Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mẹ nó, cái tên họ Diệp đó rốt cuộc là ai? Kinh thành đâu có nghe nói đến cái tên này đâu?
Sau khi ba người vào sân đóng cửa lại xong, cái tên vừa bị Chúc Duy phong tát cho đỏ mặt mới dám lên tiếng, hắn biết Chúc công tử mấy ngày gần đây tâm trạng không được tốt.
- Bưu Tử, tiểu tử cậu đừng cho rằng có thể làm càn với người đến từ những nơi đó mà dám đi ngang đi dọc ở đây.
Một người bên cạnh vui sướng khi thấy người ta gặp họa, nói:
- Biết đây là nơi nào không? Vào Triều Thanh đây gọi là nội thành, chính là Tứ cửu thành, dưới chân Thiên tử, những người sống ở đây có ai mà không có thân thế không? Mấy người anh em cứ từ từ mà đợi đi!
Mấy người này bình thường giúp những người tỉnh khác chạy dự án, cũng coi như là những người hiểu biết nhiều thông tin trong thành phố, tuy nhiên tầng lớp của họ cách xa Chúc công tử rất nhiều, vì vậy không ai biết đến cái tên Diệp Thiên cả.
Tạm thời không nói đến chuyện những người đứng bên ngoài đang đoán lai lịch của Diệp Thiên nữa, sau khi vào bên trong Tứ hợp viện, Diệp Thiên bước thẳng đến ngồi lên chiếc ghế đá, nhìn Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải mà không nói câu nào cả.
Thấy ánh mắt Diệp Thiên như nhìn xuyên suốt cả tâm tư của mình, Chúc Duy Phong không chịu được liền nói:
- Diệp Thiên, tôi và ông Hải không nghe lời cậu, lần…lần này gặp hạn rồi!
- Chúng tôi gặp hạn rồi!
Đổng Thăng Hải ngồi trên xe lăn càng thảm hơn, chân phải của ông ta bị đứt lìa, khuỷu tay trái trở xuống cũng không còn nữa, miệng vừa rên rĩ, tay phải phẫn nộ đập lên thành xe lăn.
- Lúc này đến tìm tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, năm ngoái hắn đã tận tình khuyên bảo hai vị này đừng có đến Thái Lan, nhưng bọn họ lại không nghe, bây giờ lại nhớ đến mình, nhưng hai đoạn tay chân kia giờ đâu có nối lại được nữa.
- Diệp Gia, báo thù!
So với mấy tháng trước đây, Đổng Thăng Hải giống như là đã già đi hai ba chục tuổi vậy. Đầu đã bạc trắng, cả người tiều tụy hốc hác, hình như ông ta còn bị thương dây thanh, nói không rõ tiếng, chỉ hiện lên sự báo thù trong ánh mắt mơ màng.
- Báo thù? Lão Đổng, ông cũng là người trong giang hồ, thực sự muốn trả thù qua lại không có điềm dừng sao?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Hai người các ông vốn dĩ đã từng bị ức hiếp một lần, tôi đã nhọc lòng nhắc nhở hai người rồi, hai người không coi là gì cả, bây giờ bị ức hiếp lại lại muốn báo thù, thứ cho Diệp mỗ tôi không thể đáp ứng được!
Diệp Thiên vốn dĩ chẳng có giao tình gì với Chúc Duy Phong, với Đổng Thăng Hải cũng chẳng qua chỉ là người đồng môn, tuy nhiên hắn không phải là người ngồi công đường xử án, không có nghĩa vụ để đi giải quyết những chuyện này.
Hơn nữa Diệp Thiên lúc này đang nhọc lòng vì chuyện kia. Trước khi Tống Hạo Thiên điều tra ra kết quả, hắn không dám rời kinh thành, chỉ sợ có người tu đạo tìm đến tận cửa.
- Diệp Gia, Lão Đổng sai rồi!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đổng Thăng Hải liền rên lên một tiếng, ông không thèm để ý đến sức khỏe của mình, lăn từ trên ghế xuống trước mặt Diệp Thiên, cúi đầu xuống đất nghẹn ngào nói:
- Diệp Gia, thù này không báo, Lão Đổng chết không nhắm mắt!
- Diệp Thiên, Chúc mỗ cũng cầu xin cậu đấy!
Chúc Duy Phong trước giờ vẫn tỏ ra thanh cao trước mặt Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Lão Đổng như vậy, hắn nước mắt giàn giụa, hai đầu gối mềm nhũn rồi cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
- Mẹ nó, đi làm chuyện gì rồi chứ? Coi lời lão tử nói như *** thôi sao?
Diệp Thiên tuy là không phải là người cứng rắn hay yếu đuối, nhưng nghĩ đến chuyện cảnh ba người cùng sống ở Nữ Vương Hiệu, trong lòng lại thấy buồn bực, tay trái vung lên một cái, Đổng Thăng Hải đang quỳ dưới đất bỗng bay về ngồi lại trên chiếc xe lăn.
Vết thương của Đổng Thăng Hải vẫn chưa khỏi hẳn, máu lại chảy ra làm đỏ cả nửa cơ thể.
- Nếu không bị ức hiếp thì có đứa mẹ nào nhớ đến lão tử chứ?
Diệp Thiên gảy nhẹ ngón tay giữa một cái đã bịt được vết thương không cho máu chảy ra nửa, đồng thời truyền vào một dòng nguyên khí, làm Lão Đổng đang rất kích động trở nên bình tĩnh hơn.
- Diệp Thiên, là chúng tôi không đúng!
Chúc công tử cúi đầu, hắn biết Diệp Thiên mắng không sai, lúc đó nếu nghe lời Diệp Thiên, thì chuyện này đâu có xảy ra.
- Được rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa…
Diệp Thiên khoát tay rồi đỡ Chúc Duy phong đứng dậy nói:
- Ông kể cho tôi nghe mọi chuyện đi đã, gần đây tôi không rãnh, nên không hứa là có thể giúp được hai người hay không!
- Không sao, chỉ cần cậu đồng ý, thì bao lâu chúng tôi cũng đợi được!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Chúc Duy Phong mừng rỡ, Diệp Thiên đã bảo hắn kể lại mọi chuyện, chứng tỏ là đã đồng ý giúp chuyện này.
Nhìn thấy Diệp Thiên không còn kiên nhẫn nữa, Chúc Duy Phong liền vội vàng nói:
- Chuyện là thế này, tôi và Hải Gia giữa tháng 12 năm ngoái đã đến Thái Lan…
Thì ra, lúc Diệp Thiên đang hôn mê ở Trường Bạch Sơn, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đã đến Thái Lan với lòng đầy do dự, hơn nữa nhận được sự tiếp đãi với quy cách vô cùng lớn, mới đến ngày đầu tiên đã cùng dùng bữa với quốc vương.
Công tác tổ chức cuộc thi đều là do Floz làm, Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, phụ nữa Thái làm bọn họ vui quên cả đường về.
Trước ngày thi đấu một ngày, Flodz đã mời Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong cùng với những quyền thủ dưới trướng của hắn cùng dự tiệc, và sự việc đã bắt đầu từ buổi tiệc đó.
Ngày hôm sau lúc thi đấu, Đổng Thăng Hải đã mời đối thủ đứng thứ tư thế giới, đánh cho hắn tơi bời trên sàn đấu, làm đối phương không ra được đòn nào.
Nhưng không biết vì sao, một động tác của Đổng Thăng Hải bị chậm, bị cái tên không danh không tiếng người Thái kia dùng chân đánh gục.
Sự thay đổi bất ngờ này làm Đổng Thăng Hải giật mình, nhưng trên đài thi đấu vẫn luôn có sự thay đổi như vậy, nhưng việc không lường trước được đúng là quá nhiều, lúc đó ông nhịn để phái một người khác lên.
Điều làm Đổng Thăng Hải không ngờ đến là tên quyền thủ dưới tay ông đánh trận nào thắng trận đó, ba ngày đã đánh thắng chín trận và kết liễu sáu người, giúp Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong thắng được gần một tỷ USD.
Điều này làm Đổng Thăng Hải quên mất cái tên đứng thứ tư thế giới kia, lòng tự tin bây giờ tăng vọt.
Vào ngày cuối cùng, Đổng Thăng Hải bị Flodz dụ dỗ, đã đem trận đấu của mình ở chợ đen Moscow ra để đánh cược với hắn.
Thực ra cũng trách Đổng Thăng Hải quá tham lam, thấy thị trường quyền anh chợ đen Thái Lan vượt xa với Moscow nên muốn kiếm chén canh.
Còn Chúc Duy Phong cũng không biết thần kinh bị chạm giây nào mà lấy cổ phần của mình ở thị trường quyền anh Nhật Bản đặt vào vị quyền thủ kia của Đổng Thăng Hải.
Kết quả không cần phải nói nữa, sau khi người thắng chín trận kia lên đài, lúc mới bắt đầu cũng tấn công kịch liệt lắm, tuy nhiên chưa qua năm hiệp thì hắn cũng như vị quyền thủ trước, không biết vì sao mà động tác bị chậm một cái.
Quyền thủ chợ đen không ai là không phải cái máy giết người, bất kể một sai sót nào đều mang lại hậu quả không thể chấp nhận được, càng huống chi người đó đờ ra trên quyền đài, nên trực tiếp bị đối thủ đánh gục.
Nhìn thấy cảnh này, Đổng Thăng Hải chợt nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên, hắn có ngốc thì lần này cũng ý thức được là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Tuy nhiên giấy trắng mực đen trước khi thi đấu, làm Đổng Thăng Hải tìm không ra lý do gì để hủy hợp đồng, hơn nữa đây lại còn là địa bàn của Flodz, ông và Chúc Duy Phong chỉ có thể nén giận vào trong để ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nhưng điều làm hai người không ngờ đến là, Flodz hoàn toàn không có ý định cho họ rời Thái Lan, tối hôm trận đấu kết thúc, một nhóm người đã tập kích nơi ở của Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong.
Mấy người này không sử dụng súng ống mà đều sử dụng vũ khí lạnh, ra tay không thương xót, dung một cái, Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải đều bị một nhát vào người.
Cần nói rằng cũng chính câu nói của Diệp Thiên trước đó đã cứu bọn họ, hắn lúc đó nói Chúc Duy Phong đến Thái Lan thì phải cẩn thận, tối sau khi xảy ra chuyện tuyển thủ chết trên quyền đài, Chúc Duy Phong liền liên lạc với những người bạn quân đội của hắn ở Thái Lan.
Tuy nhiên bạn của Chúc Duy phong đến muộn một chút, lúc họ đến nơi thì Đổng Thăng Hải vì cứu Chúc Duy Phong mà bị người ta chém mất một chân một tay, giờ đang hấp hối.
Dưới sự giúp đỡ của những người bạn của Chúc Duy Phong, hai người cũng coi như chạy thoát về nước, tuy nhiên theo tin truyền về từ Moscow và Nhật Bản lại càng làm Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong nổi giận lôi đình, suýt nữa nôn ra máu mà chết.
Vì lúc hai người đang chạy thoát thân thì đã có một vụ thanh trừ ở Moscow và Nhật Bản, Flodz lấy bản hợp đồng hai người đã ký thuận lợi tiếp quản hai thị trường boxing ngầm này.
Hơn nữa những người lớn tuổi theo Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong mười năm nay đã bị giết sạch chỉ trong một đêm.
Chuyện là như vậy, tuy rằng ai cũng biết là do Flodz gây nên nhưng không ai lấy ra được chứng cứ cả.
Còn hợp đồng nằm trong tay Flodz đã giúp hắn có được vị trí lãnh đạo, đừng nói đến tổ chức quyền anh thế giới, ngay đến cả Hồng Môn cũng không thể công khai chỉ trích Flodz được.
Sự nghiệp vất vả cả đời mới tạo dựng được, bị người ta dùng thủ đoạn đó để cướp đi, có thể nói Đổng Thăng Hải ngày ngày sống trong sự thù hận, Hồng Môn đã không thể ra mặt thì hắn đành đặt tất cả hi vọng lên người Diệp Thiên.
- Khụ khụ…!
Kể xong hết mọi chuyện, Chúc Duy Phong liền ho một hồi, khi lấy tay ra khỏi miệng, chỗ góc miệng máu liền chảy ra.
- Anh cũng bị thương?
Diệp Thiên ngạc nhiên nhìn Chúc Duy Phong, lúc này hắn dùng khí cơ cảm ứng một chút, Chúc Duy Phong đáng lẽ không bị thương phần trong mới phải.
- Tôi bị một đao lúc phá vây, nhưng không biết vì chuyện gì mà sau khi về nước cứ ho ra máu, đi khám bác sỹ cũng không biết là bệnh gì!
Chúc Duy Phong lắc đầu, kéo vạt áo trước ngực, chổ đó có một vết thương khá dài, từ ngực vạch xuống tận bụng, nếu không phải vì vết thương không sâu thì hắn đã bị vỡ bụng rồi.
- Lão Đổng đỡ giúp tôi một nhát nên cánh tay kia mới không còn, Diệp Thiên, chỉ cần cậu giúp tôi trút được giận này, thì mạng sống này của Chúc Duy Phong là của cậu!
Chúc Duy Phong năm trước cũng có thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, trên người thương tích đầy mình, nhưng chưa từng có cảm giác uất ức như thế này, hắn cảm thấy đã nợ Đổng Thăng Hải một ân tình rất lớn.