Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thôi bỏ đi, lão Mã, ông đang ở đâu vậy?
Diệp Thiên cũng không muốn nói nhiều mất thời gian.
- Tôi ở Hawai, Diệp Thiên cậu tìm tôi có việc gì vậy?
Mã Lạp Khai cũng cười, ông ta biết Diệp Thiên khi đã gọi điện cho mình thì nhất định là có chuyện đứng đắn.
- Có chút chuyện phiền toái, muốn mời người của tiểu đội Dong Binh giúp một tay không biết ông có nhận lời không?
Diệp Thiên nói ngắn gọn:
- Tôi có người bạn ở Nga bị bắt cóc, bây giờ đang ở Seberia tên của anh ta là Đổng Đại Tráng, là con trai của ông chủ hắc quyền ở Moscow.
- Thượng đế ơi, Seberia, tại sao lại là cái nơi quỷ quái ấy chứ? Cậu không biết là ở đó các tiểu đệ sẽ nhanh chóng mà chết lạnh không hả?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Mã Lạp Khai liền kêu khổ trong điện thoại, sau khi Diệp Thiên thu về cho ông ta 300 ngàn đô la thì cuộc sống của ông ta cũng tạm ổn, tự do tự tại.
Đương nhiên Mã Lạp Khai cũng muốn cuộc sống bận bịu trước kia nhưng đồng bọn của ông ta vẫn còn trong Dong Binh.
- 300 ngàn đô la. Không nhận?
Diệp Thiên không nói nhiều mà nói thẳng:
- Mặc kệ là ông mua người từ đối phương như thế nào, nhưng cứ đưa người về đến Bắc Kinh tôi sẽ trả ông 300 ngàn đô la, sao nào?
Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải ngay cả khoản lời mấy tỷ đô la buôn bán võ đài bây giờ cũng đánh mất rồi, nếu Diệp Thiên không phải đang tu vị thì có lẽ hắn sẽ đích thân đi đến đó một chuyến.
Nhưng Diệp Thiên tin tưởng Mã Lạp Khai có thể xử lý tốt chuyện này, dù sao đó cũng là địa bàn của Dong Binh, đối phó với nhân viên boxing ngầm cũng không có sai lầm gì.
- Nhận! nhưng tôi cần tỉ mỉ hơn nếu không Seberia lớn như vậy, tôi tìm người thế nào được?
Một tiếng huýt gió vang lên từ trong điện thoại, Mã Lạp Khai trả lời rất rõ ràng, trên Thế giới này đúng là không có người ngại tiền nhiều huống chi nhiệm vị này của Diệp Thiên cũng không phải là khó khăn để hoàn thành.
- Được, tôi sẽ cho ông một địa chỉ, sẽ cho người vẽ chân dung rồi gửi sang đó.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút rối nói tiếp:
- Mặt khác ở đó tôi cũng có bạn, ông có thể liên hệ với anh ta, chắc là anh ta sẽ có cách!
Diệp Thiên chính là muốn nói đến Andre Abramovich, sau khi người bạn thân này dời khỏi hắc quyền đã cũng với vợ ẩn cư ở một tỉnh của Seberia.
Vì thoát khỏi cuộc sống trước kia nên thậm chí cả Đổng Thăng Hải cũng không biết địa chỉ của Andre Abramovich, Diệp Thiên cũng chỉ biết giao nhiệm vụ và tin tưởng.
Diệp Thiên cúp điện thoại, lấy ra mấy đồng tiền để xem bói.
Tu vi đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, năng lực Thiên cơ của Diệp Thiên lại bộc phát, quẻ tượng của hắn dex dàng suy đoán vị trí hiện tại của Đổng Đại Tráng.
Cầm giấy phô tô, Diệp Thiên vẽ lên bức tranh, trong nhà hắn lại không có bản đồ của nước Nga nếu để cho bọn Mã Lạp Khai tìm kiếm thì tốt rồi, 300 ngàn kia cũng không thể để cho bọn hắn dễ dàng mà kiếm được?
- Lão Mã, người kia bây giờ còn đang bị thương, nhất định ông phải mang anh ta trở về bình yên vô sự đấy!
Lúc vẽ chân dung cho Mã Lạp Kai, Diệp Thiên liền dặn dò ông ta mấy câu, nếu như Đổng Đại Tráng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chỉ e lão Đổng cũng không còn thiết sống gì nữa.
- Diệp Thiên, yên tâm đi, bên Seberia chúng tôi có không ít người đồng hành, được rồi, không nhiều lời với cậu nữa, tôi muốn đi tìm mấy người… khốn nạn kia!
Mã Lạp Kai giống như là đang đi vào công việc, nói mấy câu với Diệp Thiên rồi vội vàng cúp điện thoại.
Giải quyết xong chuyện của Đổng Đại Tráng, Diệp Thiên cũng thấy thoải mái hơn, nhìn bộ dạng thê thảm của Đổng Thăng Hải quả thực Diệp Thiên cũng không đành lòng.
- Mẹ, mọi người nói xong chưa vậy?
Sau khi trở lại hậu viện, Diệp Thiên nói với Trần Hỉ Toàn:
- Thức ăn rất ngon, lát nữa chúng ta sẽ uống mấy chén chỗ cha cháu còn có rượu Mao Đài 82 năm cơ đấy.
- Tiểu tử , ngay cả đồ của ba mà con cũng lấy à!
Tống Vi Lan dở khóc dở cười nhìn con trai, kì thực chai Mao Đài kia là bà lấy từ chỗ bố để cho chồng lại bị con trai đến phòng lấy đi sạch.
- Của ba không phải cũng là của con sao?
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười:
- Rốt cuộc là hai người có nói chuyện nữa không?
Trần Hỉ Toàn gật đầu nói:
- Diệp Thiên nói cũng hay lắm, cô Tống bỏ ra 20 triệu đô la là chiếm 20% cổ phần công ty!
- Mẹ, 20% là 60 tỷ, mẹ vừa mới chuyển tiền đã được 40 tỷ đấy?
Diệp Thiên có chút bất mãn nhìn mẹ, ý của hắn vốn là mượn tạm tiền của mẹ cho Trần Hỉ Toàn.
- Tiểu tử này, sao vậy, bắt cá hai tay hả?
Tống Vi Lan lườm con trai, cổ phần này bà cũng không cần.
- Này, không phải như vậy, Diệp Thiên cổ phần này tôi khăng khăng giữ nếu cô Tống không làm thì tôi cũng không làm.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Trần Hỉ Toàn vội vàng giải thích, bây giờ cùng đường rồi chỉ cần Tống Vi Lan đồng ý rót tài chính thì 40% ông ta cũng đồng ý.
- Được, chuyện thương trường cháu không hiểu, mọi người làm là được rồi!
Diệp Thiên lắc đầu, thuận miệng hỏi:
- Đúng rồi, chú Trần công ty đó lũng loạn thị trường là công ty ti tiện, rốt cuộc là của ai?