Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 119 : Gặp Lại Như Ý, Thêm Một Phu Nhân
Dịch Thiên trông vô cùng mệt mỏi, hắn khụy một chân xuống sàn, hắn thực sự rất muốn rút lại tinh thần lực, tuy nhiên ai cũng rõ, nếu hai bên đang chiến đầu bằng tinh thần lực ai tụ ý cắt đứt lập tức sẽ bị phản lại, nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì điên loạn.
“có thể chống chịu tinh thần lực của ta lâu đến vậy cũng không tệ, một võ giả có thể làm được như thế thì ta mới thấy lần đầu đấy.”- Thanh Thư mỉm cười trêu chọc.
Dịch Thiên cố gắng nặn ra nụ cười nói : “ ngươi đừng vui mừng sớm, ta....không....thể.....thua.....”
Thanh Thư cười đáp: “ nhìn ngươi kìa, nói chuyện còn không nổi thì làm sao đánh với ta được đây? Nếu ngươi thua thì Như Nguyệt công chúa sẽ thuộc về thái tử của đế quốc ta rồi, ha....ha.... nào chịu thua đi, đừng cố sức chống cự.”
Dịch Thiên nhíu mày nói: “ ngươi nói thế là sao?”
Thanh Thư nói: “ chuyện này không phải việc của ngươi, chịu thua đi.”
Nói rồi Thanh Thư xuất động một lượng lớn Tinh Thần lực tấn công Dịch Thiên, tinh thần lực mạnh mẽ như vũ bão tấn công dồn dập, Dịch Thiên yếu ớt chống cự. Trong ý thức hiện lên lời nói vừa rồi : “ chỉ cần ngươi thua thì Như Nguyệt công chúa sẽ thuộc về thái tử của đế quốc ta.”
Phình phịch.....Phình phịch....
Tim Dịch Thiên đập nhanh một cách bất thường, cả người hắn đột nhiên được bao bọc bởi một tầng hào quang kim sắc.
“cái gì thế?”- Thanh Thư tỏ ra kinh ngạc.
Cả năm vị chưởng môn nhân của Ngũ hành nhìn vào tầng hào quang kia, Nhất Thiền đại sư nói: “ luồng năng lượng kia thật sự rất lạ, nó vừa mang lại cảm giác thanh tịnh của phật gia nhưng cũng mang lại sự bá đạo đáng sợ, không biết đó là loại công pháp gì?”
Chủ Viện Phiêu Văn lên tiếng: “ đại sư, với kiến thức uyên thâm của ngài mà cũng không thể nhận ra đó là loại công pháp gì sao.”
Nhất Thiên đại sư mỉm cười nói: “ chắc do bần tăng ở trên núi quá lâu nên không có đủ kiến thức.”
Phiêu Văn chủ viện vội nói: “ ấy ấy.....tại hạ không có ý đó.”
Dịch Thiên lúc này phát sinh đột biến, đôi mắt tỏa ra hoàng kim sắc rực rỡ, miệng nói: “ người thua chính là ngươi đấy, đầu hàng đi.”
“ còn lâu, kẻ thua mới là ngươi.”- Thanh thư phóng xuất tinh thần lực cực đại đánh vào Dịch Thiên. “ bùm” một tiếng một đợt dao động tinh thần cường đại từ cơ thể Dịch Thiên phóng xuất chấn nát tinh thần lực của tên Thanh thư kia, khiến hắn ta đau đớn hộc máu ngã ra sau bất tỉnh.
“mạnh thật?”
“ không biết đấy là công pháp gì vậy? Tại sao một võ giả lại có thể có tinh thần lực lớn như vậy?”
Khuôn mặt của tên thái tử đơ ra, hắn thực sự không nói nên lời. Như Nguyệt mỉm cười nói: “ thái tử điện hạ, vậy lời hứa đó mong ngài thực hiện.”
Tên thái tử còn mặt mũi nào mà ngồi đó nữa, hắn hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Dịch Thiên sau khi đánh bại Thanh Thư một cách bất ngờ, đến cả vị chủ trị trận đấu cũng kinh ngạc một lúc sau mới kịp lấy lại tinh thần, lão chạy nhanh lên hô to : “ người thắng cuộc là Dịch Thiên- Đại diện cho Vương Lan đế Quốc”
Đại hội ngày thu đấu thứ nhất kết thúc với nhiều dư vị khác nhau, từ tiếc nuối đến vui mừng. Dịch Thiên nhanh chóng trở về quán trọ đóng cửa trị thương, Tuyết Linh cùng Phan Hổ có đến nhưng biết Dịch Thiên đang trị thương nên cũng không dám làm phiền hắn. Trận đấu vừa rồi mạng sống Dịch Thiên thập tử nhất sinh, nếu không nhờ có Thiên Vương chân khí hộ thể chắc hẳn đã bị Tinh thần lực của tên thanh thư kia làm cho tổn thương nghiêm trọng.
“ thật không thể nghĩ được tên kia lại sử dụng tinh thần lực đối phó với mình, chắc hẳn hắn đã điều tra về mình rất kĩ nên mới có đối sách để chế ngự, nếu như vậy những đối thủ tiếp theo sẽ không hề đơn giản.”- Dịch Thiên thầm nghĩ trong đầu, hắn cũng tự khuyên nhủ bản thân không nên quá chủ quan.
Trăng lên cao, màn đêm buông xuống trong Thiên Vũ thành, một không khí náo nhiệt về đêm đang bắt đầu trỗi dậy.
Sau ba giờ vận công, thương thế của hắn cũng tạm thời ổn định, đầu cũng ít đau hơn, mở cửa bước ra khỏi phòng, hít một chút gió trời vào đêm sẽ giúp cơ thể thanh thản.
Ngắm nhìn những vì sao cùng ánh trăng sáng chiếu rọi kia, nhiều cảm xúc bỗng trào dân trong lòng. Rồi đột nhiên một âm thanh vang lên khiến Dịch Thiên sửng sốt. “ Huynh trông thật rảnh rỗi nhỉ.”
Dịch Thiên nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe, hắn lập tức ôm chằm lấy người nữ nhân đó : “ Như Ý cuối cùng ta cũng gặp lại nàng?”
Hóa ra nữ nhân kia chính là Như Ý, Dịch Thiên vô cùng xúc đọng khi nhìn thấy nàng, bao nhiêu cảm xúc chất chứa trong lòng lúc này như đưuọc giải tỏa. Như Ý được Dịch Thiên ôm chặt trong lòng nàng không nhúc nhích không nói gì cả, chỉ hưởng thụ sự ấm áp mà người mình yêu mang lại.
Dịch Thiên dần buông nàng ra, hai tay đặt lên má nàng, ngắm nhìn, Dịch Thiên nhận ra, Như Ý lúc này không còn như xưa, nàng ốm hơn rất nhiều, hai hốc mắt thâm đen chứng tỏ nhiều đêm mất ngủ, vuốt ve khuôn mặt của Như Ý Dịch Thiên đau xót nói: “ Như Ý, những ngày tháng qua thật sự khổ cho nàng quá.”
Như Ý mỉm cười,tay nàng nắm lấy tay hắn đáp: “ không có gì, chẳng qua thiếp chỉ lo chuyện của gia tộc nhiều hơn trước kia một ít mà thôi.”
Dịch Thiên đau xót nói: “ hơn một ít sao? Vậy sao nàng lại ra nông nổi thế này, trông nàng ốm đi rất nhiều đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể kể hết cho ta nghe được không.”
Nói rồi Dịch Thiên lại ôm Như Ý vào lòng, hắn ôm chặt nàng như sợ sẽ có một ngày sẽ mất đi nàng vậy. Như Ý mỉm cười nói: “ Thiên chàng ôm chặt quá đấy, có công chúa đi theo muội đến đây nữa.”
Dịch Thiên “ hả” một tiếng rồi nhìn ra phía sau, Như Nguyệt không biết lúc nào đã đứng ở đó, ánh mắt nàng đang lơ đảng nhìn đâu đó, nhưng cũng không ít lần lén nhìn hai người. Dịch Thiên cười hì hì nói: “ Công chúa đại giá quan lâm, Dịch Thiên không biết đón tiếp thật thất lễ.”
Như Nguyệt thấy hắn đã nhận ra mình đến liền bước đến, ánh mắt nàng liếc nhìn qua Như Ý sau đó lại nhìn hắn nói: “ không cần lễ nghi đón tiếp làm gì cho mất công, lần này ta cũng Như Ý tìm đến đây chắc hẳn có việc.”
Dịch Thiên cảm nhận được có chuyện hệ trọng nên tức khắc đưa hai người vào phòng rồi đóng cửa lại. Như Nguyệt nói: “ chuyện này là liên quan đến gia tộc Công Tôn, chắc ngươi đã nghe việc Tộc Trưởng của gia tộc Công Tôn đã qua đời rồi chứ.”
Dịch Thiên gật đầu đúng thật hắn đã nghe chuyện này nhưng không biết rõ ngọn nghành mọi chuyện. Như Ý bắt đầu kể trong nước mắt: “ chuyện này xảy ra vào một buổi tối, sau khi kết thúc đại hội năm ngày. Lúc đấy đột nhiên không biết từ đâu năm tên sát thủ đột nhập vào phòng phụ thân muội rồi ra tay. Tuy nhiên thực lực phụ thân lúc đó là ngũ giai, nên dễ dàng nhận ra. Hai bên đánh nhau thực lực rõ ràng chênh lệch. Phụ thân muội dễ dàng giết được năm tên sát thủ kia, sau đó từ trên người của chúng, Phụ thân nhận ra một tên trong đó là người của Lý Gia gia tộc.”
Kết đến đây hai mắt Như Ý đã đỏ hoe, Dịch Thiên tiến lại gần lau nước mắt trên hai mắt, nhẹ nhàng nói: “ Như Ý cứ bình tĩnh, nàng hãy kể tiếp đi, Dịch Thiên ta nhất định sẽ báo thù cho phụ thân của nàng.”
Như Ý cố gắng kiềm nén cảm xúc kể tiếp: “ Sáng hôm sau, Cha muội cùng đại ca và vại vị trưởng lão trong tộc đến Lý Văn gia tộc để hỏi lý lẽ, Tộc trưởng Lý Văn lúc đó một mực chối cãi. Cha muội cũng không còn cách nào nên mới quay trở về. Sau đó hai ngày trong lúc Cha muội cùng đại ca đang trên đường giao hàng cho vài vị thương buôn quen biết lâu năm. Đột nhiên người của Lý Gia tập kích, dẫn đầu chính là Tộc trưởng của Lý gia gia tộc. Hai bên chiến đấu ác liệt, thương vong vô số, bốn vị trưởng lão của gia tộc bị giết, phụ thân muội may mắn chiếm được tiên cơ thắng nửa chiêu trước Lý Văn, nên cùng đại ca bị trọng thương trở về gia tộc. Nhưng thương thế chưa kịp lành thì một đội sát thủ từ đâu đến tấp công toàn bộ gia tộc, các tỉ muội huynh đệ thương vong vô số.”
Lúc này Như Ý như không thể nói nữa nàng ôm mặt mà khóc. Dịch Thiên chỉ biết ôm nàng vào lòng, cứ mặc nàng khóc, có như vậy mới làm sự đau khổ của nàng giảm đi đôi chút.
Như Nguyệt thỏ dài kể tiếp: “ trước khi ngươi đi, người có nhờ ta chiếu cố đến Công Tôn gia tộc nên ngày đêm đều phái người ở gần đó để bảo vệ. Biết được chuyện Công Tôn gia tộc liên tiếp bị những kẻ lạ mặt tấn công, ta đã phá những cao thủ trong Kỳ sĩ phủ đến ứng cứu thế nhưng khi họ đến thì đã quá muộn, Tộc Trưởng vì cứu Như Ý mà phải bỏ mạng, Công Tôn Minh thì bị tộc trưởng Lý Văn ra tay hiểm ác, chặt đứng một cánh tay phải.Trong sô những người ta phái đến ứng cứu có một vị bằng hữu của người Mạc Vĩnh. Hắn ta biết Công Tôn gia tộc rất quan trọng với ngươi nên khi thấy người của Công Tôn gia tộc tử thương vô số thì vô cùng tức giận, hắn ta như điên cuồng tấn công Lý Văn rồi giết được hắn.”
Dịch Thiên như muốn điên lên, nộ hỏa bừng bừng, đôi mắt hiện lên hào quang hoàng kim, hay nắm tay siết chặt, nghiến răng nói: “ Lý gia, các ngươi phải trả giá.”
Như Nguyệt hiểu được sự tức giận trong lòng Dịch Thiên, nàng nói tiếp: “ sau đó ta ra lệnh tịch thu toàn bộ tài sản của Gia tộc Lý gia cùng chém đầu cả họ. Tuy nhiên vẫn sót tên Lý Hải con trai của Lý Văn, Ta đồng thời cũng ra lệnh điều tra thân thế của những tên sat thủ đã kết hợp cùng với Lý Gia tấn công Công Tôn gia tộc nhưng bọn chúng bảo vệ thông tin quá chắc, hiện tại chưa biết được.”
“ Tuyệt đối không thể tha thứ cho bọn chúng!”- Dịch Thiên nghiến răng nói.
Như Ý lúc này như đã phát tiết được sự đua khổ trong lòng nàng, nằm trong lòng ngực Dịch Thiên nói: “ theo điều tra của Công chúa thì lý do Lý Văn gia tộc tấn công Công Tôn gia tộc bởi vì gia tộc muội được quyền tổ chức đại hội, đem lại nguồn lợi cực lớn, khiến gia tộc Lý gia gặp nhiều khó khăn, đồng thời do sự oán hận giữa hai gia tộc trước đây mà gây ra.”
Dịch Thiên lau đi nước mắt trên ám nàng nói: “ Như Ý, thật khổ cho nàng.”
Như Ý cười nói: “ cũng không có gì, cũng may được công chúa chiếu cố, nên việc xây dựng lại Gia Tộc không gặp quá nhiều khó khăn.”
Như Nguyệt gật đầu đáp: “ hiện tại Như Ý là Tộc Trưởng của gia tộc, nàng ấy làm việc rất chăm chỉ, ta chỉ giúp chút ít mà thôi.”
Dịch Thiên, tiến đến cạnh Như Nguyệt, đột nhiên ôm nàng vào lòng, cả người Như Nguyệt run lên như có điện chạy trong cơ thể vậy, toàn thân không hiểu sao vô lực, miệng lấp bắp nói: “ Ngươi mau buông ta ra, ta là công chúa đó, không được vô lễ.”
Dịch Thiên bỏ ngoài tai những lời nói của nàng hắn nói: “ Như Nguyệt cảm ơn nàng, trong thời gian qua đã chiếu cố đến Như ý.”
Như Nguyệt lắp bắp nói: “ không....không có gì.... đó là việc cần làm thôi mà, ngươi buông ta ra.”
Như Ý ở cạnh bên tay che miệng cười, nàng lờ đi nơi khác, giả bộ làm vu vơ không để ý đến hai người. Như Nguyệt nói: “ ngươi....Như Ý sẽ cười đấy, ngươi buông ta ra.”
Dịch Thiên cảm nhận dược được sự ấm áp, cùng một cảm giác tuyệt diệu khi ôm Như Nguyệt vào lòng bởi vậy hắn không dễ gì buông, cười nói: “ Như Ý ngoan lắm, nàng ấy sẽ không cười nàng đâu, cứ yên tâm, hì hì...”
“ngươi....ngươi....”- Như Nguyệt thật sự cứng họng không biết nói gì, không hiểu sao khi Dịch Thiên ôm nàng vào lòng, có một cảm giác gì đó khó tả lan truyền, cả người nàng bỗng nhiên không chút sức lực, cứ như vậy mà ngã vào lòng hắn. Hai má Như Nguyệt lúc này đã đỏ ửng, nàng thẹn quá chỉ biết úp mặt không nói gì được, cứ mặt Dịch Thiên chiếm tiện nghi.
Dịch Thiên ghé sát vào tai Như Nguyệt nói: “ Nguyệt nhi nàng thật đẹp a, có đồng ý làm nữ nhân của ta không.”
Hai chứ “ Nguyệt nhi” như có ma lực kì lạ, nó tấn công tận sâu thẳm trái tim của nữ nhân, cả người Như Nguyêt run lên khi nghe thấy chữ đó, nàng đáp: “ giữa hai ta chưa tiếp xúc nhiều, với lại thân phận hai người quá khác biệt.”
Dịch Thiên hai tay để lên má nàng nói chân thành: “ Nguyệt Nhi nàng có biết thế nào gọi là mối tình sét đánh không? Đó chính là từ lúc mới gặp nàng ta đã bắt đầu yêu nàng rồi. Thân phận của chúng ta mặc dù có cách biệt nhưng ta tin một ngày nào đó ta sẽ đường đường chính chính đến trước mặt phụ hoàng nàng để cầu hôn.”
Đôi mắt Như Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, một tầng mây mù bắt đầu che phủ, từ lúc Dịch Thiên đến chào từ biệt nàng tại phòng của mình, trao cho nàng một nụ hôn trộm, kể từ lúc đó nàng không ngày nào không nghĩ đến khuôn mặt có vài phần tà dị cùng mị lực kì lạ của hắn, chỉ là vì việc nước quan trọng nên nhiều lần cố gắng kiềm nén cảm xúc.
Như Nguyệt cuối đầu, bộ dáng nàng lúc này không giống với một vị công chúa nữa mà là một thiếu nữ: “ ngươi thật đa tâm quá đi, chẳng phải ngươi đã có Như Ý, Huyền Nhã các nàng rồi sao?”
Ngón tay cái Dịch Thiên vuốt nhẹ lên làn da trên má nàng đáp: “ Nguyệt Nhi nàng biết không, có thể trong tương lại Dịch Thiên ta sẽ có nhiều nữ nhân, nhưng tất cả họ đều chiếm một phần quan trọng trong tim ta, cả nàng cũng vậy, trong tim ta luôn luôn có một chỗ cho nàng, và vị trí này sẽ không bao giờ bị phá hủy, nàng hiểu những gì ta nói chứ.”
Như Nguyệt cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của hắn. Dịch Thiên nhìn sang Như Ý nói: “ Ý nhi, nàng lại đây”
Như Ý tiến đến cạnh Dịch Thiên ánh mắt nàng liếc nhìn sang Như Nguyệt đang e thẹn. Nàng cười hì hì nói: “ Công chúa à, muội nghĩ người nên chấp nhận tình cảm của huynh ấy đi, làm tỷ muội với Như Ý cũng không tệ đâu à.”
Như Nguyệt trợn mắt nhìn Như Ý nói: “ Như Ý đừng có theo phe hắn ta.”
Dịch Thiên nắm bàn tay trái của Như ý lên trên đó ngón áp út đeo một chiếc nhẫn. Dịch Thiên lấy từ trong giới chỉ ra một chiếc nhẫn nữa đeo lên tay của Như Nguyệt nói: “ Chiếc nhẫn này trên thế gian này chỉ riêng Dịch Thiên ta có, nó chính là vật đính ước giữa ta và nàng, từ này về sau nàng sẽ là nữ nhân của ta cũng giống như Như Ý và Huyền Nhã, các nàng sẽ là tỷ muội của nhau, trong tim ta, các nàng đều quan trọng cả.”
Như Nguyệt ngoài miệng thì nói: “ ta chưa có đồng ý làm nữ nhân của huynh”, nhưng trong lòng thì thập phần vui mừng, nàng không nghĩ Dịch Thiên lại lớn mật cầu hôn nàng như thế. Dịch Thiên ôm Như Nguyệt vào lòng, đôi môi của hắn nhanh chóng khóa lấy đôi môi Như Nguyệt, cả người nàng run lên như điện chạy qua, cả người vô lực để hắn hưởng thụ. Chiếc lưỡi Dịch Thiên bắt đầu công phá thành, sau khi vượt qua được cánh cửa chắc chắn liền tiến vào cuống lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của Như Nguyệt, một nụ hôn thể hiện toàn bộ tình cảm của Dịch Thiên trao cho Như Nguyệt.
Sau một hồi, Dịch Thiên tiếc nuối rời khỏi chiếc môi hồng mềm mại kia cười nói: “ Nguyệt nhi từ nay nàng là người của Dịch Thiên ta, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, sẽ có một ngày ta đến trước mặt phụ hoàng nàng để nói chuyện của chúng ta.”
Như Ý ở bên cười cười, khoác tay Như Nguyệt nói: “ Như Nguyệt tỷ tỷ, từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi, hì hì. Thiên sau này chàng không được ăn hiếp các tỷ muội nhé, nếu không sẽ biết tay bọn muội.”
Dịch Thiên làm vẻ hốt hoảng nói: “ a...chết rồi....vậy là từ nay về sau “quân đội” tỷ muội các nàng sẽ mạnh lên, ôi cuộc sống của ta sau này sẽ thế nào đây.”
Nhìn điệu bộ của hắn cả hai người Như Nguyệt và Như Ý đều không kiềm nén được mà cười hì hì. Dịch Thiên ôm hai nàng vào lòng hỏi: “ à Nguyệt nhi này, vết thương của Huyền Nhã đã khỏi chưa? Nàng ấy có đến Thiên Vũ thành không.”
Như Nguyệt gật đầu nói: “ nàng ấy đã khỏe rồi, chẳng qua bận chút việc trong phủ nên sẽ đến trễ chút so với bọn muội.”
Dịch Thiên gật gật đầu, hắn cũng rất muốn gặp lại Huyền Nhã, đến lúc đó ba nữ nhân với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành ở bên cạnh, cái cảm giác ấy thật tuyệt. Dịch Thiên đột nhiên nhớ đến cái gì đó vội nói: “ lúc chiều khi ta đánh với tên Thanh Thư hắn có nhắc đến một vụ các cược gì đó giữa nàng và một tên thái tử, chuyện này là sao vậy?”
Như Nguyệt cười cười nói: “ thực ra tên thái tử ấy muốn cá cược xem giữa huynh và tên Thanh Thư kia ai sẽ thắng ấy mà, vì ta rất tin ở thực lực của huynh nên không ngại cá cược cùng hắn.”
Dịch Thiên nói: “ lỡ như ta thua thì sao? Không lẽ nàng sẽ gã cho tên thái tử kia sao?”
Như Nguyệt nhéo Dịch Thiên một cái hù dọa nói: “ nếu huynh mà thua ta sẽ cho người giết chết huynh sau đó tự sát đi theo huynh luôn, đời nào lại chịu gã cho tên kia.”
Dịch Thiên trợn tròn mắt: “ oa.... nàng thật nhẫn tâm quá a....”
Như Ý ở bên cạnh cười hì hì nói: “ Huynh mà thua thì không còn là Dịch Thiên trong lòng muội rồi.”
Dịch Thiên bắt đầu ba hoa nói tiếp: “ tất nhiên ta sao thua cái tên ẻo lã ấy được, Dịch Thiên ta Dịch trong Dịch chuyển Thiên trong Thiên địa, Dịch chuyển Thiên địa, đảo lộn Càn Khôn, có gì không làm được.”
Như Nguyệt và Như ý cùng liếc nhìn nhau sau đó cả hai bắt đầu liên hoàn nhéo, khiến Dịch Thiên đau nhức không thôi: “ cho huynh chừa cái thói ba hoa, nói xạo.”
“các phu nhân....tha cho phu quân......các phu nhân.....tha mạng”