Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia
  3. Chương 23 : SOMETHING MORE 3
Trước /23 Sau

[Dịch] The Witcher #0.75: Sword Of Destiny - Miecz Przeznaczenia

Chương 23 : SOMETHING MORE 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 23: SOMETHING MORE 3

***

“Chúng ta đang ở Transriver rồi sao, Yurga?”

“Đã từ hôm qua rồi, ngài Geralt. Chúng ta sẽ đến sông Yaruga sớm thôi. Nhà tôi ở phía bên kia sông. Nhìn kìa, thậm chí cả lũ ngựa cũng chạy nhanh hơn và lắc đầu qua lại. Chúng có thể cảm nhận được mình đang gần về đến nhà.”

“Nhà...Anh sống trong vòng bảo vệ của tòa lâu đài sao?”

“Không, ở vùng ngoại ô thưa ngài.”

“Thú vị đấy.” Gã witcher nhìn xung quanh. “Gần như không có dấu vết nào của chiến tranh. Người ta nói rằng các vùng ven ô đã bị phá hủy khủng khiếp.”

“Chà,” Yurga đáp lời, “chúng tôi thiếu thốn nhiều thứ, nhưng tàn tích thì không thiếu đâu. Hãy nhìn kỹ đi: gần như mọi căn nhà, mọi sân vườn, mọi thứ đều mới toanh, được làm từ bàn tay người thợ mộc. Bên kia bờ sông, ngài sẽ thấy, thậm chí còn tồi tệ hơn, nơi mà lửa đã thiêu trụi mọi thứ ra tro...Chiến tranh là chiến tranh, nhưng chúng ta phải tiếp tục sống. Chúng tôi đã trải qua những chấn động tồi tệ nhất khi bọn Áo Đen gây chiến trên đất của mình. Vào lúc đó dường như nó sẽ biến nơi đây thành một hoang mạc. Nhiều người trong số đã bỏ đi không bao giờ quay về. Những người khác mới đến đã thế chỗ họ. Cuộc sống vẫn tiếp diễn.”

“Phải đó,” Geralt lầm bầm, “cuộc sống vẫn tiếp diễn. Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa...chúng ta phải tiếp tục sống...”

“Hoàn toàn chính xác. Đây! Hãy nhìn theo cách này. Tôi đã may và vá lại quần của ngài. Giờ thì chúng như mới. Cũng như mảnh đất này vậy, ngài Geralt. Chiến tranh đã giày xéo nó bằng móng sắt của ngựa, làm bầm tím và chảy máu nó. Nhưng giờ đây mảnh đất đã lại như mới, và thậm chí còn tốt hơn trước. Ngay cả những thứ đã thối nát cũng làm cho đất màu mỡ hơn. Giờ đây chúng tôi trồng cấy khó khăn, vì xương và kim loại rải rác khắp cánh đồng, nhưng đất có thể chịu được kim loại.”

“Anh không sợ rằng người Nilfgaard...rằng bọn Áo Đen sẽ quay lại sao? Họ đã tìm được đường xuyên qua núi một lần rồi...”

“Vâng, đương nhiên, chúng tôi sợ họ. Thì sao chứ? Chẳng lẽ chúng tôi nên nằm ăn vạ và khóc lóc, run như cầy sấy? Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Cái gì phải đến sẽ đến. Sau cùng thì, nếu những điều này đã được định sẵn rồi, thì không có cách nào tránh được cả.”

“Vậy là anh tin vào định mệnh?”

“Sao tôi lại có thể không tin vào nó kia chứ? Sau cuộc gặp gỡ giữa hai ta trên cầu, ở giữa nơi hoang dã, nơi mà ngài đã cứu mạng tôi! Ôi, ngài witcher, rồi ngài sẽ thấy, Zlotolitka của tôi sẽ phủ phục dưới chân ngài...”

“Thôi nào. Sự thật thì, tôi mới là người mắc nợ anh. Những gì mà tôi làm trên cầu...đó là công việc của tôi, Yurga, nghề nghiệp của tôi. Tôi bảo vệ tài sản để đổi lấy tài sản, chứ không phải là từ lòng tốt bụng. Chắc anh đã nghe người ta nói gì về witcher rồi chứ? Rằng họ chẳng biết được cái gì là tồi tệ hơn – bản thân họ, hay những con quái vật mà họ giết.”

“Điều đó không đúng, thưa ngài, tôi không hiểu tại sao ngài lại nói như vậy. Ngài nghĩ tôi không tự chính mắt mình nhìn thấy được hay sao? Ngài cũng như người trị thương đó vậy...”

“Visenna...”

“Bà ấy không cho chúng tôi biết tên. Bà ấy đến chỗ chúng tôi và đề nghị giúp đỡ mà không ngần ngại, biết rằng chúng tôi cần bà ấy giúp. Bà ấy bắt kịp chúng tôi vào buổi tối, vội vã chạy lại xem vết thương cho ngài. Ôi, thưa ngài, bà ấy đã khổ sở chữa chạy cái chân của ngài, không khí như vỡ vụn ra vì phép thuật và chúng tôi hoảng sợ đến mức bỏ chạy hết vào trong rừng. Và rồi mũi bà ấy chảy máu. Phép thuật không hề đơn giản, như ngài thấy đấy. Ôi, bà ấy băng bó vết thương cho ngài rất cẩn thận, như một...”

“Như một người mẹ?” Geralt hỏi qua hàm răng nghiến chặt.

“Đúng vậy. Và khi ngài thiếp đi...”

“Rồi sao, Yurga?”

“Nhìn bà ấy trắng như tờ giấy vậy, bà ấy khó khăn lắm mới đứng vững. Nhưng bà ấy đến chỗ chúng tôi, hỏi chúng tôi xem còn ai cần giúp đỡ nữa không. Người thợ làm hắc ín, có bàn tay bị cây đè nát, đã được bà ấy chữa lành. Bà ấy không lấy một đồng nào, và thậm chí còn để thuốc lại nữa. Không đâu, thưa ngài Geralt, người ta muốn nói gì về các witcher và pháp sư cũng được. Nhưng không phải ở đây. Chúng tôi, những người dân vùng Upper Sodden, vùng Transriver, chúng tôi hiểu rõ hơn. Chúng tôi nợ các pháp sư quá nhiều, dù cho chúng tôi còn không biết thực sự họ là ai. Những ký ức về họ không được truyền đi trong những lời đồn đại, mà được khắc ghi trên đá. Ngài có thể thấy ở phía cuối con đường. Vả lại, ngài chắc hẳn biết rõ hơn tôi rất nhiều. Cả thế giới đều biết đến trận chiến đã nổ ra ở đây chưa đầy một năm về trước. Ngài chắc hẳn đã nghe về nó.”

“Tôi không có ở đây,” witcher lầm bầm. “Năm đó, tôi đang ở trên phía bắc. Nhưng tôi có nghe nói về Trận Chiến Sodden Lần Hai...”

“Chính xác. Ngài sẽ thấy trên quả đồi và trên từng hòn đá. Hồi trước, chúng tôi chỉ đơn giản gọi nó là “Đồi Cánh Diều”, nhưng giờ đây cả thế giới đều biết đến nó với cái tên “Đồi Pháp Sư” hay “Đồi 14”. Bởi vì 22 pháp sư đã ở trên đồi, 22 pháp sư đã đứng đó chiến đấu, và 14 người đã chết. Đó là một trận chiến kinh hoàng, thưa ngài Geralt. Mặt đất trồi lên, mưa lửa rơi xuống từ trời cao, sấm sét rền vang. Xác chết vung vãi khắp nơi. Nhưng các pháp sư cuối cùng đã chiến thắng bọn Áo Đen và bẻ gãy sức mạnh dẫn dắt chúng. 14 người bọn họ đã chết trong trận chiến này. 14 người đã hy sinh mạng sống của mình...Có chuyện gì vậy, thưa ngài? Ngài làm sao vậy?”

“Không có gì. Nói tiếp đi, Yurga.”

“Đó là một trận chiến kinh hoàng, ôi, nếu không phải vì những pháp sư đứng trên đồi hôm đó, chúng ta đã chẳng thể nói chuyện ngày hôm nay, ngài và tôi, trên con đường bình yên dẫn đến nhà tôi, bởi vì nhà tôi sẽ chẳng còn tồn tại nữa, và cả bản thân tôi hay thậm chí là ngài cũng vậy...Phải, chúng tôi mắc nợ các pháp sư rất nhiều. 14 người bọn họ đã chết để bảo vệ chúng tôi, người dân vùng Sodden và Transriver. Đương nhiên là có cả những người khác cũng chiến đấu nữa: những chiến binh và các nhà quý tộc, và kể cả dân thường đã cầm gậy gộc, giáo mác đứng lên...Tất cả đều chiến đấu rất anh dũng và nhiều người đã chết. Nhưng các pháp sư...Đương nhiên lính thì phải chết, bởi vì đó là nghề nghiệp của họ, và cuộc sống vốn ngắn ngủi...Nhưng các pháp sư có thể sống lâu đến chừng nào họ muốn. Ngay cả khi như vậy, họ vẫn không do dự.”

“Họ đã không do dự,” witcher lặp lại, xoa tay lên trán. “Họ đã không do dự. Còn tôi, tôi đã ở trên phía bắc...”

“Có chuyện gì vậy, thưa ngài?”

“Không có gì cả.”

“Vâng...tất cả chúng tôi sống ở quanh khu vực này đều đặt hoa lên ngọn đồi đó, và vào mùa thu hoạch tháng 5, vào lễ Belleteyn, luôn luôn có một ngọn lửa sẽ cháy. Nó sẽ cháy mãi mãi và mãi mãi. 14 người đó sẽ sống mãi trong ký ức của người dân. Để tồn tại mãi mãi trong ký ức của con người...Điều đó...là một thứ gì đó hơn cả! Một thứ gì đó hơn cả, ngài Geralt à!”

“Anh nói phải, Yurga.”

“Mọi đứa trẻ đều biết đến tên của 14 người, được khắc ghi vào đá trên đỉnh đồi. Ngài không tin tôi? Nghe nhé: Axel Raby, Triss Merigold, Atlan Kerk, Vanielle vùng Brugge, Dagobert xứ Vole...”

“Dừng lại, Yurga.”

“Sao thế, thưa ngài? Trông ngài nhợt nhạt như xác chết vậy?”

“Không có gì.”

***

Anh trèo lên ngọn đồi một cách chậm rãi, cẩn thận, chăm chú lắng nghe âm thanh của dây chằng và cơ bắp đã được chữa lành bằng phép thuật. Tuy có vẻ như nó đã bình phục hoàn toàn, nhưng anh vẫn chú ý không đặt quá nhiều trọng lượng cơ thể lên cái chân bị thương. Trời rất nóng. Anh cảm thấy ma mị đi trước mùi hương của cỏ, nhưng đó là một cảm giác tuyệt vời.

Trụ đá không được trên đỉnh đồi, mà dưới đó một chút, bên ngoài một vòng tròn xếp bằng đá. Nếu Geralt đến đây trước hoàng hôn, cái bóng của trụ đá trùm lên vòng tròn sẽ cho biết đường kính của nó, và chỉ hướng nhìn mà các pháp sư đã quay mặt vào thời điểm trận chiến. Anh nhìn theo hướng đó, xa ra những cánh đồng bất tận trải dài. Nếu vẫn còn xương cốt – anh dám chắc – thì có lẽ chúng được ẩn giấu bên dưới lớp cỏ xanh tươi. Một con diều hâu đang lượn ở phía xa, sải cánh giang rộng – thứ duy nhất chuyển động trong khung cảnh tĩnh mịch và cái nóng.

Bệ đỡ của trụ đá khá lớn. Phải đến 4 hay 5 người nối thành một vòng tay mới có thể ôm hết được. Rõ ràng là không thể di chuyển nó lên ngọn đồi mà không cần nhờ đến phép thuật. Bề mặt của trụ đá hướng vào vòng tròn được gọt rất nhẵn, và có thể thấy các chữ cái được khắc trên đó – tên của 14 người đã chết.

Anh tiến lại gần một cách từ tốn. Yurga nói đúng. Có hoa đặt dưới chân trụ, hoa dại – anh túc, lupin, slazy, và xin-đừng-quên-tôi.

Tên của 14 người.

Anh đọc chậm rãi từ trên xuống, và những gương mặt mà anh quen biết hiện dần lên trong tâm trí anh.

Triss Merigold tóc màu hạt dẻ, tươi tắn, hay cười khúc khích chẳng vì lý do gì, trông như một đứa trẻ. Anh quý cô. Và cô cũng quý anh.

Lawdbor xứ Murivel, người mà Geralt suýt nữa đã đánh nhau ở Vizima, khi anh bắt gặp tay pháp sư đang ăn gian trò tung xúc xắc bằng phép thuật.

Lytta Neyd, còn được gọi là Coral bởi vì màu son môi mà cô hay dùng. Cô có lần đã nói xấu Geralt với vua Belohun, làm anh phải ở trong nhà ngục một tuần. Khi được thả, anh đã đi tìm cô để hỏi rõ nguyên nhân. Không biết bằng cách nào, cuối cùng anh lại ở trên giường cô và dành hẳn tuần thứ hai ở đó.

Gorazdx Già, người đã đề nghị trả 100 đồng vàng để được khám nghiệm mắt của anh, và 1000 đồng để được giải phẫu anh, “Không phải hôm nay”, anh đã nói rõ vào lúc đó.

Còn ba cái tên.

Geralt nghe thấy tiếng xào xạc sau lưng và quay lại.

Cô gái đi chân đất, mặc một chiếc váy lụa đơn giản. Cô đội một vòng hoa cúc trên mái tóc vàng, dài thả tự do trên vai và tay cô.

“Xin chào,” anh nói.

Không trả lời. Cô nhìn anh với đôi mắt xanh biếc, lạnh lùng.

Geralt để ý thấy làn da cô không rám nắng. Thật là kỳ lạ, bởi vì đang là cuối mùa hè, khi mà làn da các cô gái thôn quê thường hóa nâu do mặt trời. Gương mặt và bờ vai trần của cô hơi ánh vàng.

“Cô đến đặt hoa sao?”

Cô cười và hạ thấp mi mắt. Anh cảm thấy một luồng khí lạnh. Cô đi qua anh mà không nói một lời và quỳ xuống trước trụ đá, chạm vào bề mặt nó bằng bàn tay mình.

“Tôi không mang hoa,” Cô nói, ngẩng đầu lên nhìn. “Nhưng những bông hoa nằm ở đây là dành cho tôi.”

Anh nhìn cô. Cô quỳ theo tư thế làm che mất cái tên cuối cùng được khắc trên trụ. Cô gái dường như tỏa sáng, sáng một cách kỳ lạ so với mọi thứ xung quanh.

“Cô là ai?” Anh hỏi điềm tĩnh.

“Anh không biết sao?”

Tôi biết, anh nghĩ thầm, nhìn vào màu xanh giá lạnh trong đôi mắt cô. Phải, tôi nghĩ là tôi biết.

Geralt cảm thấy bình thản. Anh không thấy gì khác cả. Không phải trong lúc này.

“Tôi vẫn luôn tò mò không biết cô trông như thế nào, thưa quý cô.”

“Anh không cần phải gọi tôi như vậy,” cô lạnh lùng đáp lại. “Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi đúng không?”

“Chúng ta có quen biết nhau,” anh đồng ý. “Người ta nói rằng cô đi theo tôi.”

“Đúng vậy. Nhưng anh chưa bao giờ ngoảnh lại. Cho đến ngày hôm nay. Ngày hôm nay anh đã ngoảnh lại lần đầu tiên.”

Geralt giữ im lặng. Mệt mỏi, anh chẳng có gì để nói.

“Chuyện này...chuyện này sẽ diễn ra như thế nào đây?” cuối cùng anh hỏi cô, lạnh lùng và vô cảm.

“Tôi sẽ cầm lấy tay anh,” cô trả lời, nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi sẽ cầm lấy tay anh và dẫn anh qua cánh đồng, qua làn sương giá lạnh và ẩm ướt.”

“Và sau đó? Phía sau màn sương có cái gì?”

“Không gì cả,” cô đáp lại, mỉm cười. “Sau đó, chẳng có gì cả.”

“Cô đã đi theo từng bước chân tôi,” anh nói, “triệt hạ những ai đi ngang đường tôi. Tại sao? Để rồi cuối cùng tôi sẽ phải cô đơn một mình, có đúng thế không? Để rồi cuối cùng tôi sẽ phải cảm thấy sợ hãi? Tôi sẽ nói cho cô sự thật. Tôi đã luôn sợ hãi. Tôi đã sống cuộc đời mình trong sợ hãi, cho đến ngày hôm nay...”

“Cho đến ngày hôm nay ư?”

“Phải, cho đến ngày hôm nay. Chúng ta mặt đối mặt, nhưng tôi không thấy lo âu gì cả. Bằng việc cướp đi của tôi mọi thứ, cô cũng đã cướp đi của tôi nỗi sợ.”

“Vậy tại sao mắt anh lại tràn đầy khiếp đảm, Geralt xứ Rivia? Tay anh đang run. Nhìn anh nhợt nhạt. Tại sao? Có phải anh sợ đọc cái tên thứ 14 trên trụ đá không? Nếu anh muốn, tôi có thể đọc cho anh.”

“Không, cô không cần. Tôi biết đó là tên ai. Vòng tròn đã khép kín, con rắn đã cắn cái đuôi của mình. Hãy cứ thế đi. Cô và những cái tên của cô. Và hoa. Dành cho cô ấy và cho cô. Cái tên thứ 14 trên trụ đá, cái tên mà tôi thì thầm vào lúc nửa đêm, dưới ánh sáng mặt trời, trong sương giá, trong cái nóng, và trong cơn mưa. Không, tôi không sợ nói cái tên đó ra.”

“Vậy thì hãy nói đi.”

“Yennefer...Yennefer thành Vengerberg.”

“Và những bông hoa dành cho tôi.”

“Hãy kết thúc đi.” cuối cùng anh lên tiếng. “Cầm lấy...Hãy cầm lấy tay tôi.”

Cô đứng dậy và tiến lại gần anh. Geralt cảm thấy một cơn buốt lạnh tỏa ra từ cô, một cái lạnh cắt da cắt thịt.

“Không phải ngày hôm nay,” cô trả lời. “Một ngày nào đó khác. Nhưng không phải ngày hôm nay.”

“Cô đã cướp đi mọi thứ của tôi...”

“Không,” cô ngắt lời. “Tôi không cướp đi thứ gì cả. Tôi chỉ cầm lấy tay người ta thôi. Để không ai phải cô đơn cả. Cô đơn trong màn sương...Tạm biệt, Geralt xứ Rivia. Hẹn một ngày nào đó khác.”

Gã witcher không trả lời. Cô chầm chậm quay người lại rồi bước đi. Đột nhiên một làn sương bao phủ đỉnh đồi, một làn sương làm tan biến mọi thứ: trụ đá, những bông hoa đặt dưới chân nó, và những cái tên khắc trên nó biến mất trong một làn sương trắng, ẩm. Và rồi chẳng còn lại gì ngoại trừ làn sương và những ngọn cỏ ướt đẫm dưới chân anh. Cỏ có mùi tuyệt vời, hơi nặng, ngọt ngào, và cơn đau trên thái dương anh, dễ quên, mệt mỏi...

“Ngài Geralt! Có chuyện gì vậy? Ngài thiếp ngủ à? Tôi đã bảo rồi, ngài vẫn còn yếu lắm. Vậy mà ngài vẫn trèo lên đỉnh đồi sao?”

“Tôi ngủ thiếp đi,” anh càu nhàu, quệt tay qua mặt. “Tôi ngủ thiếp đi, chết tiệt...Không có gì đâu, Yurga, tại trời nóng quá mà...”

“Phải, ngài đang sốt nặng lắm đó...Chúng ta phải đi, thưa ngài. Đứng lên nào, tôi sẽ giúp ngài xuống dưới.”

“Không có gì...”

“Không có gì, không có gì. Tôi không biết cái gì đã thôi thúc ngài. Quỷ thần ơi, tại sao ngài lại trèo lên đồi trong cái nóng như thế này hả? Ngài muốn đọc những cái tên sao? Tôi có thể nói cho ngài biết tất cả.”

“Không có gì đâu...Yurga...Anh biết hết tất cả những cái tên thật chứ?”

“Đương nhiên.”

“Tôi sẽ thử trí nhớ của anh...Cái tên cuối cùng. Người thứ 14. Cái tên đó là gì?”

“Ngài quả là đa nghi. Ngài chẳng tin vào cái gì cả. Ngài muốn chứng tỏ rằng tôi không nói dối? Tôi đã nói với ngài rằng ngay cả trẻ con cũng biết hết những cái tên. Ngài nói cái tên cuối cùng sao? Được rồi, cái tên cuối cùng là Yoel Grethen vùng Carreras. Ngài biết cô ấy sao?”

Geralt dụi mắt, và nhìn lại trụ đá với tất cả những cái tên.

“Không,” anh trả lời, “Tôi không biết cô ấy.”

***

“Ngài Geralt?”

“Gì hả Yurga?”

Người lái buôn cúi đầu và im lặng, quấn ngón tay của mình bằng những sợi dây da mà anh ta đã dùng để sửa cái túi của witcher. Cuối cùng, anh ta đứng lên và vỗ vào lưng người đánh xe.

“Xuống đi, Profit. Để tôi lái. Hãy ngồi xuống bên cạnh tôi, ngài Geralt. Và cậu, Profit, vẫn đang làm cái gì ở đây hả? Nhanh nào, hãy lên phía trước! Chúng tôi cần nói chuyện. Không cần đôi tai cậu ở đây!”

Roach, được buộc vào sau xe hàng, hý lên và giật giật sợi dây cương, tỏ vẻ ghen tị với chú ngựa mà Profit đang cưỡi thong dong trên đường.

Yurga tặc lưỡi, thúc nhẹ lũ ngựa bằng dây cương.

“Chà,” anh ta kéo dài giọng, “tình hình là thế này, thưa ngài. Tôi đã hứa với ngài...lúc trước, ở trên cầu...Tôi đã hứa...”

“Anh không cần phải thực hiện đâu,” witcher nhanh chóng cắt lời, “Anh không cần phải thực hiện đâu, Yurga.”

“Tôi phải thực hiện,” người lái buôn đáp lại, “lời nói của tôi không phải gió thoảng. Thứ mà tôi không trông đợi tìm thấy ở nhà sẽ là của ngài.”

“Hãy kệ nó đi. Tôi không muốn thứ gì của anh cả. Chúng ta coi như hòa.”

“Không, thưa ngài. Nếu quả thật tôi tìm được thứ gì như thế ở nhà, thì đó sẽ là định mệnh. Và kẻ nào mỉa mai định mệnh, kẻ nào cố đánh lừa nó, sẽ bị trừng phạt khủng khiếp.”

“Tôi biết,” witcher nghĩ thầm, “Tôi biết.”

“Nhưng..ngài Geralt này...”

“Gì hả Yurga?”

“Tôi sẽ không tìm thấy thứ gì mà tôi không trông đợi ở nhà đâu. Không có thứ gì cả, chắc chắn không phải thứ mà ngài mong đợi. Nghe này, ngài witcher: Zlotolitka, vợ tôi, sẽ không sinh thêm cho tôi đứa con nào sau đứa cuối cùng nữa đâu. Bất kể chuyện gì xảy ra, sẽ không có 1 đứa trẻ mới ở nhà đâu. Có vẻ như là ngài lầm rồi.”

Geralt không trả lời.

Yurga cũng im lặng. Roach lại khịt mũi, lúc lắc cái đầu.

“Nhưng tôi có 2 đứa con trai,” Yurga nói rất nhanh, nhìn về con đường phía trước mặt. “2 đứa con trai khỏe mạnh, và không đến nỗi đần độn. Sau cùng thì, tôi vẫn phải gửi chúng đi học việc. Một đứa, tôi nghĩ, sẽ đi buôn bán với tôi. Còn đứa kia...”

Geralt tiếp tục im lặng.

“Ngài nói sao hả?” Yurga quay đầu lại nhìn anh. “Ngài đã yêu cầu một lời thề từ tôi ở trên cầu. Không với lý do nào khác ngoại trừ để tìm một đứa trẻ để biến thành một witcher? Tại sao đứa trẻ này lại phải là không ngờ đến? Một đứa trẻ bình thường không được sao? Tôi có 2 đứa con trai: hãy để một đứa trở thành witcher. Không tốt hơn. Mà cũng chẳng tệ hơn.”

“Anh chắc chứ,” Geralt cắt lời bằng một giọng trầm, “rằng nó chẳng tệ hơn.”

Yurga nhíu mày lại.

“Bảo vệ người dân, cứu mạng người khác, theo ý kiến của ngài, là tốt hay xấu? 14 người đó, trên ngọn đồi? Ngài, trên cây cầu? Những gì mà ngài đã làm, là tốt hay xấu?”

“Tôi không biết,” Geralt cố trả lời. “Tôi không biết, Yurga à. Đôi lúc tưởng chừng như tôi biết. Nhưng đôi lúc tôi cũng nghi ngờ bản thân mình. Anh có muốn con trai mình cũng như vậy không?”

“Và tại sao lại không?” người lái buôn nghiêm túc đáp lại, “Hãy để nó hoài nghi. Đó là bản tính con người và là một điều tốt.”

“Cái gì?”

“Sự hoài nghi. Chỉ có quỷ dữ mới không có nó thôi, ngài Geralt. Và không ai có thể trốn tránh số phận của mình được.”

Gã witcher không đáp lại.

Con đường chạy dọc một mũi đất nhô ra, và những cây phong bám lấy con dốc một cách bí hiểm. Những tán cây toàn lá vàng. Mùa thu, Geralt nghĩ, lại đến mùa thu rồi. Phía bên dưới, một dòng sông uốn quanh. Được bao bọc bởi hàng rào, ta có thể thấy những mái nhà và những mũi nhọn của cầu tàu.

Một tay quay kêu cọt kẹt.

Một con phà đang tiến đến gần bờ, chống lại những cơn sóng, rẽ đôi làn nước bằng cái mũi tù của mình, và gạt đi những cọng rơm rạ trôi nổi trên mặt nước tạo thành một lớp thảm bụi. Những sợi dây thừng, kéo bởi những người lái phà, kêu răng rắc. Đám đông đang đứng trên bờ tạo thành một mớ hỗn loạn: phụ nữ la ó, đàn ông chửi rủa, trẻ con khóc, súc vật than vãn. Một bản giao hưởng của nỗi sợ.

“Xuống! Xuống, lùi lại, lũ chó má!” Một người cưỡi ngựa hét lên, đầu quấn một tấm vải đẫm máu.

Con ngựa của ông ta, nước dâng đến tận bụng, tỏ ra cực kỳ khó chịu, chồm 2 chân trước lên làm nước bắn tung tóe. Những tiếng kêu và la hét có thể nghe thấy từ cầu tàu: lính gác mang khiên đẩy đám đông lại một cách thô bạo, tấn công bất kỳ chỗ nào có thể bằng cán giáo.

“Tránh xa chiếc phà ra!” Người kỵ sĩ hét lên, rút gươm ra. “Chỉ có quân đội được lên thôi! Lui lại, không ta đánh vỡ đầu!”

Geralt ghìm dây cương lại.

Bên dưới khe suối, trong tiếng va chạm của vũ khí và áo giáp, những kỵ sĩ bận giáp kín người phi đến, tạo nên một làn mây bụi che khuất đi những người cầm khiên chạy phía sau.

“Gerrrrralt!”

Gã witcher nhìn xuống dưới. Một người đàn ông nhỏ bé với bộ quần áo màu dâu tây và một chiếc mũ lông dựng ra sau đang nhảy múa và vẫy anh từ một chiếc xe chở đầy những chiếc lồng bằng gỗ bị bỏ rơi bên vệ đường. Gà và vịt kêu quang quác trong những chiếc lồng.

“Gerrrrralt, là tôi đây!”

“Dandelion! Ra đây với tôi nào!”

“Tránh xa chiếc phà ra!” người kỵ sĩ đeo băng trên đầu tiếp tục gào thét trên cầu tàu. “Chuyến phà chỉ dành cho quân đội thôi! Nếu muốn qua sông thì hãy tự kiếm rìu mà vào rừng chặt củi đi, lũ chó! Tự đi mà làm thuyền cho mình! Chuyến phà chỉ dành cho quân đội thôi!”

“Thần linh ơi, Geralt,” nhà thi sĩ thở dốc, trèo lên mạn khe suối. “Anh có thấy cái gì đang xảy ra không? Sodden có lẽ đã thua trận rồi: họ đang bắt đầu rút quân. Tôi đang nói gì thế này, rút quân cái gì chứ? Như là chạy trốn thì đúng hơn...chạy trối chết! Chúng ta cần phải ra khỏi đây, Geralt. Qua bên kia sông Yaruga...”

“Cậu đang làm gì ở đây hả Dandelion? Cậu từ chỗ nào ra vậy?”

“Tôi đang làm gì ở đây à?”, nhà thi sĩ hét lên. “Anh hỏi tôi câu đó sao? Tôi đang chạy trốn như bao người khác, xóc nẩy cả ngày ở trên chiếc xe này! Có thằng khốn nào đó đã ăn trộm con ngựa của tôi đêm qua! Geralt, tôi xin anh, hãy giúp tôi ra khỏi chỗ địa ngục này! Tôi nói mà nghe, bọn Nilfgaard có thể ập đến đây bất cứ lúc nào! Ai mà chưa qua sông vào lúc đó sẽ ăn một dao ngay. Ăn một dao, anh có hiểu không?”

“Đừng hoảng loạn, Dandelion.”

Phía bên dưới, họ nghe thấy tiếng ngựa hý vì bị ép lên phà, tiếng móng guốc của chúng giận giữ giậm xuống sàn. Có tiếng người hét. Hỗn loạn. Với một tiếng bõm, một chiếc xe lao xuống nước. Geralt thấy những thùng hàng trôi ra sông, đâm vào thành phà, và bị cuốn đi mất. La hét, chửi rủa. Một đám mây bụi có thể trông thấy từ phía thung lũng, có thể nghe thấy âm thanh của vó ngựa.

“Lần lượt!” người kỵ sĩ quấn băng hét lên, nhảy vào giữa đám đông trên mình ngựa. “Theo hàng ngũ, bọn vô lại! Lần lượt từng lớp một.”

“Geralt,” Dandelion rên rỉ, bám lấy bàn đạp, “Anh thấy chuyện gì đang diễn ra chưa? Chúng ta sẽ không bao giờ lên được phà. Họ sẽ mang nhiều lính sang nhất có thể rồi đốt phà để bọn Nilfgaard không dùng được. Họ thường làm như thế còn gì?”

“Cậu nói đúng,” witcher đồng ý. “Họ thường làm thế. Tôi chẳng thể hiểu tại sao những người này lại hoảng loạn lên để làm gì! Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chiến tranh à? Như mọi khi, quân đội của các vị vua sẽ đánh lẫn nhau, rồi các vị vua giao hẹn, ký một bản hiệp ước hòa bình rồi lợi dụng thời cơ đó. Những sự kiện này chẳng liên quan gì đến những người đang dẫm đạp nhau trên cầu tàu! Cớ sao lại trở nên thô bạo như vậy?”

Dandelion nhìn chăm chú witcher mà không rời khỏi bàn đạp.

“Anh chẳng biết gì cả, Geralt. Hoặc anh không hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình. Đây không phải là một cuộc chiến thông thường để giành ngôi báu hay lãnh thổ. Đây không phải là cuộc xích mích giữa 2 lãnh chúa nhỏ bé, mà người nông dân hay vừa đứng xem vừa làm đồng.”

“Vậy thì nó là cái gì? Nói tôi nghe coi, bởi vì tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Chỉ giữa cậu và tôi thôi nhé, tôi chẳng quan tâm lắm, nhưng cũng cứ giải thích đi.”

“Cuộc chiến này khác.” Nhà thi sĩ giải thích một cách nghiêm túc. “Quân đội Nilfgaard không để gì lại sau lưng ngoại trừ làng mạc cháy rụi và xác chết. Cả một cánh đồng xác chết. Đây là một cuộc thanh trừng, hủy diệt hoàn toàn. Nilfgaard chống lại mọi thứ. Sự tàn bạo....”

“Không có cuộc chiến nào là không tàn bạo.” witcher ngắt lời. “Cậu đang phóng đại lên thôi, Dandelion. Nó như là hành động đốt chiếc phà vậy. Đó là quy tắc...Hay như tôi gọi là truyền thống quân sự. Từ thuở bình minh của thế giới, khắp mọi vùng đất, quân đội đã giết chóc, cướp bóc, đốt phá, không nhất thiết theo thứ tự đó. Từ thuở bình minh của thế giới, khi một cuộc chiến tranh nổ ra, người nông dân sẽ trốn vào rừng cùng với vợ con và của cải nào có thể mang đi được, sau đó quay trở lại khi mọi thứ đã kết thúc.”

“Không phải cuộc chiến này, Geralt. Sau cuộc chiến này, sẽ không có ai quay trở lại cả, và sẽ chẳng còn gì để mà quay lại. Nilfgaard chỉ để lại tàn tích mà thôi, quân đội của nó tràn qua như nham thạch, ngấu nghiến mọi thứ trên đường. Những con đường dày đặc giá treo cổ và giàn thiêu đến hàng dặm. Khói kín mít đường chân trời. Anh nói rằng, từ thuở bình minh của thế giới chưa có thứ gì như vậy sao? Ừ, anh đúng đó. Từ thuở bình minh của thế giới. Thế giới của chúng ta. Bởi vì dường như Nilfgaard đã đến từ phía bên kia dãy núi để hủy diệt thế giới này.”

“Chẳng có ý nghĩa gì cả. Ai lại có lợi từ việc phá hủy như vậy chứ? Chiến tranh không xảy ra để phá hủy. Chiến tranh xảy ra vì 2 nguyên nhân: thứ nhất là quyền lực, thứ 2 là của cải.”

“Đừng tỏ ra triết lí, Geralt! Anh không thể thay đổi được những điều đã xảy ra bằng triết lý! Tại sao anh không chịu lắng nghe hả? Tại sao anh không chịu quan sát? Tại sao anh không chịu hiểu? Tin tôi đi, Yaruga cũng không thể ngăn được Nilfgaard đâu. Khi mùa đông đến, dòng sông sẽ đóng băng, và chúng sẽ tràn qua. Tôi nói với anh rồi, chúng ta phải chạy thôi, chạy lên phía bắc, vượt xa khỏi tầm với của chúng. Nhưng kể cả nếu chúng không với được đến đó, thì thế giới của chúng ta cũng vẫn không còn như xưa nữa. Geralt, đừng bỏ tôi lại đây! Tôi sẽ không sống sót nổi một mình đâu! Đừng bỏ tôi lại!”

“Cậu điên rồi à, Dandelion?” witcher tựa vào yên ngựa. “Cậu đã phát điên vì sợ rồi, nếu cậu nghĩ tôi sẽ bỏ cậu lại! Đưa tay đây cho tôi. Leo lên ngựa của tôi đi. Cậu sẽ không thấy thứ cần tìm trên phà đâu. Vả lại, họ cũng chẳng cho cậu lên đâu. Tôi sẽ đưa cậu lên thượng nguồn. Chúng ta sẽ tìm một cái thuyền hay bè nào đó.”

“Bọn Nilfgaard sẽ bắt kịp ta. Chúng đã ở đây rồi. Anh không thấy những kỵ sĩ đó sao? Họ đã đi trực tiếp từ chiến trường ra đây. Hãy xuống hạ lưu đi, hướng ra phía cửa sông Ina.”

“Đừng tỏ ra bi quan như thế. Chúng ta sẽ lo liệu được thôi. Rồi cậu sẽ thấy. Xuống hạ lưu, sẽ có rất nhiều người, cái phà nào rồi cũng giống như ở đây thôi. Mọi con thuyền chắc chắn cũng đã được sung công hết rồi. Chúng ta sẽ lên thượng lưu ngược chiều dòng chảy. Đừng sợ. Tôi sẽ đưa cậu qua sông, nếu cần thiết thì bằng một khúc cây cũng được.”

“Khó có thể nhìn thấy bờ bên kia.”

“Đừng cằn nhằn nữa. Tôi nói là tôi sẽ đưa cậu qua mà.”

“Còn anh?”

“Lên ngựa đi. Chúng ta sẽ bàn bạc trên đường đi. Này, cái quái gì thế, không đem theo cái bao này. Cậu muốn làm Roach gãy lưng à?”

“Đây là Roach ư? Roach có màu hồng cơ mà, con này màu hạt dẻ.”

“Tất cả ngựa của tôi đều tên là Roach. Cậu biết rõ thế rồi mà vẫn còn hỏi. Tôi nói, bỏ cái bao đó lại. Cậu mang cái quái gì trong đó thế? Vàng à?”

“Bản thảo ghi chép! Những bài thơ! Và nhu yếu phẩm của tôi...”

“Ném xuống sông đi. Rồi cậu sẽ sáng tác những bài mới. Còn về đồ ăn, tôi sẽ chia cho cậu.”

Dandelion xị mặt, nhưng sau khi lưỡng lự hồi lâu, cậu ta ném túi đồ xuống sông. Cậu nhảy lên lưng ngựa, ngồi trên yên và bám lấy thắt lưng của witcher.

“Đi nào, đi nào.” cậu nói sốt sắng. “Đừng phí thời gian nữa Geralt, chạy vào rừng trước khi...”

“Thôi nào, Dandelion... Cậu đang làm Roach lo lắng đấy.”

“Đừng trêu chọc tôi. Nếu anh biết tôi đã phải...”

“Im đi, chết tiệt. Chúng ta sẽ đi trên đường, và tôi sẽ đưa cậu qua trước khi đêm xuống.”

“Tôi á? Thế còn anh thì sao?”

“Tôi còn việc phải giải quyết ở bờ sông bên này.”

“Anh hẳn đã phát điên rồi, Geralt. Cuộc sống bất công với anh thế cơ à? Anh phải làm cái gì nào?”

“Không cần cậu bận tâm. Tôi sẽ đến Cintra.”

“Đến Cintra ư? Nhưng Cintra đâu còn tồn tại nữa!”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Cintra không còn tồn tại nữa. Ở đó chẳng còn gì ngoại trừ phế tích và gạch vụn. Quân Nilfgaard...”

“Xuống đi, Dandelion...”

“Cái gì?”

“Xuống đi!”

Gã witcher quay đầu lại. Nhìn thấy vẻ mặt anh, nhà thi sĩ vội nhảy xuống ngựa nhanh như tên bắn, lùi lại một bước và vấp ngã. Geralt xuống ngựa bình thản. Anh tháo dây cương ra khỏi đầu con ngựa, đứng lưỡng lự một lúc trước khi lấy tay vuốt mặt. Anh ngồi xuống một khúc cây, xung quanh là những bụi dương đào đỏ như máu.

“Lại đây, Dandelion,” anh nói. “Ngồi xuống. Nói tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở Cintra. Kể tôi nghe tất cả.”

Nhà thi sĩ ngồi xuống.

“Quân Nilfgaard tràn qua khe núi,” cậu bắt đầu sau một lúc im lặng. “Đông đến hàng ngàn. Chúng bao vây lực lượng của Cintra tại thung lũng Marnadal. Cuộc giao tranh kéo dài cả ngày, từ bình minh đến lúc chập tối. Quân đội của Cintra đã chiến đấu anh dũng, nhưng họ đã bị đánh tơi bời. Đức vua đã chết, và rồi nữ hoàng...”

“Calanthe...”

“Phải. Khi thấy quân đội của mình tan tác và hỗn loạn, bà đã tập hợp xung quanh ngọn cờ tất cả những ai có thể chiến đấu được, mở đường máu xông qua hàng ngũ quân địch, rút lui qua sông và quay trở lại thành phố. Tất cả những ai còn sức đều đi theo.”

“Còn Calanthe?”

“Với một nhúm hiệp sĩ, bà đã bảo vệ đường rút lui của binh lính và chống giữ bên mạn sườn. Người ta nói bà đã chiến đấu như một người đàn ông, xông pha vào giữa chiến trận. Bà bị đâm bởi một ngọn giáo khi đang xung kích tấn công bộ binh Nilfgaard. Sau đó bà được chuyển về thành phố. Trong lọ đó có cái gì vậy Geralt?”

“Vodka. Muốn một ít không?”

“Có chứ!”

“Nói tiếp đi Dandelion. Kể tôi nghe mọi thứ đi.”

“Thành phố, dĩ nhiên là đã không chống cự. Chẳng có cuộc vây hãm thành nào cả bởi vì chẳng còn lại ai để mà bảo vệ nó. Những hiệp sĩ còn lại và gia đình họ, những nhà quý tộc, và nữ hoàng cố thủ trong tòa lâu đài. Quân Nilfgaard chiếm lấy pháo đài sau khi pháp sư của chúng biến cổng thành thành tro bụi. Chỉ còn thành trong, rõ ràng là được bảo vệ bằng phép thuật, là kháng cự được thần chú của các pháp sư Nilfgaard. Kể cả thế, chúng vẫn tràn vào được sau 4 ngày. Những người phụ nữ giết hết trẻ con, những người đàn ông giết hết phụ nữ, rồi tự sát bằng thanh kiếm của chính họ...Có chuyện gì vậy, Geralt?”

“Nói tiếp đi, Dandelion.”

“Hoặc...như Calanthe...nhảy xuống từ trên ngọn tháp cao nhất...Người ta nói rằng bà đã yêu cầu...nhưng không ai muốn làm cả. Vậy nên bà trèo lên ngọn tháp cao nhất...và nhảy cắm đầu xuống. Hình như chúng đã làm gì đó rất ghê tởm với xác của bà. Tôi không muốn...Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì cả, Dandelion...Ở Cintra, có một...đứa bé gái: cháu ngoại của Calanthe, khoảng 10 hay 11 tuổi. Tên con bé là Ciri. Cậu có nghe tin gì về nó không?”

“Không, nhưng có một vụ thảm sát kinh hoàng trong thành phố và trong lâu đài, và chẳng ai sống sót thoát ra cả. Tất cả những người bảo vệ thành đều đã chết, như tôi vừa nói đó. Hầu hết tất cả phụ nữ và trẻ con quý tộc đều ở trong đó.”

Gã witcher im lặng.

“Anh biết Calanthe à?” Dandelion hỏi.

“Tôi biết bà ấy.”

“Còn đứa bé gái mà anh vừa hỏi? Ciri?

“Tôi biết con bé.”

Một cơn gió bay qua mặt sông, tạo nên những gợn sóng lăn tăn, làm rung chuyển nhành cây và cuốn theo những chiếc lá rời cành. Mùa thu, witcher nghĩ, Lại đến mùa thu rồi.

Anh đứng dậy.

“Cậu có tin vào định mệnh không, Dandelion?”

Nhà thi sĩ ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt mở to của witcher.

“Tại sao anh lại hỏi?”

“Trả lời tôi đi.”

“Ừ, có...Tôi có tin.”

“Nhưng cậu có biết rằng chỉ chia sẻ chung một số phận thôi là chưa đủ? Chúng ta cần một cái gì đó hơn thế?”

“Tôi không hiểu.”

“Cậu không đơn độc đâu. Nhưng nó là như vậy. Cậu cần phải có thứ gì đó hơn thế nữa. Vấn đề là tôi...tôi sẽ không bao giờ biết được đó là cái gì?”

“Có chuyện gì vậy, Geralt?”

“Không có gì cả, Dandelion. Thôi nào, nhảy lên đi. Đi thôi, cũng muộn rồi. Ai mà biết được sẽ phải mất bao lâu để tìm ra một cái thuyền đủ to. Tôi sẽ không bỏ Roach lại đâu.”

“Chúng ta sẽ cùng nhau qua sông hả?” Nhà thi sĩ phấn khích hỏi.

“Phải. Tôi chẳng còn gì để mà trông đợi ở bờ sông bên này nữa rồi.”

***

“Yurga!”

“Zlotolitka!”

Người phụ nữ trẻ chạy ra từ cánh cổng, vẫy vẫy dải băng buộc tóc mà cô tháo ra khỏi đầu, vấp ngã, kêu lên. Yurga ném dây cương cho người hầu, nhảy khỏi xe đến bên cô, ôm chặt lấy thắt lưng cô, nhấc cô lên không trung và xoay một vòng.

“Anh đã về rồi, Zlotolitka! Anh đã về rồi đây!”

“Yurga!”

“Anh đã về rồi đây! Đi nào, mở cổng ra! Ông chủ nhà đã về rồi! Này Zlotolitka!”

Người cô ướt đẫm và có mùi xà phòng. Chắc cô đang giặt quần áo. Anh đặt cô xuống đất, nhưng cô không buông anh ra, bám chặt lấy anh, người run rẩy, ấm áp.

“Vào nhà với anh, Zlotolitka.”

“Tạ ơn các thần linh, anh đã về rồi...Em không thể nào ngủ được...Yurga, em đã không thể nào ngủ được...”

“Anh đã về rồi đây. Này! Anh đã về rồi đây! Và anh đã quay về giàu có, Zlotolitka! Em đã thấy xe hàng chưa? Này, nhanh ra mở cổng đi! Em thấy xe hàng chưa, Zlotolitka? Có đủ bao nhiêu là đồ...”

“Yurga, em quan tâm đến xe hàng của anh làm gì? Anh đã quay về...bình an vô sự...”

“Anh đã quay về giàu có, anh nói em nghe. Lại đây mà xem...”

“Yurga, còn anh ta, anh ta là ai vậy? Người mặc áo đen ý? Thần linh ơi, anh ta mang một thanh kiếm...”

Người lái buôn quay đầu lại. Gã witcher xuống ngựa, xoay người đi và giả vờ chỉnh sửa lại yên cương. Anh không nhìn họ hay tiến đến gần họ.

“Anh sẽ kể cho em nghe sau. Ôi, Zlotolitka, nếu anh ấy không...Nói anh nghe, lũ trẻ đâu rồi? Chúng vẫn mạnh khỏe cả chứ?”

“Vâng, Yurga, chúng vẫn mạnh khỏe. Chúng ra đồng để săn quạ. Hàng xóm sẽ báo tin anh đã về, chúng sẽ chạy về ngay, cả 3 đứa...”

“3 đứa ư? Chuyện gì thế Zlotolitka? Chẳng lẽ...”

“Không...nhưng em phải kể anh nghe một chuyện...anh hứa sẽ không giận nhé?”

“Anh? Giận em ư?”

“Em đã nhận nuôi một đứa bé gái, Yurga. Những thầy druid đã cưu mang con bé...Anh biết mà, những người mà cưu mang trẻ mồ côi sau chiến tranh ý...Họ tập hợp chúng lại trong rừng, những đứa trẻ vô gia cư và lạc lõng...gần như sắp chết...Yurga? Anh có giận không?”

Yurga vỗ tay lên trán và nhìn xung quanh. Gã witcher bước lên từ đằng sau chiếc xe, dẫn theo con ngựa của mình. Anh vẫn không nhìn họ, đầu anh ngoảnh đi.

“Yurga?”

“Ôi, thần linh ơi,” người lái buôn kêu lên. “Thần linh ơi, Zlotolitka! Một điều gì đó mà anh không trông đợi! Ở nhà!”

“Đừng giận mà Yurga...Rồi anh sẽ thấy, anh sẽ thích con bé cho mà xem. Nó là một đứa bé gái thông minh, thân thiện, chăm chỉ...có hơi kì lạ một chút. Con bé từ chối trả lời mình đến từ đâu và cứ bật khóc hoài. Thế nên em không hỏi nữa. Yurga, anh biết em luôn muốn có một đứa con gái như thế nào mà...Anh nghĩ sao?”

“Không có gì hết,” anh nhẹ nhàng trả lời. “Không có gì hết. Định mệnh. Suốt trong lúc ngủ, mê sảng vì cơn sốt, anh ấy không nói bất kỳ thứ gì ngoại trừ định mệnh và số phận...Các vị thần ơi...nó vượt xa khỏi sự thấu hiểu của chúng ta, Zlotolitka. Chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của những con người như anh ấy. Và những giấc mơ. Vượt xa sự hiểu biết của chúng ta...”

“Cha!”

“Nadbor! Sulik! Các con lớn như bò mộng rồi vậy! Lại đây với cha nào! Nhanh lên...”

Người lái buôn khựng lại một chút khi thấy một sinh vật nhỏ bé, gầy guộc với mái tóc màu tro chạy chầm chậm về phía những đứa con trai. Cô bé nhìn Yurga với đôi mắt to, xanh như cỏ mùa xuân và sáng như sao trên trời. Anh thấy cô bé chạy nhanh dần lên...Anh nghe tiếng cô bé hét lên the thé:

“Geralt!”

Gã witcher quay người lại với một chuyển động chớp nhoáng và thanh lịch. Anh chạy về phía cô bé. Yurga không nói lên lời. Anh chưa từng tưởng tượng ra ai có thể chạy nhanh như vậy.

Họ gặp nhau ở giữa sân vườn: cô bé với mái tóc màu tro mặc một bộ quần áo xám xịt. Gã witcher tóc trắng với thanh kiếm đeo trên lưng, mặc một bộ đồ da đen đính bạc lấp lánh. Gã witcher nhảy lên một bước, cô bé ngã vào lòng anh, gã witcher quỳ xuống, cánh tay nhỏ bé của cô quàng quanh cổ anh, mái tóc xám rối bời ngả lên vai anh. Zlotolitka cố kìm nén một tiếng nấc. Yurga kéo cô lại gần mình, không nói một lời nào và ôm lấy cô. Cánh tay kia của anh ôm lấy hai đứa bé trai.

“Geralt!” cô bé nức nở, bám chặt lấy ngực witcher. “Người đã tìm thấy con rồi! Con biết mà! Con vẫn luôn biết! Con biết là người sẽ tìm thấy con!”

“Ciri”, witcher đáp lại.

Yurga không nhìn thấy gương mặt của witcher, được ẩn giấu sau mái tóc màu tro. Anh chỉ có thể thấy đôi bàn tay đeo găng đen đang siết chặt lấy lưng và bờ vai cô bé.

“Cuối cùng người đã tìm thấy con! Ôi, Geralt! Con đã phải đợi suốt cả một quãng thời gian dài! Vâng, một quãng thời gian dài khủng khiếp...Giờ đây chúng ta sẽ ở bên nhau, đúng không? Giờ đây chúng ta sẽ ở bên nhau! Nói đi, Geralt! Mãi mãi! Nói đi!”

“Mãi mãi, Ciri!”

“Đúng rồi, như họ đã nói đó! Geralt! Đúng như họ đã nói...Con là định mệnh của người phải không? Nói đi! Con chính là định mệnh của người!”

Yurga ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của witcher. Anh nghe tiếng Zlotolitka nức nở khe khẽ bên cạnh và cảm nhận bờ vai của cô run rẩy. Anh dõi theo witcher và chờ đợi câu trả lời, hồi hộp. Anh biết rằng mình sẽ không hiểu được câu trả lời đó, nhưng anh vẫn cứ đợi. Và đợi.

“Con là điều gì đó hơn thế, Ciri. Điều gì đó hơn thế!”

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net