Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Ba, con về rồi nè!
Khi trở về trạm thu hồi phế phẩm đã là buổi trưa rồi, Diệp Thiên nghiên đầu xuống, ủ rũ bước vào trong phòng, khác hẳn với dáng vẻ hăng hái, hùng dũng khí phách lúc xuống núi buổi sáng.
Diệp Đông Bình cũng không nổi giận, thản nhiên nhìn dáng vẻ ủ ê của con trai, nói:
-Ngồi xuống, ăn cơm đi…
Diệp Thiên nhìn trộm ba một lát, cảm thấy không giống như là ba sắp nổi giận, lúc này mới dám yên lòng, cẩn thận bưng bát lên, và từng miếng nhỏ, đến đồ ăn cũng không dám gắp nhiều.
-Nào, Diệp Thiên, ăn đồ ăn đi, sao lại không ăn đồ ăn chứ?
Từ khi Diệp Thiên bước vào phòng thì Phong Huống đã nhìn chằm chằm vào hắn rồi, lúc này càng ân cần gắp thức ăn cho Diệp Thiên, hắn đã sớm không nuôi hy vọng về phía sở cảnh sát rồi, trước mắt chỉ còn chờ Diệp Thiên mang tin tốt lành về.
Nhưng dù có Phong Huống chen vào bên cạnh, bữa cơm này vẫn có không khí vô cùng nặng nề, ăn no xong, Diệp Thiên liền vội thu dọn bát đĩa, khiến cho Phong Huống phải tròn xoe cả mắt, có lúc nào nhìn thấy tên tiểu tử này siêng năng thế chứ?
-Diệp Thiên, vào đây…
Ngay khi Diệp Thiên còn ở trong sân, cầu cưa không muốn vào phòng, một tiếng gọi của Diệp Đông Bình liền khiến hắn ngoan ngoãn vào trong nhà ngồi.
-Nói đi, sư phụ con có ý kiến gì không? Mấy bức tranh chữ đó, Diệp Đông Bình ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ tìm lại cho ông ta…
Mặc dù lời nói của Diệp Đông Bình chắc như đinh đóng cột, có điều ông ta cũng biết rằng, lúc ông còn sinh thời, e rằng lão đạo sĩ chưa chắc vẫn còn có thể nhìn thấy được, lão đạo sĩ cũng đã hơn một trăm tuổi còn gì.
-Ba, sư phụ không trách ba đâu, thầy nói rồi, ác giả ác báo, bảo ba đừng bận tâm…
Diệp Thiên không dám nói thật, nếu bị Diệp Đông Bình biết được sư phụ xúi hắn dùng cục phong thủy để giải quyết chuyện này, e rằng ba hắn có thể tìm liền sợi xích trói hắn lại.
-Ôi, mặc dù là nói thế nhưng ba cũng có lỗi với ông ấy…
Nghe xong lời của con trai, sắc mặt của Diệp Đông Bình cũng đỡ hơn, liền vội hỏi:
-Sư phụ con…không nói thêm điều gì nữa à?
Giống với Phong Huống, Diệp Đông Bình cũng không ôm hy vọng gì về khả năng phá án của sở cảnh sát, sở dĩ ông ta ngầm đồng ý cho Diệp Thiên đi tìm sư phụ, thật ra trong lòng cũng có một tia hy vọng, nếu như lão đạo sĩ có cách giải quyết việc này thì sao?
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Không có, sư phụ chỉ nói nhìn tướng của ba, có thể sẽ có quý nhân tương trợ, chứ không nói gì khác nữa…
-Quý nhân tương trợ? Quý nhân ở đâu ra chứ?
Diệp Đông Bình cười gượng một tiếng, mười mấy năm nay ông ta đều không được suôn sẻ, thuận lợi, hôn nhân thất bại, gia đình bất hòa, ngay cả làm hộ cá thể, cũng bị người ta chèn ép, sắp không làm nổi nữa rồi.
-Được rồi, trở về rồi thì đừng đi lung tung nữa, ba đến bộ mặt trận thống nhất và sở cảnh sát lần nữa hỏi tình hình xem sao…
Lúc này Diệp Đông Bình cũng chẳng giấu diếm gì trước mặt con, nếu việc này không có kết quả nữa, e rằng trạm thu mua sắp phải đóng cửa đại cát rồi.
-Ba…
Diệp Thiên mở miệng, cuối cùng nói:
-Ba cẩn thận chút…
Diệp Đông Bình sờ đầu con trai, chào hỏi một tiếng với Phong Huống rồi bỏ ra ngoài, mặc dù biết đi rồi không nhất định có kết quả, nhưng dù sao cũng có chút ít hy vọng.
Sau khi ba đi khỏi, Diệp Thiên lấy lại tinh thần, kéo Phong Huống nói:
-Anh Phong , tụi mình đi tìm chị Vương Doanh chơi nhé? Chị ấy nói muốn dạy em lái xe…
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Phong Huống uể oải lắc tay, nói:
-Để hôm khác đi, anh đi ngủ cái, thời tiết nóng quá, buổi tối ngủ không ngon giấc…
Không phải là Phong Huống không muốn đi tìm Vương Doanh, chỉ là hắn ta cảm thấy trạm thu mua này sắp không làm được nữa rồi, bản thân hắn là dân quê ngay cả một chỗ dừng chân ở huyện thành cũng không có, còn có mặt mũi nào mà đi đeo đuổi Vương Doanh?
-Anh Phong, có phải anh còn lo lắng chuyện của trạm thu mua không?
Diệp Thiên lên tiếng như giọng điệu của một người lớn.
-Lời của cậu không phải thừa thãi sao, anh mà được như cậu thì việc gì cũng không cần phải lo lắng rồi…
Phong Huống thật sự rất ngưỡng mộ Diệp Thiên, cả ngày chơi đùa vui vẻ, không lo âu, phiền muộn gì.
Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi:
-Anh Phong, cái người tên Đới Tiểu Hoa gì đó sống ở đâu, anh biết không?
-Biết thì thế nào? Ba cậu sợ xảy ra chuyện, lại không cho anh gọi người từ quê lên…
Phong Huống tức giận đáp, hắn thừa lúc trời tối đến trạm thu mua phế phẩm của Đới Tiểu Hoa xem qua mấy lần rồi, có điều ở đó cả ngày đều có người qua lại, đa số đều là dân lưu manh, hắn không dám đến gần.
Diệp Thiên kéo tay áo của Phong Huống, nhỏ tiếng nói:
-Anh Phong, dắt em đi xem thử đi, có lẽ… em có cách thì sao…
-Ba của em còn không có cách, nhóc con như em có thể có cách gì chứ?
Phong Huống thuận miệng nói một câu, nhưng đột nhiêu nhớ ra một điều, liền kéo Diệp Thiên lại hỏi:
-Diệp Thiên, có phải lão thần tiên nói gì với em không? Hay… hay là em có cách gì?
Trước khi Liêu Hạo Đức đi Mỹ từng nhiều lần căn dặn Phong Huống, đừng bao giờ xem Diệp Thiên như một thằng nhóc, hơn nữa bất luận Diệp Thiên có nêu yêu cầu gì với hắn, đều phải cố gắng đáp ứng, nếu không thõa mãn được, có thể gọi điện thoại quốc tế báo cho hắn biết.
Nghĩ đến chuyện này, việc Diệp Thiên tìm mộ phần cho bà ngoại cũng hiện lên trong đầu Phong Huống, lúc này hắn mới ý thức được, tên nhóc trước mặt hắn, chưa chắc không thể giải quyết được chuyện mà những người lớn như bọn hắn không cách nào giải quyết.
-Anh Phong, cứ đi đến đó xem thử trước, đúng rồi, nơi ở của bác Đới Tiểu Hoa, anh cũng biết phải không?
-Diệp…Diệp Thiên, anh không biết chỗ bác của hắn ở, nhưng anh có thể hỏi thăm ra, ngày mai…không, tối nay là có thể hỏi ra rồi…
Diệp Thiên không đáp lại câu hỏi của Phong Huống, nhưng ý trong lời nói lại khiến cho Phong Huống kích động, ở nông thôn có rất nhiều truyền thuyết về thầy tướng phong thủy, thủ đoạn của những người này thần bí khó lường, có lẽ thật sự có thể giải quyết được vấn đề mà trạm thu mua gặp phải lần này.
-Anh Phong, chính là chỗ đó hả?
Hơn một tiếng sau, Diệp Thiên và Phong Huống đội mũ rơm đã đến bên ngoài trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa, nói thật lòng, hoàn cảnh bên đây tốt hơn bên bọn họ rất nhiều, xung quanh đều có hộ gia đình, người qua kẻ lại rất náo nhiệt.
Thông qua cửa lớn đang mở, Phong Huống nhìn thấy Đới Tiểu Hoa đang ngồi trong sân, không kìm được mà nghiến răng nói:
-Đúng vậy, chính là nơi này, cái người có chòm râu dài kia chính là Đới Tiểu Hoa…
Diệp Thiên không nói gì nữa, mà bảo Phong Huống tránh xa một chút, bản thân hắn qua lại trước và sau trạm thu mua, may là trong thành những đứa trẻ lớn như hắn cũng không ít, nên không làm người khác chú ý…
Sau khi Diệp Thiên dùng phép phong thủy trong đầu cùng thuật dương trạch mà Lão Đạo dạy xem qua một lượt xong, không nhịn được mà thầm thì một tiếng:
-Chỗ tốt, phong thủy nơi đây tốt hơn nơi chúng ta rất nhiều…
Cái trạm thu mua này của Đới Tiểu Hoa là một nhà ba gian có cả sân, hướng của cửa phòng và cửa sân rất tốt, hơn nữa hai cánh cửa sổ mở trong phòng có thể nhìn thấy đường phố quanh co xung quanh, là bố cục phong thủy tài vận.