Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó không nhỏ hẹp hỗn độn như Diệp Thiên nghĩ, đại sảnh dưới đáy mỏ vàng rất rộng rãi, nó vây quanh chiếc thang lên xuống, độ cao khoảng hơn 10m, xung quanh là những quặng sắt nham bích phản chiếu dưới ánh đèn.
Phía trên số nham bích đó có hơn mười con đường đến mỏ, những âm thanh đinh đang từ đó phát ra liên tục, cho thấy bên ngoài có công nhân đang làm việc.
Đây là một mỏ giàu, sản lượng vàng khai thác mỗi ngày lên đến trăm vạn đô la Mỹ, vì vậy Ngô Đức Lâm thuê rất nhiều công nhân làm 3 ca một ngày, khai thác quặng giàu có này mà không ngừng nghỉ bất cứ giây nào.
- Khí kim duệ ở đây không phải yếu, hội tụ xuống phía dưới e sẽ trở thành khí kim sát, chẳng trách mà Ngô Đức Lâm bị thương!
Khí ngũ hành thực ra không tạo thành thương tích gì đối với con người, vì trên cơ thể mỗi người đều có mang hoặc ít hoặc nhiều thuộc tính ngũ hành, hơn nữa khí ngũ hành trong không khí tương đối cân bằng, hít vào chỉ có thể tốt cho sức khỏe mà thôi.
Nhưng một khi khí ngũ hành đã mất cân bằng, một loại khí ngũ hành nào đó trở nên lớn hơn, linh khí thuộc tính này sẽ biến thành sát khí, cũng giống như khí kim duệ này sẽ chuyển thành kim sát vậy, mà khí vụ chướng trong ao đầm thực ra là thổ sát, gây tổn thương rất lớn cho con người.
Diệp Thiên có thể càm nhận được từng luồng khí kim duệ từ các mỏ bay ra, tập trung lại trong đại sảnh, bị quạt máy quạt một cái sẽ theo đường thông gió mà đi lên phía trên, vì cái sân hình vuông kia của Ngô Đức Lâm đã làm cho khí này không thể thoát mà tích tụ ngày này qua tháng khác sau đó biến thành kim sát.
Chỉ là cứ như vậy, khí kim duệ dưới đáy mỏ sẽ được thoát đi, nhưng người xui xẻo chính là ông chủ Ngô, nếu như Diệp Thiên không đến thì Ngô Đức Lâm tuy không chết liền nhưng cũng chỉ sống thêm được vài năm mà thôi, nói chung là không sống đến lúc 50 tuổi.
- Khí kim duệ nồng như vậy, lẽ nào phái dưới có linh mạch?
Cảm nhận được linh khí trong mỏ, Diệp Thiên không khỏi nghi ngờ liền bói một quẻ, hắn đứng sang một bên, để mấy công nhân kia vào thang máy, sau đó thì giải phóng thần thức.
- Kỳ dị, linh khí thuộc tính kim loại dồi dào như vậy, vì sao lại không có linh mạch chứ?
Một lúc sau, khuôn mặt Diệp Thiên lộ vẻ kinh ngạc, vì thần thức hắn phát ra đi xuống sâu dưới lòng đất hơn trăm mét, đều không phát hiện thấy linh mạch, mà linh khí phía dưới càng lúc càng loãng, hoàn toàn không bằng với nơi hắn đang đứng.
Diệp Thiên không biết, linh khí thuộc tính kim loại này không phải chỉ có vàng mới sinh ra được, chỉ cần là kim loại thì đều có thể phát ra loại linh khí này, chỉ là chất lượng và số lượng không bằng với vàng phát ra mà thôi.
Linh khí mà những kim loại này phát ra, cuối cùng đều dung hòa vào không khí, trở thành một loại khí ngũ hành, đây cũng chính là nguồn gốc của khí ngũ hành trong trời đất.
Còn về linh mạch, điều kiện tạo thành cực kỳ hà khắc, không phải cứ có kim loại là có linh mạch, nếu không thì Đinh Hồng không cần phải để tâm đến linh mạch ở Siberia rồi, ông ta cũng giống như câu nói chim chết vì thức ăn, người chết vì tiền bạc vậy.
- Ông Triệu, ông có cần vào sâu hơn để xem không?
Đợi nhóm công nhân đi lên xong, Trần Bân liền gọi Diệp Thiên một tiếng.
Nghe Trần Bân nói vậy, Diệp Thiên liền phát ra thần thức, lắc đầu nói:
- Không cần đâu, tôi cứ tưởng đi xuống mỏ thì có thể nhặt được vàng chứ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, ở dưới này cũng không có gì đáng xem cả.
Dựa vào thần thức lúc nãy, Diệp Thiên đã từng cảm thấy từng đợt từng đợt linh khí đó đều từ những quặng sắt chưa được khai thác trong mỏ phát ra.
Tuy là số lượng linh khí trong mỗi quặng không nhiều, nhưng dưới lòng đất này đều là quặng kim loại, hội tụ lại một chỗ cũng sẽ trở nên dồi dào, hiểu được nguồn gốc của linh khí, Diệp Thiên cũng bắt đầu có hứng thú ở lại đây.
- Ha ha, ông Triệu, mỏ quặng này không thông qua tinh luyện, thì không thể nhìn thấy được gì cả, đợi một lát nữa chúng ta sẽ đi lên.
Trần Bân cũng không lấy làm lạ khi nghe Diệp Thiên nói vậy, trước đây cũng có nhiều du khách đến mỏ để tìm kiếm cái mới lạ, bọn họ còn hơn cả Diệp Thiên lúc này nữa, cái không khí oi bức ngột ngạt làm bọn họ vừa xuống là đã muốn đi lên liền rồi.
- Được, vậy tôi ngồi nghỉ một lúc.
Tuy linh khí ở đây không bằng với Tụ Linh Trận ở cảng đảo, nhưng tục ngữ có câu muỗi có nhỏ đến đâu cũng là thịt, Diệp Thiên liền vận chuyển cung pháp, nhất thời, không khí xung quanh hắn dao động thành hình khối, từng đợt linh khí trong không khí cũng bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.
Không gian dưới lòng đất này, có hơn hai trăm người đang làm việc, lúc này đang là thời khắc giao ban, đợi khoảng mười phút, thang máy lại đi xuống, Diệp Thiên cũng một nhóm công nhân khác đứng chờ để đi lên.
- Triệu lão đệ, thế nào, ông anh tôi không lừa cậu chứ?
Diệp Thiên vừa cởi bộ quần áo bảo hộ đi ra thì Ngô Đức lâm đã cười nói:
- Bên ngoài mỏ không phải là nơi mà lão đệ cậu ở lâu, đi thôi, thịt cá sấu kho tàu và trứng khổng tước đã được chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta đi uống vài ly đi!
Dựa vào năng lực hiện tại của Diệp Thiên, ở trên thế tục này cũng coi như là đã trở về nguyên trạng, nhìn bên ngoài thì cũng không có gì khác so với người bình thường cả, nhưng cái khí chất của người bề trên toát ra từ con người Diệp Thiên thì khó mà giả tạo được, tất nhiên Ngô Đức Lâm sẽ nhìn ra được điều này.
- Được, vậy thì làm phiền lão huynh một bữa cơm vậy.
Thấy Ngô Đức Lâm thành tâm mời nên Diệp Thiên cũng không khách sáo, theo ông cũng bước vào nhà ăn của mỏ quặng.
Ngô Đức Lâm cũng rất biết làm người, trong nhà ăn này, là ông chủ nhưng Ngô Đức Lâm và công nhân đều ngồi cùng một chỗ, ăn cũng loại thức ăn, nhưng hôm nay có khách đến nên Ngô Đức Lâm tạm thời để công nhân ăn ở chỗ khác.
- Lão đệ, đến đây, uống một ly đi, thử xem mùi vị thế nào? Quốc tế là không được ăn cá sấu đâu đó!
Ngồi bên bàn ăn ngoài Trần Bân ra còn có cả Hoa Quân, đây cũng là nơi thích hợp với hắn, không phải vì Hoa Quân địa vị thấp kém mà coi thường hắn, chỉ là một bữa cơm thôi cũng có thể làm cho Hoa Quân nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt người khác.
- Cá sấu thì bình thường, trứng khổng tước rất ngon.
Diệp Thiên từ nhỏ ở Mao Sơn cũng gặp không ít tai họa tự động vật hoang dã, tự nhiên là không có chuyện ăn kiêng, uồng một ly xong liền ăn liền, cá sấu thịt hơi dai nên không dễ ăn cho lắm, nhưng mùi vị của trứng khổng tước thì rất tuyệt, Diệp Thiên vừa ăn vừa gật đầu.
- Triệu lão đệ, cậu xem ngoài di dời lò tinh luyện và bức tường kia ra thì còn phải làm gì nữa không?
Trước đây Ngô Đức Lâm không bao giờ liên hệ mỏ quặng với sức khỏe của bản thân lại với nhau, nhưng hôm nay nghe Diệp Thiên nói vậy nên trong lòng ông cũng thấy không yên, trên bàn rượu không nhịn được liền hỏi Diệp Thiên.
- Ngoài hai nơi đó ra thì về cơ bản không có chỗ nào phải thay đổi cả.
Diệp Thiên lắc đầu, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện, hắn với lấy túi xách rồi lấy ra một đồ vật rồi nói:
- Ngô đại ca, ông tiếp xúc với mỏ quặng không ít, không biết đã từng nhìn thấy cái này chưa?
Vừa nói Diệp Thiên vừa đưa miwwngs kim loại màu xanh to bằng ngón tay cái ra đặt lên bàn.
Tục ngữ có câu một người biết ít nhiều người biết nhiều, Diệp Thiên vẫn nghĩ dựa vào việc đi tham quan để tìm linh mạch là không khả quan cho lắm, lúc này mới nhớ đến miếng lam kim này.
Cũng giống như linh mạch, loại lam kim này có thể tăng cường sự cứng cỏi của vũ khí và tài liệu lực phòng ngự, đây cũng là loại hiếm gặp, bình thường nó chỉ xuất hiện một ít bên cạnh linh mạch, có thể nói như thế này: nơi cơ linh mạch tồn tại không nhát định có lam kim, nhưng nơi có lam kim xuất hiện nhất định sẽ có linh mạch.
- Đây là loại kim loại gì vậy?
Ngô Đức Lâm chau mày khi nhìn thấy lam kim.
Cần biết rằng, tuy trình độ văn hóa của Ngô Đức Lâm không cao, thậm chí chưa học hết cấp một nhưng những hiểu biết của ông về kim loại e rằng còn phong phú hơn những giáo sư trong viện địa chất nữa.
Tùy ý lấy một khối quặng nào đó, Ngô Đức Lâm cơ bản đều phân biệt được, nhưng miếng lam kim này của Diệp Thiên đã làm khó Ngô Đức Lâm, từ trước đến giờ ông chưa nhìn thấy cái nào như nó cả.
- Điểm nóng chảy của kim loại này vô cùng cao, rất khó hòa tan, nó xuất hiện trong các mỏ vàng.
- Diệp Thiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Ngô đại ca, tôi có thể để kim loại này ở đây, ông hỏi thăm giúp tôi xem có ai từng nhìn thấy nó không?
Lam kim này tuy là rất quý, nhưng so với linh mạch thì thua xa, hơn nữa trong tay Diệp Thiên còn có mấy miếng nữa, tặng miếng nhỏ nhất đi đối với hắn không thành vấn đề.
Cầm lam kim nghiền ngẫm cả buổi, Ngô Đức Lâm không nhịn được liền hỏi:
- Kim loại này rất quý hiếm?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Không hẳn như vậy, người bình thường có nó cũng không làm được gì cả, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, Ngô tổng mấy ngày này nếu rãnh thì để ý giúp tôi.
- Được, không thành vấn đề, tí về tôi sẽ gội điện cho mấy người hỏi cho.
Ngô Đức Lâm gật đầu, một cái nhấc tay mà kết giao được với người thanh niên trẻ này ông ta tất nhiên sẽ đồng ý.
Lúc Diệp Thiên và Ngô Đức Lâm đang cạn ly với nhau thì Johannesburg cách Cape Town vạn dặm, mặt ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng thực tế mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, nguyên do không phải là nó mà là mấy tổ chức hình sự quốc tế cùng lúc gửi khuyến cáo đến cảnh sát Nam Phi, có hai đội ngũ quân đánh thuê khét tiếng đang tiến vào Johannesburg.
Điều này làm cảnh sát Nam Phi vô cùng lo lắng, Johannesburg là nơi có trữ lượng vàng và kim cương lớn nhất, mỗi năm cống hiến một khối tài sản khổng lồ cho chính phủ, bọn họ không cho phép bọn lính đánh thuê này gây ra chuyện gì trên vùng đất này.
Điều làm cảnh sát Nam Phi không biết làm sao là hai binh đoàn đánh thuê đó sau khi tiến vào Johannesburg rất nhanh liền có được tung tích, điều này làm cho một vài con chuột trộm trứng bên Nam Phi có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.