Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê được xác về đến cửa, Hắc Phong đang định đẩy cửa vào thì... ôi thôi, cửa khóa mẹ nó rồi còn đâu. Không gì có thể diễn tả được cảm giác của hắn lúc này. Vận đen hôm nay cứ bám lấy hắn không rời.
Bất lực nhìn ổ khóa vận mệnh của mình gắn trên cánh cửa. Hắc Phong cảm thán không thôi. Chẳng lẽ đời mình kết thúc lãng xẹt vậy sao, ít nhât cũng phải chết oanh liệt một chút chứ, đằng này lí do đơn giản chỉ là bị vợ nhốt bên ngoài mà chết. Ông trời thật bất công mà.
Dựa vào bức tường gần đó, gã từ từ ngồi xuống, khó nhọc móc chiếc điện thoại trong túi quần, bấm số gọi cho Lệ Băng.
Được 2 lần tút, đầu dây bên kia đã cúp máy. Nàng không trả lời rồi. Hắc Phong thở dài, do mất máu quá nhiều, hiện giờ mắt hắn đã mờ đi, miệng khô khốc. Chỉ cách một bước nữa thôi là được gặp diêm vương rồi.
Dồn hết chút khí lực cuối cùng, mắt gã căng ra nhìn vào màn hình điện thoại, cố gắng bấm gọi lại cho Lệ Băng, Tất cả hi vọng của hắn đặt hết vào cuộc gọi này. Cầu trời cho nàng nghe máy!
Có lẽ ông trời còn thương hắn, đúng như ý nguyện, sau một hồi chuông dài, bên kia bắt máy. Nhưng lúc này Hắc Phong đã không còn tỉnh táo. Trước mặt hắn dày đặc sương mù mờ mịt.
Hắc Phong thì thào vào điện thoại: “Bà xã, anh về rồi..Em... khụ.. khụ!” Nhưng chưa kịp nói hết câu, Hắc Phong ho liên tục không dứt, cứ mỗi lần ho, máu trong miệng hắn trào ra ngày một nhiều... Toàn thân không còn chút sức lực nào, cơn buồn ngủ ập đến. Cạch!... chiếc điện thoại trên tay rơi xuống...
Hắc Phong lặng lẽ mỉm cười. cả thân hình hắn cũng đổ gục theo.
Trong nhà, người bắt máy là Phạm Tú Anh. Nghe điệu giọng thều thào của Hắc Phong trong điện thoại, rồi lại thấy hắn ho liên hồi, cuối cùng là tiếng điện thoại rơi xuống nền. Gọi thêm mấy câu, nhưng đầu dây bên kia vẫn im lìm. Nàng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, vội chạy ra mở cửa.
Ngoài hiên loang lổ một màu đỏ sẫm. Cái đầu tiên đập vào mắt Tú Anh chính là thân hình Hắc Phong đang nằm gục trên nền đá. Máu từ bên hông chảy ra lênh láng.
Nàng giật bắn mình, hoảng sợ đóng sầm cửa lại. Nhưng cứ để thế thì hắn chết mất.
Nghĩ đến đây, nàng chạy thẳng đến phòng ngủ, lay lay Lệ Băng đang trốn mình trong chăn. “Băng Băng, dậy đi mau lên, Hắc công tử xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thấy Hắc Phong có chuyện, nàng vội vùng dậy, nắm chặt tay Tú Anh, giọng gấp gáp: “Đã xảy ra chuyện gì, chàng đang ở đâu.”
“Ngoài cửa đó, người hắn toàn là máu, không biết bị sao nữa”
Nghe thấy vậy, Lệ Băng không chút do dự lao thẳng ra cửa chính, trong lòng chỉ mong sao Hắc Phong không có việc gì, nếu không nàng cũng không muốn sống nữa.
Cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Lệ Băng, Hắc Phong đang nằm thoi thóp trên vũng máu, mặt mũi tái nhợt.
Trái tim nàng như bị cắt ra từng mảnh. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt. Nàng vội ôm lấy hắn vào lòng.
Toàn thân Hắc Phong lạnh ngắt, dường như sắp không trụ được nữa.
Thấy người trong lòng mình vẫn còn thở. Lệ Băng nhấc gỡ cánh tay hắn ra, cẩn thận xé vạt áo bê bết máu dính trên người hắn. Nhìn chỗ bị thương là do đạn bắn, viên đạn còn găm trong người. Nàng vội vàng áp bàn tay còn run rẩy lên miệng vết thương. Máu tại đó ngừng chảy, dần dần đông cứng lại. Lệ Băng dụng lực rút mạnh, trong lòng bàn tay nàng kéo theo một cây huyết băng dài chừng 5cm, trên đỉnh nhọn huyết băng gắn theo viên đạn 7,63mm.
Mọi chuyện tạm thời yên ổn, trong lòng nàng nhẹ nhõm đi phần nào. Quay sang nói với nữ trợ lý: “Tú Anh, giúp ta đỡ chàng vào trong.”
Phạm Tú Anh vẫn đang ngây ngốc đứng bên chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Nhìn miệng vết thương còn đang đóng đá trên người Hắc Phong, nàng cảm thấy thật hoang đường. Không biết bằng cách nào mà Lệ Băng làm được như vậy. Thấy Lệ Băng gọi mình, nàng a lên một tiếng rồi cùng Lệ Băng đỡ nam nhân vào trong.
Vào đến phòng ngủ, đặt Hắc Phong lên giường. Tú Anh nói: “Để ta đi lấy khăn.”
Rồi nàng chạy vào phòng tắm cạnh đó.
Ôm chặt lấy Hắc Phong, Lệ Băng nước mắt đầm đìa. Nàng đến giờ vẫn chưa hết kinh hoàng, nhìn gương mặt tái nhợt của Hắc Phong. Vài phút trước thôi, hắn vẫn còn ôm ấp cô gái khác trước mặt nàng, vậy mà hiện tại lại thành ra bộ dạng thế này. Sao lại có thể như vậy chứ. Giọng nàng nghẹn ngào: “Là ai, là ai đã hại chàng? Chàng nói đi, trả lời em đi mà... Đừng dọa em nữa..... Chàng tỉnh lại đi Hắc Phong... huhhu”
Lúc này, Tú Anh bước tới, đưa cho nàng chiếc khăn ấm. Cảnh sau khá tế nhị nên nàng đành đi ra ngoài để Lệ Băng lau máu trên người hắn.
Khi lau gần xong, bỗng nhiên nàng thấy những vết xăm đen từ phía sau lưng Hắc Phong giống như những vật thể sống, chúng lan đến gần vết thương, tụ lại tại đó, tạo thành cả một mảng đen kịt, đang dần tu bổ lại những chỗ khiếm khuyết.
Chẳng mấy chốc, bên hông Hắc Phong lành lại, vết xăm kia cũng lặn đi, trả lại làn da sáng bóng. Nếu không còn những vết máu loang lổ ở đó, chẳng ai có nghĩ rằng trước đấy nó là một cái lỗ sâu hoắm.
Lệ Băng lau sạch dấu vết còn sót lại. Giúp Hắc Phong thay bộ y phục mới rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn.
Xong xuôi đâu đấy, nàng trở ra, ngồi bên cạnh Tú Anh. Nói: “Những việc khi nãy mình làm, đấy là bí mật của Lệ gia, mình mong cậu không nói với người thứ 3 về việc này.”
“Uh, yên tâm đi, mình sẽ không nói với ai. Nhưng mà cậu giải thích cho tớ hiểu, sao cậu làm được như vậy.” Tú Anh quay sang nhìn Lệ Băng với ánh mắt tò mò.
“Chuyện này tớ không thể nói ra được, nhưng cậu có thể hiểu là mình có một số năng lực đặc thù. Chẳng hạn như thế này.” Lệ Băng cầm lấy ly nước bên cạnh, đưa lên trước mặt. Ly nước trong tay nàng từ từ cứng lại, cuối cùng cả chiếc ly được bao phủ bởi một tầng băng phong
Tú Anh ngạc nhiên cầm ly nước đóng băng lên, xoay qua xoay lại, điệu bộ vô cùng thích thú: “Woa, hay vậy... Mình có thể làm được thế không.”
“Chắc là không, năng lực này từ khi sinh ra đã có rồi. Đại khái là trong mỗi người đều có một loại năng lực nào đó, nhưng nếu không có huyết thống đặc thù thì không cách nào đánh thức được nó. Cũng có một số người không có huyết thống đặc biệt nhưng vẫn thức tỉnh được năng lực trong người, tùy thuộc vào cơ duyên hoặc tác động nào đấy. Nhưng những người như vậy có khi hàng vạn năm mới xuất hiện một người.”
Lệ Băng giảng giải sơ lược qua một lượt, rồi nhìn sang bên Tú Anh đang chăm chú bên cạnh, nghiêm túc nói: “Những điều có thể mình đã nói hết với cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ không được nói cho bất cứ ai. An nguy của Hắc gia và Lệ đều gia phụ thuộc vào chuyện này.”
“Cả Hắc gia nữa sao, vậy Hắc công tử cũng giống như cậu à?” Tú Anh nghi hoặc hỏi.
“Không, chàng khác với ta, huyết thống của chàng đặc biệt hơn ta.” Khi nói đến Hắc Phong, ánh mắt nàng lộ ra vẻ trìu mến, xen lẫn ngưỡng mộ.
“Nhưng mình thấy Hắc công tử có gì đặc biệt đâu nhỉ?”
“Như ta đã nói, chàng có huyết thống đặc biệt hơn ta, đến một lúc nào đó mới có thể thức tỉnh năng lực của bản thân.”
Tú Anh cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng điên rồ, với một người bình thường như nàng, khó có thể tiếp nhận những chuyện phi lý đến thế. Nếu không phải khi nãy chính mắt mình chứng kiến thì chắc nàng chẳng bao giờ tin.
“Thôi cũng muộn rồi, cậu ngủ sớm đi, mình vào xem Hắc Phong ra sao. Good night.” Nói rồi Lệ Băng cất bước đi về phòng mình, bỏ lại Tú Anh đang trầm ngâm đằng sau.