành đang hướng về phía mình – điên loạn, náo nức, và chắn hết lối đi. Có ai đó túm lấy vai anh và cố mời anh một chén gỗ với bọt đầy tràn. Anh từ chối lịch sự, nhưng nghiêm nghị đẩy người đàn ông đang lảo đảo với thùng bia trong tay ra xa. Anh không muốn uống.

Không phải trong một đêm thế này.

Cách đó không xa, trên một giàn gỗ làm từ cây phong nhìn xuống đám lửa lớn, Vua tháng 5 với mái tóc đẹp đẽ, đội một vòng hoa và không mặc gì ngoại trừ quần len, đang hôn Nữ Hoàng tháng 5, anh ta siết lấy ngực của cô qua lớp áo mỏng, ướt đẫm mồ hôi. Vị hoàng đế, đã rất say, lảo đảo và không thể giữ thăng bằng mà không tựa vào lưng của nữ hoàng, tay cầm một cốc bia. Nữ hoàng cũng chẳng còn tỉnh táo. Đội một vòng hoa che hết cả mắt, cô ta bám lấy cổ của vị vua và giơ chân lên. Đám đông nhảy múa phía bên dưới, hát hò, la ó, và vẫy những nhành cây với hoa và dây leo xen kẽ.

“Belleteyn!”, một cô gái la lên vào tai Geralt.

Bám lấy tay áo của anh, cô bắt anh gia nhập vào đoàn diễu hành xung quanh đống lửa. Cô nhảy múa bên cạnh anh: áo choàng và những bông hoa trên tóc cô lay động trong làn gió hiu. Anh để cô dẫn anh vào điệu nhảy. Anh di chuyển khéo léo, tránh đường những cặp đôi khác.

“Belleteyn! Đó là Đêm tháng 5!”

Bên cạnh họ, một cuộc cãi vã nhỏ nổ ra, tiếng kêu và nụ cười lo âu của một cô gái đang từ chối một chàng trai đã bế cô vào bóng đêm, bên ngoài vòng tròn ánh sáng. Đoàn diễu hành, la ó, di chuyển theo lối đi giữa những đám lửa cháy. Ai đó vấp và ngã xuống, phá vỡ vòng tay liên kết và chia đoàn diễu hành ra thành những nhóm nhỏ.

Cô gái nhìn Geralt từ bên dưới vòng hoa đội trên trán, ép người lại gần anh, ôm chặt anh trong vòng tay của cô, thở gấp. Anh ôm lấy cô chặt hơn anh tưởng. Bàn tay anh trên lưng cô cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cô bên dưới lớp vải mỏng. Cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô rất gần. Hàm răng của cô ánh lên bên dưới đôi môi đang hé mở. Cô có mùi như mồ hôi và sậy, khói và ham muốn.

“Tại sao lại không”, Geralt nghĩ, mân mê lưng áo cô. Bàn tay của anh khoan khoái với hơi ấm và cảm giác ươn ướt. Cô gái chắc chắn không thuộc tuýp người của anh: quá nhỏ bé, quá tròn trịa. Anh cảm nhận với những ngón tay của mình nơi mà chiếc váy bó sát tạo nên 2 đường cong trên cơ thể cô, nơi mà anh không nên cảm nhận chút nào. “Nhưng tại sao không”, anh nghĩ, “trong một đêm như thế này…chẳng có gì quan trọng.”

Belleteyn…Ngọn lửa phía chân trời. Đêm tháng 5.

Ngọn lửa gần họ nhất ngấu nghiến những khúc gỗ thông khô và kêu lách tách, tỏa ra một ánh sáng vàng bao trùm xung quanh. Cô gái mở mắt ra, và nhìn vào gương mặt anh. Cô thở hắt. Anh cảm thấy bàn tay trên ngực mình co lại. Geralt ngay lập tức buông cô ra. Cô còn lưỡng lự đôi chút, rồi sau đó di chuyển ra xa. Cô cúi đầu xuống, rồi thu tay lại, bước lùi một bước, và nhìn sang bên.

Họ đứng bất động một lúc, cho đến khi đoàn diễu hành lại đi qua. Cô gái nhanh chóng quay đi và cố gắng gia nhập lại vào đám đông. Cô ngoái nhìn. Một lần.

Belleteyn…

“Nhưng mình đang làm gì ở đây?”

Trong bóng đêm một ngôi sao lấp lánh thu hút ánh nhìn của anh. Tấm mề đay witcher quanh cổ anh rung lên. Đồng tử của Geralt giãn ra theo bản năng, khiến cho tầm nhìn của anh có thể thích ứng trong bóng tối không chút khó khăn.

Người phụ nữ đó không phải nông dân. Phụ nữ nông dân không mặc áo khoác nhung đen. Phụ nữ nông dân là những người mà, được đàn ông dẫn đi hay bế vào bụi cây, la hét, khúc khích, và quẫy đạp như cá hồi ra khỏi nước. Không ai trong số họ để ý cô đang dẫn một người đàn ông cao lớn, với mái tóc đẹp và khuya áo đang mở vào trong bóng đêm.

Phụ nữ nông dân không bao giờ đeo băng nhung đen quanh cổ họ, với một ngôi sao trạm trổ bằng kim cương treo trên đó.

“Yennefer.”

Nữ pháp sư tiến lại thật nhanh, đôi mắt tím lấp lánh trên gương mặt nhợt nhạt, sắc cạnh.

“Geralt…”

Cô buông tay của thiên thần tóc vàng với khuôn ngực đẫm mồ hôi và sáng bóng như một tấm giáp đồng ra. Chàng trai lảo đảo, khuỵu gối xuống, xoay đầu nhìn xung quanh, và chớp mắt. Sau đó từ từ đứng dậy, nhìn họ với ánh mắt hoang mang và xấu hổ, rồi lảo đảo quay lại ánh lửa. Nữ pháp sư thậm chí không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Cô chăm chú quan sát witcher với đôi bàn tay hơi siết tà áo.

“Được gặp lại em thật tốt,” anh nói chậm rãi.

Anh cảm thấy sự căng thẳng giữa hai người đang dịu đi.

“Vâng,” cô trả lời, mỉm cười. Đối với anh nụ cười có vẻ miễn cưỡng, nhưng anh không dám chắc về điều đó.

“Không chối cãi được rằng đây là một bất ngờ rất thú vị. Anh đang làm gì ở đây hả Geralt? Ôi! Thứ lỗi cho em, và sự thiếu suy nghĩ của em. Đương nhiên anh ở đây cũng cùng lý do với em. Sau cùng thì đây là lễ Belleteyn mà. Chỉ có điều, anh bắt quả tang em, tận tay.”

“Anh đã phá rối em.”

“Em vẫn sống được thôi,” cô cười. “Đêm vẫn còn dài. Nếu muốn, em luôn có thể quyến rũ ai đó khác.”

“Thật đáng tiếc là anh lại không thể làm vậy được”, anh nói, cố gắng tỏ ra thờ ơ một cách khó khăn. “Một cô gái đã nhìn thấy mắt anh trong ánh lửa và chạy mất.”

“Vào buổi sáng,” cô đáp lại, với một nụ cười còn giả tạo hơn, “khi họ vẫn chưa tỉnh táo, họ sẽ không để ý đâu. Anh sẽ tìm thấy người khác, rồi xem…”

“Yen…”

Phần còn lại của câu nói kẹt trong cổ họng anh.

Họ nhìn nhau một lúc lâu, rất lâu. Ánh đỏ của ngọn lửa phản chiếu lên gương mặt họ. Yennefer đột nhiên thở dài, đôi mắt cô giấu dưới hàng mi.

“Geralt, đừng. Đừng bắt đầu…”

“Em quên rồi sao?” anh cắt lời, “lễ Belleteyn mà”.

Cô chậm rãi tiến lại gần, đặt một bàn tay lên vai anh và tựa vào anh, trán cô chạm vào ngực anh. Anh khẽ vuốt mái tóc đen, xoăn như lông quạ.

“Tin em đi,” cô thì thầm, ngẩng đầu lên, “Em sẽ không ngần ngại chút nào, nếu nó chỉ đơn thuần là…nhưng nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Mọi thứ sẽ bắt đầu và kết thúc như đã từng. Chúng mình không…”

“Mọi thứ cần phải có ý nghĩa sao? Lễ Belleteyn mà.”

“Belleteyn?” Cô quay mặt lại. “Cái đó thì có khác gì? Có gì đó đã lôi kéo ta lại gần những đám lửa và những con người vui vẻ này. Chúng ta muốn nhảy múa, muốn thư giãn, muốn say một chút và lợi dụng sự tự do của nơi này, để kỷ niệm một chu kỳ mới của tự nhiên. Và rồi sao? Chúng ta lại ngã vào nhau…đã bao lâu rồi nhỉ?...một năm à?”

“Một năm, 2 tháng và 18 ngày.”

“Em cảm động đấy. Anh chủ đích làm vậy à?”

“Ừ, Yen…”

“Geralt,” cô ngắt lời, đột nhiên lùi ra xa và lắc đầu, “hãy để em nói rõ: em không muốn điều này.”

Anh gật đầu để xác nhận rằng đã rõ.

Yennefer xốc lại áo. Cô mặc một chiếc áo cánh trắng và váy đen với dây lưng là một sợi xích bạc.

“Em không muốn lại bắt đầu nữa,” cô nhắc lại. “Và ý nghĩ làm chuyện đó với anh… điều mà em định làm với anh chàng điển trai tóc vàng…cùng với những quy tắc…ý nghĩ đó, Geralt, em thấy thật xúc phạm. Hạ thấp cả anh và em. Anh có hiểu không?”

Anh lại gật đầu. Cô nhìn anh xuyên qua hàng mi dưới.

“Anh không định đi sao?”

“Không.”

Cô im lặng trong một lúc, rồi nhún vai thiếu kiên nhẫn.

“Anh đang giận em à?”

“Không.”

“Đi nào, hãy ngồi xuống đâu đó, tránh xa tiếng ồn. Hãy ngồi nói chuyện một lát. Anh thấy đó, em rất mừng là chúng ta đã gặp nhau, thật đấy. Hãy ngồi với nhau một lát, được chứ?”

“Được rồi, Yen.”

Họ bỏ đi trong bóng đêm, rời xa khỏi ngọn lửa, tới phía bờ rừng, cẩn thận tránh đường những cặp đôi đang ôm nhau. Họ phải đi xa trước khi tìm thấy một nơi cho riêng mình. Họ dừng lại trên một ngọn đồi khô ráo bao phủ bởi những cây bách xù, mỏng manh như những ngọn trắc bá.

Nữ pháp sư tháo cây trâm cài của mình và xõa tấm áo choàng trên nền đất. Anh ngồi cạnh cô. Anh muốn ôm cô, nhưng cảm thấy sự thách thức, anh không dám làm vậy. Yennefer cài lại cúc áo cánh, nhìn như xuyên thấu qua witcher, thở dài, và ôm lấy anh. Geralt biết rằng Yennefer phải rất cố gắng mới có thể đọc được suy nghĩ, nhưng bản năng của cô luôn có thể mách bảo cô về ý định của người khác.

Họ im lặng.

“Ôi, quỷ tha ma bắt!” cô đột nhiên kêu lên.

Nữ pháp sư giơ tay lên và đọc một câu thần chú. Những bong bóng đỏ và xanh bay qua đầu họ, nổ tung ở cao trên không trung, và hình thành nên những bông hoa muôn màu. Những tiếng cười vui thú lọt đến tai họ từ đống lửa.

“Belleteyn,” cô nói đầy cay đắng. “Đêm tháng 5…Vòng xoay lại bắt đầu. Hãy để cho họ được vui, khi còn có thể…”

Còn có những pháp sư khác ở quanh đó. Từ đằng xa 3 tia sáng màu cam bắn lên trời. Ở phía bên kia, trong khu rừng, một loạt sao băng đủ màu xoay tròn trên không trung rồi nổ tung. Những người nhảy múa quanh đống lửa trầm trồ ngưỡng mộ. Cảm thấy căng thẳng, Geralt khẽ vuốt lọn tóc xoăn của Yennefer, hít vào mùi hoa cà và phúc bồn tử mà chúng tỏa ra. Nếu mình muốn cô ấy quá, anh nghĩ, cô ấy sẽ cảm nhận được, nó có thể sẽ làm cô ấy buồn và cô ấy sẽ đẩy mình đi. Mình sẽ từ tốn hỏi cô ấy đã nghe thấy gì.

“Chẳng có gì mới với em cả,” cô nói, giọng của cô run rẩy. “Chẳng có gì đáng nhắc đến.”

“Đừng làm thế với anh, Yen. Đừng đọc suy nghĩ của anh. Anh không thích thế.”

“Thứ lỗi cho em. Nó là bản năng rồi. Và anh, Geralt, có gì mới không?”

“Không, không có gì đáng nhắc đến cả.”

Họ im lặng.

“Belleteyn!” cô đột nhiên thốt lên. Geralt cảm thấy bờ vai đang tựa vào ngực mình trở nên cứng ngắc. “Họ ăn mừng. Họ kỷ niệm vòng xoay bất tận của tự nhiên. Nhưng chúng ta? Chúng ta đang làm gì ở đây? Chúng ta là những tàn dư bị kết án tuyệt chủng, bị xóa bỏ và lãng quên. Tự nhiên được tái sinh, vòng xoay lại bắt đầu lại từ đầu. Nhưng chúng ta thì không, Geralt. Chúng ta không thể tiến thêm. Chúng ta bị chối bỏ khả năng đó. Chúng ta được trao cho sức mạnh để làm những điều phi thường với tự nhiên, đôi lúc thậm chí là chống lại nó. Trong khi đó thì điều tự nhiên và đơn giản nhất đã bị tước đoạt khỏi chúng ta. Có quan trọng không khi chúng ta sống lâu hơn con người? Sau mùa đông của chúng ta, sẽ chẳng có mùa xuân để tái sinh, những gì kết thúc, sẽ kết thúc cùng chúng ta. Vậy mà chúng ta vẫn bị lôi kéo về ngọn lửa, mặc cho sự tồn tại của chúng ta là sự mỉa mai nguy hiểm và báng bổ với những thứ thiêng liêng nhất.”

Anh vẫn im lặng. Anh không thích thấy cô trở nên như vậy, nguyên nhân thì anh đã biết quá rõ rồi. Nó lại bắt đầu gặm nhấm cô ấy rồi, anh nghĩ. Có những lúc tưởng chừng như cô đã quên, đã chấp nhận số phận của mình. Anh ôm cô vào lòng, đung đưa nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ. Cô không chống cự. Geralt không ngạc nhiên. Anh biết là cô cần điều đó.

“Anh biết không, Geralt,” cô bỗng dưng lên tiếng, trở lại điềm tĩnh, “Em nhớ sự im lặng của anh nhất.”

Anh hôn lên tóc cô, lên tai cô. Anh muốn em, Yen, anh nghĩ, anh muốn có em, em biết điều đó mà. Em biết quá rõ mà, Yen.

“Em biết”, cô thì thầm.

“Yen…”, anh lại thở dài.

“Chỉ lúc này thôi,” cô trả lời, đôi mắt mở to nhìn vào anh. “Chỉ trong đêm nay rồi sẽ qua đi thôi. Hãy để đây là lễ Belleteyn của chúng ta. Chúng ta sẽ chia tay vào sáng sớm. Em xin anh, đừng trông đợi gì hơn thế. Em không thể…Em đã không thể. Hãy tha lỗi cho em. Nếu em làm anh buồn bực, hãy hôn em rồi bước đi.”

“Nếu anh hôn em, anh sẽ không thể bước đi.”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Cô hạ thấp đầu. Geralt hôn lên đôi môi khẽ hé mở. Cẩn thận: đầu tiên là môi trên, rồi môi dưới. Bàn tay anh đan vào những lọn tóc đen, chạm vào tai cô, cổ cô. Đáp trả lại nụ hôn của anh, Yennefer kéo sát người vào gần anh, những ngón tay khéo léo của cô nhanh chóng cởi cúc áo anh.

Cô nằm ngửa ra chiếc áo khoác trải trên thảm cỏ. Geralt hôn lên ngực cô. Anh cảm thấy đầu vú cương cứng và nhô lên bên dưới lớp vải của chiếc áo cánh. Yennefer thở gấp.

“Yen...”

“Đừng nói gì cả...làm ơn...”

Cái chạm từ lớp da trần trên người cô, mềm mại và mát lạnh, làm tê tái bàn tay và ngón tay anh. Lưng Geralt run rẩy bên dưới móng tay của Yennefer. Từ đám lửa ở xa vọng lại tiếng hét hò, ca hát, huýt sáo. Ở đằng xa, rất xa, bừng lên một cơn lốc tàn lửa và khói tím. Vuốt ve và đụng chạm. Anh, cô. Run rẩy. Và thiếu kiên nhẫn. Anh luồn bàn tay dọc bên đùi mảnh dẻ đang quấn quanh hông mình, siết chặt như gọng kìm.

Belleteyn!

Tiếng thở dài và đứt quãng. Ánh sáng dưới mi mắt họ. Mùi hoa cà và phúc bồn tử. Vua và Nữ Hoàng tháng 5? Sự mỉa mai báng bổ? Quên lãng?

Đó là Belleteyn, Đêm tháng 5!

Một tiếng rên. Của cô? Của anh? Những lọn tóc đen che phủ gương mặt họ. Bàn tay đan nhau. Những ngón tay run rẩy quấn quít. Một tiếng khóc? Của cô? Hàng mi đen. Ướt. Một tiếng rên nữa. Của anh?

Rồi sau đó là sự im lặng. Sự im lặng thiên thu.

Belleteyn…Ngọn lửa phía chân trời…

“Yen?”

“Ôi…Geralt.”

“Yen, em đang khóc đấy à?”

“Không!”

“Yen…”

“Em đã tự hứa với bản thân…Em đã tự hứa là sẽ…”

“Đừng nói gì cả. Không sao đâu. Em không lạnh à?”

“Có.”

“Và giờ?”

“Ấm hơn rồi.”

Bầu trời sáng lên với tốc độ chóng mặt. Bức tường đen của khu rừng vẫn còn giữ nguyên được đường viền của nó. Những đường nét của cành cây hiện lên từ trong bóng đêm vô hình. Sắc cam của bình mình đổ lên nền trời, xóa đi ánh sáng của những ngôi sao. Trời trở nên lạnh. Geralt ôm Yennefer chặt hơn, và trùm áo khoác của anh cho cô.

“Geralt?”

“Hmmm…”

“Sắp bình minh rồi.”

“Anh biết.”

“Em có làm anh tổn thương không?”

“Một chút.”

“Mọi chuyện rồi sẽ lại bắt đầu phải không?”

“Nó chưa bao giờ kết thúc.”

“Làm ơn…anh làm em cảm thấy…”

“Đừng nói gì cả. Mọi chuyện đều ổn mà.”

Mùi khói bốc lên. Mùi hoa cà và phúc bồn tử.

“Geralt?”

“Chuyện gì?”

“Anh có nhớ khi chúng ta gặp nhau ở núi Chim Ưng không? Và con rồng vàng…Ông ta tên gì nhỉ?”

“Three Jackdaws. Anh có nhớ.”

“Ông ấy bảo ta…”

“Anh nhớ mà, Yen.”

Cô hôn vào chỗ giữa cổ và xương đòn của anh, rồi tựa đầu vào đó, và chọc anh bằng những lọn tóc của mình.

“Chúng ta được tạo ra để cho nhau,” cô thì thầm. “Thậm chí số phận chúng ta thuộc về nhau. Nhưng tất cả những chuyện này đều không thể xảy ra. Thật đáng tiếc, nhưng chúng ta sẽ chia tay vào lúc bình minh. Không thể khác được. Chúng ta phải rời xa nhau để không làm tổn thương lẫn nhau. Chúng ta, được tạo ra cho nhau. Số phận thuộc về nhau. Thật đáng tiếc. Người tạo ra chúng ta có lẽ nên nghĩ thêm điều gì đó nữa. Chia sẻ chung một số phận là chưa đủ. Chúng ta cần cái gì đó hơn thế. Em xin lỗi. Em phải nói với anh điều này.”

“Anh biết.”

“Em biết thật vô nghĩa khi chúng mình yêu nhau.”

“Em sai rồi. Nó không vô nghĩa đâu. Bất chấp tất cả.”

“Hãy quay lại Cintra, Geralt.”

“Cái gì?”

“Hãy quay lại Cintra. Đi đi, và lần này đừng bỏ cuộc. Đừng lặp lại sai lầm như trước…”

“Làm sao em biết?”

“Em biết mọi thứ về anh mà. Anh quên rồi sao? Hãy đến Cintra, nhanh nhất có thể. Một thời khắc đen tối đang sắp sửa đến. Rất đen tối. Anh phải tới đó kịp lúc…”

“Yen…”

“Làm ơn đừng nói gì cả.”

Trời đang ấm dần, và sáng lên.

“Đừng đi vội. Hãy đợi đến lúc bình minh.”

“Hãy đợi.”

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khí Nữ Mãn Thích

Copyright © 2022 - MTruyện.net