Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chứng kiến kiếm linh của Trần Nhất Tân biến ảo thành mãnh mã cự tượng, phần đông đệ tử xung quanh đàn tế đều có một loại cảm giác ngưỡng mộ, đầu viễn cổ mãnh thú này thật sự là quá mức cường đại, bốn cái chân to rậm rạp lông, cơ hồ mỗi một chân đều như một cây cự trụ chống trời, chống đỡ thân hình khổng lồ như một quả núi của nó, lông dài trên không trung bay múa, thật sự là làm cho người nhìn thấy ghê người.
Đáng sợ nhất chính là, kiếm linh của Trần Nhất Tân tựa hồ so với lần phóng ra trước đó càng cường đại hơn, cơ hồ cứ mỗi bước lên phía trước, đầu mãnh mã cự tượng kia đều tăng lớn vài phần, đợi khi đặt chân đến trước mặt Phong Thiếu Thừa, cơ hồ đã dem hơn phân nửa đàn tế bao phủ lên, từng bước là một cái hố sâu, đất rung núi chuyển, các đệ tử quan chiến xung quanh đều cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung chuyển, rất là lo lắng mãnh mã cự tượng này giẫm thêm hai bước nữa sẽ đem tiền sơn đạp cho núi lở xuống.
Phong Thiếu Thừa có vẻ cực kỳ chật vật, mắt thấy bàn chân to của mãnh mã cự tượng hướng tới đỉnh đầu của hắn giẫm xuống, tình thế cự kỳ nguy ngập, làm cho không ít đệ tử đều vì Phong Thiếu Thừa đổ một trận mồ hôi, thầm nghĩ Phong Thiếu Thừa chẳng lẽ là chân khí cùng thể lực đã cạn kiệt, thật là sẽ thua trong tay Trần Nhất Tân. Nhưng mà, không ai phát hiện, khóe miệng của Phong Thiếu Thừa, giờ phút này đang nở một nụ cười khẩy đầy ma mãnh.
Nói đến thật đúng là buồn cười, đây đại khái là Phong Thiếu Thừa lần đầu tiên trong đời cùng người khác đấu trí, trước kia hắn luôn luôn là đệ nhất thiên tài trong bát đại đệ tử, được Đặng Thiếu Ngải nhìn trúng thu làm đệ tử đích truyền, tu trì càng là lớn mạnh vượt bậc, từ đó thực lực áp đảo hết thảy căn bản là không cần phải cùng người khác đấu trí. Hơn nữa, Phong Thiếu Thừa vốn là cuồng nhân luyện công, căn bản cũng không có hứng thú cùng người khác đấu trí.
Lần này thật sự chính là lần đầu tiên Phong Thiếu Thừa đi làm loại chuyện này, vậy cũng coi là một sự thể nghiệm đi.
Tình thế trên đàn tế phát triển theo chiều hướng ngày càng có lợi cho Trần Nhất Tân, nhưng mà làm cho những người khác kỳ quái chính là, Trần Nhất Tân không ngờ là cũng không vội vàng tiến lên công kích, vẫn chỉ là khống chế kiếm linh của mình áp bách từng chút một lên Phong Thiếu Thừa. Trong mắt rất nhiều người, giờ phút này Trần Nhất Tân nếu như là tiến lên tiếp tục sử dụng một vài pháp thuật cận thân, tất nhiên là có thể làm cho Phong Thiếu Thừa bị thương nặng. Cho dù không thể do đó mà chiến thắng Phong Thiếu Thừa, nhưng ít nhất cũng có thể đem tiên cơ chuyển hóa thành cơ hội thắng.
Không ít đệ tử đang nhỏ giọng nghị luận, đại đa số người đều cho rằng là Trần Nhất Tân quá mức kiêng sợ thực lực của Phong Thiếu Thừa, cho dù nhìn thấy Phong Thiếu Thừa lộ ra tình trạng dầu hết đèn tắt, cũng vẫn không dám ép lên tiến công.
Ngay cả Phong Thiếu Thừa cũng cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ tên gia hỏa Trần Nhất Tân này, như thế nào còn chưa xông tới? Hắn chính là đang chời đợi Trần Nhất Tân phi thân lên tiến hành công kích cận thân, khi đó sẽ là thời khắc tốt nhất để hắn phản kích, Phong Thiếu Thừa tự tin chỉ cần một chiêu liền có thể thụ phục Trần Nhất Tân, thậm chí không cần đến chiêu thứ hai. Mà giờ khắc này, kỳ hạn hai canh giờ cũng chỉ còn lại đúng một khắc.
Ẩn ước Phong Thiếu Thừa bắt đầu có chút sốt ruột, bởi vì nếu như hắn cứ cùng Trần Nhất Tân dây dưa mãi như thế này, phần thiệt chính là thuộc về hắn, thời gian không đợi người!
Nhưng mà, Phong Thiếu Thừa bây giờ đích xác cũng không có nắm chắc chính mình phản kích có thể nhanh chóng xử lý Trần Nhất Tân được hay không, hắn nhìn ra được, Trần Nhất Tân này chỉ sợ thực lực không kém hơn Trác Tri Viễn là mấy. Nếu thời gian dài, hắn tự nhiên tin tưởng mình có thể xử lý Trần Nhất Tân. Nhưng mà hiện tại thời gian còn lại không nhiều, đã trở thành cản trở lớn nhất đối với Phong Thiếu Thừa, hắn nhất định phải tìm được cơ hội một kích tất thắng, nếu không, sẽ vì hạn chế tự mình đặt ra làm cho mất hết thể diện.
Cẩn thận quan sát hành động của Trần Nhất Tân, chỉ thấy Trần Nhất Tân chỉ là ở bên ngoài không ngừng hướng hắn bất ngờ phóng thích ra kiếm khí bắn lén, từng đạo kiếm khí kia thật giống như ruồi muỗi bình thường làm cho người ta chán ghét, nhưng mà Phong Thiếu Thừa lại có chút hết cách. Đành phải tiếp tục giả vờ chịu không nổi, tựa hồ tùy thời cũng có thể bị mãnh mã cự tượng áp đảo.
Rốt cục, Phong Thiếu Thừa đã nhìn ra giữa trán Trần Nhất Tân có một tia không kiên nhẫn, trong lòng mừng thầm, xem ra, thếu niên mười sáu tuổi này vẫn còn có chút dễ kích động a, chỉ một lát nữa, e rằng Trần Nhất Tân liền sẽ nhịn không được khát vọng thắng lợi của bản thân, xông lên tiến lại gần mình công kích.
Khi Phong Thiếu còn đang nghĩ như vậy, Trần Nhất Tân cũng quả nhiên hét dài một tiếng, phóng lên cao, trường kiếm trong tay giống như có thể bổ núi bổ ra một đạo kiếm khí dài đến hơn một trượng.
Kiếm khí dày đặc phát ra lãnh quang, theo sau kiếm khí, Trần Nhất Tân cũng phi thân theo vào, tựa hồ tính toán phát động công kích cuối cùng.
Phong Thiếu Thừa trong lòng vui vẻ, nhất thời hai tay rung lên, khoát bối đao trong tay đột nhiên hướng lên ra, cự hùng và mãnh hổ trước đó lộ ra vẻ thảm bại lại đột nhiên giống như đã lấy được sinh khí vô tận, vùng vẫy bay lên trên, không ngờ lai có thể đem mãnh mã cự tượng lớn bằng một ngọn núi nhỏ kia nâng lên...
Đồng thời, một ưng một xà còn lại trên khoát bối đao cũng đều thoát đao bay ra, bay nhanh về phía Trần Nhất Tân,
mắt thấy Trần Nhất Tân sẽ gặp nguy hiểm!
Các đệ tử dưới đài mới vừa rồi còn vì Trần Nhất Tân cuối cùng quyết tâm phát động tổng tiến công mà hoan hô, thế nhưng lúc này đột nhiên lặng ngắt như tờ, không ít người trong lòng đều thầm nghĩ : Phong Thiếu Thừa thật vô sỉ, hắn lại là cố ý giả yếu lừa đối phương. Điều này cũng khó trách, nếu như Phong Thiếu Thừa đối đủ với một địch nhân chân chính thì giả yếu lừa địch chờ cơ hội phản kích thì cũng không có gì, nhưng đối mặt với sư đệ thực lực rõ ràng thua xa mình, lại có thể sử dụng chiêu số này, thật cũng có chút vô sỉ.
Đa số người đều cho rằng Trần Nhất Tân xong rồi, theo bọn hắn thấy, Phong Thiếu Thừa căn bản chính là cố ý yếu thế, tuyệt đối có thực lực một chiêu đem Trần Nhất Tân hoàn toàn đánh bại.
Biến cố nảy sinh, Trần Nhất Tân giữa không trung mắt thấy như đang mãnh liệt nhào đến, phát ra đạo kiếm khí dài hơn một trượng kia, lại ở giữa không trung đột nhiên có một tiếng long ngâm, lập tức nhanh chóng biến thành một băng tinh chi long trong suốt toàn thân tuyết trắng. Băng long này râu tóc dựng đứng, giương nanh múa vuốt, một hơi liền đem một ưng một xà kia nuốt vào trong bụng, nhưng ngay sau đó thế tới không giảm, vòng trại trên người mãnh mã cự tượng, nhanh chóng từ trên chiếc vòi dài của mãnh mã cự tượng trượt xuống, há mồm phun ra long tức nồng đậm băng tuyết, Phong Thiếu Thừa bất ngờ không phòng ngự, cư nhiên bị long tức kèm theo băng tuyết này đóng băng thành một người tuyết trong suốt!
Nguyên lai, cố ý giả yếu lừa địch không phải là Phong Thiếu Thừa, mà ngược lại là Trần Nhất Tân, cũng không biét Trần Nhất như thế nào nhìn ra cạm bẫy Phong Thiếu Thừa thiết lập, lại có thể tương kế tựu kế xuất ra một chiêu như vậy. Không nghĩ tới, kim cương long tượng kiếm của hắn lại đã có thể trùng phá được tầng thứ hai, đạt đến cảnh giới long tượng tề phát.
Cảnh giới cao nhất của kim cương long tượng kiếm, kỳ thật cũng không phải long tượng tề phát, mà là tầng thứ tư sau tầng thứ ba long tượng nhất thể, long tượng hóa nhân!