Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn thấy nơi ở rách nát này, trong lòng Diệp Đông Bình có chút hối hận, sớm biết rằng hoàn cảnh trên thị trấn là như vậy, còn không bằng mang Diệp Thiên quay về Bắc Kinh, nói như thế nào, nơi đó cha ông vẫn để cho ông có một căn nhà tử tế!
Hơn nữa, một thời gian trước Diệp Đông Bình cũng đã viết thư cho bạn cũ, các thanh niên trí thức đi công tác và lưu lại các nơi, cũng có thể trở về Bắc Kinh làm hộ khẩu, nhưng quốc gia không thể giúp phân phối công tác.
Về chuyện này Diệp Đông Bình cũng không lo lắng, nói như thế nào thì đã học máy móc chuyên nghiệp ở Thanh Hoa đã nhiều năm, cho dù nhiều năm như vậy không sử dụng nghiệp vụ tương quan, nhưng đến xưởng nhỏ làm kỹ thuật viên chắc chắn không vấn đề.
Hơn nữa, mấy năm nay khổ cũng không phải vô ích, Diệp Đông Bình sớm đã không còn là sinh viên nhu nhược năm đó, dựa vào kinh nghiệm sống, quay về Bắc Kinh làm người đạp xích lô, vậy cũng nuôi được Diệp Thiên.
Nhìn thấy sắc mặt Diệp Đông Bình không được tốt, Phong Huống vội vàng tiến đến, nhìn chung quanh một cái, giảm thấp giọng nói:
- Chú Diệp, chú đừng nhìn đây là trạm thu mua phế phẩm, tiền cũng kiếm được không ít, hơn nữa... cũng có thể buôn bán đồ cổ…
- Tiểu tử ngươi lén lút như vậy để làm chi? Nơi tồi tàn thế này, kêu gào cũng không ai đến...
Diệp Đông Bình chịu không nổi cái kiểu lí nhí của Phong Huống, thoái thác đẩy hắn, có chút không tin hỏi:
- Thu phế phẩm cũng có thể kiếm tiền? Còn có thể làm buôn bán đồ cổ. Cháu coi chú là trẻ con à?
Trong ấn tượng của Diệp Đông Bình, mấy cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh kia, tất cả đều là lát gạch hoa ngói đỏ, kiến trúc cỏ kính, khi vào chỉ thấy êm dịu, môi trường tao nhã, đâu giống nơi tầm thường này?
- Chú Diệp, chú còn không tin, cháu đã làm được nửa tháng, chú biết đã kiếm được bao nhiêu tiền không?
Thấy Diệp Đông Bình không tin, giọng Phong Huống cũng lớn lên, kích động lấy từ bên hông ra cái chìa khóa, mở cửa chính trạm thu mua, đưa hai cha con Diệp Đông Bình vào, lấy ra sổ sách, nói:
- Chú Diệp, chú tự xem đi, Phong Huống cháu cũng không phải là người chỉ nói mạnh miệng!
- Cái này ghi cái gì mà loạn hết vậy?
Diệp Đông Bình mở sổ xem, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Trong cuốn vở học sinh được dùng để ghi chép, đầy con số và chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Đồng thau: 148kg, giấy vụn 55kg, sắt 342 kg ...
Diệp Đông Bình thấy những con số này càng khó hiểu, kéo Phong Huống đến bên người, chỉ vào sổ, hỏi:
- Phong, đây là đồng thau à? Thế cái này là cái quái gì? “Tây” à? Còn có cái này... phế liệu, là nhựa à?
Phong Huống gãi gãi đầu, gật đầu nói:
- Đúng vậy ạ, chính là đồng thau, ồ, cái kia là nhựa, còn cái “ tây” kia, chú Diệp, chú không biết?
- Nói nhảm, viết thế này à? Ai mà đọc được?
Diệp Đông Bình quả thực không biết nói gì.
- Trình độ thế này còn muốn kiếm tiền? Ngay cả kiếm được bao nhiêu cũng không biết, không làm mất hết vốn ban đầu đã không tồi rồi.
Phong Huống có chút tủi thân lấy ra một cái ấm trong góc phòng, đưa cho Diệp Đông Bình nói:
- Chú Diệp, chính là cái này, bọn họ đều gọi là “ Tây” …
Nhận lấy thứ Phong Huống đưa, Diệp Đông Bình vừa nhìn, thấy là một cái ấm bằng thiếc, không khỏi dở khóc dở cười, nói:
- Đây ... đây là ấm thiếc, chứ không phải đông tây gì đó.
- Gọi “ tây” không phải cũng được sao, kệ nó, chú Diệp, chú xem xem, trong nửa tháng, buôn bán lời lãi hơn hai trăm tám mươi đồng đấy!
Phong Huống cũng không hứng thú đi tìm hiểu cái “ tây” ấy là gì, sau khi Diệp Đông Bình nói xong, hắn dùng ngón tay chỉ vào con số phía dưới cùng, ý bảo Diệp Đông Bình nhìn.
- Giấy vụn 3 xu 1kg, bán được 4 xu rưỡi, đồng thau giá xxx bán đi xxx tiền, sắt ...
Diệp Đông Bình vốn không để ý kỹ, nhưng nhìn thấy những con số nhỏ này, sắc mặt dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn một lát, mới gấp sổ lại, nhìn về phía Phong Huống, hỏi:
- Phong, những giá cả đó, cháu không tính sai chứ? Giá mua vào bán đi chênh nhiều như vậy?
Không thể trách Diệp Đông Bình kinh ngạc, bất kể như thế nào ông cũng không thể tưởng được, nhưng thứ không đáng tiền này, lại có thể có lợi nhuận lớn như vậy?
Những thứ không nói đâu xa, kia1kg nhựa cũng đã được chút tiền, giá bán qua tay, cao hơn giá thu mua một nửa, như vậy... Đây quả thực chính là món lãi kếch sù.
- Chú Diệp, chú... đây là ý gì?
Phong Huống không hiểu ý của Diệp Đông Bình, hắn còn tưởng rằng Diệp Đông Bình đang không tin lời hắn nói, vội mở miệng nói:
- Cháu dám lừa chú sao, chú chính là cái gì nhỉ ... đại cổ đông mà, nếu cháu dối gạt chú, ông ngoại cháu không đánh chết cháu sao?
Phong Huống là một người có thể chịu được cực khổ, tuy rằng trình độ văn hóa của hắn không cao, nhưng cũng hiểu rõ rằng, người đã quen sống ở nông thôn muốn có chỗ đứng ở trong thành thị, nhất định phải nếm những khổ sở mà người thành thị không muốn nếm trải.
Cho nên hơn nửa tháng này, Phong Huống phphải kéo cái xe đẩy tay, dậy sớm, đi hết nhà này đến nhà kia, có lẽ đã chạy một vòng cả thị trấn, hiện tại những thứ còn lại trong sân và trong phòng đó, đều là những thứ còn lại mà hắn mua được.
- Đây là thật sao?
Nghe Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình thoáng trầm tư, sắc mặt mang vẻ kinh ngạc vẫn không thay đổi.
Phải biết rằng, năm trước, thu nhập bình quân của những công nhân kia, mới hơn 900 đồng, nói cách khác, đại đa số người ở đây, một tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng tiền lương.
Cho dù là Bắc Kinh, năm trước, bình quân thu nhập cũng chỉ là hơn 2000 đồng, một tháng còn không dám tiêu đến 200 đồng, còn như ở Hà Bắc, Hà Nam, năm ngoái bình quân thu nhập còn không đến 700 đồng, nhiều lắm là 500-600 đồng.
Ngay cả bạn của Diệp Đông Bình dạy ở trường cao đẳng, một tháng tính tất cả, cũng chỉ được khoảng 150-160 đồng tiền lương, mà nghe nói, chủ nhiệm khoa của bọn họ cũng chỉ được khoảng 180 đồng tiền lương.
Diệp Đông Bình không thể tưởng tượng được, việc thu mua phế liệu mà người bình thường khinh thường, nửa tháng cũng kiếm được nhiều hơn lương tháng của người giảng dạy ở trường cao đẳng, đại học, Sự tương phản quá lớn này, khiến Diệp Đông Bình nhất thời chưa thể tiếp nhận.
- Chú Diệp, đây là một ngàn đồng chú đưa cháu khi mới bắt đầu, hơn hai trăm này là chúng ta kiếm được, ông ngoại nói tiền đều cho chú quản, vậy cháu giao cho chú đấy ...
Thấy Diệp Đông Bình không nói lời nào, Phong Huống lấy ra một túi xách trong góc tường, móc ra một cái túi nhựa, bên trong đặt mấy chồng tiền căng phồng cả túi, còn có nhiều tiền lẻ: một xu, hai xu và năm xu.
Hai tay cầm vào đống tiền thật này, Diệp Đông Bình mới có phản ứng lại, lập tức cũng bất chấp căn phòng đầy tro bụi, đi đến mép bàn mở sổ ra, tính toán lại.
- Đây là cái gì? Mấy số này là bao nhiêu?
Vừa hỏi Phong Huống, Diệp Đông Bình vừa cộng lại sổ sách.
Tuy rằng không phải tốt nghiệp ngành tài vụ và kế toán, nhưng tính xuất nhập đơn giản thế này, đối Diệp Đông Bình mà nói không có gì khó khăn, cuốn sổ bị Phong Huống ghi chằng chịt khó hiểu, ở trong tay Diệp Đông Bình, rất nhanh liền trở nên rõ ràng.
Kiểm kê tất cả các khoản đâu đấy, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:
- Phong, trạm thu mua này một tháng mất bao nhiêu tiền thuê?
- Mỗi tháng cần giao cho bọn họ sáu mươi đồng ...
Dường như sợ Diệp Đông Bình thấy nhiều, Phong Huống nói tiếp:
- Sáu mươi đồng này đã bao gồm chi phí điện nước đấy ạ!