Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nguyệt muội muội, Phong đệ đệ, Lâm đệ đệ. Hắc hắc!”
Vương Vũ Đồng vừa đi phía trước vừa sung sướng gọi ba người Tiêu Nguyệt, lúc này đây bọn họ xuất phát tới truyền tống trận của học viện Thánh Hỏa, trên đường đi cũng được lát đát vài người, nhưng làm cho ba người Tiêu Nguyệt xấu hổ chết được. Không phải xấu hổ vì bị gọi là đệ đệ, muội muội mà là xấu hổ giùm cho Vương Vũ Đồng, chỉ là cách gọi thôi có cần làm quá đến vậy không?
Vũ Phong thì trực tiếp hơn một chút, bước đến đạp cho Vương Vũ Đồng một phát, thật sự hận tên luyện dược sư này, hôm qua đánh cho mặt hắn thành đầu heo cũng mỏi tay mà hắn chỉ phục dụng có một viên đan dược tứ phẩm liền trở về nguyên dạng.
Vương Vũ Đồng lần này rút được kinh nghiệm, lộn nhào một cái liền đứng vững tiếp tục tiêu sái đi về phía trước, dù sao hắn cũng là một ngũ tinh đại linh sư, không thể vì một cú đạp từ sau lưng mà mất mặt được.
“A~ Vũ Phong đệ đệ các người đi đâu thế?” – một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới làm cả năm người đều ngạc nhiên quay lại. Bách Lý Mộ Thiên thấy cả năm đều quay lại thì cười hớn hở rảo bước về phía trước, cứ như bạn bè rất thân thiết, Bách Lý Mộ Thiên bá vai bá cổ Vũ Phong rồi cười cười chào hỏi đám người Tiêu Nguyệt.
“Xin chào, tiểu muội muội, muội có còn nhớ ta không? Tên ta là Bách Lý Mộ Thiên, đằng kia là ca ca song sinh của ta Bách Lý Mộ Ngôn và Nam Cung lão sư.”
Tiêu Nguyệt gật đầu chào Bách Lý Mộ Ngôn và Nam Cung Hàn một cái, lịch sự hỏi. “Nam Cung lão sư và Bách Lý huynh tính đi đâu a?”
Bách Lý Mộ Ngôn nghe giọng nói ngọt ngào của Tiêu Nguyệt không tự chủ muốn trả lời nhưng lại nghĩ đến ở đây còn có Nam Cung Hàn nên chỉ cười cười chờ Nam Cung Hàn trả lời. Nam Cung Hàn cũng rất tự giác hòa ái cười đáp. “Bọn ta dự định đến truyền tống trận của học viện.”
“Thật trùng hợp, chúng đệ tử cũng đi truyền tống trận, chúng ta có thể đi chung cho vui.” – Tiêu Nguyệt đề nghị lịch sự nhưng nàng cũng không hy vọng là Nam Cugn Hàn sẽ đáp ứng nhưng Nam Cung Hàn lại dễ dàng đáp ứng. “Ừ, vậy đi cùng thôi.”
Quãng đường tới truyền tống trận hơi xa nếu đi từ từ như thế này nhưng bọn người Tiêu Nguyệt lại cảm thấy cực kỳ nhanh vì ngoài Vương Vũ Đồng tràn đầy sức sống ra thì đã có thêm một Bách Lý Mộ Thiên y đúc thêm vào. Nam Cung Hàn lại là người ăn nói cực kỳ khéo léo, đưa đẩy cuộc trò chuyện. Cả đoàn cứ rôm rả cho tới khi đi vào khu vực truyền tống.
Khu truyền tống cũng không có gì nguy nga hay kỳ bí, chỉ đơn giản là một khoảng sân rộng lớn với hơn năm bình đài khắc linh văn phức tạp, cạnh đó là một bàn thu phí, đơn giản tới mức làm người ta kinh ngạc.
Vương Vũ Đồng và Nam Cung Hàn tới nơi thu phí, báo địa điểm.
“Ta muốn truyền tống đến Thánh Thổ kinh đô.”
“Đệ tử muốn đến kinh đô Thánh Thổ, xin hỏi hết bao nhiêu ạ?”
Tại bàn thu phí là một trung niên lão sư tọa trấn, bà nhàn nhạt nhìn qua Nam Cung Hàn và Vương Vũ Đồng đáp. “Cứ mười người đến kinh đô một lần truyền tống là ba ngàn hắc tệ, nếu muốn tiết kiệm thì tìm đủ mười người còn không thì nộp đủ ba ngàn hắc tệ.”
Nam Cung Hàn hào phóng lấy ra một hắc tạp đưa cho trung niên lão sư, con số ba ngàn màu vàng kim ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh mặt trời. Trung niên lão sư nhận lấy rồi phất tay với một lão sư khác, lão sư đó nhanh chóng dẫn bọn người Tiêu Nguyệt đi tới một truyền tống trận.
“Mọi người đứng vào bên trong trận, sau nửa khắc sẽ tới được khu truyền tống ở Kinh đô Thánh Thổ.”
Vương Vũ Đồng lúc này lấy từ túi càn khôn ra một hắc tạp, một ngàn năm trăm hắc tệ ra đưa cho Nam Cung Hàn, “Đây là của Nam Cung lão sư, chúng ta chia đôi phí truyền tống đi, một ngàn năm trăm hắc tệ không phải nhiều nhưng cũng không ít đi.”
Nam Cung Hàn rất sảng khoái nhận lấy hắc tạp từ tay Vương Vũ Đồng, “Tốt, vậy ta cũng không khách khí.”
Vương Vũ Đồng nhoẻn miệng cười rồi lại tiếp tục nói chuyện với đám người Tiêu Nguyệt, đương nhiên là tính luôn hai anh em nhà Bách Lý, có điều nói chính vẫn là Bách Lý Mộ Thiên và Vương Vũ Đồng mà thôi. Hai người này cứ như sinh ra là để cho nhau vậy, nói chuyện gì mà dài dài không hết.
Nửa khắc sau, truyền tống trận hoàn tất, nháy mắt Tiêu Nguyệt cảm thấy rất chói mắt nên nhắm tịt mắt lại, khi mở mắt ra thì nàng phát hiện mình đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ, có lẽ đây là truyền tống khu trong lời lão sư nói đi. Truyền tống khu nơi này thì xa hoa hơn ở Thánh Hỏa học viện nhiều, là ở trong một khoảng sân lớn được bao bọc bởi một tứ hợp viện hai tầng khổng lồ, người người tấp nập.
Nam Cung Hàn nhìn xung quanh một chút rồi quay sang hỏi Tiêu Nguyệt. “Vậy bây giờ các trò đi đâu hay ở lại kinh đô Thánh Thổ?”
Tiêu Nguyệt nhanh chóng trả lời. “Chúng đệ tử ở lại đây ạ, còn lão sư thì sao?”
“Chúng ta tiếp tục truyền tống đi nơi khác, vậy tạm biệt các trò ở đây thôi.” Nói rồi Nam Cung Hàn cũng không dây dưa, nhanh chóng dẫn hai huynh đệ Bách Lý đi nơi thu phí.