Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự kính trọng của Diệp Thiên đối với Trần Hỉ Toàn chính là phát ra từ nội tâm, thấy sự câu lệ đó hắn vội vàng nói:
- Chú Trần, nói gì vậy? chúng ta đã lâu rồi không gặp, tối chú ở lại ăn cơm nhé!
Có thể nói Diệp Thiên và Trần Hỉ Toàn là quân tử chi giao, năm đó Diệp Thiên là một sinh viên nghèo nhưng Trần Hỉ Toàn đã không vì vậy mà coi thường hắn, hơn nữa còn giúp hắn không ít.
Tuy sự kiện Thủy quỷ đó Diệp Thiên có lưu tình nhưng tình cảm tốt đẹp của hắn đối với Trần Hỉ Toàn thực sự là từ tận đáy lòng, có lẽ người bình thường vừa nhìn đã thấy được ngay.
- Không, Diệp Thiên, chú … Hôm nào chú lại đến!
Mặc dù Trần Hỉ Toàn là người rất phóng khoáng nhưng khi nhìn thấy người lãnh đạo của Quốc gia đang đứng trước mặt thì tâm lý có vẻ mất bình tĩnh.
- Đừng vội, đến bên kia còn có trà ngon, chúng ta sẽ cùng nhau uống đã!
Diệp Thiên liền kéo Trần Hỉ Toàn lại, hắn biết vị này thích uống trà, hai năm trước lúc thanh nhàn Diệp Thiên cũng thường mang trà ngon đến chỗ ông ta nói chuyện phiếm.
- Tiểu tử thối, không lấy trà ra để đền đáp ta hả!
Sau khi nghe thấy cháu ngoại nói vậy, cũng không ngồi một chỗ mà đi những vệ sĩ cũng đi ra chỗ khác, lui hết ra ngoài.
- Diệp Thiên, kia… kia là Chủ tịch Tống?
Thấy sự phô trương như vậy Trần Hỉ Toàn càng thêm khẳng định mình không nhậm lầm nhưng ông ta nghĩ mãi mà không ra, sao Diệp Thiên lại có quan hệ thân thiết với Chủ tịch Tống đến vậy?
- Trần thúc, ông ấy là ông ngoại của cháu.
Thấy vẻ hoài nghi của Trần Hỉ Toàn, Diệp Thiên vội giải thích mấy câu:
- Không phải cố ý gạt chú đâu, mà trước kia cháu cũng không biết.
- Không sao, không sao. Có một số việc cũng không nên đi nói lung tung.
Không hiểu tại sao sau khi biết thân phận của Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn cũng có vẻ bối rối.
- Trần thúc, hai ta làm bạn đã lâu, chú còn khách sáo như vậy làm gì?
Diệp Thiên thấy Trần Hỉ Toàn không được tự nhiên, liền cười nói:
- Cháu có lá trà Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di vừa mới hái xuống, chú đừng khách sáo nhé!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Trần Hỉ Toàn cảm nhận được sự ấm áp, ông biết đối phương đang muốn xóa sự ngăn cách trong lòng mình liền cưới nói:
- Được, dù sao thì lá trà cũng đã tới, để Trần thúc nếm thử xem sao.
- Thế mới đúng chứ, Trần thúc đợi cháu một lát nhé.
Diệp Thiên cười, nhìn Đổng Thăng Hải mói:
- Lão Đổng, đừng chết phải sống. Chúng ta là nam tử hán của Hồng môn rơi đầu chính là cái sẹo lớn nhưng sẹo này cũng không thể giữ lại bản thân!
- Diệp gia, ta hận!
Trừ Trùng Hậu trong cơ thể ra, âm thanh Đổng Thăng Hải cũng đã được khôi phục lại hơn nữa còn nhập chân khí của Diệp Thiên vào cơ thể khiến cho tinh thần cũng phấn trấn lên nhiều.
- Đổng Đại Tráng, chuyện này cứ giao cho tôi, cam đoan là sẽ trả cho ông con trai, hãy cứ ở chỗ Chúc Duy Phong nghe tin đi!
Suy nghĩ một lúc Diệp Thiên còn nói thêm:
- Trong thời gian này tôi khá bận, chuyện của Flódz không vội, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến Thái Lan một lần, đến lúc đó tôi sẽ đòi cả tiền lại cho ông!
- Diệp gia, vậy… Vậy còn Đại Tráng, trăm sự nhờ ngài!
Diệp Thiên đã nói hết lời nhưng Đổng Thăng Hải vẫn chưa cam lòng nhưng cũng không thể bắt Diệp Thiên đi cứu con trai mình ngay.
- Yên tâm đi, nhanh thì một tuần mà chậm thì nửa tháng, nhất định là cậu ta sẽ quay về.
Sau khi Diệp Thiên trấn an Đổng Thăng Hải liền nói với Chúc Duy Phong:
- Ông đừng đến võ đài thời gian đi, đừng có khoa chân múa tay, võ công của mấy người Seberia là thật đấy.
Sau trận Hắc quyền trên Nữ Vương Hào, thực sự Diệp Thiên cảm thấy hắc quyền trong nước và Thế giới có sự chênh lệch, nếu đổi lại là Trương Tam đối chiến với Anthony Marcus thì chỉ e sau một hiệp đã bị đối phương đánh gục.
Hơn nữa boxing ngầm ở nước ngoài có ít nhất là mấy chục năm lịch sử, bọn họ cũng rất chú trọng đến việc nuôi dưỡng quyền thủ, mà không giống như Chúc Duy Phong đi tìm những người đó mà chủ yếu là những người đổi nghề giữa chừng.
- Tôi biết rồi, đợi đến mùa thu tôi sẽ đến đưa cậu đi.
Chúc Duy Phong gật gù cái đầu, vốn dĩ năm ngoài đã chuẩn bị người kế tục để đưa đến Seberia huấn luyện nhưng không ngờ là chuyện này hắn sẽ không còn được chú ý đến nữa.
- Được rồi, cậu cứ gọi điện thoại cho người đến đi, tôi còn có việc không tiếp hai người được nữa.
Sau khi Diệp Thiên bàn giao công việc xong liền tiễn khách, Đại Cô Hoàn còn muốn đi vào trong tìm mấy đồ vật, Diệp Thiên và Chúc Duy Phong hai người đang đứng chia tay ở bên ngoài.
- Hải gia, ngài nói xem nếu lúc trước chúng ta nghe theo Diệp Thiên thì chẳng phải sẽ không gặp phải chuyện này sao?
Thấy bóng dáng Diệp Thiên đã đi xa, Chúc Duy Phong cảm thấy não nề.
Rõ ràng ông ta biết rằng, dù mình có thể nào thì ông ta và Diệp Thiên có quan hệ như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng khó có khả năng mà trở thành bạn thân thiết, đây chính là hậu quả của việc không tin tưởng.
- Tôi đã già rồi, nếu có thể tìm được Đại Tráng quay về thì cuộc đời còn lại cũng được an tâm hơn.
Đổng Thăng Hải trả lời một nẻo, khi nói ánh mắt lộ ra sự cô đơn, không có gì hơn con người được hội ngộ, nửa năm trước con đường làm quan còn rộng mở mà bây giờ đã Hổ lạc bình dương, thậm chí cả cơ hội Đông Sơn tái khởi cũng không có.
- Mẹ, đây là bằng hữu của con, Trần thúc, ba con cũng biết, chúng ra hậu viện uống trà đi, có việc gì thì cứ gọi con một tiếng nhé!
Sau khi đi vào tòa nhà của mình, Diệp Thiên giới thiệu Trần Hỉ Toàn với mẹ, Tống Hạo Thiên cũng không phải là đến thăm con gái, chắc là đã bị mình chọc cho tức khí mà chạy mất rồi.
Diệp Thiên cũng không còn để ý, kéo Trần Hỉ đến hậu viện, tháng 3, tháng 4 đúng là lúc thời tiết tốt nhất ở Bắc Kinh, ngồi bàn trà trong hậu viện, Diệp Thiên lấy ra lá trà ĐẠi Hồng Bào lấy được từ chỗ của Tống Hạo Thiên.
Một thời gian trước đến chỗTống Hạo Thiên ở đó, thấy cái bếp lùn cũng khá tốt nên Diệp Thiên cũng mua một cái.
Sau khi đốt lửa, đun nước tráng cho các dụng cụ pha trà, Diệp Thiên phô bày kĩ thuật pha trà tinh sảo, lấy một ly nước trà ửng đỏ đưa cho Trần Hỉ nói:
- Trần thúc, nếm thử xem pha trà này như thế nào?
Thưởng thức trà đã nâng cao đến tầm nghệ thuận không còn đơn thuần chỉ là mùi của nước trà, nước trà chảy làm cho người ta thấy một cảnh tượng vui mắt, Diệp Thiên có kĩ thuật pha trà mà ngay đến cả các lão niên có vài chục năm kinh nghiện cũng khó mà làm được.
Cầm chén trà đưa lên trước mũi nhẹ nhàng ngừi một chút, sau đó uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt của Trần Hỉ lộ rõ vẻ say mê, tấm tắc khen:
- Trà ngon, cứ như thể đưa ta tới Ngọc tuyền sơn thủy vậy?
Trà người đều có một câu cửa miệng: Trà có các loại trà, nước cũng có đủ loại nước chỉ có trà ngon, nước tốt thì vị mới thơm. Trần Hỉ Toàn uống một ngụm thấy đây chính là nước của Ngọc tuyền sơn mà phải đi lấy lúc nửa đêm rạng sáng.
- Trần thúc, lợi hại thật đúng là không gạt được người.
Diệp Thiên dùng nước sôi tắm nóng cốc, chén, một lần nữa lại rót đầy chén trà nói:
- Trần thúc, nhất định hôm nay chú đến là có việc, cũng đừng nên dấu hãy nói cháu nghe xem.
- Không có việc gì, thật sự là không có việc gì mà.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Trần Hỉ Toàn phủ nhận nhưng ông không phải là người nói láo, đến mức cả cổ còn đỏ lên thở dài:
- Đúng là Trần thúc có chuyện tìm muốn cậu giúp nhưng Diệp Thiên, bây giờ chú không muốn nói.
Trần Hỉ Toàn cũng là người nặng tình nặng nghĩa, tuy hiện tại biết Diệp Thiên quan hệ rộng nhưng ông lại không muốn tình nghĩa bạn bè lại bị trộn lẫn với các nhân tố khác.
- Trần thúc, chú khách khí rồi, chú không coi cháu là bạn sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy, nét mặt sầm lại, nói:
- Trong khả năng giúp được, nhất định cháu sẽ giúp, không giúp được cháu sẽ nói thẳng, chú có việc thì cứ nói đừng ngại.
Nghe Diệp Thiên nói chân thành tha thiết không hề giả tạo, Trần Hỉ Toàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đều là chuyện làm ăn, buôn bán hỏng, tôi sẽ nói cho cậu nghe…
Vốn là mấy năm nay việc làm ăn của Trần Hỉ Toàn càng ngày càng lớn, ông buôn bán vải bông, lại cả than đá nữa vì mấy năm trước công việc buôn bán than đá trong nước bị đình trệ, ông đã mua các mỏ than tư nhân với giá cả rất thấp.
Mãi đến sau năm 2000, giá cả than đá cũng đi lên, ngoài mấy cái mỏ của mình ra mấy mỏ than đều đã xuất hàng thu về hàng trăm triệu.
Vấn đề cũng ở tài chính mà ra, phải biết rằng Trần Hỉ là người làm ăn ông không muốn đem tiền vào ngân hàng ăn lợi tức mà muốn đầu tư vào cái khác.
Khoảng giữa năm ngoái, Trần Hỉ Toàn kết bạn, làm ăn buôn bán với một tướng quân ở nước Nga, hắn ta mời ông di du lịch khắp nước Nga, chuyến đi này làm cho ông phát hiện ra một thương nhân.
Trong khi vực trước kia hắn ta đóng quân vừa mới có người thăm dò ra một mỏ vàng trước mắt chưa bị người khác cướp mất quyền khai thác.
Hai năm qua nếm đủ sự ngon ngọt trong việc khai thác mỏ, lúc đó Trần Hỉ Toàn có ý niệm trong đầu sau khi thương lượng ông đã trả 15 tỉ đôla để lấy quyền khai thác mỏ vàng trong vòng 30 năm.
Năm 2000, 15 tỉ đôla đổi lại cũng không phải số tiền ít.
Số lượng vàng khai thác được ít hơn nữa còn phải mất chi phí khổng lồ vì thế sau khi thương lượng ông đã về nước gom tiền.
Đem bán toàn bộ hai mỏ than, Trần Hỉ Toàn gom đủ số tiền, lại cần một khoản mua trang thiết bị ở Nga, một thời gian sau phiền toái cũng tìm đến ông.
Trần Hỉ Toàn chịu sự lệ thuộc vào công ty chính quốc, mà công ty kia cũng làm ăn về tài nguyên, bọn họ đã nhanh gọn thu mua toàn bộ mỏ vàng của Trần Hỉ Toàn ở nước Nga.
Mặc dù đối phương đưa ra cách giá thu mua nhưng Trần Hỉ Toàn biết bọn họ đến đây là để chèn ép người, bởi vì toàn bộ giá trị thật của mỏ vàng, ít nhất thì cũng đã ở ngoài.