Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lý tướng quân, ngài giúp ty chức nói với Cao ông chưa?” Cuối cùng cũng gặp Lý Khánh An đi ra, Dương Chiêu gấp gáp leo xuống xe ngựa.
“Dương huynh, thật xin lỗi, ta cũng không gặp được Cao ông. lúc nãy khi đi ra đây, nghe nói ngài đã ngài ấy đã nghỉ ngơi rồi.”
“Nghỉ ngơi rồi!” Dương Chiêu lùi lại phía sau một bước, hắn đợi đã gần một canh giờ, thế mà lại được kết quả này, trong lòng thất vọng đến cùng cực, hắn muốn biết vì sao Thánh Thượng lại giáng chức hắn, nhưng quý phi nương nương không chịu gặp hắn. hiện tại cả đến Cao Lực Sĩ cũng không chịu gặp hắn
“Cảm ơn Lý tướng quân.”
Dương Chiêu thở một hơi dài, trong lòng buồn rười rượi. Hắn lầm lũi đi về phía xe ngựa, lúc này Lý Khánh An bỗng cười nói: “Dương huynh, ta lại cho rằng giáng chức huynh thành huyện lệnh thật ra là Hoàng Thượng lấy lùi làm tiến, chưa chắc là chuyện xấu.”
Dương Chiêu chững bước lại, hắn quay đầu kinh ngạc nhìn Lý Khánh An một cái, có chút lắp bắp nói: “Ngài nói gì?” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Ta nghe nói Dương huynh vì nói thay cho Dương Thừa Căng mà bị giáng chức, nếu Dương huynh chỉ là tiếu sứ địa phương, vượt cấp dâng sớ chọc giận Hoàng Thượng, có thể bị giáng chức là chuyện thường. Nhưng Dương huynh đường đường là ngự sự trung thừa, đâu có thể vì lời nói mà bị tội? Dương huynh không cảm thấy trong chuyện này có vấn đề sao?” Truyện "Thiên Hạ "
Thật ra bàn thân Dương Chiêu cũng cảm thấy mình bị giáng chức một cách không hợp tình hợp lý chút nào, chuyện có to tát gì đâu. vậy mà đã xóa sạch chức quan của mình. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn cũng trù trừ do dự mãi. bèn đến tìm Cao Lực Sĩ để nghe ngóng tâm hơi. Không ngờ Cao Lực Sĩ không gặp được, mà Lý Khánh An lại là người ngoài cuộc sáng suốt, một câu nói đã làm hắn ngộ ra.
Hắn liền đi đến cúi minh thi lễ với Lý Khánh An nói: “Cảm ơn Lý tướng quân đã nhắc nhở, không biết Lý tướng quân Hồm nay có rành không, ty chức nguyện mời tướng quân cùng đi uống rượu.”
Lý Khánh An đối với người về sau này sẽ là Dương Quốc Trung cũng rất có hứng thú, bèn vui vẻ gật đầu cười nói: “Dương huynh mời khách, ta lý nào lại chối từ, thế thì quấy rầy vậy.”
Dương Chiêu mừng rỡ, liền nói: “Ty chức bị thương trên người, ở bên ngoài uống rượu không tiện, vừa lúc mấy hôm trước ty chức nhận được một biệt viện, hay là mời Lý tướng quân tới biệt viện này của ty chức uống rượu vậy.”
“Đi đâu cũng được, Dương huynh mời!”
“Mời!”
Dương Chiêu leo lên xe, dận dò một tiếng, xe ngựa bèn nhắm hướng biệt viện đi
tới.
Biệt viện của Dương Chiêu chính là do An Lộc Sơn tặng hắn cách đây hai hôm, thuộc Diên Thọ Phường, là một tòa biệt viện hạng trung có hai mươi mấy gian phòng, do một cặp vợ chồng già phụ trách quét dọn. Vào đêm tiếp nhận biệt viện này, Dương Chiêu cũng chỉ xem qua từ phía cửa. vợ hắn quản thúc hắn nghiêm ngặt lắm. từ khi nhận được cặp tỷ muội song sinh, vẫn chưa có lấy một cơ hội nào hưởng thụ, hôm nay cũng là lần đầu qua đây. Truyện "Thiên Hạ "
“Không tổi! Không tổi!”
Dương Chiêu chắp tay sau lưng đi dạo một vòng quanh biệt viện, hắn rất vừa ý với biệt viện của mình. Lúc này, chị em song sinh Phong Hoa và Tuyết Nguyệt bay ra như một đôi bướm, hành lễ với Dương Chiêu nói: “Lão gia, ngài đến rồi.”
Chị em họ trong con mắt của bọn quyền quỹ chẳng qua chỉ là một món đồ vật, nếu đã bị An Lộc Sơn đem tặng cho Dương Chiêu rồi. bèn không thể tùy ý như còn ở trong phủ An Lộc Sơn nữa, phải thể hiện ra quan hệ chú tớ. Đôi chị em song sinh xinh đẹp diễm lệ này cũng là của quý của Dương Chiêu. Thật ra chiều hôm nay hắn có ý định lẻn đến hưởng thụ mỹ nhân, không ngờ buổi chiều gặp xui xèo, bị Lý Long Cơ đánh một trận nhừ tử. Nhưng cho dù như thế, lòng hắn vẫn ngứa ngáy khó chịu, để mặc cả vết thương ở đùi, đêm nay hắn quyết định ở lại biệt viện, phải từ từ hưởng thụ đôi chị em song sinh hiếm thấy này.
Hắn cười ha hà. vừa định đưa tay đi ôm hai nàng, không ngờ dùng sức quá mạnh, chạm phải vết thương ở đùi, một trận đau thấu tim làm hắn đau nghiến cả răng: “ối!” Hắn đau đến kêu lên.
“Lão gia! Ngài làm sao rồi?”
Hai chị em liền đi đến đỡ Dương Chiêu. Dương Chiêu khoát tay nói: “Ta không sao, các ngươi đi bày trí rượu thịt, ta phải cùng Lý tướng quân uống rượu cho thỏa thích.”
“Lão gia xin mời vào trong nhà ngồi, bọn thiếp sẽ đi chuẩn bị lập tức.”
Hai người đỡ Dương Chiêu vào trong nhà, hầu hạ hắn tựa người ngồi xuống, lại dâng trà cho họ, rồi đứng dậy đi chuẩn bị rượu thịt.
“Lý tướng quân, ngài cảm thấy đôi tuyệt sắc này thế nào?” Dương Chiêu nửa nằm nửa ngồi trên giường, híp mất nói với Lý Khánh An.
Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Dương huynh thật là có phước, đôi người ngọc này quả nhiên rất hiếm gặp, ta cũng mới thấy lần đầu đấy.”
“Ngưỡng mộ chứ!” Dương Chiêu đắc ý cười nói: “Hai đứa không những đẹp mà còn mặn mà khêu gợi, ty chức cũng vừa mới có được trên tay, còn chưa kịp thường thức mùi vị của các nàng, đêm nay ty chức phải cùng một lúc thường thức cả hai nàng ấy, ha ha! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ rạo rực rồi!”
Không ngờ hắn vừa cười, các cơ mật co giãn kéo theo vết thương của đùi. lại làm hắn đau một trận nhói tim. vết thương trên đùi bèn như một gáo nước lạnh đồ vào mặt hắn. như thế này hắn làm sao có thể hưởng thụ đôi chị em đó.
“Mẹ kiếp cái bọn thị vệ khốn nạn này ra tay mạnh thật!” Dương Chiêu đau đến
nỗi nói cũng không rõ ràng nữa.
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Dương huynh, ta tin trận đỏn này của huynh sẽ không bỏ công chịu đựng đâu. Thánh Thượng cũng là làm cho có vẻ ấy thôi, cùng lắm là hai tháng, thậm chí không đến. huynh sẽ thăng chức, đến lúc đó Dương huynh nhớ chiếu cố cho tiểu đệ này đấy!”
Dương Chiêu tinh thần phấn chấn, xích lại gần bên Lý Khánh An: “Lời nói của ngài có căn cứ không?”
“Cái này còn phải hỏi? Ta hỏi huynh, Dương huynh vì chuyện gì mà bị phạt đỏn?”
Dương Chiêu thở một hơi dài nói: “Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, ty chức chẳng qua chỉ thay Dương Thừa Căng nói giúp mấy câu.”
“Vậy kết quả của Dương Thừa Căng như thế nào, bị phong tỏa và tịch biên toàn bộ tài sản hay là bị lưu đây rồi?”
Lý Khánh An nói xong câu này cũng bất chợt ngẩn người. không đúng rồi! Hắn từng xem qua một quyển tiểu thuyết miêu tả mối loạn An Sứ, nói rằng cuối năm thứ sáu Thiên Bào ba huynh đệ Dương Thừa Căng cũng đều bị xử từ. Và lại Dương Chiêu cũng tham gia vào việc bức hại đối với Dương Thừa Căng, tại sao hôm nay lại thấy tình hinh hoàn toàn khác. Dương Thừa Căng không hề xảy ra việc ai, Dương Chiêu biện hộ cho hắn bị giáng chức, lại còn làm huyện lệnh. Con thuyền của lịch sử hình như đã đi sai hướng, không biết chỉ tiết nào xảy ra vấn đề.
Lý Khánh An chỉm vào suy nghĩ. Dương Chiêu hiểu được ý hắn. đúng đấy! Dương Thừa Căng không hề bị gì hết, như thế cho thấy sự khuyên can của hắn có tác dụng rồi. Nếu như Thánh Thượng đã tiếp nhận ý kiến của hắn. vậy thì tại sao mình lại bị giáng chức làm huyện lệnh, hay là đúng như Lý Khánh An nói, lấy lùi làm tiến sao?
Dương Chiêu cũng là người cực kỳ thông minh, hắn là người trong cuộc không rõ, nhất thời không thấy rõ dụng ý của Lý Long Cơ, qua sự nhắc nhở của Lý Khánh An. hắn đột nhiên hiểu ra, Thánh Thượng thật ra đang bảo vệ hắn đấy! Tránh cho hắn bị Lý Lâm Phủ bức hại.
Nghĩ thông được điểm này, hắn vỗ mạnh vào đầu một cái, chắp tay tạ Lý Khánh An nói: “Lý lão đệ thật là cơn mưa đúng lúc! Dương Chiêu muôn vàn cảm kích.”
“Dương huynh không nên khách sáo, giữa chúng ta dù quen biết không lâu, nhưng có được duyên phận này, Dương huynh nói đúng không!” Lý Khánh An uống một ngụm trà cười nói.
“Chí phải!” Dương Chiêu vỗ tay cười nói: “Chúng ta có duyên phận này.”
Dù trên mặt cười vui vẻ, nhưng trong lòng Dương Chiêu nghĩ thầm: “Không lễ tiều từ này cũng thích cặp tỷ muội xinh đẹp của ông đây sao? Đêm nay muốn chia lấy một người? Điều này tuyệt đối không được!”
Đúng lúc đó, bên ngoài nhà đột nhiên vẳng lại tiếng la mắng, liền tiếp theo đó có người đang đá mạnh cánh cửa.
“Phá cửa! Hãy thay bà phá cửa này đi!”