Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay từ đầu Diệp Thiên đã không phát hiện ra đó là sinh vật gì, sau khi dùng khí cơ để cảm ứng mới phát giác ra đây chỉ là một con cóc nhỏ bằng cái bàn tay, bởi trên người nó bám đầy bùn lầy, nên màu nâu đen của nó và màu bùn lầy giống nhau như đúc, rất khó bị phát hiện.
Ngay khi Diệp Thiên dùng thần thức để cảm nhận thì nó tựa hồ như cảm thấy gì đó, cơ thể cảm thấy không an toàn liền chuyển động trong đầm, một đôi mắt sáng như đèn mở to nhìn ra xung quanh, cái mồm phía dưới chậm rãi phồng to lên.
- Ọp… grừ!
Khi quai hàm phồng thành một hình tròn, con cóc này đột nhiên mở rộng miệng ra, một tiếng gầm giận dữ phát ra theo từ miệng nó, làm rung chuyển cả núi rừng, một sự rung động vô hình lan tỏa ra từ bốn phía, chung quanh đầm lầy đột nhiên nổi lên như một vòi rồng cấp 10, những cây đại thụ to lớn, cứng cáp vẫn bị cắt đứt.
- Mẹ kiếp, công lực của Âu Dương Phong, con cóc không phải cũng được luyện ra như thế này đấy chứ?
Kì thực khi con cóc phồng mồm lên, Diệp Thiên lại càng cẩn thận hơn, nhưng hắn không hề nghĩ rằng tiếng kêu này lại có uy lực đến như vậy, trước khi dùng thực khí bảo vệ màng tai, Diệp Thiên cảm thấy tiếng ong ong vang lên trong đầu mình.
Một lúc lâu sau, tiếng thét kia mới dần lắng xuống, chỗ con cóc đó nằm dường như là mở to hơn, chung quanh tạo thành một khoảng đất trống rộng.
Diệp Thiên xoa xoa cái lỗ tai của mình, nét mặt nghiêm trọng, hắn phát hiện ra mình hơi coi thường các mãnh thú trên đảo này rồi, cho dù là chưa tu thành yêu đan, không thể vận dụng thần thức, thì những dị thú này vẫn giữ lại được thiên tính của động vật, thực sự không hề dễ bắt nạt.
Tiếng rống này sau khi cất ra, con cóc kia dường như cũng không hề mỏi mệt chút nào, tuy rằng vẫn có cảm giác chung quanh có người đang thăm dò mình nhưng nó cũng không tìm ra, sau khi ngó nghiêng bốn phía thì cơ thể của nó lại chìm vào trong đầm lầy, ở nơi này thì nó tồn tại vô địch, cũng không hề phải sợ có sinh vật khác tấn công mình.
Diệp Thiên cũng không hề quấy rầy chỗ này nữa, đi qua địa bàn của con cóc, tiếp tục đi vào sâu trong núi. Mục đích của hắn lại là cây cổ thụ phù tang có khoảng cách gần nhất so với bờ cát, căn cứ vào ghi chép của Trương Tam Phong, dưới gốc cây này có một linh mạch thuộc tính thổ, bên trong ẩn chứa không ít linh thạch thuộc tính thổ.
Mặc dù có mộc tâm, nhưng Diệp Thiên đương nhiên vẫn thích linh thạch hơn.
Nhất là linh khí thuộc tính thổ bồi bổ vạn vật, hơn nữa còn có thể dung hợp công hiệu của linh khí, là một linh thạch không sẵn có khác, có trong tay loại thổ linh thạch, cho dù là bị trọng thương cũng có thể hồi phục nhanh chóng trong một thời gian ngắn, điều này tương đương với việc có thêm một mạng sống.
Từ trên biển nhìn cây cổ thụ phù tang này, giống như đang mọc ngay trước mắt, nhưng thực ra thì khi tiến đến phía cây cổ thụ Diệp Thiên mới hiểu được cái gì gọi là nhìn núi làm ngựa chết, hắn đi xuyên trong rừng năm ngày mà mới chỉ nhìn thấy tán cây che khuất bầu trời chứ chưa hề nhìn thấy bóng cây đâu cả.
Trong năm ngày này, Diệp Thiên có thể nói là từng bước từng bước kinh sợ, mặc dù có thể dùng khí cơ để rà soát những nguy hiểm mà những mãnh thú kia có thể mang lại, nhưng trong núi rừng không chỉ có những mãnh thú nguy hiểm kia mới đưa con người vào chỗ chết được, mà sự tồn tại của những sinh vật nhỏ bé cũng mấy lần suýt lấy mạng của Diệp Thiên.
Giống như là đang đi trong một rừng hoa ăn thịt người, thoạt nhìn vẻ đẹp dị thường của nó, trên mặt còn có một ít côn trùng, bò sát có vẻ như vô hại đối với cả người và vật.
Nhưng khi Diệp Thiên đi qua nó, thì bông hoa kia một miếng đã có thể nuốt Diệp Thiên vào, hơn mười bông mang theo gai độc có công hiệu gây mê hướng tới Diệp Thiên đâm tới. Nếu không phải là Diệp Thiên phản xạ nhanh thì ngay từ lần đầu tiên phóng ra tam vị chân hỏa mà thực vật sợ nhất, nếu không e rằng sẽ trở thành miếng mồi ngon cho mấy bông hoa ăn thịt kia rồi.
Mặt khác ở trong rừng, còn có một loại kiến lớn như ngón tay cái, loại kiến này mặc dù cơ thể nhỏ nhưng lại có hàng trăm hàng nghìn con cùng nhau hành động, Diệp Thiên đã tận mắt nhìn thấy một dị thú tu vi ở kì đầu tiên thiên nhưng lại bị lũ kiến này ăn thịt đến xương cũng chẳng còn.
Điều này càng khiến cho Diệp Thiên phải cẩn thận hơn, có lúc vì vượt qua khu vực nguy hiểm mà Diệp Thiên tình nguyện chờ cả một ngày, từng bước cẩn thận với áp lực mang theo này, cũng khiến cho tu vi tiên thiên trung kì của Diệp Thiên càng được củng cố vững chắc hơn, khoảng cách đến tiên thiên hậu kì cũng chỉ còn một chút nữa thôi.
- Ơ, ta đã đến nơi rồi sao?
Lặn lội trong núi khoảng mười ngày, rốt cuộc Diệp Thiên cũng đã tới được dưới gốc cây cổ thụ phù tang, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh thân cây, nét mặt kinh ngạc của Diệp Thiên không cần nói cũng hiểu.
Phía trước cách Diệp Thiên tầm hơn 1km, một gốc cây đại thụ to gần 100m chặn đường Diệp Thiên, nếu không phải là khoảng cách giữa Diệp Thiên và nó đủ xa thì hắn còn cho rằng mình đang đứng trước một ngọn núi cao đồ sộ.
Dưới gốc cây đại thụ những tán canh trải rộng vươn xa ra xung quanh với phạm vi mấy nghìn mét không theo một quy tắc nào cả, có cành thậm chí còn cắm cả vào bên trong tảng đá, giống như một tòa mê cung rắc rối và phức tạp, vô số thân rễ hợp lại cùng một chỗ như nâng cả bầu trời lên.
Trong vòng hơn 10m xung quanh cây cổ thụ, nơi nơi đều tràn ngập linh khí mộc, toàn bộ sinh vật đều sinh trưởng tươi tốt, cành lá rậm rạp, một loại dây leo thân to như tay em bé bám vào thân đại thụ sinh trưởng mạnh mẽ, giống như một tầng áo giáp bảo vệ cho cây cổ thụ Phù Tang.
Tổng thể gốc cây đại thụ giống như một vương quốc độc lập, trên thân phân ra vô số cành, thành nơi vui chơi cho bầy khỉ Ma-cac, cũng có những con báo leo lên cây trốn, biến đó thành nơi ẩn nấp của mình.
Tốt lắm, chuẩn bị tùy cơ phát ra một đòn chí mạng.
- Nơi này ắt hẳn chính là linh mạch thuộc tính mộc mà Trương chân nhân đã ghi chép lại rồi.
Cảm nhận được linh khí có ở khắp nơi, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, hành trình hơn mười ngày của hắn đã khiến hắn chịu bao khổ cực, nếu không phải thăng lên tiên thiên trung kì, chỉ dựa vào tu vi trước đây e rằng sớm muộn gì cũng chết giữa đường.
- Dựa theo những gì mà Trương Tam Phong nói, thông thường mãnh thú chỉ có những mãnh thú bị trọng thương mới đến đây, nên nơi này đáng lẽ ra là sẽ không hề có nguy hiểm gì cả.
Diệp Thiên đi đến bên cây cổ thụ, khoảng cách giữa hắn và cây cổ thụ càng gần thì nỗi khiếp sợ của hắn càng dâng lên, bởi vì cái đệm mộc tâm kia của Trương Tam Phong chính là trung tâm của cây đại thụ này, năm đó Trương Tam Phong đánh nhau với đại yêu ở nơi này, có thể phá hủy một cây đại thụ to lớn như thể này cho thấy sức chiến đấu của cao nhân kim đan kì đáng sợ nhường nào.
- Ngao ngao!
Ngay khi Diệp Thiên xuất hiện cách cây cổ thụ chừng 400 bước, đàn khỉ đang vui chơi ở những cành cây phía dưới đột nhiên phát ra âm thanh báo động, mấy trăm con khỉ to đột nhiên nhao nhao lên, bò lên trên cao, trong nháy mắt đã ở bên trong cành lá sum xuê.
Còn nguyên nhân khiến cho Diệp Thiên phải dừng bước là vì đến đến con báo là kẻ săn thú kia cũng phải dừng bước lại, cũng đột nhiên như bị kinh hãi điều gì đó, một con từ thân cây chạy xuống trốn đi, nhảy nhanh vào bụi cây bên dưới, không hề quay đầu lại một lần.
- Chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ chỗ này có mãnh thú tồn tại sao?
Nét mặt Diệp Thiên tỏ ra sợ hãi, nhanh chóng lùi về phía sau, phải biết rằng, mặc dù trước đây Trương Tam Phong không hề gặp phải mãnh thú ở nơi này nhưng đấy là chuyện của hơn hai ngàn năm trước rồi, ai mà biết được nơi này có bị đánh chiếm hay không chứ?
Nơi đây được gọi là “Bồng Lai”, có thể nói là từng bước đều tồn tại sát khí, Diệp Thiên không hề dám khinh thường, đến khi bước ra ngoài hơn nghìn mét mới đứng vững được.
Diệp Thiên phóng thần thức ra kiểm tra cẩn thận.
- Thật kì quái, không có gì cả.
Sau khi chính mình rà soát một lần chung quanh cây cổ thụ một cách cẩn thận, Diệp Thiên nhíu mày, bỗng nhiên rùng mình.
- Chẳng lẽ lại tương đương với đại yêu kim đan kì, điều này mới khiến cho mình không thể tìm ra được?
Diệp Thiên biết tiên thiên tu vi và kim đan đại đạo quả thực là hai thứ hoàn toàn không giống nhau.
Còn nói đến cảnh giới, nếu như đem so sánh tiên thiên kì là một đứa bé còn chưa biết đi thì kim đan cao nhân chẳng khác nào một hảo hán đã trưởng thành, một hảo hán có thể mạnh hơn một trăm hoặc hơn nghìn đứa bé, hai người này là hai cấp bậc khác hẳn nhau.
Cho nên khi Diệp Thiên biết nơi đây không hề có đại yêu, mới dám đến tìm mộc tâm, nếu không với gan của hắn cũng không dám tự tiện xong vào nơi tu luyện của đại yêu này, điều này chẳng khác gì đi vào đường chết.
Khi Diệp Thiên biết nơi đây không hề có đại yêu, mới dám đến tìm mộc tâm, nếu không với gan của hắn cũng không dám tự tiện xong vào nơi tu luyện của đại yêu này, điều này chẳng khác gì đi vào đường chết.
Mà vừa rồi hành động của đàn khỉ và con báo đều tỏ rõ sự xuất hiện của một sức mạnh to lớn, thần thức của Diệp Thiên thì không thể nào phát hiện ra được nguy hiểm, nhất thơi khiến cho hắn dựng tóc gáy, ngoài đại yêu tu được yêu đan ra thì Diệp Thiên không tìm được giải thích nào hợp lí hơn cả.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Thiên ngừng thở, sau khi núp nhanh thân mình sau một cành cây rủ xuống, Diệp Thiên như ngừng thở hoàn toàn.
- Không tốt!
Ngay khi Diệp Thiên vừa mới ẩn nấp đi thì đột nhiên sau gáy tê rần, tim đập loạn, không kịp nghĩ gì, cơ thể Diệp Thiên trái lại như lao về phía trước, miệng há hốc, một vòng sáng trắng bao xung quanh hắn.
- Mẹ kiếp, là người cây sao?
Khi thân thể thoát ra ngoài, đầu Diệp Thiên đã quay về phía sau, hắn phát hiện ra một dây leo ngăm đen, giống như một chiếc đuôi dài phía sau người mình.
Ở vị trí đỉnh của dây leo đó lóe lên một luồng sáng rực rỡ của kim loại màu đen, Diệp Thiên tin rằng vừa rồi nếu như mình phản ứng chậm chút nữa thì có lẽ gáy mình đã bị vật này xuyên thủng rồi.
Tuy rằng động tác trốn tránh của Diệp Thiên rất nhanh nhưng dây leo kia cứ như có linh trí vậy, lại có thể hồn không phân tán cứ đi theo phía sau Diệp Thiên như vậy, mặc cho Diệp Thiên mấy lần chuyển hướng những cũng không thể cắt đuôi nó được.
Mà điều càng làm cho Diệp Thiên kinh hãi hơn đó là sau khi cơ thể Diệp Thiên hiện ra thì từ dưới đất và trên trời đều đồng thời xuất hiện bảy tám cái dây leo cứng ngắc như vậy, giống như kết thành một chiếc lưới khổng lồ vây bắt Diệp Thiên, dù cho Diệp Thiên có nhanh như điện thì cái khoảng không cho hắn trốn chạy cũng ngày càng nhỏ đi.
- Cái ông Trương chân nhân này, ông không hề nhắc tới việc cây cổ thụ Phù Tang này lại thích ăn thịt người mà? Ông đúng là thích chơi tôi đây hả?
Mấy lần Diệp Thiên định thoát ra khỏi vòng bao vây này đều bị một dây leo mới xuất hiện cản lại, hắn không biết lực tấn công của những dây leo này như thế nào, cũng không dám tùy tiện tiếp xúc với nó, chỉ biết tự chửi thầm Trương Tam Phong trong lòng mà thôi.
Theo như những gì mà Trương Tam Phong nói, cây cổ thụ Phù Tang này mặc dù có thân khổng lồ nhưng một là không hề sinh ra linh trí, hai là không hề có bất kì khả năng tấn công nào, chỉ là cây đề cao linh khí mộc, đáp ứng như cầu cho sinh linh trên đảo này, không hề có một chữ nào đề cập đến tình cảnh bi thảm của một bông hoa ăn thịt người trong nháy mắt đã biến một con nai thành máu loãng như Diệp Thiên đã nhìn thấy cả.
Diệp Thiên có nói thế nào thì cũng không dám để cho cơ thể mình tiếp xúc với những dây leo đó.
Chẳng qua là cùng với sự chuyển dịch của thời gian, sau hơn một phút đồng hồ, Diệp Thiên mới phát hiện ra ở trong này hắn căn bản là không thể thoát khỏi được vòng vây của những chiếc dây leo kia.
- Ông thật sự là muốn đùa chết tôi sao?
Vô số sợi dây leo kết lại thành một chiếc lưới khổng lồ, nhìn thấy mình không thể nào mà trốn thoát được, Diệp Thiên thấy kì lạ, những dây leo này sao dù có nói là thực vật thế nào đi nữa cũng không thể phá được kiếm khí hộ thể hình thành từ phi kiếm được, khi đặt chân vững một chút trên mặt đất, cả người hóa thành ánh sáng trắng, xông ra ngoài theo hướng vừa đi đến.
- Keng…keng…keng…
Một loạt tiếng va đập phát ra từ hướng mà Diệp Thiên phá vòng vây, đúng như Diệp Thiên nghĩ, mặc dù lực công kích của những dây leo này không kém nhưng khí gặp phải vô ngân kiếm khí, lập tức biến thành vụn gỗ, bay lả tả khắp nơi.
- Có bản lĩnh thì ra đây đánh với ta một trận đi, núp ở sau như thế thì gọi gì là anh hùng chứ?
Cái lưới vững chắc, mạnh mẽ kia bị rách một lỗ, nháy mắt Diệp Thiên đã tiến ra ngoài được hơn 300m, vừa rồi giao đấu một phen cũng khiến cho hắn định thần lại, khẳng định không phải đại yêu kim đan kì tập kích mình, nếu không đã có thể nghiền chết mình bằng một đầu ngón tay rồi, hà tất phải hao tốn tâm sức như vậy làm gì chứ?
-Vèo…vèo…
Đáp lại lời Diệp Thiên chỉ là một âm thanh từng đợt từng đợt vang lên trong không trung, còn những dây leo cách hơn 300m kia nhanh chóng tiến đến tấn công, vết hổng mà Diệp Thiên vừa chặt đứt đó căn bản là không đáng kể gì, không thể làm thương đến những dây leo đó được.
Dường như cảm nhận được Diệp Thiên không phải dễ đối phó, trong không trung lần này còn trộn lẫn một ít cành cây khô, nổi giận lôi đình hướng về phía Diệp Thiên mà nện xuống với lực vô cùng lớn, có thể nện một người đang sống rành rành kia chui xuống mặt đất, đương nhiên không phải là loại mà hộ thể của Diệp Thiên có thể đối kháng lại được.
- Mẹ kiếp, cây Phù Tang này thành tinh thật rồi sao?
Diệp Thiên vừa lui về phía sau, vừa chửi ầm lên, trong lòng không khỏi hỏi thăm đến tiên nhân mười tám đời Trương Tam Phong, nếu không nhìn thấy ghi chép của ông ta, coi như với gan của Diệp Thiên thì hắn không bao giờ dám đi vào đến cái chỗ này.
Lui tiếp hơn 100m về phía sau, Diệp Thiên phát hiện ra ban đầu vốn là một con đường với thảm cỏ xanh, bây giờ không hiểu tại sao lại biến thành một rừng bụi gai, mọc dài hơn 5 inch giống như từng con dao găm nhỏ một vậy, đằng đằng sát khí.
- Bố liều mạng với mày.
Nhìn thấy cảnh trước thì có truy binh, sau cũng chẳng còn đường lui, khí huyết trong người Diệp Thiên sùng sục sôi lên.
Hắn không lùi cũng không tiến, khống chế phi kiếm, nhảy vào bên trong chiếc lưới dây leo kia, nhưng trong lúc vô tình đã đâm phải cành cây bị gẫy.
- Muốn cho ta chết á, không dễ thế đâu.
Cảm nhận được sợi dây leo đập vào người mình như chiếc dây da, Diệp Thiên bỗng cười một cách nham hiểm.
Tay phải nắm lấy không trung, sau khi lật lại cổ tay hướng thẳng với lòng bàn tay, một luồng lửa màu tím đột nhiên xuất hiện trên bàn tay hắn.
- Đánh ta thích lắm chứ gì?
Lòng bàn tay Diệp Thiên khẽ nắm chặt một chút, tam vị chân hỏa kia nổ tung trước mặt Diệp Thiên, vô số những tia lửa như pháo hoa rơi vào những sợi dây leo phía trên.
Tam vị chân hỏa chính là tinh hoa mà con người ngưng luyện ra được.
Còn mạnh hơn cả sức nén của thực khí, ngoài việc có thể luyện khí ra, mà khi gặp hỏa bất hóa còn có thể thiêu hủy vạn vật.
Sau khi cho nổ tung tâm vị chân hỏa, trong không trung giống như một đường ống dẫn khí bom, cho dù chỉ bị dính tí xíu lửa cũng khiến cho toàn thân không có chỗ nào là lửa không lan đến.
Xung quang Diệp Thiên giống như đột nhiên xuất hiện một thế giới lửa.
- Cho ngươi tiếp tục hung hăng này.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong lòng Diệp Thiên thấy sảng khoái vô cùng, có chút miễn cưỡng ngưng đọng lại một luồng chân hỏa nữa, nhưng không cần đợi hắn xuất chiêu, những sợi dây leo bao quanh hắn đã nhanh chóng rụt lại như gặp quỷ vậy, tầm mắt phía trước trở nên rộng hơn rất nhiều.
Nhưng những sợi dây leo đang múa may chầm chậm trên trời kia đều bị dính lửa, thu về lần này, nhất thời đã đốt cháy hết hoa cỏ ven đường, trong một thời gian ngắn ngủi cây đại thụ kia đã trở thành một đám lửa cháy ngùn ngụt, cao vút tận trời xanh.
- Mình đã làm gì đây? Phóng hỏa?
Nhìn thấy biển lửa phía trước, Diệp Thiên cũng há hốc mồm. đây chính là chân liệt hỏa, một khi phát ra, ngay cả hắn cũng khống chế không nổi ngọn lửa, chỉ có thể để mặc ngọn lửa không ngừng hướng bốn phía lan ra, đã xắp lan tới cây Phù Tang cổ thụ.
Thấy tình hình không ổn, Diệp Thiên cũng không biết phải làm sao, thân hình nhanh chóng lùi về sau, bởi nếu hắn ở lại đây, trong phạm vi vài cây số đều là thân rễ của cây phù tang cổ thụ, vạn nhất bị lửa bắt đến, Diệp Thiên thật rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh “chơi với lừa có ngày chết cháy”
Đối với việc ngọn lửa có thể thiêu rụi cả cánh rừng cổ thụ, Diệp Thiên căn bản cũng không để trong lòng, vừa rồi chuyện sảy ra là rất rõ ràng, ngoại trừ phù tang cổ thụ ra tay đối phó mình, Diệp Thiên cũng không thể ngờ được sẽ có những địch nhân khác.
Tam vị chân hỏa gặp nước không tan, lại càng không nói tới mộc thuộc tính vốn là bị nó khắc tinh, một khỏa tam vị chân hỏa này xuất ra, không khí xung quanh cũng như bị đốt cháy.
Chỉ một thoáng, những dây leo tấn công Diệp Thiên lúc trước đã bị thiêu thành tro tàn, lửa đã đốt cháy những cành cây gãy rơi trên đất, những động vật sống trên các tán cây cũng bị kinh động, những tiếng hí động thê lương vang lên.
- Chỉ là một tia lửa a!
Diệp Thiên một bên lui về phía sau, một bên hung tợn mắng:
- Đốt đi, dù sao linh thạch cũng không thể đốt được, lũ thực vật này hẳn là chưa từng thấy qua một người cùng hung cực ác như vậy!