Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thiên Tài Tướng Sư
  3. Chương 782 : Huyết quang tai ương
Trước /931 Sau

[Dịch] Thiên Tài Tướng Sư

Chương 782 : Huyết quang tai ương

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hắc hắc, thật sự là hai khoảng trời!

Mười mấy giờ đi qua, máy bay Diệp Thiên đáp xuống Capetown, nhất thời cảm giác được một làn sóng nhiệt đập mặt mà đến, so sánh với Seberia bây giờ còn phải mặc áo dày, quả thực giống như là ở hai thế giới.

- Xin hỏi là Triệu tiên sinh ạ?

Khi Diệp Thiên từ sân bay đi ra, một người trung niên hơn ba mươi tuổi đón chào, vươn tay phải với Diệp Thiên.

- Triệu tiên sinh?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, người trong hộ chiếu giả sử dụng, đúng là họ Triệu.

- Triệu tiên sinh, tôi là Kiều Phong Lâm, là người phụ trách công ty TNHH Quan Hoa ở Nam Phi .

Cùng Diệp Thiên bắt tay, Kiều Phong Lâm mỉm cười nói:

- Xe đã đợi ở bên ngoài , chúng ta đi ra ngoài đi.

- Được, phiền toái Kiều tiên sinh.

Diệp Thiên gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra được, vị kiều tiên sinh này nhìn vẻ mặt như tươi cười, cả người toát ra vẻ vô hại, kì thực trong mắt ẩn hiện tinh quang, cho thấy thân phận người này tuyệt đối không chỉ là vị quản lí công ty mà thôi.

Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết, lãnh sự quán ở nước ngoài, như tham tán chẳng hạn, chính là quang minh chính đại hành sự công việc của gián điệp.

Mà một số cái gọi là công ty đầu tư, lại là đang âm thầm thu thập tin tình báo từ quốc gia này, người trước mắt này kêu Kiều Phong Lâm, có thể đang gánh vác một chức trách.

Hai người ra khỏi sân bay, đi vào bãi đỗ xe sau, Kiều Phong Lâm đưa Diệp Thiên đến bên một cái việt dã xa, khởi động xe nhanh chóng rời sân bay.

- Kiều tiên sinh, xe này phải lắp đặt lại à, trị an Capetown rất loạn sao?

Đối phương không có chủ động mở miệng nói chuyện, Diệp Thiên tự nhiên sẽ không đi hỏi, vì thế đem lực chú ý chuyển đến xe việt dã chính mình ngồi.

Đây là cỗ xe Nhật thuộc hạng bình thường ở nước ngoài, nhưng Diệp Thiên lại phát hiện xe này không chỉ có lắp kính chống đạn, thậm chí cả cửa xe đều lắp thêm bộ thép tấm. Nếu không phải chứng kiến dấu hiệu trong xe. Diệp Thiên nhất định sẽ cho rằng là xe của Mĩ.

- Triệu tiên sinh, không chỉ loạn, trị an Nam Phi rất đáng ngại!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Kiều Phong Lâm cười khổ một cái, nhìn thấy Diệp Thiên không đóng kính cửa sổ xe. Liền tranh thủ đóng lại, nói:

- Ở Nam Phi nơi này, cách mười mấy giây đồng hồ liền phát sinh tranh chấp, mỗi phút đều cũng có mấy án cướp bóc phát sinh...

Kiều Phong Lâm nói chuyện, tay phải móc ở dưới ghế xe một chút, lấy ra một lúc năm nòng súng, nói tiếp:

- Triệu tiên sinh, nơi này và quốc nội không giống nhau, xe của anh không đóng cửa sổ. Tới đèn xanh đèn đỏ, lúc nào cũng có thể bị người ta dùng súng cướp bóc !

Kiều Phong Lâm mới tới Capetown đã nếm qua mùi vị loại này, hắn lái xe bình thường. Ở đèn xanh đèn đỏ vẫn thường bị người ta đập kính. Dùng súng cướp đi cái túi tiền của hắn.

- Loạn như vậy cơ à? Vậy quốc gia này làm như thế nào mà phát triển được?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, một quốc gia trị an nếu loạn đến loại mức độ này. Ai còn muốn tới nơi này đầu tư? Này chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

- Nam Phi không sợ không có người !

Kiều Phong Lâm cười cười, nói:

- Nơi này có trữ lượng quặng mỏ kim cương và quặng mỏ vàng lớn nhất toàn thế giới, có thể nói khắp nơi đều có của cải, trị an loạn đã là cái gì? Chỉ cần kiếm được tiền, rất nhiều người nguyện ý tới nơi này đầu tư !

- Bởi vì tiền tài, coi thường sống chết!

Diệp Thiên gật gật đầu, hành văn gãy gọn nói:

- Kiều tiên sinh, tôi không muốn ở nơi này nhiều ngày, xin hỏi khi nào thì có thể giúp tôi về nước được ?

Dựa theo ý tứ của Diệp Thiên, hắn hận không thể lập tức chuyển máy bay khác về nước ngay khi hạ cánh xuống sân bay Capetown. Nhưng Tống Hạo Thiên có an bài sẵn, Diệp Thiên phải nể mặt ông lão kia vài phần.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Kiều Phong Lâm có chút áy náy nói:

- Triệu tiên sinh, thật xin lỗi, anh tới quá đột ngột, có một số thủ tục, còn chưa thể làm xong.

Từ lúc Diệp Thiên xuất hiện ở Nga đến Capetown, cách nhau chỉ hơn hai mươi giờ, người của Tống Hạo Thiên cố nhiên thần thông quảng đại, nhưng cách xa nhau ngàn dặm, bọn hắn cũng cần phải có thời gian lo công việc này.

Hơn nữa trong lúc này còn xảy ra một biến cố nhỏ, đó là “ Diệp Thiên “ giờ phút này đang cầm hộ chiếu du lịch ở châu Mỹ, cho nên hắn còn cần dùng thân phận Triệu tiên sinh, ở Capetown thêm vài ngày.

Đương nhiên, chuyện này chỉ có rất ít người biết, trước mắt Kiều Phong Lâm không có quyền hạn tiếp xúc, hắn sở nhận được thông báo, chính là tiếp đãi và an bài nơi ở cho Diệp Thiên vào ở mà thôi.

Nghe xong Kiều Phong Lâm giải thích, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, nhanh một chút, tôi về nước còn có chuyện.

- Yên tâm đi, Triệu tiên sinh, tôi sẽ tranh thủ thời gian công việc.

Khi nói chuyện Kiều Phong Lâm đưa xe chạy đến một khách sạn thập phần xa hoa, nói:

- Tôi đã đặt phòng, anh đi vào trình giấy tờ hộ chiếu là có thể lấy chìa khóa phòng , Triệu tiên sinh, mấy ngày nay có sự tình gì anh gọi điện thoại cho tôi là được!

Người như Kiều Phong Lâm, ở nước ngoài, ngoài thu thập một ít tin tình báo, còn có một công việc rất trọng yếu, đó là tiếp đãi, hàng năm hắn đều phải tiếp đãi rất nhiều người.

Mà chuyện Diệp Thiên cần giữ bí mật, hiển nhiên vượt ra khỏi phạm trù Kiều Phong Lâm có thể biết, hắn chỉ coi Diệp Thiên trở thành một trong những người chính mình cần tiếp đãi, cũng không có chăm sóc gì đặc biệt.

- Kiều tiên sinh, vậy không làm phiền anh.

Diệp Thiên gật đầu cười, đẩy cửa xuống xe đi vào khách sạn, xuất ra hộ chiếu có dán ảnh chụp của hắn, lĩnh chìa khóa phòng rồi về phòng.

Mặc dù tiếp đãi đối với Diệp Thiên không để bụng lắm, nhưng Kiều Phong Lâm an bài khách sạn cũng không tệ lắm, Diệp Thiên ở tầng 28, đứng ở bên cửa sổ khách sạn, có thể nhìn thấy nửa cảnh sắc Capetown.

- Đến nơi đây rồi, chắc có thể gọi điện thoại về nhà chứ?

Tùy tay đem túi đồ Phục Tranh Minh đưa cho hắn ném tới trên ghế sa lon, Diệp Thiên cầm lên điện thoại của khách sạn, nghĩ một chút, cũng không gọi về nhà, mà là bấm số của Mã Lạp Khải.

- Anh là ai? Anh tìm ai?

Điện thoại vang lên hơn mười tiếng chuông, bên kia mới được đón nghe, trong loa truyền lại thanh âm của Mã Lạp Khải, hiển nhiên, hắn đủ lòng cảnh giác đối với dãy số xa lạ này.

Mã Lạp Khải không thể không cẩn thận, tuy rằng ba tháng trước hắn thành công mang theo chú cháu Đổng Đại Tráng trốn ra khỏi Nga, nhưng là người ngoại quốc ở trong giai đoạn mẫn cảm đó từng ở lại ở Seberia, Mã Lạp Khải cũng bị xếp vào sổ đen.

Hơn ba tháng này, ở chung quanh Mã Lạp Khải xuất hiện không ít khuôn mặt lạ hoắc, thậm chí còn có lần đã xảy ra chuyện, nếu không phải Mã Lạp Khải cũng cẩn thận, sợ lúc này sẽ đã bị đưa đến Nga mời đi uống cà phê .

- Lão Mã, là tôi!

Diệp Thiên nói Anh ngữ mang theo giọng Bắc Kinh, khiến Mã Lạp Khải ở đầu kia microphone ngây ngẩn cả người, một tiếng thét kinh hãi truyền ra:

- Ông chủ ? Ngài... Ngài còn sống sao?

Nếu cú điện thoại này là mối tình đầu của Mã Lạp Khải hai mươi năm trước đánh tới, hắn cũng sẽ không giật mình như thế, có thể nghe thanh âm của Diệp Thiên, Mã Lạp Khải cũng có cảm giác lông tóc dựng đứng.

Phải biết rằng, sau khi đưa chú cháu Đổng Đại Tráng trở lại kinh thành, Mã Lạp Khải cũng có được tin tức từ đồng hành, Nga xuất động mười vạn đại quân, ở Seberia gây giết chết một người Trung Quốc thần thông quảng đại.

Tin tức này khiến Mã Lạp Khải đương nhiên cho rằng người tử vong đúng là Diệp Thiên, hắn thậm chí đều không còn tâm tư đòi lại hai ngàn vạn Diệp Thiên hứa hẹn.

Cho nên giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm của Diệp Thiên, đáy lòng Mã Lạp Khải sinh ra cảm giác thấy lạnh cả người, ngay cả nổi da gà cũng thiếu chút nữa dựng đứng lên .

- Vô nghĩa, đã chết là ma còn điện thoại được à?

Nghe thanh âm của Mã Lạp Khải bởi vì kinh ngạc đến thay đổi tiếng nói, Diệp Thiên tức giận nói:

- Lão Mã, nói ngắn gọn chuyện bên đó cho tôi nghe một chút, nếu nhiệm vụ hoàn thành, số tiền đó tôi sẽ gửi đủ cho anh!

- Thực... Thật là ông chủ à?

Mã Lạp Khải rốt cuộc cũng là người từng trải trong mưa bom lửa đạn chiến đấu, sau kinh ngạc lúc ban đầu, đã thanh tỉnh lại, vội vàng nói:

- Chú cháu Đổng Đại Tráng đều giao cho người tên là Chúc Duy Phong, bọn họ không có chuỵên gì nguy hiểm.

Vốn là Mã Lạp Khải còn muốn thổi phồng lúc chính mình mang theo Đổng Đại Tráng chạy ra ở khỏi Seberia với đủ loại khó khăn, nhưng tưởng tượng Diệp Thiên từ thiên quân vạn mã cũng có thể an toàn trốn thoát, liền đã bỏ qua tâm tư đó.

- Tốt lắm, tôi biết rồi, số tiền đó nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, liền gửi vào tài khoản của anh!

Nghe được chú cháu Đổng Đại Tráng đã được giao cho Chúc Duy Phong, Diệp Thiên cũng yên tâm, đang muốn cúp điện thoại, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, vội vàng nói:

- Lão Mã, gần đây không ổn, đi Trung Quốc ở vài ngày đi, bằng không sẽ có huyết quang tai ương.

Không biết là có phải bởi vì nguyên nhân tu vi tiến nhanh hay không, ngay cả thuật bói toán của Diệp Thiên đều sản sinh dị biến, chỉ cần trong đầu hắn nghĩ đến người nào đó, dĩ nhiên là sẽ xuất hiện một số hình ảnh có quan hệ với người nọ.

Vừa rồi đang cùng Mã Lạp Khải nói chuyện, Diệp Thiên “ Xem “ thấy lão Mã bị một đám người truy đuổi chật vật chạy trốn, cho nên lúc này mới mở miệng nhắc nhở hắn một câu.

- Huyết quang tai ương? Là có ý gì?

Mã Lạp Khải tuy rằng học được ít Hán ngữ, nhưng hiển nhiên còn không đủ tinh thâm để có thể lý giải thành ngữ.

Nhìn thấy trong đầu một vài hình ảnh, Diệp Thiên nhịn được cười, nói:

- Chính là anh chơi gái không trả tiền, bị người ta làm cho có chuyện đầu rơi máu chảy, đã hiểu rồi chứ?

- Hiểu ... Đã hiểu, nhưng ông chủ à, anh làm sao biết một thời gian trước tôi tìm gái không đưa tiền?

Mã Lạp Khải nghe vậy có chút ngẩn người, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Một tháng phía trước, vì tránh né đặc công Nga truy lùng, Mã Lạp Khải đến ở nhà một người phụ nữ độc thân, vốn còn tưởng rằng là hạnh ngộ, lại không nghĩ rằng đó là một kỹ nữ, ở một thời gian, đưa tay đòi hắn trả năm trăm đôla.

Nhưng lúc đó trên người Mã Lạp Khải chỉ có thể lấy ra 50 đôla, lúc hắn mặc quần chuẩn bị chạy lấy người, thình lình bị nữ nhân kia dùng bình hoa đập lên đầu của hắn một cái.

Tuy rằng lần này Mã Lạp Khải không sao, nhưng trên đầu cũng bị khâu một đường, đang ứng với huyết quang tai ương theo lời Diệp Thiên.

Quảng cáo
Trước /931 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gã Và Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net