Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau cuộc rượt đuổi mém chết,lúc này Dịch Thiên sức cùng lực kiệt,chàng nằm thẳng cẳng thở hồng hộc.NGhĩ lại chuyện lúc này nếu chân mình không nhanh một chút thì cái mạng nhỏ này đã không giữ nổi rồi!
Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo,vứt bỏ mọi tạp niệm.Con mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cảnh vật xung quanh xem xem có cách nào để thoát ra khỏi đây hay không.NGhĩ một lúc thật lâu nhưng cũng chưa nghĩ ra cách nào,trừ 1 ý nghĩ cứ thường xuyên xuất hiện trong đầu nhưng không sao loại bỏ được “vào ngõ trước ra ngõ sau”.Nói ra thì thật buồn cười nhưng trông bề ngoài Dịch Thiên có vẻ bình tĩnh là vậy nhưng bên trong lại vô cùng hoảng loạn .
Gặp hoàn cảnh này dù cho có là 1 người có thực lực cao cũng phải đau đầu chứ nói gì đến 1 kẻ không biết chút gì võ công hay tu luyện như Dịch Thiên.
Xem toàn bộ những gì cần nhất trên người,thật sự ngoài cái quần ra không có 1 thứ nào khác”a..” như có một tia sét đánh qua Dịch Thiên như nhớ đến gì đó,chàng lập tức tháo đôi giày ra,để lộ một cây dao gặm cỡ nhỏ dùng để mổ thịt gọt trái cây,mà thường xuyên đem bên mình trong lúc đi săn.
Nhìn cây dao găm dài gần 10cm này Dịch Thiên bắt đầu trầm tư suy nghĩ,vận dụng toàn bộ kiến thức của mình tại thế giới trước.Từng đạo ý niệm cứ liên tiếp được lướt qua,các ý nào không phù hợp ngay lập tức được Dịch Thiên loại bỏ,cứ như vậy cho đến khi như bị đánh trúng một tia thiên lôi Dịch Thiên phút chốc ngẩn ran gay sau đó là mừng như điên. “Cầm con dao trên tay chàng liếc mắt nhìn vào cái thành dạ dày kia,nở ra nụ cười sảo trá.
-Để xem,hôm nay lão gia nhà ngươi sẽ trở thành tôn ngộ không mới a…
Dịch Thiên nói như thế là vì trong lức đang nghĩ chợt Dịch Thiên nhớ đến hắn có một lần xem Tôn Ngộ Không đại náo bụng Bà La Sát một trận làm cho ả thừa sống thiếu chết,mà tình huống của chàng lúc này cũng không khác là bao.
“Con Hồ Ly khốn kiếp kia để xem dạ dày mày cứng hay là dạ dày của Bầ La Sát kia cứng hơn nhé”
Mạnh mẽ cầm con dao tiến tới vách dạ dày kia,hắn đâm mạnh 1 dao “phập” một âm thanh trầm đục vang lên.Thế nhưng không giống như những gì chàng đã suy nghĩ không có bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài vang lên,nhìn vết thương trên thành dạ dày chỉ chảy ra chút máu sau đó ngay lập tức liền lại,chàng trong lòng 1 bụng nghi hoặc
“Phập…Phập..”
Lại thêm 2 phát đâm liên tiếp nữa vẫn giống như cũ,không một động tĩnh gì.
“Điên” Thực sự giờ phút này Dịch Thiên thực sự phát điên,đây là con đường sống cuối cùng của hắn thế mà giờ đây…Không chịu khuất phục,chàng mạnh mẽ đâm tiếp 1 dao thật mạnh lên dạ dày thế nhưng lần này khác,Dịch Thiên không hề rút kiếm ra mà vẫn giữ nguyên như cũ đang găm vào dạ dày kia.
“hít”
Hít một hơi thất sau lấy vào trong bụng 1 ngụm khí chàng dồn lực nắm lấy chui dao kéo mạnh lao về phía trước mà chạy thật nhanh.Vừa chạy vừa kéo,máu tuôn sối xả.
“Rống…”
Một âm thanh kinh khủng từ miệng của 1 con ma thú phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng.Thú rừng chạy loạn một cảnh huyên náo của muôn thú,một tâm trạng sợ hãi đang bao trùm cả khu rừng.
Trả Lời Với Trích Dẫn