Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đi ăn sáng với nhau xong , Lâm Quân và Đặng Tùng bắt đầu một ngày mới của mình, 2 người đi kiếm tiền sống qua ngày .
Theo như Đặng Tùng kể thì Lâm Quân đang ở một thành trì có tên là thành DaLat, Thành này cũng không phải là một thành lớn, chỉ là một toà thành nho nhỏ của Việt Quốc thôi .
Đặng Tùng thì ăn mày chuyên nghiệp rồi, được người ta cho tiền liên tục với cái vẻ ngoài như sắp chết của hắn, mà tên Đặng Tùng này cũng rất là vô sỉ, hắn gặp ai cũng bù lu bù loa, nước mắt nước mũi tèm lem xin xỏ, hắn kể chuyện của hắn mà cứ như phim ấy, nào là cha mẹ mất sớm, bị đánh đập thường xuyên, không có gì ăn, đã thế còn tàn tật, bla bla….
Còn Lâm Quân thì cứ ngơ ngơ ngác ngác đi theo Đặng Tùng, tính ra đây là lần đầu Lâm Quân làm đệ tử Cái Bang nên hắn cũng chưa thích ứng, hắn chỉ có mỗi việc giúp tên Đặng Tùng lê bước đi, người ta thấy thương thì cho hắn ít .
Ở thế giới này xài tiền tính theo đồng, một buổi sáng 2 tên đệ tử Cái Bang xin xỏ kì kèo mãi mới được hơn 100 đồng, đủ để 2 tên ăn uống trong 1 tuần . Sau khi xin xong thì 2 tên ngồi nghỉ với nhau . Lâm Quân tò mò mới hỏi Đặng Tùng : người anh em, tại sao cậu lại đi ăn xin thế ?
Haiz, ai mà muốn đâu, tôi thì không luyện võ được, cũng không có biết làm gì nên đành đi ăn xin thôi, haiz còn cậu ? Đặng Tùng thương cảm nói .
À thì tôi cũng giống như thế, haiz cuộc sống thật khó khăn, mà người anh em này, cậu có ước mơ không ?
Ai mà chả có ước mơ, tôi muốn tôi một ngày nào đó có thể không lo cơm ăn, áo mặc, còn cậu thì sao ?
Lâm Quân suy nghĩ một lát rồi trả lời : tôi muốn quân lâm thiên hạ ! Hắn đã suy nghĩ từ lâu rồi, sự thật là hắn đã chết, được sống một cuộc sống mới, tại sao không làm nên một sự nghiệp thiên cổ, hắn không muốn có một cuộc sống tầm thường vô vị .
Ai ngờ tên Đặng Tùng nghe xong ôm bụng cười : ha ha ha, ta vừa nghe cái gì đây, một tên ăn mày muốn quân lâm thiên hạ, hắc hắc cậu có bị điên không thế, hahaha .
Không, tôi nghiêm túc . Lâm Quân nghiêm mặt lại nói .
Ặc ặc, ước mơ là tốt, nhưng mà cậu mơ cao sang quá đó, hahaha . Đặng Tùng tiếp tục ôm bụng cười như chưa từng được cười .
**, cười chết mày luôn đi, anh mày nói thật mà . Lâm Quân buồn bực thầm nghĩ .
Bỗng nhiên người trên đường chạy loạn cả lên, 2 người vừa nhìn lại thì thấy một đoàn xe ngựa xa hoa đi qua, đi trước là một người mặc áo giáp màu đen nhìn rất là uy vũ, phía sau là một chiếc xe ngựa màu vàng rất xa hoa, kéo xe là loài ngựa mà Lâm Quân chưa bao giờ thấy . Nó to hơn ngựa ở thế giới trước của hắn, có màu đỏ, 2 lỗ mũi phun ra khói . Tên đi đầu tiên hét lên : tránh đường ra cho chúng ta đi qua, ai không tránh ăn bánh xe ráng chịu .
Lâm Quân vôi vọt qua chỗ khác, nhìn lại Đặng Tùng thì hắn còn đứng ngơ ngác ở đó, hai bàn tay nắm thật chặt .
Tên lúc nãy nói đi tới trước đạp cho Đặng Tùng một phát, Đặng Tùng ngã chổng vó nhưng không nói gì . Lâm Quân thấy thế vội chạy tới nói : ấy, ấy người an hem của tôi bị tàn tật, không đi được, để tôi dắt hắn đi . Tên đó nghe thế cũng không ngăn cản mà chỉ nói : đi đi mau lũ ăn mày hôi hám .
Bỗng từ trong xe vang lên tiếng : từ từ đã . Sau đó có một cánh tay vén màn che lên, cánh tay thon dài trắng nõn nà, rồi một cô gái bước ra, cô gái tuổi còn rất nhỏ, xinh đẹp như tiên thiên, mặt mũi xinh đẹp, da trắng nõn nà, thú thật Lâm Quân chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế . Cô gái đó nhìn sang Đặng Tùng rồi hỏi : ngươi là Đặng Tùng ?
Đặng Tùng im lặng không nói, hai bàn tay vẫn nắm thật chặt .
Cô gái đó nói tiếp : không ngờ đại thiếu gia lúc xưa giờ đi làm ăn mày, haha thế sự thật vô thường, cha mẹ ta còn tính gả ta cho ngươi nữa chứ , hahaha .
Không cần cô quan tâm . cuối cùng Đặng Tùng cũng thốt ra một câu .
Tên lúc nãy đi dẹp đường nghe thế thét lên : ngươi là cái thá gì mà dám nói thế với tiểu thư của chúng ta, tiểu thư chúng ta nói chuyện với ngươi là khai ân đối với ngươi lắm rồi, ngươi muốn chết à ? Tên đó định lao lên thì cô gái nói : Thôi, A Đại, chúng ta đi .
Tên đó nghe thế nên ngừng tay, nhưng ánh mắt rất oán độc nhìn Đặng Tùng . Lâm Quân thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra .
Cô gái đó đi rồi nhưng Đặng Tùng vẫn đứng thẳng ở đó, ánh mắt chăm chú vào đoàn xe, hai tay vẫn nắm chặt .Cho đến khi đoàn xe đã khuất hắn mới buông tay ra nói : đi thôi chú em .
Lâm Quân ngạc nhiên những vẫn đi theo Đặng Tùng, hắn hiểu có những thứ không nên hỏi, Đặng Tùng muốn nói thì nói . Đi được một lúc, Đặng Tùng nói : Câu ngạc nhiên lắm hả ? Lâm Quân im lặng không nói đợi Đặng Tùng nói tiếp
Cô ấy là Trần Thi Giang, người Trần gia, từng là hôn thê của tôi . Đặng Tùng cười cười nói .
Ặc thế tức là cậu từng là người cùng đẳng cấp với cô ấy, tại sao bây giờ cậu lại thành như thế này ? Lâm Quân ngạc nhiên hỏi .
Ài, chuyện đó qua rồi, cậu đừng hỏi tôi . Đặng Tùng buồn buồn nói .
Thấy Đặng Tùng không muốn nói nên Lâm Quân cũng không hỏi nữa .
2 người đi ăn xin tới tối mới về lại ngôi miếu đổ nát đó . Vừa vào đến miếu Đặng Tùng nói : hôm nay tôi muốn uống rượu, cậu uống cùng tôi nhé . Lâm Quân gật gật đầu .
Đặng Tùng thấy thế đi đến một góc trong ngôi miếu, ngồi xuống móc ra 2 bình rượu nói : hắc không có mồi, chỉ có rượu thôi, người anh em thông cảm nhé .
Lâm Quân cũng không có ý kiến gì, lâu lắm rồi hắn cũng không uống rượu .
Đặng Tùng ngồi xuống mở nắp ra, đột nhiên một mùi rượu thơm ngào ngạt sộc vào mũi Lâm Quân. Đặng Tùng cười nói : hắc hắc, đây là vật dụng duy nhất còn lại của ba tôi, hắc hắc tôi chưa từng uống bao giờ, hôm nay bắt đầu thử .
Đặng Tùng rót cho mình và Lâm Quân mỗi người một ly xong hắn nói : hôm nay cậu uống với tôi, sau này cậu sẽ là huynh đệ của tôi, có gì cứ nói, tôi sẽ giúp .
Lâm Quân nghe thế cũng nói : anh khách sáo quá, hôm nay buồn anh cứ uống cho thoải mái đi .
Cạn, cạn .
2 người chỉ cạn với nhau mà không ai nói gì . Qua 3 tuần rượu lúc 2 người đã ngà ngà say, Đặng Tùng mới mở lời : hắc, lúc xưa tôi từng là đại công tử của Đặng gia, còn cô ta tên Trần Thi Giang, từng là hôn thê của tôi .
Vậy chuyện gì đã xảy ra ? Lâm Quân tò mò hỏi
Đặng Tùng hớp một ngụm rượu rồi bắt đầu kể .
Thì ra Đặng Tùng từng là người của một danh gia vọng tộc, cuộc sống của hắn cũng khá tốt đẹp . Trần Thi Giang là người của Trần gia, bố mẹ 2 nhà là bạn bè thân thiết với nhau nên đã định hôn ước cho Đặng Tùng và Thi Giang . 2 nhà lúc đó cũng môn đăng hộ đối nên không có chuyện gì xảy ra . Nhưng khi Đặng Tùng lên 6 tuổi thì nhà hắn bị diệt tộc, nguyên nhân là vì cha hắn trong lúc vô tình đã có được một cuốn bí kíp võ công . Ông ta cứ tưởng không ai biết nhưng tin tức bị lộ ra ngoài nên cả gia tộc bị diệt . Đặng Tùng may mắn không chết nhưng cũng bị đánh tàn phế kinh mạch nên hắn không tập võ được . Còn về phần Trần gia, tuy biết Đặng Tùng còn sống nhưng cũng lạnh nhạt với hắn, thời gian đầu còn giúp đỡ hắn một ít nhưng khi biết hắn đã bị phế thì bắt đầu lạnh nhạt dần . Kể cả Trần Thi Giang, là bạn thanh mai trúc mã của hắn thì dần dần xa lánh hắn . Lúc đầu hắn cứ nghĩ Thi Giang thấy hắn là phế nhân nên xa lánh hắn, nhưng tình cờ hắn biết được thì ra không phải thế . Thi Giang được cha mẹ cô ấy hứa gã cho Nguyễn gia, cũng là một đại gia tộc, vì không muốn Nguyễn gia đối phó hắn nên cô ấy đành lạnh nhạt .
Đặng Tùng vừa khóc vừa kể còn Lâm Quân chỉ lẳng lặng nghe . Bỗng Đặng Tùng thốt ra một câu : huynh đệ, ta không cam lòng, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta muốn trả thù, ta muốn đoạt lại Thi Giang . Nói xong Đặng Tùng gục xuống ngủ .
Lâm Quân chỉ lẳng lặng khiêng hắn lên cái bàn gỗ và lấy 1 tấm vải đắp cho hắn . Lâm Quân thật sự muốn giúp người bạn này, nhưng tạm thời hắn chưa nghĩ ra cách .
Bỗng đột nhiên linh quan loé lên trong đầu Lâm Quân . Hắn nghĩ, tại sao bị phế kinh mạch không thể luyện võ . Nguyên tố tại sao nhất thiết phải chứa trong kinh mạch, không lẽ nguyên tố không chứa được trong từng tế bào của cơ thể sao .
Vì Lâm Quân đến từ thời đại mà Khoa học Kĩ thuật rất phát triển nên hắn suy nghĩ không giống người ở đây .
Lẳng lặng suy tư, chợt Lâm Quân như nghĩ ra điều gì đó, bỗng thét lên : Ơ rê ca………