Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Đúng rồi, Diệp Thiên, xác tên đạo sĩ kia đâu.
Hồ Hồng Đức xem xét 1 hồi, trong lòng ông, tên đạo sĩ đó cũng không khác gì thần tiên lắm, nếu như mà chưa chết chạy mất, sau này bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
- Bị Hắc Giao xử lý rồi.
Diệp Thiên bị lời nói của Hồ Hồng Đức làm cho tỉnh lại, lúc này cậu tu luyện vẫn chưa xong, không nhìn ra được linh khí âm dương.
- Bị nó xử lý à? Chẳng lẽ là ăn thịt?
Ánh mắt Hồ Hồng Đức nhìn về Hắc Giao lập tức trở nên là lạ, cũng giống như Diệp Thiên, nó có thể giết người mà mặt không đổi sắc, nhưng chuyện ăn thịt người này, trong lòng ông vẫn không thể chấp nhận được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Không, bị dịch vị Hắc Giao phun ra ăn mòn hết rồi, ngay cả xương cũng không còn!
- Diệp Thiên, tên đạo nhân này lợi hại như vậy, nếu để lộ tin tức ra ngoài…
Tuy rằng tu luyện thăng tiến,nhưng nghĩ đến hình hình khi nãy tên đạo sĩ đó phi kiếm suýt chưa đoạt mạng mình, trong lòng Hồ Hồng Đức vẫn cảm thấy ớn lạnh, thiếu chút nữa, thì kết cục của mình cũng giống như tên đạo sĩ này mất.
- Không sao cả, ông không phải lo lắng!
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra 1 tia cười lạnh lùng, nói:
- Tu đạo vốn là việc làm nghịch thiên, tu vi cao tới đâu sợ là cũng chỉ để thôi diễn giúp người khác tìm hoạ phúc lành dữ, muốn đoán ra được chuyện này sợ là không thể nào.
Diệp Thiên lu luyện không phải về vấn đề này, nhưng đối với bói toán cậu cũng có nghiên cứu, nên rất tự tin, người tu luyện càng cao,khí trên người càng mạnh, thôi diễn càng khó hơn.
Tên đạo sĩ này tu luyện ít nhất cũng trên cảnh giới Tiên Thiên, muốn thôi diễn chuyện xảy ra hôm nay sợ là Kim Đan cao nhân cũng khó mà làm được.
Mà theo như lời Khỉ Trắng, người sau cảnh giới TiênTiên, trên thế gian này người đạt đến trình độ cao nhất có ai đạt đến cảnh giới Kim Đan Đại Đạo hay không còn chưa biết, cho nên Diệp Thiên không lo chuyện này bị lộ ra ngoài.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng quyết định, nếu mình chưa đạt đến cảnh giới sau Tiên Thiên, sợi dây thừng trong ngực tuyệt đối là sẽ không động vào, nếu không há chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao.
- Mẹ nó, người này rốt cục là lai lịch thế nào?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hồ Hồng Đức có chút sợ hãi mắng hắn 1 câu, cả đời này ông sống trong núi Trường Bạch thế mà chưa từng gặp qua người thế này bao giờ.
- Đúng rồi, lão Hồ, trên người người này tìm được mấy thứ!
Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ là chuyện vội mang tờ tiền và tem phiếu lương thực trong túi ra, nói:
- Ông xem xem chỗ tiền này phát hành năm nào, hình như tôi chưa gặp qua bao giờ?
- Tiền giấy 3 đồng à?
Sau khi Hồ Hồng Đức nhận tiền, cau mày nghĩ, là tiền phát hành năm 1955, cách đây gần nửa thế kỷ rồi cũng không tránh khỏi khó nhớ ra.
Sau 1 hồi lâu, Hồ Hồng Đức mở miệng nói:
- Tôi nhớ ra rồi, tiền này có, thế nhưng hình như phát hành chưa đến mười năm thì bị thu lại.
Chỉ vào hình vẽ trên tờ tiền, Hồ Hồng Đức nói tiếp:
- Lúc đó quan hệ nước mình quan hệ rất tốt với Liên Xô, bọn tây đó lúc ấy có tờ tiền rúp 3 đồng, cho nên chúng ta mới phát hành tờ 3 đồng nhân dân tệ.
Hơn nữa tiền này cũng là do Liên Xô giúp chúng ta in ấn, chuyện này sau đó cậu cũng biết bọn tây đó lật mặt với chúng ta, thu hồi viện trợ cho Trung Quốc.
Vì sợ bọn tây ấy in ấn tiền giả, hình như vào những năm 60, toàn bộ tờ tiền nhân dân tệ này đều bị thu hồi lại.
Lúc mới giải phóng, Hồ Hồng Đức đã từng công tác trên lâm trường, lúc đó gặp không ít chuyên gia ở Liên Xô dùng tờ tiền này, chuyện này dần hiện ra trong đầu ông.
- Số tiền này được lưu thông trên toàn quốc à?
Diệp Thiên có chút không cam lòng hỏi 1 câu, cậu vẫn muốn từ số tiền này tim ra chút manh mối, xem rốt cục tên đạo sĩ đó đến từ đâu.
- Đương nhiên là lưu thông trong cả nước, tôi nói này Diệp Thiên, xem tem phiếu không xem, xem số tiền này làm gì?
Công phu có thể luyện đến cảnh giới luyện khí hoá thần , Hồ Hồng Đức tự nhiên không phải là người ngốc, ông cũng đoán được ý định Diệp Thiên, lập tức nói:
- Trên này không phải viết rõ ràng rồi sao, cục buôn bán thực phẩm Bắc Kinh, thứ này là từ kinh thành mà ra còn gì!
- Haiz, sao tôi lại không nghĩ tới điều này nhỉ?
Diệp Thiên vỗ đầu, sự chú ý của cậu bị tờ tiền 3 đồng chưa thấy bao giờ kia thu hút hết rồi nên quên mất số tem phiếu này, so với tiền còn dễ phân biệt hơn.
Từ, năm A cho đến năm B, Trung Quốc tổng cộng có đến 30 năm sử dụng tem phiếu, số lượng phát hành cũng có tiếng là “cao nhất thế giới”.
Cả nước có hơn 2500 thành phố và quận, còn có cả thị trấn, thị tứ đều phân biệt sử dụng các loại tem phiếu lương thực, tiến hành kế hoạch cung ứng cho các đơn vị xí nghiệp hơn, nhà máy, hầm mỏ, nông trường, trường học, chính phủ, cơ quan.
Dựa vào chữ trên tem phiếu, hoàn toàn có thể đoán ra suất xứ của tiền và lương thực, nếu DiệpThiên muốn, thậm chí cậu có thể tìm ra năm đó số tem phiếu này từ tay ai truyền ra ngoài.
Phải biết rằng, vào thời kỳ đó, là nguyên soái tướng quân hay là dân chúng bình thường, mức sống cũng xấp xỉ ngang nhau, người bỗng chốc có thể cẩm ra 70, 80 tờ tiền và tem phiếu như vậy, tốn chút sức lực là có thể tra ra ngay.
Suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên nói:
- Lão Hồ, đem bật lửa của ông cho tôi.
- Cần bật lửa làm gì?
Hồ Hồng Đức sửng sốt 1 chút, lấy bật lửa ra đưa cho Diệp Thiên.
- Lương phiếu có thể để lại, nhưng tiền thì không, đốt sạch.
Diệp thiên nói chuyện, châm lửa đốt luôn số tiền 3 đồng kia, số tiền này chưa từng có ai thấy qua, nếu từ tay cậu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ bị người ta để ý.
Hiện tại thực lực Diệp Thiên quá yếu, không thể phạm phải chút sai lầm nào, nếu bị người ta tìm ra, hậu quả cậu không thể nào chấp nhận được.
- Diệp Thiên, chúng ta bây giờ đi đâu? phải rời núi à?
Hồ Hồng Đức đã sớm nhìn thấy trong tay Diệp Thiên cầm hòn đá to bằng bàn tay trẻ con kia, biết mục đích đi lần này đã đạt được.
Thế nhưng Hồ Hồng Đức nếm xong linh khí lạnh trong hòn đá này, mặc dù bây giờ tu luyện đã thêm 1 cảnh giới, nhưng ông vẫn tránh xa hòn ngọc đen này.
- Đừng vội ra ngoài, lão Hồ, chúng ta qua chỗ Mạnh Hạt Tử kia xem xem 1 chút đi, theo như lời Hắc Giao nói, chỗ đó có chút cổ quái!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cúi đầu vỗ đầu Hắc Giao nói:
- Ngươi có muốn qua đó không?
Hắc Giao tuy rằng thân thể không lồ, chẳng qua là thân thể nó thô ráp, thế nhưng cũng chỉ nhỏ hơn eo Diệp Thiên 1 chút thôi, vẫn có thể qua chỗ eo hẹp ở của động được.
- Được, tôi với các cậu đi xem xem, thế nhưng tôi không xuống nước ở đó đâu!
Kể cũng coi như vừa mới cùng Diệp Thiên đổng sinh cộng tử xong, hơn nữa còn có thể dùng thần thức nói chuyện, Hắc Giao đúng là có chút quyến luyến với Diệp Thiên, mặc dù có chút không thích nhiệt độ ở đó, những cũng không nỡ chia tay.
- Đựơc, chúng ta đi xem xem!
Diệp Thiên gật gật đầu, dọn dẹp hết vết tích xung quanh mới dẫn Hồ Hồng Đức và Hắc Giao đến chỗ cửa động bí mật ở cửa cốc kia.
Mạnh Hạt Tử đối với cốc này cũng coi như là hao tâm tổn trí, cơ quan cửa động thiết kế cực kỳ tốt, Diệp Thiên cản thận xem xét 1 chút, cũng không có ngươi hay là động vật đi vào.
Dọc theo sơn động đi vào khoảng 60, 70 mét, độ ẩm tăng lên, Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức căn bản là vừa đi vừa cởi áo, lúc đi vào trong cốc trên người 2 người chỉ còn thừa lại mỗi 1 chiếc áo.
- Có chỗ tốt như vậy, Tiểu Tiên còn định đi biển làm gì chứ, đi nghỉ ở đây không phải tốt hơn à?
Hồ Hồng Đức giọng nói kéo dài, ở không gian nhỏ hẹp thế này đi hơn trăm mét, thực sự là áp lực đè nén ông quá mức.
- Lão Hồ, chỗ này không được nói với ai hết.
Diệp Thiên nghe vậy mặt sưng lên, cậu đã sớm đem nơi này thành cấm địa của mình, ngoài mấy vị sư huynh của mình ngay cả người nhà cũng không nói cho , nếu như sau này làm sai cái gì thì chỗ này chính là nơi tị nạn của cậu.
- Tôi chỉ đang nói đùa mà thôi!
Nhìn thấy Diệp Thiên nổi giận, Hồ Hồng Đức vội cười hề hề, nói cũng có chút kỳ quái, trong lòng Hồ Hồng Đức luôn sợ Diệp Thiên, lúc đối diện với Cẩu Tâm gia, ông cũng không có cảm giác này.
- Diệp Thiên, loại đá này ở trong hồ đó!
Hắc Giao truyền âm vào 2 người, sau khi nó vào trong cốc, tinh thần cũng trở nên mệt mỏi hơn rất nhiều, nó vốn là động vật thích râm mát, tuy rằng đã có thần trí nhưng hoàn toàn không thích hoàn cảnh nơi này.
- Đá à, trong hồ này cũng có à?
Trước khi Hắc Giao dùng thần thức thuyền âm nói chuyện này với Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức không biết gì, lập tức quay đầu lại nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Hắc Giao nói có, hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong không giống như trong ngọc đen này, thế nhưng hồ nước này tôi không xuống được, lão Hồ, ông thử xem thế nào?
Đi đến bên cạnh suối nước nóng, Diệp Thiên giơ tay thử 1 chút, nhiệt độ phải trên 50, 60 độ.
Thế nhưng bên cạnh hồ, ở chỗ giữa hồ, không ngừng có những bọt khí nổi lên, giống y nhưng nước sôi vậy Diệp Thiên bây giờ không có chân khí hộ thân, cũng không dám xuống nước thăm dò.
- Tôi à? Được rồi, để tôi thử xem!
Nhìn thấy những bọt khí nổi lên kia, Hồ Hồng Đức có chút không muốn cởi quần áo đi xuống, tuy rằng vừa mới tu luyện vượt cấp, nhưng ông vẫn hít 1 hơi thật sâu, đem chân khí chạy khắp toàn thân.
- Cũng được, nhiệt độ này cũng khá thoải mái.
1 chân thò xuống trong hồ, Hồ Hồng Đức kêu lên 1 tiếng thoải mái.
- Mẹ nó, nhiệt độ ở đây phải đến 70, 80 độ.
Lúc Hồ Hồng Đức hơi xuống thêm 1 chút, sắc mặt biến đổi, thế nhưng nhờ có chân khí phòng thân, ông vẫn có thể chịu đựng được.
Phải biết rằng, trước kia trong giang hồ có thủ pháp mò tiền trong chảo dầu, cũng không phải là mánh khoé lừa người, chỉ cần tu luyện tới luyện tinh thần hoá, có thể đem chân khí bảo vệ tay khiến cho chảo dầu nóng không đả thương được.
Tới tu vi như Hồ Hồng Đức, chân khí trải khắp toàn thân, đến nước sôi trong nồi ông cũng có thể ngồi được 1 khoảng thời gian, lúc này tuy rằng ngoài miệng lải nhải, nhưng thân thể cũng dần dần ngập vào trong hồ.
- Lão Hồ, nếu không ổn thì đi lên, nhiệt độ bên dưới hơi cao!
Nhìn đầu Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên có chút lo lắng, những bọt nước nổi bắn tung toé trong hồ khiến người ta kinh sợ.