Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Quái, ngọc bội của ta đâu rồi nhỉ?
Đứng giữa đường, Bàng Dục sờ soạng khắp mình mẩy, thế nào cũng không thể tìm ra.
Hỏi đường không ai đáp, điều này khá là uất ức, bình thường Bàng Dục đã mở con N96 ra, bật GPS ra xem một cái là đã biết đường về, nhưng những món khoa học kĩ thuật cả nghìn năm sau mới xuất hiện đó bây giờ làm gì có, nếu miễn cưỡng tìm ra thứ gì có công dụng tương tự điện thoại di động có lẽ chỉ có bùn với gạch thôi … Ờ ờ, đều có thể dùng để chọi người mà.
May mà đầu óc hắn khá nhanh nhạy, nhớ ra một thứ, tiếng Trung gọi là xế, tiếng Anh gọi là Taxi, còn thời xưa gọi là xe ngựa.
Ừm, gọi một chiếc xe ngựa chở hắn về lại phủ Thái sư vậy.
Tiền dâng đến tận tay hẳn không có người không muốn nhận chứ nhỉ?
Ý định thì không sai, rất không sai, mục tiêu rõ ràng, kế hoạch chu đáo, thực thi chính xác, hiệu quả dễ dàng nhận thấy ngay.
Vấn đề là hắn không có tiền.
Hầu gia mà, thân phận tôn quý, địa vị hiển hách, đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng, tùy tùng một đám, làm sao có thể đem tiền theo trong mình chứ. Vốn là bộ đồ hắn đang mặc trên người giá trị kể ra cũng không rẻ, ví như mũ miện bằng vàng đính bảo thạch này, thắt lưng thêu đính đầy châu ngọc phỉ thúy, rồi còn có cả bộ quần áo giày dép giá cả trăm quan tiền, chỉ là đều đổi cho Xuy Tuyết hết cả, đem mặc nguyên một bộ quần áo đạo cụ của gia đinh chẳng đáng mấy đồng. Món duy nhất hắn giữ lại trên người chỉ còn lại miếng ngọc bội nghe nói là do một vị cao tăng Lạt Ma tự mình khai quang, mà Bàng thái sư đinh ninh căn dặn hắn hết sức bảo quản mà thôi.
Bàng Dục sờ khắp cả người, rất thê thảm phát hiện một điều: ngọc bội không còn.
Bà mụ nội nó chứ, với cái kiểu chạy vừa rồi, không rơi cái gì mới là lạ!
Hắn càng nghĩ càng nổi nóng, hận không thể lập tức tìm lấy Xuy Tuyết lột da róc xương hắn.
- Đừng mà! Cứu mạng!
Ngay trong lúc này, đằng xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng một cô gái kêu cứu.
- Ha ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng chạy đi đâu.
Còn có tiếng đàn ông cười hô hố không chút kiêng dè.
Bàng Dục vốn đang sầu không biết phát tiết cả cơn tức này đi đâu, chợt gặp ngay trò giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn con gái nhà lành này, quả thật như chuột thấy gạo, như mèo gặp mỡ, hắn chỉ khựng một giây lát rồi vội chạy ngay về phía tiếng kêu đó.
Chờ đó, vở anh hùng cứu mỹ nhân chuẩn bị diễn.
Đúng thế, anh hùng đương nhiên là lão tử, còn cô nương hi vọng đủ độ xinh.
- Vô sỉ…
Bàng Dục vừa kêu xong hai tiếng, một giọng nói còn đầy vẻ non nớt trẻ con đã cướp lời.
- Dâm tặc vô sỉ, dám giữa phố đùa giỡn con gái nhà lành, biết đáng tội gì không?
Đằng xa mười thước, có một tên mập ú, chân chính ‘tai to mặt lớn’, so với Bàng Dục hắn lúc trước khi giảm béo còn mập hơn, vẻ mặt dâm đãng, đang tính nhào tới một nàng thiếu nữ đã bị ép vào góc tường.
Chợt từ đằng sau, một bàn tay nhỏ nhắn kéo hắn lại, chỉ cần có hai ngón tay vậy mà có thể khiến tên mập kia không thể lại gần thêm chút nào nữa, cả tấm thân to béo khựng lại, bất kể vùng vằng thế nào đều cách thiếu nữ kia một khoảng.
Chủ nhân của bàn tay ấy cùng lắm mười bốn tuổi, mặt như trái xoan, da trắng như tuyết, tuy rằng phùng mang trợn má, cố gắng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt, nhưng làm thế nào cũng không thể giấu nổi cặp mắt long lanh, bộ dáng ngây ngô non nớt, khiến người khác chỉ nhìn qua đã biết được đó chỉ là một cô nàng la lỵ ngây thơ non nớt mà thôi.
Tên mập quay đầu lại, vừa thấy kẻ ngăn cản hắn hóa ra lại là ‘nhân vật như thế’, không nhịn được bật cười hô hố:
- Ái chà chà, là cô nương nhà ai thế, ăn no rỗi việc hay sao mà cả chuyện của bản công tử cũng dám quản? Ha ha ha, mau mau buông tay, đại gia đối với mấy cô nàng còn quá nhỏ không có hứng lên được, bắt thêm ngươi đem về còn chê nhiều đấy!
“Nhỏ” mang rất nhiều ý, tiểu la lỵ tuy rằng chưa hết vẻ trẻ con, đến giọng nói còn mang vẻ con nít, nhưng có kẻ dám trêu mình nhỏ thì không được, đôi má phấn đỏ phừng phừng, vừa giận vừa thẹn:
- Xí xí xí,ngươi mới, ngươi mới nhỏ ấy, người ta đã hơn mười ba rồi…
Miệng thì cằn nhằn, mà tay càng ra sức bóp hắn thật chặt.
“Ối oái oái!” Tên mập lập tức kêu oai oái như lợn bị chọc tiết.
Có phải không vậy, hơi bóp một tí thôi mà, có cần phải ra vẻ đau đớn đến thế không chứ?
Bàng Dục rất khinh bỉ, cái tên mập ú kia cả người toàn mỡ, vừa bị bóp đã la hét ồn ào, không bằng bóp ta đây, đáng tiếc một bàn tay mịn màng mũm mĩm thế kia lại bóp phải một kẻ rác rưởi.
- Ngươi, ngươi to gan, ngươi có biết ta là ai hay không…
Tên mập đau đến mức nhệch mồm trợn mắt, thần thái vẻ mặt không hề có một chút giả bộ:
- Có biết ta là ai hay không, dám ở chốn kinh thành động đến bản công tử, ngươi chán sống rồi … Ái da!
- Mau buông tay, thả công tử nhà ta ra, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!
Sau lưng tên mập cũng có một gã hầu cận đi theo, nhìn còn kém cỏi hơn cả Xuy Tuyết, ngoại trừ chỉ dám kêu mấy tiếng như muỗi vo ve kia chứ không có một hành động thực tế nào.
- Tỷ tỷ, thôi bỏ đi, loại người này chúng ta không nên chọc vào!
Cô thiếu nữ suýt chút nữa bị làm nhục giữa phố bước đến kéo nàng, ánh mắt sáng lấp lánh, khiến người ta nhìn đã thấy yêu quí vô cùng. So với tiểu la lỵ ă n mặc một thân váy áo xúng xính đẹp đẽ kia, y phục của nàng rõ ràng nghèo hèn hơn nhiều, toàn bộ đều là vải thô, mụn vá khắp nơi, chân trần đi một đôi giày cỏ cũ nát, tay chân mặt mũi chỗ trắng chỗ đen, đầy vết bẩn.
Thứ duy nhất hấp dẫn người khác chính là hai ống chân nửa che nửa lộ dưới gấu quần, tinh tế thẳng tắp, như ngọc như ngà, những ngón chân hơi lộ ra thanh thanh trông như trứng gà bóc, nõn nà khả ái, mượt mà không gì sánh nổi.
Woa woa, Bàng Dục âm thầm tán thưởng.
Con gái nhà nghèo mà thân thể được như vậy cũng coi như khó được, đáng tiếng là còn chưa xứng lọt vào mắt xanh của bản hầu.
Với tiêu chuẩn khá cao, An Nhạc hầu thu tầm mắt lại không thèm nhìn nữa, cũng không còn hăng hái làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, thoải mái đứng bàng quan, ở gần đó xem kịch vui.
Nghe thấy cô nương còn lớn hơn mình gọi ‘tỷ tỷ’ ,tiểu la lỵ rất vui vẻ, ra vẻ bất cần ưỡn ngực thật cao, ngang nhiên nói:
- Sợ gì chứ, tỷ tỷ rời nhà đi lại chốn giang hồ, hễ có gặp phải chuyện bất bình liền quản đến cùng, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác là điều mà mẹ từ nhỏ đã bắt Nguyệt Hoa tụng thuộc làu … Á!
Ý thức mình buột mồm, tiểu la lỵ vội vàng bịt miệng, nhưng đã làm cho xung quanh cười ồ, trong đó đương nhiên không thể thiếu tiếng cười của Bàng đại công tử đang đứng góp vui.
Tiểu la lỵ mặt mũi đỏ bừng, miệng hơi mím, tay bóp càng thêm chặt.
“Ối da da!!!” Tên mập lại càng la hét ỏm tỏi.
Người vây xem càng lúc càng đông, tiểu la lỵ dường như cũng càng lúc càng hưng phấn, càng hăng hái hơn, chụp lấy cánh tay phải của tên mập vừa giằng vừa đẩy, thánh thót mắng:
- Ngươi tên là gì, nói mau! Nếu không bản cô nương bắt ngươi nộp quan!
- Tên của ta? Hừm, hừ hừ, nói ra coi chừng hù chết cô đấy!
Tên mập thấy đỡ đau, rung rung gương mặt bóng nhẫy núng nính mỡ của mình, nhìn nàng giận dữ nói:
- Xú nha đầu, vểnh tai lên nghe cho rõ, bản công tử họ Cao, húy trước Nhai sau Nội, Thái úy đương triều là cha ta, cha ruột đấy!