Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 122: Sát Long Nhân
Hỏa Long như một con quái thú to lớn lượn lờ trên bầu trời, chúng nhân xung quanh toàn bộ ánh mắt đều để tâm vào vị long kỵ sĩ đang đứng ở trên.
“khè” một tiếng hàng chục hỏa cầu từ trong miệng hỏa long với sức nóng kinh người bắn mạnh về phía Dịch Thiên. Chỉ cần vài cái nhún chân, Dịch Thiên đã dễ dàng tránh được đợt công kích đầu tiên, nhưng chưa hết, Hỏa Long cùng tên Đinh Lãm kia tốc độ cũng cực nhanh đòn hỏa cầu kia đơn giản chỉ là đòn gió, ngay lúc Dịch Thiên vừa nhảy lên tránh thì từ trên không một thanh cự kiếm to lớn bao bọc bởi Long khí hỏa diễm dày đặc chém thẳng về phía Dịch Thiên.
Phản xạ của hắn cực nhanh đưa tay chặn một kiếm này tuy nhiên cũng bị dư lực mà chấn lui lại vài bước. Như đã biết một Long Kỵ sĩ thì thứ yếu tố quan trọng nhất chính là rồng mình cưỡi, long khí là nguồn năng lượng chủ yếu thông qua sự liên kết giữa long kỵ sĩ và rồng của bản thân, một kích vừa rồi có long khí bao bọc bên ngoài cự kiếm đánh vào Dịch Thiên hắn ngay tức khắc nhận biết được thực lực của vị long kỵ sĩ trước mặt Tam giai hậu kỳ cảnh giới, nếu vậy thì con hỏa long kia chính là một loại Á Long ( rồng cấp 3).
Trên chỗ của năm vị chưởng môn cùng chủ viện Phiêu Văn, Kim Dung-Chưởng môn Thiên Hoành Tông cười nói: “ quả nhiên là một tam giai long kỵ sĩ, thực sự tuổi trẻ tài cao mà,có thể kết khế ước với một Á Long, chàng thanh niên tên Dịch Thiên kia sẽ khó lòng vượt qua được đây.
Có một điều mà ít ai biết về các Long kỵ sĩ đó chính là thú cưỡi của họ, ai cũng biết việc một long kỵ sĩ khi tiến cấp có tầm ảnh hưởng rất lớn đến rồng mà mình cưỡi, con người thì thông qua tu luyện có thể tiến cấp một cách nhanh hoặc chậm nhưng riêng rồng thì khác, việc tiến một cấp với nó vô cùng khó khăn, phụ thuộc rất nhiều vào cơ duyên. Vậy nên hầu hết các Long Kỵ sĩ sau khi tiến cấp mà rồng của mình vẫn chưa tiến cấp bằng với bản thân thì ngay lập tức họ sẽ giải trừ khế ước với con rồng đó để đi tìm và lập khế ước với một con rồng có thực lực ngang với mình, đủ sức mình có thể bắt được.
Một Long kỵ sĩ cần có ai thứ rất quan trọng chính là Long khí- thứ này mạnh yếu phụ thuộc vào rồng của mình, thứ hai là Long kỹ để ám chỉ đến những kĩ năng giao chiến khi cưỡi rồng hoặc khi sử dụng năng lượng từ long khí.
Hiện tại Dịch Thiên hoàn toàn cảm nhận được sự lợi hại của tên Đinh Lãm kia, không chỉ có thể kết khế ước với một loại rồng hung tợn bậc nhất mà còn có trong mình những Long Kĩ chiến đấu cực kì lợi hại. Dịch Thiên di chuyển như một ngọn gió lúc sang phải lúc sang trái hắn sử dụng thân pháp Thiên Ma Biến-Tàn ảnh tạo ra vô số cái tàn ảnh đánh lừa thị giác hỏa long. Như một bóng ma thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Dịch Thiên gầm lên một tiếng: “ Thiên Vương Thủ”
Một nắm đấm màu vàng khổng lồ từ trên trời đột nhiên hiện ra nện thật mạnh lên đầu Hỏa Long, một tiếng rồng rống kinh thiên vang lên, Hỏa long đau đớn, đôi mắt thù hận nhìn Dịch Thiên. Đinh Lãm trong lòng chấn động hắn bị một kích làm cho trở tay không kịp, một kiếm quét ngang hông Dịch Thiên khiến Dịch Thiên tạm thời thoái lui.
Đinh Lãm ổn định lại tinh thần, sắc mặt hắn vô cùng giận dữ hét lớn một tiếng, Hỏa Long từ trên cao lao vút xuống, đôi móng vuốt sắc nhọn của nó tấn công Dịch Thiên tới tấp, có lẽ giờ phút này Đinh Lãm không còn dấu diếm thực lực của bản thân, hỏa long như hòa vào làm một với long Kĩ của Đinh Lãm, sức tấn công rồi tốc độ đánh được tăng lên kinh khủng.
Dịch Thiên nhất thời trở tay không kịp với chiến lực đột nhiên gia tăng của hắn ta, liên tục thoái lui, liên tục bị những bộ móng vuốt sắc nhọn tấn công xé rách áo. Dịch Thiên lúc này vô cùng tơi tả, trên da hắn ẩn hiện những vết cào xước ửng đỏ của hỏa long, nếu là người thường thì chắc hẳn đó là những vết thương rất nặng.
Dịch Thiên xoa xoa những vết ửng đỏ trên ngực, mắt nhìn hỏa long vẫn đang bay vòng vòng trên trời.
Như Ý tại chỗ ngồi của mình hai tay nắm chặt lấy Tuyết Linh lo lắng nói: “ Như Nguyệt tỷ tỷ, Dịch Thiên huynh ấy…”
Như Nguyệt thực sự cũng rất lo lắng, những gì nàng thấy trước mắt có thể khẳng định tên hỏa long kỵ sĩ kia mạnh hơn rất nhiều so với long kỵ sĩ mà nàng đã thấy Dịch Thiên chiến đấu hồi còn Thăng Long thành. Như Nguyệt nhìn sang Như ý an ủi: “ muội đừng lo, hãy tin Dịch Thiên huynh ấy nhất định không sao.”
Đinh Lãm ở trên không cúi nhìn Dịch Thiên nói lớn: “ ta nhắc lại một lần nữa, ngươi có chịu đầu hàng hay không? cầm cự được với ta lâu đến như thể cũng xứng đáng là một cao thủ rồi.”
Dịch Thiên nhếp môi cười kiêu ngạo nói: “ xin lỗi trong đầu ta không có hai chữ đầu hàng, hơn nữa cái ta muốn chính là đánh bại ngươi kia, ngươi đã dùng hết thức lực của bản thân thì chí ít ta cũng nên lộ diện chút thực lực chứ nhỉ.”
Nói rồi hắn cười cười, trong nụ cười có sự tà dị vốn có. Đột nhiên toàn thân Dịch Thiên bạo phát Hoàng kim năng lượng, mái tóc dài không gió vẫn tung bay. Đinh Lãm cảm thấy một sự sợ hãi đột nhiên trào dâng, hắn buột miệng nói: “ ngươi còn ẩn tàng thực lực.”
Trên chỗ ngồi của Chủ Viện, Phiêu Văn chủ viện cùng những trưởng lão cấp cao trong học viện ồ lên một tiếng, ông vuốt râu cười nói: “ quả nhiên còn ẩn tàng thực lực, sức mạnh này thật quá khác người mà, khiến lòng người vừa tôn kính vừa kinh sợ.”
Thanh Hư đạo trưởng lấy từ bên trong tay áo ra một viên bảo châu ông nhìn vào đó sau đó lại nhìn về phía Dịch Thiên, lắc lắc đầu khó hiểu, Vân Lam Tiên Cô ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi: “ Thanh Hư sư huynh, có chuyện gì vậy? Bảo châu có phản ứng sao?”
Thanh Hư đạo trưởng vuốt râu sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Bảo châu này ta và muội cùng chế tạo ra, theo như những gì mà sư tổ bổn giáo để lại, ta được biết, nếu như nguồn năng lượng không liên quan gì đến bảo vật chúng ta cần tìm thì bảo châu sẽ không phản ứng năng lượng, thế nhưng lúc này bảo châu có phản ứng.”
Nhất Thiền đại sư vội nói: “ Thanh Hư sư đệ, điều này có đúng không? nói vậy một trong hai người ở dưới kia chính là người chúng ta cần tìm?”
Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu nói: “ chỉ có một điều lạ là sức mạnh này lại không đạt đến yêu cầu đã ghi trong lúc chế tạo ra bảo châu này, hay nói cách khác sức mạnh kia chưa hẳn đã là của bảo vật.”
Cổ Mộc Chưởng Môn- Cổ Long lên tiếng nói: “ hiện tại chúng ta cứ xem tiếp trận đấu, dù sao một trong hai người kia đều có khả năng là người chúng ta đang tìm kiếm.”
Dịch Thiên sau khi hoàng kim năng lượng bạo phát, sức mạnh của bản thân cũng tăng lên rất nhiều, hắn nhún chân nhẹ một cái đã bay lên đứng ngang ngửa với Đinh Lãm, một nụ cười tà dị, những cũng không kém phần ngạo khí ngút trời.
Rầm một tiếng, hai bàn tay hoàng kim cực đại xuất hiện hai bên trái phải đập thẳng vào đầu hỏa long, khiến nó vô cùng chấn động, Đinh Lãm không chịu để yên hắn nhảy vọt đến liên tục tung kiếm chiêu tấn công Dịch Thiên, Dịch Thiên nhanh như chớp Ảo Ảnh liên tục được tạo ra, hắn đi trên lưng hỏa long cứ như đi dạo, không cần kiếm vẫn có kiếm trên tay đó là đỉnh cao của kiếm thuật, hiện tại Dịch Thiên dùng kiếm khí để đánh với cự kiếm được bao bọc bởi hỏa Long khí cực kì nóng bức kia.
Cứ mỗi lần Dịch Thiên di chuyển ngang qua đầu hỏa long là cho nó ăn hai đấm từ Thiên Vương Thủ, khiến nó đau đớn liên hồi. Hỏa long không giống với Ngân Long, sức phòng thủ của nó cũng thuộc dạng bình thường chỉ có sự hiếu chiến và sức mạnh thì cao hơn những con rồng khác một chút.
Dịch Thiên nện thẳng vào đầu Hỏa long rầm rầm trong sự bất lực của Đinh Lãm. Dịch Thiên nói: “ ngươi có chịu xuống không? cho mày chết.”
Cứ Như thế Đinh Lãm tấn công, Dịch Thiên lại tránh né, hắn tránh né xong lại quay sang đánh vào đầu rồng.
Hỏa Long nhường như chịu không nổi ngay lập tức đáp xuống mặt đất. Dịch Thiên xoay người đá vào hông Đinh Lãm khiến hắn rơi trên sàn đấu. Hỏa Long mắt thấy Dịch Thiên đã rời khỏi lưng mình, nó không sợ phải gây thương tích gì cho chủ nhân nữa ngay lập tức rống lên giận dữ phun một đoàn hỏa diễm nóng chảy vào Dịch Thiên.
Đôi mắt Dịch Thiên như bốc lửa, hắn cứ nghĩ hỏa long kia sẽ biết nghe lời mà không dám tấn công hắn thế nhưng nó vẫn cứ tấn công. Dịch Thiên bộ pháp như gió thoắt ẩn thoắt hiện đã đến bên cạnh Hỏa Long, liên tục tung liền hoàn đấm vào đầu nó: “ ngươi chịu thua chưa? chết chưa?”
Rồng và chủ nhân của mình có quan hệ mật thiết với nhau, hỏa long bị Dịch Thiên đập cho tới tấp, thì Đinh Lãm cũng bị thương tổn không kém, hắn liên tục ói máu, mắng chửi Dịch Thiên: “ tên khốn, ngừng lại…..”
Trên đài cao nhiều nhiều người nhìn vào bộ dáng đánh rồng của hắn, đột nhiên một trong số họ hét lên: “ mẹ ơi! đó không phải là ác ma trong truyền thuyết sao? ác ma đã tắm máu tại Chiêm Thành sao?”
“mẹ ơi! đúng rồi, hôm đó ta cũng nhìn thấy, hắn tay hai tay xe nát một con rồng, thật đáng sợ!”
Trên khán đài lập tức trở nên “nhộn nhịp” ai nấy cũng gán cho Dịch Thiên cái biệt hiệu “ác ma”. Còn ở trên võ đài. Đinh Lãm dồn toàn bộ sức lực của bản thân phóng đến vung kiếm thật mạnh khiến DỊch Thiên phải thối lui ba bước. Đinh Lãm ở cạnh hỏa long đôi mắt sợ hãi nhìn Dịch Thiên nói: “ngươi…..ngươi là một sát long nhân….hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục.”
Trên chỗ ngồi của mình chưởng môn Kim Dung đột nhiên cứng người ra, thấy vậy, Thanh Hư đạo trưởng vội nói: “ Kim sư đệ sao vậy? tại sao đệ lại ngơ người ra vậy?”
Kim Dung đôi mắt vẫn không rời Dịch Thiên,nói: “ chàng thanh niên kia….là một sát long nhân.” (*)
(*): ở đây sát long nhân cùng với đồ long kỵ sĩ là một, nhưng vì tác giả thích dùng từ sát long nhân hơn.
Lập tức mọi người trở nên kinh hoảng
Vân Lam Tiên cô vội nói: “ chàng thanh niên kia là một sát long nhân trong truyền thuyết, hơn ba trăm năm nay chưa từng xuất hiện một sát long nhân nào trên đại lục rồi.”
“thật sự không tin được, hôm nay ta lại gặp được một sát long nhân trong truyền thuyết.”
Cổ Long chưởng môn nhìn Kim Dung lên tiếng nói: “ Kim Dung , nếu ta nhớ không nhằm thì sư đệ của ngài cũng là một sát long nhân, nhưng đã bỏ đi từ rất lâu phải không.”
Kim Dung gật đầu đáp: “ không sai, quả thực Kim Hình Tôn trước kia có một sát long nhân mà là một thiên tài sát long nhân, người đó là sự đệ của tại hạ, tình như thủ túc, nhưng đến một ngày đệ ấy bảo muốn đi du lịch khắp nơi, rồi từ đó mất tích, không một chút thông tin.”
Phiêu Văn Chủ viện vội nói: “ liệu chàng thanh niên kia có quan hệ gì với sư đệ của Kim chưởng môn không?”
“ta không biết, nhưng ta thấy dáng dấp, của sự đệ ta bên trong chàng thanh niên kia.”
Trận đấu kết thúc, Dịch Thiên một lần nữa đánh thắng được một long kỵ sĩ. Thế nhưng sau trận chiến này chắc hẳn cái tên Dịch Thiên phải còn được nhắc đến nhiều nhiều.
Cách Đấu trường của học viện không xa trên mái nhà của một tòa lâu cao lớn, hai bóng người đang tại đây, một đứng một ngồi, người đứng là một thanh niên có khuôn mặt băng lãnh nhưng cũng không kém phần anh tuấn, lưng đeo quái kiếm, hau tay khoanh trước ngực ánh mắt nhìn về phía võ đài. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ toàn thân một bộ đồ tím, chiếc váy được xẻ dọc để lộ ra đôi chân trần, cùng làn da trắng như tuyết, nàng ta đeo một chiếc khăn che nửa khuôn mặt. Đôi mắt kia xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập mị lực kinh thiên. Giọng nói êm ái dịu ngọt từ bên trong chiếc khăn màu tím phát ra: “ ngươi thấy sao? chàng ta thực sự là lợi hại mà, ai mà nghĩ được chàng ta lại là một sát long nhân trong truyền thuyết, hì hì, đã thế lại mang trong mình mị lực của hồ ly.”
Thanh niên đứng bên cạnh sắc mặt vẫn như thế, giọng nói cất lên: “ ngươi vẫn chứng nào tật nấy, không hiểu người tông phái các ngươi huấn luyện kiểu gì, ta chỉ đơn giản là thích tìm một đối thủ ngang tầm mà thôi, tên kia là Dịch Thiên đúng không? chúng ta cần phải chú ý thật kĩ tên này.”
Nói rồi hắn móc từ trong ngực ra một chiếc lệnh bài, trên đó đang nhấp nháy một thứ ánh sáng kì lạ.
Vị cô nương kia hừ nói: “ cái đồ đệ tử của tông phái các ngươi, chỉ toàn lũ mặt lạnh, ôi, chắc ta bị mị lực của hồ ly trong người của huynh ấy hấp dẫn rồi.”
“ta không ở lại đây lãi nhãi với cô nữa.”- Thanh niên kia lập tức biến mất trong không khí.
“hừ!vô vị ”- vị cô nương kia hừ nhẹ một tiếng rồi cũng tức khắc biến mất không chút tung tích.