Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 22: SOMETHING MORE 2
***
“Đừng đứng lên, thưa ngài. Tôi cần phải thay đồ cho ngài, bởi vì vết thương rất bẩn và chân của ngài đang sưng lên khủng khiếp. Thần linh ơi, trông nó thật kinh khủng…chúng ta cần tìm người trị thương nhanh nhất có thể…”
“Kệ xác người trị thương!” witcher kêu lên. “Đưa cái hộp của tôi đây, Yurga. Phải, cái lọ này. Đổ trực tiếp vào vết thương. Ôi, mẹ kiếp! Không có gì đâu, tiếp tục đi…Ouch! Tốt. Lau nó rồi băng lại cho tôi…”
“Nó đang sưng lên, thưa ngài, cả bắp đùi…Và ngài đang sốt cao nữa…”
“Kệ sốt…Yurga?”
“Vâng, thưa ngài?”
“Tôi quên chưa cảm ơn anh…”
“Không đâu, thưa ngài, tôi mới nên cảm ơn ngài. Chính ngài mới là người cứu mạng tôi, và còn bị thương nữa chứ. Và tôi? Tôi đã làm được gì nào? Tôi chỉ chăm sóc một người bị thương và bất tỉnh. Tôi đưa anh ta lên xe của tôi và giữ anh ta sống. Chỉ là chuyện cỏn con thôi, ngài witcher.”
“Không phải vậy đâu, Yurga. Tôi đã từng bị bỏ rơi trong những tình huống tương tự, như một con chó…”
Người lái buôn im lặng, hơi cúi đầu.
“Phải…Có những chuyện như vậy. Chúng ta sống trong một thế giới xấu xa.” anh ta lầm bầm. “Nhưng đó không phải là lý do để tất cả chúng ta đều hành xử như thế. Chúng ta cần những điều tốt. Đó là những gì cha tôi đã dạy tôi và đó là những gì tôi sẽ dạy con trai tôi.”
Gã witcher im lặng. Anh quan sát những cành cây chìa ra ngoài đường và biến mất cùng với chuyển động của chiếc xe. Đùi của anh đã có cảm giác trở lại. Cơn đau đã biến mất.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Chúng ta vừa mới qua sông Trava. Hiện giờ đang ở trong rừng Alkekenge. Không còn là địa phận Temeria nữa, mà là Sodden. Ngài đang ngủ khi chúng ta đi qua biên giới và khi lính gác biên kiểm tra xe. Tôi phải nói là họ rất ngạc nhiên khi thấy ngài ở đó. Nhưng người lớn tuổi nhất trong số đó nhận ra ngài và họ để chúng ta đi qua không chậm trễ.”
“Anh ta biết tôi à?”
“Vâng, không nghi ngờ gì cả. Anh ta gọi ngài là Geralt. Anh ta nói vậy đó: Geralt xứ Rivia. Đó có phải tên ngài không?”
“Tôi...”
“Anh ta hứa sẽ cử người đi lên phía trước để báo tin cần người trị thương. Tôi đã biếu anh ta chút gì đó để anh ta khỏi quên.”
“Cám ơn anh, Yurga.”
“Không, thưa ngài witcher. Như tôi đã nói rồi đó, tôi mới cần phải cám ơn ngài. Và không chỉ như vậy. Tôi vẫn đang mắc nợ ngài. Chúng ta đã thỏa thuận...Có chuyện gì vậy, thưa ngài? Ngài cảm thấy mệt à?”
“Yurga...cái bình niêm phong bằng sáp xanh...”
“Thưa ngài... nữa sao, ngài sẽ...ngài kêu gào thảm thiết lắm trong lúc ngủ...”
“Tôi cần nó, Yurga...”
“Như ngài yêu cầu. Chờ tôi rót vào bát đã...Thần linh ơi, chúng ta cần người trị thương, sớm nhất có thể, bởi vì nếu không...”
Gã witcher quay đầu đi. Anh nghe thấy tiếng của trẻ con chơi đùa trong cái hào thoát nước bên cạnh khu vườn của tòa lâu đài. Có khoảng 10 đứa trẻ. Chúng hỗn loạn kinh khủng, hét lên với nhau bằng chất giọng cao, the thé và phấn khích. Chúng chạy qua chạy lại dưới đáy hào, trông như một đàn cá nhỏ - chuyển hướng nhanh chóng và đột ngột nhưng luôn ở gần nhau. Như thường lệ trong những trường hợp thế này, đuổi theo những đứa lớn hơn là một thằng bé gầy như bù nhìn, nhỏ thó, hết hơi, không thể bắt kịp.
“Có nhiều quá,” witcher nhận xét.
Mousesack cười một cách gượng gạo, vuốt chòm râu và ra vẻ.
“Phải, rất nhiều.”
“Và đứa nào trong số chúng...Đứa nào là Bất Ngờ nổi danh đây?”
“Ta không thể, Geralt...”
“Calanthe à?”
“Đương nhiên. Anh đâu có tin, ta hy vọng thế, rằng bà ấy sẽ trao cho anh một đứa trẻ dễ dàng như vậy? Sau cùng thì anh đã gặp bà ấy rồi đó. Bà ấy là một người phụ nữ sắt đá. Ta sẽ nói cho anh điều mà ta không nên thừa nhận với hy vọng rằng anh sẽ hiểu cho ta. Ta cũng trông đợi vào anh sẽ không phản bội ta trước mặt bà ấy.”
“Nói đi.”
“Khi đứa trẻ sinh ra 6 năm trước, bà ấy đã cho gọi ta và ra lệnh cho ta đi tìm anh. Và giết anh.”
“Ông đã từ chối?”
“Không ai từ chối Calanthe cả,” Mousesack trả lời một cách nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh. “Ta đã đang chuẩn bị khởi hành thì bà ấy cho gọi ta lại. Bà ấy hủy lệnh đó mà không nói gì thêm. Hãy cẩn thận khi anh nói chuyện với bà ấy.”
“Tôi sẽ. Mousesack, nói tôi biết đi: chuyện gì đã xảy ra với Duny và Pavetta?”
“Họ đang khởi hành từ Skellige đến Cintra thì một cơn bão ập đến. Không tìm thấy xác tàu, ngay cả một mảnh gỗ cũng không. Geralt...sự thật là đứa trẻ không ở trên tàu cùng họ là rất kỳ lạ. Không thể ngờ được. Họ đem theo đứa bé lên tàu cùng mình, nhưng sau đó thay đổi ý định vào phút chót. Không ai biết tại sao. Pavetta chưa bao giờ rời xa...”
“Calanthe đối mặt với chuyện này thế nào?”
“Thế anh nghĩ sao?”
“Tôi thấy rồi.”
Ồn ào như một đám quỷ lùn, những đứa nhóc chạy qua họ. Geralt để ý thấy một đứa bé gái, trông gầy và ồn ào như tụi con trai, nhưng với một mái tóc đẹp, chạy gần trên đầu của cả nhóm. Với một tiếng thét man rợ, băng cướp bé nhỏ lại trượt xuống đáy hào lần nữa. Ít nhất là một nửa trong số chúng, bao gồm con bé, ngã nhào ra sau. Đứa bé nhất, vẫn không thể bắt kịp những đứa khác, ngã lăn xuống sàn và bắt đầu khóc, tay ôm lấy đầu gối. Những đứa con trai khác vây xung quanh nó, trêu trọc và cười đùa trước khi lại tiếp tục cuộc chơi. Đứa bé gái quỳ xuống bên cạnh đứa bé trai, đỡ nó lên và lau khô mắt nó, lau hết bụi bẩn trên cái miệng méo xệch của thằng bé.
“Đi nào, Geralt. Nữ hoàng đang đợi.”
“Vậy thì đi, Mousesack.”
Calanthe đang ngồi trên một băng ghế bằng gỗ có chỗ tựa lưng, được treo lủng lẳng bằng dây xích móc qua nhánh to nhất của một cây bồ đề khổng lồ. Có vẻ như là bà đang ngủ, ngoại trừ đôi chân của bà thỉnh thoảng đung đưa cái xích đu. 3 người phụ nữ trẻ bên cạnh bà. Một người đang ngồi trên thảm cỏ gần cái xích đu. Váy của cô xõa ra tạo thành một đốm trắng trên nền xanh, như một đụn tuyết. Hai người còn lại đang tỉa tót một bụi mâm xôi cách đó không xa.
“Thưa nữ hoàng,” Mousesack nói, đầu cúi xuống.
Nữ hoàng ngước lên. Geralt quỳ xuống.
“Witcher”, bà trả lời khô khan.
Như trước đó, nữ hoàng mặc một bộ váy màu lục và xanh trùng với màu mắt của bà. Như trước đó, một vương miện bằng vàng mỏng bao quanh mái tóc màu tro-xám của bà. Nhưng bàn tay của bà, mà anh nhớ là gầy guộc và trắng, không còn gầy như trước kia. Calanthe có vẻ tăng cân.
“Xin chào, Calanthe của Cintra.”
“Ta chào mừng ngươi, Geralt xứ Rivia. Hãy đứng lên. Ta đang đợi. Mousesack, hãy dẫn các cô gái về lâu đài.”
“Như người yêu cầu, thưa nữ hoàng.”
Họ bị bỏ lại một mình.
“6 năm,” Calanthe nói mà không cười. “Ngươi quả là rất đúng giờ, witcher.”
Anh không bình luận gì hết.
“Có những lúc ta tự huyễn hoặc bản thân mình rằng ngươi có thể đã quên. Hoặc những lý do khác ngăn cản ngươi đến đây. Không, ta không mong ước ngươi gặp bất hạnh nào cả, nhưng ta phải tính đến yếu tố nguy hiểm trong nghề của ngươi. Người ta nói rằng cái chết đi theo ngươi, Geralt xứ Rivia, nhưng ngươi không bao giờ ngoảnh nhìn lại. Vậy thì...khi Pavetta...Ngươi đã biết chưa?”
“Tôi biết,” Geralt nói, hơi cúi đầu xuống. “Tôi xin chia buồn...”
“Không,” bà cắt ngang, “đã từ lâu lắm rồi. Ta không còn mặc áo tang nữa, như ngươi thấy đó. Ta đã mặc chúng đủ lâu rồi. Pavetta và Duny...đã được định mệnh gắn liền với nhau cho tới cuối cùng. Làm sao ngươi lại có thể không tin vào sức mạnh của số phận kia chứ?”
Họ im lặng. Calanthe lại đưa chân đẩy cái xích đu.
“Và thế là gã witcher đã quay trở lại sau khoảng thời gian đã giao ước,” bà nói chậm rãi. Một nụ cười lạ lùng nở ra trên gương mặt bà. “Hắn ta quay lại, đòi hỏi lời thề được thực hiện. Ngươi nghĩ sao, Geralt? Đó có lẽ là cách mà những người kể chuyện sẽ thuật lại cuộc gặp gỡ của chúng ta sau 100 năm nữa. Ta nghĩ vậy đó. Ngoại trừ việc họ sẽ thổi phồng câu chuyện, đánh một nốt nhạc và chơi với cảm xúc mãnh liệt. Phải, họ có thể làm vậy. Ta có thể tưởng tượng ra được. Hãy nghe đi, nếu ngươi muốn:
“Và gã witcher tàn nhẫn cuối cùng nói: ‘hãy thực hiện lời thề đi, nữ hoàng, bằng không ta sẽ nguyền rủa ngươi.’ Và nữ hoàng, nước mắt lưng tròng, phủ phục dưới chân của gã witcher, khóc lóc, ‘Hãy rủ lòng thương hại! Đừng đem đứa trẻ này của ta đi! Nó là tất cả những gì ta có!’
“Calanthe...”
“Làm ơn đừng cắt ngang lời ta,” bà đáp khô khan. “Ngươi không thấy ta đang kể một câu truyện đây sao? Hãy nghe thêm đi:
“Gã witcher tàn nhẫn, xảo quyệt giậm chân và khoát tay, hét lên: ‘Hãy coi chừng, kẻ bội thề. Ngươi sẽ không trốn thoát khỏi sự trừng phạt được đâu nếu ngươi không hoàn thành lời ước hẹn’. Nữ hoàng đáp lại: ‘Vậy thì cứ thế đi, witcher. Hãy để cho số phận định đoạt. Hãy nhìn kia: 10 đứa trẻ đang chơi đùa. Ngươi sẽ nhận ra đứa trẻ mà số phận đã dành cho ngươi. Hãy đem nó đi và để ta lại với trái tim tan nát.’ Gã witcher im lặng.”
“Trong câu truyện cổ tích này,” nụ cười của Calanthe ngày càng trở nên khó chịu, “ta tưởng tượng rằng nữ hoàng sẽ ban cho gã witcher 3 cơ hội. Nhưng chúng ta không sống trong truyện cổ tích, Geralt. Chúng ta rất thật, ngươi và ta, và những vấn đề của hai ta. Và định mệnh của chúng ta cũng vậy. Đây không phải truyện cổ tích, đây là đời thật – bệnh hoạn, tàn nhẫn, gian khổ, không dung thứ cho bất cứ sai lầm nào. Không ai tránh khỏi sự bất công, nỗi đau buồn, sự thất vọng và bất hạnh, không phải witcher mà cũng chẳng phải nữ hoàng. Đó là lý do vì sao, Geralt xứ Rivia, ngươi sẽ chỉ có một cơ hội duy nhất.”
Gã witcher vẫn giữ im lặng.
“Chỉ một cơ hội duy nhất”, Calanthe nhắc lại, “Như ta đã nói: chúng ta không phải nhân vật trong truyện cổ tích, đây là đời thực, nơi mà mỗi người phải tự tìm lấy khoảnh khắc hạnh phúc của riêng mình, bởi vì, ngươi biết không, chúng ta không thể trông đợi vào định mệnh để được hạnh phúc. Đó là lý do vì sao, bất kể lựa chọn của ngươi là gì, ngươi sẽ không ra về tay trắng. Ngươi sẽ lấy một đứa trẻ. Còn đứa trẻ nào thì đó là tùy ngươi lựa chọn. Một đứa trẻ mà ngươi sẽ biến thành một witcher...đó là nếu nó sống sót qua Thử Thách Dược Thảo.”
Geralt bất chợt ngẩng đầu lên. Nữ hoàng đang mỉm cười. Anh biết nụ cười đó, kinh khủng, xảo quyệt, và khinh bỉ, chẳng hề che đậy âm mưu nào cả.
“Ta đã làm ngươi bất ngờ,” bà nói. “Chà, ta đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Bởi vì con của Pavetta có nguy cơ trở thành một witcher, nên ta đã phải đích thân xử lý. Tuy nhiên, nguồn tin của ta không nói rõ rằng cứ mỗi 10 đứa trẻ thì có bao nhiêu đứa sống sót qua Thử Thách Dược Thảo. Ngươi có thể làm thỏa mãn trí tò mò của ta được chứ?”
“Thưa nữ hoàng”, Geralt bắt đầu hắng giọng. “Không nghi ngờ gì là người đã dành rất nhiều công sức nghiên cứu để hiểu ra rằng bộ luật của tôi và lời thề witcher của tôi ngăn cấm tôi thốt ra bất kỳ từ nào, chứ chưa cần nói là bàn luận về nó.”
Calanthe dừng cái xích đu lại, chống chân xuống sàn.
“3, hoặc nhiều nhất là 4 trong 10 đứa trẻ”, bà giải thích, giả bộ chú tâm với một cái gật đầu. “Một sự lựa chọn khắc nghiệt, rất khắc nghiệt, ta cho là như vậy. Đầu tiên là chọn lựa, sau đó là thử thách. Và cuối cùng là biến đổi. Sau cùng thì có bao nhiêu thiếu niên nhận được tấm mề đay và thanh kiếm bạc? Một trong số 10? Một trong số 20?”
Gã witcher vẫn giữ im lặng.
“Ta đã nghĩ về vấn đề này trong một thời gian dài,” Calanthe tiếp tục, không còn cười nữa. “Ta đã đi đến kết luận rằng sự lựa chọn mỗi đứa trẻ ở bước chọn lựa là không có ý nghĩa. Có khác biệt gì không, Geralt, nếu đứa trẻ này chứ không phải đứa khác chết hay phát điên vì dùng thuốc quá liều? Có khác biệt gì không nếu tâm trí nó bị xé nát do mê sảng, hay đôi mắt vỡ tung ra chứ không biến thành như mắt mèo? Có khác biệt gì không nếu một đứa trẻ sẽ chết trong chính vũng máu của mình nếu đứa trẻ được chọn lựa là hoàn toàn ngẫu nhiên? Trả lời ta đi.”
Gã witcher khoanh tay trước ngực để kiềm chế cơn run.
“Nữ hoàng” anh hỏi, “mong đợi câu trả lời ra sao đây?”
“Không, ta không trông đợi điều đó.” Nữ hoàng lại mỉm cười. “Như mọi lúc, ngươi luôn kết luận không sai. Ai mà biết được rằng ta, có thể không chờ đợi câu trả lời, sẽ để ý một chút đến những câu chữ chân thành và tự nguyện của ngươi? Những từ, ai mà biết được, sẽ giải tỏa được gánh nặng tâm hồn của ngươi. Nếu không, thì đó quả là tệ. Hãy vào việc thôi, ngươi phải cung cấp tư liệu cho người kể chuyện. Hãy chọn một đứa trẻ đi, witcher.”
“Calanthe,” anh đáp lại, mắt dán vào nữ hoàng. “Tại sao những người kể chuyện lại quan trọng với chúng ta đến vậy? Nếu không có thêm tư liệu, thì họ khắc tự bịa ra thôi. Và kể cả nếu có tiếp cận được nguồn tin đáng tin cậy, người biết là họ sẽ vẫn bóp méo câu chuyện mà. Như người đã nhận xét rất xác đáng đó, đây không phải truyện cổ tích, mà là đời thực, thối nát và độc ác. Vậy thì, vượt qua địa ngục và dịch bệnh, hãy sống cuộc sống tốt nhất có thể, và hãy giảm thiểu tối đa tổn hại mà ta có thể gây ra cho nhau. Trong câu chuyện, nữ hoàng phải cầu xin gã witcher và hắn đã trả lời bằng cách giậm chân. Trong đời thật, nữ hoàng đơn giản chỉ cần nói, “Đừng đem đứa trẻ này đi, làm ơn.” Và gã witcher sẽ trả lời “Vì nữ hoàng đã muốn vậy, xin tuân lệnh.” Và rồi anh ta sẽ bỏ đi về phía hoàng hôn. Cuộc sống là như vậy đó. Người kể chuyện sẽ chẳng được xu nào từ khán giả nếu hắn ta kể câu truyện vớ vẩn như vậy. Cùng lắm thì ăn một đá vào mông. Bởi vì nó nhàm chán.”
Calanthe không cười nữa. Và anh thấy thứ gì đó nhá lên trong mắt bà.
“Và rồi?” bà gầm gừ.
“Đừng vòng vo làm gì, Calanthe. Người biết tôi có ý gì mà. Tôi sẽ đi cũng như lúc tôi đến. Chọn một đứa trẻ ư? Người coi tôi là gì vậy? Người nghĩ chuyện này quan trọng với tôi lắm sao? Rằng tôi phải đến tận Cintra, bị thôi thúc bởi nỗi ám ảnh rằng tôi phải đem cháu của người rời xa khỏi người? Không, Calanthe à. Tôi chỉ đơn giản muốn nhìn thấy đứa trẻ, nhìn vào đôi mắt của định mệnh...Bản thân tôi, tôi không biết...Đừng sợ hãi, tôi sẽ không mang nó đi đâu, người chỉ cần yêu cầu thôi...”
“Yêu cầu?” bà gầm lên giận giữ. “Ngươi ư? Ta, sợ ư? Sợ ngươi, tên pháp sư đáng nguyền rủa? Ngươi dám khinh bỉ ta bằng lòng thương hại ư? Ngươi dám lăng mạ ta bằng sự cảm thông của ngươi ư? Dám buộc tội ta là kẻ hèn nhát, dám thách thức mệnh lệnh của ta? Lòng tốt của ta đã khiến ngươi xấc láo rồi! Hãy cẩn thận đấy!”
Gã witcher cảm thấy không nên phản kháng, an toàn hơn là cứ nên quỳ. Anh đã không lầm.
“Chà”, Calanthe rít lên, đứng bên cạnh anh. Cánh tay của bà hạ thấp, bàn tay nắm lại, ngón tay đeo nhiều nhẫn. “Cuối cùng. Đây mới là một tư thế phù hợp. Đây là tư thế của một kẻ phải trả lời một nữ hoàng khi bà ấy ra lệnh. Và nếu thay vào đó không phải là một câu hỏi, mà là một mệnh lệnh ta ban cho ngươi, ngươi sẽ còn phải cúi thấp hơn và thực hiện nó nhanh chóng và không do dự. Hiểu chưa?”
“Vâng, thưa nữ hoàng.”
“Hoàn hảo. Đứng lên đi.”
Anh đứng lên. Bà nhìn anh, cắn môi.
“Cơn giận bất ngờ của ta không làm ngươi thấy xúc phạm chứ? Ta nói về biểu hiện, chứ không phải nội dung của nó.”
“Ta có ngục sâu bên dưới lâu đài. Hãy cẩn thận: thêm một khoảnh khắc nữa, một lời nói nữa, và ngươi sẽ mục rữa trong đó.”
“Không có đứa trẻ nào chơi ở ngoài hào phù hợp để trở thành một witcher,” anh nói chậm rãi. “Con trai của Pavetta không nằm trong số đó.”
Calanthe chớp mắt, nhưng không nao núng.
“Đi nào.”cuối cùng bà lên tiếng, quay gót đi.
Anh đi theo bà xuyên qua những bụi hoa, những khúc cây và những tường rào. Nữ hoàng bước vào một vọng lâu đầy nắng. Bốn sợi dây mây vây xung quanh một cái bàn cẩm thạch. Trên mặt bàn chạm khắc được bệ đỡ bằng bốn con griffon, có một cái bình và hai cái chén bạc.
“Hãy ngồi xuống và rót đi.”
Bà uống, không cần ra vẻ, như một người đàn ông. Anh cũng làm như vậy, nhưng vẫn đang đứng.
“Ngồi xuống,” bà nhắc lại, “ta muốn nói chuyện.”
“Tôi đang lắng nghe đây.”
“Làm sao ngươi biết con của Pavetta không nằm trong số đó?”
“Tôi không biết.” Geralt quyết định thành thật. “Tôi nói đại thôi.”
“Aha. Ta cũng đoán vậy mà. Và không ai trong số chúng thích hợp để trở thành witcher ư? Đó có phải sự thật không? Làm sao ngươi biết? Bằng phép thuật?
“Calanthe,” anh trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, “Tôi không thể khẳng định cũng như phủ nhận điều đó. Điều mà người nói lúc trước chính là sự thật đơn giản: đứa trẻ nào cũng được cả. Thử Thách sẽ quyết định. Sau này.”
“Thần biển cả chứng giám, như người chồng quá cố của ta hay nói,” bà cười, “tất cả đều là giả! Đây là Điều Luật Bất Ngờ sao? Truyền thuyết về đứa trẻ mà không ai ngờ tới, và là người đầu tiên mà họ gặp khi về nhà? Đúng như ta đã nghi ngờ. Nó chỉ là một trò chơi! Một trò chơi của xác suất và định mệnh! Nhưng nó là một trò chơi quỷ quái và nguy hiểm, Geralt à.”
“Tôi biết.”
“Một trò chơi gây tổn hại đến người khác. Nói ta nghe, tại sao các ngươi lại ép những bậc cha mẹ hay người bảo hộ phải hứa một điều khó khăn như vậy? Tại sao lại tước đi con cái họ? Có rất nhiều trẻ em, ở khắp mọi nơi, đến mức không cần phải cướp đoạt chúng. Những con đường tràn đầy trẻ mồ côi và lang thang. Ở bất kỳ ngôi làng nào, đều có thể mua được một đứa trẻ với giá rẻ mạt. Trong thời kỳ hạn hán trước vụ gặt, bất kỳ tay nông dân nào cũng đều sẵn sàng bán con của mình. Hắn quan tâm làm gì? Một đứa mới sắp sửa trào đời rồi. Tại sao lại bắt Duny, Pavetta, hay chính ta phải thề? Tại sao lại sau đúng 6 năm đứa trẻ ra đời? Và thế quái nào ngươi lại không muốn nó bây giờ? Tại sao lại nói với ta ngươi không muốn đem nó đi?
Geralt giữ im lặng. Calanthe gật đầu.
“Ngươi không trả lời,” bà kết luận, ngả người ra sau ghế. “Chúng ta hãy cùng suy đoán lý do cho sự im lặng của ngươi nhé. Logic là mẹ của mọi kiến thức, vậy bà ấy gợi ý điều gì với vấn đề này? Chúng ta có những gì nào? Witcher với sứ mệnh thiêng liêng của số phận ẩn giấu trong Điều Luật Bất Ngờ lạ lùng và mơ hồ. Gã witcher đã khám phá ra định mệnh, sau đó rũ bỏ nó nhanh chóng, nói rằng anh ta không còn muốn Đứa Trẻ Bất Ngờ nữa. Khuôn mặt anh hoàn toàn bất động và giọng nói của anh vang lên với chất lạnh của băng và kim loại. Gã witcher nghĩ rằng nữ hoàng – rốt cục thì vẫn chỉ là một người phụ nữ - có thể bị dắt mũi và đánh lừa bởi vẻ ngoài nam tính. Không, Geralt, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ta biết vì sao ngươi từ bỏ quyền lựa chọn một đứa trẻ rồi. Ngươi từ bỏ bởi vì ngươi không tin vào định mệnh, bởi vì ngươi không chắc chắn. Và khi ngươi không chắc chắn...ngươi bắt đầu thấy sợ hãi. Phải, Geralt, nỗi sợ là thứ thúc đẩy ngươi. Ngươi sợ hãi. Ngươi có dám nói khác đi không.”
Anh chậm rãi đẩy chiếc cốc trên mặt bàn để âm thanh va chạm giữa bạc và cẩm thạch không làm lộ ra cơn run không kiểm soát nổi trên tay mình.
“Ngươi không từ chối điều đó?”
“Không.”
Bà nhanh nhẹn với tay ra và nắm lấy bàn tay anh thật chặt.
“Trong mắt ta, ta đã chiến thắng.” Bà vừa nói vừa cười. Đó là một nụ cười tuyệt đẹp.
Anh đáp lại, không thể không cười, “Sao người đoán vậy, Calanthe?”
“Ta không có đoán.” Bà không bỏ tay anh ra. “Ta nói đại vậy thôi.”
Họ phá lên cười.
Họ cùng chìm vào im lặng trong cảnh vật xanh tươi và mùi hương của những bụi dâu tây, giữa cái nóng và tiếng ong kêu vo ve.
“Geralt?”
“Chuyện gì, Calanthe?”
“Ngươi thực sự không tin vào định mệnh?”
“Tôi không biết liệu tôi có tin vào cái gì không nữa. Còn về định mệnh...tôi nghĩ rằng nó chưa đủ. Ta cần thêm cái gì đó hơn thế.”
“Ta phải hỏi một điều. Vậy còn ngươi thì sao? Dù gì bản thân ngươi cũng là một Đứa Trẻ Bất Ngờ. Mousesack nói rằng...”
“Không, Calanthe à. Mousesack nói về thứ khác. Mousesack có lẽ biết sự thật...nhưng ông ta lợi dụng truyền thuyết này khi nào có lợi cho mình. Tôi không phải thứ mà người ta không trông đợi khi về nhà. Nói tôi trở thành một witcher như vậy là không đúng. Tôi đơn giản là một đứa trẻ mồ côi, Calanthe. Một đứa con hoang của một người phụ nữ không mong muốn tôi, người phụ nữ mà tôi chẳng còn lại chút ký ức nào. Nhưng tôi biết bà ấy là ai.”
Nữ hoàng nhìn anh chăm chú, nhưng Geralt không tiếp tục nữa.
“Có phải tất cả những câu chuyện về Điều Luật Bất Ngờ đều chỉ là truyền thuyết không?”
“Tất cả. Những sự kiện đó chẳng có gì là số mệnh cả.”
“Vậy mà witcher các ngươi vẫn không ngừng tìm kếm?”
“Chúng tôi không ngừng. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng có gì có ý nghĩa cả.”
“Ngươi có tin là một Đứa Trẻ Của Định Mệnh sẽ an toàn vượt qua các Thử Thách không?”
“Chúng tôi tin rằng một đứa trẻ như vậy sẽ chẳng cần đến những Thử Thách.”
“Một câu hỏi nữa, Geralt, và nó mang tính cá nhân. Ngươi có phiền không?”
Anh gật đầu tán thành.
“Như ngươi đã biết rồi đó, không có cách nào để truyền lại những đặc tính di truyền tốt hơn là phương pháp tự nhiên. Ngươi đã vượt qua những Thử Thách và đã sống sót. Nếu ngươi muốn có một đứa trẻ với những đặc điểm giống vậy, tại sao không tìm một người phụ nữ có thể...Ta đang tỏ ra thiếu nhạy cảm, phải không? Nhưng có vẻ như ta đã đoán ra rồi.”
“Như mọi khi.” anh đáp lại với một nụ cười buồn, “người không bao giờ phán đoán sai. Calanthe. Người đã đoán đúng rồi đó. Điều mà người gợi ý là bất khả thi đối với tôi.”
“Thứ lỗi cho ta.” Nụ cười của bà biến mất. “Chà, đó là một dị tật.”
“Đó không phải là dị tật thông thường.”
“Ồ, vậy không witcher nào...”
“Không. Thử Thách Dược Thảo cực kỳ khủng khiếp, Calanthe à. Những gì mà nó gây ra đối với những đứa trẻ trong giai đoạn biến đổi còn hơn thế nhiều. Và không thể đảo ngược được.”
“Đừng có ủy mị như thế chứ,” bà càu nhàu. “Nó không hợp với ngươi đâu. Gạt những thứ mà ngươi đã phải chịu đựng qua một bên, ta có thể thấy kết quả. Ta thấy rất thích nó. Nếu ta biết con của Pavetta sẽ trở thành giống như ngươi, ta sẽ không do dự chút nào.”
“Rủi ro là quá lớn,” anh nói nhanh. “Như người đã nói đó: nhiều nhất là 4 trong 10 đứa trẻ sẽ sống sót.”
“Chết tiệt! Chẳng lẽ Thử Thách Dược Thảo là thứ duy nhất rủi ro sao? Chẳng lẽ chỉ có witcher trong tương lai là chịu rủi ro sao? Cuộc sống đầy rủi ro, Geralt à. Cuộc sống cũng chọn lựa. Chọn lựa từ tai nạn, bệnh dịch, chiến tranh. Chống lại định mệnh có lẽ cũng nguy hiểm tương tự như phó mặc mọi thứ vào tay nó. Geralt...ta sẽ tự nguyện trao cho ngươi đứa trẻ này nhưng...ta cũng rất sợ.”
“Tôi sẽ không lấy đứa trẻ này. Tôi không thể gánh vác nổi trách nhiệm. Tôi sẽ không nhận lấy gánh nặng này. Tôi không muốn đứa trẻ này sẽ nói về người như cách...như cách mà tôi...”
“Ngươi có hận người phụ nữ đó không, Geralt?”
“Mẹ tôi ư? Không, Calanthe à. Tôi cho rằng đó là lựa chọn của bà ấy...hoặc là bà ấy chẳng có lựa chọn nào cả? Không, sau cùng thì, bà ấy hẳn phải biết một câu thần chú hay một phương thuốc nào đó...Lựa chọn. Lựa chọn phải được tôn trọng, bởi vì đó là quyền lợi thiêng liêng và không thể nhượng lại của một người phụ nữ. Cảm xúc chẳng có vai trò gì ở đây cả. Bà ấy có quyền lợi không thể chối cãi để đưa ra lựa chọn như vậy. Đó là những gì bà ấy đã làm. Nhưng tôi nghĩ nếu gặp bà ấy, được nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt bà ấy...nó sẽ cho tôi một chút thỏa mãn, nếu người hiểu ý tôi.”
“Ta hoàn toàn hiểu điều ngươi muốn nói.” bà đáp lại, mỉm cười. “Nhưng xác suất để chuyện đó xảy ra là rất nhỏ. Ta không thể đoán tuổi của ngươi, witcher, nhưng ta nghi ngờ rằng ngươi già hơn so với ngoại hình rất nhiều. Vậy nên người phụ nữ này...”
“Người phụ nữ này”, anh cắt ngang, “có lẽ trông còn trẻ hơn tôi bây giờ.”
“Một nữ pháp sư?”
“Đúng vậy.”
“Thú vị thật. Ta tưởng pháp sư không thể...”
“Có lẽ bà ấy cũng tưởng như vậy.”
“Không nghi ngờ gì. Nhưng ngươi nói đúng...Không nên tranh luận thêm về quyền lựa chọn của một người phụ nữ nữa. Đây không phải là vấn đề trước mắt. Hãy quay trở lại vấn đề của ta. Ngươi sẽ không nhận đứa trẻ này? Đó là quyết định cuối cùng của ngươi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nếu như...định mệnh không chỉ là truyền thuyết? Nếu nó thực sự tồn tại, ngươi không sợ rằng nó sẽ báo thù sao?”
“Nếu định mệnh báo thù, thì đó sẽ là với tôi,” anh điềm tĩnh đáp lời. “Tôi mới là người chống lại nó. Nữ hoàng đã hoàn thành lời thề của mình. Nếu số mệnh thực sự tồn tại thì tôi đã chọn đúng đứa trẻ trong số mà người cho tôi xem rồi. Sau cùng thì, con của Pavetta có nằm trong số đó không?”
“Có.” Calanthe chậm rãi nhìn xuống. “Ngươi có muốn nhìn vào đôi mắt của định mệnh không?”
“Không. Tôi không muốn. Tôi tuyên bố từ bỏ quyền sở hữu đứa trẻ này. Tôi không muốn nhìn vào đôi mắt của định mệnh, bởi vì tôi không tin vào nó. Bởi vì tôi tin rằng chia sẻ chung một định mệnh là chưa đủ để gắn kết hai con người. Nó cần một điều gì đó hơn thế nữa. Tôi không tôn trọng một thứ như vậy và tôi sẽ không đi theo nó như một người mù được dẫn dắt, ngây thơ và thiếu hiểu biết. Đây là quyết định cuối cùng của tôi, Calanthe của Cintra.”
Nữ hoàng đứng dậy, mỉm cười. Gã witcher không thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó.
“Vậy thì thế đi, Geralt xứ Rivia. Có lẽ định mệnh của ngươi là từ bỏ quyền sở hữu? Ta nghĩ vậy. Nhưng nếu ngươi đã chọn đúng đứa trẻ, thì có lẽ định mệnh mà ngươi mỉa mai sẽ mỉa mai lại ngươi một cách tàn độc hơn.”
Anh nhìn vào đôi mắt xanh nghiêm nghị của bà. Bà tiếp tục cười một cách khó hiểu.
Một bụi hồng mọc gần vọng lâu. Geralt nhặt lấy một bông, ngắt cành rồi quỳ xuống, đầu cúi thấp, dâng bông hoa lên bằng cả hai bàn tay.
“Ta hối hận là đã không gặp ngươi sớm hơn, kẻ-tóc-trắng,” Bà nói, nhận lấy bông hồng. “Đứng lên đi.”
Anh đứng lên.
“Nếu ngươi thay đổi ý định,” bà tiếp tục, đưa bông hoa lên gần mặt, “Nếu ngươi quyết định...quay trở lại Cintra. Ta sẽ đợi. Và định mệnh của ngươi cũng sẽ đợi. Có lẽ không phải là mãi mãi, nhưng cũng trong một thời gian.”
“Tạm biệt, Calanthe.”
“Tạm biệt, witcher. Hãy tự trông coi bản thân mình. Ta...Ta có một cảm giác...một cảm giác kỳ lạ...rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta nhìn thấy ngươi.”
“Tạm biệt, nữ hoàng.”
***
Geralt tỉnh dậy và ngạc nhiên phát hiện ra cơn đau âm ỷ trên bắp đùi mình đã biến mất. Có vẻ như vết sưng cũng không còn làm khó anh nữa. Anh muốn chạm vào nó, nhưng anh không thể cử động. Trước khi anh hiểu ra rằng trọng lượng của tấm chăn đang đè lên khiến anh không di chuyển được, một cơn lo âu đã túm lấy ruột gan anh như móng vuốt đại bàng. Anh duỗi các ngón tay ra và cử động theo nhịp, lặp đi lặp lại trong tư tưởng, Không, không,không, mình không thể bị...
Liệt.
“Cậu đã tỉnh rồi.”
Đó là một câu tường thuật, không phải là một câu hỏi, được nói bằng một giọng trong trẻo và ngọt ngào. Phụ nữ. Trẻ, có lẽ vậy. Anh quay đầu lại, rên lên, và cố đứng dậy.
“Đừng cử động. Ít nhất thì cũng đừng mạnh như thế. Có đau không?”
“Kkhhh....” Đôi môi đang dính vào nhau tách rời ra. “Không. Vết thương không đau, mà là lưng tôi.”
“Do nằm lâu quá mà,” câu nói vô hồn, lạnh lùng không hợp với chất giọng mềm mại. “Để đó cho tôi. Lại đây, uống cái này đi. Từ từ thôi, từng ngụm một.”
Món đồ uống nồng nặc mùi và vị bách xù. Một mánh cũ, anh nghĩ. Bách xù hoặc bạc hà, cả hai đều không có mục đích nào ngoại trừ làm át đi mùi vị của thuốc. Anh nhận thấy vị nấm sewant và một chút reachcluster. Phải, chắc chắn là reachcluster. Reachcluster trung hòa chất độc và thanh lọc máu khỏi bị hoại tử hay nhiễm trùng.
“Uống hết đi. Chậm thôi, không sặc bây giờ.”
Tấm mề đay đeo quanh cổ anh bắt đầu rung lên khẽ. Vậy là có ít ma thuật trong món thuốc. Anh hơi giãn đồng tử một chút. Ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy bà kỹ hơn. Bà trông có vẻ mảnh khảnh, và bà mặc quần áo đàn ông. Khuôn mặt của bà nhỏ và nhợt nhạt trong bóng tối.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Ở xưởng hắc ín.”
Đúng vậy, có thể ngửi thấy mùi nhựa thông trong không khí. Geralt nghe thấy tiếng động phía bên kia căn nhà. Có ai đó đang đốt củi khô. Lửa bốc lên, nóng bỏng. Anh lợi dụng ánh sáng để nhìn bà lần nữa. Mái tóc bà được buộc bằng một dải da rắn. Mái tóc của bà...
Anh cảm thấy một cơn đau ngột ngạt ở trong cổ họng và lồng ngực, và siết chặt nắm đấm lại.
Mái tóc của bà đỏ rực, tựa như châu sa được chiếu sáng bởi sắc hồng của lửa.
“Cậu thấy đau à?” Bà đã đọc sai cảm xúc của anh. “Giờ thì...đợi đã...”
Anh cảm thấy một luồng hơi nóng từ đầu ngón tay bà, tuôn ra phía lưng mình và chạy dọc xuống dưới.
“Cậu đang khá lên rồi đó,” bà nói. “Đừng có thử làm thế nữa. Cậu vẫn đang rất yếu. Này, có ai đó giúp tôi với được không?”
Bước ra từ đống lửa trại, một bóng đen in lên nền nhà. Ai đó cúi lại gần. Đó là Yurga.
“Ngài thấy sao rồi, thưa ngài? Đã đỡ hơn chưa?”
“Giúp tôi lật cậu ta lại,” người phụ nữ nói. “Cẩn thận, từ từ...được rồi...Tốt lắm. Cám ơn.”
Nằm sấp xuống bụng, anh không còn nhìn được vào mắt bà nữa. Anh điềm tĩnh và kiểm soát cơn run trên tay. Bà có thể cảm nhận được điều đó. Geralt nghe thấy tiếng lạo xạo trong túi xách của bà, tiếng va chạm của lọ và hũ. Anh cảm nhận được hơi thở của bà và sức nóng từ người bà. Bà đã quỳ xuống bên cạnh anh.
“Vết thương của tôi,” anh hỏi, không thể chịu đựng được sự im lặng, “có khó chữa trị lắm không?”
“Phải, có hơi chút.” Có sự lạnh lùng trong giọng nói của bà. “Thường thường là đối với những vết cắn. Đó là những ca khó nhất, nhưng có lẽ cậu đã quen với nó rồi, witcher.”
Bà ấy biết. Bà ấy đang rà soát suy nghĩ của mình. Liệu bà ấy có đọc được chúng không? Có lẽ là không. Và mình biết tại sao...Bà ấy sợ.
“Đúng, chẳng có gì là mới mẻ với cậu cả”, bà nhắc lại, gõ mấy đồ thủy tinh vào nhau. “Tôi đã nhìn thấy mấy vết sẹo của cậu...Nhưng tôi vẫn xử lý được. Tôi, như cậu thấy đấy, là một nữ pháp sư...và là một người trị thương. Đó là chuyên môn của tôi.”
Phải, mình đã đúng. Anh nghĩ. Anh không trả lời.
“Quay trở lại vết thương của cậu,” bà điềm tĩnh tiếp tục, “cậu phải biết rằng, nhịp tim chậm hơn bốn lần người bình thường đã cứu mạng cậu. Nếu không cậu đã chẳng thể sống sót, tôi cam đoan như vậy. Tôi đã thấy miếng gạc trên chân cậu, trông nó thật thảm hại.”
Geralt giữ im lặng.
“Sau đó,” bà tiếp tục, vén áo anh lên tận cổ, “vết thương đã trở nên nhiễm trùng, điều khá là bình thường đối với vết cắn dạng này. Sự nhiễm trùng cuối cùng cũng ngưng lại. Đương nhiên, những phương thuốc witcher của cậu đã giúp ích rất lớn. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại uống thuốc gây ảo giác vào lúc đó. Tôi đã nghe cậu mê sảng, Geralt xứ Rivia.”
Bà ấy có thể, anh nghĩ, bà ấy có thể đọc suy nghĩ. Hay có lẽ Yurga đã nói tên mình cho bà ấy. Hay có lẽ mình đã buột mồm nói ra trong lúc Hải Âu Đen vẫn còn tác dụng. Chỉ có quỷ dữ mới biết...Nhưng việc bà ấy biết tên mình vẫn chẳng chứng tỏ điều gì. Chẳng gì hết. Bà ấy không biết mình là ai. Bà ấy hoàn toàn không biết mình là ai.
Anh cảm thấy bà thoa một thứ dầu mát dịu và êm ái có mùi như băng phiến lên lưng mình. Đôi bàn tay của bà nhỏ, và rất mềm mại.
“Tôi xin lỗi vì đã dùng đến những phương pháp thủ công,” bà nói. “Tôi có thể làm cậu đỡ mỏi bằng phép thuật, nhưng tôi có hơi quá tay một chút trong lúc trị vết thương cho cậu, và tôi cảm thấy không được khỏe lắm. Tôi đã băng bó chân của cậu và chữa lành nó hết mức có thể. Cậu không còn nguy kịch nữa. Đừng đứng dậy trong vòng hai ngày. Ngay cả mạch máu được chữa lành bằng phép thuật cũng có thể bị vỡ và làm chảy máu trầm trọng. Những vết sẹo sẽ vẫn còn, đương nhiên. Thêm một chiến tích nữa trong bộ sưu tập của cậu.”
“Cảm ơn...” anh ép má lại để làm méo giọng nói, che giấu âm vực khác thường của mình: “Tôi có thể biết tôi nên cảm ơn ai đây không?”
Bà ấy sẽ không nói với mình, anh nghĩ, hoặc là bà ấy sẽ nói dối.
“Tên tôi là Visenna.”
Tôi biết, anh nghĩ thầm trong đầu.
“Tôi rất cảm kích,” anh nói chậm rãi, vẫn ép má lại, “Tôi rất vui là chúng ta đã gặp nhau, Visenna.”
“Chà, may mắn thôi,” bà lạnh lùng đáp lời, kéo lại lưng áo anh và đắp chăn cho anh. “Người sĩ quan đã báo với tôi rằng có ai đó cần tôi giúp đỡ. Khi mà tôi được cần đến, tôi sẽ đi – đó là một thói quen kỳ lạ của tôi. Nghe này: tôi đã đưa dầu bôi cho người lái buôn. Hãy nhờ anh ta bôi cho cậu vào sáng và chiều tối. Bởi vì anh ta nhận rằng cậu đã cứu mạng anh ta, nên anh ta phải trả ơn thôi.”
“Còn tôi, Visenna? Làm sao tôi có thể trả ơn bà đây?”
“Đừng nói như vậy. Tôi không bao giờ nhận tiền của witcher. Cứ gọi đó là mối liên hệ đi, nếu cậu muốn, mối liên hệ nghề nghiệp. Và cảm thông. Và với sự cảm thông này, tôi muốn cho cậu một lời khuyên, hay là nếu cậu thích, hãy gọi đó là chỉ dẫn của bác sĩ: đừng uống thuốc gây ảo giác nữa, Geralt. Chúng không chữa lành, chúng chẳng làm gì hết.”
“Cám ơn bà, Visenna, vì sự giúp đỡ và lời khuyên của bà. Tôi biết ơn bà...vì mọi thứ.”
Anh di chuyển bàn tay ra khỏi tấm chăn, và chạm vào đầu gối bà. Bà run rẩy. Bà nắm lấy tay anh và khẽ siết lấy nó. Geralt thận trọng gỡ những ngón tay ra khỏi bàn tay bà và chạm vào trán bà.
Đương nhiên rồi. Làn da mịn màng của một phụ nữ trẻ. Bà run rẩy hơn nữa, nhưng anh không thu tay lại. Anh tìm bàn tay của bà và nắm lấy.
Tấm mề đay trên cổ anh rung lên dữ dội.
“Cảm ơn bà, Visenna,” anh lặp lại, cố gắng kiểm soát sự kích động trong giọng nói. “Tôi vui là chúng ta đã gặp nhau.”
“Đó là do may mắn...” bà trả lời lại, nhưng lần này không còn sự lạnh lùng trong giọng nói nữa.
“Hay có lẽ là do định mệnh?” anh gợi ý, ngạc nhiên khi nhận thấy sự phấn khích và lo lắng đã biến mất không dấu vết. “Bà có tin vào định mệnh không, Visenna?”
“Có” bà trả lời sau một lúc. “Tôi có tin.”
“Bà có tin là những con người bị trói buộc bởi định mệnh”, anh tiếp tục, “luôn luôn được định sẵn là sẽ gặp nhau không?”
“Tôi cũng tin vào điều đó...Cậu đang làm gì vậy? Đừng quay lại.”
“Tôi muốn nhìn thấy gương mặt bà...Visenna. Tôi muốn nhìn vào mắt bà. Và bà...bà có thể nhìn vào mắt tôi.”
Bà làm một cử động như thể sắp khuỵu xuống sàn, nhưng vẫn ở bên cạnh anh. Geralt chậm rãi quay người lại, kêu lên đau đớn. Ánh sáng rất rõ: ai đó đã bỏ thêm củi vào lò.
Bà không di chuyển. Bà quay sang bên, chỉ để lộ một phần gương mặt. Nhưng anh có thể thấy rõ ràng hơn là đôi môi bà đang run. Bà nắm chặt tay anh.
Geralt quan sát bà thật cẩn thận.
Chẳng có nét gì tương đồng cả. Gương mặt bà hoàn toàn khác. Một cái mũi nhỏ, một cái cằm nhọn. Bà không nói gì. Cuối cùng bà rướn người lên và nhìn thẳng vào mắt anh. Rất gần. Mà không nói câu nào.
“Bà có thích không?” anh hỏi điềm tĩnh. “Đôi mắt được tăng cường của tôi? Những thứ đó...rất lạ thường. Bà có biết không, Visenna. Bà có biết những gì mà một witcher phải chịu đựng để có đôi mắt này không? Bà có biết rằng không phải lúc nào nó cũng có kết quả không?”
“Dừng lại đi,” bà nói nhẹ nhàng. “Dừng lại đi, Geralt.”
“Geralt...” anh bỗng dưng cảm thấy thứ gì đó cào xé ruột gan mình. “Cái tên này Vesemir đã đặt cho tôi. Geralt xứ Rivia! Tôi thậm chí còn học cách bắt chước ngữ âm của người Rivia. Có lẽ là để thỏa mãn khao khát được thuộc về một nơi nào đó, thậm chí ngay cả khi nó chỉ là giả tạo. Vesemir...đã cho tôi cái tên này. Ông ấy cũng đã tiết lộ danh tính của bà cho tôi. Không hoàn toàn tự nguyện.”
“Im lặng nào, Geralt, im lặng nào.”
“Ngày hôm nay bà nói với tôi rằng bà tin vào định mệnh. Vào lúc đó...bà có tin không? Phải, bà phải tin. Bà đã thấy trước được số mệnh sẽ sắp xếp cuộc gặp của hai ta.”
Bà vẫn không nói gì.
“Tôi vẫn luôn muốn được...tôi luôn lo sợ về những gì tôi sẽ nói khi cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tôi đã nghĩ về những câu hỏi mà tôi sẽ hỏi bà. Tôi tin rằng nó sẽ khiến tôi thỏa mãn phần nào...”
Một giọt nước mắt ánh lên trên gương mặt bà. Geralt cảm thấy cổ họng mình đau rát. Anh thấy mệt, mơ màng, yếu đuối.
“Trong ánh sáng ban mai...” anh thì thầm, “ngày mai, dưới ánh mặt trời, tôi sẽ nhìn vào mắt bà, Visenna...và tôi sẽ hỏi những câu hỏi của mình. Hoặc có lẽ tôi sẽ không hỏi, bởi vì đã quá trễ rồi. Phải chăng đó là định mệnh? Phải, Yen nói đúng. Bị ràng buộc bởi vận mệnh là chưa đủ. Ta phải cần thứ gì đó hơn thế...Nhưng tôi sẽ nhìn vào mắt bà ngày mai...dưới ánh mặt trời.”
“Không”, bà đáp lại nhẹ nhàng, bằng một chất giọng như nhung xuyên qua, và bám lấy những lớp ký ức, những ký ức đã lãng quên từ lâu, chưa bao giờ xuất hiện ấy nhưng vẫn hiện hữu đâu đó.
“Có,” anh phản đối, “Tôi sẽ...”
“Không, hãy ngủ đi. Khi cậu tỉnh dậy, cậu sẽ không còn muốn như vậy nữa. Có ích gì không nếu chúng ta nhìn vào mắt nhau dưới ánh sáng ban ngày? Sẽ thay đổi được điều gì? Chúng ta chẳng thể thay đổi được điều gì cả. Hỏi tôi câu hỏi đó có nghĩa lý gì không, Geralt? Liệu sự thật rằng tôi không biết trả lời ra sao có làm cho cậu thỏa mãn không? Rồi chúng ta có làm tổn thương nhau? Không, chúng ta sẽ không nhìn vào mắt nhau dưới ánh sáng ban ngày. Hãy ngủ đi, Geralt. Và chỉ giữa hai ta thôi nhé, hãy biết rằng không phải Vesemir đã trao cho cậu cái tên này. Mặc dù nó cũng chẳng thay đổi được điều gì, nhưng tôi vẫn muốn cậu biết. Tạm biệt, hãy tự chăm sóc bản thân mình. Đừng cố gắng tìm tôi...”
“Visenna...”
“Không, Geralt. Cậu sẽ chìm vào giấc ngủ. Còn ta...Ta chỉ là giấc mơ của con thôi. Tạm biệt.”
“Không, Visenna!”
“Hãy ngủ đi!” bà ra lệnh bằng một chất giọng như nhung bẻ gãy ý chí của witcher như một tấm vải khô. Hơi nóng bỗng tỏa ra từ bàn tay bà.
“Hãy ngủ đi!”
Và Geralt chìm vào giấc ngủ.