Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong học thuyết âm dương, phàm là thứ chuyển động, hướng ngoại, hướng lên trên, ấm nóng, sáng sủa đều thuộc dương, ngược lại những thứ tĩnh lặng, hướng nội, hướng xuống dưới, hàn lạnh, u ám đều thuộc âm.
Nhưng chí dương sẽ khiến người nộ khí xung thiên, chí âm lại khiến người thân thể suy yếu, chỉ có âm dương điều hòa, cân bằng mới có thể khiến cho người sức khỏe an khang, không tai không bệnh.
Từ đạo lý đó mà nói, hai yếu tố âm dương rất có ảnh hưởng đến cuộc sống của con người.
Ứng dụng sớm nhất của người xưa vào nhà ở cũng hàm chứa đạo âm dương.
Vào mấy ngàn năm trước, người xưa lựa chọn nơi ở, đầu tiên xem yếu tố an toàn là điều kiện thiết yếu nhất, vì thế mà thường lựa chọn những nơi có địa thế cao ráo không dễ bị ngập lụt hoặc bị thú dữ uy hiếp, sau đó do tránh mưa gió mà chọn nơi ngược gió, hướng sáng.
Sự lựa chọn có quan hệ mật thiết với cuộc sống này, sau đó đã dần dần kết hợp với những thuật số như âm dương ngũ hành, bát quái tựu hành, trở thành một học thuật tinh thần huyền diệu.
Về việc con người hiện nay một khi nhắc đến phong thủy tướng thuật liền xem nó như một loại hình mê tính phong kiến, không thể không nói là đã bị một thời kì đặc biệt nào đó yêu ma hóa lên.
Sau khi suy xét lời nói của lão đạo sĩ, Diệp Thiên đề cập đến chuyện xảy ra ở huyện thành, tỏ vẻ mơ hồ, nói:
-Sư phụ, câu chuyện thầy nói là về âm trạch, con lại không biết mộ tổ của họ Đới ở đâu, làm sao đi phá hoại được chứ?
-Thằng quỷ nhỏ, lời ban nãy thầy nói, con đều không nghe lọt tai phải không?
Lão đạo sĩ cầm gậy trúc bình thường dùng để gãi ngứa gõ vào đầu của Diệp Thiên một cái.
-Nhất định phải là âm trạch phong thủy mới có thể là họa hay sao? Ngày đó đúng là uổng công dắt con đến Miêu gia xem phong thủy rồi…
-Sư phụ, đạo lý đó thì con biết, nhưng trước đây người từng nói đó là đại kị trong giang hồ, con không dám làm đâu, hơn nữa, con lại không có kinh nghiệm gì, lỡ như xảy ra sai sót gì gây họa đến người khác thì sao?
Mãi cho đến lúc này, Diệp Thiên mới nói ra mục đích đến đây lần này, không phải là hắn giở trò với lão đạo sĩ , chủ yếu là Diệp Thiên chưa từng thay đổi bố cục phong thủy cho người ta, không có lão đạo sĩ trấn thủ, trong lòng hắn không được yên tâm.
-Tên tiểu tử này, muốn mời sư phụ xuống núi mà còn quanh co lòng vòng, đúng là muốn ăn đòn mà…
Lão đạo sĩ đã sống hơn một trăm năm rồi, sao lại không biết Diệp Thiên nghĩ gì, liền đập gậy trúc xuống, Diệp Thiên bị đánh đau, nhếch miệng nói:
-Vậy là thầy đồng ý rồi đúng không sư phụ?
-Ta đồng ý gì cơ?
Lão đạo sĩ lắc đầu nói:
-Diệp Thiên con biết tại sao ta đã sớm nhìn ra ba của con không hợp với nghề này nhưng lại không nói với ông ta không?
-Không biết, sư phụ, thầy thần cơ diệu toán, làm sao mà con đoán ra được?
Diệp Thiên ra sức nịnh hót.
-Dẻo mồm dẻo miệng…
Lão đạo sĩ không quan tâm Diệp Thiên, cứ thế nói:
-Cha con lần này vào thành, tuy rằng nhiều việc không suôn sẻ, nhưng sắc mặt ông ta có ánh hồng, hiển nhiên là có quý nhân tương trợ, không cần lão đạo bận tâm…
-Quý nhân tương trợ? Sư phụ, chúng con không quen ai trong thành cả, quý nhân ở đâu ra chứ?
Diệp Thiên nghe xong ngạc nhiên há hốc mồm, nghĩ ngợi trong lòng, nhưng nghĩ một hồi lâu, cha hắn dường như chỉ quen có mấy kẻ nhặt mót kia, lẽ nào quý nhân ở trong số bọn họ sao?
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt…
Nghe xong câu nói của Diệp Thiên, Lão Đạo sĩ chêm thêm một câu.
Diệp Thiên bị giật mình bởi lời nói của lão đạo sĩ, dùng ngón tay chỉ vào mình, hỏi:
-Sư…sư phụ, thầy…thầy đang nói con sao?
-Đúng vậy…
Lão đạo sĩ gật đầu, nói:
-Mặc dù ta không nhìn ra được tiền đồ của con ra sao, nhưng xem tướng mạo của con, xương gò má rộng mà vừa phải, lông mày ngay ngắn, ánh mắt có thần, chính là tướng quý nhân mà trong sách xem tướng nói đến.
Cái gọi là quý nhân, một lời định đúng sai, một lời phán sinh tử. Ném một cái là cả ngàn vạn lượng vàng, mặc dù bây giờ con còn trẻ, không đạt đến trình độ này, nhưng bảo vệ cho ba con không cần lo âu thì không thành vấn đề…
Ba chữ “một” này của lão đạo sĩ, thật sự đã cô đọng ba loại hình thái nhân sinh, một lời định đúng sai, đó là người đã làm tới cấp bậc chuyên gia trong những lĩnh vực nào đó, trong lĩnh vực này, lời nói của ông ta đại diện cho chân lý.
Còn một lời quyết sinh tử, vậy đương nhiên phải là đạt quan quý nhân nắm quyền lớn trong tay rồi, loại này lúc nào cũng toát lên một uy thế do thân phận địa vị lâu dài, thói quen sinh sống và trạng thái tâm lý tích lũy nên.
Còn về ném một cái là cả ngàn vạn lượng vàng, chính là nói đến người phú quý có tiền có của.
-Sư phụ, quý nhân này cũng ghê gớm quá nhỉ?
Diệp Thiên nghe lão đạo sĩ nói mà hăng hái rạo rực, thì ra sau này mình lại đáng gờm đến thế à? Nhưng Diệp Thiên lập tức xụ mặt nói:
-Sư phụ, con nói chuyện không ai nghe, bắt con gà rừng còn phải xem nó có nể mặt mình hay không, trong túi chỉ còn lại ba đồng tiền, những điều thầy nói không ăn nhập gì với con cả…
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
-Tiểu tử thúi, ta không có nói hiện giờ con có thể trở thành quý nhân liền, có điều con quả thật có tướng quý nhân, hóa giải cái nạn nhỏ nhặt này thì không có vấn đề gì cả…
-Vậy… ý của sư phụ là muốn con đến như thế nào thì về như thế đó sao?
Diệp Thiên nghe ra được, thì ra sư phụ gán cho mình cái tướng quý nhân kì lạ khó hiểu gì đó chính là không muốn ra tay giúp đỡ à?
-Ừm, đúng là dễ dạy dễ bảo, hôm nay muộn rồi, cứ ở tạm đây một đêm, mai xuống núi vậy…
Lão đạo sĩ dùng tay vuốt vuốt râu, ra dáng của một cao nhân, khiến cho Diệp Thiên muốn dùng cái đèn trên bàn đốt cháy bộ râu của ông cho rồi.
Chỉ là không đợi Diệp Thiên ra tay hành động, lão đạo sĩ đã thổi tắt tim đèn, nói:
-Ngủ thôi, hai thầy trò ta ngủ một phòng, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai đi sớm chút…
-Sư phụ, thầy thật sự không ra tay sao?
Nằm trên giường trúc, Diệp Thiên mở miệng hỏi.
-Thầy đã già thế này rồi, không chịu nổi vất vả đâu…
Câu trả lời của lão đạo sĩ rất kiên quyết.
-Nếu như con làm ra điều gì khiến trời người phẫn nộ, thầy cũng không quản hay sao?
Diệp Thiên dở giọng vô lại.
-Con tự gây tai họa cho mình thì có liên quan gì đến sư phụ?
Sự vô lại của Diệp Thiên đều học từ sư phụ, câu trả lời của sư phụ khiến Diệp Thiên phải nghiến răng ken két.
Kẻ hỏi người đáp, tiếng ngáy của sư phụ đã vang lên, còn lại Diệp Thiên trừng to hai mắt, lăn qua lăn lại nhưng không tài nào ngủ được.
Diệp Thiên biết tính khí của sư phụ, nếu thầy đã nói một chữ “không” thì hắn ta có nói thế nào cũng không thể nào khiến sư phụ thay đổi chủ ý. Chuyến đi lần này của hắn ngoài nghe được một câu chuyện, thu nhặt được hai chữ “quý nhân” ra, thì coi như là đi công toi mất rồi.
-Thầy không đi, tự mình con cũng có thể làm được…
Cuối cùng Diệp Thiên giận dỗi nói một câu, hắn ta có thể nhìn thấy hai khí âm dương, bản thân lại tinh thông các lại hình thái và lý luận của phong thủy dương trạch, Diệp Thiên tin rằng dựa vào bản lãnh của mình cũng có thể khiến cho Đới gia chó gà không yên.
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Diệp Thiên đã nghĩ thông suốt, cũng không còn lộ ra vẻ mặt ủ ê, ăn xong cháo do sư phụ nấu liền từ biệt Lão Đạo xuống núi, trở về trong thôn ở một lát, rồi theo chiếc xe ngựa vào trấn, trở về thành.
Chỉ là Diệp Thiên không biết rằng, khoảng một tiếng sau khi hắn rời khỏi , lão đạo sĩ đã thay một bộ áo đạo sĩ sạch sẽ, khóa lại cửa đạo quán, rồi cũng xuống núi theo.