Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Được rồi, Chấn Nam, Diệp Thiên hôm nay còn bận lắm, đừng có lôi kéo người ta nữa.
Vệ Hồng Quân kịp thời cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Diệp Thiên và Từ Chấn Nam, cười nói:
- Diệp Thiên, Dung Dung biết Thanh Nhã sắp sinh nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho em bé, đây cũng là chút thành ý của nhà chúng tôi, cậu nhận lấy đi.
Vừa nói, Vệ Hồng Quân liền đưa một chiếc hộp to cho Diệp Thiên, bên trong cũng không phải là đồ vật gì quá đáng giá, đều là những đồ như quần áo, mũ mão, giầy rất đẹp mắt và tinh xảo dành cho em bé, đủ cho em bé dùng từ lúc sơ sinh đến lúc hai tuổi.
- Chú Vệ, cháu cảm ơn nhiều ạ.
Diệp Thiên cười nhận lấy chiếc hộp, với gia cảnh của hắn bây giờ không quan trọng là đồ đắt tiền hay không, mà quan trọng chính là tấm lòng của người gửi, từ điểm này, Vệ Hồng Quân hiểu rất rõ.
- Được rồi, Diệp Thiên, chúng ta về trước đây, cậu xem, ngoài cửa lại có khách đến rồi.
Sau khi đưa quà, Vệ Hồng Quân định rời đi, vì ông nhìn thấy phía trước tứ hợp viện có rất nhiều người đang đi tới.
- Chú Vệ, chú đúng là không nể mặt cháu gì cả, chú đừng đi vội, nói gì thì nói cũng không được đi, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm, cháu còn phải kính chú mấy chén nữa.
Diệp Thiên kéo Vệ Hồng Quân lại, sau đó nhìn về phía Từ Chấn Nam, nói:
- Anh, Dung Dung, hai người vào trong nói chuyện với Thanh Nhã đi, chú Vệ, cháu còn có khách, không tiếp chú được, chú đi tìm cha cháu nói chuyện nhá.
- Được, chú Vệ không làm phiền cháu nữa.
Lời của Diệp Thiên khiến cho Vệ Hồng Quân cảm thấy hết sức thoải mái, lập tức cười ha ha, cùng con gái và cháu gái đi vào trong phòng.
- Chúc tổng, ông suốt ngày vào Nam ra Bắc, sao hôm nay lại ở kinh thành rồi?
Sau khi đưa mấy người Vệ Hồng Quân vào trong phòng, Diệp Thiên mới quay người nghênh tiếp người đang đi vào, người này là Chúc Duy Phong, và Khâu Văn Đông, đi theo phía sau còn có Võ Thần và một người lạ nữa, trên tay đều cầm theo một hộp quà.
Sau khi bắt chuyện cùng Chúc Duy Phong, Diệp Thiên nhìn về phía Khâu Văn Đông nói:
- Anh Khâu, nghe nói quán võ của anh được lắm hả, mấy hôm trước Hằng Vũ có tới đây, nói là bên chỗ anh có mấy người mới được lắm.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Khâu Văn Đông cầm chiếc hộp từ tay đệ tử Vũ Thân nói:
- Diệp gia, đây đều là nhờ sự quan tâm của cậu, nghe nói sinh lân nên có món quà nhỏ coi như là thành ý.
Hằng Vũ mà Diệp Thiên nói đến chính là Phùng Hằng Vũ tiếng tăm lẫy lừng, từ sau một lần được Diệp Thiên chỉ bảo Phùng Hằng Vũ cơ hồn ngày lễ tết nào cũng đến nhà, không có việc gì cũng đến kể chuyện tình ở võ quán cho Diệp Thiên nghe.
Vốn dĩ võ quán của Khâu Văn Đông vẫn dính dáng một chút tới chuyện của hắc đạo, nằm trong khu vực quản của bọn chúng, lúc nào cũng là cái đuôi đi theo chúng.
Nhưng từ khi biết Diệp Thiên, Khâu Văn Đông không trong sạch giờ đã trở thành một con người hoàn toàn trong sạch, đặc biệt là trong khoảng nửa năm trở lại đây, bộ mặt Khâu Văn Đông không chỉ có tiếng trong giới giang hồ mà cả nhiều quan chức cũng hết sức tôn trọng hắn.
Khâu Văn Đông bắt đầu hơi kì lạ, nhưng sau khi hỏi qua Chúc Duy Phong thì đã hiểu, người ta là nể mặt Diệp Thiên mới đối dễ với hắn như vậy.
Cho nên sau khi nhận được tin nhắn của Diệp Thiên, Khâu Văn Đông lập tức hẹn gặp Chúc Duy Phong, chủ tịch tập đoàn đá quý lớn, với tốc độ nhanh nhất tìm được mấy món quà quý giá như vậy.
Sau khi nhận lấy quà của Khâu Văn Đông Diệp Thiên cười nói:
- Anh Khâu, chúng ta không cần phải khách khí như vậy chứ, quà em nhận, nhưng hôm nay thực sự đông người quá, đợi đến hôm em bé đầy tháng, em mời anh đến đây uống với em chén rượu mừng có được không?
- Được chứ, Diệp lão đệ yên tâm, vậy bây giờ anh về trước nhá.
Khâu Văn Đông là người dung mạo tinh thông, mặc dù khi vào nhà nghe thấy Diệp Thiên bảo giữ mình khi khác ở lại uống rượu nhưn hắn biết rõ quan hệ giữa mình và Diệp Thiên không đến mức gần gũi như thế, quà có thể được Diệp Thiên nhận đã khiến hắn ta vui lắm rồi.
Hơn nữa khi Khâu Văn Đông rời đi cũng không chào hỏi Chúc Duy Phong, phải biết rằng cho dù Chúc Duy Phong có không được vào nhà tiếp đãi thì sẽ cảm thấy rất khó coi, nên bản thân không nhất thiết phải ở lại đây.
- Diệp Thiên, cháu bé ra đời, tôi cũng chuẩn bị một món đồ ngọc, cũng là một chút thành ý của tôi.
Chờ sau khi Khâu Văn Đông rời khỏi, Chúc Duy Phong lấy từ trong túi một chiếc khóa ngọc ra, cười nói:
- Đồ chơi này là sinh mạng của Trịnh lão, không dễ gì mà tôi có được nó, cũng cố tình không gói vào hộp, anh tự tìm lấy một sợi dây đeo nó vào nhá.
Trịnh lão mà Chúc Duy Phong nói đến chính là chủ tịch của tập đoàn đá quý kia, còn khóa ngọc chính là khối Dương Chi Bạch Ngọc gia truyền của nhà chủ tịch Trịnh đánh thành, vốn là muốn để lại cho chính cháu trai mình, nhưng không ngờ cháu trai còn chưa ra đời đã bị Chúc Duy Phong lấy đi rồi.
- Có tâm, tôi xin nhận.
Diệp Thiên gật đầu cầm lấy khóa ngọc nói:
- Hôm nay thực sự là không có thời gian chiêu đãi anh, tôi biết là anh cũng bận, để hôm khác tôi mời anh.
Diệp Thiên cũng không tiếp xúc nhiều với Chúc Duy Phong, vốn dĩ cũng từng có cơ hội để trở thành bạn bè, nhưng Chúc Duy Phong và việc Đổng Thắng Hải Thái Lan đã khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái, mặn dù giúp hắn vs Đổng Thắng Hải báo thù nhưng mối quan hệ lại trở nên xa hơn một bậc.
- Tôi biết là cậu cũng đang vội, cậu cứ tiếp khách đi, tôi đi tìm cô hai nói chuyện cũng được.
Tuy rằng hiểu được ý của Diệp Thiên, nhưng Chúc Duy Phong cũng giả vờ như không nghe thấy, hắn ở kinh thành cũng coi như là nhân vật có máu mặt, nếu như đi ra khỏi tứ hợp viện với Khâu Văn Đông thì thật mất mặt cho chủ tịch Chúc này quá.
Nhưng Chúc Duy Phong thời gian này thường xuyên đến tứ hợp viện nên cũng khá thân thiết với người nhà Diệp Thiên, hơn nữa lại là đi tìm cô hai của Diệp Thiên nói chuyện khiến cho cô cảm thấy rất vui nên Diệp Thiên cũng không biết phải nói gì hơn nữa mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Sinh con trai là một ngày vui, việc đuổi người ra ngoài là một chuyện không nên làm.
- A, chú Trần, chú đến Bắc Kinh sao không gọi điện cho cháu chứ?
Bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người nữa, vừa nhìn thấy người này Diệp Thiên vội vàng ra nghênh tiếp, tâm trạng của Chúc Duy Phong đứng bên cạnh tỏ vẻ thân thiết cũng không hiểu là tâm trạng gì nữa.
- Chú vừa về hôm qua, hôm nay liền nhận được tin của cháu, cái này được gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Người này chính là Trần Hỉ Toàn đã định cư ở bên châu Âu, vốn dĩ thì ông ta muốn di cư sang Nga, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia thì ông ta đã bị bên phía nước Nga tiến hành điều tra, tuy rằng với quan hệ của mình ông ta đã có thể xóa bỏ mọi hiềm nghi nhưng dù sao thì cũng không còn thích hợp để di cư sang đấy nữa.
Cầm hai chai rượu quơ quơ trước mặt Diệp Thiên, Trần Hỷ Toàn nói:
- Chú không biết chọn quà gì, đúng lúc mang về được hai chai vodka từ thế kỉ 19, đợi lát nữa chúng ta uống vài chén, chúc mừng cháu sinh hạ được bé trai.
Ở nước ngoài, Trần Hỉ Toàn mới thực sự ý thức được sức ảnh hưởng to lớn của Tống Vi Lan, ông ta thành lập một công ty tiêu thụ hàng hóa ở châu Âu, đặc biệt là tiêu thụ vàng được khai thác từ mỏ vàng của seberia bởi trong đó có cổ phần của Tống Vi Lan, nên về căn bản thì ông ta chỉ ngồi nhà và thu tiền mà thôi.
- Được, lát nữa nhất định cháu sẽ uống với chú vài chén.
Diệp Thiên gật đầu cười nói:
- Chú Trần, ở nước ngoài đã quen chưa? Có muốn quay về nữa không thế ạ, bây giờ thì không sao nữa rồi.
Diệp Thiên vẫn cảm thấy hơi áy náy với Trần Hỉ Toàn, hồi đó vì sợ Đinh Hồng làm hại đến bọn họ nên Diệp Thiên đã để gia đình Trần Hỉ Toàn ra nước ngoài, hắn biết lúc đó ông cũng không thích lắm vì hơn nửa đời người đã sống ở kinh thành này rồi.
Bây giờ thì chuyện của Đinh Hồng đã giải quyết xong cả rồi, có Diệp Thiên ở đây Vân gia sẽ không dám làm gì với Trần Hỉ Toàn, thậm chí lại lấy quốc tịch Trung Quốc một lần nữa thì cũng không khó khăn gì với Diệp Thiên, chuyện này nói được là làm được.
- Quen, không cần phải nghĩ nhiều đâu.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói thế, Trần Hỉ Toàn vội vàng xua tay:
- Còn phải nói, không khí ở nước ngoài tốt hơn ở Trung Quốc rất nhiều, ở đây cả ngày đều không thấy mặt trời, nếu không phải trong nước có chuyện cần phải làm thì chú cũng chẳng quay về làm gì cả.
- Vậy là tốt rồi, chúc Trần, chú ngồi xuống uống chén trà đã, lát cháu bế cháu bé ra cho chú gặp.
Diệp Thiên cũng muốn nói thêm với Trần Hỉ Toàn thêm vài câu nữa nhưng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, nhăn mày một chút, sau khi đưa Trần Hỉ Toàn vào phòng khách giữa tứ hợp viện xong thì thần thức truyền đến trước cửa:
- Khiếu Thiên, sau khi mấy người này đến, những người khác cũng không cần phải tiếp tục vào nữa, em bé vẫn còn chưa đầy tháng cơ mà.
- Vâng, sư phụ, con biết rồi.
Chu Khiếu Thiên vẫn luôn đứng ngoài cửa đón khách trả lời thần thức của Diệp Thiên, sau khi đón bảy tám vị khách vào tứ hợp viện thì dứt khoát đóng cửa lớn lại, để mấy người này đi vào trong tứ hợp viện.
Trong đó một ông già tóc hoa râm đi đầu tiên, còn phía sau có mấy người, rõ ràng là sống ở Thường Hạo sống ở ngõ này, Chu Khiếu Thiên cũng biết chuyện gì xảy ra, càng biết ông già mà cậu hay nhìn thấy trên ti vi này.
Vừa vào tới giữa tứ hợp viện, Ngô lão liền được Diệp Thiên đón tiếp, cười nói:
- Tiểu Diệp, chúc mừng cháu, chủ tịch Nhạc hôm nay có chút chuyện, ta thay mặt ông ấy đến thăm đứa bé.
Sau khi nghe thấy những lời này mọi khách khứa trong tứ hợp viện đều há mồm trợn mắt ngạc nhiên. Bỗng nhiên trong tứ hợp viện trở nên im lặng có thể nghe được cả tiếng châm rơi.