Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một bóng đen nhẹ nhàng như chim bay, nhảy qua nhảy lại giữa các cành cây. Đó không ai khác chính là Dịch Thiên. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn rời khỏi nơi ở của các vị Thú Vương. Nhớ cái ngày rời đi, hắn phải đi từ rất sớm, hắn rất sợ, hắn sợ khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yếu, trong sáng, nụ cười tinh nghịch của Y Tiên hắn sẽ thay đổi quyết định.
Dịch Thiên cứ như thế rời khỏi,ba ngày qua hắn cứ như vậy rời đi, tuy nhiên cứ mỗi đêm khi hắn ngủ, giấc mơ thần thú Bạch Hổ chỉ có trong truyền thuyết cứ liên tục xuất hiện, hắn cũng rất lấy làm lạ về chuyện này nhưng không thể lý giải được tại sao.
Bịch.
Trời đã tối, Dịch Thiên dừng chân bên cạnh một con sông nhỏ, nước sông trong vắt có thể phản chiếu cả ánh trăng trên trời. Hắn bước đến cạnh con sông, tay đưa xuống định lấy ít nước uống thì đột nhiên, giữa sông, ầm ầm vài tiếng vang lên liền theo đó là tiếng cười đùa……của nữ giới.
“ta thắng rồi nhé, các tỷ nín thở không lâu bằng ta, hì hì.”
Một vị thiếu nữ trong đó cười nói vui vẻ.
Tổng cộng có bốn thiếu nữ đang ở dưới sông, một trong số họ bất giác quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Dịch Thiên đang trơ ra nhìn. Nàng ta bỗng hét to: “ dâm tặc…..dâm tặc…..”
Ba vị thiếu nữ kia hốt hoảng xoay lại thấy Dịch Thiên cả ba người lập tức hạ thấp người hét to: “ dâm tặc…..dâm tặc….cút đi….”
Dịch Thiên nhìn thấy bốn vị thiếu nữ, ai cũng xinh đẹp đang tắm dưới sông, khuôn mặt hắn trơ ra không gì tả được, khi nghe bốn vị thiếu nữ kia kêu la thất thanh hắn mới tỉnh lại, vội quơ tay lung tung ấp úng nói: “ ta….ta….ta không phải dâm tặc…”
Tuy nhiên, mảnh đất nhỏ dưới chân hắn đột nhiên bị sụt xuống, khiến cả người hắn rơi xuống sông, hành động này với bốn vị thiếu nữ có khác gì xem Dịch Thiên là dâm tặc và đang cố tình tiếp cận họ.
“cút đi….dâm tặc…..cút đi……á…..”
Lại những tiếng hét thất thanh từ bốn vị thiếu nữ vang lên.
“ dâm tặc ở đâu, dám to gan đến đây!”- lúc này hai thân ảnh từ đâu bay đến, xuất hiện trước mặt Dịch Thiên là hai vị trung niên nữ nhân, thân mặc trang phục kì lạ, nhìn sơ qua thì khá giống với trang phục của các vị ma pháp sư hay mặc tuy nhiên nhìn kĩ thì lại có rất nhiều điểm khác.
Một vị trung niên nữ nhân trong đó nói: “ Dâm tặc to gan, dám hành động đồi bại ngay trước mặt bọn ta sao?”
Bốn vị thiếu nữ kia được vị Trung niên nữ nhân còn lại giúp đỡ nhanh chóng khoắc lên trang phục. Cả bốn vị thiếu nữ kia đều đứng nấp sau lưng vị trung niên nữ nhân nọ, vị lam y thiếu nữ lên tiếng: “ giết chết tên dâm tặc này đi, đừng để hắn làm hại những thiếu nữ vô tội.”
Dịch Thiên lúc này mới trèo lên trên bờ, cả cơ thể hắn ướt như chuột lột, lại bị người ta hiểu nhầm gán cho cái danh hiệu “ Dâm tặc” hắn cố sức giải thích: “ các vị tiền bối à, các vị hiểu lầm ta rồi, ta chỉ vô tình đi qua đây, định uống chút nước ai ngờ gặp các vị thiếu nữ đang tắm, ta….ta thực sự không cố tình đâu.”
Vị Lục y thiếu nữ kia sắc mặt vẫn còn ửng đó tức giận quát: “ Ngươi còn ở đó chối cãi sao? ngươi đã nhìn thấy hết rồi đúng không?”
Khi nói đến hai chữ “ nhìn thấy” tiếng nói nàng nhỏ đi lạ thường. Dịch Thiên thầm than trong đầu, lần này khổ thật rồi, hắn đáp: “ ta thực sự chưa nhìn thấy gì cả.”
“ Đủ rồi”- Vị trung niên nhân đứng bên trái phất tay nói: “ chúng ta còn nhiều việc quan trọng cần giải quyết, không rảnh thời gian đôi co với ngươi, thế này đi ta sẽ cắt đi cái đó của ngươi coi như hình phạt, để xem ngươi sau này có dám đi ăn hiếp các nữ nhân yếu đuối hay không?”
Dịch Thiên choáng váng thật sự, trước đây cũng vì tức giận bọn dâm tặc hắn đã tự tay thiến hết năm tên. Bây giờ tình cảnh lại có người đòi thiến mình. Dịch Thiên đáp: “ tiền bối, vãn bối nể trọng người hơn tuổi, nên nói chuyện rất kính trọng, vãn bối đã nói là không hề cố ý trong chuyện này, tại sao người lại cố ý gây sự với vãn bối.”
“gây sự? ngươi nghĩ ta thích gây sự với hạng người tiểu nhân bỉ ổi, hạng dâm tặc như ngươi sao? đừng nhiều lời, xem đây.”- Nói rồi vị trung niên nữ nhân bên trái phát tay lao đến.
Dịch Thiên thực sự tức giận: “ vậy đừng trách vãn bối không kính trọng người.”
Dịch Thiên lập tức thi triển tàn ảnh bộ pháp, vô số tàn ảnh xuất hiện, khắp bốn phương tám hướng, khiến tất cả phải một phen rối mắt.
Vị trung niên nữ nhân bên phải thầm than: “ không ngờ bộ pháp tinh diệu như thế lại trong tay một tên dâm tặc thật uổng phí.”
Vị trung niên nữ nhân bên trái kia cứ phất chưởng phóng đến theo đuổi các tàn ảnh của Dịch Thiên nhưng không tài nào bắt được hắn.
Á.
Tiếng thét của một vị thiếu nữ vang lên, Dịch Thiên bất thình lình xuất hiện bên cạnh bốn vị thiếu nữ sau đó điểm huyệt đạo vào vị Thiếu nữ áo vàng, không hiểu cố tay hay vô tình, vị thiếu nữ áo vàng ấy lại là vị thiếu nữ xinh đẹp nhất trong bốn người, sắc đẹp ấy có lẽ so sánh ngang với cả Như Nguyệt thế nhưng lúc này đây hắn đâu có cơ hội để chiêm ngưỡng cơ chứ.
“ Dâm tặc to gan, dám bắt người ngay bên cạnh ta sao.”- vị trung niên nữ nhân kia hoàn toàn không hề nhận ra Dịch thiên đã đến bên cạnh bắt lấy Thiếu nữ áo vàng đến khi nghe thấy tiếng hét.
Tuy nhiên đã quá muộn, Dịch Thiên vác lấy thiếu nữ áo vàng phóng ra khỏi đó một khoảng cách thật an toàn hắn nói lớn: “ các vị tiền bối, hành động này chỉ mang tính tự vệ, tại hạ nhất định không làm hại đến vị cô nương này nhưng vì sự an toàn tại hạ xin mượn vị cô nương này một lúc, khi cảm thấy an toàn sẽ tự động thả cô ấy ra.
Dịch Thiên thật sự không hề muốn dùng đến kế sách này, tuy nhiên hắn không muốn sử dụng thực lực của mình để đánh với bọn họ, tất cả đều hiểu lầm, nếu có cách giải quyết nào tốt hơn ngoài đánh nhau hắn nhất định chọn. Dịch Thiên lập tức sử dụng Thiên Ma Biến- Tàn ảnh phóng đi như tên bắn, bỏ lại hai vị trung niên nữ nhân đang cố sức đuổi theo trong vô vọng.
Sau một hồi truy đuổi, không được hai vị trung niên nữ nhân liền quay trở lại chỗ của ba vị thiếu nữ.
“ các phó viện trưởng, có bắt được hắn không?”- cả ba vị thiếu nữ đồng thanh nói.
Đáp lại họ chỉ là cái lắc đầu bất lực. “ha….ha….. nhìn các người kia, làm gì mà thất vọng đến thế?”- Lúc này từ trên đỉnh cây thông cao nhất trong khi rừng một tiếng nói vang lên, sau đó một bóng người dần xuất hiện, điều kinh ngạc ở chỗ người này có cánh có thể bay, à không, phải nói đúng hơn là đấu khí hóa cánh. Một vị Ngũ giai Đấu sư.
Vị Ngũ giai đấu sư kia lại là một bà lão, khuôn mặt hiền từ, mái tóc lấm tấm bạc.
Một vị trung niên nữ nhân trong đó vội nói: “ Viện trưởng, không lẽ người đã quan sát tất cả? vậy tại sao người không ra tay giúp đỡ.”
“ ha…ha….”- bà lão kia cười khù khù vài tiếng đáp: “ đúng là ta đã quan sát tất cả, tên thanh niên kia thực sự rất có tài a, đôi chân thật nhanh, tuy nhiên ta có thể khẳng định hắn ta không phải là một tên dâm tặc đâu, mà chẳng phải suốt trên đường đi cái con nha đầu kia cứ kêu ca chán nản sao? cứ để nó đi như vậy có khi lại hay.ha….ha…”
“Viện trưởng sao người lại đùa lúc này.”
“Ngươi yên tâm, tên thanh niên đó không thoát khỏi tầm mắt ta đâu,nếu hắn định làm hại gì tiểu nha đầu kia ta sẽ lập tức ra tay, với lại tính cách của con nha đầu đó các ngươi hiểu mà, không ai chịu được nó quá 3 ngày đâu các ngươi đi nghĩ đi.”
Trở lại với Dịch Thiên, sau khi đem theo thiếu nữ áo vàng bỏ đi một đoạn thật xa, hắn dừng chân bên cạnh một gốc cây cổ thụ, đặt nhẹ nhàng vị thiếu nữ kia dựa vào gốc cây, nhìn ánh mắt căm tức của nàng hắn cũng cảm thấy có chút làm trái với lương tâm, lập tức giải huyệt nói của nàng ta.
“ đồ dâm tặc…. đồ bại hoại….ác nhân……xyz….abc…..”- Nguyên một tràng các câu chửi bung ra từ miệng của nàng ta, những câu chửi nhiều đến mức hắn lập tức điểm lại huyệt nói của nàng ta cho nàng ta cứ ứ á không thể nói được.
Hắn lau đi mồ hôi trên trán nói: “ cô nương à, nhìn cô nương xinh đẹp thật đấy, thật không ngờ cô dễ sợ quá.”
Thiếu nữ làm mặt lành, xoay đầu không thèm nhìn hắn. Dịch Thiên nói: “ nếu như cô hứa sẽ không nói gì ta sẽ giải huyệt nói, bằng không thì mơ đi.”
Thiếu nữ kia vẫn làm mặt lạnh.
Dịch Thiên thấy vậy thôi đành giải huyệt nói của nàng ta, hắn sợ nàng ta tức quá hóa làm liều cắn lưỡi tự tử thì nguy, cứ để nàng ta chửi bậy bạ, mình chỉ cần phong bế hai lỗ tai là không thể nghe thấy gì.
Sáng hôm sau hắn tiếp tục cuộc hành trình của mình chỉ có khác là từ nay có thêm một “ bạn đồng hành” bất đắc dĩ. Hắn vẫn lo hai vị Trung niên nữ nhân kia bám theo hắn, theo như hắn cảm nhận được thì thực lực của hai vị kia đang ở mức cao nhất của tứ giai có nghĩa là sắp đột phá được ngũ giai, nếu đối đầu sợ rằng rất phiền phức.
Thiếu nữ áo vàng bị Dịch Thiên kẹp ngang hông, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng huyệt đạo toàn bộ bị phong bế, cô chỉ có thể không ngừng mắng chửi hắn: “ tên bại hoại đáng chết, nếu ngươi không mau bỏ ta xuống, ta…ta sẽ cắn lưỡi tự tử.”
Dịch Thiên cũng tỏ ra mình không một chút nhún nhường: “ cứ việc, nếu cô chết đi ta sẽ đem cô cho thú rừng ăn, đem theo một cái xác chết không có nghĩa gì.”
“ ngươi….ngươi…..cái tên bại hoại xấu xa ngươi, dám đối xử với ta như vậy ngươi có biết ta là công……”- nói đến đấy đột nhiên nàng ta không nói nữa. Dịch Thiên liền tiếu ý nói: “ công gì? công công à? ai cha, không ngờ ngươi là thái giám a.”
“Người….”
“ ta làm sao? sao cô nói cô muốn tự tử mà, tự tử đi.”
“ Xú tặc….ngươi còn khuyến khích ta tự sát sao, ta sẽ đời đời hận ngươi, đời đời bám theo ngươi, không cho ngươi một ngày bình yên.”
“ oa….được một vị tuyệt sắc đại đại mỹ nhân như cô bám theo cả đời thật là có phước cho ta quá.”
Dịch Thiên dùng lực kẹp lấy cái “ hông mĩ miều” của nàng ta: “ ta đổi ý rồi, ta đem theo cô không dùng làm con tin nữa, ta sẽ biến cô thành thị nữ cho ta, sao? đồng ý chứ, được trở thành thị nữ cho ta là có phước lắm đấy.”
Thiếu nữ áo vàng bị Dịch Thiên dùng lực quá mạnh hét lên: “ xú tặc, ngươi bỏ ta ra mau, đau chết đi được.”
Không khí nóng nực vô bỉ mặt trời thiêu đốt như muốn nóng chảy cả đại địa lá cây rũ xuống như không còn chút nước nào, chỉ có con ve sầu là hứng chí ca hát, kêu o o không ngừng.
Một thân tu vi của vị thiếu nữ áo vàng bị Dịch Thiên phong bế không thể chống cự nổi với cái nóng ngày hè, mồ hôi từng giọt từng giọt trên má hồng xinh xắn chảy xuống.
“ bại hoại, chết tiệt kia, mau đến chỗ có bóng râm đi, ta nóng quá.”
Lúc này hai người Dịch Thiên đã rời khỏi khu rừng, đến cạnh một gốc cây ven đường hắn thả thiếu nữ áo vàng xuống.
“ tiểu nha đầu ngươi nên nhớ, hiện tại ta là dao thớt, còn ngươi là cá thịt, nếu ngươi còn ăn nói bậy bạ, đừng trách ta k “cắt” ra đấy.”
Thiếu nữ áo vàng nghe vậy vô cùng tức giận, điên cuồng lao đến cắn vào bắp tay của hắn. Dịch Thiên nhanh chóng lấy hai lòng bàn tay kẹp chặt hàm của nàng ta lại: “ còn hung dữ nữa đừng trách ta không thương hoa tiếc liễu nhé.”
Thiếu nữ áo vàng tức giận nhưng không thể làm gì đành ôm mỗi thù này đợi cơ hội sau sẽ trả. Cô giận dữ xoay đầu về một bên, không thèm ngó đến cái mặt đáng ghét đó nữa, miệng thì cứ lẩm bẩm nguyền rủa hắn.
Dịch Thiên thả người xuống bãi cỏ mịn màng, mắt khép lại một cách thỏa mãn. Đột nhiên một con thỏ từ đâu chạy đến, ung dung như chỗ không người. Thiếu nữ áo vào thấy vậy liền muốn bắt làm thành món thịt thỏ ăn bữa trưa tuy nhiên, Dịch Thiên lại ngăn chặn, thả con thỏ ấy đi.
Thiếu nữ áo vàng ngơ ngác châm chọc hắn: “ ô hóa ra ngươi cũng tốt lắm đó nhỉ, không dám làm hại một con thỏ.”
Dịch Thiên tiếu ý đáp: “ có một con thỏ thì làm sao đủ no buổi trưa được, đằng kia có một con nai kìa.”
Thiếu nữ áo vàng xoay lưng thì mới phát hiện, nàng ta như hiểu cái gì đó nói: “ ngươi xem ra cũng chắc tốt lành gì, thật phí công ta khen tặng.”
“ ta cần cô khen lắm sao.?”- Dịch Thiên cười ha hả lao đi và nhanh chóng bắt lấy con nai, một buổi trưa với món thịt nai nướng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Độ một giờ sau, buổi trưa kết thúc, Dịch Thiên nằm trên bãi cỏ đôi mắt nhắm lại, Thiếu nữ áo vàng ngồi cạnh đó ngắt lấy những đóa hoa dại xé chúng ra làm nhiều mảnh như đang phát tiết sự tức giận của bản thân. Thiếu nữ áo vàng kia cẩn thận quan sát, thấy Dịch Thiên không chút động tĩnh, nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy, hướng ra xa bỏ đi.
Chính lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: “ nếu cô bước thêm bước nữa ta cho cô làm bạn với rừng xanh và thú vật đấy.”
Thiếu nữ áo vàng quay đầu lại thì thấy Dịch Thiên đứng ngay sau lưng nàng, tay vuốt vuốt cằm, tỏ dáng nguy hiểm. Nàng ta giật mình hoảng sợ ngả ra mặt đất, bịch một tiếng, một tấm thẻ bài từ trong người nàng rớt ra.
“ cái gì đây?”- Dịch Thiên nhặt lên, trên đó có ghi bốn chữ Thượng Quan Tuyết Linh.
Thiếu nữ áo vàng vội vàng giật lại tấm thẻ bài bỏ vào trong người, Dịch Thiên cười cười nói: “ hóa ra tên cô là Tuyết Linh à, tên thật đẹp, thật xứng với dáng vẻ bên ngoài a, nhưng tâm hồn bên trong thì không xứng chút nào.”
“ác tặc, dâm tặc, hỗn tặc…….một loạt các từ chửi bới được nàng tung ra, sau đó nàng ta hùng hổ lao đến đánh đấm tới tấp vào người Dịch Thiên, tuy nhiên không cái nào trúng cả.
Thiếu nữ áo vàng ngồi xuống bên cạnh hắn một cách không tình nguyện, nàng ta nói: “ rốt cuộc ngươi định bắt ta đến khi nào?”
Như hỏi đúng vào vấn đề Dịch Thiên ầm ự mấy tiếng rồi đáp: “ cũng không rõ, ban đầu định coi cô như con tin để thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người kia, nhưng bay giờ đổi ý rồi, muốn cô làm thị nữ của ta.hahahaha.”
“ Ngươi, ngươi nghĩ ngươi xứng đáng được ta hầu hạ sao? đồ dâm tặc.”
“ ta không phải dâm tặc mặc dù ta có chút háo sắc thật, ha ha ha…”
Nói rồi Dịch Thiên giả vờ dùng ánh mắt sắc lang nhìn vào dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Tuyết Linh, khiến nàng ta một phen đỏ mặt, không dám nhìn hắn.