Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8: A SHARD OF ICE 3
***
Mặc dù có vẻ như anh đang lang thang vô định qua các con hẻm và không có đích đến nào trong đầu, đột nhiên witcher thấy mình đứng gần bức tường phía nam, tại địa điểm khảo cổ, giữa một mạng lưới rãnh đào chạy hỗn loạn và để lộ một phần của một nền móng di tích cổ xưa, cắt nhau tại đống đổ nát của một bức tường.
Istredd ở đó. Với ống tay áo xắn và ủng cao, anh ta hét thứ gì đó với những người hầu đang dùng xẻng cào xới bức tường với nhiều lớp đất khác màu, sét và than của một cái rãnh. Trên vài tấm ván để bên cạnh là những chiếc xương đen thui, mảnh gốm vỡ và nhiều vật dụng khác; bị bào mòn tới mức không thể nhận ra được và bám đầy rỉ sét.
Người pháp sư nhận ra anh ngay tức thì. Sau khi lầm bầm ra lệnh cho những người đang đào, anh ta nhảy khỏi rãnh và bước lại chỗ Geralt, chùi tay lên quần.
“Anh muốn gì?” Istredd hỏi đột ngột.
Witcher, đứng bất động trước mặt người pháp sư, không trả lời. Những người công nhân giả vờ làm việc, chăm chú theo dõi họ, khẽ xì xào với nhau.
“Sự căm ghét sáng trong mắt anh,” Istredd cau mày. “Tôi hỏi, anh muốn gì? Anh đã có quyết định chưa? Yenna đâu? Tôi hy vọng…”
“Đừng hy vọng nhiều quá, Istredd.”
“Oh,” người pháp sư nói. “Tôi đang nghe thấy cái gì trong giọng nói của anh thế? Tôi hiểu có đúng không?”
“Anh hiểu cái gì?”
Istredd chống tay lên hông và nhìn witcher.
“Đừng lừa dối nhau làm gì nữa,” anh ta nói. “Anh ghét tôi và tôi cũng ghét anh. Anh xúc phạm tôi bằng những lời anh đã nói về Yennefer…anh biết không…tôi cũng đã xúc phạm anh tương tự. Anh sỉ nhục tôi và tôi sỉ nhục anh. Hãy giải quyết chuyện này như đàn ông. Tôi không thấy còn giải pháp nào khác. Đó là lý do anh đến đây, phải không nào?”
“Phải,” Geralt nói, xoa tay lên trán. “Anh đúng, Istredd. Đó là lý do tôi ở đây. Không nghi ngờ gì.”
“Hoàn hảo. Tôi không thể tiếp tục thêm nữa. Chỉ tới ngày hôm nay tôi mới nhận ra, trong vài năm, Yennefer đã qua lại giữa hai chúng ta như một quả cầu vải. Đầu tiên cô ấy ở cùng tôi, rồi sau đó ở cùng anh. Cô ấy sẽ chạy khỏi tôi để đi tìm anh và ngược lại. Những người chen vào giữa không tính. Chỉ có hai chúng ta là quan trọng. Việc này không thể tiếp diễn được nữa. Trong hai chúng ta, chỉ có thể có một người.”
“Phải,” Geralt nói, mà không bỏ tay khỏi trán. “Phải…anh nói đúng.”
“Trong sự kiêu ngạo của mình,” người pháp sư tiếp tục, “chúng ta những tưởng rằng Yenna sẽ không ngần ngại chọn lấy người tốt hơn. Còn về ai là người tốt hơn, cả hai ta đều hoàn toàn chắc chắn. Chúng ta đã thậm chí, như một cặp nít ranh, khoe khoang về tình cảm mà cô ấy dành cho mình, và như những thằng con trai thiếu kinh nghiệm, chúng ta đi sâu vào bản chất của thứ tình cảm đó và ý nghĩa của nó. Tôi nghĩ rằng, cũng như bản thân tôi, anh đã suy ngẫm về điều này và nhận ra chúng ta đã sai lầm đến mức nào. Yenna không muốn chọn giữa chúng ta, kể cả nếu chúng ta có chấp nhận lựa chọn đó. Vậy thì, chúng ta sẽ phải quyết định thay cô ấy. Tôi sẽ không chia sẻ Yenna với ai hết, và sự thật rằng anh đang ở đây cho thấy rằng anh cũng không khác gì. Chúng ta hiểu điều này quá rõ. Chừng nào vẫn còn lại hai người, không ai có thể chắc chắn về tình cảm cô ấy dành cho mình. Chỉ có thể còn một. Anh hiểu chứ, phải không?”
“Tôi hiểu.” witcher nói, gần như không hé đôi môi đang mím chặt. “Sự thật là một mảnh băng…”
“Cái gì?”
“Không gì cả.”
“Anh bị sao thế? Ốm à hay say rượu? Hay đã nốc đầy thần dược witcher?”
“Tôi ổn. Có thứ gì đó…có thứ gì đó trong mắt tôi. Istredd, chỉ có thể có một người. Phải, đó là lý do tôi tới đây. Không nghi ngờ gì.”
“Tôi biết.” người pháp sư nói. “Tôi biết anh sẽ tới. Dù sao thì, tôi cũng muốn thành thật với anh. Anh đã đoán được ý định của tôi.”
“Một tia sét à?” witcher mỉm cười.
“Có thể,” Istredd trả lời. “Có thể một tia sét. Nhưng chắc chắn không phải đằng sau lưng. Danh dự, mặt đối mặt. Anh là một witcher, việc đó khiến mọi thứ công bằng. Hãy quyết định địa điểm và thời gian.”
Geralt nghĩ. Và quyết định.
“Quảng trường…” anh ám chỉ bằng bàn tay. “Nơi tôi đã đi qua…”
“Tôi biết. Có một cái giếng ở đó, tên là Chìa Khóa Xanh.”
“Vậy là, gần cái giếng. Phải. Cạnh cái giếng…ngày mai, hai tiếng sau khi mặt trời lên.”
“Được. Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Họ đứng bất động trong một lúc, không nhìn nhau. Cuối cùng, người pháp sư lầm bầm câu gì đó. Anh ta đá đổ một khối đất sét rồi nghiền nát nó bằng gót giày.
“Geralt?”
“Cái gì?”
“Anh có thấy ngu ngốc không?”
“Tôi thấy ngu ngốc,” witcher miễn cưỡng thừa nhận.
“Tôi rất vui,” Istredd lầm bầm, “vì tôi cũng cảm thấy mình như một thằng đần. Tôi chưa từng tưởng tượng ra một ngày nào đó lại phải chiến đấu tới chết với một witcher vì một người phụ nữ.”
“Tôi biết cảm giác của anh, Istredd.”
“Chà…” người pháp sư cố nở một nụ cười. “Sự thật là chuyện này đã xảy ra, rằng tôi đã quyết định làm một điều hoàn toàn trái ngược với con người mình, chính là minh chứng cho thấy…rằng nó là cần thiết.”
“Tôi biết, Istredd.”
“Đương nhiên là anh cũng biết rằng ai trong số hai ta còn sống sẽ phải ngay lập tức chạy tới nơi tận cùng thế giới để trốn khỏi Yenna chứ?”
“Tôi biết.”
“Và dĩ nhiên anh cũng nhận ra rằng sau khi cơn giận của cô ấy đã nguôi ngoai, anh sẽ có thể quay trở về bên cô ấy?”
“Dĩ nhiên.”
“Chà, thế là ổn.” người pháp sư làm động tác như thể sắp bỏ đi, nhưng sau một phút lưỡng lự chìa tay ra. “Cho đến ngày mai, Geralt.”
“Cho đến ngày mai,” witcher bắt lấy bàn tay đó. “Cho đến ngày mai, Istredd.”
***
“Này, witcher!”
Geralt ngẩng đầu lên khỏi bàn cái bàn mà anh đang ngồi tương tư, vẽ nguệch ngoạc vài vòng tròn trang trí bằng nước bia đổ ra mặt bàn.
“Tìm anh không dễ tí nào.” Thị trưởng Herbolth ngồi xuống và đẩy đám cốc chén sang một bên. “Ở nhà trọ họ nói rằng anh đã xuống chuồng ngựa, nhưng ở chuồng ngựa tôi chỉ thấy con ngựa và đống hành lý của anh. Và giờ thì anh ở đây…có lẽ là cái quán rượu bẩn thỉu nhất trong thành phố. Chỉ có những thể loại cặn bã nhất mới đến chỗ này. Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Uống.”
“Tôi thấy rồi. Tôi muốn nói chuyện với anh. Anh có tỉnh táo không đấy?”
“Như một đứa trẻ.”
“Mừng khi nghe vậy.”
“Ông muốn gì, Herbolth? Như ông thấy, tôi đang bận.” Geralt mỉm cười với cô hầu gái đang mang một cốc nữa ra bàn.
“Người ta đồn rằng,” ông thị trưởng nhăn mặt, “anh và người pháp sư đã quyết định giết nhau.”
“Đó là việc của chúng tôi. Của anh ta và tôi. Đi lo việc của ông đi.”
“Không, đó không chỉ là việc của anh.” Herbolth phản đối. “Chúng tôi cần Istredd, chúng tôi không thể tìm một pháp sư khác được.”
“Vậy thì hãy tới đền thờ và cầu cho anh ta được thắng.”
“Đừng châm chọc.” Thị trưởng đốp lại. “Và đừng có tỏ ra khôn lỏi trước mặt tôi, đồ lang thang. Thần linh ơi, nếu không biết rằng người pháp sư sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, thì tôi đã quẳng anh xuống hầm ngục sâu nhất, hay cho xe ngựa lôi anh ra khỏi thành phố, hay thậm chí ra lệnh cho Ve Sầu cắt tiết anh như một con lợn rồi. Nhưng thật không may, Istredd rất coi trọng vấn đề danh dự và sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi. Tôi biết là như vậy.”
“Tuyệt vời.” Witcher uống một cốc nữa và nhổ xuống chân bàn một cọng rơm rơi vào cốc bia của mình. “Tôi thoát tội rồi. Thế thôi sao?”
“Không.” Herbolth nói, rút từ trong áo ra một túi đầy bạc. “Đây là một trăm đồng, witcher, hãy cầm lấy chúng và biến khỏi Aedd Gynvael đi. Tốt nhất là ngay lập tức, hoặc không thì trước khi trời sáng. Tôi đã bảo là chúng tôi sẽ không thể tìm được một pháp sư khác và tôi sẽ không để ngài ấy liều mạng trong một trận đấu với một kẻ như anh, vì một lý do ngu ngốc như là…”
Ông ta dừng lại, mặc dù witcher vẫn chưa di chuyển.
“Hãy mang cái gương mặt tởm lợm của ông và cút khỏi cái bàn này đi, Herbolth.” Geralt nói. “Và đi mà nhét một trăm đồng đó vào mông ý. Biến mau, vì cái mặt ông đang làm tôi phát ốm và nếu tôi phải nhìn nó lâu hơn nữa, tôi sẽ nôn hết ra người ông đấy – từ mũ đến ủng.”
Thị trưởng cất túi tiền đi và đặt cả hai tay lên bàn.
“Không, tôi sẽ không đi.” Ông ta nói. “Tôi muốn làm điều đúng đắn, nhưng nếu không được, thì là không được. Cứ việc đốt, đánh, cắn, xé nhau ra làm trăm mảnh vì con đĩ mà sẵn sàng dạng chân ra cho bất kỳ ai này. Tôi nghĩ là Istredd sẽ giết được anh, cái đồ lưu manh cho thuê, và những gì còn lại của anh sẽ chỉ là đôi ủng, nhưng nếu không, tôi sẽ tóm anh, thậm chí cả trước khi xác ngài ấy kịp lạnh, và bẻ gãy từng cái xương trong người anh. Sẽ không còn một bộ phận cơ thể nào của anh còn lành lặn, đồ…”
Ông ta không có thời gian kịp để nhấc tay ra chỗ khác, chuyển động của witcher là quá nhanh khi bàn tay anh bay lên từ dưới gầm bàn, biến thành một vệt mờ trước mắt thị trưởng, và một con dao cắm giữa những ngón tay ông ta cái phập.
“Có thể.” Witcher rít lên, nắm chặt chuôi dao, nhìn vào gương mặt đang dần cắt không còn hột máu của Herbolth. “Có thể Istredd sẽ giết được tôi. Nhưng nếu không…tôi sẽ ra khỏi đây và ông, đồ khốn khiếp, liệu mà đứng tránh khỏi đường của tôi trừ khi muốn những con phố bẩn thỉu này ngập trong máu. Cút khỏi đây mau.”
“Ngài thị trưởng! Có chuyện gì thế? Này…”
“Bình tĩnh, Ve Sầu.” Herbolth nói, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn, cách xa con dao nhất có thể. “Không có gì đâu. Không có gì.”
Ve Sầu tra lại thanh kiếm rút một nửa vào bao. Geralt không nhìn anh ta. Anh không nhìn thị trưởng khi ông ta rời khỏi quán rượu, dưới sự bảo vệ của Ve Sầu khỏi con mắt của những người lái phà hay tài xế đánh xe lảo đảo. Anh nhìn một người đàn ông nhỏ thó với gương mặt giống chuột và đôi mắt đen láy, xuyên thấu đang ngồi cách đó vài cái bàn.
Mình đang không tỉnh táo, anh giật mình nghĩ, tay mình đang run. Tay mình đang thật sự run. Không thể nào, chuyện gì đang xảy ra với mình thế này…chẳng lẽ…
Phải, anh nghĩ, quan sát người đàn ông mặt chuột. Mình nghĩ vậy.
Lạnh quá…
Anh đứng lên.
Anh nhìn người đàn ông nhỏ thó và mỉm cười. Rồi thò tay vào trong áo khoác, lấy ra hai đồng vàng từ một cái túi và ném xuống mặt bàn. Chúng leng keng, một đồng xoay tròn và đụng phải con dao vẫn đang cắm xuống lớp gỗ bóng loáng của mặt bàn.
***
Cú đánh tung ra bất ngờ, cây gậy khẽ huýt sáo trong bóng đêm, nhanh tới mức witcher gần như không có thời gian bảo vệ đầu khi anh giơ tay lên đỡ theo bản năng, đánh chệch nó bằng một cú vặn mình uyển chuyển. Anh lùi ra sau, quỵ một gối xuống, lăn về phía trước và lại đứng dậy. Anh cảm nhận chuyển động trong không khí khi cây gậy hạ xuống lần nữa, tránh đòn tấn công bằng một động tác xoay hông nhẹ nhàng, nhảy vào giữa hai hình người đang áp sát trong bóng tối, với tay lên vai phải để rút kiếm.
Anh không mang kiếm.
Không gì có thể tước đi phản xạ của mình, anh nghĩ trong khi nhảy lùi lại, Luyện tập thường xuyên? Ký ức tế bào? Mình là một người đột biến và phản ứng như một người đột biến, anh nghĩ, lại lần nữa khuỵu gối và né một đòn tấn công khác, sờ tay xuống ủng để lấy con dao.
Anh không mang dao.
Anh mỉm cười chua chát và nhận một đập từ cây gậy vào đầu. Anh thấy muôn ngàn vì sao trước mặt trong khi cơn đau bắn lên đầu ngón tay. Anh ngã xuống đất, bò và vẫn đang cười.
Có người đè lên anh, dí chặt anh xuống. Có người khác xé túi tiền khỏi thắt lưng anh. Ánh mắt anh bắt gặp ánh sáng phản chiếu từ một lưỡi kiếm và ai đó quỳ lên ngực mình, xé cổ áo anh và lôi ra tấm mề đay. Họ ngay lập tức đánh rơi nó.
“Quỷ thần ơi,” Geralt nghe thấy tiếng thở gấp. “Đó là một witcher…”
Những kẻ khác chửi thề, khò khè.
“Hắn không mang kiếm…thần linh ơi…nó bị nguyền rủa…tránh xa nó ra, Radgast! Đừng chạm vào nó!”
Ánh trăng chiếu xuyên qua mây mù trong một khoảnh khắc. Geralt nháng thấy một gương mặt giống chuột với cặp mắt đen láy xuyên thấu. Anh nghe tiếng bước chân rút lui khỏi con hẻm sặc mùi mèo và dầu ăn.
Người đàn ông mặt chuột từ tốn đứng lên khỏi ngực Geralt.
“Lần sau…” Geralt nghe tiếng thì thầm rõ ràng, “Lần sau, nếu muốn tự sát, witcher, đừng bắt người khác làm hộ mình. Đi mà treo cổ trong chuồng ngựa ý.”
***
Mưa suốt cả đêm.
Geralt rời chuồng ngựa, dụi mắt và rũ vài cọng rơm khô bám trên tóc. Vầng mặt trời đang lên tỏa sáng qua những mái nhà ẩm ướt và lấp lánh như một hồ vàng. Witcher có cảm giác khó chịu trong miệng và cục u trên đầu đau ê ẩm.
Cạnh cửa chuồng ngựa là một con mèo, bình thản liếm chân.
“Lại đây nào, mèo, meo, meo.” Witcher gọi.
Con mèo đứng im và giận dữ lườm anh, tai cụp lại và rít lên, răng nhe ra.
“Ta biết,” Geralt gật đầu. “Ta cũng chẳng ưa mi. Ta chỉ đùa thôi.”
Anh bình thản cởi khóa áo, vuốt phẳng phiu các nếp nhăn và kiểm tra để chắc chắn không còn gì có thể cản trở chuyện động của mình. Anh đeo thanh kiếm lên lưng và đặt cán kiếm thẳng trên vai phải, rồi buộc một dải băng quanh trán, vén tóc ra sau tai. Anh đeo vào đôi găng dài, tua tủa những chiếc gai bạc ngắn ngủn.
Lại lần nữa, anh nhìn lên mặt trời, đồng tử co lại thành một đường thẳng đứng, và tự nghĩ, Thật là một ngày đẹp trời. Một ngày đẹp trời để chiến đấu.
Anh thở dài và khạc ra một bãi, rồi chầm chậm bước qua những con phố, chạy dọc những bức tường tỏa ra mùi vữa ẩm và thạch cao nồng nặc.
“Này, đồ quái dị!”
Anh nhìn quanh. Ve Sầu, được tháp tùng bởi ba cá nhân vũ trang trông có vẻ khả nghi, đang ngồi trên một đống gỗ được xếp dọc con mương. Anh ta đứng dậy, vươn vai, và ra giữa con phố, cẩn thận tránh mấy vũng nước.
“Anh đang đi đâu đấy?” anh ta hỏi, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên thắt lưng.
“Không phải việc của anh.”
“Để mọi thứ được rõ ràng nhé, tôi đếch quan tâm đến lão thị trưởng, tay pháp sư hay cái thành phố khỉ ho cò gáy này.” Ve Sầu lên tiếng, nhấn mạnh từng từ một. “Anh mới là mối quan tâm của tôi, witcher. Anh sẽ không đi được đến cuối con phố này. Có nghe không? Tôi muốn xem anh đánh giỏi cỡ nào. Nó khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tôi bảo, đứng lại.”
“Tránh ra khỏi đường của tôi.”
“Đứng lại!” Ve Sầu la lớn, đặt tay lên cán kiếm. “Anh không hiểu những gì tôi vừa nói sao? Chúng ta sẽ đánh nhau! Tôi thách đấu anh! Để xem ai là người giỏi nhất!”
Geralt nhún vai, không giảm tốc độ lại.
“Tôi thách đấu anh! Nghe thấy không, đồ dị hợm?” Ve Sầu hét, lại lần nữa chắn đường witcher. “Anh còn đợi cái gì nữa? Rút kiếm ra đi! Sao thế, sợ à? Hay có lẽ anh chỉ thích những kẻ như Istredd, những thằng đã chơi con phù thủy của anh?”
Geralt tiếp tục đi, ép Ve Sầu phải bước lùi lại một cách kỳ quặc. Ba người đàn ông vũ trang tháp tùng Ve Sầu đứng dậy khỏi đống gỗ và bắt đầu bám theo, duy trì một khoảng cách nhất định. Geralt nghe tiếng bùn lép nhép dưới chân họ.
“Tôi thách đấu anh!” Ve Sầu lặp lại, mặt hết đỏ rồi đến trắng. “Có nghe không, gã witcher chết tiệt kia? Anh còn muốn gì nữa? Tôi phải nhổ vào mặt anh chăng?”
“Nhổ đi.”
Ve Sầu dừng lại và hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị nhổ. Anh ta nhìn vào mặt Geralt thay vì chú ý đến bàn tay anh. Một sai lầm. Geralt, vẫn không bước chậm lại, nhanh như cắt tung một cú đấm và mồm anh ta với nắm tay bọc bạc. Anh đánh không ngừng, chỉ dùng động năng từ bước chân của mình để lấy đà. Môi Ve Sầu nứt nẻ và toác ra như một quả dâu bị bóp nát. Witcher tạm dừng và lại đánh vào cùng một chỗ, lần này có hơi ngưng một chút, cảm thấy cơn giận xả bớt qua từng cú đấm bay ra. Ve Sầu, xoay trên một chân trong bùn, chân còn lại trong không khí, nôn ra máu và ngã xuống một vũng nước. Witcher, nghe thấy tiếng vũ khí rút ra sau lưng mình, dừng lại và quay ra sau, một tay đặt lên cán kiếm.
“Nào, xông vô đi.” Anh nói, giọng run rẩy vì phẫn nộ. “Thử xem.”
Kẻ vừa mới rút kiếm ra nhìn vào mắt Geralt. Trong một giây. Rồi quay đi. Những kẻ còn lại bắt đầu rút lui, ban đầu vẫn còn chậm, rồi tăng tốc nhanh hơn. Đánh giá tình hình, người đàn ông với thanh kiếm cũng lùi lại, môi di chuyển không thành tiếng. Người đứng xa nhất quay lưng và bỏ chạy, bùn văng tung tóe dưới chân. Những kẻ khác đứng im, không có ý định tiến thêm bước nào.
Ve Sầu lặn lộn trong vũng nước và đứng dậy, chống khuỷu tay lên, lầm bầm không rõ, nhổ ra một thứ gì đấy màu trắng kèm theo một lượng lớn màu đỏ. Bước qua anh ta, Geralt thản nhiên tặng thêm một cú đá vào mặt, đánh gãy xương gò má của tay lính đánh thuê, khiến Ve Sầu lại lăn ra vũng nước.
Anh bước tiếp, không ngoảnh lại.
Istredd đã đang đợi sẵn cạnh giếng, đứng đó, người tựa vào cây cột gỗ bên cạnh cái tay quay rỉ sét mốc meo. Trên lưng anh ta đeo một thanh kiếm. Một thanh kiếm tuyệt đẹp với cán dẹt, đầu bao kiếm quệt vào móc khóa trên đôi ủng đi đường sáng loáng. Trên vai người pháp sư đang đậu một con chim đen.
Một con chim ưng.
“Và anh đã ở đây, witcher.” Istredd, trang bị một cặp găng tay bắt diều hâu, nhẹ nhàng và cẩn thận đặt con chim lên mái che của miệng giếng.
“Tôi đây, Istredd.”
“Tôi đã không nghĩ là anh sẽ đến. Tôi tưởng là anh đã đi rồi.”
“Như anh thấy, tôi vẫn còn ở đây.”
Người pháp sư ngửa đầu ra sau và cười thật lâu, và thật lớn.
“Cô ấy muốn cứu chúng ta…” Anh ta nói. “Cả hai chúng ta. Nhưng không quan trọng nữa rồi, Geralt. Rút kiếm ra. Hai sẽ chỉ còn một.”
“Anh sẽ chiến đấu bằng một thanh kiếm?”
“Điều đó làm anh ngạc nhiên sao? Anh cũng chiến đấu với một thanh kiếm còn gì. Tới nào.”
“Tại sao, Istredd? Tại sao lại một thanh kiếm mà không phải phép thuật?”
Người pháp sư nhợt nhạt, khóe môi co giật lo lắng.
“Tôi bảo, xông vô!” Anh ta hét lên. “Không có thời gian thắc mắc đâu, giây phút đó đã qua rồi! Giờ là lúc hành động!”
“Tôi muốn biết,” Geralt nói từ tốn. “Tôi muốn biết tại sao anh lại chọn thanh kiếm. Tôi muốn biết anh có được con chim ưng kia từ đâu ra. Tôi có quyền được biết. Quyền được biết sự thật, Istredd.”
“Sự thật?” Người pháp sư trả lời cay đắng. “Chà, có thể anh đúng. Phải, anh đúng. Chúng ta có quyền ngang nhau. Anh hỏi con chim ưng à? Nó tới lúc bình minh, ướt sũng nước mưa. Nó mang một tờ giấy, ngắn tới mức tôi đã thuộc lòng rồi: “Tạm biệt, Val. Tha thứ cho em. Em không thể chấp nhận món quà của anh, bởi chẳng có gì để trao lại tương xứng với lòng biết ơn của mình. Đó là sự thật, Val. Sự thật là một mảnh băng.” Thế nào, Geralt? Hài lòng chưa? Hạnh phúc chưa?”
Witcher chậm rãi gật đầu.
“Rồi,” Istredd đáp lại. “Giờ đến lượt tôi thực thi quyền của mình, bởi tôi không thể chấp nhận lá thư này. Tôi không thể sống thiếu cô ấy…tôi thà…xông vào đi, chết tiệt!”
Anh ta vặn người và rút thanh gươm ra với một động tác nhanh nhẹn và uyển chuyển, thể hiện kỹ năng không tồi. Con chim ưng quác một tiếng.
Witcher vẫn đứng bất động, tay để hai bên.
“Anh còn đợi gì nữa?” người pháp sư la lớn.
Geralt từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một lúc, rồi quay gót.
“Không, Istredd.” Anh nói khẽ. “Tạm biệt.”
“Ý anh là sao, mẹ kiếp?”
Geralt đứng lại.
“Istredd,” anh nói qua vai. “Đừng kéo người khác vào chuyện này. Nếu muốn, hãy tự đi mà treo cổ trong chuồng ngựa ý.”
“Geralt!” Người pháp sư hét, tiếng nói chợt vỡ òa với sự tuyệt vọng, “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Tôi sẽ theo cô ấy đến Vengerberg. Tôi sẽ đến tận cùng trái đất để tìm cô ấy! Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy! Hãy biết điều này!”
“Tạm biệt, Istredd.”
Anh bước xuống phố mà không ngoảnh lại. Anh bước, không để tâm đến những người đang khẩn trương tránh khỏi đường của mình, nhanh chóng sập cửa. Anh không quan tâm tới bất kỳ ai hay cái gì.
Anh chỉ nghĩ về lá thư đang đợi mình ở quán trọ.
Anh tăng tốc. Anh biết rằng trên bậu cửa sổ, một con chim ưng đen đang đợi, ướt sũng nước mưa, ngậm một tờ giấy trong cái mỏ quặp. Anh muốn đọc nó sớm nhất có thể.
Mặc dù đã biết trước nội dung rồi.