Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thiên Giáng Đại Vận
  3. Chương 53 : Đồn khắp bốn phía
Trước /240 Sau

[Dịch] Thiên Giáng Đại Vận

Chương 53 : Đồn khắp bốn phía

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Phong khẽ gật đầu, có lẽ lúc đó y ở cùng một chỗ với lão phu nhân mới giúp lão phu nhân tránh được một kiếp.

- Bọn họ có ý gì? Nếu theo lời Chu Nhị là muốn áp chế ta sao? Giờ ta không binh không quyền, áp chế ta cũng không có tác dụng gì. Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn mọi người.

Hạ Thành ngẫm nghĩ một chút mới nói. - Đại nhân, năm đó ta cùng Thường Võ cũng từng làm chuyện giống thế này. Không phải hành động bắt cóc tống tiền mà giết con tin để dụ kẻ thù. Nếu là vậy, Quách tiểu thư rất dễ gặp nguy hiểm.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, cơ thể khẽ run sắc mặt tái nhợt. Hạ Thanh nói không sai, nếu đối phương vì báo thù., tuyệt đối sẽ không để sống giống như bắt cóc tống tiền.

Thường Võ thấy vậy, vội vàng nói. - Đại nhân đừng vội, nếu thật đối phương bắt cóc Quách tiểu thư vì ngài, chúng ta vẫn còn cơ hội. Huynh đệ chúng ta quen thuộc nơi này, thường đối phương sẽ không lập tức giết con tin, như vậy sẽ rất khó giăng mồi câu. Có giết, cũng phải vào thời khắc cuối cùng.

Chu Thiên Giang thở phào, trong lòng dễ chịu hơn chút. Những lời Hạ Thanh vừa nói thật dọa chết hắn, chỉ cần đối phương không lập tức giết con tin, hắn vẫn có cơ hội cứu Quách Dĩnh.

- Thường đại ca, huynh mau nói, phải làm gì bây giờ? Chu Thiên Giáng khẩn trương, khách khí hỏi.

Lâm Phong cũng hứng thú hơn nhìn Thường Võ và Hạ Thanh, đừng thấy Niêm Can Xử thành thạo ở phương diện thăm dò tình báo và ám sát, nhưng nếu bàn về kinh nghiệm giang hồ, thật không phong phú bằng hai tên hải tặc này.

- Đại nhân, nếu bài trừ nguyên nhân đối phương là người của Quách tướng quân thì ngài chỉ có thể lấy thân mạo hiểm mới cứu được tiểu thư Quách Dĩnh. Giang hồ chúng ta gọi đây là "giăng lưới đáy sông". Đối phương muốn dùng mồi câu ngài, vậy chúng ta xếp lưới ở đáy sông, khiến đối phương không thể móc câu. Nếu muốn thi triển chiêu "giăng lưới đáy sông này" , ngài phải tỏ ra ngốc nghếch mới được, hơn nữa cũng không được quá để ý tới Quách đại tiểu thư, để đối phương hiểu phải mồi còn sống mới khiến ngài mắc câu.

Thường Võ nói như vậy, đám người Chu Thiên Giáng không nhịn được thầm gật đầu. Đối với Hạ Thanh và Thường Võ, Chu Thiên Giáng cũng có cái nhìn cao hơn, kinh nghiệm này không chỉ đơn thuần lấy ra từ sách vở.

Chu Thiên Giáng hiểu ý Thường Võ, dùng ngôn ngữ kiếp trước chính là giả heo ăn thịt hổ. Làm đối phương nghĩ mình là kẻ ngốc, nhưng đến cuối lại bị chính kẻ ngốc đùa bỡn.

Tin đại tiểu thư Quách phủ bị bắt nhất thời lan khắp kinh thành, Chu Thiên Giáng vội đến Quách phủ an ủi Quách lão phu nhân. Hơn nữa Niêm Can Xử đã dùng bồ câu đưa thư cho đại doanh Trấn Nam, không ai biết liệu có phải do gian tế nước Đương Vân gây nên hay không.

Trong thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng tái mặt. Binh Bộ Thương Thư Lý Hồng cùng các trọng thần đều cúi đầu im lặng.

Hôm nay Niêm Can Xử nước Thiên Thanh gửi mật hàm khẩn cấp: Chu Diên Thiên mượn binh khắp nơi ở nước Thiên Thanh muốn tiến giết quan nội, Văn Nhữ Hải thống lĩnh đại doanh phương bắc mới không kịp thâm nhập. Có thể chống lại nước Thiên Thanh xâm lấn hay không, Thành Võ Hoàng cực kỳ lo lắng điều này.

Chuyện gấp ở biên quan vẫn chưa xử lý, trong thành lại phát sinh chuyện thiên kim Quách phủ bị bắt cóc. Thành Võ Hoàng giận nảy lửa, chửi Hình Bộ Thương Thư Hàn Thành tối tăm mặt mũi, ra lệnh y cùng Cửu Môn Đề Đốc Sở Vân kiểm tra nghiêm ngặt để cứu Quách Dĩnh. Một khi Quách Dĩnh có chuyện, đây chính là đả kích nặng nề đối với Quách Thiên Tín của đại doanh Trấn Nam. Trước mắt điều Thành Võ Hoàng lo lắng nhất chính là lòng quân không vững.

- Bệ hạ, bốn cửa đã được canh gác cẩn mật, tin chắc đại tiểu thư vẫn ở trong thành. Có điều để tránh rút dây động rừng, thần cho rằng nên tiến hành ngoài lỏng trong chặt để đối phương tự lòi đuôi thì tốt hơn. Bằng không nếu ép chúng đến đường cùng, sợ sẽ có... Sở Vân nói đến đây liền cẩn thận nhìn Thành Võ Hoàng.

Ánh mắt Thành Võ Hoàng sắc lẻm: - Quách nha đầu không thể có chuyện, bằng không trẫm có lỗi với Quách ái khanh, càng không có mặt mũi gặp Quách lão phu nhân. Sở Vân, ta không cần biết các ngươi làm gì, ta chỉ yêu cầu một điều, phải dẫn Quách nha đầu bình an vô sự trở về.

Hàn Thành và Sở Vân nhăn mặt đáp vâng, mau chóng cáo lui trở về sắp xếp. Chuyện này không tiện nói, chẳng ai có thể bảo đảm cứu người sống sót trở về.

- Lý ái khanh, theo cách nhìn của khanh về thế cục phương bắc, Văn tướng quân có thể trụ vững được không? Thành Võ Hoàng mang tâm tình nặng nề hỏi Lý Hồng.

- Bệ hạ, phần lớn binh mã do Văn tướng quan thống lĩnh là do Chu Thiên Giáng tập hợp ở Trung Đô và Thục Thiên, tuy lúc sau có bổ sung quân nhưng chỉ đến bảy vạn người. Binh mã Thiên Thanh dũng mãnh, trước kia có Phương Đại Đồng trấn thủ, bọn chúng không dám mạo phạm, nay đổi chủ soái, cộng thêm nghịch tặc Chu lão mê hoặc, e rằng sẽ công kích mạnh mẽ. Thần cho rằng nên lập tức hạ lệnh điều ra ba vạn đại quân từ các đô phủ để chi viện trước, đề phòng bất trắc. Ngoài ra từ Bắc Cương xuôi nam vào quan ải là nơi hiểm yếu, thần thấy nên điều một vạn đại quân Kinh Giao đến đóng giữ trước, cho dù Bắc Cương thất thủ, ta cũng có thể chặn quân địch ngoài nơi hiểm yếu.

Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu: - Được, chuẩn tấu. Đoạn y nhìn sang các trọng thần khác: - Tuy binh mã nước Thiên Thanh dũng mãnh, song nội bộ của họ lại hỗn loạn. Sáu Đại Hãn mỗi người thống lĩnh một bộ lạc, dù Chu Diên Thiên mượn được binh mã cũng không chắc có thể chỉ huy được. Hành động này của Chu Diên Thiên chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, e là cả bản thân y cũng bị họ xơi tái. Trước mắt Đại Phong ta đang trải qua dao động ngắn ngủi, quốc khố trống rỗng lòng người không yên. Đợi đến sang năm binh cường mã tráng, trẫm nhất định cho bọn chúng biết lợi hại của Đại Phong ta. Thành Võ Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.

- Bệ hạ anh minh! Các quan lại hùa nhau nịnh bợ.

Đợi mọi người lui đi, Thành Võ Hoàng vò đầu, mệt mỏi ngồi sau ngự án. Khi nãy y an ủi quần thần, nhưng trong lòng y biết rõ tình hình thật sự như thế nào. Trước mắt triều Đại Phong thiếu tướng giỏi, tuy Đại hoàng tử được phong là chủ soái đại doanh Kinh Giao, nhưng Thành Võ Hoàng biết đó chỉ là trên danh nghĩa. Nếu chiến đấu thật sự, Đại hoàng tử Huyền Minh không hề có tài năng bày mưu nghĩ kế.

Trong lòng của Thành Võ Hoàng có một người thích hợp, đó là vị Chu đại tài tử mặt dày đòi roi đánh vua. Tiểu tử đó có thể huấn luyện các phạm nhân thành một chi đại quân có tiềm năng trong thời gian ngắn, chỉ với điểm này thôi, tướng sĩ trong quân không ai bì kịp. Hơn nữa Chu Thiên Giáng còn tự tay giết chết Phương Đại Đồng, đủ để kích động các bộ lạc lớn ở nước Thiên Thanh. Song Thành Võ Hoàng không thể dùng hắn.

Từ khi Chu Thiên Giáng không biết xấu hổ đòi roi đánh vua, Thành Võ Hoàng những tưởng tiểu tử này không chịu được vài ngày, không kiềm chế được nhờ Tĩnh Vương đòi chức quan. Ai ngờ Chu đại quan nhân vẫn giữ bình tĩnh, kiên quyết không nhờ người đến nói giúp. Thành Võ Hoàng vốn muốn vừa đánh vừa xoa để hắn ngoan ngoãn trung thành với hoàng thất, Chu Thiên Giáng phân minh như vậy khiến Thành Võ Hoàng thấy khó xử, không thể để Hoàng thượng bỏ qua thể diện mà đi cầu xin Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng rầu rĩ ngẩng đầu: - Vệ Triển đang ở đâu?

- Bẩm Hoàng thượng, Vệ đại nhân đã đến nội thành, ngài ấy muốn đích thân kiểm tra việc ở Quách phủ.

Thành Võ Hoàng ngẩn người rồi lập tức gật đầu. Y nhìn qua Ngụy công công, bất chợt nhớ đến chuyện thăng quan của Chu Thiên Giáng.

- Chính Hải, hôm trước tiểu tử Chu Thiên Giáng dọn đến chỗ mới, ai trong số các hoành nhi đến tặng lễ?

- Bẩm Hàn Thành, Tứ điện hạ Huyền Châu luôn bận rộn trong ngoài ở Chu phủ, trong ba vị hoàng tử chỉ có Tam điện hạ tự mình đến Chu phủ chúc mừng, các vị điện hạ còn lại chưa nghe nói đến tặng lễ. Ngụy công công cẩn thận nói.

Thành Võ Hoàng nhíu mày: - Hừm, lão nhị này tầm nhìn đúng là hạn hẹp. Nếu lão tam có thể hàng phục tên heo điên Chu Thiên Giáng này, sẽ có thêm một phụ tá đắc lực.

Nghe thấy Hàn Thành gọi Chu Thiên Giáng là "heo điên", Ngụy công công không kiềm được cười hai tiếng. Thành Võ Hoàng trừng mắt nhìn, Ngụy công công giật mình vội diếm nụ cười đi.

Trong kinh thành có vẻ như sóng yên gió lặng, nhưng đủ dạng thế lực ngầm lại bắt đầu bận rộn. Người của Hình Bộ Bộ Nha, của Cửu Môn Đề Đốc phủ, của Niêm Can Xử, cộng thêm người của Chu Thiên Giáng đều bí mật hòa vào đám đông này. Trên khắp thư quán trà lâu ở phố lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có người lạ thoắt ẩn thoắt hiện.

Sau khi Tĩnh Vương nghe xong việc này, y vội vàng đến Quách phủ thăm hỏi lão phu nhân, còn lệnh cho vương phủ tăng nhân sự bảo vệ tiểu Ngọc nhi của y. Việc này khiến Ngụy công công đến cửa cũng không ra được, nàng sốt ruột đến phát khóc ở vương phủ.

Ánh mắt của quan viên và dân chúng kinh thành đều hướng về Chu Thiên Giáng. Theo họ thấy, Quách đại tướng quân ở tận Nam Cương, Quách phủ xảy ra đại sự, Chu Thiên Giáng thân là người Quách phủ phải có biểu hiện gì mới đúng. Nào ngờ trong một ngày Chu đại quan nhân lại cầm theo lồng chim, dẫn một đám hộ vệ vào thanh lâu chơi như không có chuyện gì.

Chẳng những thế hắn còn ra tay rộng rãi với các thanh lâu mới mở, tuyên bố các nơi đó là địa bàn bảo kê của hắn, ai muốn kiếm chuyện thì hắn sẽ xử chết kẻ ấy. Tên này hay, nhất thời tin đồn dấy khắp kinh thành, nói Chu đại quan nhân thất vọng nơi quan trường nên chuẩn bị lên phố kiếm ăn. Khỏi phải nói, không ít kẻ vô lại vội vàng đến nộp tiền nhờ bảo vệ. Nào là trộm vặt, đào mộ, diễn tạp kỹ ngoài phố, mãi nghệ giang hồ, toàn bộ đều tập trung trước cửa Chu phủ.

Chu đại quan nhân không cự tuyệt người đến. Hắn bảo Đại Ngưu dựng lò lửa trước cửa, thưởng cho mỗi người một chén trà lớn. Trong số đó có một đám người khiến Chu đại quan nhân thấy rất hứng thú, đó chính là bọn chuyên đến dò la ngấm ngầm tung tin đồn. Nếu ở kiếp trước thì chúng chính là đồng bọn của Chu đại quan nhân, đều là người thuộc giới săn ảnh bên tin tức truyền thông. Chu Thiên Giáng thu nhận hết bọn họ vào môn hạ, thời này vẫn chưa ai biết tính quan trọng của truyền thông, chỉ cần huấn luyện đơn giản thì họ có thể trở thành một đám yêu tinh hại người.

Đừng thấy bề ngoài Chu Thiên Giáng ăn chơi phóng túng, nội tâm hắn vẫn sốt ruột không thôi. Đã qua hai ngày rồi, một chút tin tức của Quách Dĩnh vẫn không có. Hắn đóng cửa, không kiềm được phát tiết một trận, nhìn thấy đống hỗn tạp bị đập phá, Đại Ngưu và Hà Dương đều không dám lên tiếng.

Ngay lúc Chu Thiên Giáng thấy mình không chịu nổi nữa, đầu bếp ở nhà bếp chạy vội tới tiền sảnh.

- Đại nhân, trong đồ ăn hôm nay có một phong thư... Trên đó có một dấu ấn tay bằng máu. Đầu bếp đó không biết nhiều chữ, nhưng y nhận ra chữ "Chu" trên thư.

Chuyện Quách Dĩnh trên dưới phủ đều biết, thấy phong thư có vết máu này, đầu bếp liền vội mang đến đây.

Chu Thiên Giáng thất kinh, liền đưa tay giựt lấy, vừa muốn xé ra thì Chu Nhất hét to một tiếng:

- Đại nhân, khoan đã!

Chu Nhất hét xong, phất tay bảo đầu bếp lui đi, trong phòng chỉ còn lại thân tín bọn họ. Chu Thiên Giáng kiềm chế nỗi lo trong lòng, hắn biết thời điểm này Chu Nhất nhất định sẽ không hét bừa.

Hạ Thanh thắp một ngọn nến. Chu Nhất gật đầu khen ngợi, tự nhủ Hạ Thanh không hổ là lão giang hồ.

- Đại nhân, xin đưa phong thư cho Chu Nhất. Hạ Thanh nhìn Chu Thiên Giáng nói.

Chu Thiên Giáng chau mày nhìn bọn họ, không hiểu đang diễn trò gì. Tuy trong lòng như bị mèo cào, song hắn vẫn đưa thư cho y.

Chu Nhất lấy thư hơ trên lửa, dùng con dao nhỏ cẩn thận khoét một lỗ.

- Sao vậy, sợ có độc à? Chu Thiên Giáng nghi ngờ hỏi. Hắn gấp muốn điên rồi, hận không thể lập tức biết nội dung trong thư.

Vẻ mặt Chu Nhất rất nghiêm túc, không trả lời Chu Thiên Giáng. Chu Nhất đưa lỗ khoét đến gần mũi ngửi thử rồi đưa cho Hạ Thanh. Thư chuyển một vòng, cuối cùng cũng đến tay Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng cũng ngửi thử, phát hiện thư ám mùi hương nhẹ xen lẫn mùi thảo dược. Hắn không để ý nhiều đến thế, nhanh chóng mở thư ra.

Đợi hai ngày, tin tức cuối cùng đã tới, trong thư còn có một sợi tóc. Nhìn phong thư này, Chu Thiên Giáng cũng yên tâm hơn nhiều. Ít nhất có thể loại trừ khả năng là gian tế nước Đương Vân, xem ra đối phương đúng là nhằm vào hắn.

- Má nó, bảo lão tử đêm hôm canh ba một mình đến miếu Long Vương trong thành, không đi sẽ giết con tin. Đọc nội dung trong thư, Chu Thiên Giáng kích động đến tay run rẩy.

Dù thế nào đi nữa, đối phương cũng đã đề ra yêu cầu. Nếu không có tin gì, e là Chu Thiên Giáng sốt ruột điên lên được.

Bọn Chu Nhất không để tâm Chu Thiên Giáng nói gì, Thường Võ lại cầm lá thư hơ trên lửa nến.

Bọn Chu Nhất nhìn nhau, Hạ Thanh hỏi: - Thế nào, có thể xác định chứ?

Thường Võ gật đầu, nói chắc nịch:

- Mùi của y quán, chỉ khi giấy ám mùi lâu mới để lại hương nồng đến vậy.

- Đúng vậy, phong thư này có thể đến từ y quán hoặc dược đường. Hạ Thanh gật đầu tán đồng.

- Ta nói các ngươi làm gì thế, mau mau chuẩn bị, tối nay dù mạo hiểm lão tử cũng phải đi.

Lúc này lòng Chu Thiên Giáng rất rối. Tuy biết bọn họ đã tìm ra manh mối, nhưng hắn vẫn quyết định đi.

- Không được, đại nhân, nếu ngài đi sẽ mắc bẫy. Mục tiêu của chúng ta đã thu hẹp, ngài tuyệt đối không thể đi, phải tranh thủ thời gian. Chu Nhất khẩn cầu.

- Lỡ chúng giết con tin thì sao? Chu Thiên Giáng đỏ mắt quát.

Chu Nhị chắp tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: - Đại nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh. Nếu thư này đến từ y quán, căn cứ cự ly truy theo tung tích và phương hướng mà Lâm Phong đại nhân nhìn ra, phạm vi truy tìm của chúng ta đã rất hẹp rồi. Thuộc hạ sẽ báo với người của Niêm Can Xử ngay, kiểm tra kỹ càng tất cả y quán và dược đường ở khu vực đó. Đại nhân yên tâm, với thủ đoạn của Niêm Can Xử, tuyệt đối có thể lần ra manh mối.

- Đại nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh. Bọn Hạ Thanh cùng nhau khuyên giải.

Chu Thiên Giáng hít sâu vài lần, cố gắng kiềm nén tâm tình. Hắn biết cách làm của bọn Chu Nhất là đúng, nhưng lỡ đối phương giết con tin, Chu Thiên Giáng không biết mình có thể chịu nổi hậu quả này không.

- Đại nhân, kịch vẫn có thể diễn tiếp. Chúng tôi biết ngài rất căng thẳng, nhưng đây là cách duy nhất để cứu Quách đại tiểu thư, bằng không tối nay dù ngài có đi, Hạ Thanh tôi bảo đảm cũng không thể cứu người ra. Hạ Thanh nghiêm túc nói.

Chu Thiên Giáng nhìn ánh mắt chân thành của mọi người, hắn bất lực ngồi xuống ghế: - Thôi được, cứ làm theo kế hoạch. Còn nữa, lập tức báo tin cho sư phụ ta, dù tối nay ta không đi thì cũng nên để sư phụ đi quan sát trước. Phải rồi, dùng hết đám người hôm nay mới thu nhận, nhất định phải để đối phương biết ý đồ của chúng ta.

Bọn Chu Nhất vội gật đầu rồi chia nhau hành động. Trước khi đi, Thường Võ còn đặc biệt căn dặn Đại Ngưu và Hà Dương không để cho Chu Thiên Giáng rời phủ một bước.

Chu Thiên Giáng đi một mình đến phòng ngủ. Trên bàn trong phòng ngủ có một hàng bình thủy tinh, hắn cẩn thận trút bột thuốc màu đen vào bình, vừa trút vừa rít qua kẽ răng:

- Má nó, đừng để lão tử bắt được, bằng không ta sẽ xử chết bọn khốn kiếp tụi bây. Đây là ám khí mà Chu đại quan nhân phát minh, theo cách nói của hắn là lựu đạn thủy tinh.

Đám săn tin mà Chu Thiên Giáng mới thu nhận đã hành động. Trên các trà quán tửu lầu, nhà tắm, vân vân... khắp kinh thành, chỉ cần là chốn đông người đều có bóng dáng của họ. Mục đích duy nhất của họ chính là lan truyền một tin tức.

- Ê tiểu nhị, nghe gì chưa, Chu Thiên Giáng đại nhân hôm nay một lúc nhận được mười mấy phong thư quấy rối. Trong thư có kẹp tóc rối, còn có trang sức của nữ nhân, cả vải hoa nữa, phong thư nào cũng nói là họ bắt Quách đại tiểu thư. Con bà nó, ngươi nói xem đây là thế đạo gì, thư nào cũng bảo Chu đại nhân tối nay đến chỗ hẹn, không đi sẽ giết con tin.

- Ầy! Nghe hết rồi, người của Chu phủ có nói đều là giả. Mấy tên khốn kiếp đó kẻ thì muốn tiền, kẻ muốn kim ngân châu báu, còn có kẻ viết cho Chu đại nhân hai mươi bài thơ. Nghe quản gia Chu phủ nói không thấy thư viết tay của Quách đại tiểu thư, cơ bản không hề để ý tới.

- Ha ha, nếu đi thật thì tối nay náo nhiệt rồi, chạy đâu cho hết mười mấy chỗ.

Những người tung tin đồn này đều là hai người thành một cặp, người nói người phụ họa làm y như thật. Thêm vào đó dân chúng nhiều chuyện đưa đẩy, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hầu như toàn kinh thành đều dấy lên tin này.

Trong y quán ở một ngõ nhỏ tại phố Hoa Thuận, Quỷ Y Trác Hành nghe được tin này thì giận đến quai hàm co giật. Không cần biết là thật hay giả, việc này đã đảo lộn mọi kế hoạch của y. Hồng Sơn muốn Chu Thiên Giáng chứ không phải nha đầu Quách Dĩnh, nếu hôm nay hắn không đến chỗ hẹn, kế hoạch của họ sẽ hoàn toàn thất bại.

Hơn nữa chiều nay trong y quán đột nhiên xuất hiện vài vị khách lạ, đều là bệnh trầy xước lặt vặt. Quỷ Y Trác Hành nhanh nhạy phát hiện có mối nguy hiểm, y cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường, song không thấy sơ hở ở đâu.

Trác Hành nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đợi Hồng Sơn về sẽ từ bỏ toàn bộ kế hoạch, trực tiếp giết Quách Dĩnh diệt khẩu. Y không ngờ chỉ vì một tên Chu Thiên Giáng mà cơ sở kinh doanh ngầm y khổ tâm dựng nên đều bị tan tành. Trong tiệm rèn ở phố Thuận Cảnh, Mục Kỳ đích thân bố trí, giám sát nghiêm ngặt mười hai y quán và tiệm thuốc ở một khu vực nọ trong thành. Dựa theo tốc độ truy tìm của Lâm Phong hôm đó, hẳn là không thể vượt qua khỏi phạm vi này.

Qua cuộc điều tra ban chiều, Mục Kỳ xem kỹ danh sách trong tay, nhưng y không phát hiện có sơ hở nào. Mười hai y quán đều làm từ năm năm trở lên, hơn nữa không chỗ nào có liên quan đến phủ Quốc cữu.

- Người đâu, truyền lệnh của bổn sứ, bắt toàn bộ nhị trướng phòng (1) của mười hai y quán này cho ta. Mục Kỳ phân phó nhóm người áo đen.

(1) Nhị trướng phòng: người tính sổ sách thứ hai trong y quán.

Muốn biết cụ thể Quách đại tiểu thư bị nhốt ở đâu, cách làm của Mục Kỳ rất đơn giản, không tiếc dùng khổ hình để lấy khẩu cung. Thông thường y quán và tiệm thuốc có hai người tính toán, truyệt đối là người thân tín nhất của y chủ. Trong y quán có bí mật gì cũng không giấu nổi hai người này.

Mục Kỳ biết đại trướng phòng thường do ông chủ đảm nhiệm, y không muốn rút dây động rừng, vì vậy hạ lệnh bí mật bắt nhị trướng phòng. Mục Kỳ làm vậy tuyệt đối sẽ không khiến y chủ hay ông chủ nghi ngờ trong thời gian ngắn, y tin chắc có thể cậy miệng đối phương trong một canh giờ.

Tiếng mõ báo canh một vừa qua, các y quán dược đường đều bắt đầu dỡ bảng. Thời này y quán không phẫu thuật, đến tối thì đóng cửa, trừ khi cần khám gấp trọng bệnh, người ta có thể ra giá cao mời danh y đến nhà chẩn trị.

Trác Hành gác bút lông xuống. Lúc này y quán đã vắng tanh, y nhíu mày suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.

Một người hầu chạy đến nói: - Y chủ, không thấy nhị trướng phòng, hỏi hết mọi người rồi mà không biết y đi đâu.

Quảng cáo
Trước /240 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Triệu Hoán Đích Ngoạn Gia Thị Pháo Hôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net