Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Chỉ vì thứ lợi ích rác rưởi đó, lại đem ta ra để trao đổi. Nam Cung Nhạc Hàn, Nam Cung Nhạc Tuyết, trong lòng hai người, rốt cuộc xem ta là gì hả? - Nhạc Sơn một chưởng đập xuống bàn, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt không còn chút ôn nhu quân tử của ngày thường.
- Nếu có thể thành thân với Mộ Như Yên, Mộ gia sau này không phải của huynh sao? Cái gì gọi là rác rưởi? - Nhạc Hải tính tình vốn nóng nảy, liền không nhịn được mà đứng lên đối chất. Đáng tiếc, người kia hiện tại một chữ cũng không lọt tai, rống giận đáp:
- Ta không cần những thứ đó, nếu đệ thích như vậy, vậy tự mình lấy cô ta đi. Còn nữa, cha đâu phải chỉ có mình ta là con trai, tại sao lại là ta chứ?
Im lặng lại hoàn im lặng. Nhạc Hải cùng Nhạc Sơn mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai giống như một ngọn lửa đè nén, chỉ cần một tác động nhỏ lập tức bộc phát. Nhạc Lâm vẻ mặt lo lắng, hắn thân là đại ca, vậy mà đối diện với việc như vậy, hắn lại không có biện pháp ngăn cản.
Được một lúc sau, Nhạc Tuyết chậm rãi lên tiếng:
- Vậy theo huynh, cử ai đi mới đúng?
- Ta... - Nhạc Sơn cứng họng. Cô nói như vậy quả thực không sai, nếu không phải y, thì cũng là đại ca, nhị ca, bằng không sẽ là Nhạc Hải. Tiến không được, lùi không xong, muốn y nói với phụ thân đổi người, y cũng làm không được. Nhưng, còn Lăng nhi? Lăng nhi thì sao?
- Ta về phòng! - Ném lại một câu, Nhạc Sơn vẻ mặt không rõ cảm xúc rời đi, từng bước từng bước, giống như càng đi càng cách xa tương lai của y và Di Lăng. Trong lòng trống rỗng, không còn cảm xúc nào khác, chỉ có thể cảm nhận được một hố đen không lối thoát, đầy tuyệt vọng.
Trầm mặc. Từng tiếng thở dài vang vọng. Ai đã từng nói, thiếu chủ của Nam Cung rất oai phong? Ai đã nói, bọn họ là những người vô cùng hạnh phúc, vừa sinh ra đã có kẻ hầu người hạ, ăn sung mặc sướng. Có mấy người biết được rằng, cái giá mà họ phải trả cho những thứ cao sang đó, gấp đến ngàn lần. Có mấy người biết, họ còn ao ước một cuộc sống đạm bạc hơn bất kì ai?
Rất lâu, rất lâu trước đây, đã có người từng dạy họ rằng "Muốn đạt được mục đích, thì phải biết hi sinh."
===========================================================================
"Nương nương, nó thực sự là huyết mạch hoàng thất, thực sự là hài tử của hoàng thượng mà."
"Câm miệng, người đâu, lôi ả tiện dân này ra ngoài."
"Điệp nhi, con nhất định phải sống thật tốt. Phải biết tự chăm sóc cho bản thân. Đừng nên quá tin người, đừng giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân. Nhớ không?"
- Mẫu thân, đừng mà, đừng bỏ con, đừng mà... MẪU THÂN!
Hoảng sợ hét lớn, Nhạc Tuyết bật người dậy. Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người run lên không ngừng. Là ác mộng, là cơn ác mộng đã luôn bám theo cô suốt hơn mười năm qua. Đột nhiên, từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói vô cùng ấm áp:
- Tuyết nhi, muội có sao không? Ta vào được không?
Nhạc Tuyết khẽ hít sâu vài hơi, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân. Bước xuống giường, cô với lấy chiếc áo choàng bên đầu giường mặc vào, bước vài bước ra mở cửa. Đập vào mắt là khuôn mặt lãng tử cùng ánh mắt quan tâm lo lắng, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, là Nhật Phong. Nhạc Tuyết tự hỏi, rốt cuộc đã bao lâu rồi, cô thấy được sự ôn nhu đến như vậy.
- Muội không sao chứ? Sao lúc nãy lại hét to đến như vậy? - Nhật Phong lo lắng hỏi. Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán cô, lúc này lại phát hiện, cả người cô lạnh vô cùng.
Nhạc Tuyết không lên tiếng, đứng im để mặc hắn động tay động chân. Sự dịu dàng, ấm áp này, cho cô giữ lại chút nữa, dù chỉ là một khoảnh khắc thôi cũng được.
- Tuyết nhi, muội có sao không? - Nhật Phong nhẹ nhàng kéo tay Nhạc Tuyết ngồi xuống, quỳ một chân xuống đối diện cô. Cử chỉ dịu dàng ân cần vô cùng khiến tâm Nhạc Tuyết không khỏi rung động.
- Không sao! - Hơi cúi mặt né tránh tầm nhìn của người kia, Nhạc Tuyết nhẹ giọng nói. - Chỉ là cơn ác mộng thôi.
- Chỉ một cơn ác mộng mà có thể khiến muội hoảng sợ đến vậy sao? Có thể kể ta nghe chút không? - Nhật Phong đưa tay vén phần tóc rối vì mồ hôi mà dính trên trái cô, ôn nhu mỉm cười nhìn cô hỏi.
Nhạc Tuyết hơi chần chừ, vừa không có ý nói, lại cũng không tiện từ chối. Giữ nguyên thái độ trầm mặc, không nói câu nào. Thấy vậy, ánh mắt Nhật Phong liền hiện lên vài tia mất mát, thở dài một tiếng định bảo cô không nói cũng được. Có điều, lời vừa đến bên môi, giọng nói nửa lãnh đạm nửa như bất lực vang lên:
- Nếu ta nói, ta là người hoàng tộc Thiên Quốc, huynh tin không?
- Hoàng tộc? - Nhật Phong nghi hoặc cất tiếng, giọng điệu mơ hồ tỏ ý không hiểu. - Ý muội là, muội là muội muội ruột của hoàng đế Triệu Minh Long sao? Nói cách khác, muội và trang chủ Nam Cung Hiên...
- Người là nghĩa phụ ta, bọn ta hoàn toàn không cùng chung huyết thống. - Nhạc Tuyết cắt ngang câu nói của Nhật Phong, đôi mắt đẹp như sao sáng liền có chút tối lại hiện lên nhiều cảm xúc không rõ. Cô chậm rãi kể cho người kia nghe những chuyện cô chưa bao giờ muốn nhắc đến, thanh âm nghe qua thì vô cùng bình thản, nhưng trên thực tế lại ẩn chứa nỗi đau cùng hận thù không cách nào xua tan:
- Hơn mười một năm trước, mẫu thân ta là người ở huyện Cát Luân, cũng chỉ là một nữ tử bình thường chốn thôn quê. Ngoại trừ dung mạo có nét thanh tú, thì điều còn lại chẳng qua là cầm nghệ hơn người. Tiên hoàng lúc bấy giờ chỉ vừa mới đăng cơ không lâu. Có một lần, trong chuyến vi phục xuất tuần, gặp phải một đám loạn tặc chặn đường ám sát, cùng đường đành phải nhảy xuống vách núi, không chết nhưng lại bị thương nặng. Mẫu thân ta đúng lúc đi ngang, bất chấp khó khăn đưa người về chữa trị. Lúc tiên hoàng tỉnh lại, đã là việc của nhiều ngày sau đó, cũng bởi vết thương chưa lành nên ở lại dưỡng thương. - Nhạc Tuyết hơi ngưng lại một chút, quay sang nhìn Nhật Phong vốn cũng đang yên lặng, không nóng không lạnh hỏi. - Huynh đoán xem, sự việc sau đó thế nào?
- Nếu ta không lầm, sau đó sẽ là một đoạn tình giống như trong các vở hí kịch, hai người họ nảy sinh tình cảm với đối phương, sau đó tiên hoàng lại phải trở về, không giữ được lời hứa của mình với hồng nhan. - Nhật Phong trầm tư một hồi lâu, cuối cùng liền lên tiếng đáp. Hắn cũng không có ý muốn giễu cợt gì, chẳng qua, hắn cũng là một người giang hồ. Và, cũng như bao người trên giang hồ khác, ghét nhất là bộ mặt giả nghĩa của quan phủ và người hoàng tộc, luôn miệng nói yêu, nhưng việc làm chẳng qua chỉ là để bảo vệ chính mình. Hạng người như vậy, bất kể có bao nhiêu lý do, cũng không đáng được bố thí một chút thương hại nào.
- Không sai, năm năm sau khi tiên hoàng hồi triều sau đó, mẫu thân bất chấp tất cả, mang ta lên kinh, người cũng không phải muốn danh phận gì, chẳng qua chỉ muốn cho ta nhận tổ quy tông. Thế nhưng, tiên hoàng nhu nhược lại không dám nhận, hoàng hậu cùng thái hậu lúc bấy giờ kiên quyết phủ nhận ta, còn cho người giết mẫu tử ta. Cũng may, được nghĩ phụ ra tay tương cứu, còn nhận ta làm nghĩa nữ. Sau đó, mẫu thân ta treo cổ tự vẫn. - Giọng nói của cô lúc này không còn bình tĩnh được nữa, cả người run run, hốc mắt khẽ đỏ lên nhưng giọt lệ cứng đầu cũng không rơi xuống. - Huynh biết không, đến lúc chết, trong tay mẫu thân vẫn cầm miếng ngọc bội đính ước mà tiên hoàng đưa khi xưa.
Nhật Phong không nói tiếng nào, nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Tuyết vào lòng, bàn tay ấm áp khẽ an ủi cô. Hắn đến lúc này mới biết, mười năm hai người họ xa cách, cô đã phải chịu đựng những điều đau khổ thể nào. Một đứa trẻ chưa trưởng thành, lại phải chịu sự ruồng bỏ từ phụ thân ruột, lại còn tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình chết đi. Khi đó, hắn rốt cuộc đã ở đâu chứ, tại sao không ở bên cô, lại để cô phải một mình đối diện với những thứ đó. "Điệp nhi, ta muốn thấy nụ cười của muội như trước, có thể hay không chấp nhận ta?"
Nhạc Tuyết để hắn ôm, nước mắt lúc này cũng không muốn kiềm chế, lặng lẽ thấm ướt vạt áo của cả hai. Nỗi đau này, không phải sớm đã bị cô chôn thật sâu rồi sao, nước mặt không phải sớm cũng đã cạn sao? Vì sao, trước mặt Cảnh Nhật Phong, lại có thể nhẹ nhàng mà bộc lộ toàn bộ như vậy? "Nhật Phong, có thể hay không đừng giống người phụ thân kia của ta, đừng rời bỏ ta được không?"
=======================================================================
Hậu viện Nam Cung Sơn trang:
Nhạc Lâm mặc một thân trường sam xanh nhạt, mái tóc có chút buông thả tung bay theo gió. Ánh mắt đầy đau lòng, bất lực, cùng nhiều thứ cảm xúc đan xen nhìn đệ đệ của mình đang không ngừng tự chuốc say bản thân. Nhạc Sơn căn bản cũng không biết phía sau mình có người, tay cầm một bình rượu uống liên tục. Ánh trăng soi lên làm tăng vẻ ngoài tuyệt mỹ của y nhưng cũng đồng thời khắc lên sự đau khổ trong đáy mắt.
Nhạc Lâm buông tiếng thở dài, y không thể ngăn người kia đang tự hành hạ bản thân. Ngăn? Có ích sao? Trên người người kia và cả y sớm đã không còn chỗ nào lành lặn không vết thương nữa rồi. Thực chua chát, nhưng, trên thế gian này có bao giờ có hai chữ công bằng. Không bao giờ. Đó là số mệnh mà mỗi người khi sinh ra đã được định sẵn, không thể làm trái. Mỉm cười tự giễu. Y còn có thể trông mong gì đây? Phụ thân, người y kính trọng, người đã dạy dỗ nuôi nấng y trưởng thành, liệu có thực sự đáng để y gọi tiếng phụ thân. "Phụ thân, trong mắt người, bảy người bọn ta rốt cuộc là con hay là những quân cờ của người đây?"