Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trưa hôm đó, Mộ Kình Thiên đem mấy con Hỏa Lạc Trư ra nướng, trực tiếp nướng hết rồi bỏ vào túi càn khôn mang theo bên người. Mộ Kình Thiên quả thật rất ra dáng người có kinh nghiệm, gia vị hắn mang theo bên người có thể sánh ngang với các trù sư bên trong các tửu lâu làm cho mấy người Tiêu Nguyệt há hốc. Mùi thịt thơm lừng, không ngấy béo cũng không khô khốc, ăn đặc biệt ngon.
Vũ Phong vừa ăn vừa nhìn Mộ Kình Thiên hỏi ý kiến, dù sao ở đây Mộ Kình Thiên cũng là người có kinh nghiệm nhiều. “Kình Thiên ca ca, ngươi xem chúng ta nên đi nơi nào cho tốt?”
Mộ Kình Thiên thoáng nhìn qua Tiêu Nguyệt đang ăn ngon lành bên kia rồi đáp lời, “Theo ta thì chúng ta cứ đi về phía Nam, nếu ta nhớ không lầm thì đường này có khá nhiều linh thú nhưng lại không phải là loại sống thành đàn, chúng sẽ dễ đối phó hơn so với những linh thú còn lại, dù sao voi cũng sợ đàn kiến mà.”
Vũ Phong thấy Mộ Kình Thiên liếc qua Tiêu Nguyệt một cái cũng không bất ngờ, dù sao Tiêu Nguyệt cũng là chủ tử của Mộ Kình Thiên, Vũ Phong lơ đãng nhìn Tiêu Nguyệt một cái rồi thu hồi ánh mắt. Nhưng trong nháy mắt đó Vũ Phong lại thấy được phía sau lưng Tiêu Nguyệt là một hình bóng đỏ rực, một nữ nhân nhìn không rõ mặt nhưng Vũ Phong lại khẳng định rằng đó là một nữ nhân rất đẹp, thậm chí hắn còn thấy nữ nhân đó liếc nhìn hắn một cái.
Vũ Phong cảm thấy tim hắn thắt lại, đau đớn, cảm xúc cứ lũ lượt tràn về, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang đau thương khôn cùng. Vũ Phong mở mạnh mắt nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy có Tiêu Nguyệt đang ngồi đó, khó hiểu nhìn về phía hắn làm Vũ Phong cảm thấy lúng túng, cụp mắt xuống, tiếp tục ăn thịt trong tay. Cái nháy mắt này chỉ có Vương Vũ Đồng là vô tư không thấy, Mộ Kình Thiên trầm mặc nhìn Vũ Phong một cái rồi quay đầu đi, Lục Lâm cũng nhàn nhạt liếc nhìn Vũ Phong một cái.
Ăn xong thì cả năm người đều dọn dẹp xung quanh tiếp tục đi về hướng nam, nguyên buổi chiều luôn là đánh đánh đấu đấu, không ai bị thương nặng, cùng lắm chỉ là xây xát ngoài da mà thôi.
Đêm hôm đó, Tiêu Nguyệt không tu luyện mà dựa vào gốc cây ngủ, nàng mơ thấy Dật, Dật vẫn một thân bạch y nhưng vẻ mặt lại u buồn khó hiểu, chàng cứ nhìn nàng mãi rồi khẽ thở dài, xoa đầu nàng dặn dò. “Nguyệt, nhanh chóng nhớ lại đi, đừng kháng cự nó, trong thời gian này phải bảo trọng, có cần sự giúp đỡ thì phải đến tìm Huyết Sát, mọi thứ ta đều đã sắp xếp hết cả rồi. Nàng phải cố gắng lên, đừng phụ sự kỳ vọng của ta, phụ sự kỳ vọng của sinh linh trên vị diện này. Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại. Hãy cẩn thận.”
Nhìn Hiên Viên Dật dần mờ nhạt, trái tim Tiêu Nguyệt cảm thấy đau đớn, muốn níu kéo nhưng lại không thể động đậy, cả miệng cũng không mở ra được, Tiêu Nguyệt gấp tới mức khóc òa lên, nhưng mọi thứ cứ tắc nghẽn ở cổ họng. Có rất nhiều điều nàng chưa được nói với Dật mà.
Mộ Kình Thiên nhạy cảm phát hiện Tiêu Nguyệt có gì không đúng nên bước lại gần nàng, khi nhìn thấy giọt nước mắt đọng trên khóe mi của Tiêu Nguyệt thì hắn nhẹ đưa tay lau đi, rồi lay nàng tỉnh dậy. Tiêu Nguyệt mờ mịt nhìn khuôn mặt Mộ Kình Thiên dần lộ rõ, bao nhiêu cảm xúc cứ muốn trào ra nhưng nàng cố gắng nuốt lại, khẽ khàng. “Không sao!”
Tiêu Nguyệt ngồi lại vững vàng rồi tiến vào trạng thái tu luyện, nàng luyện là luyện bộ tâm pháp Tinh Thần Kiên Định, Tiêu Nguyệt cảm thấy nàng quá mềm yếu, nàng muốn mạnh mẽ lên, nàng muốn có thể giống như những gì trong quyển tâm pháp này giới thiệu, quyết đoán, không nao núng, chần chừ hay yếu lòng. Nàng muốn giúp mẫu thân báo thù rồi đi tìm Dật.
Lần tu luyện này Tiêu Nguyệt không biết nàng đã tiêu tón bao nhiêu thời gian nữa, nàng cảm thấy nàng đã chạm đến một ngưỡng cửa nào đó, lạc vào một trạng thái vi diệu, cả tâm thần lẫn cơ thể đều đang thay đổi từng chút một, nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ. Đầu óc nàng cứ như trống rỗng, chậm rãi phiêu du ở đâu đó, tinh thần lực khuếch rộng ra thêm một chút, một chút rồi một chút nữa.
Không biết lại trải qua bao lâu, thế giới xung quanh Tiêu Nguyệt lúc này hoàn toàn là nước, chỉ có nước với nước nhưng nàng lại cảm thấy cả người đều nóng ran lên. Dừng như có một ai đó rất nóng đang ôm lấy nàng, nàng không giãy dụa được, không biết vì sao lời nói của Dật lại như ma chú cứ quanh quẩn lấy nàng. “Đừng kháng cự nó! Đừng kháng cụ nó!...” Cuối cùng Tiêu Nguyệt cũng không kháng cự nữa, thả lỏng bản thân, cái nóng càng ngày càng tăng lên, nàng cứ ngỡ rằng một giây sau nàng sẽ bị đốt cháy nhưng cũng không động đậy.
Tiêu Nguyệt chỉ biết chịu đựng, thật lâu sau cuối cùng cái nóng cũng rút bớt đi, nàng dần mở mắt ra. Trước mặt nàng là một cái gương thật lớn, xung quanh vẫn như cũ là nước và nước. Mặt gương lớn rất mờ, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ, dần dần chiếc gương trở nên sáng rõ, trong gương là một nữ nhân rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Nàng ấy vận trên người một bộ bạch y, một phần nhỏ của mái tóc đen dài được cố định bằng một cây trâm ngọc, phần còn lại tùy ý buông thả xuống tận chân, đôi cánh đen tuyền phía sau lưng nàng ấy khẽ lay động và đôi mắt nhắm nghiền, mọi thứ đang làm nên một đứa con của tội lỗi, thuần khiết nhưng lại chứa đầy đau thương.
Trên môi nàng ấy treo một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền dần được mở ra, bên trong là một hố đen vô hạn, rõ ràng đẹp đến thế như lại thiếu đi một cặp mắt. Tiêu Nguyệt bỗng dưng cảm thấy rất thân thiết, đưa tay chạm vào mặt gương. Bên trong gương nàng ấy cũng động, hành động giống Tiêu Nguyệt như đúc, cũng nhẹ tay chạm vào mặt gương.
Tiêu Nguyệt sưởng sốt rút tay lại thì nàng ấy cũng rút tay lại, mọi hành động đều giống Tiêu Nguyệt chỉ trừ biểu cảm trên gương mặt. Tiêu Nguyệt giật mình mở miệng. “Người là…?”
Nàng ấy nghe Tiêu Nguyệt hỏi thì nhẹ nở nụ cười lắc đầu, Tiêu Nguyệt cứ tưởng nàng ấy sẽ không đáp lại nhưng bất ngờ là Tiêu Nguyệt nghe được đáp án của nàng ấy. “Ta là ngươi.”
Nghe được đáp án của nàng ấy, Tiêu Nguyệt cảm thấy lòng mình trầm lại, phiền muộn không biết phải làm sao. Nàng ấy dương như hiểu được Tiêu Nguyệt đang nghĩ gì nên nhẹ giọng nói. “Trên đời này mỗi người đều có số mệnh, mà số mệnh của ngươi là nhớ tới ta.”