Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người lại ngồi xuống mặt vách băng, chân trời ửng hồng, gió lạnh vẫn thổi mãnh liệt, đỉnh núi lẻ ngoi cô ngạo giữa trời.
Dương Chân ngồi giữa hai nàng, cùng ngắm nhìn vân hải đẹp đẽ không sao kể xiết, cả thế giới trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió tạt vào vách băng, nhất thời chẳng ai muốn lên tiếng.
Bạch hồ nằm trên đầu đùi Dương Chân, Tiêu Nguyệt Nhi một tay đưa ra vuốt ve nó, Tiêu Thanh Nhi ở bên kia thi thoảng lại nhìn hai người và con hồ ly khóe môi tràn ngập nụ cười tươi rói.
Tóc hai nàng tung bay trong gió, đôi khi lại vô tình phất lên người, lên mặt Dương Chân, hai khuôn mặt như ngọc khiết dưới ánh mặt trời buổi sớm thanh lệ phi thường khiến Dương Chân tưởng như tất cả diễm phúc trên thế gian này đều đã bị gã ôm hết.
Ba người thỉnh thoảng lại trao cho những ánh mắt, một sự nồng ấm lan tỏa ra khắp không gian.
Hiện tại, kẻ thỏa mãn nhất không phải ai khác chính là Dương Chân. Hắn từ trước tới nay chưa bao giờ có khoảng thời gian bình yên đến vậy, hắn lúc xưa cũng là những lúc luyện công rảnh rỗi thì chơi cùng hai vị sư tỷ, nhưng chưa từng có lúc nào hòa hợp cả ba như bây giờ.
Đột nhiên, hắn giật mình một cái nói với hai vị sư tỷ: "Không biết thật nhiều năm sau này, chúng ta còn có thể ngồi ngắm cảnh thế này nữa nữa không?"
Lời của Dương Chân phá tan sự tĩnh lặng, hai nàng đồng loạt nhìn hắn, ngay cả bạch hồ cũng ngoái đầu lại ngó hắn kêu lên mấy tiếng bất mãn.
Tiêu Nguyệt Nhi thò tay véo tai Dương Chân, thận trọng thốt: "Sự đệ, trong đầu ngươi lại nghĩ ra cái quái gì thế hả?"
Dương Chân khẽ nghiêng đầu tránh thoát cái véo tai của Tiêu Nguyệt Nhi rồi ngoảnh lại đáp: "Phải a, ta vừa nghĩ ra một ý, hy vọng có một ngày có thể cùng hai vị sư tỷ đi tới chân trời góc bể, tới tận cùng của thế giới."
Ngữ ý của hắn đầy vẻ luyến tiếc, hai nàng hoặc ít hoặc nhiều đều nhận ra.
Con mắt của Tiêu Nguyệt Nhi khẽ chuyển động, liếc Dương Chân một cái cười cổ quái: "Sư đệ chỉ e là muốn bầu bạn với ai đó đi tới tận chân trời góc bể, hi hi, tỷ tỷ, muội nói thế có phải không?" Câu cuối của nàng ta vừa nói vừa liếc sang bên Tiêu Thanh Nhi.
Từ má cho tới tận hai tai của Tiêu Thanh Nhi đỏ ửng lên, làm như không có nói: "Thanh Nhi cũng rất mong những ngày tháng tiêu diêu đó, chỉ có điều yêu ma trỗi dậy, tu chân giới không còn yên bình được nữa, chính là lúc những người như chúng ta gắng sức ra tay, chúng ta đều phải gắng sức tu hành mới không phí kiếp này."
"Mất cả hứng, tỷ, sao người lúc này lại biến thành đại nghĩa lẫm liệt như vậy chứ, không giống tỷ chút nào." Tiêu Nguyệt Nhi tức thì xịu mặt rồi bực dọc ngó lên trời.
"Nguyệt Nhi, lẽ nào muội đã quên, lúc ở tại phong ấn những yêu ma đó ghê gớm thế nào? Nếu quả tất cả yêu ma đó làm loạn, vậy thì đáng sợ biết dường nào?" Tiêu Thanh Nhị tựa hồ như hồi tưởng lại những yêu tộc hung dữ khi đó, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
"Sợ cái gì? Trời có sập xuống cũng có sư tổ sư bá sư thúc Côn Lôn phái chúng ta chống đỡ, có cha mẹ chống đỡ, yêu ma có nhiều nữa cũng chẳng cần nói." Tiêu Nguyệt Nhi sắc mặt cũng đã trắng bệch, nhưng mồm mép vẫn liên thanh nói cứng.
"Sư phụ đã nói, người tu chân chúng ta tuy là siêu thoát ra khỏi trần thế, mặc kệ chúng sinh, nhưng không thể quên đi gốc tích. Trải qua tẩy luyện nơi thế tục mới có thể giữ được cái chí hướng đạo kiên cường, mới có khả năng đột phá vạn nan, ngộ được đại đạo." Ánh mắt Tiêu Thanh Nhi cương quyết, giọng nói trầm tĩnh rành rọt.
"Thôi thua, ta nói không lại tỷ tỷ, đến Thánh tông mới hơn nửa năm là đã biến thành thần tiên chê cơm lửa nhân gian rồi." Tiêu Nguyệt Nhi vừa bỏ cuộc, vừa làm bộ không muốn tranh luận, đột nhiên nàng bắt gặp vẻ mặt không thèm quan tâm tất cả của Dương Chân tức thì tỏ ra bất mãn: "Tiểu sư đệ, ngươi sao lại không nói gì?"
"Ta?" Dương Chân ôm bạch hồ, từ tốn đáp: "Sư đệ ta thân mang tội, tại Côn Lôn phái chẳng là cái gì hết, những lời đại ngôn đại nghĩa ấy ta không hiểu, cũng không muốn hiểu."
"Sư đệ." Tiêu Thanh Nhi kêu lên giận dỗi.
"Sư đệ, ngươi yên tâm, phong hội lần này cha đã thay ngươi đi báo danh, ông ấy nói cho dù ngươi diện bích đợi tội, nhưng ông ấy sẽ nhất định tranh thủ để ngươi được tham dự phong hội." Tiêu Nguyệt Nhi an ủi.
"Có tội thì sao, vô tội thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là một câu nói của người ta thôi ư?" Dương Chân đột nhiên đứng dậy, đẩy bạch hồ sang một bên, thân hình thẳng tắp nhìn về phía chân trời.
Hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi cũng đứng lên theo, nhìn hắn đầy vẻ kinh ngạc.
"Sư đệ, chúng ta đều biết ngươi vô tội, có điều..." Tiêu Thanh Nhi muốn an ủi Dương Chân, nhưng cũng chỉ đành thở dài.
"Ta vô tội chỗ nào?" Dương Chân ngoảnh đầu nhìn nàng, "Nhất Kỳ ông ấy đích thực là người mang nửa dòng máu yêu tộc, ông ấy cũng đích thực là đã phản bội Côn Lôn phái, một đệ tử Đạo tông cấu kết phản đồ, lại cùng Yêu hoàng đại náo Côn Lôn tiên phủ, còn đả thương hàng trăm đồng môn, những tội danh đó cho dù diện bích ba năm cũng là nhờ Cơ Hương Tiên Tử ra mặt nói đỡ cho, nếu không có bà ấy, ta chỉ e đã giống như Mạc tiền bối phải ở đây suốt năm trăm năm rồi."
"Sư đệ..." Hai nàng đồng loạt la lên.
"Ngươi sao có thể nói như thế, ta và muội muội chưa từng cho rằng ngươi phản bội Côn Lôn, mẹ cũng không trách ngươi, cha càng không cần nói tới, ngươi tại sao phải khổ như vậy?" Tiêu Thanh Nhi đau lòng nói.
Dương Chân hít vào một hơi, đối mặt với hai nàng đáp: "Các người hãy xuống núi đi, ta muốn được yên lặng một mình."
Một cơn giận dữ không biết từ đâu xông tới Tiêu Nguyệt Nhi, đưa tay chụp lấy hắn hét lớn: "Dương Chân, ngươi nghe đây, cho dù tất cả mọi người đều không tin ngươi, Tiêu Nguyệt Nhi ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi."
Tiêu Thanh Nhi lẳng lặng nhìn Dương Chân rồi nói: "Ta cùng muội muội hôm nay tới đây cũng là do cha đặc ý dặn dò, cha còn dặn ta đem khẩu quyết Cửu Diệu Phi Tiên Quyết truyền thụ lại cho ngươi, tất cả mọi người đều không quên ngươi, đại sư huynh còn nói sẽ dành thời giờ tới thăm ngươi nữa."
Lòng Dương Chân lúc này đang giằng xé mãnh liệt, trải qua việc hôm đó trong động phủ, hắn không biết từ khi nào phát giác bản thân mình tựa hồ chia thành hai người. Một người nhất nhất lãnh đạm bàng quan với tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù sét đánh cũng bất động như có trái tim bằng đá. Người còn lại chính là bản thể chân thật của mình, có đầy đủ buồn vui, yêu giận, ân oán rõ ràng.
Hai tâm cảnh cực đoan, một nội một ngoài cùng nắm giữ thần trí hắn, cho dù là luyện công, nghỉ ngơi hay suy tư, tất cả đều quấy nhiễu hắn khiến hắn khó chịu vô cùng, suốt một thời gian dài sau mới quen dần.
Tâm cảnh kỳ dị tách rời như vậy từ từ ảnh hưởng tới hành động, lời nói của hắn, ban đầu còn có thể khắc chế, về sau phát hiện ngay cả bản thân cũng không sao nắm bắt được. Trong tu luyện nó lại khiến tăng cường cảnh giới tâm linh một cách kỳ tích, cái kiểu tâm thái vô nhân vô ngã, vạn vật như chó rơm ấy khiến hắn rơi vào trầm mê không sao thoát ra được.
Những thu hoạch trong thời gian bị Yêu hoàng chiếm thân thể lại rất hòa hợp với sự thăng hoa tâm cảnh kiểu này, làm cho hắn mỗi ngày một thay đổi. Những thay đổi rõ ràng nhất chính là trong lòng cảm thấy rộng mở hơn rất nhiều, tựa hồ như có một loại cảm giác chẳng sợ cấm kỵ gì hết, thoải mái mênh mông như biển, ngay cả mỗi lần Tiêu Nguyệt Nhi tới đều nói khó mà nhận ra nổi hắn.
Diện bích một năm, tu vi pháp lực của hắn cũng không có tăng cao lắm, nhưng hắn lại cảm thấy sự đắc đạo trong cảnh giới thì thật là đột phi mãnh tiến.
Những lúc nhàn rỗi, hắn lại nhớ tới những đạo tịch kinh điển của Côn Lôn phái, hắn đem cái ý thức tâm linh không có gì khống chế đó ra so sánh với Đạo thức, cảnh giới tối cao của Huyền môn rồi lại đối chiếu với bản thức. Thế giới vạn vật trong tâm hải nhất nhất hiện ra, thần thức tựa hồ không có hư vọng. Đối với tình cảnh cổ quái của hắn hiện tại mà nói, thần thức chính là do đạo thức cùng bản thức hợp nhất mà thành.
Nhìn Dương Chân vẻ mặt đầy nét thống khổ, hai tỷ muội Tiêu Thanh Nhi lầm rằng hắn đang đau lòng tới không thể kiềm chế, đành lẳng lặng ở bên bầu bạn với hắn, không nói gì nữa.
Mùa đông vừa tới, cứ mười năm một lần là lúc cử hành phong hội của Côn Lôn phái, đối với những đệ tử trẻ tuổi tại các tông, các mạch chính là một sự kiện vô cùng trọng đại.
Ngày đó cũng là ngày tổ sư Ngọc Định Chân Nhân khai lập ra phái Côn Lôn. Nhớ tới sự phân tách của Huyền tông thời thượng cổ, cục thế đại loạn. Từ trong trăm vạn gian nan, Ngọc Đỉnh Chân Nhân kiên định tụ hợp những kẻ đồng chí, tại Côn Lôn Sơn thi triển đại pháp lực, đại thần thông tạo nên những ngọn núi lập thành Tiên phủ, còn có cả những vị tán tu quy phục, nhất thời hàng trăm tông đạo đều tụ tập lại vô cùng náo nhiệt.
Chiến dịch phong ấn Dương Kỳ Sơn, chấm dứt thời kỳ hai tộc Nhân - Yêu tương đấu, xúc tiến các tông các mạch tương trợ cùng phát triển. Sau thời điểm khai phái ba trăm năm thì chọn lấy ngày khai phái lập đạo làm ngày đại hội đấu pháp của bảy mươi hai ngọn núi Côn Lôn. Sau cùng trải qua hàng ngàn năm thay đổi, trở thành ước hẹn đấu pháp mười năm một lần của những đệ tử trẻ tuổi.
Từ lần phong hội thứ nhất tới nay cũng đã có gần hai ngàn năm lịch sử, trong đó trừ những chuyện bất khả kháng làm gián đoạn, tổng cộng đã cử hành hơn hai trăm năm chục lần đại hội.
Lần này không giống trước đây, Côn Lôn phái mới tất cả các đạo phái tới xem lễ, vừa vặn trải qua một năm kinh biến tại Dương Kỳ Sơn, các đạo phái đều muốn thừa cơ hội tới Côn Lôn thăm dò phong thanh của Đạo môn thánh địa rốt cục là như thế nào rồi mới tính sau.
Những người tới đa phần đều là sư trưởng cùng với tinh anh đệ tử của các phái, bọn họ nghe đại danh của Côn Lôn phong hội đã lâu nhưng chưa có duyên xem cho rõ thực hư, từ sâu kín đều muốn cùng với Đạo môn của thánh địa ngàn năm ngầm so sánh cao thấp. Cứ theo đó mà nói, Côn Lôn tiên phủ nhất thời nhiệt náo phi phàm, chính thực là kỳ ngộ trăm năm khó gặp một lần.
Côn Lôn phái ba ngàn năm phân phân hợp hợp, hiện tại lấy nhân lực mà luận thì hai tông Đạo và Pháp là mạnh nhất, Đơn Dương Tông, Kiếm Trì Tông và thêm cả Thánh Tông nữa gộp vào gọi là Ngũ tông. Các tông phái khác thì nhiều không sao kể xiết, phân tán khắp bảy mươi hai ngọn tiên phong, đệ tử trên dưới có tới hơn ba ngàn người.
Đại hội liên quan tới thể diện của tất cả các tông, nếu như thất thủ thì chẳng còn mặt mũi gì, liên lụy tới cả việc danh dự và vị thế giá trị của tông phái trong đại hội. Thành ra đệ tử ra mặt của các tông các mạch phải nói là từ ngàn vạn chọn ra một, so sánh chán chê rồi mới quyết định, thậm chí những tông mạch có nhiều đệ tử trước kỳ khai mạc phong hội đều phải tiến hành một trường đấu pháp nội bộ nhằm lựa được tinh anh xuất chiến.
Trong điển tịch ghi chép, hầu như các đại chưởng môn cùng với những tiên hiền phi thăng tiên giới đều là từ các kỳ phong hội mà dần dần hiển lộ khí thế như rồng như phượng, được các đạo phái của tu chân giới vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi thế, phong hội vẫn mang một ý nghĩa riêng, không chỉ là sự giao lưu thân thiết giữa các mạch, mà còn là cơ hội tốt nhất để những đệ tử trẻ tuổi nhất cử thành danh, phàm là những kẻ nổi bật tại các tông mạch không ai là không háo hức chờ tới kỳ đại hội. Những người đứng đầu phong hội theo thông lệ đều có phần thưởng rất hậu, nếu có thể được thưởng một kiện thần binh thượng phẩm thì đúng là một cơ duyên hiếm có.
Trong sự trông ngóng của ngàn vạn người, sự căng thẳng và hưng phấn thật khó mà kiềm chế được, khiến bầu không khí của tiên phủ dần dân trở nên náo nhiệt.
Hôm nay, trời vừa hửng sáng, Côn Lôn tiên phủ đã sáng ngời rực rỡ. Đệ tử tại các ngọn tiên phong lớp lớp kết bè kết bạn, dưới sự dìu dắt của sư trưởng đạp mây ngự kiếm hăm hở tới Côn Lôn chủ phủ, còn có cả một vài đệ tử tu vi không đủ được sư huynh sư tỷ dìu dắt bay tới.
Nhất thời bên ngoài Thái Hạo Phong, kiếm quang xanh đỏ bay lượn ào ào, thanh âm liễu nhiễu, giống như hào quang đầy trời rực rỡ một màu.
Mặt trời vừa nhú lên trên vân hải, sân đấu pháp trên Thái Hạo Phong đã tề tựu đông đủ, lúc này từng đám từng đám người túm năm tụm ba tụ tập náo nhiệt phi phàm.
Trong lúc sân đấu pháp ồn ào sôi sục, thì trước Huyền Đức Điện tại Thái Hạo Phong lại có một đám người nôn nóng bồi hồi đợi chờ tin tức.
Lúc này, cánh cửa lớn đen kịt trước Huyền Đức Điện vẫn đóng chặt, dưới sự bảo vệ của pháp thuật, những động tĩnh bên trong chẳng có cách nào lọt được ra ngoài. Cả đám người Ngọc Tiêu Phong mắt thấy đại hội sắp bắt đầu lại càng tỏ ra nóng nảy, đứng ngồi không yên.
Hồi lâu, Tiêu Nguyệt Nhi không nhịn được nữa níu lấy Sở Thắng Y cự: "Họ sở kia, sư phụ ngươi không phải trở quẻ rồi chứ, cả Chưởng luật đường bọn họ thật không có ai đáng tin, cái lão đầu tử đáng chết!" Nói đoạn liền hung tợn dậm chân bình bịch.
Hai vị đạo nhân giữ cửa trước Huyền Đức Điện nghe thấy đều trừng mắt ngó Tiêu Nguyệt Nhi, một người giận dữ nói: "Chưởng luật đường là nơi trọng địa, không được làm ồn."
Tiêu Nguyệt Nhi ngoái đầu nhìn đạo nhân trung niên đó le lưỡi làm một cái mặt quỷ rồi không lý gì tới ông ta.
Hai vị đạo nhân đó nhìn nhau một lượt, đành xua phất trần rồi lại đứng nghiêm trang.
Sở Thắng Y đành hướng về phía đạo nhân giữ cửa nghiêng người xin lỗi, rồi ra hiệu cho tỷ muội Tiêu Nguyệt Nhi cùng Bá Vân Đình lui xuống bậc đá bên dưới điện.
Tiêu Thanh Nhi kéo muội muội đang cự nự, nói trách: "Nhẫn nại một chút, Tử Đình sư bá sẽ tận lực mà."
Sở Thắng Y lắc đầu cười khổ: "Nếu không phải Thanh Nhi sư muội hôm trước trình lên thư tay của Cơ Hương Tiên Tử, chỉ e Chưởng luật đường nhất định sẽ không tiến hành nghị luận ngay trước phong hội như vậy, lần này sợ rằng hy vọng cũng không có nhiều, trừ phi có thể mời được sư tổ lên tiếng thôi."
Bá Vân Đình không đồng ý: "Sư phụ đã thay mặt tiểu sư đệ báo danh tại phong hội, có thể là cũng nắm chắc được mấy phần rồi mới đúng."
Tiêu Thanh Nhi thờ dài một tiếng, đưa mắt nhìn về phía quảng trường bên ngoài điện nói: "Sư đệ nhập sơn cũng mới thôi, phong hội lần này đối với hắn mà nói tuyệt không phải là quá quan trọng, có điều hắn đã phải chịu rất nhiều ấm ức..."
Một tiếng chuông đồng vang lên, cánh cửa Huyền Đức điện theo đó mở lớn, mười vị chân nhân chấp sự Chưởng lễ, Chưởng luật đường tục tục đi ra, thần sắc mỗi người một khác.
Thân hình cao lớn của Tử Đình Chân Nhân bước đi trước nhất, nhóm người đợi chờ bên ngoài liền tiến lên đón.
Tiêu Nguyệt Nhi nhanh nhảu chạy lên trước nói: "Bá bá mặt tím, sao rồi ạ, mau nói đi."
Tử Đình Chân Chân vẻ mặt âm trầm, nhìn tả hữu một lượt rồi trầm ngâm giây lát, vuốt râu đáp: "Chưởng luật đường thảo luận đã có kết quả, vẫn giữ nguyên quyết định, tuy nhiên có Thánh tông ra mặt nên đành phải để chưởng môn định đoạt."
Mọi người tức thì đều tỏ ra thất vọng.
Tử Đình Chân Nhân thấy hết vẻ mặt chán nản của tất cả mọi người, khuôn mặt nghiêm nghị đột nhiên nở một nụ cười tươi nói tiếp: "Bất quá, đã có Tiêu sư đệ đại diện Ngọc Tiêu Phong, Tử Càn sư đệ đại diện Đơn Dương Tông đứng ra đảm bảo, còn có Thánh tông ở trên tác động, Dương Chân có thể tham gia kỳ phong hội lần này, những kỳ đại hội khác thì để sau hẵng tính."
Cả đám người tức thì reo lên vui vẻ, Tiêu Nguyệt Nhi càng cao hứng nhảy dựng lên, hoan hỷ phi thường.
Tử Đình Chân Nhân sắc mắt đột nhiên lại nghiêm nghị nói: "Các ngươi còn không mau đi chuẩn bị, lễ tế tổ của phong hội chuẩn bị bắt đầu rồi."
Lúc này, khắp Thái Hạo Phong tiếng chuông vàng liên tiếp vang lên không ngớt, âm thanh vọng ra cả Côn Lôn tiên phủ.
Mười năm một lần, phong hội của Côn Lôn phái chính thức khai mạc.
Trên quảng trường tại Thái Hạo Phong.
Trong tiếng chuông vàng du dương vang vọng, ở giữa quảng trường, những đệ tử Côn Lôn đứng tán loạn hiện tại cũng đã tu tập thành hàng ngũ, các tông phái cuối cùng cũng hình thành từng khu riêng, tề tụ ở phía bắc quảng trường bên dưới tế đàn.
Mấy đạo tử hoa phóng vút lên trời rồi dần biến mất, theo đó trên tế đàn, bảy vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, đầu đội mũ lông, thân diện pháp bào, tay cầm pháp kiếm bắt đầu thi pháp bố trận.
Cả tế đàn bằng bạch ngọc chu vi năm trượng đột nhiên từ từ phù động rồi bay lên không, một quầng mây trắng nâng đỡ bên dưới. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào tế đàn.
Trên bầu trời.
Bảy vị trưởng lão giá ngự tế đàn nhanh chóng lơ lửng giữa trời, từ trên không tiếng nổi lên tiếng sấm rền, hào quang như lưu tinh, linh quyết không ngừng bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Những ngọc trụ Bàn long im lìm ẩn hiện trong mây ở giữa năm tòa phủ Hạo Thiên từ từ từng chiếc một phát ra hào quang bảy sắc rực rỡ, tựa hồ như bảy mươi hai đạo quang trụ kình thiên. Tiếp đó, khoảng giữa các Bàn long trụ bắn ra lưu quang giao nhau thành một trận pháp tuần hoàn vô cùng thâm ảo cổ kính.
Từ long trụ, một tầng mây khói trông như vật thật chậm chậm tản ra kết thành một khối, cả Thái Hạo Phong nhanh chóng được bao phủ hoàn toàn bởi vân hà trắng toát như sữa, chỉ còn Ngũ hành phủ cao vút và năm ngọn tiểu sơn cùng quảng trường có địa thế cao là nổi lên trên, tựa hồ một hòn đảo giữa biển mây. Phần lớn đệ tử Côn Lôn trên quảng trường cũng như đang đạp chân lên làn mây trắng tinh.
Nghe nói bảy mươi hai cây Bàn long trụ này chính là pháp trụ cơ bản của Thiên Tiên Trận nơi Côn Lôn tiên phủ, đâm xuyên qua Thái Hạo Phong thấu tới lòng đất cùng với linh mạch của đại địa cấu thành tòa tiên pháp mật trận.
Bởi có được linh lực mạnh mẽ dồi dào vĩnh hằng xuyên suốt, nên mấy ngàn năm trước, một vị Côn Lôn tiền bối đạo pháp cao thâm trong lúc xuất thần đã mượn dư lực của long trụ thi triển một mật pháp theo truyền thuyết là Linh Cảnh Mật Pháp của thượng giới, ở tại những vị trí kỳ môn xung quanh quảng trường tạo thành Vân Tiêu Đấu Trận, làm tái hiện Cửu Trùng Thiên Tiêu trong truyền thuyết.
Từ đó về sau, mỗi lần phong hồi đều chuyển tới thực hiện ở trong Vân Tiêu Đấu Trận, có thể xưng là nhất tuyệt của giới tu chân.
Tiếng sấm rền giữa trời dần giảm nhỏ, tế đàn nhẹ nhàng hạ xuống.
Lúc này, lơ lửng xung quanh quảng trường trong vòng mấy dặm đã hiện lên mười cây cầu ngũ sắc nối liền với nhau, những khoảng nối tạo thành tám tòa đấu pháp lôi đài khổng lồ màu xanh như ngọc, phân bố theo kỳ môn trận pháp, nằm ngay dưới cầu vồng bảy sắc giữa biển mây.
Khi quảng trường đã biến thành tám cái lôi đài, ở chính giữa trở thành lối ra vào thì cả Vân Tiêu Đấu Trận coi như hình thành. Dưới sự chỉ huy của trưởng lão nơi tế đàn, tất cả môn nhân đệ tử theo sự dẫn dắt của sư trưởng xếp thành hàng dài ở giữa sân, nghi thức tế tổ chính thức bắt đầu.
Lúc Dương Chân từ Song Tử Phong chạy tới nơi thì đã là phần cuối của buổi lễ tế tổ. Ở bên ngoài Thái Hạo Phong, khung cảnh tráng lệ thần kỳ đến kinh ngạc, nếu không phải được chấp sự chưởng luật chỉ dẫn hướng đi, chỉ e rằng hắn đã lạc mất phương hướng ở trong vân hải.
Chấp sự lão đạo truyền đạt với Dương Chân mấy câu rồi bỏ đi. Dương Chân di chuyển trong đám người đông đúc mong tìm được đồng môn nhưng trước mắt mấy ngàn người ken đặc như nêm, cho dù có màu sắc xanh đỏ tím vàng của y phục để phân định cũng khiến hắn chẳng có cách nào tìm được chỗ của Ngọc Tiêu Phong.
Lệnh cấm được giải trừ một cách đột ngột khiến hắn như được tháo cũi sổ lồng, trong lòng phấn chấn thế nào không cần nói cũng biết. Nhất thời tìm không được người, hắn đành không tìm nữa, một mình lẻ loi đứng ở phía sau nhìn những cầu vông xung quanh hư thật bất minh.
Trên tế đàn phía trước, vị trưởng não già nua đã kết thúc bài diễn văn, lễ tế tổ chính thức chấm dứt, đồng thời tế đàn dưới pháp thuật di sơn lập tức biến mất không thấy đâu nữa, đồng thời những trưởng lão cũng đồng loạt lui xuống. Các đạo phái đến xem lễ cùng các võ sỹ tu chân tiến lên Vân Tiêu Đấu Trận.
Lúc này, chân trời phía bắc của quảng trường được bao bọc bởi một làn mây lành sắc tím, từ đó chiếu ra hàng vạn đạo kim quang, bạch vân tản mát, một tòa lan can bằng ngọc hiện ra giữa chừng không, thanh thế có thể so với kim tiên nơi thượng giới hạ phạm.
Đó là Côn Lôn tam thánh do đích thân đương kim chưởng môn nhân dẫn đầu, tả hữu hai bên chính là chưởng tọa các tông và tinh anh của các ngọn chư phong, ngay cả Chưởng tôn của Kiếm Trì Tông Tử Long Chân Nhân bình thường vẫn không quản thế sự, Chưởng tôn của Tê Hà Phong Tử Hà Sư Thái đã bế quan nhiều năm cũng theo đằng sau, mỗi người đều tiên bào rực rỡ, dáng điệu phấn khởi.
Tiếp đó mấy chục chân nhân bối phận chữ Tử lập tức chạy tới trung tâm của đấu trận, lấp tức một đài quan sát đột nhiên được tạo ra bởi Điên Đảo Ngũ Hành Thuật, nháy mắt cũng có thêm mấy đài quan sát nữa mọc lên khắp xung quanh lấy phương bắc làm chủ vị, lơ lửng cách mặt quảng trường cả trục trượng, vừa vặn ôm lấy những lôi đài vào giữa quảng trường.
Những chỗ đó là chỗ để các vị đồng đạo tới tham quan, các vị bô lão của Côn Lôn cùng các sư trưởng sử dụng quan sát quá trình đấu pháp.
Tất cả đều là do pháp thuật huyễn hóa ra nhưng nhìn y như vật thật, thần kỳ vô cùng, khiến người ta cảm thấy như lạc vào tiên cảnh.
Một tiếng nổ vang, một đạo mây bảy sắc từ giữa bầu trời đột nhiên nở bung ra, tiếp đó là những tiếng nhạc vui vẻ tấu lên, một đám người phát ra hào quang rực rỡ, từng đạo độn quang từ phía nam chầm chậm phóng tới, chính là từ phía Thiểu Hạo Phong.
"Thái Nhất Môn, chưởng môn Ngụy Nguyên Quân cùng đồng môn đệ tử giá lâm."
"Tam tử của Linh Tiêu Phái, Không Tang Tử, Không Đạo Tử, Không Không Tử cùng đòng môn đệ tử giá lâm."
Giọng nói cao vút của Chưởng lễ đường, Tử Tang Chân Nhân liên tiếp xướng lên, hào quang chớp động, hai bên chủ khách lần lượt phân vi trị trên vân thai, uy phong lẫm liệt, võ sỹ nhân tài nhiều như mây, nhanh chóng các tân khách đều đã tới.
Sau khi lần xướng âm cuối cùng cất lên, không ngờ lại có thêm khách nhân tới.
"Vân Đỉnh Sơn, Thiên Phật Tự Phổ Tế đại sư cùng đồng môn đệ tử giá lâm."
Giọng nói của Tử Tang Chân Nhân vừa dứt, trong đám khách tức thì nổi lên một trận huyên náo, Phật - Đạo hai bên từ trước tới nay rất ít lai vãng, càng không ngờ tới là hôm nay cũng đồng loạt tương tụ. Côn Lôn phái chẳng qua là tiến hành mời Vân Đỉnh Sơn cho đủ lễ nghi, ai dè họ lại tới tham dự, ngay cả chưởng môn Côn Lôn cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Dương Chân đứng ở vòng ngoài nhìn về phía hai bên võ sỹ đằng trước đứng trên vân thai, trước sau cảm thấy biến hóa đến hoa hết mắt mũi, hắn phải khó khăn lắm mới thích ứng được.
Đột nhiên, đang lúc xuất thần, Dương Chân bị vỗ mạnh một cái vào vai, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Nhạc Thiên toàn thân mạc đạo bào đang cười hi hi ngó hắn.
"Lần này mấy lão già dịch Pháp tông không muốn gầm ghè trước kỳ phong hội, Chưởng luật đường mới lén thả ngươi ra, coi như tiện nghi cho tiểu tử ngươi, ha ha."
Dương Chân chau mày hỏi: "Sư huynh và sư tỷ ta, bọn họ đâu rồi?"
"Đừng lo bọn họ, đi thử xem có thể vượt qua bao nhiêu chiếc cầu vồng đã." Nhạc Thiên lôi Dương Chân không thèm nói gì thêm chạy thẳng ra phía ngoài của đấu trường.
"Vượt qua cầu vồng?"
"Trời, cái gì ngươi cũng biết à?"
"..."
Ở giữa Vân Tiêu Đấu Trận, trừ những lôi đài lơ lửng vô cùng thần kỳ ra, thứ kỳ diệu nhất chính là những chiếc hồng kiều (cầu vồng) có thể khảo chứng đạo tâm tu vi. Từ khoảng cách giữa bảy mươi hai cây Bàn long trụ, hồng kiều liên miên tạo thành thế chữ chi cấu thành một trận thế cầu liên hoàn hư không, vừa vặn tiếp nối tám cái lôi đài, cũng là nơi quan sát cực tốt.
Trước khi những trận đấu pháp của phong hội bắt đầu, đều có những đoạn nhạc mà ai cũng quen thuộc, bởi vậy Côn Lôn đệ tử có thể tranh thủ đi thử sức ở những hồng kiều hư vô kia, không được đề tụ pháp lực, không được dùng phép ngự phong, cứ thế mà đi lên hồng kiều đó, ai có thể chịu được lâu hơn thì người đó là đệ nhất.
Nếu có thể yên ổn mà đứng trên đó thì đã không thành chuyện, sự thật số đệ tử tất cả các tông môn có thể dùng xác phàm mà đứng trên hồng kiều hư không có thể nói là cực ít, chân chính thì trong cả vạn cũng chưa chắc tìm được một. Bí quyết lại chẳng liên quan gì tới pháp lực hay tu vi, đơn thuần chỉ là một khảo nghiệm cổ quái của tiền nhân về đạo tâm mà thôi.
Nói tới mấy trăm năm gần đây, việc thí luyện đạo tâm này vốn chẳng có ai quan tâm. Sau này có người phát hiện bên trong có xảo hợp kỳ lạ, phàm những đệ tử có thể vượt qua cửa ải hồng kiều, về sau tới lúc gặp Thiên kiếp thì quá nửa là có thể vượt qua dễ dàng mà phi thăng tiên giới, lưu lại mỹ danh muôn đời. Từ đó mới gây được sự chú ý của đệ tử Côn Lôn.
Dần dần, thí luyện hồng kiều thở thành một kiểm tra quen thuộc, như một cái long môn cần phải vượt qua.
Trong mắt một vài vị trưởng bối Côn Lôn, đối với người đứng đầu trong thí luyện hồng kiều đó so với vị trí đệ nhất của đấu pháp của đại hội còn xem trọng hơn.
Bất quá, thông thường mà nói, đại đa số đệ tử đều là vọng tưởng mà thôi, chẳng qua là ôm một mối hiếu kỳ đi thử một phen, tuyệt không có hy vọng mình trở thành kỳ tài hãn thế trăm năm khó gặp. Đấu pháp tại đại hội mới chính là con đường vinh quang mà họ thực sự hướng tới.