Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
TIẾT TỬ
Thiên giới - Đình Se Duyên:
Trên đám mây tỏa ra ánh sáng bảy màu, một ông lão với mái tóc bạc dài chấm thắt lưng đang tỉ mỉ buộc từng sợi chỉ màu hồng vào những búp bê Tân lang, Tân nương làm bằng sứ. Không ai khác chính là Nguyệt lão. Bên cạnh ngài còn có 1 quyển sổ màu hồng, ghi là “Sổ nhân duyên." "Sổ nhân duyên" là thứ để ghi lại những duyên phận từ kiếp trước của mỗi con người, 'nợ duyên người nào thì phải trả cho người đó'. Tuy nhiên cũng 1 số trường hợp dù có cưỡng cầu bao lâu cũng không thể thành đôi, bởi vậy mới có câu " Thiên định nhân duyên, nếu không phải thiên duyên thì không thể cưỡng cầu". Công việc của Nguyệt lão mỗi ngày là đem những đôi nam nữ có tên trong sổ nhân duyên buộc lại với nhau bằng một sợi chỉ đỏ, gọi là Sợi tơ hồng. Những nam nữ đã được Nguyệt lão buộc bằng sợi tơ hồng thì dù có ở cách nhau bao xa thì, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng điều cấm kị nhất chính là nếu như dùng sợi tơ hồng buộc hai người không có duyên với nhau lại thì, không những không thể hạnh phúc, ngược lại chỉ có đau khổ, thậm chí bị sự đau khổ đó rằng buộc đến suốt cuộc đời...
Hôm nay, cũng như mọi ngày, Nguyệt lão cũng đang tạo ra những mối duyên tốt đẹp. Lật sổ nhân duyên ra, có tên của hai người “Cảnh Nhật Phong - Triệu Miên Trinh." Nguyệt lão liền nhanh chóng dùng sợi tơ hồng buộc 2 búp bê Tân lang, Tân nương có ghi tên hai người họ lại. Bất chợt, đúng lúc này một cơn gió cuốn qua, kèm theo giọng nói của Phong thần:
- Nguyệt lão, ngài xem, ta tới thăm ngài đây!
“Choang” giọng nói bất chợt của Phong thần làm Nguyệt lão giật mình, đánh rơi cả búp bê tân nương. Lão hoảng sợ, cũng có hơi tức giận, tay run run chỉ vào kẻ vừa gây chuyện nói:
- Phong lão đầu, ngươi vừa làm chuyện tốt gì vậy?
- Nguyệt lão xin lỗi, ta thực sự không cố ý. Ngài chắc có thể làm cho búp bê này trở lại như cũ được mà,… phải không? - hai từ cuối phải là một lúc sau mới có thể nói ra. Phong thần dĩ nhiên biết độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng mà ngài cũng không có cố ý nha!
- Trở về như cũ, phải làm sao? - Nguyệt lão tức giận nói. - này là búp bê tượng trưng cho duyên kiếp. Ngài khiến cho nó vỡ nát rồi, làm sao sửa. Aii, phải làm sao a?
-… Thì... thì. - Phong thần lắm bắp. Phải làm sao, ngài cũng có biết phải làm sao. Đột nhiên, ngài chợt ‘a’một tiếng. - Nguyệt lão, hay là lấy con búp bê này thay đi, dù sao cái kia cũng vỡ nát rồi, vậy thì cứ cho qua đi. - Đoạn, ngài chỉ vào một búp bê Tân nương có ghi tên “Triệu Nhạc Tuyết."
Haizz, có trách thì cũng phải trách Phong thần, tự dưng nhảy ra làm cái gì, gây nên phiền phức như vậy. Khiến cho Nguyệt lão cũng nhất thời hồ đồ, mà quên luôn cấm kị, hùa theo Phong thần. Mà bản thân ngài cũng không biết rằng, người mà ngài vừa buộc sợi tơ hồng là những người đã tạo ra những giai thoại thần kì về sau cho nhân gian. Không những vậy, bản thân hai người này đã mang hai mệnh cách xung khắc. Chỉ cần một người sống thì người kia sẽ phải chết. Ấy vậy mà ngài còn ghép họ với nhau, kết quả thì chỉ cần nghe qua là có thể đoán được. Thế nhưng như câu thế sự vô lường, không ai có thể đoán trước. Chỉ có thể hi vọng rằng “Nhân định thắng thiên."
P/s: đây là tác phẩm khá là "lâm li bi đát, và tan nát cõi lòng người đọc", vì vậy mọi người nên cực kì cân nhắc trước khi đọc. Lưu ý: truyện có tình tiết hoàn toàn hư cấu, và hoàn toàn là của riêng t/g. Vì vậy nếu như trong truyện có bất kì địa danh hoặc tên bị trùng lặp với những truyện khác( hoặc trùng với lịch sử) thì đó cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Mong mọi người đừng ném đá *cảm ơn*
--------------
Thiên quốc - Văn Vương trị vì. Ngoại ô Cát Luân
Tuyệt Tình Cốc là một nơi non nước hữu tình, quanh năm hoa nở. Tựa như một bức tranh mùa hạ tuyệt đẹp. Trên bãi cỏ xanh biếc, một đôi hài đồng tựa như Tiên đồng Ngọc nữ cùng ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Nam khoảng bảy, tám tuổi; nữ khoảng năm tuổi. Bất chợt, nam hài lấy từ trong tay áo một con hồ điệp bằng gỗ đưa cho nữ hài.
- Phong ca ca, đó là cái gì vậy? - Giọng của nữ hài tử trong vắt như tiếng chuông vang, vô cùng êm tai. Nàng nghiêng đầu, tay cầm hồ điệp gỗ nam hài đưa, tò mò hỏi.
- Đây là hồ điệp mà huynh tự mình làm tặng muội đó. Điệp nhi, muội có thích không? - Nam hài ngây ngô cười, trong đáy mắt có đôi chút tự mãn
- Thích. Thích, đương nhiên là thích. Huynh thật tốt, muội cũng có vật tặng huynh. - Nàng đáp lời, rồi lấy trong hầu bao một chiếc trâm bạc.
- Trâm? Ta là nam tử, muội tặng ta trâm cài làm gì?
-... - Nữ hài có chút bất ngờ, hơi dừng lại. Sau, lại tiếp tục hào hứng nói. - Không sao. Cứ coi như huynh giữ giúp muội, đợi sau này muội lớn, huynh đem tặng lại cho muội là được.
- Hô, muội xem ta là hầu bao cất đồ sao. Đợi đó, cù chết muội... - Nam hài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bản tính đùa nghịch nổi lên, đùa giỡn cùng nữ hài.
- Nhaaa, ha ha, nhột quá. Phong ca ca, đừng... cù nữa
Trong sơn cốc vang vọng tiếng nô đùa của hai hài tử ngây ngô, trong sáng. Sợi tơ hồng ẩn hiện, trong ánh nắng nối đi duyên phận của hai người. Nhẹ nhàng, êm dịu như một khúc nhạc thần tiên...
Mười năm sau - Thủ phủ ngũ tiểu thư, thất tiểu thư, thuộc Nam Cung gia - Hậu viện
“... Tháng năm trôi qua thật nhanh, tựa như mũi tên lao đi trong gió.
Nhẹ nhàng như giấc mộng hồng trần, như trong cõi thần tiên ảo diệu.
Nhưng sự thật lại chỉ là hư ảo, tan vào thứ quyền lực trên cao.
Người có thấu, tấm lòng tôi?
Có thể bỏ giang sơn, cùng ta du ngoạn?
Có thể vứt đi kiêu ngạo, đi với ta đến cuối cuộc đời... ”
Dưới tàng cây bạch dương, ba nữ tử tuổi tác không quá chênh lệch, dung mạo xinh đẹp vô cùng. Nữ tử mặc tử y mang vẻ thanh tú, cử chỉ đoan trang - Nam Cung Nhạc Cầm. Hồng y nữ tử nhìn nhỏ tuổi hơn lại mang theo vẻ tinh nghịch nhưng không kém phần kiều diễm - Nam Cung Nhạc Sương. Còn lại bạch y nữ tử, dung mạo lại có phần nổi trội hơn - Nam Cung Nhạc Tuyết. Mày lá liễu, cặp mắt trong veo nhưng sắc bén, khuôn mặt trái xoan mang theo lạnh lùng. Khí chất hơn người, khiến ai nhìn thấy cũng phải kính nể ba phần, sợ hãi bảy phần. Giọng hát thánh thót như tiếng chuông ngân, từng chữ, từng chữ theo tiếng đàn mà vang vọng. Không sai, ngoài pháp thuật, cầm nghệ chính là niềm tự hào của nàng, là thứ làm cho nàng mang danh đệ nhất tài nữ Thiên Quốc.
- Tuyết nhi, tiếng đàn của muội càng lúc càng hay đó. Không hổ danh là tài nữ nha! - Nhạc Cầm vui vẻ bám lấy một bên vai Nhạc Tuyết nói. Bên cạnh là Nhạc Sương cũng vô cùng cao hứng, đôi mắt lấp lánh tỏ vẻ ‘Muội cũng muốn học’.
- Được rồi, hai người cũng không cần tỏ vẻ sùng bái, ta không có giỏi như vậy đâu. Hơn nữa... - Nhạc Tuyết nhẹ nhàng nói. Đột nhiên một giọng nói cắt ngang cô:
- Ai nói vậy? Nếu muội nói cầm nghệ của mình đứng thứ hai, vậy thì tìm khắp thiên hạ này cũng không tìm được kẻ nói mình đứng thứ nhất. - Người cắt ngang là một nam tử tuổi quá nhược quán, đôi mắt phượng xinh đẹp câu nhân. Khắp người tỏa ra sự quyến rũ khó cưỡng, tay phải cầm 1 chiếc quạt ghi sáu chữ ‘Thiên hạ đệ nhất phong lưu’ - Âu Phương Sách
- Biểu ca! - Cả ba người đồng thanh nói, Nhạc Cầm, Nhạc Sương là vẻ vui mừng. Còn Nhạc Tuyết lại là nghi hoặc. - Cầm nhi, Tuyết nhi, Sương nhi. Ba muội khỏe chứ? - Phương Sách nói, đồng thời mắt phượng hơi giương lên, hút hồn người đến khó đỡ.
- Dĩ nhiên khỏe. Nhưng huynh tới đây làm gì? - Nhạc Tuyết cau mày hỏi.
- Tới thăm các muội. Chẳng lẽ muội không mong biểu ca đến thăm sao? - Phương Sách
Lời này hắn nói ra, Nhạc Cầm, Nhạc Sương hai tỉ muội dĩ nhiên tin. Nhưng, Nhạc Tuyết tuy tuổi nhỏ hơn Nhạc Cầm rất nhiều, nhưng mười hai tuổi đứng vững trên giang hồ, vài lí do qua loa dĩ nhiên không qua được mắt nàng.
- Dẹp cái kiểu đó đi, huynh không nói cũng không sao, miễn là đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt ta là được. - Nói xong Nhạc Tuyết quay người bỏ đi, Nhưng chợt nhớ ra điều gì, nàng dừng lại nói một câu. Song, người cũng không quay lại. - Nhớ đừng đến trễ.