Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Thiên Giáng nói: - Bệ hạ, thần có thể đào bạc cho người, nhưng chúng ta đã nói rồi, người phải cho thần một chút đặc quyền.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương nhìn nhau, Thành Võ Hoàng gật đầu: - Nói đi, ngươi muốn đặc quyền gì?
- Bệ hạ, chức vị An Sát Sứ này chính là đắc tội với người ta. Nếu sau này phát triển chắc chắn có người nói này nói kia, cho nên người không thể tùy tiện trị tội thần. Chu Thiên Giáng khom người nói.
Thành Võ Hoàng gật đầu:
- Nói có đạo lý, chuẩn!
- Còn nữa, phủ nha tự thần tìm, người tự thần chọn, nha môn dạng này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể nhận người ngoài. Bằng không nếu muốn điều tra ai, họ nhất định sẽ tiết lộ ra ngoài.
- Ừm, trẫm đồng ý.
- Còn nữa, thần một khi bận rộn, chỉ sợ phải thức đêm phá án, cho nên lâm triều thì... miễn đi, dù sao thần cũng có thể lui tới thượng thư phòng.
Thành Võ Hoàng nhìn Tĩnh Vương, sắc mặt không dễ chịu như khi nãy, nhưng vẫn đáp ứng Chu Thiên Giáng: - Chuẩn luôn!
Chu Thiên Giáng mỉm cười: - Ha ha, học sinh còn có một thỉnh cầu nho nhỏ. Lần trước học sinh bị thương, thắt lưng không được tốt, cho nên người thấy đại lễ ba quỳ chín lạy này có nên đổi thành cúi đầu hay không!
Lúc này Thành Võ Hoàng chưa kịp lên tiếng, Tĩnh Vương nghe cũng không lọt tai nữa: - Ta thấy tiểu tử ngươi ăn nhiều bã đậu rồi đấy, có tin bổn vương đánh chết ngươi trước hay không.
Thành Võ Hoàng nghiêm mặt: - Việc này không được, lễ nghi là cơ bản của quốc gia, không thể loạn!
Chu Thiên Giáng cười khan một tiếng:
- Vậy được rồi, bỏ cái này đi, một điều cuối cùng, người cho thần bao nhiêu quyền lợi?
- Ngươi muốn bao nhiêu quyền lợi? Thành Võ Hoàng hỏi ngược lại.
Chu Thiên Giáng nhướn mắt nhìn Tĩnh Vương: - Ừm... trừ Hoàng thượng ra, bất cứ kẻ nào xúc phạm luật pháp, thần đều có quyền điều tra!
Tĩnh Vương giận dữ, tiểu tử này ngay cả ta cũng muốn tra? Làm sao vậy được, Tĩnh Vương vừa định nói, Chu Thiên Giáng nhanh nhảu nói tiếp: - Đương nhiên, Tĩnh Vương thiên tuế khẳng định ở ngoài.
Thành Võ Hoàng thấy Tĩnh Vương giận run người, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là thích đòi quyền. Tuy nhiên nếu muốn Chu Thiên Giáng moi tiền những quan viên đó, không cho hắn quyền lợi nhất định thì đúng là không được.
- Thiên Giáng, trẫm ngự ban cho ngươi một kim bài "Như trẫm đích thân tới", quyền lợi này đủ lớn chưa.
Thành Võ Hoàng nói xong, ngay cả Tĩnh Vương cũng kinh ngạc. Trước kia Thành Võ Hoàng không cần Chu Thiên Giáng, hễ dùng rồi lại rất dám giao quyền. Có kim bài này, tiểu tử này chẳng khác nào có quyền sinh sát. Thực ra Thành Võ Hoàng cũng không ngốc, kim bài tuy có quyền lợi lớn nhưng không phải binh phù, chỉ cần Chu Thiên Giáng không điều động được binh quyền, y cũng không cần quan tâm. Hơn nữa, theo tổ chế thì thành viên hoàng thất không ở trong phạm vi xử lý của kim bài này, bọn họ thuộc về Tông nhân phủ.
Chu đại quan nhân vui đến mức lòng nở đầy hoa: - Ha ha, tạ long ân của bệ hạ. Học sinh sẽ cố gắng làm đến thịt nát xương tan, tận sức vì nước.
Tĩnh Vương bĩu môi: - Tiểu tử thối, thấy ngươi cao hứng vậy, giờ thì hài lòng chưa?
- Tĩnh Vương thiên tuế, lời không thể nói như vậy, tiểu nhân là người vui buồn không để ngoài mặt, núi lớn đè đỉnh cũng không xoay người.
- Con bà nó chứ, răng sắp rụng rồi mà còn nói vui buồn không để ngoài mặt. Tĩnh Vương tức giận chửi.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng giãn ra, ngón tay gõ lên mặt bàn:
- Thiên Giáng, điều kiện ngươi muốn trẫm đều thỏa mãn ngươi rồi. Nhưng trẫm cũng có yêu cầu, ngươi nhất định phải làm được.
- Xin Bệ hạ cứ nói.
- Trong vòng sáu tháng, gom góp tám mươi triệu lượng bạc cho trẫm. Thành Võ Hoàng nhoài người ra, chăm chú nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hả! Chu Thiên Giáng lập tức đờ đẫn, mới vừa rồi còn lòng còn sôi sục lập tức biến thành một đống băng.
- Vậy... vậy thì, vừa rồi những lời học sinh nói, tất cả đều không tính, chức quan này thần không làm nữa. Bệ hạ, trong nhà học sinh còn có chút chuyện, vậy học sinh cáo lui trước!
Chu Thiên Giáng nghĩ bụng, má nó, hèn gì tốt với lão tử như vậy, cho lão tử thành cướp đường luôn đi.
Rầm! Thành Võ Hoàng vỗ ngự án: - To gan, dám xem lời trẫm nói là trò đùa.
Chu Thiên Giáng đau khổ: - Ta nói Hoàng thượng, người đây không phải là bảo thần cướp tiền sao.
- Đúng vậy, trẫm bảo tiểu tử ngươi cướp tiền, vì toàn bộ triều Đại Phong, trẫm tin tưởng ngươi có thể cướp tiền về.
Thành Võ Hoàng nói xong liền đứng lên: - Chu Diên Thiên bây giờ vẫn còn chèn ép, bên cạnh giường trẫm sao có thể để người khác ngủ say. Nửa năm sau, đại quân của trẫm phải tiến quân mãnh liệt lên bắc, một lần nữa đoạt lại biên giới phương bắc. Tất cả đều phải có bạc mới được. Chu Thiên Giáng, trẫm cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lĩnh năm trăm gậy rồi cút ra cửa cung, trẫm từ nay về sau tuyệt đối không dùng ngươi, hoặc là ngươi ngoan ngoãn cướp bạc cho trẫm.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng, đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày đấy ư, không làm thì phải chết. Năm trăm gậy, chẳng phải đánh thành mứt táo luôn sao.
- Bệ hạ, vậy được rồi, thần đồng ý đi lấy khoản tiền này. Nhưng thần cần một vị đức cao vọng trọng làm tham mưu cao cấp. Chỉ cần người này giúp thần, thần tuyệt đối có thể đem đủ số bạc về. Chu Thiên Giáng nói xong liền nhìn Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương bị hù khẽ run rẩy: - Hoàng huynh, thần đệ thể cốt không tốt, loại việc này đệ không làm được.
Tĩnh Vương chỉ sợ Thành Võ Hoàng vì bạc mà đến em ruột cũng lôi kéo. Đừng nhìn Tĩnh Vương bình thường vui thì cười giận thì chửi, nhưng trong suy nghĩ của quan viên lại là một người hiền lành, Tĩnh Vương không muốn đắc tội với những đại thần kia.
Thành Võ Hoàng không để ý đến Tĩnh Vương, lạnh lùng hỏi: - Ai?
Chu Thiên Giáng lại nhìn Tĩnh Vương, Tĩnh Vương trợn trừng mắt, vuốt vuốt Đả Vương Tiên trong tay. Chu Thiên Giáng cũng trợn mắt, đằng hắng nói:
- Là... Vệ Triển đại nhân!
Thành Võ Hoàng tức giận muốn tát hắn hai bạt tai, tiểu tử này thật đúng là cả gan. Vệ Triển thân là Niêm Can Xử Thanh Long Sứ, chỉ nghe lệnh hoàng đế tại vị, đây là luật thép định ra khi mới thành lập, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền thay đổi. Vận mệnh của Niêm Can Xử chỉ có hai trường hợp, hoặc là nghe theo Hoàng thượng, hoặc là giải tán. Nên mới nói hoàng đế tại vị tín nhiệm Niêm Can Xử còn hơn là Hoàng hậu của mình.
- Chu Thiên Giáng, điều này trẫm không thể đáp ứng ngươi. Vệ Triển không phải triều thần, ngoại trừ trẫm, không ai có thể ra lệnh cho y.
Thành Võ Hoàng không vui nói.
Chu Thiên Giáng hụt hẫng, hôm nay hắn nhìn thấy Vệ Triển oai phong ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, quả thật muốn lôi kéo ông ta để cáo mượn oai hùm một phen.
- Hoàng thượng, nếu Vệ Triển đại nhân không thể đảm nhiệm tham mưu cao cấp, vậy thần thay đổi một điều kiện. Chu Thiên Giáng mặt dày nói.
Thành Võ Hoàng thầm nhủ tiểu tử ngươi vẫn chưa xong à, Chu Thiên Giáng chưa kịp nói gì, Thành Võ Hoàng liền liếc mắt với Tĩnh Vương. Hai huynh đệ này phối hợp nhiều năm, Tĩnh Vương sao có thể không biết ý nghĩ của Thành Võ Hoàng.
Tĩnh Vương cầm Đả Vương Tiên gõ lên bàn: - Tiểu tử ngươi còn biết có xấu hổ hay không, ta không quất ngươi sẽ không im miệng đúng không. Cút! Cút ra ngoài cho bổn vương! Tĩnh Vương nói xong, quơ Đả Vương Tiên bắt đầu đuổi người.
Chu Thiên Giáng vừa né vừa la: - Hoàng thượng, một điều cuối cùng... Tĩnh Vương, ngài để tiểu nhân nói xong... Đừng đánh... Tiểu nhân vẫn chưa đi được!
Thành Võ Hoàng khép hờ mắt làm như không nghe thấy, tùy ý để Tĩnh Vương đuổi Chu Thiên Giáng ra ngoài. Tĩnh Vương sợ tiểu tử này chưa từ bỏ ý định, vẫn cầm Đả Vương Tiên đuổi Chu Thiên Giáng ra cửa cung mới coi như xong chuyện.
Trong cung, bọn thái giám cung sai tránh một bên kinh ngạc xem trộm, lần đầu tiên từ khi triều Đại Phong kiến quốc tới nay có một đại thần bị đuổi khỏi thượng thư phòng. Trước kia, nếu Hoàng thượng tức giận, đại thần sẽ bị cung sai đánh một trận gậy rồi khiêng về phủ, hoặc là ngoan ngoãn đi ra thượng thư phòng. Còn như Chu Thiên Giáng la hét chạy ra, cộng thêm Vương gia đuổi đánh phía sau thì đúng là lần đầu nhìn thấy.
Tĩnh Vương đứng ở cửa cung, thấy Chu Thiên Giáng vẫn không đi: - Ta nói tiểu tử ngươi đừng không biết tốt xấu, chọc giận Hoàng thượng thì người sẽ đổi người khác làm đấy.
Tĩnh Vương quả thật xuất phát từ lòng tốt, nếu chẳng may Chu Thiên Giáng chọc giận Thành Võ Hoàng, chỉ sợ hắn đời này đừng nghĩ đến việc làm quan nữa. Có lẽ Hoàng thượng sẽ ra lệnh một tiếng đem tiểu tử này sung quân đến địa phương nào đó.
- Ta nói Tĩnh Vương, thật ra sau cùng tiểu nhân muốn Hoàng thượng chỉ hôn, gả Ngọc nhi nhà ngài cho tiểu nhân. Ai biết người khác không vội, ngài nóng ruột muốn làm cha vợ lắm rồi. Vậy được, đợi một năm sau khi Hoàng thượng gả Thất Công chúa cho tiểu nhân, ngài cũng đừng oán trách. Dứt lời, Chu Thiên Giáng chắp tay sau lưng đi về chiếc "Ferrari" của hắn.
Tĩnh Vương há hốc miệng kinh ngạc nửa buổi, hối hận chỉ muốn chửi đổng. Sớm biết Chu Thiên Giáng muốn đề ra điều kiện này, y mặc kệ cái liếc mắt của Thành Võ Hoàng.
- Con bà nó, tại sao không sớm nói ra điều kiện này, cơ hội tốt như vậy mà. Tĩnh Vương than một câu, thở dài xoay người đi vào cửa cung.
Chu Thiên Giáng ngồi trong xe mà vui muốn chết. Điều kiện này của Thành Võ Hoàng có vẻ khắc nghiệt, song lại cho hắn rất nhiều quyền lợi. Chu Thiên Giáng không rõ Thành Võ Hoàng là vì tín nhiệm hắn hay là bị tiền ép buộc, nếu chẳng may Chu Thiên Giáng đại sát tứ phương, chỉ sợ hai phần ba quan viên trong triều đều ngã ngựa.