Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ha ha, ta quên chưa kịp nói với ngươi, ở trong biển lũ quái vật này thực lực tăng lên một cấp so với chúng ta." âm thanh từ trong Tịch Diệt Long Thương một lần nữa thoát ra .
" Hừ, hiện tại ngươi nói có ích gì. May mắn ta thoát chết nếu không ngươi mãi mãi bị phong ấn trong này mà thôi. Hay nếu ngươi không muốn thoát cứ nói ta, ta rất hoan nghênh ngươi mãi ở trong này. " Thanh Thiện có chút hậm hực nói, dù là hắn sai nhưng vừa bị người ta đánh hộc máu giờ lại còn bị con "giun" chết tiệt này cười bảo sao hắn không giận được.
Quả nhiên âm thanh cười đã im hẳn." Tại ngươi hiếu chiến, ta đã từng bảo ngươi nhanh chóng chạy đi, tại ngươi không nghe ta mà thôi." trong đầu Tử Long nghĩ vậy nhưng thấy Thanh Thiện đang còn hơi tức bực liền không dám nói ra miệng.
Thương thế Thanh Thiện cũng không nhẹ, hắn không dám ở đây lâu, thân hình liền phi hành trở về đất liền. Trở lại bãi biển Thanh Thiện cũng không dám tùy tiện phi hành, thuê chuyến xe taxi về tận ngay dưới chân núi sau đó một mình đi lên.
Hắn vừa về đến cổng Anh Thy đã nhận ra, nhìn vào trong đại sảnh thì mọi người dường như đông đủ, Văn Thành, Lý Tri Thành, bố mẹ hắn.
" Ê ngươi đi đâu cả tối vậy, mọi người đang đợi ngươi để ... " vừa nói đến đây Anh Thy thấy sắc mặt hắn không được tốt, quần áo trên người cũng vài nơi rách rưới, âm thanh nàng liền nói tiếp: " Ngươi bị làm sao vậy, sao quần áo trên người tự nhiên rách nát như vậy?"
Nghe thấy Anh Thy nói vậy mọi người liền để ý, bởi hắn đang đứng từ xa trời lại tối muốn thấy quần áo rách thì quả là khó, nhưng Anh Thy đứng ngay bên cạnh nên nàng liền nhận ra mà mọi người không nhận ra.
" Không có gì cả đâu, con mới ra sau rừng luyện tập một chút nên quần áo rách mà thôi, con về phòng thay quần áo." Thanh Thiện vừa nói liền đi ngay.
Ngay khi Thanh Thiện đi ra thì mọi chuyện đã bàn xong, mọi người đều dự định ngày mai trở về Hà Nội, bọn họ không thể luôn sống ở đây huống chi Hắc Long bang đã hoàn toàn hủy diệt, an toàn của gia đình hắn không có gì uy hiếp, Thịnh Minh cũng cần đi học, mẹ hắn tuy đã nghỉ hưu không nói làm gì nhưng bố hắn vẫn chưa về hẳn, một năm trước chỉ xin đi nghỉ phép vì nhà xảy ra việc.
Thanh Thiện đối với quyết định đó hoàn toàn không có ý kiến, hắn nhớ rằng một năm trước chính mình đã bảo lưu kết quả học tập, vừa vặn một năm, hiện giờ Thanh Thiện chợt nhớ việc học hành, hắn mới hai mươi, ở tuổi này ai cũng muốn mình có cái bằng đại học dù hắn là Nghịch Thiên giả đi nữa nhưng cái tâm lý này đã ăn sâu vào người hắn mấy chục năm rồi.
Về việc nhà ở của gia đình hắn thì tiền bán ngôi nhà trước kia cùng với ba tỷ lúc trước Thanh Thiện gửi lại cho Văn Thành, Văn Thành liền lấy cớ đó mà sắp xếp một ngôi biệt thự nhỏ cho gia đình hắn, cha của hắn là ông trùm bất động sản, cái gì thì khó nhưng nhà cửa tuyệt đối là quá dễ dàng.
Ngay sáng hôm sau mọi người rời Đà Nẵng trên hai xe trở về Hà Nội, ở nhà ba của Văn Thành đã sắp xếp mọi thứ, từ việc nhập học lại của Thanh Thiện đến việc giấy tờ biệt thự để chuyển giao.
Về đến nhà mới thì đã gần ba giờ chiều, gia đình hắn không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy nhà của mình, tuy biết Anh Thy, Văn Thành quen biết với Thanh Thiện nhưng nếu vì bốn tỷ mà có thể mua căn biệt thự này thì quá là cho không rồi, bởi đây là khu thuộc về lớp thượng lưu sinh sống, một dãy dài đều là biệt thự, mỗi căn đều đến vài trăm mét vuông, có hồ bơi, vườn cây, Thanh Thiện cũng nhận ra khu biệt thự của gia đình Anh Thy cũng ở gần đó không xa.
Với giá hiện giờ khu nhà này không có hai ba mươi tỷ sẽ không thể mua được, điều này nói sao bọn họ không kinh sợ.
"Văn Thành, cháu nói đây là khu nhà mà bác bỏ ra bốn tỷ mua sao?" mẹ Thanh Thiện liền có chút không tưởng hỏi lại.
" Vâng, đây là giấy tờ khu nhà, chỉ cần ký vào bản hợp đồng, khu nhà này chính là sở hữu của gia đình mình." Văn Thành thấy biểu tình của mỗi người đều rất hài lòng, thứ nhất nơi đây sát ngay với nhà của hắn, cho dù sau này có xảy ra gì đều có thể cứu viện kịp thời, nếu không thì cũng đủ gần để bồi dưỡng tình cảm giữa hai nhà. " Quá xứng đáng." Văn Thành chính là nghĩ như vậy, lúc trước hắn còn định lấy căn biệt thự ngay sát nhà, bất quá gia thế của họ không kém, muốn họ chuyển đi là không thể.
Thanh Thiện sau lúc ngạc nhiên ban đầu cũng không nói gì, hắn biết vì sao bọn họ làm vậy, một mình hắn có thể hủy diệt cả Hắc Long bang, bọn họ muốn kết thân với hắn thậm chí muốn cùng hội cùng thuyền với hắn cũng là bình thường.
Quần áo, giường tủ, tất cả trong nhà đều mới hoàn toàn, mà cũng toàn là hàng ngoại cao cấp, chiếc tivi năm mươi inch, bộ sa lông thượng hạng. Biệt thự chỉ có hai tầng, tầng trên có bốn phòng, mỗi phòng đều thiết kế phòng tắm nóng lạnh, bên trong đầy đủ bồn tắm để cho hai người nằm vừa. Tầng dưới là phòng khách, phòng ăn, bếp ...
Đi cả buổi mệt mỏi Thanh Thiện liền trở về phòng mà nằm ngủ, bố mẹ cùng em gái hắn không có thản nhiên như hắn, mỗi người đều xăm soi từng cm của ngôi nhà.
Sau khi tỉnh lại Thanh Thiện đã thấy trời tối, cũng không có cảm giác đói, Thanh Thiện liền rời nhà đi dạo xung quanh nơi đây, trước mặt các khu nhà ở đây là một công viên rộng lớn, xung quanh đây có khoảng trăm ngôi nhà như thế này, khắp nơi đều có cây cối, có thể xem là nơi lý tưởng để sinh hoạt, không khí, khói bụi rất ít ảnh hưởng đến đây.
Khu công viên lúc chiều đều có khá nhiều người đi lại nhưng giờ cũng gần mười một giờ người đi lại cũng ít chỉ còn lác đác một vài mà thôi. Chợt Thanh Thiện nghe tiếp gió lạnh ở sau lưng.
"Vù." một lưỡi kiếm sắc bén chém tới sau lưng.
Kỳ thực Thanh Thiện đã cảm nhận có người đi theo mình khá lâu, chỉ là đối phương không có chút sát khí nào, vì thế hắn dẫn người này đến nơi khá ít người, tưởng làm đối phương hiện thân ai ngờ đối phương đã động thủ.
Thanh Thiện khẽ cười nhạt, thực lực như vậy đòi giết hắn, thân hình vừa quay lại, ngón tay liền búng thành chỉ Xuyên Không Chỉ đã lâu không đụng đến liền phóng ra va chạm trực tiếp với đầu mũi kiếm.
"Cheng."
Người vừa mới tập kích liền bị lùi lại vài bước, bản thân Thanh Thiện chỉ dùng có một thành công lực mà vẫn đứng im bất động. Nhưng là Thanh Thiện có chút hiếu kỳ, đối phương là người mang mặt nạ trẻ con, thân hình mảnh khảnh nhìn là biết nữ nhân. Thanh Thiện vừa dừng quan sát, đối phương liền tiếp tục xông đến, kiếm quang liền phủ kín bản thân hắn.
Ngay khi một kiếm sắp chém tới người, Xuyên Không Chỉ lại phóng ra, không một sai sót Xuyên Không Chỉ đã cản trước thân kiếm.
" Cheng, cheng,"
Liên tiếp vài kiếm đều bị một chỉ của Thanh Thiện cản phá. Thanh Thiện cũng không hạ sát thủ gì bởi hắn nhìn ra đối phương chẳng có chút sát khí nào, nhưng hắn không hề quen nữ nhân nào vóc người như vậy mà võ công cao đến vậy. Đích thực đối phương ít nhất cũng ngang ngửa với Trương Hồng.
Ngay lúc này một bóng người lại nhảy vào tham chiến, đó lại cũng một người mang mặt nạ nữa, người này thực lực hơn hẳn kẻ mặt nạ kia, bất quá Thanh Thiện như dự đoán trước, hai người đều tấn công hắn mà liên tục bị Xuyên Không Chỉ đẩy lui trở lại.
" Cheng, cheng."
Lần này cũng dùng một thành thực lực, hai người đeo mặt nạ bị đẩy lùi ba bước mới có thể ổn định thân thể trở lại, trong khi Thanh Thiện vẫn bình yên đứng yên tại chỗ.
" Hai vị, giờ có thể mở mặt nạ của mình rồi chứ." Thanh Thiện cười nói.
" Muốn xem mặt chúng ta hãy tiếp chiêu này rồi tính sau." người đeo mặt nạ vừa mới tham chiến quát lên một tiếng, thanh kiếm trong tay khoa lên một vòng tròn trông giống như phật bà nghìn tay, kiếm quang màu trắng nổi bật trong đêm tối đánh tới Thanh Thiện .
Thanh Thiện vừa nghe âm thanh liền nhận ra đó lại là nữ nhân, tuy có chút quen thuộc nhưng nhất thời hắn không thể nhận ra, kiếm quang lúc này cũng đã tới trước người, hơn mấy chục bóng kiếm ảnh vây quanh chém tới thân thể Thanh Thiện.
" Cheng, cheng, cheng." liên tiếp ba chỉ của Thanh Thiện điểm trúng thân kiếm nhưng thế kiếm như liên miên không dứt, hết kiếm này bị cản phá kiếm khác đã công đến. Thanh Thiện tuy muốn có thể dễ dàng dùng công lực cường đại hơn phá giải hoàn toàn, nhưng nếu như vậy thì chứng tỏ về chiêu thức của mình không bằng đối phương, mà hắn không muốn vậy. Trong đầu hắn liền xoay chuyển suy nghĩ.
Bên ngoài nữ nhân mang mặt nạ thấy sư phụ mình dùng toàn lực tấn công không ngừng mà theo nàng biết chiêu kiếm này cũng không phải chiêu kiếm thường, đây là chiêu Thiên Thủ Quan Âm, một trong tứ đại tuyệt kiếm của sư môn nàng, chính vì vậy nàng mới lo lắng cho Thanh Thiện.
Thanh Thiện không biết nữ nhân đeo mặt nạ bên ngoài đang lo lắng cho hắn, lúc này hắn một mực suy nghĩ cách phá giải.
Ý nghĩ chợt thoáng qua, Thanh Thiện nhớ đến một chiêu trong Kim Cương Quyền khi thi triển có tác dụng cực kỳ tương tự, chỉ là thay một kiếm bằng một quyền mà thôi.
Bàn tay hắn liền nắm lại thành quyền, một quyền lại một quyền đánh đến, quyền pháp cực kỳ âm nhu uyển chuyển, kiếm quang hóa thành bao nhiêu kiếm chiêu thì quyền của hắn cũng hóa thành bấy nhiêu đón đỡ.
" Huyễn Ảnh Tà Thiên."
Hắn đã thi triển Huyễn Ảnh Tà Thiên, một quyền rồi lại một quyền càng lúc càng mềm mại, cánh tay như hút lấy thanh kiếm của đối phương, âm thanh va chạm cũng không có chút tiếng vang .
"Giỏi cho chiêu Huyễn Ảnh Tà Thiên, quả nhiên không làm hổ thẹn tên trọc Ngộ Tuệ." nhận thấy không thể phá tan quyền ảnh của Thanh Thiện, đối phương chủ động rút khỏi, vừa lùi lại liền nói.
Lúc này Thanh Thiện đã nhớ ra âm thanh này của ai, ánh mắt hắn liền chăm chăm nhìn tới người đeo mặt nạ còn lại .
" Tâm Nhiên, là bạn phải không." Thanh Thiện có chút mong mỏi nói.
" Ừm, là mình." Đối phương vừa tháo mặt nạ, đúng là khuôn mặt xinh đẹp của Tâm Nhiên .
Người đeo mặt nạ còn lại cũng tháo ra, đó là Nguyệt Lệ sư phụ của Tâm Nhiên. Hai người cũng vừa xuống tới Hà Nội, Tâm Nhiên gọi điện hỏi Anh Thy mới biết chiều nay bọn họ về, sau đó Tâm Nhiên cùng sư phụ tìm đến nhà của Anh Thy, nghe bọn họ kể chuyện mới biết Hắc Long bang đã bị tiêu diệt, nhưng Anh Thy cũng không biết ai ra tay, chỉ biết Thanh Thiện cùng anh trai mình rời khỏi nhà dường như đi tìm Hắc Long bang.
Biết được Thanh Thiện đang ngủ Tâm Nhiên không quấy rối, chỉ là vừa rồi thấy hắn trong khu nhà trở ra mới tìm gặp, tiện thể kiếm một chiếc mặt nạ trẻ con đi dọa hắn để cho hắn xem võ công của nàng, bất quá chưa khoe được gì đã bị Thanh Thiện đánh bại, ở một bên xem, Nguyệt Lệ cũng sửng sốt nên cùng tham chiến, kết quả vẫn bại trong tay hắn.
Nhìn thấy Tâm Nhiên cùng hắn cứ người nhìn ta ta nhìn người, Nguyệt Lệ cũng biết ý tránh một bên để hai người nói chuyện .
" Hừm, con cùng hắn nói chuyện, sư phụ có chút chuyện lát nữa gặp lại."
Thanh Thiện cùng nàng mới thấy hai người có chút thất lễ, vì thế có chút ngượng ngùng. Nguyệt Lệ vừa đi khỏi, hai người liền kiếm chiếc ghế ngồi xuống.
"Võ công của bạn vì sao lại cao như vậy, cả mình cùng sư phụ đều không bằng." Tâm Nhân đánh tan im lặng nói.
Thanh Thiện liền kể lại cụ thể tao ngộ của mình sau khi rơi xuống dưới, tuy nhiên chuyện hắn đạt tới Nghịch Thiên giả cấp ba lại không nói, chỉ nói võ công mình tăng tiến không ít. Tâm Nhiên nghe hắn kể không khỏi như trong sương mù, nàng không nghĩ truyền thuyết của các tiền bối kể lại là sự thật.
Sau đó Tâm Nhiên kể về chuyện của mình, thế nào tìm được cha mẹ mình, sau đó dùng Thất diệp tử thảo rồi trở lại Hà Nội.
Khi nghe Tâm Nhiên kể xong, Thanh Thiện cũng thương cảm cho Lâm Trần lão ca của hắn, một người bị phế một cánh tay sau này sinh hoạt việc gì cũng khó khăn, nhưng cũng may mọi người đều giữ được tính mạng.
" Mai bạn trở lại trường à, mình nghĩ Hắc Long bang đã bị tiêu diệt, rất nhanh gia đình mình sẽ chuyển về đây, mình cũng tiếp tục trở lại học." Nghe thấy Thanh Thiện sắp trở lại trường, Tâm Nhiên cũng nghĩ tới chuyện mình trở lại học, sau đó nói. Có điều khi nói đến Hắc Long bang lại nhìn chằm chằm Thanh Thiện xem tiêu diệt Hắc Long bang có phải là hắn làm không.
Thanh Thiện cũng thấy nghi ngờ trong mắt nàng, nhưng hiện giờ hắn chưa muốn nói, cái án giết người này rất lớn, nếu ai cũng có thể nói ra thì là ngán sống lâu rồi, dù hắn là Nghịch Thiên giả nhưng chỉ cần cảnh sát truy ra hắn sẽ không một ngày sống yên lành.
Hai người nói chuyện tới hơn mười hai giờ mới tạm biệt, Thanh Thiện biết hôm nay nàng ở lại chỗ Anh Thy nên cũng không cần lo lắng, trở về nhà với tâm trạng vui vẻ, gia đình đều bình an, Tâm Nhiên cùng gia đình nàng cũng vậy, tất cả đều tốt đẹp, nhất là võ công của Tâm Nhiên cùng hắn tăng tiến nhảy vọt, hắn không còn lo cho an nguy của nàng.
Thanh Thiện liền lấy Hư Thiên quyết đồ hình thứ bảy ra tu luyện, hiện tại là lúc thiên địa linh khí sinh ra dồi dào nhất, nếu có thể trong lúc này tu luyện hiệu quả sẽ hơn nhiều. Nhanh chóng chân khí từ viên ngọc lưu ly ở đan điền Thanh Thiện tản mát ra, một mặt tôi luyện kinh mạch bản thân một mặt từ từ hấp thu thiên địa linh khí.
Lần tu luyện này Thanh Thiện không còn trầm mê trong đó như ngày xưa, ngay khi tu luyện Thanh Thiện có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Một đêm tu luyện, chân khí trong nội thể càng thêm nhiều, kinh mạch cũng không có cảm giác căng cứng hay sắp rách toạc ra. Thanh Thiện cũng cảm giác mình cách đột phá trung tầng Hư Thiên quyết tầng bẩy chỉ còn gang tấc mà thôi.
Nhanh thì một tuần còn lâu nhất không đến một tháng hắn sẽ đột phá, đến khi đó thực lực một lần nữa tăng mạnh, hắn cũng có chút mong chờ khi đột phá.