Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả bọn hạ nhân đều không dám hó hé, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ban đầu Chu Xảo Vân vẫn còn đang ở một bên kêu la thảm thiết, nhưng sau khi tận mắt thấy hết tất cả những chuyện đang xảy ra, cũng hoảng sợ mở to mắt.
Giờ khắc này, những người có mặt ở nơi này, cảm giác đều chỉ có một, đó chính là khiếp sợ.
Khôn sai, khiếp sợ!
Ai cũng không thể ngờ, mới vừa rồi, Cun Dạ Tuyệt chỉ dùn một chưởng, liền đánh chết Chu quản gia!
Mọi người kinh ngạc, sao lại thế này?
Không phải mọi người đều nói Tuyệt Vương là phế vật không thể tu luyện sao?
Làm sao có thể bỗng chốc đánh chết Chu quản gia, Chu quản gia lại là Vũ Giai tứ cấp a?
Nghĩ đến mới vừa rồi hắn thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một cái liền giết chết Chu Hối Tiêu, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân một trận rét run.
Có người còn muốn lên tiếng, nhưng lại cảm nhận được không khí áp bách quanh thân, cũng không dám ý kiến nhiều lời nữa.
Có người vụng trộm ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua thi thể Chu Quản Gia, liền cả kinh thu hồi tầm mắt.
Chỉ thấy thi thể Chu Hối Tiêu ngã vào một cây cột, bỡi vì bị va vào cột thật mạnh, thất khiếu đều có máu tươi.
Hắn mở to mắt, trong ánh mắt còn động lại vẻ kinh sợ, giống như thấy được cái gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chỉ trong chớp mắt, trong đại sảnh, yên tĩnh đến thần kỳ.
Cung Dạ Tuyệt hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh nhạt vang lên :” Về sau nếu ai còn không an phận thủ thường, kết cục chính là như vậy…”
Trên lưng mọi người đều bất an.
Bọn họ còn không rảnh suy nghĩ vì sao Tuyệt Vương - phế vật trong truyền thuyết lại có thể lợi hại như vậy, cả đám đều run sợ cúi đầu, rồi sau đó gật đầu :”Dạ.”
Sở Khuynh Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt.
Hắn không phải là luôn ẩn nhẫn hay sao?
Hôm nay tại sao…
Ở trong sự kinh ngạc của nàng, Cung Dạ Tuyệt tiếp tục lên tiếng :”Đều lui xuống hết đi, an phận thủ thường làm việc, nên làm cái gì thì làm cái đó, bổn vương không hy vọng nhìn thấy sự tình này lần nữa.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, mọi người nghe thấy như trút được gánh nặng, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đi.
Đợi sau khi mọi người đều rời đi, đã nhận ra vẻ kinh ngạc của Sở Khuynh Nguyệt, Cun Dạ Tuyệt quay đầu, khoé môi mỏng nhẹ kéo lên độ con.
Giờ khác này, trên khuôn mặt trắng nõn kia, ngàn vạn tao nhã.
Hắn đưa tay, nhẹ ôm lấy thắt lưng của Sở Khuynh Nguyệt.
“Ta làm sao có thể để cho nữ nhân của mình bảo vệ mình? Bắt đầu từ hôm nay, phế vật trong truyền thuyết kia, sẽ vĩnh viễn biến mất.”
Sở Khuynh Nguyệt trừng mắt, trong mắt, nàng đã hiểu rõ ý tứ của Sở Khuynh Nguyệt.
Hắn đây là muốn dẹp bỏ nguy trang?
Dưới mạng che mặt, trên mặt Sở Khuynh Nguyệt, lộ ra nụ cười rực rỡ :”Không sai, nên như vậy, Cung Dạ Tuyệt, làm gì cũng không thể uỷ khuất bản thân!”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của nương tử!” Cung Dạ Tuyệt nhoẽn miệng, cười càng thêm xinh đẹp…
---
Đồng thời, ở một nơi khác của Tây Trạch.
Một nam tử mặc đồ đen dựa vào trên ghế tựa, khi nghe thấy tin tức đã thu được, nhanh chóng từ trên ghế tựa kinh ngạc nhảy lên :”Ngươi nói cái gì? Cung Dạ Tuyệt đã trở lại?”
“Bẩm Vương gia, đúng…”
Người kia còn chưa nói xong, lại chỉ nghe thấy một tiếng vang cực lớn.
Nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Cung Thiên Lăng trở nên hun ác nham hiểm vô cùng.
Khắp người hắn, ánh sáng màu xanh còn vờn xung quanh.
Đây là dấu hiệu của Vũ Giai ngũ cấp!
Chỉ một chưởng kia, liền đem ghế tựa bên cạnh đánh tan nát.
“Thủ hạ của ngươi làm việc thế nào lại không thể hoàn thành trách nhiệm, ngay cả một phế vật cũng không diệt trừ xong, xem ra, ngươi so với phế vật kia còn phế vật hơn.”
“Vương gia thứ tội, Vương gia thứ tội a---“ Người nọ sợ tới mức ‘bốp’ một tiếng, liền quỳ rạp xuống đất.
Cung Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, ánh xanh trong lòng bàn tay của hắn lại loé lên, trực tiếp đánh lên trên người kia.
Người kia ngã sang một bên, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.