Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Khuynh Nguyệt dùng ngón tay ngoáy lỗ tai.
Thật sự là quá ồn ào a.
Tuỳ tiện đi ra đường lại có thể đụng phải cái thứ phiền toái này.
Không định để ý đến nàng ta, Sở Khuynh Nguyệt lập tức đi về phía trước.
Thấy Sở Khuynh Nguyệt không nhìn mình, An Tuyết Cầm phẫn hận cắn răng.
Đôi mắt tối lại, ngay sau đó, nàng lại tiếp tục lên tiếng :”Ai~~ Mọi người đến xem a… Đây là Sở gia đại tiểu thư!”
Trên đường cái, vốn đã rộn ràng nhốn nháo, nay lại nghe tiếng gọi này, người khắp bốn phía, ào ào xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh nàng bị vây chật như nêm cối.
An Tuyết Cầm đắc ý :”Nga không đúng, Sở Khuynh Nguyệt sớm đã bị đuổi ra khỏi Tướng quân phủ, làm gì còn tư cách làm đại tiểu thư của Sở gia? Chỉ là không nghĩ tới, ngươi cũng đã túng quẫn đến như vậy, vậy mà còn dám ở nơi này tiêu dao khoái hoạt, lại còn vát mặt đến Như Ý Phường! Thật đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe lời nói của An Tuyết Cầm, lúc này, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Cẩm Nhi nghe những lời khó nghe quanh mình, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Tuyết Cầm :”Ngươi nói bậy, tiểu thư nhà ta mới không phải bị đuổi khỏi phủ!”
Nghe Cẩm Nhi nói vậy, An Tuyết Cầm cười lạnh một tiếng :”Qủa nhiên là chủ tử thế nào thì sẽ có loại nô tài như vậy! Đều là thứ không có quy củ!”
“Ta không cho ngươi nói tiểu thư nhà ta như vậy!” Cẩm Nhi giận dữ gầm lên.
“Ngươi không cho? Cẩu nô tài, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?” An Tuyết Cầm lạnh lùng liếc nhìn Cẩm Nhi, trong giọng nói, tràn đầy vẻ chán ghét :”Nếu ngươi đã trung thành với tiểu thư nhà ngươi như vậy, tốt lắm, mới vừa rồi là tiểu thư nhà ngươi đụng phải ta, hiện tại, thì cứ dùng ngươi đến bồi tội đi!”
Cẩm Nhi trừng mắt :”Mới vừa rồi rõ ràng là chính ngươi sắn đến!”
“Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám cãi lại ta!” An Tuyết Cầm lần này đã triệt để nổi giận.
Trên đường cái trước mặt bao nhiêu người như thế này, nàng sao có thể cho phép một nô tài dám cả gan la hết với nàng?
Tầm mắt đảo qua, An Tuyết Cầm ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh :”Thu Cúc, vả miệng ả!”
“Dạ!”
“Sở Khuynh Nguyệt, nô tài của ngươi, hôm nay ta sẽ thay ngươi dạy dỗ, không cần nói đa tạ!”
Thu Cúc đi về phía trước, nhìn Cẩm Nhi, trong ánh mắt mang theo vài phần âm ngoan.
Nàng ta giơ tay lên, liền muốn thẳng tay tát qua.
Cũng trong lúc đó, Cẩm Nhi nhanh chóng lui về phía sau, vào khoảnh khắc kia, quanh thân nàng, một ánh sáng màu cam thoáng hiện.
Ở dưới tình huống Thu Cúc hoàn toàn không có đề phòng, đem nàng ta trực tiếp đánh thẳng ra bên ngoài.
“Phanh!” Chỉ nghe một tiếng nổ, Thu Cúc văng ra khá xa.
Hàn ý trong mắt An Tuyết Cầm mạnh mẽ tuông ra :”Tiểu tiện nhân, dám đánh nha hoàn của ta, ta nghĩ ngươi là chán sống rồi!”
An Tuyết cầm bước nhanh đến, giơ tay lên, trong tay ẩn ẩn dẫn ra vài phần ánh sáng máu vàng.
Một chưởng này của nàng, mang theo tám tầng lực đạo!
Nhưng mà, bàn tay còn chưa rơi xuống, cánh tay đang giơ lên kia, cũng đã ngừng ở giữa không trung, không thể hạ xuống được.
Chỉ thấy thân hình của Sở Khuynh Nguyệt giống như mị, lắc mình bay đến trước mặt An Tuyết Cầm.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu lên, bên ngoài mạng che mặt, cặp mắt lạnh như băng, nhìn thẳng An Tuyết Cầm.
“Cùng một tiểu nha hoàn so đo, xem ra ngươi cũng chẳng có quy củ gì a. Một khi đã như vậy, ta đây cũng sẽ thay thế phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi cho thật tốt.”
“Chát---“ Sở Khuynh Nguyệt vừa nói xong, một âm thanh thanh thuý, vang ở giữa không trung.
Lấy một thân chi đạo, còn trị một thân thân*(ta bó tay, chắc có lẽ là lấy đạo của người, trả lại cho người).
Sở Khuynh Nguyệt nàng, hướng đến không chùn tay!