Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ Thiên chỉ biết cười gượng cầm lấy bộ y phục từ tay Phiêu Hải Liêm rồi nhìn lão ăn vận quần dài đen áo dài tay cổ vòng đen nâu trong rất sang trọng mà gật đầu rồi đi thẳng vào trong phòng nhỏ của Phiêu Vân Lan từng bước ra có lẽ là căn phòng tắm
Tiểu Bạch vẫn ở trên vai hắn nó chỉ im lặng mà không thốt nên tiến nào từ khi Vũ Thiên tỉnh dậy nó cũng cùng tiến vào trong căn phòng tắm với Vũ Thiên, phía ngoài đã vọng lên tiếng hỏi của Phiêu Hải Liêm:
- Vân Lan sao con lại quen biết với cái tên tiểu tử quái dị trong như ăn mày này, lại còn đưa hắn về phòng mình nữa nếu để cha con biết thì ta cũng sẽ không thể ngăn cản được huynh ấy sẽ nổi giận với con như thế nào, nếu để cho Nghêu gia biết được chỉ sợ Phiêu gia chúng ta chắc chắn sẽ gặp nguy
Phiêu Vân Lan nghe Phiêu Hải Liêm nhắc đến cha mình thì có chút lo lắng nhưng khi nghe nhắc đến Nghêu gia thì mặt càng tái hơn ánh mắt đã hiện lên chút không cam lòng nhưng lại bất lực mà không thể thay đổi được gì
Phiêu Hải Liêm trong thấy ánh mắt đứa cháu mình thì cũng hiểu chỉ là lão cũng không thể làm gì khác hơn vì sự tồn vong của Phiêu gia ở Thành Vị Thanh này
- Đa tạ Liêm thúc đã cho ta mượn bộ đồ này nó cũng rất hợp với tiểu tử!
Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch từ trong phòng tắm của Phiêu Vân Lan đi ra mà nhìn hai người nói
- Tiểu tử ngươi vận bộ đồ này nhìn ngươi cũng không đến nỗi khó ưa, không hiểu làm sao ngươi lại biết Vân Lan lại còn ở trong phòng của nó!
Phiêu Hải Liêm nhìn Vũ Thiên mang bộ đồ của lão cầm tới mà tự nói trong lòng thắc mắc, có lẽ lão cũng không phải là một kẻ cứng nhắc nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ Vũ Thiên không biết là tên nào, ánh mắt đánh giá hắn rồi lại lên tiếng tiếp:
- Đây là Xúy Vân Phục do làng Điền Xiển kết thành giá thành của nó rất là mắc, gia tộc ta đã tốn tới một vạn nguyên thạch để mua nó số lượng của nó cũng chỉ có vài bộ mà thôi
Phiêu Vân Lan nghe Phiêu Hải Liêm nói thì vẻ mặt hơi thay đổi, nàng lại nhìn Vũ Thiên có chút khác lạ khi thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn có vẻ không biết gì
Vũ Thiên nghe Liêm thúc nói thì chỉ nhìn bộ đồ mình mặc có chút kinh ngạc nhưng ánh mắt lại có chút khó hiểu vì hắn cảm thấy bộ đồ này không có gì đặc biệt ngoài việc che chắn cơ thể hắn, hắn cũng không biết nó còn có tác dụng gì khác, hắn chỉ thấy bộ cẩm phục này cũng không khác gì mấy của Phiêu Hải Liêm chỉ thay đổi màu sắc và đường nét trang trí có vẻ là kiểu dáng thay đổi
Nhưng khi nghe tới hai chữ nguyên thạch khiến Vũ Thiên lại bất chợt sờ cho tay vào trong Túi Trữ Vật của hắn đã để vào trong túi quần của bộ y phục này, áo bào cũ kỹ của hắn cũng đã được để ở trong Túi Trữ Vật, hắn quét một vòng tay kiểm tra trong Túi Trữ Vật của mình nhưng lại không hề có một viên nguyên thạch nào, hắn lại lục lọi thêm nữa nhưng cũng không có gì ngoài hai cái ngọc giản được để trong cùng áo bào mới để vào nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn lại kinh ngạc vì hắn đang nắm lấy một cái gì đó nằm trong Túi Trữ Vật của hắn từ lúc nào
Vũ Thiên đã rút tay ra khỏi Túi Trữ Vật mà trầm ngâm vì nghĩ tới nơi đây đều dùng nguyên thạch để trao đổi nếu thế thì hắn lại không có một viên nguyên thạch nào thì làm sao mà tìm hiểu nơi này để tìm đường quay lại môn phái chứ
- Được rồi Lan Nhi con nên thay bộ đồ khác đi trong con ăn vận như vậy không tiện đi tới Bảo Cẩm Đường được
Phiêu Hải Liêm liền tiến ra ngoài căn phòng mà rẽ trái khi vừa dứt lời có vẻ lão đang gấp cũng không để ý tới Vũ Thiên mà hỏi nữa Vũ Thiên cũng liền tiến theo lão ra phía ngoài căn phòng của Phiêu Vân Lan liền yên tĩnh một lúc, nhưng cũng rất nhanh nàng đã tiến ra cùng đó là tiến của Tiểu Bạch ngơ ngác vang lên “Lan tỷ tỷ, tỷ lại kín đáo hơn rồi, hai chữ đại …”
“Tiểu Bạch …, Vũ Thiên huynh cùng ta tới Bảo Cẩm Đường có được không rời rời đi cũng không muộn”
Phiêu Vân Lan tái mặc nhìn Tiểu Bạch gọi to khiến nó giật mình ngậm miệng hổ lại đơ mặt lại thấy ánh mắt Phiêu Vân Lan chuyển hướng nhìn Vũ Thiên mà nói, Phiêu Hải Liêm thì vẻ mặt hơi kinh ngạc khi nghe thấy Tiểu Bạch mở miệng nhưng rồi lại cũng không để ý nữa vì lão cũng đã từng gặp tiểu thú biết nói như vậy nhưng lại vừa bước đi vừa nói:
- Vân Lan, ta nghe được tin tức lần này trong thành, Nguyễn gia gia tộc sẽ tổ chức đấu giá
- Nhị thúc, người có quá nghiêm trọng không, Nguyễn gia cũng đã đấu giá rất nhiều lần đâu chỉ riêng lần này!
Phiêu Vân Lan có chút nghi hoặc bước sau Phiêu Hải Liêm mà hỏi
Ánh mắt Vũ Thiên nhìn quanh lối hắn đang bước theo sau hai người mà ngạc nhiên nhìn những bức tường hai bên đều được gắn một viên đá phát ra thứ ánh sáng vàng, nhưng những viên đá này đều cách nhau một khoảng cho nên liền ngạc nhiên mà hỏi Phiêu Vân Lan, Phiêu Vân Lan chỉ ngoái đầu nhìn hắn mà giải thích rồi lại nhìn Phiêu Hải Liêm đợi nhị thúc cho nàng biết trong lần đấu giá này có gì mà đặc biệt:
- Chúng là đá phát sáng, loại mà huynh đang thấy là đá vàng quang, trong phòng ta cũng gắn bốn viên đá quanq quang, huynh không thấy sao, nó chỉ dùng để phát sáng vào buổi tối mà thôi rất hữu ích đối với những người dân trong thành chúng ta!
Vũ Thiên lại nhớ lại lúc trong phòng Phiêu Vân Lan hắn cũng thấy bốn viên gắn xung quanh bốn bức tường nhưng hắn lại không ngờ là chúng chính là những viên đá đã chiếu sáng khắp căn phòng, bây giờ nhìn lối đi này cứ cách một khoảng được gắn một viên mới ngạc nhiên hỏi
Những viên đá được gắn trên những bức tường này rất nhỏ chỉ bằng một viên gạch chẻ đôi nhưng lại phát ra thứ ánh sáng vàng như những bóng điện
Phiêu Hải Liêm không để ý tới vẻ mặt hiếu kỳ của Vũ Thiên đang phía sau nhìn ngó lung tung khi nhìn những viên đá vàng quang mà nhìn Phiêu Vân Lan nói trong lòng lão lại có chút mong chờ:
- Lần đấu giá này, còn xuất hiện một loại vật phẩm đủ khiến cho thành chúng ta phải điên cuồng vì nó đó là một giọt Nghịch Thiên Tuyền, tác dụng của nó chắc con cũng đã biết
- Nghịch Thiên Tuyền!
Phiêu Vân Lan vẻ mặt thay đổi như không tin mà nói nhỏ ba chữ khi nghe Phiêu Hải Liêm nói, nhưng rồi trong mắt lại hơi thất vọng mà nói nhỏ
- Nhị thúc chỉ sợ gia tộc chúng ta khó mà
Phiêu Hải Liêm gật đầu khi mà Phiêu Vân Lan chưa nói hết lời mà đã nói tiếp thay:
- Nhị thúc cũng không biết nó là loại nào trong Nghịch Thiên Tuyền, với lại số lượng chỉ có một giọt, chỉ sợ gia tộc chúng ta khó mà tranh được!
Vũ Thiên thì khó hiểu không biết hai người đang nói gì cho nên chỉ biết im lặng mà nghe cùng Tiểu Bạch đi theo phía sau hai người khi tới trước một lối cầu thang tiếp theo dẫn xuống tầng dưới, hắn chỉ nghe thấy Phiêu Hải Liêm thở dài mà nói:
- Canh tám là đấu giá sẽ bắt đầu, chúng ta cũng phải nhanh tới!