Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 9: THE ETERNAL FIRE
“Đồ cặn bã! Đồ nhạc sĩ vô dụng! Quân lừa đảo!”
Geralt, bị trí tò mò của mình thôi thúc, dẫn ngựa đến góc con hẻm. Trước khi kịp xác định nguồn gốc của tiếng hét, anh nghe thấy tiếng đồ thủy tinh loảng xoảng gia nhập vào dàn đồng ca. Một lọ mứt dâu, anh nghĩ. Đó là âm thanh một lọ mứt dâu bị ai đó quăng xuống từ trên cao với lực mạnh. Anh mường tượng trong đầu một hình ảnh hoàn hảo về Yennefer, trong thời gian họ còn bên nhau, đã từng ném một lọ mứt như vậy mà cô được tặng bởi một khách hàng. Bí mật về cách làm mứt là một ẩn số với nữ pháp sư: tài năng phép thuật của cô trong lĩnh vực này vẫn thiếu sót một cách thảm hại.
Một đám đông những người hiếu kỳ đã tụ tập quanh góc con hẻm, dưới chân một căn nhà nhỏ sơn hồng. Một người phụ nữ trẻ tóc vàng đang đứng trên một ban công đặt nhiều chậu hoa bên dưới mái hiên trong bộ váy ngủ. Bờ vai tròn trịa và mềm mại hiện bên dưới viền ren của chiếc váy. Cô nhấc một chậu hoa lên với ý định ném nó.
Người đàn ông mảnh dẻ, đội một chiếc mũ màu mận đính một sợi lông cò, chỉ vừa kịp né sang bên như một con dê để tránh cú va chạm từ cái chậu hoa vỡ tung dưới đất trước mặt mình thành ngàn mảnh.
“Anh xin em đấy, Vespula!” anh ta kêu. “Đừng tin họ! Anh chung thủy với em mà! Anh mà nói điêu thì chết ngay tại chỗ!”
“Quân vô lại! Ác quỷ! Đồ lang thang!” cô gái tóc vàng đẫy đà hét lại trước khi rút lui vào trong nhà, không nghi ngờ gì là để tìm thêm đạn dược.
“Này, Dandelion!” witcher gọi, dẫn con chiến mã vào giữa bãi chiến trường. “Cậu thế nào rồi? Đang có chuyện gì thế?”
“Mọi thứ đều ổn!” nhà thi sĩ trả lời, cười nhăn nhở. “Như mọi khi. Xin chào, Geralt. Anh đang làm gì ở đây vậy? Bệnh dịch ơi, coi chừng!”
Một cái cốc thiếc huýt sáo qua không khí và nảy khỏi mặt đường lát đá một tiếng choang. Dandelion nhặt nó lên để kiểm tra qua tình trạng trước khi vứt xuống cống.
“Đừng có quên quần áo của anh đấy,” cô gái tóc vàng gào lên, đám tua rua của chiếc váy trên bộ ngực nở nang lao xao. “Biến khỏi mắt tôi đi! Đừng có quay lại đây lần nữa, đồ nhạc công ăn không ngồi rồi!”
“Đó đâu phải của anh,” Dandelion ngạc nhiên thốt lên, cầm lấy cái quần sặc sỡ từ dưới đất. “Cả đời anh chưa từng mặc cái quần nào như này.”
“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Đồ…đồ…anh có muốn biết mình đáng giá thế nào trên giường không? Chẳng gì hết! Chẳng gì hết, nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa, mọi người?”
Một cái chậu hoa nữa bay xuống, đám rễ khô cong queo vút qua không khí. Dandelion vừa kịp thụp xuống. Một cái nồi đồng ít nhất hai lít rưỡi bám ngay sát theo, quay mòng. Đám đông hiếu kỳ, đứng tránh khỏi đường đạn lạc, phá lên cười. Đa số những gã hề này còn vỗ tay, ngang nhiên cổ vũ người phụ nữ trẻ tiếp tục.
“Cô ấy có nỏ trong nhà không?” Witcher hỏi dè chừng.
“Có thể lắm,” nhà thơ đáp lại, nghến cổ về phía mái hiên. “Cô ấy có cả một đống hổ lốn trong đó! Anh có trông thấy mấy cái quần này không?”
“Tốt nhất là không nên ở đây. Cậu có thể quay lại sau khi cô ấy đã bình tĩnh.”
“Nhân danh quỷ thần,” Dandelion nhăn mặt, “tôi sẽ không bao giờ trở lại một ngôi nhà nơi mình đã bị lăng mạ và ném nồi đồng vào mặt. Mối quan hệ ngắn ngủi này kết thúc rồi. Hãy đợi thêm một chút để cô ấy ném…ôi, thánh thần ơi! Đừng! Vespula! Đừng ném cây đàn của anh!”
Nhà thơ nhào tới trước, tay giơ ra, vấp ngã và bắt được món nhạc cụ ngay trước khi nó kịp chạm xuống đất. Cây đàn rít lên một tiếng.
“May quá!” cậu lầm bầm đứng dậy. “Tôi có nó đây rồi. Thế là ổn, Geralt, chúng ta đi thôi. Đúng ra là tôi đã để lại một cái áo khoác viền cổ lông chim ở cùng cô ấy, nhưng đó sẽ là cái giá mà tôi phải trả. Tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ vứt cái áo đó đi.”
“Quân dối trá! Đê tiện!” cô gái tóc vàng rít lên trước khi nhổ qua lan can. “Đồ ăn mày! Lừa đảo!”
“Sao cô ấy giận dữ thế? Cậu lại làm gì ngu hả, Dandelion?”
“Như mọi khi thôi,” nhà thi sĩ nhún vai. “Cô ấy muốn tôi chung thủy, nhưng lại không ngần ngại trưng quần của một người đàn ông khác ra cho cả thế giới xem. Anh nghe thấy mấy cái tên cô ấy dùng để gọi tôi không? Thần linh ơi, bản thân tôi đã từng ngủ với những người phụ nữ đẹp hơn nhiều, nhưng chưa bao giờ hét to như vậy giữa phố. Đi nào.”
“Cậu gợi ý chúng ta đi đâu đây?”
“Anh nghĩ là đâu? Chắc chắn không phải Đền thờ của Ngọn Lửa Vĩnh Hằng rồi. Hãy tới The Pike’s Grotto. Tôi cần phải giải khuây.”
Không phản đối, witcher dẫn con ngựa đi sau Dandelion, người đã đang sải những bước chân dài qua con phố hẹp. Nhà thơ xoay món nhạc cụ trong tay và gảy vài nốt trước khi ngâm nga một giai điệu trầm và sâu lắng.
Hương mùa thu đã tới,
Gió cuốn lời trên môi.
Nước mắt em tuôn rơi,
Nhưng ta đành chia lối.
Dandelion ngừng lại. Cậu vẫy chào hai cô gái mang trên tay hai giỏ rau quả đi ngang qua họ. Hai cô gái khúc khích cười.
“Điều gì đã đem anh tới Novigrad thế, Geralt?”
“Nhu yếu phẩm, một bộ yên cương, dụng cụ, và cái áo khoác mới này.” Witcher vuốt tay qua lớp da mới cứng của chiếc áo khoác. “Cậu nghĩ sao, Dandelion?”
“Rằng anh chẳng có mắt thời trang gì cả.” nhà thơ nói, nhăn mặt và phủi đi một sợi lông gà trên chiếc áo chẽn xanh bông bắp với ống tay áo loe và cổ hẹp. “Ôi, tôi rất mừng là chúng ta gặp nhau, tại đây, ở Novigrad, thủ phủ của thế giới, trái tim và cái nôi của văn hóa. Một con người văn minh có thể sống hết mình tại nơi này!”
“Hãy sống cách đây trên một dãy phố đi.” Geralt gợi ý, trông thấy một người đàn ông chân đất ngồi xổm, mắt lồi ra, đang phóng uế dở giữa một con hẻm.
“Cái óc châm biếm của anh bắt đầu làm tôi khó chịu rồi đấy,” Dandelion đáp, lại cau mày. “Ở Novigrad, Geralt, có những ngôi nhà xây bằng gạch, đường lát đá, một cảng biển, nhà kho, bốn cối xay nước, lò mổ, xưởng cưa, một nhà máy lớn sản xuất giày mũi nhọn, và đủ thể loại ngành nghề có thể tưởng tượng. Một xưởng đúc tiền, tám ngân hàng và 19 tiệm cầm đồ, một tòa lâu đài lộng lẫy và tháp canh, và vô số điểm tham quan khác: đài hành hình, một giá treo cổ có gắn cửa bẫy, 35 quán trọ, một nhà hát kịch, một sở thú, một khu chợ với 12 cái nhà thổ…tôi không nhớ là có bao nhiêu đền thờ nữa. Đằng nào thì cũng khá nhiều. Và tất cả mớ phụ nữ này, Geralt, đàng hoàng, chải chuốt và nức mùi nước hoa,…Những thớ sa tanh, nhung, lụa, những dải băng ruy bon. Ôi Geralt! Những vần thơ tự viết lên nó!”
Ngôi nhà em ngập trong tuyết,
Băng đóng chặt sông với hồ.
Đôi mắt em xin chớ đừng tiếc,
Đường ta chia ngả đã rồi.
“Một bản ballad mới à?”
“Phải. Nó mang tên Mùa Đông, nhưng vẫn chưa hoàn thành. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được đoạn kết bởi vì Vespula. Cõi lòng tôi đang tan nát và những câu thơ vẫn chưa đến được. Vả lại, tôi quên mất, chuyện với Yennefer thế nào rồi?”
“Bình bình.”
“Tôi hiểu.”
“Không, cậu chẳng hiểu cái gì hết. Thế nào, cái quán rượu này đâu? Có xa đây lắm không?”
“Chỉ ngay sau khúc cua kia thôi. Đó, chúng ta đến rồi. Anh thấy tấm biển chưa?”
“Tôi thấy rồi.”
“Xin chào cô gái!” Dandelion gọi, cười ngoác miệng với người phụ nữ trẻ đang quét cầu thang. “Chao ôi, đã từng ai nói với cô rằng cô đáng yêu nhường nào chưa?”
Cô gái đỏ mặt, tay nắm chặt cán chổi hơn. Geralt thoáng nghĩ trong một giây rằng cô muốn quét cái cán chổi đó qua mặt Dandelion. Anh đã nhầm. Cô gái tặng lại cậu một nụ cười, và chớp chớp hàng mi. Dandelion, như mọi khi, phớt lờ phản ứng của cô.
“Xin chào và chúc sức khỏe! Một ngày tốt lành!” Dandelion nói lớn, bước vào quán rượu và gảy một nốt vang âm trên dây đàn, những sợi dây bật tanh tách dưới nhịp ngón tay cậu. “Quý ngài Dandelion, nhà thơ lừng danh nhất vương quốc, đã tới ghé thăm tệ xá tồi tàn của ông, chủ quán! Ngài ấy đang khao khát một chầu bia! Ông có nhận ra vinh hạnh mà tôi đang ban cho đây không, hả, lão hà tiện kia?”
“Tôi có,” ông chủ quán chán nản trả lời, hiện ra từ đằng sau quầy. “Rất mừng khi được gặp lại ngài, ngài nhạc sĩ. Tôi vui khi thấy ngài đã giữ lời. Quả thực là sáng nay ngài đã hứa sẽ quay lại trả hết số nợ của tối qua. Và tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là bốc phét, như mọi khi. Tôi xấu hổ phải thừa nhận sai lầm của mình.”
“Đừng hành hạ bản thân vô lý, ông bạn tốt,” nhà thi sĩ vui vẻ đáp lại. “bởi vì tôi vẫn chưa có tiền. Chúng ta sẽ bàn về vấn đề đó sau.”
“Không,” ông chủ quán nói lạnh lùng. “Chúng ta sẽ bàn ngay bây giờ. Uy tín của ngài đã chết rồi, nhà thơ. Ngài sẽ không lừa được tôi hai lần liên tiếp đâu.”
Dandelion treo cây đàn luýt lên một cái móc trên tường và ngồi xuống một cái bàn. Cậu bỏ mũ ra và chăm chú nghiên cứu sợi lông cò đính trên đó.
“Anh có tiền không, Geralt?” cậu hỏi với một chút hy vọng.
“Không. Tôi đã tiêu hết cho cái áo khoác rồi.”
“Thế không tốt, thế không tốt.” Dandelion thở dài. “Bệnh dịch ơi, chẳng có ma nào ở đây để đãi chúng ta cả. Chủ quán, sao cửa tiệm của ông hôm nay vắng vẻ thế hả?”
“Vẫn còn quá sớm với các khách quen. Những người công nhân sửa đền thì đã đi làm rồi, mang cả ông quản đốc đi cùng.”
“Không còn ai khác sao?”
“Không còn ai, ngoại trừ quý ngài thương nhân Biberveldt, người đang dùng bữa sáng ở phòng trong đằng kia.”
“Dainty đang ở đây,” Dandelion nói với vẻ hài lòng. “Lẽ ra ông nên nói vậy từ sớm. Đi với tôi nào, Geralt. Anh có biết người halfling Dainty Biberveldt không?”
“Không.”
“Cũng chẳng sao. Rồi anh sẽ biết ông ta. Ôi, ôi!” nhà thơ thốt lên, mở đường tới phía bên kia căn phòng. “Tôi đã ngửi thấy mùi súp hành rồi, tuyệt vời làm sao. Yoo-hoo! Là chúng tôi đây! Ngạc nhiên chưa!”
Bên trong căn phòng nhỏ được trang trí bằng mấy vòng tỏi và vài búi thảo mộc phơi khô đang ngồi một người halfling mập mạp, với mái tóc xoăn và khoác một chiếc áo xanh màu hồ trăn. Tay phải ông ta cầm một cái thìa gỗ, tay trái cầm một cái bát gốm. Trông thấy Dandelion và Geralt, người halfling đông cứng và miệng há ra. Đôi mắt tròn như quả phỉ mở to kinh hãi.
“Chào, Dainty.” Dandelion nói vui vẻ, vẫy mũ.
Người halfling vẫn ngồi bất động, mà không ngậm miệng lại. Geralt để ý thấy bàn tay ông ta khẽ run và khiến một miếng hành dài lòng thòng ở trên thìa đung đưa qua lại như một con lắc.
“Xin…xin chào cậu, Dandelion.” Ông ta xoay sở thốt ra được, ấp úng và nuốt khan.
“Ông bị nấc cụt à? Cần tôi dọa cho sợ không? Nghe nhé: người ta vừa mới trông thấy vợ ông tới trạm thu phí đấy! Bà ấy sẽ đến đây ngay bây giờ thôi! Gardenia Biberveldt bằng xương bằng thịt! Haha!”
“Cậu đúng là một thằng khốn, Dandelion.” Người halfling quở trách.
Dandelion lại bật cười, đi kèm theo hai nốt nhạc trên dây đàn.
“Giá mà ông có thể nhìn thấy bản mặt mình, người anh em: đần độn làm sao. Vả lại, ông nhìn chúng tôi cứ như thể chúng tôi có sừng và mọc đuôi vậy. Witcher làm ông sợ hả? Có lẽ ông nghĩ mùa săn halfling vừa mới bắt đầu chứ gì? Có lẽ…”
“Dừng lại,” Geralt ngắt lời với vẻ khó chịu, tiến đến gần cái bàn. “Xin thứ lỗi cho chúng tôi, ông bạn. Dandelion vừa mới trải qua một bi kịch cá nhân và vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cậu ta đang cố dùng những trò đùa để che dấu sự buồn bực và xấu hổ.”
“Đừng nói với tôi nhé.” Người halfling cuối cùng cũng nuốt trôi những thứ trên thìa. “Để tôi tự đoán: Vespula đã tống cổ cậu đi rồi hả? Có đúng không, Dandelion?”
“Tôi không thích đề cập đến những vấn đề tế nhị cùng với những cá nhân đang ăn uống no nê trong khi bạn họ buộc phải đứng nhìn.” Nhà thi sĩ trả lời, tự tiện ngồi xuống.
Người halfling nuốt một thìa đầy súp và liếm chút pho mai chảy ra.
“Chắc rồi,” ông ta miễn cưỡng thừa nhận. “Hãy ngồi cùng tôi đi vậy. Họ nấu súp hành hôm nay…các anh có muốn một ít không?”
“Theo nguyên tắc, tôi không bao giờ ăn sớm như này,” Dandelion trơ trẽn đáp lại. “Nhưng thôi cũng được: tôi sẽ ăn, nhưng chắc chắn là không phải với một cái cổ khô rát…Này! Chủ quán! Cho xin ít bia đi! Nhanh lên!”
Một cô gái bím tóc buộc dài đến đùi mang ra vài chiếc cốc và bát súp. Ngắm nhìn gương mặt tròn trịa bầu bĩnh, Geralt nghĩ rằng đôi môi cô có thể trông rất đẹp nếu cô nhớ ngậm chúng lại.
“Dryad rừng!” Dandelion thốt lên, nắm lấy bàn tay cô và hôn lấy hôn để. “Sylph! Vision! Ôi, nữ thần với đôi mắt xanh trong veo như nước hồ. Đẹp đẽ như ánh bình minh buổi sớm. Hình dáng đôi môi em, quá đỗi…”
“Cho cậu ta ít bia đi, nhanh lên.” Dainty rên rỉ. “Bằng không là rắc rối bây giờ đấy.”
“Đời nào, đời nào.” Nhà thơ trấn an ông ta. “Có đúng thế không, Geralt? Khó để mà tìm ra hai người nào im lặng hơn chúng ta. Tôi, thưa ngài thương nhân, là một nhà thơ và nhạc sĩ: âm nhạc có thể xoa dịu tâm hồn. Witcher đây chỉ là một mối đe dọa với những con quái vật thôi. Tôi xin giới thiệu với ông: Geralt xứ Rivia, nỗi kinh hoàng của striga, ma sói và đủ loại quái thú khác. Chắc chắn là ông đã từng nghe danh anh ấy rồi chứ, Dainty!”
“Tôi đã…” Người halfling bắn một ánh mắt ngờ vực về phía witcher. “Chà, điều gì đã đưa anh tới Novigrad, ngài Geralt? Có con quái vật kinh khủng nào đang chõ mũi rình rập quanh đây chăng? Đã có ai nhờ đến…er, à…dịch vụ của anh chưa?”
“Chưa,” witcher nói, mỉm cười. “Tôi chỉ ở đây để nghỉ ngơi.”
“Oh!” Dainty lo lắng đáp lại, đôi chân lông lá đung đưa cách mặt đất 30 phân. “Thế là tốt…”
“Thế có gì mà tốt?” Dandelion hỏi, nuốt một thìa đầy súp và hớp một ngụm bia. “Có lẽ ông định chu cấp cho chúng tôi chăng, Biberveldt? Ý ông định trả tiền cho chúng tôi giải trí à? Chuyện này không thể tới vào lúc nào tốt hơn bây giờ. Chúng tôi đã định say sưa ở đây một chút, rồi sau đó tới Passionflower. Một nhà thổ tuyệt vời và hoang đàng nơi ta có thể thuê một ả nửa-elves hay thậm chí một nữ elves thuần chủng. Chúng tôi vẫn cần người bảo trợ đây.”
“Người gì?”
“Người trả tiền.”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Dainty lầm bầm. “Xin lỗi, nhưng tôi có cuộc hẹn làm ăn. Hơn cả, tôi không có ngân quỹ để phục vụ nhu cầu đó. Vả lại, Passionflower không tiếp những kẻ không-phải-người.”
“Vậy chúng tôi là cái gì đây? Cú vọ à? À, tôi hiểu rồi! Halfling không được phép vào trong. Ông nói đúng, Dainty. Đây là Novigrad, thủ phủ của thế giới.”
“Phải…” người halfling nói, tiếp tục dõi theo witcher, môi mím lại. “Tôi phải đi đây…tôi có một cuộc hẹn…”
Cánh cửa phòng trong bật mở cái rầm. Người tiến vào không ai khác chính là…Dainty Biberveldt!
“Thần linh ơi!” Dandelion thốt lên.
Người halfling đứng ở ngưỡng cửa không hề khác biệt chút nào so với người đang ngồi ở bàn, ngoại trừ việc ông ta sạch sẽ và người mới đến thì bẩn thỉu, quần áo xộc xệch và nhăn nhúm.
“Ta bắt được ngươi rồi, thằng con hoang,” người halfling luộm thuộm hô lên. “Quân trộm cắp mắc toi!”
Người anh em song sinh của ông ta ngay lập tức vùng dậy, lật bàn và làm vung vãi dụng cụ ăn uống. Geralt phản ứng ngay tức thì: cầm lên thanh kiếm vẫn còn trong vỏ để dưới ghế, anh đánh vào cổ Biberveldt bằng dây đai. Gã halfling đổ xuống sàn và lăn lông lốc trước khi bò qua giữa hai chân Dandelion với ý định chạy thoát ra cửa. Chân tay ông ta bỗng dài ngoằng như một con nhện. Trông thấy cảnh tượng đó, Dainty Biberveldt luộm thuộm chửi thề, hét lên, và nhảy lùi ra sau tựa lưng vào tường. Geralt rút kiếm ra khỏi bao. Anh đá một cái ghế để dọn đường rồi nhảy theo sau Dainty Biberveldt sạch sẽ. Giờ đây không còn đặc điểm chung nào với Dainty thật ngoại trừ màu chiếc áo khoác, sinh vật bật qua ngưỡng cửa như một con châu chấu vào căn phòng chính, đâm sầm vào cô gái với đôi môi hé mở. Trông thấy đôi chân dài và dáng hình quái dị, cô gái mở miệng và hét lên một tiếng điếc tai. Tận dụng tối đa thời gian va chạm, Geralt bắt kịp sinh vật ở giữa căn phòng và đánh ngã nó bằng một cú đá điệu nghệ vào đầu gối.
“Đừng cố cử động, người anh em nhỏ bé à,” anh cảnh báo, răng nghiến chặt và dí mũi kiếm vào cổ sinh vật ma quái. “Đừng cố cử động.”
“Có chuyện gì ở đây thế?” chủ quán rượu hô lên, chạy lại cùng một cái xẻng trên tay. “Cái gì vậy? Lính gác đâu! Obstruante, chạy đi gọi lính gác đi!”
“Không!” sinh vật rú lên, nằm rạp dưới đất và biến đổi ngày càng quái dị hơn. “Xin hãy rủ lòng thương, đừng!”
“Đây không phải vấn đề của lính gác!” người halfling luộm thuộm đồng ý, bước ra khỏi phòng trong. “Giữ cô gái đó lại, Dandelion!”
Bất chấp phản ứng nhanh nhẹn của cô gái, nhà thơ vẫn giữ được Obstruante đang la hét, và lựa chọn nơi để tay rất cẩn thận. Cô gái khuỵu xuống dưới chân cậu, giãy dụa.
“Bình tĩnh đi, chủ quán.” Dainty Biberveldt lên tiếng, thở hồng hộc. “Đây là vấn đề cá nhân. Chúng tôi sẽ không làm phiền lính gác. Tôi sẽ chi trả cho bất cứ tổn thất nào…”
“Không có tổn thất nào cả,” ông chủ quán nói đơn giản, nhìn xung quanh.
“Rồi sẽ sớm có thôi,” người halfling bụng phệ tiếp tục, “bởi vì tôi sẽ đập cho thằng ôn này một trận ra trò…! Tôi sẽ cho nó bầm dập. Tôi sẽ khiến nó đau đớn tới mức không bao giờ quên được tôi: chúng tôi sẽ đập hết mọi thứ trong căn phòng này.”
Nằm bẹp dưới đất như một vũng bùn, bản sao chân dài của Dainty Biberveldt sụt sịt khổ sở.
“Không được,” chủ quán nói lạnh lùng, chớp mắt và giơ cái xẻng lên. “Muốn thì đánh nhau ngoài phố hay sân sau, ngài halfling. Nhưng không phải ở đây. Nếu không tôi sẽ gọi lính gác. Ông có thể trông đợi vào điều đó. Nhưng cái thứ đấy…cái thứ đấy là một con quái vật!”
“Ông chủ quán,” Geralt điềm tĩnh xen vào, mà không giảm nhẹ áp lực của mũi kiếm dí lên cổ sinh vật, “xin hãy bình tĩnh. Sẽ không ai đập phá cái gì trong quán của ông cả. Sẽ không có tổn thất gì hết. Tình hình đã được kiểm soát. Tôi là một witcher. Như ông thấy, con quái vật đã bị vô hiệu hóa. Nhưng vì đây quả thực là một vấn đề cá nhân, tôi gợi ý chúng ta giải quyết từ tốn trong phòng trong. Bỏ cô gái ra đi, Dandelion, và lại đây. Tôi có một sợi xích bạc trong túi. Lấy nó ra và trói chặt các chi của người lạ mặt quý hóa này của chúng ta lại: ở chỗ cùi chỏ, quặt ra sau lưng. Đừng động đậy, người anh em bé nhỏ.”
Sinh vật rên khẽ.
“Xong, Geralt,” Dandelion nói. “Nó bị trói rồi. Vào phòng trong đi. Và ông, chủ quán, ông còn đứng đó làm gì? Tôi đã gọi bia cơ mà. Và một khi tôi gọi bia, ông phải tiếp tục mang ra cho tới khi tôi yêu cầu nước lọc.”
Geralt đẩy sinh vật bị trói gô vào phòng trong và dí nó ngồi xuống sàn. Dainty Biberveldt cũng ngồi xuống, lườm nó bằng ánh mắt hiểm độc.
“Nhìn nó xem: một nỗi kinh hoàng.” Người halfling lên tiếng. “Nó trông như một đống bột mì lên men vậy. Nhìn mũi nó kìa, Dandelion. Như thể sắp rụng xuống đến nơi rồi. Thằng chó đẻ. Tai nó trông giống bà mẹ vợ của tôi trước khi bả được chôn. Brrr!”
“Đợi đã, đợi đã.” Dandelion nói. “Ông, ông là Biberveldt hả? Ừ, đúng, rõ ràng rồi. Nhưng cái thứ đang ngồi kia cũng chính là ông vừa mới phút trước. Nếu tôi không nhầm, Geralt! Giờ mọi con mắt đang đổ về phía anh đấy, witcher. Nhân danh quỷ thần, chuyện gì đang diễn ra đây? Nó là cái gì vậy?”
“Một mimic.”
“Mimic cái đầu nhà ngươi ý.” Sinh vật đáp lại với giọng nghèn nghẹt, nhăn mũi. “Ta không phải một mimic, mà là doppler. Tên ta là Tellico Lunngrevink Letorte, còn gọi là Penstock. Bạn bè kêu ta là Dudu.”
“Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là “Dudu”, thằng con hoang!” Dainty la lên, lắc nắm đấm. “Ngựa của ta đâu, quân ăn cắp?”
“Các quý ngài,” ông chủ quán xuất hiện, mang theo một vại bia và vài cái cốc. “Các ngài đã hứa sẽ yên lặng rồi mà.”
“Ôi, bia!” người halfling reo lên. “Bệnh dịch ơi, tôi khát quá! Và đói nữa!”
“Tôi cũng muốn uống cái gì đó.” Tellico Lunngrevink Letorte nói.
Không ai để ý đến đề nghị của hắn cả.
“Cái thứ gì vậy?” chủ quán hỏi, nhìn vào sinh vật, kẻ mà vừa trông thấy vại bia được mang đến là đã liếm môi. “Cái thứ đó là gì vậy, thưa ngài?”
“Một mimic,” witcher nhắc lại, phớt lờ cái nhăn mặt của con quái vật. “Chúng có nhiều tên: shifter, double, imitator, pavrat, hay thậm chí là doppler, như chính hắn đã gọi mình đấy.”
“Một shifter!” chủ quán thốt lên. “Đây, tại Novigrad sao? Trong cơ ngơi của tôi? Nhanh lên, cần phải cảnh báo lính gác ngay! Và cho gọi tu sĩ nữa! Thần linh ơi…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Dainty Biberveldt làu bàu, ăn súp của Dandelion, mà bằng cách thần kỳ nào đó đã không bị đổ khỏi bát. “Chúng ta có khá nhiều thời gian để giao nộp nó cho chính quyền. Nhưng để sau. Tên vô lại này đã ăn trộm của tôi. Đây không phải là vấn đề có thể tin tưởng giao cho chính quyền chừng nào tôi vẫn còn chưa lấy lại được tài sản. Tôi biết các người rất rõ, những cư dân của Novigrad cùng tòa án của các người: tôi sẽ chẳng lấy lại được xu nào cả, và thậm chí thế là còn may rồi đấy…”
“Xin hãy rủ lòng thương,” gã doppler rên rỉ tuyệt vọng. “Đừng giao tôi cho con người! Ông không biết họ sẽ làm gì với những kẻ như tôi sao?”
“Đương nhiên là chúng ta biết rồi,” chủ quán cắt lời, gật gù. “Thầy tu sẽ làm lễ trừ tà với tên doppler bị bắt: họ trói chặt chúng vào một cây cọc gỗ và bọc đất sét rồi nướng cho đến khi đất sét cứng lại như gạch. Ít nhất thì đó là việc chúng ta thường làm hồi trước, khi quái vật phổ biến hơn bây giờ.”
“Một tập tục man rợ, đúng theo kiểu con người,” Dainty cau mày, đẩy cái bát rỗng ra xa. “Nhưng có thể là một hình phạt thích đáng cho lũ trộm cướp. Bắt đầu khai ra đi, quân vô lại, ngựa của ta đâu? Trả lời nhanh bằng không ta sẽ giật đứt mũi ngươi bằng chân và nhét nó vào mông ngươi đấy! Ta hỏi, ngựa của ta đâu rồi?”
“Tôi…tôi đã bán chúng rồi.” Tellico Lunngrevink Letorte nói.
Đôi môi trễ bỗng co lại, biến thành hình như một cái đầu xúp lơ thu nhỏ.
“Hắn bán rồi? Các anh có nghe thấy không?” người halfling sùi bọt mép. “Hắn đã bán ngựa của tôi!”
“Đương nhiên rồi,” Dandelion bình luận. “Hắn có khá nhiều thời gian. Tôi đã nhìn thấy hắn ở quanh đây được ba ngày rồi…điều đó nghĩa là…chết tiệt, Dainty, điều đó nghĩa là…”
“Quá rõ ràng nó nghĩa là gì rồi!” người thương nhân gầm lên, giậm đôi chân lông lá bé nhỏ. “Hắn cướp của tôi trên đường, rồi một ngày sau tới thành phố, và giả vờ là tôi, các anh hiểu chưa? Và hắn đã bán ngựa của tôi! Tôi sẽ giết hắn! Tôi sẽ tự tay bóp cổ thằng khốn này!”
“Hãy kể cho chúng tôi chuyện xảy ra như nào, ông Biberveldt.”
“Geralt xứ Rivia hả? Witcher?”
Geralt xác nhận bằng một cái gật đầu.
“May mắn làm sao,” người halfling tiếp tục. “Tôi là Dainty Biberveldt của trang trại Persicaires, nông dân, chủ trại gia súc và thương nhân. Cứ gọi tôi là Dainty, Geralt.”
“Hãy kể chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, Dainty.”
“Chà, nó là thế này: chúng tôi, tôi và vài người hầu, đang đưa một đàn ngựa dọc theo Đèo Quỷ để đi bán. Khi cách thành phố một ngày đi bộ, chúng tôi dựng trại. Chúng tôi đi ngủ sau khi uống hết một thùng rượu brandy. Nửa đêm tôi tỉnh dậy, buồn đái không chịu nổi. Thế nên tôi bước xuống khỏi xe và tiện thể, kiểm tra qua lũ ngựa ngoài cánh đồng. Một làn sương mù chết tiệt bao trùm lấy tôi. Tôi nhìn: có người đang tiến lại phía mình. “Ai đó?” Tôi hỏi. Tay kia không nói năng gì. Tôi lại gần hơn,…và trông thấy chính mình, như nhìn qua gương vậy. Tôi đã nghĩ là lẽ ra không nên uống nhiều rượu quá như vậy, cái thùng brandy chết tiệt đó. Rồi tên này…chính là hắn, đánh vào mặt tôi! Mắt tôi nổ đom đóm và gục luôn tại chỗ. Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau với một cục máu tụ to bằng quả dưa chuột trên đầu. Không một ai quanh đó cả. Trại của chúng tôi cũng chẳng còn dấu vết gì. Tôi lang thang mất một ngày để tìm đường. Rồi tiếp tục đi, phải ăn rễ cây và nấm tươi để cho đỡ đói. Trong khi đó, hắn, cái tên Dudulico khốn khiếp đó, hay tên gì đi chăng nữa, đã tới Novigrad trong diện mạo của tôi để bán ngựa của tôi! Tôi sẽ…còn về đống người hầu, cái bọn đần độn mắt mù đó, tôi đã cho chúng nó mỗi đứa trăm roi vào mông vì không nhận ra chủ của mình và để bị lừa như vậy! Ngu si, óc bã đậu,…”
“Đừng trách họ, Dainty,” Geralt cắt ngang. “Họ không thể biết được: một mimic sẽ tạo ra một bản sao hoàn hảo tới mức không thể nào phân biệt được với bản gốc, trong trường hợp này là ông. Ông chưa từng nghe nói đến mimic bao giờ à?”
“Tôi có nghe qua, chắc rồi, nhưng tôi tưởng chúng chỉ là chuyện tưởng tượng.”
“Không hề tưởng tượng chút nào. Một doppler chỉ cần quen biết hoặc nghiên cứu qua nạn nhân là có thể biến thành người đó ngay lập tức một cách hoàn hảo. Tôi xin chỉ ra rằng đây không hề là một ảo ảnh, mà là khả năng biến dạng có thể sao chép đến từng chi tiết nhỏ nhất. Làm sao mimic có thể làm được việc này? Cái đó, chúng tôi không biết. Các pháp sư cho rằng đó là một quá trình tương tự như người hóa sói, nhưng tôi lại nghĩ đây là một cơ chế hoàn toàn khác, hay thứ gì đó tương tự như người hóa sói nhưng tinh vi hơn gấp ngàn lần. Một con ma sói có thể biến đổi thành hai hoặc có lẽ là ba hình dạng là tối đa, trong khi mimic có thể biến đổi vô tận chừng nào cái vật mà hắn sao chép có khối lượng gần tương đương cơ thể hắn.”
“Khối lượng?”
“Phải. Hắn không thể hóa thành một người khổng lồ. Hay một con chuột.”
“Tôi thấy rồi. Và sợi xích mà anh dùng để trói hắn là cái gì vậy?”
“Bạc có sát tính cao đối với ma sói, nhưng sẽ chỉ vô hiệu hóa mimic, như ông đang thấy đây. Hắn sẽ ngồi im lặng và không thay hình đổi dạng được nữa nhờ vào sức mạnh của sợi xích này.”
Gã doppler mím đôi môi trễ lại, bắn về phía witcher một ánh mắt cáu kỉnh. Đôi mắt hắn đã mất màu hạt dẻ của người halfling và chuyển sang vàng.
“Cứ cẩn thận đấy, thằng con hoang.” Dainty gầm gừ. “Giờ nghĩ lại, hắn thậm chí còn đến quán Grotto, nơi tôi thường tới. Và thuyết phục lũ đần ấy rằng hắn thật sự là tôi!”
Dandelion gật đầu.
“Dainty,” nhà thi sĩ lên tiếng, “hắn quả thực là ông. Tôi đã qua lại chỗ này được ba hôm rồi. Hắn quả thực mang dáng dấp của ông và điệu bộ ăn nói cũng giống ông. Hắn nghĩ giống ông. Khi người ta đưa hóa đơn, trông hắn cũng khổ sở không khác gì ông. Có khi còn hơn.”
“Cái vế sau tôi không bận tâm,” người halfling nói, “vì nếu thế thì tôi còn có thể gỡ gạc lại được chút tiền. Tôi không dám đụng vào thứ đấy. Lấy lại cái ví trên người hắn cho tôi, Dandelion, và xem trong đó có gì. Nếu tên trộm đã bán ngựa của tôi thì trong đấy nên có nhiều tiền.”
“Ông có bao nhiêu con ngựa, Dainty?”
“Mười hai.”
“Dựa theo giá thị trường,” nhà thơ tiếp tục, kiểm tra bên trong chiếc ví, “và uy tín của ông, thì tôi thấy trong đây có đủ cho một con ngựa, và đấy là một con ngựa rất già và tã rồi. Ở Novigrad, chừng này là đủ để mua hai con dê, có thể là ba.”
Người thương nhân im lặng. Ông ta nhìn như thể chực khóc đến nơi. Tellico Lunngrevink Letorte cúi gằm mặt hết mức có thể, khẽ nuốt khan.
“Nói cách khác,” cuối cùng người halfling thở dài, “một sinh vật mà sự tồn tại tôi coi là truyện cổ tích đã ăn cướp và hủy hoại tôi. Đúng là vận rủi.”
“Tôi không tranh cãi chuyện đó,” witcher nhận xét, liếc mắt về phía gã doppler đang cuộn người lại chặt hơn. “Tôi cũng đã tin rằng mimic thuộc về một thời kỳ xa xưa rồi. Có vẻ như chúng từng tồn tại rất nhiều trong các khu rừng và cao nguyên lân cận. Nhưng khả năng biến dạng của chúng đã khiến những người định cư đầu tiên cảnh giác, và săn lùng chúng ráo riết. Gần như tất cả đã bị tiêu diệt.”
“Và đó là một điều tốt.” ông chủ quán chen vào, khạc một bãi. “Tôi thề trên Ngọn Lửa Vĩnh Hằng là mình còn ưa rồng với quỷ hơn, bởi vì rồng là rồng và quỷ là quỷ. Ta biết mình phải đối phó với cái gì. Còn ma sói và toàn bộ các biến thể của chúng là một nỗi kinh hoàng. Đó là một quá trình xấu xa, một sự lừa đảo, hành động của một kẻ phản bội. Con người có thể mất tất cả vì một mánh khóe như vậy! Tôi bảo rồi: hãy gọi lính gác và thiêu sống con quái vật!”
“Geralt,” Dandelion lên tiếng, bày tỏ sự tò mò đối với chủ đề này, “tôi sẽ rất vui nếu được nghe ý kiến của một chuyên gia. Những tên mimic này có thật sự hiểm ác và hung hãn không?”
“Chúng thường dùng khả năng của mình để sao chép,” witcher trả lời, “để tự vệ hơn là tấn công. Tôi chưa từng nghe nói…”
“Bệnh dịch ơi,” Dainty ngắt lời, giộng nắm đấm xuống bàn. “Nếu đánh ngất ai đó và cướp của họ mà còn không phải là hung hãn nữa thì tôi không biết cái gì mới phải đây. Vấn đề rất đơn giản: tôi đã bị tấn công và cướp mất không chỉ thành quả lao động nặng nhọc, mà còn là chính bản thân mình nữa. Tôi yêu cầu bồi thường! Tôi sẽ không chấp nhận…”
“Chúng ta phải gọi lính gác,” chủ quán nhắc lại. “Và thầy tu nữa! Và đốt cái thứ không-phải-người này đi.”
“Thôi đi, chủ quán!” người halfling nói, ngẩng đầu lên. “Ông bắt đầu làm chúng tôi khó chịu với cái đám lính gác đó rồi đấy. Tôi xin chỉ ra rằng kẻ không-phải-người này mới chỉ gây hại đến tôi. Chứ không phải ông, cho đến chừng nào ông chứng minh khác đi. Và, nghiễm nhiên, ông cũng sẽ nhận ra rằng bản thân tôi cũng là một kẻ không-phải-người.”
“Thôi nào, ngài Biberveldt…” chủ quán đáp lại, với một nụ cười trừ. “Giữa ông và hắn khác nhau quá đi chứ! Giống loài của các ông gần giống như người, trong khi thứ này không hơn gì một con quái vật. Và thêm nữa, tôi cũng thấy ngạc nhiên là ngài witcher lại ngồi im không phản ứng như vậy. Mục đích của các ngài là gì, cho tôi hỏi? Chẳng phải là tiêu diệt quái vật hay sao?”
“Quái vật, đúng vậy,” Geralt đáp lạnh tanh, “nhưng không phải thành viên của một chủng loài thông minh.”
“Nào, nào, thưa ngài.” Chủ quán nói. “Ngài hơi thổi phồng quá rồi…”
“Đúng đấy, Geralt,” Dandelion cắt ngang, “anh gọi hắn là chủng loài thông minh thì hơi quá đó. Nhìn hắn mà xem.”
Tellico Lunngrevink Letorte đúng là không có vẻ thuộc về một chủng loài thông minh. Đôi mắt vàng lo lắng dán chặt vào witcher, trông hắn giống như một con rối làm từ bùn và bột mì hơn. Những tiếng sụt sịt phát ra từ cái mũi phẳng lỳ cũng chẳng cải thiện thêm được tí hình ảnh nào.
“Quá đủ với mấy lời lảm nhảm vô nghĩa này rồi!” Dainty Biberveldt đột nhiên la lên. “Chẳng có gì để bàn luận cả! Tất cả những gì quan trọng là ngựa và tổn thất của tôi! Có nghe thấy không, cái cục nấm vàng chóe chết tiệt kia! Ngươi đã bán ngựa của ta cho ai? Ngươi đã làm gì với số tiền rồi? Nói ngay, bằng không ta sẽ đập cho ngươi một trận và xé xác ngươi ra!”
Mở tung cửa, Obstruante thò đầu vào trong phòng.
“Có vài vị khách vừa mới đến, cha à,” cô lầm bầm. “Thợ xây học việc và mấy người khác nữa. Con đang phục vụ họ, nhưng đừng có la hét nữa, bởi họ đang hỏi có chuyện gì xảy ra ở đây này.”
“Nhân danh Ngọn Lửa Vĩnh Hằng!” ông chủ quán chửi thề, nhìn vào gã doppler đang sụm xuống. “Nếu có người vào đây và trông thấy…chúng ta sẽ tiêu đời. Nếu không đánh động lính gác, chà…ngài witcher! Nếu đây quả thật là một shifter, thì hãy bảo hắn biến thành một hình dạng nào đó tử tế và kín đáo hơn đi. Ít ra thì trong lúc này.”
“Nói đúng lắm.” Dainty đồng ý. “Biến hắn thành thứ gì khác đi, Geralt.”
“Thành ai?” gã doppler hỏi, ậm ực. “Tôi chỉ có thể biến thành một người mà tôi trông thấy. Ai muốn cho tôi mượn hình dạng nào.”
“Không phải tôi.” Chủ quán nói nhanh.
“Hay tôi,” Dandelion lo lắng. “Như thế sẽ không ngụy trang được đâu. Cả thế giới đều biết đến tôi: cảnh tượng hai Dandelion ngồi tại bàn sẽ còn gây náo loạn hơn cả hình dạng của con quái vật trần truồng này.”
“Với tôi, cũng giống vậy.” Geralt thêm vào, mỉm cười. “Thế tức là còn mỗi ông thôi, Dainty. Ông may đấy. Không ác ý gì đâu, nhưng ông biết con người khó phân biệt được các halfling với nhau mà.”
Người thương nhân không ngần ngại lâu.
“Được thôi,” ông ta nói. “Cứ thế đi. Hãy bỏ sợi xích ra, witcher. Nhanh nào, biến thành ta đi, “chủng loài thông minh”.”
Được giải thoát khỏi sợi xích, gã doppler duỗi mình, vuốt sống mũi và quan sát người halfling. Lớp da lùng bùng trên mặt bỗng trở nên rắn hơn và có màu. Cái mũi thu lại, tạo nên một âm thanh ậm ực bóp méo. Trên cái đỉnh đầu trọc lốc, những lọn tóc xoăn xuất hiện. Dainty tròn mắt. Người chủ quán ngỡ ngàng, miệng há ra trong im lặng. Dandelion trầm trồ mà không làm gián đoạn những tiếng rên ư ử nghe vô cùng khó chịu.
Chi tiết cuối cùng là màu mắt.
Dainty Biberveldt đệ Nhị ợ một hơi. Ông ta nhoài qua bàn cầm lấy cốc bia từ trên tay Dainty Biberveldt đệ Nhất và uống tham lam.
“Không thể nào, không thể nào.” Dandelion khẽ nhắc đi nhắc lại. “Thấy chưa: bản sao chép hoàn hảo, không thể phân biệt nổi. Mọi thứ đều ở đây! Lần này, thậm chí còn có cả vết muỗi đốt và vệt ố trên quần…thật luôn, ngay cả cái quần! Geralt, đến cả một pháp sư cũng không thể làm được điều đó! Cảm nhận đi, sợi bông thật đấy, không phải ảo ảnh! Phi thường! Hắn làm thế nào nhỉ?”
“Không ai biết,” witcher đáp. “Bản thân hắn cũng chẳng biết. Tôi nói hắn sở hữu khả năng biến đổi cơ thể hoàn toàn, nhưng khả năng này là hữu cơ và vô ý thức…”
“Nhưng cái quần…cái quần làm từ gì thế? Cả cái áo nữa?”
“Đó chỉ là lớp da được biến đổi của hắn thôi. Tôi không nghĩ là hắn sẵn sàng đồng ý cởi chúng ra đâu. Vả lại, lớp da sẽ ngay lập tức mất đi đặc tính của sợi bông…”
“Tiếc thật,” Dainty nói, đôi mắt sáng lên. “Tôi vừa mới thắc mắc không biết liệu hắn có thể biến cái xô kia thành vàng không.”
Rõ ràng hài lòng vì là tâm điểm của sự chú ý, gã doppler mà đã trở thành một bản sao hoàn hảo của người halfling nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hắn ngồi với tư thế y hệt Dainty, đôi chân lông lá đung đưa không khác.
“Anh biết các doppler rõ đấy, Geralt.” Hắn nói trước khi lại chúi đầu vào cốc bia, chép miệng và ợ. “Rất rõ là đằng khác.”
“Thánh thần ơi, đó chính là giọng nói và cung cách của Biberveldt,” Dandelion thốt lên. “Có ai có cái ruy băng đỏ nào không? Chúng ta phải đánh dấu nếu không sẽ chẳng nhận ra ai là ai được.”
“Thế là sao, Dandelion?” Dainty Biberveldt đệ Nhất hỏi. “Không đời nào cậu có thể nhầm tôi với hắn! Kể từ cái…”
“…liếc mắt đầu tiên, là đã rành rành sự khác biệt rồi.” Dainty Biberveldt đệ Nhị tiếp lời, nén lại một tiếng ợ. “Cậu sẽ phải là một thằng đần thực sự mới có thể nhầm chúng tôi được.”
“Tôi vừa nói gì nào?” Dandelion lầm bầm ngưỡng mộ. “Hắn suy nghĩ và ăn nói hệt như Biberveldt. Không thể nào phân biệt…”
“Đấy là nói quá thôi!” người halfling tỏ vẻ. “Nói quá thôi!”
“Không,” Geralt phản đối, “không hề quá tí nào. Dù ông có muốn tin hay không, Dainty, thì sinh vật đó quả thực chính là ông trong lúc này. Bằng những phương pháp không rõ, doppler còn có thể sao chép chính xác tâm lý của nạn nhân.”
“Tâm…gì cơ?”
“Đặc điểm của trí óc: suy nghĩ, tính cách, tình cảm. Linh hồn. Điều này đi ngược lại với quan điểm của phần đông các pháp sư và toàn bộ tu sĩ: linh hồn cũng chính là thể xác.”
“Báng bổ…” chủ quán trọ xen vào, thở gấp.
“Đúng là vớ vẩn.” Dainty Biberveldt cũng hậm hực nói thêm. “Đừng đùa linh tinh, witcher. Đặc điểm của trí óc! Sao chép mũi hay quần ai đó là một chuyện, nhưng sự thông minh, cái đó là nhảm nhí. Tôi sẽ chứng minh ngay tại đây. Nếu cái gã doppler chấy cắn này của anh đã sao chép khả năng kinh doanh của tôi, thì hắn đã chẳng bán ngựa ở Novigrad, nơi thị trường đang suy yếu, mà đã đến Đèo Quỷ, đến chợ ngựa, nơi giá cả được quyết định tại các phiên đấu giá. Đấy, anh sẽ không mất…”
“Đương nhiên là sẽ mất rồi!” Gã doppler bắt chước vẻ phật ý của người halfling. “Đầu tiên, các phiên đấu giá ở Đèo Quỷ đang trượt giá dần, bởi vì hội thương nhân tự quyết định với nhau xem sẽ đấu bao nhiêu. Và còn phải nộp lệ phí cho ban tổ chức.”
“Ngươi không có quyền dạy ta cách buôn bán, đồ vô dụng,” Biberveldt gầm lên. “Ở Đèo Quỷ, lẽ ra ta có thể bán được 90 hay thậm chí 100 đồng một con. Và ngươi, ngươi nhận được bao nhiêu từ lũ vô lại ở Novigrad này?”
“130,” gã doppler trả lời.
“Nói dối, cái đồ não bò!”
“Tôi không nói dối. Tôi đã đem lũ ngựa thẳng đến bến cảng, ông Dainty, nơi tôi tìm được một người buôn lông thú vượt biển. Những lái buôn lông thú không dùng bò để kéo xe hàng, vì chúng quá chậm. Mà lông thì nhẹ và có giá trị cao. Do vậy họ phải đi thật nhanh. Ở Novigrad, không có chợ nào bán ngựa, vậy nên cũng chẳng có ngựa. Tôi là người duy nhất ra giá. Do vậy tôi có thể tự do chọn mức giá mình thích. Nó đơn giản như…”
“Ta đã bảo đừng lên mặt dạy ta rồi!” Dainty la lên, mặt đỏ au. “Vậy thì ít ra ngươi cũng kiếm được chút tiền. Nhưng giờ chúng đâu hết rồi?”
“Tôi đã đầu tư,” Tellicon tự hào đáp, vuốt thẳng lọn tóc xoăn bướng bỉnh như Dainty thường làm. “Tiền, thưa ông Dainty, luôn phải di chuyển để việc kinh doanh phát đạt.”
“Cẩn thận đấy không ta đập phù mỏ bây giờ! Ngươi đã dùng tiền bán ngựa để làm gì rồi? Nói mau!”
“Tôi đã bảo: tôi mua hàng.”
“Hàng gì, cái đồ thần kinh chết tiệt kia?”
“Tôi mua phẩm…tôi mua phẩm màu cánh kiến,” gã doppler ấp úng, rồi đọc một lèo: “500 giạ phẩm màu cánh kiến, 6,2 tấn vỏ lụa, 55 thùng nước hoa hồng, 23 thùng dầu gan cá, 600 cái bát gốm và 400 cân sáp ong. Xin lưu ý là giá dầu gan cá rẻ như vậy bởi vì chúng hơi bắt đầu bốc mùi một chút. Ah! Tôi suýt quên: và 100 mét dây bông.”
Sự im lặng kéo dài thật lâu.
“Dầu gan cá hôi,” cuối cùng Dainty thở ra, ghép từng từ lại thật từ tốn và nhấn mạnh mỗi từ. “Dây bông, nước hoa hồng. Tôi chắc đang nằm mơ rồi. Đây là một cơn ác mộng. Mọi thứ đều có thể được mua ở Novigrad: những món hàng quý giá và hữu dụng nhất…và cái đồ mắc toi này dùng tiền của tôi để mua ba cái nhảm nhí đó. Với diện mạo của tôi! Địa vị và uy tín của tôi trong giới thương nhân thế là đi tong. Không, thế này là quá mức rồi. Tôi không chịu nổi nữa. Đưa tôi thanh kiếm, Geralt, để tôi có thể khử thằng này.”
Cánh cửa phòng trong mở ra kẽo kẹt.
“Thương nhân Biberveldt!” người vừa mới bước vào gọi. Ông ta trông gầy tới mức chiếc áo choàng toga tím trông như thể đang vắt trên một cái giá treo quần áo. Trên đầu ông ta đội một chiếc mũ nhung có hình dạng như một cái bô úp ngược. “Thương nhân Biberveldt có ở đây không?”
“Vâng,” cả hai người halfling đồng thanh trả lời.
Khoảnh khắc tiếp theo, một trong hai Dainty Biberveldt ném cái cốc vào mặt witcher, khéo léo đá chân ghế của Dandelion và nhanh chóng bò dưới bàn về phía cửa, tiện thể xô ngã người đàn ông với chiếc mũ mắc cười.
“Hỏa hoạn! Cứu!” hắn kêu lên, ngã ra sau vào phòng chính. “Sát nhân! Gọi cứu hỏa đi!”
Lau đi lớp bọt bia trên mặt, Geralt đuổi theo kẻ đào tẩu, nhưng Dainty Biberveldt còn lại, lúc này cũng đang lao đến cửa, vướng vào chân anh sau khi trượt ngã trên đống mạt cưa. Họ ngã nhào vào nhau ở ngưỡng cửa. Dandelion chửi thề điên loạn, cố thoát ra khỏi gầm bàn.
“Dừng lại, quân ăn cắp!” người đàn ông khẳng khiu, vẫn đang nằm trên sàn và vướng vào nếp áo choàng la hét. “Ăn trộm! Lũ cướp!”
Geralt nhảy qua người halfling. Cuối cùng cũng ra được đến ngoài, anh trông thấy gã doppler len lỏi qua đám khách khứa và chạy xuống phố. Witcher cố dùng quán tính của mình để vượt qua đống rào cản này nhưng bị chặn lại bởi vài người khách đứng chắn đường. Anh xoay sở xô ngã được một người, bùn dính từ đầu đến chân và sặc mùi bia, nhưng số còn lại, khóa vai nhau, không di chuyển một phân. Geralt giãy dụa, tức điên lên. Anh nghe tiếng vải và da gãy vụn và ống tay áo bên phải bỗng toạc ra. Witcher ngừng vật lộn và chửi thề.
“Chúng tôi bắt được hắn rồi!” những người công nhân la lên. “Chúng tôi bắt được tên trộm rồi! Chúng ta làm gì đây, sếp?”
“Cho hắn vào đống vôi!” người đốc công ra lệnh, ngước đầu dậy khỏi bàn và cố định hướng bằng đôi mắt ngái ngủ.
“Lính đâu!” người đàn ông mặc đồ tím hét lớn, thoát ra khỏi phòng trong. “Tội coi thường luật pháp! Lính đâu! Ngươi sẽ bị treo cổ, quân ăn trộm!”
“Chúng tôi bắt được hắn rồi!” Những người công nhân la lên. “Chúng tôi bắt được hắn rồi, thưa ngài.”
“Đây có phải hắn đâu,” người đàn ông khoác áo choàng toga đáp lại. “Bắt lấy tên vô lại! Đuổi theo hắn!”
“Ai cơ?”
“Biberveldt, gã halfling! Bắt hắn, bắt hắn! Nhốt hắn vào ngục!”
“Đợi chút đã…”, Dainty cắt lời, bước ra khỏi phòng. “Ngài đang làm gì vậy, ngài Schwann? Đừng có tùy tiện phun ra tên tôi. Tắt báo động đi. Không cần phải làm thế.”
Schwann im lặng, quan sát người halfling với vẻ nghi ngờ. Dandelion hiện ra trên ngưỡng cửa phòng trong, mũ lệch và kiểm tra tình trạng cây đàn luýt của mình. Những người công nhân cuối cùng buông Geralt sau vài câu trao đổi nhỏ. Bất chấp cơn giận, witcher kiềm chế bản thân ở mức khạc một bãi xuống sàn nhà.
“Thương nhân Biberveldt!” Schwann kêu lên, đôi mắt cận hấp háy. “Chuyện này là sao đây? Tấn công một đại diện của chính quyền có thể khiến ông gặp rắc rối lớn đấy…cái gã halfling mà vừa mới chạy khỏi đây là ai vậy?”
“Một người họ hàng,” Dainty buột miệng. “Một người họ hàng xa…”
“Phải, phải…” Dandelion nhanh chóng xác nhận, cảm thấy cuối cùng đã đến giây phút tỏa sáng của mình. “Một người họ hàng xa của Biberveldt tên là Toupet Biberveldt, con cừu đen của gia đình. Khi còn nhỏ, ông ta rơi xuống một cái giếng. May mắn thay, cái giếng cạn, nhưng thật đen đủi là cái xô nước lại rớt trúng đầu. Thường thì ông ta vô hại. Chỉ là mỗi khi thấy màu tím là ông ta lại nổi điên lên. Nhưng không có gì phải lo, bởi màu đỏ lông mu của một cô gái có thể khiến ông ta bình tĩnh lại. Đó là lý do ông ta bỏ chạy tới Passionflower. Tôi nói ngài nghe,…”
“Đủ rồi, Dandelion.” Witcher đột ngột cắt lời. “Câm đi, chết tiệt.”