Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: THE LIMITS OF POSSIBILITY 3
***
“Yennefer.”
Cô ra vẻ ngạc nhiên khi quay lại. Witcher biết là cô đã nghe được tiếng bước chân anh từ xa. Cô đặt một chiếc bát gỗ xuống đất và ngẩng đầu dậy, gạt đi một lọn tóc đen phủ trên trán. Mái tóc uốn lượn giờ được giải thoát khỏi cái lưới vàng, đổ xuống bờ vai.
“Geralt.”
Như mọi khi, cô chỉ mặc hai màu – trắng và đen. Mái tóc và hàng mi đen dài gợi ý màu mắt ẩn giấu bên dưới. Một chiếc váy đen, áo khoác đen với viền cổ lông màu trắng. Một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh hàng xịn. Quanh cổ, trên một dải nhung đen có treo một ngôi sao kim cương.
“Em vẫn không thay đổi gì cả, Yennefer.”
“Cả anh cũng vậy.” Đôi môi cô mím lại. “Và trong cả hai trường hợp, chẳng có gì là quá bất thường. Hay, nếu anh thích, chẳng có gì là quá bình thường. Nhưng nói đến hiệu quả của thời gian tác động lên ngoại hình của chúng ta, kể cả khi là một cách hay để bắt đầu cuộc trò chuyện, vẫn có hơi lố bịch một chút, anh không nghĩ vậy sao?”
“Phải.”
Anh ngẩng đầu lên, nhìn sang lều của Niedamir nằm cạnh đống lửa của các cung thủ hoàng gia, những người đang giấu mình trong bóng tối của những chiếc xe hàng.
Ở một đám lửa xa hơn một chút, họ nghe thấy chất giọng lanh lảnh của Dandelion hát bài Ngôi sao trên đường, một trong những bản ballad trữ tình nổi tiếng nhất của cậu.
“Quả thực,” nữ pháp sư nói, “Màn dạo đầu đã xong, anh có gì để nói? Em đang nghe đây.”
“Em thấy đấy, Yennefer...”
“Em thấy,” cô cắt ngang anh đầy thô lỗ, “nhưng em không hiểu. Lý do cho sự có mặt của anh ở đây là gì hả Geralt? Chắc chắn không phải con rồng rồi. Em cho là điều đó vẫn chưa thay đổi.”
“Không, chẳng có gì thay đổi.”
“Vậy thì tại sao anh lại gia nhập cùng bọn em?”
“Nếu anh nói đó là vì em, liệu em có tin anh không?”
Cô nhìn anh trong im lặng. Đôi mắt lấp lánh biểu lộ thứ gì đó không hề dễ chịu.
“Em tin anh,” cuối cùng cô cất lời. “Sao lại không? Đàn ông thường thích gặp lại tình cũ để tưởng nhớ những ngày tháng tốt đẹp đã qua. Họ vui sướng trong cái ý nghĩ rằng mối tình xưa đảm bảo cho mình cái quyền tiếp tục sở hữu người bạn tình xưa đó. Nó giúp họ tự tin hơn. Anh có vẻ như cũng không khác biệt gì.”
“Có vẻ như vậy,” anh đáp lại, mỉm cười. “Em nói đúng, Yennefer. Nhìn thấy em khiến anh tự tin hơn. Nói cách khác, anh rất vui được gặp lại em.”
“Chỉ thế thôi sao? Thôi được rồi, hãy cứ nói rằng em cũng rất vui được gặp lại anh. Và giờ thì cả hai ta đều vui, em chúc anh ngủ ngon. Em sẽ lên giường. Trước đó, em định đi tắm và cần phải cởi đồ. Em lịch sự yêu cầu anh rời đi và cho em chút riêng tư tối thiểu.”
“Yen.”
Anh với đến cô.
“Đừng có gọi tôi như vậy.” Cô rít lên phẫn nộ, lùi lại. Những đốm sáng xanh và đỏ lấp lóe từ đầu ngón tay mà nữ pháp sư chĩa vào witcher. “Và nếu chạm vào tôi, tôi sẽ thiêu cháy mắt anh, đồ khốn khiếp.”
Witcher lùi lại. Nữ pháp sư, điềm tĩnh hơn chút, gạt những lọn tóc phủ trên trán sang hai bên. Cô đứng trước mặt anh, tay chống lên hông.
“Anh nghĩ cái gì vậy hả Geralt? Rằng chúng ta có thể hàn huyên tâm sự một cách bình thường và vui vẻ? Rằng chúng ta sẽ cùng tưởng nhớ những ngày xưa cũ? Rằng sau cuộc trò chuyện này chúng ta sẽ cùng nằm xuống một cái xe hàng và làm tình trên đống chăn bông...chỉ như thế, để gợi lại ký ức? Phải không?”
Geralt, không chắc là nữ pháp sư biết đọc suy nghĩ hay chỉ đơn giản đoán bừa mà trúng, giữ im lặng và mỉm cười buồn bã.
“Bốn năm qua đã để lại dấu ấn, Geralt. Cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được nỗi đau. Chỉ bởi vì lý do này mà tôi đã không nhổ vào mặt anh ngay khi trông thấy anh. Nhưng đừng để phép lịch sự của tôi đánh lừa.”
“Yennefer...”
“Câm đi! Tôi đã trao cho anh nhiều hơn bất kỳ người đàn ông nào khác mà tôi đã từng trao, đồ chó đẻ. Bản thân tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại chọn anh. Và anh...Ôi không, bạn thân mến à. Tôi không phải một con điếm hay một người phụ nữ elf tình cờ bắt gặp trong rừng mà anh có thể bỏ chạy vào sáng hôm sau trong khi không cần đánh thức, để lại một bó hoa hồng trên bàn. Một cô gái mà anh có thể biến thành trò đùa. Coi chừng đấy! Nếu thốt ra chỉ một từ, anh có thể sẽ phải hối hận.”
Geralt không nói gì vì cảm nhận thấy cơn thịnh nộ âm ỉ của Yennefer. Nữ pháp sư lại gạt một lọn tóc ngỗ ngược ra khỏi trán. Cô nhìn anh thật gần.
“Chúng ta đụng phải nhau, quá tệ.” Cô tiếp tục khe khẽ. “Nhưng chúng ta sẽ không diễn trò cho người khác xem. Hãy giữ lấy danh dự của mình. Hãy giả vờ là bạn tốt. Nhưng đừng nhầm lẫn, Geralt : giữa hai ta không còn lại gì hơn thế. Không gì hết, anh hiểu chưa? Và hãy vui lên đi bởi vì điều đó có nghĩa là tôi đã từ bỏ một số dự định mà mình đã chuẩn bị sẵn cho anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, witcher. Không bao giờ.”
Cô quay người, giật lấy cái bát từ dưới đất mạnh đến nỗi bắn nước lên áo, và biến mất đằng sau những chiếc xe hàng.
Geralt đuổi một con muỗi đang vo ve gần tai. Anh chậm rãi quay lại con đường dẫn về đống lửa trại nơi những tiếng hoan hô rời rạc đang tán thưởng khả năng âm nhạc của Dandelion.
Anh nhìn lên bầu trời đen ngòm phía trên rặng núi răng cưa lởm chởm.
Anh muốn cười. Mà không hiểu vì sao.
***
“Coi chừng kìa! Chú ý vào đi!” Boholt quát lên, quay đầu lại trên ghế người lái về phía dãy xe đang chạy dọc đằng sau mình. “Các anh đang đi gần mép vực quá rồi! Cẩn thận!”
Hàng xe di chuyển lên phía trước, từng chiếc nối đuôi nhau trên con đường gập ghềnh. Các tài xế chửi rủa và quất roi: lo lắng, họ nghiêng sang bên để kiểm tra chắc chắn rằng bánh xe vẫn cách một khoảng hợp lý so với mép khe suối và luôn chạm xuống nền con đường hẹp, gồ ghề. Phía dưới đáy vực, dòng Braa sùi bọt trắng xóa giữa những tảng đá.
Geralt giữ con ngựa của mình thật gần vách núi phủ đầy rêu nâu và mốc trắng. Anh để cho chiếc xe của băng Reavers vượt qua mình. Phía trên đầu, Ripper dẫn theo cả đoàn cùng các trinh sát đến từ Holopole.
“Tốt!” Cậu ta la lên. “Cố gắng lên! Đường đang rộng ra rồi.”
Vua Niedamir và Gyllenstiern bắt kịp Geralt trên những con ngựa chiến của mình. Vài cung thủ hoàng gia cưỡi ngựa chắn bên sườn họ. Đằng sau, tất cả các xe đại diện hoàng gia đi theo, phát ra những âm thanh ồn ào điếc tai. Đằng sau nữa là đám người lùn, được dẫn đầu bởi Yarpen Zigrin, chửi thề không ngớt. Niedamir, một thanh niên mảnh dẻ mặt tàn nhang trong chiếc áo khoác lông cừu trắng, vượt qua witcher, bắn về phía anh một ánh mắt kiêu ngạo, nhưng rõ ràng là chán nản. Gyllenstiern ngồi thẳng dậy, dừng ngựa lại.
“Xin phép một chút thời gian của anh, ngài witcher.” Ông ta thốt lên với chất giọng quyền uy.
“Tôi đang nghe đây.”
Geralt thúc ngựa và đi cạnh ngài đại pháp quan đằng sau hàng xe. Anh thấy ngạc nhiên là với một thân hình béo ú như vậy, Gyllenstiern lại thích cưỡi ngựa hơn là tận hưởng tiện nghi của một xe hàng.
Gyllenstiern khẽ kéo dây cương trang trí với vài cái gai vàng và cởi chiếc áo khoác màu ngọc lam ra.
“Ngày hôm qua, anh đã nói rằng con rồng không phải mối quan tâm của anh. Nếu vậy, thì anh đang quan tâm đến cái gì, ngài witcher? Tại sao anh lại đi cùng chúng ta?”
“Đây là một đất nước tự do mà, ngài đại pháp quan.”
“Trong thời điểm hiện tại, anh Geralt, mọi người tham gia vào chuyến thám hiểm này cần phải hiểu rõ địa vị và vai trò của mình theo đúng ý nguyện của vua Niedamir. Anh hiểu không?”
“Ông có ý gì đây, ngài Gyllenstiern?”
“Ý ta đã khá rõ rồi. Dạo gần đây, ta nghe nói rằng để thỏa thuận với witcher không còn dễ dàng như trước nữa. Có vẻ như khi một người yêu cầu một witcher giết một con quái vật, anh ta thích chiêm nghiệm tính đúng sai của hành động này hơn là cứ cầm kiếm lên và giải quyết công việc. Anh ta muốn xem xét giới hạn của những điều có thể bằng việc thắc mắc rằng liệu việc xuống tay này, trong một trường hợp cụ thể, có xung đột với quy tắc đạo đức của mình hay không và nếu con quái vật có thực sự là một con quái vật – như thể việc đó vẫn còn chưa rõ ràng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ta nghĩ rằng rào cản tài chính đã cản trở anh: vào thời của ta, witcher không bốc mùi tiền. Thứ mùi duy nhất bốc ra là từ đống băng gạc quấn quanh chân họ. Không bao giờ xuất hiện dù chỉ một chút trì trệ: họ giết bất kỳ thứ gì được ra lệnh giết, và chỉ thế thôi. Không quan trọng nó là một con ma sói, rồng hay một gã thu thuế. Chỉ có tính hiệu quả của công việc. Anh nghĩ sao, Geralt?”
“Ông đang muốn giao cho tôi một nhiệm vụ sao, ngài Gyllenstiern?” Witcher lỗ mãng trả lời. “Tôi đang đợi nghe lời đề nghị đây. Rồi chúng ta sẽ quyết định. Nhưng nếu không phải như vậy thì chẳng lý gì hai ta lại cứ vòng vo thế này làm gì, đúng không?”
“Một nhiệm vụ?” ngài đại pháp quan thở dài. “Không, ta không có nhiệm vụ nào cho anh. Ngày hôm nay chúng ta săn rồng và có vẻ như việc đó nằm ngoài khả năng của anh, witcher. Ta cho rằng nhóm Reavers sẽ lo liệu được. Ta chỉ đơn giản muốn anh nắm bắt được tình hình thôi. Chú ý kỹ vào: vua Niedamir và ta sẽ không chấp nhận cái trò phân chia quái vật ra làm tốt xấu nhảm nhí này. Chúng ta không muốn nghe, và càng không muốn nhìn, cách mà các witcher áp dụng nguyên tắc đó. Đừng xen vào giữa công chuyện của hoàng gia, ngài witcher, và ngừng mưu mô với Dorregaray lại đi.”
“Tôi không có thói quen thông đồng với pháp sư. Lý do nào mà ngài lại đi đến được giả thiết đó?”
“Sự nhảm nhí của Dorregaray,” Gyllenstiern trả lời, “còn vượt xa của các witcher. Hắn còn qua mặt cả phép phân chia của anh và coi toàn bộ quái vật đều là tốt!”
“Anh ta nói quá lên một chút thôi.”
“Không nghi ngờ gì. Nhưng hắn bảo vệ quan điểm của mình với cố gắng phi thường. Nói thật thì ta cũng chẳng ngạc nhiên nếu hóa ra hắn đang ấp ủ mưu kế gì đó. Thật lạ là hắn lại tham gia cùng đoàn lữ hành này...”
“Tôi cũng không ưa Dorregaray cho lắm, cảm giác hai bên giống nhau thôi.”
“Đừng ngắt lời ta! Ta buộc phải nói rằng sự hiện diện của các anh ở đây là rất kỳ lạ: một witcher mang nhiều hoài nghi hơn số rận bám trên một bộ lông cáo; một tay pháp sư không ngừng lải nhải về đống đạo lý rởm đời của druid về sự cân bằng tự nhiên; một hiệp sĩ kín tiếng, Borch Three Jackdaws cùng với hai người cận vệ tới từ Zerrikania – nơi mà ai cũng biết là có tục lệ hiến tế trước những hình nộm rồng. Và đột nhiên tất cả đều gia nhập cuộc săn này. Rất kỳ lạ, anh không thấy sao?”
“Nếu ngài nói vậy thì đúng thật.”
“Hãy cứ biết rằng,” ngài đại pháp quan tiếp tục, “trong đa số trường hợp, những vấn đề rắc rối nhất lại luôn có những giải pháp đơn giản nhất. Đừng ép ta phải dùng tới những giải pháp đó, witcher.”
“Tôi không hiểu.”
“Anh hiểu. Anh hiểu quá rõ là đằng khác. Cảm ơn vì cuộc trò chuyện này, Geralt.”
Witcher dừng ngựa. Gyllenstiern thúc ngựa của mình để bắt kịp đức vua đằng sau những chiếc xe hàng. Eyck xứ Denesle, trong chiếc áo khoác vá vài miếng da nhạt màu mà trông vẫn như một tấm áo giáp, đi qua trên lưng con ngựa gật gù mang theo một đống giáp trụ và một chiếc khiên bạc cùng cây thương vĩ đại. Geralt vẫy chào anh ta, nhưng vị hiệp sĩ dạo ngoảnh đi, mím môi, trước khi thúc ngựa lên trước.
“Anh ta không ưa anh cho lắm.” Dorregaray nói, gia nhập cùng Geralt. “Anh có nghĩ thế không?”
“Có vẻ như vậy.”
“Anh ta là một đối thủ phải không? Cả hai người đều theo đuổi một công việc tương tự. Sự khác biệt duy nhất là hiệp sĩ Eyck là một người thuộc chủ nghĩa lý tưởng, trong khi anh là một dân nhà nghề. Sự khác biệt chẳng quan trọng gì hết với những sinh vật mà cả hai người sát hại.”
“Đừng so sánh tôi với Eyck, Dorregaray. Ai mà biết được người nào là vế tồi tệ hơn trong phép so sánh của anh.”
“Như anh muốn thôi. Để nói sự thật, đối với tôi anh cũng đáng ghét y như anh ta.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Người pháp sư vỗ về lên cổ con ngựa, đang hoảng sợ vì tiếng la của Yarpen và đám người lùn. “Đối với tôi, witcher, biến giết chóc thành một công việc là một điều kinh tởm, đáng khinh và ngu ngốc. Thế giới của chúng ta tồn tại dựa trên sự cân bằng. Việc phá hủy, tiêu diệt bất kỳ sinh vật sống nào trên thế giới đều đe dọa đến sự cân bằng đó. Việc đánh mất cán cân sẽ dẫn đến tuyệt chủng, và hồi kết của thế giới này.”
“Giả thiết của druid.” Geralt nói. “Tôi có nghe qua nó. Một hierophant đã từng giới thiệu nó với tôi, ở Rivia. Hai ngày sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, ông ấy bị vài tên cướp xé xác. Chẳng thấy có dấu hiệu nào là sự mất cân bằng đã xảy ra như một kết quả của hành động đó.”
Dorregaray lạnh nhạt nhìn Geralt.
“Tôi nhắc lại, thế giới tồn tại trong trạng thái cân bằng. Sự cân bằng của tự nhiên. Mọi loài vật đều có thiên địch, cũng như mỗi loài vật đều là thiên địch của một loài khác. Điều này cũng áp dụng cả với con người. Sự hủy diệt hoàn toàn kẻ địch tự nhiên của con người – mà anh cũng đã góp phần vào, Geralt, như chúng ta đều thấy – sẽ dẫn đến sự thoái hóa chủng loài chúng ta.”
“Anh biết gì không, pháp sư.” Witcher trả lời, bắt đầu mất bình tĩnh, “Có lẽ anh nên đến thăm một bà mẹ có con trai bị basilisk ăn thịt và giải thích rằng lẽ ra bà ấy nên cảm thấy vui mừng trước bi kịch đó, bởi vì nó có thể dẫn đến sự cứu rỗi của nhân loại. Hãy đợi và xem bà ấy trả lời anh thế nào.”
“Tranh luận hay lắm, witcher.” Yennefer chen ngang, vừa mới gia nhập cùng họ trên lưng con ngựa đen. “Dorregaray, cẩn thận lời nói của anh đấy.”
“Tôi không có thói quen giữ kín quan điểm của riêng mình.”
Yennefer luồn vào giữa hai người. Witcher để ý thấy cô đã thay cái lưới buộc tóc vàng bằng một chiếc khăn mùi soa trắng quấn quanh đầu.
“Hãy cân nhắc việc giữ kín chúng đi, Dorregaray.” cô đáp lại. “Ít ra là trước mặt Niedamir và băng Reavers, những người đang nghi ngờ anh có ý định phá hoại chuyến đi săn này. Họ sẽ tiếp tục đối xử với anh như một gã tâm thần loạn trí chừng nào anh vẫn còn chỉ giới hạn ở lời nói. Nhưng nếu anh thử làm việc gì đó, họ sẽ bẻ cổ anh trước khi anh kịp thở.”
Người pháp sư mỉm cười khinh bỉ.
“Vả lại,” Yennefer tiếp tục, “bằng việc thốt ra những quan điểm như vậy, anh đã hạ thấp giá trị nền tảng công việc và nghĩa vụ của chúng ta.”
“Tôi xin lỗi, cái gì cơ?”
“Anh có thể áp dụng giả thiết đó của mình cho những tạo vật vĩ đại hay lũ sâu mọt, Dorregaray, nhưng không phải rồng. Rồng vẫn là kẻ thù số một của con người. Đây không phải vấn đề thoái hóa giống loài, mà là sinh tồn. Cuối cùng, nhân loại phải triệt tiêu tất cả kẻ thù và bất cứ thứ gì đe dọa đến họ.”
“Rồng không phải kẻ thù của con người.” Geralt cắt ngang.
Nữ pháp sư nhìn anh và mỉm cười, chỉ với đôi môi thôi.
“Về vấn đề này,” cô nhắc lại, “hãy để con người chúng tôi tranh luận với nhau. Anh, witcher, không còn cái quyền đánh giá nữa rồi. Anh chỉ việc ở đó để thực thi một số nhiệm vụ nhất định thôi.”
“Như một người hầu hay một con golem được lập trình?”
“Lời từ mồm anh nhé, không phải tôi.” Cô lạnh lùng đốp lại. “Kể cả tôi cũng phải coi chúng khá là thiếu nhã nhặn.”
“Yennefer,” Dorregaray nói. “Đối với một phụ nữ vào tuổi của cô cùng với sự giáo dục như vậy mà nói ra được những lời nhảm nhí đó thì thật là sốc. Tại sao rồng lại là kẻ thù chính của con người? Tại sao không phải những sinh vật khác với số nạn nhân gấp trăm lần rồng? Sao không phải hirikkhis, rết khổng lồ, manticore, amphisboena hay griffin? Sao không phải chó sói?”
“Để tôi nói anh nghe. Sự ưu việt của con người vượt trên những giống loài khác, công cuộc đấu tranh quyết định vị trí chính đáng của ta trong tự nhiên, vị trí trọng yếu, sẽ chỉ có thể thành công một khi con người đã đặt dấu chấm hết cho cuộc hành trình vô định và bạo lực để tìm kiếm thức ăn, khi mà chúng ta vẫn còn di chuyển dựa theo sự thay đổi mùa màng. Nếu không sẽ không kịp để ta có thể sinh sôi đủ nhanh. Nhân loại là một đứa trẻ không thật sự độc lập. Phụ nữ chỉ có thể sinh nở an toàn khi được che chở bên trong bức tường của một thành trì hay một thị trấn kiên cố. Sinh nở, Dorregaray, là chìa khóa cho sự phát triển, sống sót và thống trị. Và thế là dẫn đến rồng: chỉ một con rồng mới có thể đe dọa một thành trì hay thị trấn kiên cố, và không một loài quái vật nào khác. Nếu rồng không bị triệt tiêu hoàn toàn, con người sẽ phải phân tán để đảm bảo sự an toàn cho chính mình thay vì đoàn kết chống lại nó. Nếu một con rồng khè lửa vào một khu dân cư đông đúc, nó sẽ là thảm họa – một cuộc thảm sát với hàng trăm nạn nhân. Đó là lý do vì sao rồng phải bị tiêu diệt cho đến con cuối cùng.”
Dorregaray nhìn cô với một nụ cười lạ lùng trên môi.
“Cô biết không, Yennefer, tôi không muốn còn sống khi đến cái ngày mà viễn tưởng về sự thống trị của loài người của cô trở thành sự thật. May mắn thay, nó sẽ không bao giờ đến. Các người sẽ tự tiêu diệt lẫn nhau, các người sẽ tự đầu độc lẫn nhau, các người sẽ đầu hàng trước lao phổi và sốt rét, bởi vì chính rác rưởi và chấy rận, không phải rồng, sẽ đe dọa đến những thành phố lộng lẫy mà phụ nữ của các người sinh đẻ hàng năm, nhưng chỉ một trong số 10 đứa trẻ được sinh ra là có khả năng sống sót trong hơn 10 ngày. Phải, Yennefer, dĩ nhiên rồi: sinh đẻ, sinh đẻ và sinh đẻ nữa. Bảo trọng nhé, cô bạn thân mến, hãy đi sinh vài đứa nhóc đi, bởi vì rõ ràng đó là chức năng tự nhiên hơn đối với cô thay vì tốn thời gian phun ra những điều nhảm nhí này. Tạm biệt.”
Người pháp sư thúc ngựa phi nước đại và gia nhập với phần đầu của đoàn lữ hành.
Trông thấy gương mặt nhợt nhạt và căng thẳng của Yennefer, Geralt ngay lập tức cảm thấy thương hại nữ pháp sư. Anh hoàn toàn hiểu rõ tình hình: Yennefer bị vô sinh, cũng như mọi nữ pháp sư khác, nhưng không giống những người khác, cô tức giận và đau khổ mỗi khi bị nhắc nhở về điều đó. Dorregaray chắc hẳn biết rõ điểm yếu này. Tuy nhiên, anh ta lại không hay biết rằng Yennefer sở hữu một cơn khát báo thù vô tận.
“Rồi hắn sẽ gây rắc rối cho mà xem,” cô rít lên. “Ồ, phải! Cẩn thận đấy, Geralt. Nếu chuyện đến mức đó, đừng có hy vọng rằng tôi sẽ bảo vệ anh nếu anh không tỏ ra biết điều một chút.”
“Đừng lo,” anh đáp lại, mỉm cười. “Witcher và golem phục vụ bọn anh luôn cư xử rất đúng mực. Giới hạn mà bọn anh được phép hành động là hoàn toàn rõ ràng và cố định.”
“Nhìn anh xem!” Gương mặt Yennefer tái hơn nữa. “Anh buồn bực như một đứa con gái vừa mới bị phanh phui rằng mình đã mất trinh vậy. Anh là một witcher, anh không thể thay đổi điều đó. Nghĩa vụ của anh...”
“Đừng có nói với anh về nghĩa vụ nữa, Yen. Cuộc tranh luận này đang bắt đầu khiến anh phát bệnh rồi đấy.”
“Đừng có nói với tôi theo kiểu đó, tôi cảnh báo đấy. Cơn buồn nôn hay những giới hạn hành xử của anh chẳng khiến tôi hứng thú chút nào.”
“Tuy nhiên, em vẫn sẽ được chứng kiến một vài trong số đó, nếu em không ngừng trút xuống đầu anh mớ đạo đức cao siêu và lý lẽ về cuộc tranh đấu vì tương lai nhân loại này. Hay nói về rồng, kẻ thù khủng khiếp của bộ tộc loài người. Anh hiểu rõ hơn thế.”
“À vậy sao?” Nữ pháp sư chớp mắt. “Anh thì biết gì hả witcher?”
“Anh biết điều này.” Geralt phớt lờ cơn rung đáng báo động đang phát ra từ tấm mề đay đeo trên cổ. “Nếu rồng không bảo vệ kho báu, thậm chí sẽ chẳng có con chó ghẻ nào thèm quan tâm đến số phận của chúng. Các pháp sư thì còn ít hơn thế. Cũng đáng để nhắc đến, rằng trong mọi cuộc săn rồng, luôn có sự hiện diện của một pháp sư có mối liên hệ khăng khít với các hội đá quý. Bản thân em chẳng hạn. Và sau đó, khi mà thị trường đáng ra phải bão hòa với hồng ngọc và kim cương, thì những viên nằm trong kho báu của con rồng đột nhiên biến mất như thể do ma thuật và giá của chúng tăng không ngừng. Bởi vậy nên đừng nói với anh về nghĩa vụ hay công cuộc đấu tranh vì sự sống còn. Anh hiểu em quá rõ và quá lâu rồi.”
“Quá lâu,” cô lặp lại với vẻ thù địch, mặt mày nhăn nhó. “Thật không may. Nhưng đừng tưởng anh hiểu tôi rõ như thế, thằng con hoang. Mẹ kiếp, tôi mới ngu làm sao...Cút xuống địa ngục đi! Tôi không thể nhìn mặt anh thêm được nữa.”
Cô hét lên, thúc ngựa phi nước đại về phía đầu đoàn xe. Witcher dừng ngựa lại để chiếc xe của đám người lùn, liên tục la ó, chửi bới và thổi những cây sáo xương, vượt qua. Trong số họ, nằm dài trên một đống bao lúa mì, Dandelion gảy dây đàn của mình.
“Này!” Yarpen Zigrin hô lên từ ghế người lái, chỉ về phía Yennefer. “Cái thứ gì đen đen đang đi trên đường kia? Tò mò thật, không biết là cái gì nhỉ? Trông giống một con ngựa cái!”
“Không nhầm lẫn gì!” Dandelion hùa theo, la ó và đẩy ngược cái mũ màu mận ra sau. “Một con ngựa cái đang cưỡi một con ngựa thiến! Thật phi thường!”
Chòm râu của các chàng trai của Yarpen rung lên vì cười. Yennefer vờ như không nghe thấy họ.
Geralt dừng ngựa để các cung thủ của Niedamir vượt qua. Đằng sau họ, hơi xa một chút, Borch đi thật chậm và mang theo đội bọc hậu lên, hai người Zerrikania. Geralt đợi họ. Anh thúc con ngựa lại gần Borch. Họ đi trong im lặng.
“Witcher này,” Three Jackdaws bất chợt lên tiếng. “Ta muốn hỏi anh một câu.”
“Hỏi đi.”
“Sao anh không quay lại?”
Witcher nhìn ông ta trong im lặng một lúc.
“Ông thực sự muốn biết sao?”
“Phải,” Three Jackdaws trả lời, quay sang anh.
“Tôi đi bởi vì tôi chỉ là một con golem phục vụ, một cành liễu bị cơn gió thổi qua con đường. Tôi còn nên đi đâu nữa đây? Nói đi. Và vì mục đích gì? Ở trong đoàn lữ hành này có khá nhiều người để trò chuyện. Một số thậm chí còn không ngưng giữa chừng khi tôi lại gần. Có những người nói thẳng vào mặt tôi nếu họ không ưa tôi chứ không phải sau lưng. Tôi đi cùng họ cũng giống như tại sao tôi lại đi cùng ông tới cái nhà trọ đấy. Bởi vì đối với tôi tất cả đều giống nhau. Tôi chẳng trông mong mình sẽ ở một nơi cụ thể nào đấy cả. Chẳng có gì dành cho tôi ở phía cuối con đường.”
Three Jackdaws hắng giọng.
“Ở cuối mỗi con đường đều có một mục đích. Ai cũng có. Kể cả anh, bất chấp anh có khác biệt ra sao.”
“Giờ thì đến lượt tôi hỏi ông một câu.”
“Hỏi đi.”
“Ông có thấy một đích đến ở cuối con đường của mình không?”
“Ta có thấy một.”
“May mắn thật.”
“Đó không phải là may mắn, Geralt. Đó là vấn đề anh tin vào cái gì và anh cống hiến bản thân vì cái gì. Không ai có thể biết điều đó rõ hơn...một witcher.”
“Không ai là không nói về tham vọng của họ ngày hôm nay,” Geralt lầm bầm. “Tham vọng của Niedamir là chinh phạt Malleore. Tham vọng của Eyck xứ Denesle là bảo vệ con người khỏi rồng. Dorregaray thì cảm thấy thôi thúc phải theo đuổi một sứ mệnh trái khoáy. Yennefer không thể thực hiện được tham vọng của mình bởi do những thay đổi mà cơ thể cô ấy đã phải hứng chịu, và nó khiến cô ấy buồn bực. Quỷ thần ơi, xem ra chỉ có băng Reavers và đám người lùn là không thèm muốn cái gì. Họ đơn giản chỉ đang kiếm sống. Có lẽ đó là lý do vì sao tôi thấy họ dễ gần đến vậy.”
“Không, Geralt xứ Rivia à, không phải họ là người anh thấy dễ gần. Ta không điếc cũng chẳng mù. Anh không lôi ví tiền ra khi nghe thấy tên họ. Có vẻ như đối với ta...”
“Nó sẽ chẳng đi đến đâu cả,” witcher nói mà không bực tức.
“Ta xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.”
Họ dừng ngựa để tránh đâm phải các cung thủ của Caingorn đang đứng lại phía đầu đoàn xe.
“Có chuyện gì thế?” Geralt đứng trên bàn đạp. “Sao chúng ta lại dừng?”
“Ta không biết.” Borch trả lời, nhìn xung quanh.
Véa nói gì đó, trông có vẻ lo lắng một cách kỳ lạ.
“Tôi sẽ lên đầu,” witcher nói. “Để xem có chuyện gì.”
“Đợi đã.”
“Tại sao?”
Three Jackdaws giữ im lặng, nhìn xuống đất.
“Tại sao?” Geralt hỏi lại.
“Hmm, thôi, cứ đi đi.” Cuối cùng Borch lên tiếng. “Ta nghĩ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Tại sao lại tốt hơn?”
“Đi đi.”
Cây cầu nối liền hai vách đá trông có vẻ chắc chắn. Nó được cấu tạo từ những khúc gỗ thông vĩ đại đứng trên một tấm chắn mà dòng nước xô vào từng đợt sủi bọt trắng xóa.
“Này, Ripper!” Boholt la lên, lại gần chiếc xe. “Sao cậu dừng lại?”
“Tôi không chắc lắm về cây cầu này.”
“Sao chúng ta lại đi đường này?” Gyllenstiern hỏi, tiến lại phía họ. “Ta không thích phải vượt cầu trên mấy cái xe. Này, thợ đóng giày! Sao lại đi đường này? Dấu vết dẫn sang phía tây cơ mà!”
Tay thợ giày huyền thoại của Holopole tới chỗ ngài đại pháp quan và bỏ chiếc mũ da cừu trên đầu xuống. Ông ta trông thật lố bịch trong chiếc áo choàng bên ngoài tấm giáp ngực mà nhìn có vẻ từ thời của vua Sambuk là chí ít.
“Đường này ngắn hơn, thưa các ngài.” Ông ta trả lời không phải với ngài đại pháp quan mà trực tiếp với Niedamir, người mà vẫn biểu lộ một vẻ mặt chán chường đầy chết chóc.
“Sao lại thế?” Gyllenstiern hỏi, cau mày.
Niedamir không thèm nhìn tay thợ đóng giày.
“Chà,” Goatmuncher giải thích, ám chỉ ba đỉnh núi mấp mô cao nhất trong vùng. “Ở đằng kia là Chiava, Chim Ưng và Răng Ngựa. Dấu vết dẫn tới tàn tích của một tòa thành kiên cố, vòng quanh Chiava về hướng bắc, và tiếp tục tới xa hơn thượng nguồn con sông. Bằng cách qua cầu, chúng ta có thể cắt ngắn đường đi. Chúng ta có thể men theo khe suối tới một cái hồ nằm giữa rặng núi. Nếu không tìm được con rồng ở đó, chúng ta có thể sang hướng đông để kiểm tra các khe núi kế bên. Thậm chí xa hơn về hướng đông, có những thảo nguyên bằng phẳng và một con đường dẫn thẳng tới Caingorn, tới lãnh địa của ngài, thưa đức vua.”
“Sao ông lại biết tường tận như vậy về rặng núi này như vậy, Goatmuncher?” Boholt hỏi. “Bằng việc đóng đinh giày sao?”
“Không thưa ngài. Hồi trẻ tôi từng chăn cừu.”
“Cây cầu có chịu được không?” Boholt đứng dậy và quan sát con sông sủi bọt bên dưới. “Khe vực sâu tận 40 sải.”
“Nó sẽ giữ được, thưa ngài.”
“Ông lý giải thế nào về sự hiện diện của một cây cầu như vậy nằm giữa nơi hoang vu này?”
“Bọn troll,” Goatmuncher giải thích, “đã dựng nên cây cầu này từ thời xưa để lập một trạm thu phí. Ai muốn qua đều phải trả một khoản tiền không nhỏ. Nhưng hiếm có khách qua cầu, nên chúng khăn gói rời đi. Cây cầu ở lại.”
“Ta nhắc lại,” Gyllenstiern giận dữ xen vào, “rằng chúng ta có xe hàng chở đầy đủ dụng cụ và nhu yếu phẩm đề phòng trường hợp bị mắc kẹt nơi hoang dã. Chẳng lẽ không tốt hơn là nên bám theo con đường?”
“Chúng ta có thể bám theo con đường,” tay thợ đóng giày trả lời, nhún vai, “nhưng con đường sẽ lâu hơn. Đức vua đã bày tỏ sự nôn nóng muốn chiến đấu với con rồng. Ngài ấy toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.”
“Cháy bỏng vì thiếu kiên nhẫn.” Ngài đại pháp quan sửa lại.
“Thì cháy bỏng vậy,” tay thợ đóng giày chiều theo, “Như nhau cả, đường đi sẽ ngắn hơn nếu ta qua cầu.”
“Nếu thế thì đi thôi, Goatmuncher” Boholt quyết định. “Tiến lên trước, ông và người của ông. Ở quê tôi có thói quen nhường những kẻ dũng cảm đi đầu.”
“Không được quá một xe một lúc!” Gyllenstiern ra lệnh.
“Đồng ý!” Boholt quất ngựa, chiếc xe lọc cọc trên những thanh gỗ làm cầu. “Nhìn phía sau lưng, Ripper! Chú ý để bánh xe đi thẳng.”
Geralt dừng ngựa lại, lối đi của anh bị chắn bởi các cung thủ của Niedamir, màu áo đỏ và vàng của họ tụ tập lại một chỗ.
Con ngựa cái của witcher khịt mũi.
Và rồi mặt đất rung chuyển. Đường viền lởm chởm của vách núi bỗng mờ đi trước sắc xanh của bầu trời và bản thân vách núi phát ra một tiếng kêu trầm đục.
“Coi chừng!” Boholt, đã sang được bên kia cầu, hét lớn. “Coi chừng!”
Những viên đá đầu tiên, vẫn còn nhỏ, bắt đầu lạo xạo và rơi xuống khe vực đang rung chuyển. Geralt trông thấy một vết nứt đen hiện ra trên con đường đằng sau anh. Nó vỡ tung và sập xuống với âm thanh rầm rập.
“Lên ngựa!” Gyllenstiern hô. “Mọi người! Chúng ta phải nhanh chóng qua cầu!”
Niedamir, đầu cúi rạp xuống bờm ngựa, phi qua cầu, theo sau là Gyllenstiern và vài cung thủ. Đằng sau họ, chiếc xe hoàng gia mang một lá cờ hình griffin lật nghiêng sang bên.
“Đó là một trận lở đất! Ra khỏi con đường đi!” Yarpen Zigrin hét lớn từ đằng sau trong khi quất vào mông con ngựa.
Chiếc xe của đám người lùn đâm phải một số cung thủ trong khi vượt qua chiếc xe thứ hai của Niedamir.
“Tránh ra! Witcher! Tránh ra khỏi đường!”
Eyck xứ Denesle, ngồi thẳng và cứng ngắc, phi qua chiếc xe của đám người lùn. Nếu không phải vì gương mặt nhợt nhạt chết chóc và hàm răng đanh lại, người ta có thể ngỡ rằng vị hiệp sĩ lang thang chẳng để ý thấy những viên đá và sỏi đang rầm rầm trút xuống đường. Một tiếng la thất thanh vọng lên từ đám cung thủ bị bỏ lại. Ngựa hý vang trời.
Geralt giật dây cương, con ngựa đứng lại. Trước mặt anh, mặt đất rung chuyển dưới lực va chạm từ một tảng đá rơi từ sườn núi xuống.
Lao qua đống đá sỏi, chiếc xe của người lùn nảy lên một cái ngay trước khi kịp tới cây cầu và lật nhào. Một trục bánh xe gãy và một cái bánh xe bay qua lan can trước khi rớt xuống vực.
Con ngựa cái của witcher, bị đập bởi một mảnh đá sắc nhọn và loạng choạnh. Geralt cố nhảy khỏi yên ngựa, nhưng chân bị kẹt ở bàn đạp. Anh ngã xuống. Con ngựa hý lên và lao về phía cây cầu đang rung rinh trên bờ vực. Đám người lùn chạy qua, chửi bới và la hét.
“Nhanh lên, Geralt!” Dandelion ngoái lại trong khi chạy sau đám người lùn.
“Nhảy đi, witcher!” Dorregaray la lên, nhún nhảy trên yên và vật lộn để kiểm soát con ngựa đang cuồng loạn.
Đằng sau họ, cả một phần của con đường đã sụp xuống. Một đám mây bụi bay lên, tạo ra bởi trận lở đất và những chiếc xe hàng của Niedamir khi chúng vỡ nát ra thành trăm mảnh. Witcher xoay xở bám được vào móc khóa trên bộ yên cương con ngựa của người pháp sư. Anh nghe thấy một tiếng hét.
Yennefer ngã xuống cùng con ngựa của mình, và lăn sang bên. Cô nằm rạp xuống đất và lấy tay che đầu, cố gắng tránh xa tầm với của móng ngựa đang đá điên loạn. Witcher buông tay ra và chạy về phía nữ pháp sư, tránh một cơn mưa đá và nhảy qua khe nứt vừa hiện ra dưới chân. Ôm một bên vai bị thương, Yennefer đứng dậy trên đầu gối. Đôi mắt cô mở to và một vết cắt chạy dưới lông mày. Máu chảy xuống tai cô.
“Đứng dậy, Yen!”
“Geralt, cẩn thận!”
Một tảng đá khổng lồ, mà vỡ ra từ vách núi với âm thanh lạo xạo, rơi thẳng xuống sau lưng họ. Geralt nằm xuống để che chắn cho nữ pháp sư bằng thân mình. Tảng đá vỡ tung thành hàng ngàn mảnh vụn nhọn như ngòi ong.
“Nhanh lên!” Dorregaray hét. Từ trên lưng ngựa, anh ta vẫy cây đũa thần và nghiền nát những viên đá khác đang rơi xuống ra thành cám. “Ra cầu, witcher!”
Yennefer làm một dấu hiệu bằng tay, ngón tay vươn hết cỡ. Không ai hiểu cô đang la cái gì. Những tảng đá bốc hơi như hạt mưa đụng phải sắt nung phía trên mái vòm xanh vừa hiện ra trên đầu họ.
“Ra cầu, Geralt!” Nữ pháp sư hét lên. “Theo tôi!”
Họ chạy đằng sau Dorregaray và vài cung thủ không còn ngựa. Cây cầu đung đưa và kêu răng rắc, những thanh gỗ uốn cong, từng cái từng cái một.
“Nhanh lên!”
Cây cầu sập hoàn toàn với âm thanh điếc tai. Một nửa mà họ vừa mới vượt qua đứt rời ra và rơi xuống đáy vực, mang theo cái xe hàng của đám người lùn. Họ nghe thấy những tiếng ngựa hý tuyệt vọng. Những người đang trên cầu vẫn tiếp tục chạy, nhưng Geralt nhận ra họ đang chạy trên một con đường ngày càng dốc. Yennefer thở hồng hộc và nguyền rủa.
“Chúng ta đang rơi, Yen! Bám chắc vào!”
Phần còn lại của cây cầu kẽo cọt, rời ra từng phần và bung như một sợi dây. Yennefer và Geralt trượt, ngón tay họ cố bám lấy những khe nứt giữa các thanh gỗ. Nhận thấy mình đang tuột dần, nữ pháp sư ré lên. Giữ chắc bằng một tay, Geralt rút con dao ra bằng tay kia và cắm nó vào một khe nứt trước khi bám lấy bằng cả hai tay. Khớp tay anh bắt đầu đau khi Yennefer bám chặt lấy thắt lưng và bao kiếm anh đeo sau lưng. Cây cầu gãy hoàn toàn và ngày càng trượt về phương thẳng đứng.
“Yen,” witcher kêu lên. “Làm gì đó đi...chết tiệt. Niệm một câu thần chú chẳng hạn!”
“Bằng cách nào?” cô đáp lại với tiếng gầm gừ khe khẽ. “Tôi đang bám chặt bằng cả hai tay đây!”
“Gỡ một tay ra đi.”
“Tôi không thể...”
“Này!” Dandelion gọi từ bên trên. “Hai người có bám được không? Này!”
Geralt không nghĩ rằng trả lời sẽ có ích cho lắm.
“Ném một sợi dây xuống!” Dandelion kêu. “Nhanh lên, mẹ kiếp!”
Băng Reavers, đám người lùn và Gyllenstiern hiện ra bên cạnh nhà thơ. Geralt nghe thấy giọng nói khe khẽ của Boholt.
“Đợi một phút. Cô ta sẽ sớm rớt thôi. Rồi chúng ta sẽ kéo witcher lên.”
Yennefer rít lên như một con rắn độc trong khi bám chặt lấy lưng Geralt. Chiếc túi trên dải băng buộc kiếm đè lên ngực witcher đầy đau đớn.
“Yen? Em giữ chắc được không? Em dùng được chân không?”
“Có,” cô rên rỉ. “Để đung đưa.”
Geralt nhìn xuống dòng sông sôi sục bên dưới giữa những phiến đá sắc nhọn đang cuốn theo vài thanh gỗ của cây cầu, xác một con ngựa và một người mặc trang phục lòe loẹt của Caingorn. Giữa những phiến đá, trong sắc màu xanh lục và trong vắt của đáy sông, anh trông thấy từng đàn cá hồi dày đặc di chuyển theo dòng.
“Em giữ chắc được không, Yen?”
“Tạm tạm...”
“Tự kéo mình lên đi. Em phải tìm chỗ bám.”
“Không...tôi không thể...”
“Ném một sợi dây xuống!” Dandelion hét lên. “Các người điên hết rồi à? Cả hai người bọn họ sẽ rơi!”
“Như thế có tệ lắm chăng?” Gyllenstiern khẽ thì thầm.
Cây cầu rung chuyển và nghiêng hơn nữa. Những ngón tay đang bám lấy chuôi con dao của Geralt bắt đầu mất hết cảm giác.
“Yen...”
“Im đi...và đừng ngọ nguậy nữa...”
“Yen?”
“Đừng có gọi tôi như vậy...”
“Em giữ được không?”
“Không.” Cô đáp lạnh lùng.
Cô không còn giãy dụa nữa, chỉ treo trên lưng anh. Một khối nặng không hơn.
“Yen?”
“Im đi.”
“Yen. Tha thứ cho anh.”
“Không. Không bao giờ.”
Có vật gì đó trườn dọc những khúc gỗ, mau lẹ như một con rắn.
Tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo và nhợt nhạt, giãy dụa và quằn quại như thể đang sống, duyên dáng quấn bằng cái đầu di động, sợi dây tìm thấy cổ Geralt, trườn dưới nách anh và buộc thành một nút thắt. Bên dưới Geralt, nữ pháp sư rên lên và bắt đầu thở lại. Witcher những tưởng rằng cô sẽ bật khóc đến nơi. Anh đã lầm.
“Coi chừng!” Dandelion hô từ bên trên. “Chúng tôi sẽ kéo hai người lên! Nischuka! Kennet! Kéo! Dô ta!”
Sợi dây giật mạnh và siết chặt quanh người họ một cách đau đớn, bóp nghẹt. Yennefer thở dài. Họ được kéo lên nhanh chóng, chà vào những thanh gỗ của cây cầu.
Ở bên trên, Yennefer đứng dậy đầu tiên.