Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 120: Hồ Nước Kì Lạ
Cả ba người vui vẻ cười đùa trong phòng, có thể nói từ lúc chia tay Thăng Long thành đến nay, đây là ngày Dịch Thiên cảm thấy vui nhất. Như Nguyệt cười nói: “ cũng đã trễ rồi, bây giờ bọn muội phải trở về quán trọ đây.”
Dịch Thiên có chút tiếc nuối tuy nhiên Như Nguyệt và Như Ý còn ở lại đây một thời gian bởi vậy Dịch Thiên cũng không giữ các nàng lại. Ra đến ngoài cửa phòng, đột nhiên Dịch Thiên nghe trong tiếng gió có sự dao động. Hắn buộc miêng nói: “ có người”
Quả nhiên ngay sau đó chín tên,toàn thân mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm vũ khí đứng ở mái nhà đối diện nhìn sang, tên đứng đầu trong đó tiến đến một bước nói: “ Cho hỏi đấy có phải Dịch thiếu hiệp hay không?”
Dịch Thiên mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng không quá thất lễ liền đáp: “ chính là tại hạ, không biết các vị tìm tại hạ có việc gì?”
Tên mặc đồ đen kia tiếp tục nói: “ Chín huynh đệ bọn ta nghe nói Dịch Thiếu hiệp trong người có chứa nhiều bảo vật quý hiếm và kì lạ, nên đêm nay mạo muội đến mượn vài món.”
“oh”- Dịch Thiên như đã hiểu, suốt đoạn đường đi, hắn cũng nghe nhiều người đồn về việc trên người mình có các loại pháp bảo quý hiếm và kì lạ, rất nhiều cao thủ trên giang hồ từ đó có lòng tham. Dịch Thiên cười nói: “ các vị, trên người ta thật sự không có cái gì pháp bảo quý giá cả.”
Như Nguyệt ở bên nói: “ bọn chúng đến lần này, chắc hẳn không có ý tốt đẹp gì rồi.”
Như Ý nói: “ Thiên chàng quyết định sao đây, hay một kiếm giết hết bọn chúng đi.”
Tên áo đen kia nói: “ Dịch thiếu hiệp đã cố cất cho riêng mình không cho các huynh đệ ta mượn thì thật hết cách, bọn ta chỉ có thể dùng vũ lực mà thôi, lên.”
Nói xong cả chín tên vung vũ khí lao đến tấn công. Như Nguyệt nhếch môi xinh đẹp lên coi thường nói: “ Thiên, để bọn này cho thiếp.”
Nói xong cả người Như Nguyệt bay lên không trung, chân đạp không khí, tay hóa ra một thanh kiếm, bộ dáng nàng như tiên giáng trần, khiến nam nhân nhìn cũng phải si mê. Kiếm pháp nhanh như điện, thân pháp biến ảo liên tục.
Dịch Thiên nhìn qua Như Nguyệt hắn bắt đầu suy nghĩ: “ cái khí chất này..... ta gặp ở đâu rồi nhỉ....a....là khí chất của một tu đạo giả.... không lẽ Như Nguyệt là.....không đúng, thân pháp cùng sức mạnh trong từng đường kiếm kia sao lại giống với một võ giả như vậy.....không lẽ nàng song tu hai hệ?”
Dịch Thiên nghĩ đến đây thì lập tức kinh sợ, phải biết một người song tu hai hệ khó khăn đến mức nào, vậy mà Như Nguyệt lại tu luyện một lúc hai hệ. Chín tên áo đen nhanh chóng bị hạ trong từng đường kiếm của Như Nguyệt, bộ dáng của nàng ung dung thư thái, không chút gì là mệt mỏi hay lo sợ.
Hạ xong chín tên, Như Nguyệt quay trở lại bên cạnh Dịch Thiên cười nói: “ thấy sao, thiếp lại hại chứ?”
Dịch Thiên nhìn trên mặt đất chín cái xác,hắn nhìn sang Như Nguyệt hỏi: “ Nguyệt Nhi này, nàng tu luyện cả hai đường võ giả và Tu đạo giả sao?”
Như Nguyệt kinh dị nhìn Dịch Thiên sau đó gật gật đầu đáp: “ không ngờ chàng mới nhìn lần đầu đã nhận ra rồi, thật sự không biết lai lịch của chàng ra sao”
Dịch Thiên nhớ lúc trước Bôn Lôi tiền bối có nhắc đến việc Như Nguyệt không nhận ông làm sư phụ mà muốn lên Thủy sơn để tu luyện, hắn chợt nghĩ ra cái gì đó vội nói: “ nàng là đệ tử của Vân Ảnh Môn.”
Như Ý ở bên cạnh cũng giật mình bất ngờ, nàng cũng không nghĩ ra công chúa Vương Lan đế quốc lại là đệ tử của Vân Ảnh Môn một trong Ngũ Hành Môn danh tiếng lấy lừng. Như Nguyệt cười cười nói: “ Chàng giỏi thật, như vậy mà cũng biết.”
Rầm....Rầm......
Lúc này đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, tiếng người la thét, vang lên khắp nơi tại các căn nhà, đèn đuốc nhanh chóng được thắp lên, cả Thiên Vũ thành bị cơn địa chấn làm cho thức tỉnh.
Dịch Thiên khó hiểu nói: “ là động đất sao?”
Như Ý đáp: “ muội cũng không rõ, nhưng xem ra là động đất bình thường mà thôi.”
Cơn chấn động xuất hiện một lúc chừng năm phút rồi hết, mọi thứ lại trở về như cũ, một buổi tối yên tĩnh lại bắt đầu nhưng đến ngày mai sẽ không còn như thế nữa!
Giống như mọi hôm, Dịch Thiên thức dậy từ sớm để luyện công. Hôm nay là ngày thứ hai diễn ra đại hội, luật của chung kết đại hội có khác với các vòng loại ở chỗ, sau mỗi vòng đấu sẽ bắt đầu bốc thăm sắp xếp cặp thi đấu lại. Ngày hôm này còn sáu trận đấu là kết thúc vòng thứ nhất. Nhiều khả năng trong lòng bốc thăm chia cặp đến Dịch Thiên sẽ gặp những đối thủ mạnh hơn.
“cốc…cốc…”
Trong lúc Dịch Thiên đang sửa soạn lại mọi thứ thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
“Thiên, chàng có trong đó không”- Tiếng nói của Như Ý từ bên ngoài vang lên. Dịch Thiên tiến đến mở cửa cười nói: “ Ý Nhi, nàng đến sớm như vậy có việc gì thế?”
Như Ý bộ dạng có vẻ gấp rút nói: “ Thiên, chàng mau đi theo thiếp, có chuyện này hay lắm.”
Dịch Thiên kì lạ hỏi: “ chuyện gì vậy? sáng nay đại hội sẽ bắt đầu đấy.”
Như Ý kéo tay Dịch Thiên nói: “ Đại hội sáng hôm nay tạm hoãn rồi, đầu giờ chiều mới bắt đầu.”
Dịch Thiên kinh ngạc nói: “Đã có chuyện gì xảy ra? tại sao đại hội lại hoãn lại chứ?”
Như Ý vội vàng nói: “ chàng mau đi theo thiếp, mọi chuyện trên đường thiếp sẽ kể sau.”
Dịch Thiên lập tức đóng cửa cùng Như Ý xuống lầu. Lúc này đây từ bên ngoài một bóng người chạy nhanh đến, bộ dáng gấp rút miệng thì không ngừng kêu hai tiếng: “ Dịch Thiên….Dịch Thiên…có chuyện này hay lắm…”
Tiếng nói kia không ai khác chính là Tuyết Linh, bộ dáng nàng tỏ vẻ thích thú chạy nhanh đến chỗ Dịch Thiên, nhưng khi phát hiện thấy Như Ý ở bên cạnh, ánh mắt nàng có chút thay đổi. Nhìn hai bàn tay của Dịch Thiên và Như Ý đang nắm vào nhau không hiểu sao trong lòng Tuyết Linh có cảm giác khó chịu kì lạ. Đôi mắt nàng bỗng nhiên hơi ửng đỏ nói: “ thì ra ngươi đang có việc bận, vậy ta không làm phiền nữa.”
Tuyết Linh xoay người chạy nhanh ra khỏi quán trọ, Dịch Thiên nhìn nàng cảm thấy khó hiểu, Như Ý nhìn chằm chằm Dịch Thiên nói: “ cô nương ấy là ai vậy?”
Dịch Thiên cười cười ngượng ngùng đáp: “ nàng ấy tên là Tuyết Linh, ta mới quen gần đây, là một học viên của Phiêu Vũ học viện đấy, tính tình nàng ta lúc nắng lúc mưa có nhiều điểm giống nàng lắm đấy.”
“ồ, hóa ra là vậy”- Như Ý gật gật đầu hiểu,cười nói: “ nhìn bộ dáng vừa rồi của nàng ta có vẻ là đem lòng thích chàng rồi.”
Dịch Thiên vuốt vuốt chiếc mũi xinh xắn của Như Ý nói: “ nàng đấy, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện gì đến nó sẽ đến thôi. Được rồi mau kể cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, tại sao đại hội sáng hôm nay lại tạm hoãn vậy?”
Như Ý và Dịch Thiên rời khỏi quán trọ, nàng bắt đầu kể: “ chàng có nhớ cơn động đất đêm qua chứ?”
Dịch Thiên gật đầu.
Như Ý nói tiếp: “ Sáng hôm nay có người phát hiện tại ngọn núi phía sau Thiên Vũ thành đột nhiên xuất hiện một chiếc hồ đầy nước. Điều lạ ở chỗ là trước đây không hề có chiếc hồ ấy tồn tại, hình dáng của chiếc hồ ấy cũng vô cùng kì lạ.”
Dịch Thiên tò mò hỏi: “ kì lạ chỗ nào?”
“đó là chiếc hồ kia có hình dạng một bàn tay, một bàn tay khổng lồ a.”
“thật không? làm sao có chuyện kì lạ đến vậy được.”
“lúc đầu nhiều người cũng không tin lần lượt từng người thử nhảy vào hồ nước để xem xét nhưng chưa đầy mười giây đã phải rời khỏi đó vì nước hồ vô cùng lạnh. Một số cường giả bắt đầu đoán già đoán non về nguồn gốc hồ nước này, cho đến khi có người bảo những gì ghi lại trong tấm da cổ mà Phiêu vũ học viện đào được, về bảo vật của thần có liên quan đến chiếc hồ này thì rất rất nhiều người bắt đầu kéo đến đây để tìm kiếm.”
“ta đã từng nghe qua về những ghi chép trong tấm da cổ ấy, trong đó nói về bảo vật của thần bị thất lạc đâu đó xung quanh Thiên Vũ thành này.”
“bởi vậy nên sau khi tin này được truyền ra rất nhiều người trong thành kéo đến sau núi người thì vì tò mò mà đến, người thì mục đích chính là tìm ra bảo vật của thần để lại.”
“chính vì thế mà đại hội sáng nay mới phải hoãn lại.”
“đúng vậy”
“mau lên, công chúa cùng đại ca thiếp đang đợi chàng ở đó đấy.”
Đi trên đường đúng như những gì Như Ý nói, đường sá vô cùng vắng, thậm chí khi đi ngang qua Phiêu Vũ học viện, ngay đến bóng dáng một học viên cũng không thấy.
Rất nhanh chóng Dịch Thiên và Như Ý đã đến nơi, tại đây một trường hỗn độn, rất nhiều người tụ tập, cường giả có, dân thường có, những tiếng bàn tán xông xao vang lên khắp nơi. Tại gần chiếc hồ, nhiều người bắt đầu đào bới xung quanh nhằm tìm ra bảo vật của thần nhưng đều thất bại, ai cũng nhìn vào chiếc hồ, bởi đó là nơi duy nhất họ chưa tìm.
Đầu tiên có năm người bắt đầu nhảy xuống hồ, chưa đầy năm giây sau năm người đó phải vất vả bò lên bờ, bộ dáng mệt mỏi kiệt sức vô cùng, sắc mặt họ đều tái xanh.
“nước trong hồ này thật là kì lạ a, nhìn nó trong vắt thế nhưng lại lạnh kinh khủng rất nhiều người đã thử nhưng đều thất bại.”
“đương nhiên rồi, ngươi nghĩ xem đã là bảo vật của thần thì làm sao dấu ở nơi tầm thường được chứ.”
Tiếng bàn tán lại một lần nữa vang lên.
Tiếp đến có hai vị cường giả, bộ dáng thực lực cũng không tệ, nhanh chóng đem một lớp năng lượng hộ thể tạo bên ngoài, sau đó nhảy vào trong hồ, kết quả…..vẫn như những người trước nhanh chóng rời khỏi đó.
Tại một gốc cây cách đó không xa, Phiêu Văn chủ viện cùng năm vị chưởng môn Ngũ Hành theo dõi, Chủ viện bắt đầu nói: “ các vị, theo các vị thấy liệu nơi này có thật đúng với những gì trong tấm da cổ kia đã nói, nó cất dấu bảo vật của thần không?”
Nhất Thiền đại sư lên tiếng: “ theo bần tăng thấy, nước trong hồ này không phải là loại nước tầm thường, đối với những người không tu luyện thì có cảm giác lạnh, nhưng đối với nhưng người tu luyện qua, thì nó không chỉ lạnh không mà còn có khả năng ăn mòn năng lượng hộ thể rất lớn.”
Thanh Hư đạo trưởng gật đầu nói: “ nếu đã là bảo vật của thần thì có muốn cũng không được, duyên số sẽ quyết định nó thuộc về ai.”
Phiêu Văn chủ viện gật đầu nói: “ đúng vậy, đã là bảo vật của thần thì cưỡng cầu là điều không thể, tùy duyên thôi, chung ta về đi, đại hội sẽ bắt đầu vào chiều nay.”
Nói rồi cả sáu vị nhanh chóng biến mất mà không để lại một dấu vết, một âm thanh.
“Dịch Thiên huynh đệ!”- Từ phía trước, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, lưng đeo kiếm bước ra, chỉ có điều chàng thanh niên này chỉ có một cánh tay.
Dịch Thiên nở nụ cười thân thiện bước lại gần nói: “ Công tôn huynh, đã lâu không gặp”
Người thanh niên trước mặt không phải ai xa lạ chính là ca ca của Như Ý- Công Tôn Minh.
Như Ý ở bên cạnh cười nói, lần này đến Thiên Vũ thành ca ca thiếp cũng đi theo, huynh ấy bây giờ không còn đi ngao du tứ hải nữa mà toàn tâm hỗ trợ thiếp và gia tộc.
Dịch Thiên liếc nhìn ống tay áo bên phải của Công Tôn Minh, hắn cười nói: “ vậy cũng tốt, sau này nàng đỡ phải vất vã, Công Tôn huynh vết thương của huynh đã ổn chưa.”
Công Tôn Minh cười nói: “ cũng giảm hơn rất nhiều rồi, chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà, sau này có gì phải nhờ Dịch Thiên ngươi chiếu cố cho muội muội ta rồi.”
“ca ca!”- Như Ý đỏ mặt thẹn thùng.
“Ngươi đến rồi đấy à!”- Như Nguyệt mỉm cười tiến lại gần, phía sau nàng là hai hộ vệ đi theo, mặc dù thực lực nàng rất cao nhưng vẫn luôn luôn có cao thủ đi theo bảo vệ, chuyện này vốn rất bình thường đối với một công chúa cao quý như nàng.
Như Nguyệt tiếp tục nói: “ hiện tại nơi đây rất đông các cường giả đến, hầu hết họ người thì lục soát các khoảng đất xung quanh xem có bảo vật hay không, người thì cố sức xuống bên dưới chiếc hồ kia, tuy nhiên đều không thể.
Dịch Thiên bắt đầu cảm thấy khó hiểu nói: “ thế là sao? nước trong hồ có điều gì khiến họ không thể vào đó ư?
Như Nguyệt bắt đầu kể lại mọi tình huống xảy ra tại đây cho Dịch Thiên, hắn bắt đầu hiểu, nước trong hồ này vô cùng kì lạ.
Công Tôn Minh bước đến một bước cúi người nói với Như Nguyệt: “ công chúa, tại hạ xin được phép cáo lui trước để về lo mọi chuyện trong thương đoàn.”
Như Nguyệt gật đầu, Dịch Thiên nói: “ sao phải đi rồi à?”
Công Tôn Minh cười nói: “ Dịch Thiên huynh đệ, ta có chút việc nên phải đi giải quyết, bọn ta còn ở lại đây một thời gian đến lúc đó hai ta sẽ không say không về.”
“được…được….cáo từ.”
Như Ý, Dịch Thiên và Như Nguyệt cùng nhau đi xem xét xung quanh một vòng, hiện tại nơi đây vô cùng náo nhiệt, nhiều cường giả vận dụng hết khả năng nhằm có thể lặn sâu vào bên trong hồ nhưng đều không thể. Như Nguyệt nhìn Dịch Thiên nói: “ sáu trận đấu còn lại của vòng thứ nhất chiều nay chắc sẽ giải quyết sớm, nếu như thế sẽ bắt đầu luôn vào vòng hai, chàng có tự tin vào khả năng của mình chứ.”
Dịch Thiên nhìn nàng một cách âu yếm nói: “ tất nhiên, nếu như ta thua chẳng phải sẽ làm buồn lòng phu nhân sao.”
Như Ý bên cạnh nắm tay hắn nói: “ nếu thế thiếp và công chúa sẽ cỗ vũ chàng hết mức.”
Như Nguyệt ở bên cười nói với Như Ý: “ còn gọi ta là công chúa nữa sao?”
Như Ý che miệng lại, làm ra vẻ lỡ miệng sau đó cười hì hì.
Đột nhiên Như Ý phát hiện ra tại gốc cây cách đó không xa có một thiếu nữ rất quen đang ngồi u sầu. Như Ý liếc nhìn Dịch Thiên cười cười nói: “ Thiên, thiếp đi đây một lúc, khi trở lại nhất định chàng sẽ bất ngờ.”
Dịch Thiên tỏ vẻ tò mò hỏi: “ nàng đi đâu?”
Như Ý không thèm trả lời đã vội chạy đi, Dịch Thiên vốn hiểu tính nàng ấy nên cũng không ngăn cản gì, Như Nguyệt ở bên cười nói: “ Như ý muội ấy, dù sao thực lực cũng không phải tệ, huynh không cần lo đâu, ở đây có rất nhiều người của thiếp, họ sẽ ra tay nếu thấy nàng ta gặp nguy hiểm.”
Dịch Thiên cười bảo: “ Nguyệt nhi hay chúng ta đến bên cạnh hồ để xem đi, ta thực sự rất muốn biết loại nước ấy như thế nào.”
Như Nguyệt gật đầu sau đó hai người cùng đến bên cạnh chiếc hồ nước.Vẫn có nhiều người thiếu suy nghĩ nhảy vào đó, nhưng tất cả chỉ là công cốc. Dịch Thiên thử đưa bàn tay phải vào trong hồ, hắn cảm nhận nước ở đây không lạnh như người khác nói, khi hắn vận công tạo một lớp bảo vệ trên bàn tay thì lớp bảo vệ kia nhanh chóng bị ăn mòn.
Dịch Thiên cũng vô cùng kì lạ, hắn thắc mắc không biết nước trong hồ này rốt cuộc là loại nước gì, tại sao lại có khả năng kinh đến thế. Hắn rút tay lại suy nghĩ, lục trong kiến thức mình đã biết thì không có loại nước nào như thế cả. Ngay cả Long Vũ cô cô cũng chưa từng nói với hắn về điều này. Thế nhưng tính tò mò của Dịch Thiên vẫn không giảm, hắn quyết định tối nay sẽ quay lại, hiện tại có quá nhiều người e răng muốn tung hết sức để dò tìm hơi khó.
Như Nguyệt ở bên lo lắng hỏi: “ chàng không sao chứ?”
Dịch Thiên lắc lắc tay phải chỡ đỡ tê, hắn lắc đầu nói: “ nước ở đây đúng là kì lạ, khi ta đưa tay vào thì không có cảm giác lạnh giống như những gì nàng đã kể, mà nó có cảm giác khá nóng, đến khi ta tạo một lớp bảo vệ thì ngay tức khắc bị ăn mòn.”
Như Nguyệt cũng cảm thấy kì lạ, nàng nhanh chóng đưa tay vào bên trong sau đó giật mình rút tay lại nói: “ sao thiếp lại cảm thấy nó vô cùng lạnh?”
Quá nhiều nghi vấn không có lời giải, hai người rời khỏi chiếc hồ kì lạ kia.
Lại len lỏi qua đám người kia để ra ngoài, Dịch Thiên đến bên cạnh gốc cây, hắn quan sát thấy tại đây xuất hiện rất nhiều cao thủ thực lực khó đoán. Đặc biệt hơn là sự xuất hiện của ba người mà Dịch Thiên chú ý tại đại hội. Nữ tử che mặt kia khi phát hiện ánh mắt Dịch Thiên nhìn mình bỗng nhiên nàng ta run lên nhẹ sau đó là đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn.
Dịch Thiên cũng không để ý đến điều này lắm, đơn giản vì khoảng cách hai người đứng khá xa nên khó nhận ra.
“Thiên!”- Như Ý chạy lại chỗ Dịch Thiên, nàng nắm tay Tuyết Linh chạy đến bộ dáng rất vui vẻ.
Tuyết Linh ở cạnh Như Ý, giả bộ ngó lơ Dịch Thiên chú đến Như Nguyệt ở cạnh hắn.Như Ý cười bảo: “ chàng đợi bọn thiếp lâu không?”
Dịch Thiên tỏ vẻ bất ngờ : “ 2 nàng quen nhau khi nào vậy ?”
Tuyết Linh thè lưỡi trêu chọc nói: “ Chuyện của ngươi Như Ý đã nói hết cho ta biết rồi, hừm, ngươi đúng là một siêu cấp sắc lang, trước giờ ta chưa từng biết ai lợi hại hơn ngươi nữa nhá.”
Trêu chọc xong nàng lại nhìn sang Như Nguyệt cười nói: “ đây chắc hẳn là Như Nguyệt công chúa, tiểu nữ tên Tuyết Linh thật vui khi được biết công chúa.”
Như Nguyệt ở bên cười nói: “ nếu là tỷ muội với Như Ý thì cũng là tỷ muội với ta thôi.”
Tuyết Linh cười nói: “ Công chúa thật là xinh đẹp, hơn cả những gì người ta đồn đại, chỉ tiếc là đi với cái tên sắc lang này, hắn có ngày sẽ ăn hiếp công chúa cho xem.”
Nói rồi Tuyết Linh xoay sang thè lưỡi trêu Dịch Thiên, Như Nguyệt nhìn bộ dáng của nàng cũng không nhịn được cười.
Như Ý cười cười nhìn Dịch Thiên nói: “Thiên, từ nay Tuyết Linh sẽ là muội muội tốt của thiếp, nếu chàng chọc giận nàng ấy đừng trách thiếp đó nhé.”
Nói rồi Tuyết Linh và Như Ý kéo tay nhau bỏ đi, Dịch Thiên ngơ ngác như con nai, một lúc sau hắn mới dần hiểu, vỗ trán ưu tư nói: “ xem ra cuộc sống sau này của ta đau khổ rồi.”
Như Nguyệt ở bên đáp: “ ai bảo chàng háo sắc quá làm gì. Được rồi chúng ta về Thành thôi.”