Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Nguyệt nghe đến cái tên Hiên Viên Dật thì thoáng giật mình, tuy nhiên chỉ là thoáng qua thôi, dù tên là gì thì Dật vẫn là Dật huống chi chỉ là cái họ. Tiêu Nguyệt muốn biết thêm thông tin về Dật nhưng nàng biết đây không phải lúc. Nếu Dật muốn xuất hiện thì sẽ không biến mất như bây giờ.
Tiêu Nguyệt đưa tay nhu nhu mi tâm, nàng biết nàng quá mức tôn sung Dật, rõ ràng chuyện nàng xuyên không là điều kỳ lạ lắm rồi lại suốt ngày suy nghĩ tới việc Dật cũng xuyên không. Tuy nó là sự thật nhưng nàng cũng không dám tin lắm. Giờ đây còn hy vọng Dật cho mình câu trả lời về chuyện kỳ lạ này.
Cuối cùng Tiêu Nguyệt không biết chuyện gì đang diễn ra trong đầu nàng nữa, thế là Tiêu Nguyệt dứt khoát vứt nó ra sau đầu. Nàng bây giờ chỉ muốn nghĩ đơn giản, đem trận đấu này hoàn thành đi rồi sẽ tính tiếp. Dật, khi nào cần thiết sẽ xuất hiện.
“Mời bốn học viên bước vào vòng chung kết lên lôi đài bốc thăm.” – Giọng nói của lão sư vang vọng khắp quảng trường.
Tiêu Nguyệt nhún người nhảy lên lôi đài, ba người kia đã nhanh chóng có mặc, lão sư cũng đứng trên đó nhìn nàng. Tiêu Nguyệt hơi ngượng ngùng bước về phía bên phải Lục Lâm đứng, nghe lão sư nói một tràng dài lời hoa mỹ mới được bốc thăm. Nhiều khi nàng thật sự nghi ngờ, nhiều truyện và phim đều nói người nào càng mạnh, càng có danh vọng thì càng dứt khoát có phải là nói khoác hay không. Chứ nàng thấy hiện tại những người có danh vọng trong học viện đều rất dài dòng.
Lần bốc thăm này không giống những lần bốc thăm trước chỉ đơn giản dùng giấy hay thẻ làm bằng gỗ mà là một chiếc hộp khá tinh xảo, học viên chỉ cần chạm tay vào thì sẽ có một đoàn sang xuất hiện. Hai học viên có cùng màu sắc thì sẽ đấu với nhau.
Tiêu Nguyệt là người đầu tiên bước lên, bởi vì nàng là nữ nên được ưu tiên đấy mà. Thật là!
Tiêu Nguyệt nhận được đoàn sáng màu trắng, Lục Lâm cũng là màu trắng, hai Linh Vương thì là màu đỏ, xem ra vị trí nhất nhì nhất định có một tân sinh rồi. Các lão sư âm thầm chờ đợi xem hôm nay có thể có một quán quân là tân sinh hay không.
Hai học viên năm ba nhanh chóng nhảy xuống lôi đài nhường chỗ cho hai tân sinh tranh đấu. Tiêu Nguyệt cũng nhanh chóng lấy từ trong túi càn khôn ra một thanh nhuyễn kiếm, dù biết luận về kiếm pháp nàng không bằng Lục Lâm, luận về thực lực có lẽ Lục Lâm sẽ nhỉnh hơn nàng một ít. Nàng chỉ được cái tu vi cao hơn Lục Lâm, nhưng kinh nghiệm lại ít đến đáng thương, nhìn lại khoảng thời gian nàng ở đây, đa số là ngủ, không biết nên nói làm sao.
Tiêu Nguyệt chuẩn bị tốt rồi nhẹ gật đầu với trọng tài, cẩn thận nhìn về phía Lục Lâm, trọng kiếm của Lục Lâm đã ra khỏi vỏ cũng cẩn trọng nhìn về phía nàng. Tiêu Nguyệt nhẹ giọng:
“Lục Lâm, xin chỉ giáo.”
Lục Lâm ân một tiếng đáp ứng, Tịch Minh kiếm nhẹ chuyển động, cả người Lục Lâm thuận theo mũi kiếm bay tới trước mặt Tiêu Nguyệt. Lục Lâm suy nghĩ rất đơn giản, hắn biết Tiêu Nguyệt tu vi hơn hẳn bản thân nên cần chiếm tiên cơ.
Tiêu Nguyệt thấy Lục Lâm động nên cũng động, nàng biết Lục Lâm là nghiêm túc với tất cả mọi người, hắn sẽ không nương tay với nữ tử mà nàng cũng không muốn hắn nương tay. Nàng muốn thực chiến, sau kỳ khảo hạch này nàng sẽ quay lại Lạc Nhật sâm lâm để tu luyện, tu vi dù cao nhưng kinh nghiệm không có thì cũng là đồ bỏ. Sẵn tiện nàng cũng muốn quay về Thổ quốc xem xét tình huống. Đã gần sáu năm trời rồi không biết mẫu thân Tiêu Hàm và Tuyết Vũ a di như thế nào rồi.
Tiêu Nguyệt vừa suy nghĩ một tý thì lực chú tâm phân tán đi một ít làm Lục Lâm chiếm được thế thượng phong. Tiêu Nguyệt nhanh chóng xoay người né tránh, Lăng Thiên bộ pháp khởi động, nàng vòng ra phía sau Lục Lâm, một kiếm bổ từ sau lưng Lục Lâm, tuy thuận lợi nên Tiêu Nguyệt dám chắc rằng Lục Lâm sẽ đỡ được.
Tiêu Nguyệt âm thầm vận dụng linh lực truyền vào thân kiếm, dùng lực thuận lợi đem Lục Lâm hất ra phía xa.
Lục Lâm đứng vững trên lôi đài nhìn Tiêu Nguyệt, đấu kiếm là ưu thế của hắn nhưng lúc này dùng công pháp là điều tốt nhất. Hắn vừa học xong Lôi Đình Chi Nộ, đây là công pháp tấn công trên diện rộng, lôi sẽ không làm hắn bị thương nhiều nhưng sẽ cản trở rất lớn đối với Tiêu Nguyệt. Tuy rằng sau khi sử dụng nó xong có lẽ hơn hai phần ba linh lực sẽ bị rút đi.
Lục Lâm một bên âm thầm vận linh lực, một bên tiếp cận Tiêu Nguyệt, tàn ảnh của Tịch Minh kiếm cứ lien tục xuất hiện. Tiêu Nguyệt rất cật lực để đối phó với Lục Lâm, nàng đang dần cảm thấy mệt mỏi. Công pháp của nàng thì không có, nàng chỉ mới học tập được Lăng Thiên bộ pháp và Hỗn Độn Quyết, đều là công pháp hỗ trợ trong tu luyện và di chuyển, thứ duy nhất nàng có thể sử dụng là kiếm và linh lực thuần túy.
Nếu những người xung quanh biết được điều này chắc chắn sẽ nhào lên chém giết Tiêu Nguyệt mất, phải vận khí thế nào mới có thể bằng bấy nhiêu đó thực lực bước tới thứ hạng bây giờ chứ.